Chương 110: Trở về Giang Ninh
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
- Tiểu tử này làm ra chuyện lớn như vậy còn hỏi chúng tôi sao lại tới đây? Chuyện lớn đến thế hai chúng tôi còn có thể ngồi yên đợi được ư? Không bằng đến đây sớm gặp cậu, sớm nghe cậu nói rõ thì chúng tôi mới yên tâm được.
Từ Đắc Hậu cười nói.
Mã Kiện cũng nói.
- Tiểu tử này ở trong điện thoại không nói rõ ràng. Bí thư Từ tìm tới tôi rồi nói một câu “lập tức lên huyện” rồi kéo tôi ra xe. Lúc ấy tôi còn sợ hãi tưởng rằng xảy ra chuyện lớn, đến khi bí thư Từ nói chuyện với tôi về việc này, tôi mới biết là do cậu gây họa.
- Được rồi, được rồi, là sai lầm của tôi, chúng ta lên xe rồi nói chuyện. Dù sao lần này xã Nhị Đạo chúng ta cũng sẽ phát triển lên.
Hứa Lập vỗ vỗ túi sách bên mình mà nói.
- Đi, chúng ta đến nhà lão Mã rồi để vợ y làm vài món ăn cho chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Từ Đắc Hậu nói.
Ba người vào xe, Từ Cương lái xe đưa mọi người đến nhà Mã Kiện. Mã Kiện sớm đã bảo vợ đi mua thức ăn, lúc này chị đang ở bếp nấu. Từ Đắc Hậu vừa vào cửa đã nói:
- Từ Cương, con vào giúp cô một chút.
Nói xong Từ Đắc Hậu kéo Mã Kiện, Hứa Lập vào thư phòng của Mã Kiện, vào trong Từ Đắc Hậu cũng không quên khóa cửa lại. Chuyện lớn như vậy thân phận của Từ Cương tạm thời còn chưa thể xen vào.
Từ Đắc Hậu kêu lên:
- Tiểu Hứa, cậu nói chuyện khai thác mỏ Molybdenum là thật?
Hứa Lập lấy từ cặp ra bản ý tưởng đầu tư do Lý Tân ký đưa cho Từ Đắc Hậu.
- Mời bí thư Từ xem một chút, đây mặc dù chỉ là bản ý tưởng đầu tư nhưng chỉ cần xã chúng ta có thành ý, huyện không phản đối thì hạng mục này cơ bản sẽ thành công.
Từ Đắc Hậu cẩn thận xem qua kế hoạch đầu tư, đặc biệt là lợi ích của đôi bên y càng nghiên cứu từng chữ một. Nhưng càng nghiên cứu y càng cảm thấy bản kế hoạch đầu tư này không đúng thực tế, thời này còn có chuyện tốt đến vậy sao? Dựa theo kế hoạch đầu tư thì chính quyền xã Nhị Đạo lấy đất, khảo sát góp vốn đầu tư chiếm 25% cổ phần, tất cả chi phí hạng mục cần sẽ do bên công ty của Lý Tân bỏ ra, công ty này chiếm 75% cổ phần. Phải biết rằng công ty này một khi thành lập đưa vào sản xuất lợi nhuận hàng năm sẽ lên đến trăm triệu. Chính quyền xã Nhị Đạo là cổ đông lớn thứ hai hàng năm có thể được chia tới 25 triệu cổ tức, đây là khái niệm gì? Toàn bộ xã Nhị Đạo với hơn 7000 hộ dân, 28000 ngàn nhân khẩu mà thu nhập bình quân hàng năm cũng chỉ là hơn ngàn.
Đương nhiên khoản tiền này không thể nào toàn bộ đều chia cho quần chúng trong xã, một phần cũng là ngân sách chung của đảng ủy, ủy ban xã Nhị Đạo.
- Tiểu Hứa, bản kế hoạch đầu tư này có phải là lấy ra lừa chúng tôi không? Sao xã Nhị Đạo cũng có 25% cổ phần? Có phải là …
- Bí thư Từ chê ít ư? Đây là mức cao nhất tôi có thể tranh thủ được. Bên công ty đầu tư chiếm 75% cổ phần cũng phải bỏ ra hết tài chính, công ty này còn có bên thứ ba, bên thứ tư. Ví dụ như một người tên Tiếu Lợi Phi ở Bắc Kinh chiếm 10%, một người tên Văn Thành ở tỉnh ta chiếm 5% cổ phần.
Hứa Lập do không nắm rõ các quy định luật pháp liên quan là mấy, lúc lên Bắc Kinh hắn đã tìm luật sư tính hộ tỉ lệ phân chia.
- Không, không, tôi không phải chê ít mà là nói sao nhà đầu tư lại hào phóng đến thế, không ngờ cho xã Nhị Đạo chúng ta 25% cổ phần, một năm chính là hơn 20 triệu. Trước đây xã Nhị Đạo còn lo không có tiền tiêu nhưng giờ chỉ cần công ty này đầu tư thành công vậy xã chúng ta muốn xài tiền như thế nào cũng được.
