Chương 541: Không thể rút lui
Túy Tử Mộng Sinh
31/07/2015
Phạm Kiệt nghe xong Hứa Lập phân tích suy nghĩ một chút lại rất cao hứng nói.
- Nếu như đúng như lời cháu nói thì lần này bí thư Văn Thiên tìm cháu chỉ sợ là chuyện tốt, không chừng y sẽ tranh thủ lợi ích cho cháu, hoặc là trực tiếp điều cháu lên Tùng Giang làm phó bí thư thị ủy chuyên trách, tăng cường sức ảnh hưởng của y tại Tùng Giang. Nếu quả thật như vậy thì Mã Tuấn Tùng cũng không thể nói gì.
Hứa Lập suy nghĩ một chút lại nói:
- Sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy, hôm nay tại Tùng Giang mặc dù có Hải Đức nhưng bị bí thư Tằng Ích áp chế, hơn nữa các vị thường vụ khác cũng không nể mặt y. Gần năm qua ảnh hưởng và địa vị của Hải Đức ở Tùng Giang là gì mọi người đều rõ. Tùng Giang tuyệt đối là lực lượng của bí thư Văn Thiên, cho dù có điều cháu tới Tùng Giang cũng không phát huy được tác dụng gì. Nếu như bí thư Văn Thiên thật sự nghĩ muốn giúp cháu thì cũng sẽ không điều cháu lên Tùng Giang.
- Vào thời khắc quan trọng này bí thư Văn Thiên tuyệt đối sẽ không làm mấy việc vô ích, không để cháu từ xa lên tỉnh khi không có việc gì. Nếu không phải phải điều cháu lên Tùng Giang thì chính là muốn điều cháu lên tỉnh, đây chỉ sợ là sẽ coi cháu như lực lượng dự bị để bồi dưỡng. Nếu cháu ở trên tỉnh vài năm thì có lẽ chưa đầy 30 cháu sẽ tới một thị xã cấp thị nào đó làm người đứng đầu, đây chính là việc tốt.
Phạm Kiệt vừa nói xong lại phản ứng. Nếu Hứa Lập trước 30 tuổi làm bí thư thị ủy hay thị trưởng ở một thị xã cấp thị thì không biết lúc đó mình đã lên tới cấp giám đốc sở chưa, đừng để con rể xem thường mình đó. Đồng thời Phạm Kiệt lại thấy có chút ghen tị. Mình ở trong quan trường gần 30 năm mới lên được cấp phó giám đốc sở, cấp giám đốc sở sợ phải vài năm nữa. Nhưng nhìn Hứa Lập mà xem, tương lai phát triển quá đáng sợ.
- Hy vọng như vậy ạ.
Hứa Lập mặc dù ngoài mặt rất vui vẻ nhưng trong lòng hắn cũng biết có chút người rất bất mãn với tốc độ lên chức của mình. Mặc dù năm ngoái mình đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở nhưng nó còn cách mục tiêu của mình không nhỏ.
Mình vào quan trường với mục đích quan trọng nhất là quay về thành phố Hòa Liên điều tra rõ chân tướng vụ thảm án năm đó, nhưng theo cách phát triển bây giờ của mình có lẽ đến 30 tuổi sẽ vượt qua được thành tích năm nào. Chẳng qua nó có tác dụng gì với việc điều tra kia không? Thành phố Hòa Liên căn bản là không thuộc về tỉnh Cát Lâm, mà là thuộc về tỉnh Liêu Hải gần kề tỉnh Cát Lâm.
Hứa Lập thầm mắng mình lúc trước mình quá ngây thơ, mình thi làm công chức ở Tùng Giang, mình dù có thể bò lên cấp giám đốc sở chỉ sợ cũng không thể dựa theo suy nghĩ của mình là điều tới Liêu Hải, đến thành phố Hòa Liên nhậm chức. Mà nếu bây giờ rời khỏi sĩ đồ mặc dù mình cũng không thấy gì đáng tiếc, mình có nhiều tiền như vậy thì đi đâu chẳng được. Đâu như bây giờ suốt ngày phải đấu trí với đám hồ ly ở Vọng Giang, Tùng Giang, xử lý một ít việc linh tinh, Hứa Lập không cam lòng như vậy.
Nhưng nếu mình một khi rời khỏi quan trường sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với những người khác. Dù sao mình có thể có có được địa vị như hôm nay cũng không phải dựa vào cố gắng của riêng mình, sau lưng còn rất nhiều người ủng hộ và sự kỳ vọng tha thiết của bọn họ. Không nói Phạm Kiệt, ngay cả Văn Thiên cũng coi trọng mình, thậm chí coi mình là người nối nghiệp, toàn lực ủng hộ giúp đỡ mình. Nếu không sao vào lúc quan trọng như thế này Văn Thiên còn tìm mình nói chuyện. Nếu mình cứ thế rời đi không chỉ có không có trách nhiệm với mọi người, đồng thời cũng không có trách nhiệm với bản thân mình.
