Chương 109: Tất cả cùng vui
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
- Hứa đại ca, mong anh thương xót tôi, cũng thương xót đám huynh đệ của tôi.
Bạch Mang nghe thấy mình không có quyền lực mấy ở công ty, đám huynh đệ cũng phải bỏ, y vội vàng kêu lên.
- Anh đừng gấp, với bản lĩnh của anh bây giờ thì chỉ sợ chỉ làm được những điều này. Nếu anh có tâm thì đợi tương lai tới công ty anh có thể bắt đầu học. Tôi có thể đảm bảo chỉ cần anh có bản lĩnh thật thì tôi quyết không bạc đãi anh. Về phần đám huynh đệ của anh nếu muốn tiếp tục làm ăn ở khu vực này thì đi theo Hạng Long – huynh đệ của tôi. Ai không muốn làm tiếp việc đã làm thì mỗi người được phát trăm ngàn làm vốn khởi nghiệp, sau này muốn đi làm gì cũng không có quan hệ với chúng tôi. Tôi làm vậy coi như hết tình hết nghĩa rồi chứ?
Bạch Mang suy nghĩ một chút mới gật đầu nói:
- Được, cứ làm theo lời Hứa ca. Có lẽ bọn họ đi theo Hạng Long huynh sẽ tốt hơn đi theo tôi.
Lúc Hứa Lập lên tiếng, Tiếu Lợi Phi không nói một câu nào, tên Béo đương nhiên cũng sẽ không tùy ý mở miệng. Tiếu Lợi Phi thấy chuyện cơ bản đã xác định liền vui vẻ giơ chén lên.
- Uống, lần này chúng ta mọi người đều vui vẻ. Mọi người cạn vì sự hợp tác thành công.
Mặc dù chỉ có một thời gian ngắn nhưng Tiếu Lợi Phi cũng đã phát hiện được quan hệ giữa Hứa Lập và tên Béo kia. Hứa Lập có thể không hỏi tên Béo một tiếng đã trực tiếp an bài một phó tổng giám đốc công ty, mà tên Béo là nhà đầu tư hết lần này tới lần khác không có nói một câu gì không đồng ý, như vậy Tiếu Lợi Phi cũng biết quan hệ giữa hai người sợ không đơn giản là hợp tác như bọn họ nói. Chẳng qua đây không phải điều quan trọng, chỉ cần hạng mục đầu tư thuận lợi, mình hàng năm được chia chục triệu mới là quan trọng nhất.
Lần này mọi người coi như đều vui vẻ, tất cả mọi người đều chiếm được thứ mình muốn. Hứa Lập còn ở lại Bắc Kinh một tuần chờ Tiếu Lợi Phi an bài xong các chuyện cần làm.
Bạch Mang cũng đã đem thế lực của mình chuyển cho Hạng Long. Cách làm này của Bạch Mang không khiến đám huynh đệ bất mãn, dù sao mọi người đi ra ngoài cũng là kiếm miếng cơm. Ai cũng đã thấy xx cho người không muốn làm tiếp trăm ngàn, ai cũng đã thấy thực lực của xx nên có thể đi theo lão đại có địa vị, trẻ tuổi như vậy cũng là tốt.
Về phần Đao Ba được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi đưa thẳng về đồn công an. Vị trưởng đồn Lý kia đã nhận lời xx, Bạch Mang, muốn để tên Đao Ba này phụ trách tổn thất của vũ trường và chi phí chữa trị đám huynh đệ của xx, Bạch Mang. Vài ngày sau do được Bạch Mang nhờ, Tiếu Lợi Phi còn tự mình gọi điện cho họ Lý, họ Lý càng không dám chậm trễ, y vội vàng tăng nhanh tốc độ phá án. Chỉ sau ba ngày y đã đem một vũ trường và một xưởng cơ khí vốn thuộc về Đao Ba chuyển sang cho xx coi như là bồi thường. Đao Ba bị kết tội gây rối trật tự, đánh người đưa vào tù. Chờ Đao Ba đi ra sợ là không phải đi chém người mà muốn đi cũng phải có người dìu.
