Chương 113: Lại thấy Chu Thông
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Hứa Lập đến phòng hội nghị thường vụ kèm theo một tập tài liệu. Trưởng phòng thư ký văn phòng huyện ủy – Cao Cử cũng biết bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương rất coi trọng Hứa Lập này nếu không sao lại không để bí thư, chủ tịch xã Nhị Đạo báo cáo với các thường vụ huyện ủy mà lại để một phó chủ tịch xã báo cáo cơ chứ? Cho nên Cao Cử chẳng những chuẩn bị nước trà cho Hứa Lập, y biết Hứa Lập còn cố ý lấy thuốc và bật lửa cho Hứa Lập. Hứa Lập coi như được hưởng đãi ngộ mà ngay cả lãnh đạo cấp trưởng phòng khác cũng không được hưởng khi tới huyện ủy.
3h đúng, hội nghị thường vụ huyện ủy huyện Giang Ninh chính thức diễn ra. Do đây là Triệu Bảo Cương triệu tập gấp nên các thường vụ khác căn bản không biết rõ nội dung hội nghị. Hội nghị do Triệu Bảo Cương tự mình chủ trì sau đó Hứa Lập báo cáo. Đương nhiên ở đây Hứa Lập không nói rõ Văn Thành và Tiếu Lợi Phi chiếm 15% cổ phần, đây là chuyện không thể công bố trong trường hợp chính thức.
Đối với chuyện thu hút đầu tư với số vốn lớn như vậy các thường vụ huyện ủy đương nhiên sẽ không từ chối. Không tính số cổ phần mà xã Nhị Đạo chiếm được, chỉ riêng khoản tiền thu thuế hàng năm từ hạng mục này đã là con số khổng lồ. Phó chủ tịch tỉnh huyện Ngưu Nghĩa phụ trách tài chính huyện thầm tính toán trong lòng rồi nói:
- Thu tài chính hàng năm của huyện ta bây giờ chỉ là hơn 50 triệu, mà công ty Huệ Tân một khi đi vào sản xuất hàng năm có thể nộp thuế đến hơn chục triệu, đây tương đương 1/5 thu tài chính toàn huyện ta. Mấy năm nay huyện Giang Ninh chúng ta do không có nguồn thu thuế lớn nên cuộc sống càng lúc càng khó khăn, bây giờ coi như có cơ hội xoay người.
Các thường vụ khác mặc dù không quản mảng tài chính nhưng nghe Ngưu Nghĩa nói thế cũng đều tỏ thái độ, tỏ vẻ nhất định toàn lực ủng hộ công ty Huệ Tân đầu tư vào Giang Ninh. Chỉ có chủ tịch huyện Dương Khoa ngồi đó không lên tiếng. Chẳng qua Triệu Bảo Cương lại như không thấy, y về cơ bản tự động quên Dương Khoa. Lúc giơ tay biểu quyết Dương Khoa thấy các thường vụ khác đều giơ tay, y mất gần phút mới giơ tay lên ủng hộ quyết định toàn lực ủng hộ công ty Huệ Tân đầu tư vào Giang Ninh.
Người khác có lẽ còn không biết thực lực của công ty Huệ Tân nhưng Triệu Bảo Cương lại biết rõ, cho nên y sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra ở huyện Giang Ninh này. Vì vậy Triệu Bảo Cương quyết định ngày mai mình chủ trì hội nghị các ban ngành liên quan. Trong hội nghị ngày hôm sau diễn ra, chờ Hứa Lập báo cáo tình hình Triệu Bảo Cương mới nghiêm túc nói:
- Thu hút đầu tư lần này có thể nói là lớn nhất từ trước đến nay của huyện Giang Ninh chúng ta cho nên các đồng chí nhất định phải coi trọng. Công ty Huệ Tân này một khi đầu tư vào Giang Ninh thì không chỉ khiến xã Nhị Đạo phát triển mà cũng có tác dụng lớn thúc đẩy sự phát triển kinh tế của huyện Giang Ninh chúng ta. Hơn nữa công ty này cũng sẽ giải quyết ít nhất mấy trăm việc làm cho quần chúng trong huyện. Nếu có thể thì còn công ty kéo theo nhiều công ty liên quan tới đầu tư vào huyện Giang Ninh chúng ta, đây có thể nói là cơ hội phát triển của huyện Giang Ninh chúng ta. Cho nên các đồng chí phải sớm chuẩn bị tốt các thủ tục liên quan. Một khi hợp đồng được ký kết tôi yêu cầu các đồng chí đã làm xong công việc về thủ tục của phòng ban mình, chậm nhất không được vượt quá ba ngày làm việc để tránh đêm dài lắm mộng, tránh người ta thấy mình gây khó dễ mà rời đi. Được rồi, sau đây các đồng chí nếu có ý kiến gì đều có thể nói ra, chúng ta cùng nhau bàn bạc, giải quyết.