Càng huống chi ở vị trí này lâu mặc dù cuộc sống mỗi ngày đều khổ cực nhưng mỗi khi thấy gương mặt tươi cười của dân chúng nhờ chính sách mà mình đưa ra, Hứa Lập lại cảm thấy hết sức tự hào, hết sức vui mừng, hết sức thỏa mãn. Hứa Lập tin tưởng mình mặc dù không dám nói là tốt nhất nhưng ít nhất từ lúc mình vào quan trường tới nay chưa từng lấy chỗ tốt của bên dưới, không ăn tạp. Mặc dù mình không dám cam đoan chưa bao giờ lấy quyền mưu lợi riêng nhưng về phương hướng chung mình không sai lầm, không làm quá mức. Đây cũng là một trong các nguyên nhân quan trọng mà cán bộ, quần chúng có thể ủng hộ mình.
Cho nên Hứa Lập chỉ có thể tiếp tục ở lại vũng nước đục này, cùng tiến cùng lui với mọi người, đến một ngày hắn cảm thấy hoàn thành sứ mạng, cảm thấy không áy náy với lương tâm thì mình rời đi cũng không muộn.
Sáng sớm hôm sau Hứa Lập liền bảo Thôi Lâm lái xe đưa mình tới cổng trụ sở văn phòng tỉnh ủy. Do còn sớm, Hứa Lập hỏi bảo vệ ở cửa thì biết Văn Thiên chưa tới. Hứa Lập đành ở dưới lầu chờ Văn Thiên.
8h, Hứa Lập thấy chiếc xe biển Cát A 00003 tiến vào trụ sở. Hứa Lập vội vàng đi lên đón, xe chạy tới bên người hắn rồi dừng lại. Cửa xe được mở ra, Văn Thiên từ trên xe đi xuống quay đầu lại nói với lái xe.
- Cậu đi đi, tôi đi lên bậc thang.
Lái xe mặc dù hết sức kinh ngạc nhưng dám nói gì, y lái xe đi trước.
Văn Thiên quay lại gọi Hứa Lập và cùng nhau lên bậc thang. Mặc dù bậc thang cũng không dài, chỉ có bảy tám bậc nhưng từ sau khi Văn Thiên tới tỉnh ủy đến giờ còn chưa từng bước trên bậc thang này, y đều là ngồi xe trực tiếp chạy lên sảnh. Vì thế hôm nay Văn Thiên cùng Hứa Lập cùng nhau bước trên bậc thang lên lầu làm cho tất cả người nhìn thấy đều kinh ngạc. Không ít người cũng đều đoán Hứa Lập rốt cuộc là ai, đương nhiên cũng có người nhận thức Hứa Lập, bọn họ lặng lẽ nhắc tới cái tên Hứa Lập khiến người kinh ngạc ngậm miệng lại. Dù sao quan hệ giữa Văn Thiên và Hứa Lập cũng không phải là bí mật ở tỉnh Cát Lâm, nếu là huynh đệ thì đương nhiên sẽ hưởng thụ đãi ngộ mà người khác không được hưởng này.
Đi tới văn phòng Văn Thiên, Hứa Lập rất thoải mái, không có gì gò bó. Hứa Lập đã đứng vững ở Vọng Giang, đặc biệt là khi nội thất Shunin đầu tư vào Vọng Giang khiến Vọng Giang giờ thành miếng bánh thơm trong tỉnh. Số lần Hứa Lập chạy lên tỉnh cũng nhiều hơn. Mà Hứa Lập mỗi lần lên tỉnh ngoài thăm Phạm Kiệt ra thì hắn cũng thường xuyên tới chỗ Văn Thiên. Hắn đối mặt với Văn Thiên không còn thấy áp lực như trước nữa.
Mà Văn Thiên đối với việc Hứa Lập có thể càng ngày càng buông lỏng trước mặt mình, y cũng hết sức cao hứng. Đặc biệt từ khi mình làm phó bí thư tỉnh ủy chuyên trách tới nay ngay cả ông em ruột Văn Thành cũng không còn tùy ý như trước khi gặp mình. Nhưng Văn Thiên ngoài là lãnh đạo ra thì cũng là người bình thường, y cũng y vọng có thể có tình cảm của người bình thường. Mà Hứa Lập – em nuôi có thể thoải mái nói chuyện với mình cũng làm Văn Thiên thấy một tia thân tình.
Hứa Lập vào phòng không đợi Văn Thiên nói đã trực tiếp cầm cốc của đối phương, hắn cũng lấy thêm chiếc cốc thủy tinh pha trà ngon mà Văn Thiên vẫn cất. Hắn sau đó mới ngồi xuống bàn làm việc của Văn Thiên.