Chỉ trong vòng một tuần xx đã tiếp thu địa bàn và một bộ phận đàn em của Bạch Mang và Đao Ba, thế lực tăng mạnh. xx coi như tạo được chút danh tiếng ở quận Triều Dương. Mà xx không thiếu nhất chính là tiền, y hết sức hào phóng với huynh đệ, đàn em nên các huynh đệ cũng hết lòng vì y. Có tiền các huynh đệ cũng không phải đi cướp bóc, xin tiền bảo kê nữa. Vì thế trên địa bàn của xx tỷ lệ phạm tội thoáng cái giảm đi phân nửa.
Trưởng đồn Lý phụ trách an ninh khu vực này là người đầu tiên thấy chỗ tốt trong đó. Bây giờ y chẳng những không cần đi lau mông cho đám huynh đệ xx, hơn nữa một khi cấp trên có nhiệm vụ gì y thậm chí còn có thể nhờ xx giúp. Dù sao đám lưu manh sinh sống ở khu vực này chính là người quen thuộc ở đây nhất. Hơn nữa họ Lý không thể không phối hợp với xx vì xx có Tiếu Lợi Phi làm chỗ dựa.
Một tuần sau mọi người đã xử lý xong việc của mình. Bốn người Hứa Lập, Lý Tân, Tiếu Lợi Phi và Bạch Mang lên máy bay bay đến tỉnh thành tỉnh Cát Lâm.
Ba người Tiếu Lợi Phi, Bạch Mang cùng Lý Tân tạm thời ở trên tỉnh để chuẩn bị mời lãnh đạo đã liên lạc từ trước dùng cơm tăng lên tình cảm, đồng thời cũng để cho đối phương đánh tiếng với cấp dưới giúp công ty Huệ Tân của Lý Tân mau được cấp phép.
Mà Hứa Lập lại một mình về huyện Giang Ninh. Dù sao vụ đầu tư lần này lên đến hàng trăm triệu, đừng nói là ở xã Nhị Đạo mà ngay cả huyện Giang Ninh cũng chưa từng có vụ đầu tư nào lớn đến thế. Cho nên Hứa Lập đương nhiên muốn về xã Nhị Đạo báo cáo trước với Từ Đắc Hậu, Mã Kiện, cũng thông báo với huyện. Mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng là tạo thành tích cho lãnh đạo xã huyện.
8h sáng Hứa Lập ngồi trên xe khách về Giang Ninh rồi gọi điện cho Từ Đắc Hậu. Qua điện thoại không tiện nói quá rõ nhưng Hứa Lập cũng đơn giản nói qua một chút, hắn hy vọng Từ Đắc Hậu và Mã Kiện lên huyện rồi ba người gặp nhau cùng báo cáo với huyện. Vài ngày sau mấy người Tiếu Lợi Phi, Lý Tân cũng sẽ đến Giang Ninh mà.
Từ Đắc Hậu nhận được điện của Hứa Lập không khỏi giật mình. Y không nghĩ Hứa Lập – một thanh niên hơn 20 tuổi chỉ đi có một vòng dĩ nhiên đưa đến một vị tài thần cho xã Nhị Đạo. Phải biết rằng vụ đầu tư mấy trăm triệu rơi vào xã Nhị Đạo thì không chỉ là con gà đẻ trứng vàng, ngay cả xã Nhị Đạo và huyện Giang Ninh đều được lợi lớn.
Từ Đắc Hậu mặc dù giật mình nhưng nghe thấy Hứa Lập vẫn ở trên xe, không tiện nói chuyện nên nói.
- Tôi và lão Mã sẽ lên huyện ngay, chúng tôi ở nhà lão Mã chờ cậu. Chúng ta gặp mặt bàn một chút rồi báo cáo với huyện ủy, ủy ban huyện.
Nói đến đây Từ Đắc Hậu vẫn không nhịn được nói:
- Tiểu Hứa, cậu nói là thật ư? Cậu đừng đùa mấy lão già chúng tôi đó.
Hứa Lập nghe xong cười nói:
- Bí thư Từ, anh yên tâm, chuyện lớn như vậy tôi còn có thể lừa anh sao? Anh yên tâm chờ đi.
Hơn 11h trưa Hứa Lập mới xuống xe khác. Hắn vừa xuống đã thấy Từ Đắc Hậu và Mã Kiện đang chờ mình, cách đó không xa là Từ Cương đứng ở trước xe của xã vẫy tay với mình.
- Sao hai vị lãnh đạo lại đến bến xe thế này? Không phải nói là tập trung ở nhà Mã thúc sao?
