Chương 538: Đến bước đường cùng
Túy Tử Mộng Sinh
30/07/2015
Buổi trưa Tô Quảng Nguyên về phòng nghỉ gọi điện cho Hải Đức mong Hải Đức giúp. Mình không thể ở lại Vọng Giang được nữa rồi. Đừng nói mình là người hơn 50 tuổi mà ngay cả người trẻ khỏe cũng không chịu được sự hành hạ của Hứa Lập. Tô Quảng Nguyên biết một khi hội nghị thu thập ý kiến nhân dân tiến hành lần 2 thì mình so với thị trưởng Ngũ cũng không trụ được là mấy. Uy tín mình tạo dựng ở Vọng Giang không thể sụp đổ trong nháy mắt được, đến lúc đó thì mình làm sao có thể đối mặt với mấy trăm ngàn cán bộ và quần chúng, mình lấy năng lực gì để mọi người tin và phục đây.
Nhưng nỗi khổ của Tô Quảng Nguyên không được Hải Đức đồng tình mà còn làm Hải Đức phát giận, trách Tô Quảng Nguyên vô dụng. Chẳng những không giúp được Vương Định Bang mà còn khó bảo toàn cho bản thân. Kế hoạch bàn bạc ban đầu về việc tiến hành cải tạo khu căn hộ chẳng những không thực hiện được mà giờ còn hại đến thân.
Tô Quảng Nguyên không biết rằng ở phòng Hải Đức không khí cũng không khác gì. Buổi sáng hôm đó tại hội nghị thường ủy thị xã Tùng Giang bí thư thị ủy Tằng Ích cũng đưa ra ý kiến học tập Vọng Giang, gia tăng tác dụng giám sát với Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, rồi lại phái phó chủ nhiệm thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã - Tạ Ca đến Vọng Giang lấy kinh nghiệm. Nếu có hiệu quả thì Tùng Giang cũng học theo phương pháp thực hiện chế độ thu thập ý kiến nhân dân.
Với chế độ thu thập ý kiến nhân dân ở Vọng Giang, Hải Đức cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, căn bản là vòng kim cô treo trên đầu chính quyền thành phố. Nhưng mình cũng không có biện pháp nào, đây là chức trách của đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, hơn nữa trong 11 thường ủy chỉ có mình và Quách Hiểu Nam cùng phe, còn những người khác thì theo Tằng Ích, ai cũng muốn chính mình. Nên ở hội nghị thường ủy khi Tằng Ích đưa ra ý kiến này không có ai phản đối, ngay cả Quách Hiểu Nam cũng chỉ liếc mắt đồng tình với mình mà không có dũng khí lên tiếng, mình cô độc thì cũng chỉ im lặng mà thôi.
Tới chiều nhận được điện thoại của Tô Quảng Nguyên khi nghe lại chuyện thu thập ý kiến nhân dân Hải Đức còn có thể có thái độ gì, trong điện thoại mắng Tô Quảng Nguyên một trận rồi quăng điện thoại.
Tô Quảng Nguyên ngồi ở văn phòng ngây người tới tận xế chiều mà không động đậy. Hắn ngồi nghĩ cách làm thế nào mới thoát được hội nghị thu thập ý kiến nhân dân lần này, suy nghĩ trước sau Tô Quảng Nguyên cũng không nghĩ được biện pháp gì. Hôm nay không dựa vào Hải Đức được, Hứa Lập cũng không hợp với mình, mình chỉ còn còn đường là từ chức thôi sao? Nếu mình không từ chức thì sau khi thu thập ý kiến nhân dân kết thúc thì ngay cả muốn đi khỏi Vọng Giang cũng không có mặt mũi nào.
Lúc này Tô Quảng Nguyên nhớ tới thời gian Hứa Lập tới Vọng Giang, thấy Hứa Lập đấu với đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh, Sử Lâm, mình thì lại trốn sau Lưu Hồng Đào nhìn hổ đấu nhau nhưng lợi ích cuối cùng lại giống nhau. Mình dù không dám nói là chiếm được phần lớn nhất nhưng cũng chỉ thấp hơn Hứa Lập, tiếc là mình đã đi sai đường, từng bước từng bước một, do mình tin những gì Vương Định Bang nói lên mới lạc đường cho tới hôm nay.
Nhưng Tô Quảng Nguyên đâu thể nào chấp nhẫn mãi như vậy được, bất luận thế nào mình cũng phải liều một phen. Tô Quảng Nguyên lấy điện thoại gọi cho Lưu Hồng Đào, với lão lãnh đạo này Tô Quảng Nguyên tin hắn sẽ không ngồi mặc kệ hắn, trong lúc nguy nan hy vọng Lưu Hồng Đào sẽ không ngại giúp mình.