Người tham gia hội nghị bên dưới bắt đầu trao đổi, ai cũng cho rằng đây là cơ hội xúc tiến kinh tế huyện Giang Ninh phát triển. Đặc biệt trưởng phòng tài chính huyện – Đái Duy Bình càng rõ ràng tình hình của huyện Giang Ninh. Đừng nhìn huyện Giang Ninh hàng năm thu tài chính được hơn 50 triệu là nhiều nhưng lúc cần đến lại không tìm đâu ra tiền. Vì đảm bảo cho sự vận hành, triển khai công việc thuận lợi của ác phòng ban ngành toàn huyện, huyện đành tạm giữ lại tiền lương hưu của các cựu công nhân viên chức, cựu giáo viên. Tính thêm cả nợ năm trước thì đến nay toàn huyện đã nợ lương của các đối tượng này tới chín tháng. Bây giờ đã có người báo lên tỉnh, nghe nói sắp tới còn muốn tổ chức lên Bắc Kinh kiện cáo, chuyện này nếu không thể nhanh chóng giải quyết thì sợ rằng sẽ có chuyện lớn.
Ngay lúc mọi người đang cảm thấy cao hứng vì có công ty khổng lồ như vậy đầu tư vào Giang Ninh đột nhiên có người giơ tay lên. Triệu Bảo Cương gật đầu nói:
- Ừ, Tiểu Chu, có gì cần nói cậu cứ nói.
Người này không phải người khác, đúng là Chu Thông từng có xung đột với Hứa Lập ở khách sạn Long Cung. Chu Thông thân là phó trưởng phòng Đất đai huyện Giang Ninh nên hội nghị này vốn không tới lượt y tham gia. Nhưng trưởng phòng Đất đai Triệu Kỳ biết rõ bối cảnh của Chu Thông nên biết mình dù làm như thế nào cũng không thể chống nổi Chu Thông có ông bố là phó thị trưởng. Chu Thông ở phòng mình chỉ là quá độ, đối phương rất nhanh lên chức nên đâu cần đoạt chức vị với mình.
Cho dù thật sự bị Chu Thông cướp quyền thì Triệu Kỳ cũng không sợ, mình năm nay đã hơn 50, nếu không có bất ngờ xảy ra thì chỉ sợ chỉ có thể làm chức trưởng phòng này tới khi về hưu. Nhưng Triệu Kỳ vẫn có suy nghĩ của mình, mình làm hơn nửa đời ít nhất cũng phải tiến thêm bước nữa chứ?
Mà Chu Thông chỉ sợ là hy vọng duy nhất của Triệu Kỳ. Triệu Kỳ thấy mình giúp Chu Thông, vậy bố Chu Thông – Chu Bách Nhâm cũng có thể thấy được, cũng để ở trong lòng. Nếu như Chu Thông thật sự không muốn lên làm chức trưởng phòng thì mình còn có vài năm nữa mới về hưu, Chu Thông sợ là không chờ nổi. Cho nên nếu Chu Thông muốn làm trưởng phòng thì phải điều mình đi trước. Mấy năm mình giúp đỡ Chu Thông thì dù Chu gia không nói lý cũng không thể điều mình tới nơi nào đó dưỡng lão, ít nhất cũng phải đưa mình lên làm cấp phó một ban ngành nào đó ở thị xã, vậy mình cũng lên được cấp phó huyện trước khi về hưu.
Đúng là Triệu Kỳ có suy nghĩ này cho nên Chu Thông khi làm phó trưởng phòng Đất đai thì mọi chuyện lớn nhỏ trong phòng đều do Chu Thông xử lý, dù sao chỉ có làm nhiều mới dễ có thành tích. Đối với cách làm này của Triệu Kỳ, từ trên xuống dưới của huyện Giang Ninh cũng không nói gì vì ai chẳng biết bố Chu Thông là phó thị trưởng.