Hứa Lập thân thiết bắt tay Từ Đắc Hậu rồi nói.
Bạch Mang nghe thấy mình không có quyền lực mấy ở công ty, đám huynh đệ cũng phải bỏ, y vội vàng kêu lên.
- Anh đừng gấp, với bản lĩnh của anh bây giờ thì chỉ sợ chỉ làm được những điều này. Nếu anh có tâm thì đợi tương lai tới công ty anh có thể bắt đầu học. Tôi có thể đảm bảo chỉ cần anh có bản lĩnh thật thì tôi quyết không bạc đãi anh. Về phần đám huynh đệ của anh nếu muốn tiếp tục làm ăn ở khu vực này thì đi theo Hạng Long – huynh đệ của tôi. Ai không muốn làm tiếp việc đã làm thì mỗi người được phát trăm ngàn làm vốn khởi nghiệp, sau này muốn đi làm gì cũng không có quan hệ với chúng tôi. Tôi làm vậy coi như hết tình hết nghĩa rồi chứ?
Bạch Mang suy nghĩ một chút mới gật đầu nói:
- Được, cứ làm theo lời Hứa ca. Có lẽ bọn họ đi theo Hạng Long huynh sẽ tốt hơn đi theo tôi.
Lúc Hứa Lập lên tiếng, Tiếu Lợi Phi không nói một câu nào, tên Béo đương nhiên cũng sẽ không tùy ý mở miệng. Tiếu Lợi Phi thấy chuyện cơ bản đã xác định liền vui vẻ giơ chén lên.
- Uống, lần này chúng ta mọi người đều vui vẻ. Mọi người cạn vì sự hợp tác thành công.
Mặc dù chỉ có một thời gian ngắn nhưng Tiếu Lợi Phi cũng đã phát hiện được quan hệ giữa Hứa Lập và tên Béo kia. Hứa Lập có thể không hỏi tên Béo một tiếng đã trực tiếp an bài một phó tổng giám đốc công ty, mà tên Béo là nhà đầu tư hết lần này tới lần khác không có nói một câu gì không đồng ý, như vậy Tiếu Lợi Phi cũng biết quan hệ giữa hai người sợ không đơn giản là hợp tác như bọn họ nói. Chẳng qua đây không phải điều quan trọng, chỉ cần hạng mục đầu tư thuận lợi, mình hàng năm được chia chục triệu mới là quan trọng nhất.
Lần này mọi người coi như đều vui vẻ, tất cả mọi người đều chiếm được thứ mình muốn. Hứa Lập còn ở lại Bắc Kinh một tuần chờ Tiếu Lợi Phi an bài xong các chuyện cần làm.
Bạch Mang cũng đã đem thế lực của mình chuyển cho Hạng Long. Cách làm này của Bạch Mang không khiến đám huynh đệ bất mãn, dù sao mọi người đi ra ngoài cũng là kiếm miếng cơm. Ai cũng đã thấy xx cho người không muốn làm tiếp trăm ngàn, ai cũng đã thấy thực lực của xx nên có thể đi theo lão đại có địa vị, trẻ tuổi như vậy cũng là tốt.
Về phần Đao Ba được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi đưa thẳng về đồn công an. Vị trưởng đồn Lý kia đã nhận lời xx, Bạch Mang, muốn để tên Đao Ba này phụ trách tổn thất của vũ trường và chi phí chữa trị đám huynh đệ của xx, Bạch Mang. Vài ngày sau do được Bạch Mang nhờ, Tiếu Lợi Phi còn tự mình gọi điện cho họ Lý, họ Lý càng không dám chậm trễ, y vội vàng tăng nhanh tốc độ phá án. Chỉ sau ba ngày y đã đem một vũ trường và một xưởng cơ khí vốn thuộc về Đao Ba chuyển sang cho xx coi như là bồi thường. Đao Ba bị kết tội gây rối trật tự, đánh người đưa vào tù. Chờ Đao Ba đi ra sợ là không phải đi chém người mà muốn đi cũng phải có người dìu.
Chỉ trong vòng một tuần xx đã tiếp thu địa bàn và một bộ phận đàn em của Bạch Mang và Đao Ba, thế lực tăng mạnh. xx coi như tạo được chút danh tiếng ở quận Triều Dương. Mà xx không thiếu nhất chính là tiền, y hết sức hào phóng với huynh đệ, đàn em nên các huynh đệ cũng hết lòng vì y. Có tiền các huynh đệ cũng không phải đi cướp bóc, xin tiền bảo kê nữa. Vì thế trên địa bàn của xx tỷ lệ phạm tội thoáng cái giảm đi phân nửa.