Khi Lưu Hồng Đào nhận được điện thoại của Tô Quảng Nguyên, không để Tô Quảng Nguyên nói liền nói luôn:
- Quảng Nguyên à, tôi chờ điện thoại của cậu lâu lắm rồi.
- Lão bí thư.
Tô Quảng Nguyên nghe Lưu Hồng Đào không coi mình như người ngoài ngược lại gọi mình là Quảng Nguyên, Tô Quảng Nguyên cảm động đến nước mắt cũng sắp rơi.
- Quảng Nguyên, không nói những lời thừa, dù thế nào cậu cũng là do một tay tôi đề bạt lên, năm đó tại thị trấn tôi là bí thư đảng ủy, cậu là cánh tay đắc lực của tôi, tình cảm nhiều năm tôi cũng xem cậu như huynh đệ. Dù cậu đi nhầm đường nhưng giờ quay đầu lại vẫn chưa muộn.
- Lão bí thư, tôi quay lại, ngài nói tôi làm thế nào tôi cũng làm theo.
- Quảng Nguyên, tình hình lúc này cậu không rõ sao? Dù hội nghị thu thập ý kiến nhân dân lần này do Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc khởi sướng nhưng người đứng sau lưng là ai cậu không biết sao? Dù tôi có giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn này nhưng sau này ở Vọng Giang là thiên hạ của ai, cậu lại không biết sao? Khi hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cuối năm nay mở ra thì cái danh chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của tôi cũng bãi nhiễm. Nếu cấp trên thấy tôi nhiều năm làm việc không có công cũng có sức, có lẽ cũng đưa tôi đến làm ở đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang hoặc hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân, rồi tôi sẽ nhận chức phó nào đó. Đến lúc đó dù tôi muốn giúp cậu cũng không được, nếu cậu thật sự muốn giải quyết vấn đề thì biện pháp duy nhất là đi tìm Hứa Lập, tự mình nói rõ với hắn.
- Nhưng, nhưng hắn có thể nghe tôi nói chứ?
Tô Quảng Nguyên biết lúc trước mình đã cùng Hải Đức, Vương Định Bang chọc giận Hứa Lập quá mức, hắn sợ mình có đến nhà Hứa Lập cũng bị đuổi ra.
- Quảng Nguyên, cậu quá coi thường Hứa Lập rồi, cậu cho rằng hắn chỉ muốn dừng lại ở Vọng Giang thôi sao? Hắn tuổi còn trẻ, thị xã Tùng Giang cũng là quá nhỏ, hắn sẽ không cố ý làm khó ai, nhưng Vọng Giang làm bàn đạp phát triển của hắn, hắn sẽ đưa Vọng Giang phát triển đi lên, chỉ có củng cố Vọng Giang thì hắn mới coi đây là bàn đạp đi lên không ngừng. Bởi vậy nếu ở Vọng Giang có người ngăn cản thì hắn sẽ không dễ dàng tha thứ, nhưng nếu cậu chủ động dựa vào hắn, tôi tin với nhân phẩm của Hứa Lập cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá mức. Nếu cậu muốn đi theo con đường này thì phải dựa vào một cây đại thụ, nếu không chỉ một ngọn gió chỉ thổi cỏ tung bay thì cậu là người gặp nạn trước tiên.
- Tôi nghĩ hôm nay cậu gọi điện cho thì đã là không thể theo được phía bên kia, như vậy cậu phải lập tức tìm Hứa Lập, tốt nhất là từng bước đi theo Hứa Lập, đưa mình cột chặt vào Hứa Lập thì cậu mới có thể củng cố được vị trí của mình, nếu thời cơ đến thì tiến thêm một bước cũng không phải là không có khả năng. Quảng Nguyên, hãy suy nghĩ cẩn thận, sai lầm một lần nhưng đừng có sai lầm lần thứ hai.
Lưu Hồng Đào nói xong cúp điện thoại, điều cần hỏi cũng hỏi điều cần nói cũng nói, phải xem Tô Quảng Nguyên lựa chọn thế nào.
Tô Quảng Nguyên buông điện thoại ngồi tại văn phòng, bầu trời tối đen nhưng đèn cũng không bật chỉ ngồi trong một góc tối hút thuốc không ngừng. Hút hết một bao thuốc Tô Quảng Nguyên cảm thấy có chút buồn nôn nhưng hắn vẫn lấy điếu thuốc cuối cùng ra, sau khi châm lửa hút thật nhanh.