Đối với Chu Thông, Hứa Lập từ lúc đi vào hội trường cũng đã lưu ý tới y. Hứa Lập về huyện Giang Ninh chưa lâu, tiến vào chính trường với thời gian càng ngắn hơn. Mặc dù Hứa Lập có chút khó hiểu khi Chu Thông có thể tới tham gia hội nghị này nhưng Chu Thông dù sao cũng là đại biểu phòng Đất đai tới đây, vị trưởng phòng kia chắc có việc nên mới để Chu Thông tới thay mình. Hơn nữa hội nghị lần này Hứa Lập là người phụ trách báo cáo nên hắn được ngồi bên cạnh bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương, ngồi phía đối diện hắn là chủ tịch huyện Dương Khoa.
3h đúng, hội nghị thường vụ huyện ủy huyện Giang Ninh chính thức diễn ra. Do đây là Triệu Bảo Cương triệu tập gấp nên các thường vụ khác căn bản không biết rõ nội dung hội nghị. Hội nghị do Triệu Bảo Cương tự mình chủ trì sau đó Hứa Lập báo cáo. Đương nhiên ở đây Hứa Lập không nói rõ Văn Thành và Tiếu Lợi Phi chiếm 15% cổ phần, đây là chuyện không thể công bố trong trường hợp chính thức.
Đối với chuyện thu hút đầu tư với số vốn lớn như vậy các thường vụ huyện ủy đương nhiên sẽ không từ chối. Không tính số cổ phần mà xã Nhị Đạo chiếm được, chỉ riêng khoản tiền thu thuế hàng năm từ hạng mục này đã là con số khổng lồ. Phó chủ tịch tỉnh huyện Ngưu Nghĩa phụ trách tài chính huyện thầm tính toán trong lòng rồi nói:
- Thu tài chính hàng năm của huyện ta bây giờ chỉ là hơn 50 triệu, mà công ty Huệ Tân một khi đi vào sản xuất hàng năm có thể nộp thuế đến hơn chục triệu, đây tương đương 1/5 thu tài chính toàn huyện ta. Mấy năm nay huyện Giang Ninh chúng ta do không có nguồn thu thuế lớn nên cuộc sống càng lúc càng khó khăn, bây giờ coi như có cơ hội xoay người.
Các thường vụ khác mặc dù không quản mảng tài chính nhưng nghe Ngưu Nghĩa nói thế cũng đều tỏ thái độ, tỏ vẻ nhất định toàn lực ủng hộ công ty Huệ Tân đầu tư vào Giang Ninh. Chỉ có chủ tịch huyện Dương Khoa ngồi đó không lên tiếng. Chẳng qua Triệu Bảo Cương lại như không thấy, y về cơ bản tự động quên Dương Khoa. Lúc giơ tay biểu quyết Dương Khoa thấy các thường vụ khác đều giơ tay, y mất gần phút mới giơ tay lên ủng hộ quyết định toàn lực ủng hộ công ty Huệ Tân đầu tư vào Giang Ninh.
Người khác có lẽ còn không biết thực lực của công ty Huệ Tân nhưng Triệu Bảo Cương lại biết rõ, cho nên y sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra ở huyện Giang Ninh này. Vì vậy Triệu Bảo Cương quyết định ngày mai mình chủ trì hội nghị các ban ngành liên quan. Trong hội nghị ngày hôm sau diễn ra, chờ Hứa Lập báo cáo tình hình Triệu Bảo Cương mới nghiêm túc nói:
- Thu hút đầu tư lần này có thể nói là lớn nhất từ trước đến nay của huyện Giang Ninh chúng ta cho nên các đồng chí nhất định phải coi trọng. Công ty Huệ Tân này một khi đầu tư vào Giang Ninh thì không chỉ khiến xã Nhị Đạo phát triển mà cũng có tác dụng lớn thúc đẩy sự phát triển kinh tế của huyện Giang Ninh chúng ta. Hơn nữa công ty này cũng sẽ giải quyết ít nhất mấy trăm việc làm cho quần chúng trong huyện. Nếu có thể thì còn công ty kéo theo nhiều công ty liên quan tới đầu tư vào huyện Giang Ninh chúng ta, đây có thể nói là cơ hội phát triển của huyện Giang Ninh chúng ta. Cho nên các đồng chí phải sớm chuẩn bị tốt các thủ tục liên quan. Một khi hợp đồng được ký kết tôi yêu cầu các đồng chí đã làm xong công việc về thủ tục của phòng ban mình, chậm nhất không được vượt quá ba ngày làm việc để tránh đêm dài lắm mộng, tránh người ta thấy mình gây khó dễ mà rời đi. Được rồi, sau đây các đồng chí nếu có ý kiến gì đều có thể nói ra, chúng ta cùng nhau bàn bạc, giải quyết.