- Bí thư Văn, lần này có chỉ thị gì xin mời ngài nói.
- Nếu như đúng như lời cháu nói thì lần này bí thư Văn Thiên tìm cháu chỉ sợ là chuyện tốt, không chừng y sẽ tranh thủ lợi ích cho cháu, hoặc là trực tiếp điều cháu lên Tùng Giang làm phó bí thư thị ủy chuyên trách, tăng cường sức ảnh hưởng của y tại Tùng Giang. Nếu quả thật như vậy thì Mã Tuấn Tùng cũng không thể nói gì.
Hứa Lập suy nghĩ một chút lại nói:
- Sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy, hôm nay tại Tùng Giang mặc dù có Hải Đức nhưng bị bí thư Tằng Ích áp chế, hơn nữa các vị thường vụ khác cũng không nể mặt y. Gần năm qua ảnh hưởng và địa vị của Hải Đức ở Tùng Giang là gì mọi người đều rõ. Tùng Giang tuyệt đối là lực lượng của bí thư Văn Thiên, cho dù có điều cháu tới Tùng Giang cũng không phát huy được tác dụng gì. Nếu như bí thư Văn Thiên thật sự nghĩ muốn giúp cháu thì cũng sẽ không điều cháu lên Tùng Giang.
- Vào thời khắc quan trọng này bí thư Văn Thiên tuyệt đối sẽ không làm mấy việc vô ích, không để cháu từ xa lên tỉnh khi không có việc gì. Nếu không phải phải điều cháu lên Tùng Giang thì chính là muốn điều cháu lên tỉnh, đây chỉ sợ là sẽ coi cháu như lực lượng dự bị để bồi dưỡng. Nếu cháu ở trên tỉnh vài năm thì có lẽ chưa đầy 30 cháu sẽ tới một thị xã cấp thị nào đó làm người đứng đầu, đây chính là việc tốt.
Phạm Kiệt vừa nói xong lại phản ứng. Nếu Hứa Lập trước 30 tuổi làm bí thư thị ủy hay thị trưởng ở một thị xã cấp thị thì không biết lúc đó mình đã lên tới cấp giám đốc sở chưa, đừng để con rể xem thường mình đó. Đồng thời Phạm Kiệt lại thấy có chút ghen tị. Mình ở trong quan trường gần 30 năm mới lên được cấp phó giám đốc sở, cấp giám đốc sở sợ phải vài năm nữa. Nhưng nhìn Hứa Lập mà xem, tương lai phát triển quá đáng sợ.
- Hy vọng như vậy ạ.
Hứa Lập mặc dù ngoài mặt rất vui vẻ nhưng trong lòng hắn cũng biết có chút người rất bất mãn với tốc độ lên chức của mình. Mặc dù năm ngoái mình đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở nhưng nó còn cách mục tiêu của mình không nhỏ.
Mình vào quan trường với mục đích quan trọng nhất là quay về thành phố Hòa Liên điều tra rõ chân tướng vụ thảm án năm đó, nhưng theo cách phát triển bây giờ của mình có lẽ đến 30 tuổi sẽ vượt qua được thành tích năm nào. Chẳng qua nó có tác dụng gì với việc điều tra kia không? Thành phố Hòa Liên căn bản là không thuộc về tỉnh Cát Lâm, mà là thuộc về tỉnh Liêu Hải gần kề tỉnh Cát Lâm.
Hứa Lập thầm mắng mình lúc trước mình quá ngây thơ, mình thi làm công chức ở Tùng Giang, mình dù có thể bò lên cấp giám đốc sở chỉ sợ cũng không thể dựa theo suy nghĩ của mình là điều tới Liêu Hải, đến thành phố Hòa Liên nhậm chức. Mà nếu bây giờ rời khỏi sĩ đồ mặc dù mình cũng không thấy gì đáng tiếc, mình có nhiều tiền như vậy thì đi đâu chẳng được. Đâu như bây giờ suốt ngày phải đấu trí với đám hồ ly ở Vọng Giang, Tùng Giang, xử lý một ít việc linh tinh, Hứa Lập không cam lòng như vậy.
Nhưng nếu mình một khi rời khỏi quan trường sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với những người khác. Dù sao mình có thể có có được địa vị như hôm nay cũng không phải dựa vào cố gắng của riêng mình, sau lưng còn rất nhiều người ủng hộ và sự kỳ vọng tha thiết của bọn họ. Không nói Phạm Kiệt, ngay cả Văn Thiên cũng coi trọng mình, thậm chí coi mình là người nối nghiệp, toàn lực ủng hộ giúp đỡ mình. Nếu không sao vào lúc quan trọng như thế này Văn Thiên còn tìm mình nói chuyện. Nếu mình cứ thế rời đi không chỉ có không có trách nhiệm với mọi người, đồng thời cũng không có trách nhiệm với bản thân mình.