Những lời Lưu Hồng Đào nói Tô Quảng Nguyên cũng đã hiểu ra, hắn tin Lưu Hồng Đào sẽ không hại mình, con đường duy nhất của mình là cúi đầu trước Hứa Lập, xin Hứa Lập tha thứ. Nhưng Hứa Lập có nghe mình giải thích không? Có tha thứ cho mình không? Trong lòng Tô Quảng Nguyên tự hỏi.
Nhưng nỗi khổ của Tô Quảng Nguyên không được Hải Đức đồng tình mà còn làm Hải Đức phát giận, trách Tô Quảng Nguyên vô dụng. Chẳng những không giúp được Vương Định Bang mà còn khó bảo toàn cho bản thân. Kế hoạch bàn bạc ban đầu về việc tiến hành cải tạo khu căn hộ chẳng những không thực hiện được mà giờ còn hại đến thân.
Tô Quảng Nguyên không biết rằng ở phòng Hải Đức không khí cũng không khác gì. Buổi sáng hôm đó tại hội nghị thường ủy thị xã Tùng Giang bí thư thị ủy Tằng Ích cũng đưa ra ý kiến học tập Vọng Giang, gia tăng tác dụng giám sát với Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, rồi lại phái phó chủ nhiệm thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã - Tạ Ca đến Vọng Giang lấy kinh nghiệm. Nếu có hiệu quả thì Tùng Giang cũng học theo phương pháp thực hiện chế độ thu thập ý kiến nhân dân.
Với chế độ thu thập ý kiến nhân dân ở Vọng Giang, Hải Đức cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, căn bản là vòng kim cô treo trên đầu chính quyền thành phố. Nhưng mình cũng không có biện pháp nào, đây là chức trách của đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, hơn nữa trong 11 thường ủy chỉ có mình và Quách Hiểu Nam cùng phe, còn những người khác thì theo Tằng Ích, ai cũng muốn chính mình. Nên ở hội nghị thường ủy khi Tằng Ích đưa ra ý kiến này không có ai phản đối, ngay cả Quách Hiểu Nam cũng chỉ liếc mắt đồng tình với mình mà không có dũng khí lên tiếng, mình cô độc thì cũng chỉ im lặng mà thôi.
Tới chiều nhận được điện thoại của Tô Quảng Nguyên khi nghe lại chuyện thu thập ý kiến nhân dân Hải Đức còn có thể có thái độ gì, trong điện thoại mắng Tô Quảng Nguyên một trận rồi quăng điện thoại.
Tô Quảng Nguyên ngồi ở văn phòng ngây người tới tận xế chiều mà không động đậy. Hắn ngồi nghĩ cách làm thế nào mới thoát được hội nghị thu thập ý kiến nhân dân lần này, suy nghĩ trước sau Tô Quảng Nguyên cũng không nghĩ được biện pháp gì. Hôm nay không dựa vào Hải Đức được, Hứa Lập cũng không hợp với mình, mình chỉ còn còn đường là từ chức thôi sao? Nếu mình không từ chức thì sau khi thu thập ý kiến nhân dân kết thúc thì ngay cả muốn đi khỏi Vọng Giang cũng không có mặt mũi nào.
Lúc này Tô Quảng Nguyên nhớ tới thời gian Hứa Lập tới Vọng Giang, thấy Hứa Lập đấu với đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh, Sử Lâm, mình thì lại trốn sau Lưu Hồng Đào nhìn hổ đấu nhau nhưng lợi ích cuối cùng lại giống nhau. Mình dù không dám nói là chiếm được phần lớn nhất nhưng cũng chỉ thấp hơn Hứa Lập, tiếc là mình đã đi sai đường, từng bước từng bước một, do mình tin những gì Vương Định Bang nói lên mới lạc đường cho tới hôm nay.
Nhưng Tô Quảng Nguyên đâu thể nào chấp nhẫn mãi như vậy được, bất luận thế nào mình cũng phải liều một phen. Tô Quảng Nguyên lấy điện thoại gọi cho Lưu Hồng Đào, với lão lãnh đạo này Tô Quảng Nguyên tin hắn sẽ không ngồi mặc kệ hắn, trong lúc nguy nan hy vọng Lưu Hồng Đào sẽ không ngại giúp mình.
Khi Lưu Hồng Đào nhận được điện thoại của Tô Quảng Nguyên, không để Tô Quảng Nguyên nói liền nói luôn:
- Quảng Nguyên à, tôi chờ điện thoại của cậu lâu lắm rồi.
- Lão bí thư.