Người tham gia hội nghị bên dưới bắt đầu trao đổi, ai cũng cho rằng đây là cơ hội xúc tiến kinh tế huyện Giang Ninh phát triển. Đặc biệt trưởng phòng tài chính huyện – Đái Duy Bình càng rõ ràng tình hình của huyện Giang Ninh. Đừng nhìn huyện Giang Ninh hàng năm thu tài chính được hơn 50 triệu là nhiều nhưng lúc cần đến lại không tìm đâu ra tiền. Vì đảm bảo cho sự vận hành, triển khai công việc thuận lợi của ác phòng ban ngành toàn huyện, huyện đành tạm giữ lại tiền lương hưu của các cựu công nhân viên chức, cựu giáo viên. Tính thêm cả nợ năm trước thì đến nay toàn huyện đã nợ lương của các đối tượng này tới chín tháng. Bây giờ đã có người báo lên tỉnh, nghe nói sắp tới còn muốn tổ chức lên Bắc Kinh kiện cáo, chuyện này nếu không thể nhanh chóng giải quyết thì sợ rằng sẽ có chuyện lớn.
Ngay lúc mọi người đang cảm thấy cao hứng vì có công ty khổng lồ như vậy đầu tư vào Giang Ninh đột nhiên có người giơ tay lên. Triệu Bảo Cương gật đầu nói:
- Ừ, Tiểu Chu, có gì cần nói cậu cứ nói.
Người này không phải người khác, đúng là Chu Thông từng có xung đột với Hứa Lập ở khách sạn Long Cung. Chu Thông thân là phó trưởng phòng Đất đai huyện Giang Ninh nên hội nghị này vốn không tới lượt y tham gia. Nhưng trưởng phòng Đất đai Triệu Kỳ biết rõ bối cảnh của Chu Thông nên biết mình dù làm như thế nào cũng không thể chống nổi Chu Thông có ông bố là phó thị trưởng. Chu Thông ở phòng mình chỉ là quá độ, đối phương rất nhanh lên chức nên đâu cần đoạt chức vị với mình.
Cho dù thật sự bị Chu Thông cướp quyền thì Triệu Kỳ cũng không sợ, mình năm nay đã hơn 50, nếu không có bất ngờ xảy ra thì chỉ sợ chỉ có thể làm chức trưởng phòng này tới khi về hưu. Nhưng Triệu Kỳ vẫn có suy nghĩ của mình, mình làm hơn nửa đời ít nhất cũng phải tiến thêm bước nữa chứ?
Mà Chu Thông chỉ sợ là hy vọng duy nhất của Triệu Kỳ. Triệu Kỳ thấy mình giúp Chu Thông, vậy bố Chu Thông – Chu Bách Nhâm cũng có thể thấy được, cũng để ở trong lòng. Nếu như Chu Thông thật sự không muốn lên làm chức trưởng phòng thì mình còn có vài năm nữa mới về hưu, Chu Thông sợ là không chờ nổi. Cho nên nếu Chu Thông muốn làm trưởng phòng thì phải điều mình đi trước. Mấy năm mình giúp đỡ Chu Thông thì dù Chu gia không nói lý cũng không thể điều mình tới nơi nào đó dưỡng lão, ít nhất cũng phải đưa mình lên làm cấp phó một ban ngành nào đó ở thị xã, vậy mình cũng lên được cấp phó huyện trước khi về hưu.
Đúng là Triệu Kỳ có suy nghĩ này cho nên Chu Thông khi làm phó trưởng phòng Đất đai thì mọi chuyện lớn nhỏ trong phòng đều do Chu Thông xử lý, dù sao chỉ có làm nhiều mới dễ có thành tích. Đối với cách làm này của Triệu Kỳ, từ trên xuống dưới của huyện Giang Ninh cũng không nói gì vì ai chẳng biết bố Chu Thông là phó thị trưởng.
Đối với Chu Thông, Hứa Lập từ lúc đi vào hội trường cũng đã lưu ý tới y. Hứa Lập về huyện Giang Ninh chưa lâu, tiến vào chính trường với thời gian càng ngắn hơn. Mặc dù Hứa Lập có chút khó hiểu khi Chu Thông có thể tới tham gia hội nghị này nhưng Chu Thông dù sao cũng là đại biểu phòng Đất đai tới đây, vị trưởng phòng kia chắc có việc nên mới để Chu Thông tới thay mình. Hơn nữa hội nghị lần này Hứa Lập là người phụ trách báo cáo nên hắn được ngồi bên cạnh bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương, ngồi phía đối diện hắn là chủ tịch huyện Dương Khoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.