Càng huống chi ở vị trí này lâu mặc dù cuộc sống mỗi ngày đều khổ cực nhưng mỗi khi thấy gương mặt tươi cười của dân chúng nhờ chính sách mà mình đưa ra, Hứa Lập lại cảm thấy hết sức tự hào, hết sức vui mừng, hết sức thỏa mãn. Hứa Lập tin tưởng mình mặc dù không dám nói là tốt nhất nhưng ít nhất từ lúc mình vào quan trường tới nay chưa từng lấy chỗ tốt của bên dưới, không ăn tạp. Mặc dù mình không dám cam đoan chưa bao giờ lấy quyền mưu lợi riêng nhưng về phương hướng chung mình không sai lầm, không làm quá mức. Đây cũng là một trong các nguyên nhân quan trọng mà cán bộ, quần chúng có thể ủng hộ mình.
Cho nên Hứa Lập chỉ có thể tiếp tục ở lại vũng nước đục này, cùng tiến cùng lui với mọi người, đến một ngày hắn cảm thấy hoàn thành sứ mạng, cảm thấy không áy náy với lương tâm thì mình rời đi cũng không muộn.
Sáng sớm hôm sau Hứa Lập liền bảo Thôi Lâm lái xe đưa mình tới cổng trụ sở văn phòng tỉnh ủy. Do còn sớm, Hứa Lập hỏi bảo vệ ở cửa thì biết Văn Thiên chưa tới. Hứa Lập đành ở dưới lầu chờ Văn Thiên.
8h, Hứa Lập thấy chiếc xe biển Cát A 00003 tiến vào trụ sở. Hứa Lập vội vàng đi lên đón, xe chạy tới bên người hắn rồi dừng lại. Cửa xe được mở ra, Văn Thiên từ trên xe đi xuống quay đầu lại nói với lái xe.
- Cậu đi đi, tôi đi lên bậc thang.
Lái xe mặc dù hết sức kinh ngạc nhưng dám nói gì, y lái xe đi trước.
Văn Thiên quay lại gọi Hứa Lập và cùng nhau lên bậc thang. Mặc dù bậc thang cũng không dài, chỉ có bảy tám bậc nhưng từ sau khi Văn Thiên tới tỉnh ủy đến giờ còn chưa từng bước trên bậc thang này, y đều là ngồi xe trực tiếp chạy lên sảnh. Vì thế hôm nay Văn Thiên cùng Hứa Lập cùng nhau bước trên bậc thang lên lầu làm cho tất cả người nhìn thấy đều kinh ngạc. Không ít người cũng đều đoán Hứa Lập rốt cuộc là ai, đương nhiên cũng có người nhận thức Hứa Lập, bọn họ lặng lẽ nhắc tới cái tên Hứa Lập khiến người kinh ngạc ngậm miệng lại. Dù sao quan hệ giữa Văn Thiên và Hứa Lập cũng không phải là bí mật ở tỉnh Cát Lâm, nếu là huynh đệ thì đương nhiên sẽ hưởng thụ đãi ngộ mà người khác không được hưởng này.
Đi tới văn phòng Văn Thiên, Hứa Lập rất thoải mái, không có gì gò bó. Hứa Lập đã đứng vững ở Vọng Giang, đặc biệt là khi nội thất Shunin đầu tư vào Vọng Giang khiến Vọng Giang giờ thành miếng bánh thơm trong tỉnh. Số lần Hứa Lập chạy lên tỉnh cũng nhiều hơn. Mà Hứa Lập mỗi lần lên tỉnh ngoài thăm Phạm Kiệt ra thì hắn cũng thường xuyên tới chỗ Văn Thiên. Hắn đối mặt với Văn Thiên không còn thấy áp lực như trước nữa.
Mà Văn Thiên đối với việc Hứa Lập có thể càng ngày càng buông lỏng trước mặt mình, y cũng hết sức cao hứng. Đặc biệt từ khi mình làm phó bí thư tỉnh ủy chuyên trách tới nay ngay cả ông em ruột Văn Thành cũng không còn tùy ý như trước khi gặp mình. Nhưng Văn Thiên ngoài là lãnh đạo ra thì cũng là người bình thường, y cũng y vọng có thể có tình cảm của người bình thường. Mà Hứa Lập – em nuôi có thể thoải mái nói chuyện với mình cũng làm Văn Thiên thấy một tia thân tình.
Hứa Lập vào phòng không đợi Văn Thiên nói đã trực tiếp cầm cốc của đối phương, hắn cũng lấy thêm chiếc cốc thủy tinh pha trà ngon mà Văn Thiên vẫn cất. Hắn sau đó mới ngồi xuống bàn làm việc của Văn Thiên.
- Bí thư Văn, lần này có chỉ thị gì xin mời ngài nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.