Tô Quảng Nguyên nghe Lưu Hồng Đào không coi mình như người ngoài ngược lại gọi mình là Quảng Nguyên, Tô Quảng Nguyên cảm động đến nước mắt cũng sắp rơi.
- Quảng Nguyên, không nói những lời thừa, dù thế nào cậu cũng là do một tay tôi đề bạt lên, năm đó tại thị trấn tôi là bí thư đảng ủy, cậu là cánh tay đắc lực của tôi, tình cảm nhiều năm tôi cũng xem cậu như huynh đệ. Dù cậu đi nhầm đường nhưng giờ quay đầu lại vẫn chưa muộn.
- Lão bí thư, tôi quay lại, ngài nói tôi làm thế nào tôi cũng làm theo.
- Quảng Nguyên, tình hình lúc này cậu không rõ sao? Dù hội nghị thu thập ý kiến nhân dân lần này do Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc khởi sướng nhưng người đứng sau lưng là ai cậu không biết sao? Dù tôi có giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn này nhưng sau này ở Vọng Giang là thiên hạ của ai, cậu lại không biết sao? Khi hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cuối năm nay mở ra thì cái danh chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của tôi cũng bãi nhiễm. Nếu cấp trên thấy tôi nhiều năm làm việc không có công cũng có sức, có lẽ cũng đưa tôi đến làm ở đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang hoặc hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân, rồi tôi sẽ nhận chức phó nào đó. Đến lúc đó dù tôi muốn giúp cậu cũng không được, nếu cậu thật sự muốn giải quyết vấn đề thì biện pháp duy nhất là đi tìm Hứa Lập, tự mình nói rõ với hắn.
- Nhưng, nhưng hắn có thể nghe tôi nói chứ?
Tô Quảng Nguyên biết lúc trước mình đã cùng Hải Đức, Vương Định Bang chọc giận Hứa Lập quá mức, hắn sợ mình có đến nhà Hứa Lập cũng bị đuổi ra.
- Quảng Nguyên, cậu quá coi thường Hứa Lập rồi, cậu cho rằng hắn chỉ muốn dừng lại ở Vọng Giang thôi sao? Hắn tuổi còn trẻ, thị xã Tùng Giang cũng là quá nhỏ, hắn sẽ không cố ý làm khó ai, nhưng Vọng Giang làm bàn đạp phát triển của hắn, hắn sẽ đưa Vọng Giang phát triển đi lên, chỉ có củng cố Vọng Giang thì hắn mới coi đây là bàn đạp đi lên không ngừng. Bởi vậy nếu ở Vọng Giang có người ngăn cản thì hắn sẽ không dễ dàng tha thứ, nhưng nếu cậu chủ động dựa vào hắn, tôi tin với nhân phẩm của Hứa Lập cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá mức. Nếu cậu muốn đi theo con đường này thì phải dựa vào một cây đại thụ, nếu không chỉ một ngọn gió chỉ thổi cỏ tung bay thì cậu là người gặp nạn trước tiên.
- Tôi nghĩ hôm nay cậu gọi điện cho thì đã là không thể theo được phía bên kia, như vậy cậu phải lập tức tìm Hứa Lập, tốt nhất là từng bước đi theo Hứa Lập, đưa mình cột chặt vào Hứa Lập thì cậu mới có thể củng cố được vị trí của mình, nếu thời cơ đến thì tiến thêm một bước cũng không phải là không có khả năng. Quảng Nguyên, hãy suy nghĩ cẩn thận, sai lầm một lần nhưng đừng có sai lầm lần thứ hai.
Lưu Hồng Đào nói xong cúp điện thoại, điều cần hỏi cũng hỏi điều cần nói cũng nói, phải xem Tô Quảng Nguyên lựa chọn thế nào.
Tô Quảng Nguyên buông điện thoại ngồi tại văn phòng, bầu trời tối đen nhưng đèn cũng không bật chỉ ngồi trong một góc tối hút thuốc không ngừng. Hút hết một bao thuốc Tô Quảng Nguyên cảm thấy có chút buồn nôn nhưng hắn vẫn lấy điếu thuốc cuối cùng ra, sau khi châm lửa hút thật nhanh.
Những lời Lưu Hồng Đào nói Tô Quảng Nguyên cũng đã hiểu ra, hắn tin Lưu Hồng Đào sẽ không hại mình, con đường duy nhất của mình là cúi đầu trước Hứa Lập, xin Hứa Lập tha thứ. Nhưng Hứa Lập có nghe mình giải thích không? Có tha thứ cho mình không? Trong lòng Tô Quảng Nguyên tự hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.