Trưởng đồn Lý phụ trách an ninh khu vực này là người đầu tiên thấy chỗ tốt trong đó. Bây giờ y chẳng những không cần đi lau mông cho đám huynh đệ xx, hơn nữa một khi cấp trên có nhiệm vụ gì y thậm chí còn có thể nhờ xx giúp. Dù sao đám lưu manh sinh sống ở khu vực này chính là người quen thuộc ở đây nhất. Hơn nữa họ Lý không thể không phối hợp với xx vì xx có Tiếu Lợi Phi làm chỗ dựa.
Một tuần sau mọi người đã xử lý xong việc của mình. Bốn người Hứa Lập, Lý Tân, Tiếu Lợi Phi và Bạch Mang lên máy bay bay đến tỉnh thành tỉnh Cát Lâm.
Ba người Tiếu Lợi Phi, Bạch Mang cùng Lý Tân tạm thời ở trên tỉnh để chuẩn bị mời lãnh đạo đã liên lạc từ trước dùng cơm tăng lên tình cảm, đồng thời cũng để cho đối phương đánh tiếng với cấp dưới giúp công ty Huệ Tân của Lý Tân mau được cấp phép.
Mà Hứa Lập lại một mình về huyện Giang Ninh. Dù sao vụ đầu tư lần này lên đến hàng trăm triệu, đừng nói là ở xã Nhị Đạo mà ngay cả huyện Giang Ninh cũng chưa từng có vụ đầu tư nào lớn đến thế. Cho nên Hứa Lập đương nhiên muốn về xã Nhị Đạo báo cáo trước với Từ Đắc Hậu, Mã Kiện, cũng thông báo với huyện. Mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng là tạo thành tích cho lãnh đạo xã huyện.
8h sáng Hứa Lập ngồi trên xe khách về Giang Ninh rồi gọi điện cho Từ Đắc Hậu. Qua điện thoại không tiện nói quá rõ nhưng Hứa Lập cũng đơn giản nói qua một chút, hắn hy vọng Từ Đắc Hậu và Mã Kiện lên huyện rồi ba người gặp nhau cùng báo cáo với huyện. Vài ngày sau mấy người Tiếu Lợi Phi, Lý Tân cũng sẽ đến Giang Ninh mà.
Từ Đắc Hậu nhận được điện của Hứa Lập không khỏi giật mình. Y không nghĩ Hứa Lập – một thanh niên hơn 20 tuổi chỉ đi có một vòng dĩ nhiên đưa đến một vị tài thần cho xã Nhị Đạo. Phải biết rằng vụ đầu tư mấy trăm triệu rơi vào xã Nhị Đạo thì không chỉ là con gà đẻ trứng vàng, ngay cả xã Nhị Đạo và huyện Giang Ninh đều được lợi lớn.
Từ Đắc Hậu mặc dù giật mình nhưng nghe thấy Hứa Lập vẫn ở trên xe, không tiện nói chuyện nên nói.
- Tôi và lão Mã sẽ lên huyện ngay, chúng tôi ở nhà lão Mã chờ cậu. Chúng ta gặp mặt bàn một chút rồi báo cáo với huyện ủy, ủy ban huyện.
Nói đến đây Từ Đắc Hậu vẫn không nhịn được nói:
- Tiểu Hứa, cậu nói là thật ư? Cậu đừng đùa mấy lão già chúng tôi đó.
Hứa Lập nghe xong cười nói:
- Bí thư Từ, anh yên tâm, chuyện lớn như vậy tôi còn có thể lừa anh sao? Anh yên tâm chờ đi.
Hơn 11h trưa Hứa Lập mới xuống xe khác. Hắn vừa xuống đã thấy Từ Đắc Hậu và Mã Kiện đang chờ mình, cách đó không xa là Từ Cương đứng ở trước xe của xã vẫy tay với mình.
- Sao hai vị lãnh đạo lại đến bến xe thế này? Không phải nói là tập trung ở nhà Mã thúc sao?
Hứa Lập thân thiết bắt tay Từ Đắc Hậu rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.