Từ Đắc Hậu cười nói.
Mã Kiện ở bên lại nghe ra ý trong lời nói của Hứa Lập. Y nhíu mày nói:
- Tiểu Hứa, cậu nói Văn Thành kia có phải là Văn Thành – ông chủ khách sạn Long Cung huyện ta không?
- Đúng, chính là y. Nếu không có ý tham gia thì Lý Tân là người ngoài sao dám đầu tư vào huyện chúng ta, còn không phải bị đám cọp ở huyện ta ăn hết ư?
- Văn Thành – ông chủ khách sạn Long Cung? Nghe nói y có chút quan hệ với bí thư thị ủy thị xã chúng ta.
Từ Đắc Hậu nói. Từ Đắc Hậu gần như làm ở xã Nhị Đạo cả đời, đối với chuyện trên huyện y phần lớn chỉ là nghe nói mà thôi. Hơn nữa chuyện không liên quan gì tới mình nên y không đi tìm hiểu mấy.
Mã Kiện làm ở văn phòng huyện ủy nhiều năm nên biết rõ các mối quan hệ ở địa bàn. Y gật đầu nói:
- Đâu chỉ là có chút quan hệ, Văn Thành này chính là em ruột của bí thư thị ủy Văn Thiên. Nhà đầu tư kia nếu cột Văn Thành vào công ty mình thì xem ra cũng biết một chút tình hình huyện ta. Chẳng qua Tiếu Lợi Phi là ai? Ngay cả Văn Thành cũng chỉ được 5% cổ phần, Tiếu Lợi Phi này lại được 10%. Tiểu Hứa, cậu biết Tiếu Lợi Phi kia có lai lịch gì không?
Đúng là gừng càng già càng cay, không đợi mình nói Mã Kiện đã phát hiện vấn đề trong đó.
- Tiếu Lợi Phi này tôi cũng biết một chút, chẳng qua hôm nay tôi nói ra mọi người không được cho ai khác biết. Bố Tiếu Lợi Phi này là bộ trưởng Bộ Công an.
- Bộ trưởng Bộ Công an? Trời ạ.
Từ Đắc Hậu nghe xong kêu to. Từ Đắc Hậu chỉ là một bí thư đảng ủy xã – cấp bậc chỉ là cấp trưởng phòng mà thôi. Mặc dù là theo cấp bậc hành chính thì y còn kém bộ trưởng Bộ Công an bảy tám cấp. Đến hôm nay Từ Đắc Hậu chứng kiến lãnh đạo cấp cao nhất mới là bí thư thị ủy, đương nhiên đây là không tính xem trên Tv, trên báo.
Mã Kiện nghe xong ngược lại yên tâm. Xem ra nhà đầu tư Lý Tân này chẳng những có ánh mắt làm kinh doanh mà còn có cái nhìn chính trị. Ở Giang Ninh này tuy nói không quá giàu, không quá nghèo nhưng cũng không có cán bộ lãnh đạo nghèo. Tiền mà đám cán bộ lãnh đạo đó kiếm được là từ đâu? Tài chính huyện chỉ có từng đó, đâu thể nào cung cấp cho đám cán bộ lãnh đạo tiêu xài cơ chứ? Tiền cũng không phải là muốn kiếm từ nhà đầu tư sao? Nếu như nhà đầu tư không có chỗ dựa cứng thì sợ rằng ngày công ty chính thức đi vào sản xuất cũng là ngày công ty phá sản mà thôi.
- Bí thư Từ, anh đừng giật mình, chỉ vài ngày nữa là Lý Tân và Tiếu Lợi Phi kia sẽ tự mình tới huyện Giang Ninh chúng ta, cũng sẽ tới xã Nhị Đạo khảo sát thực địa, đến lúc đó anh cũng đừng làm người ta sợ.
Lúc này vợ Mã Kiện ở ngoài đã nấu cơm xong, chị gọi mọi người ra ăn. Ba người cất tài liệu Hứa Lập mang về đi rồi mới ra ngoài phòng ăn. Do chiều còn muốn báo cáo công việc với lãnh đạo huyện ủy, ủy ban huyện nên ba cũng không dám uống rượu. Ba người Từ Đắc Hậu, Mã Kiện phân biệt lấy trà thay rượu coi như chúc mừng Hứa Lập đã lập công.
Từ Đắc Hậu cười nói.
Mã Kiện cũng nói.
- Tiểu tử này ở trong điện thoại không nói rõ ràng. Bí thư Từ tìm tới tôi rồi nói một câu “lập tức lên huyện” rồi kéo tôi ra xe. Lúc ấy tôi còn sợ hãi tưởng rằng xảy ra chuyện lớn, đến khi bí thư Từ nói chuyện với tôi về việc này, tôi mới biết là do cậu gây họa.
- Được rồi, được rồi, là sai lầm của tôi, chúng ta lên xe rồi nói chuyện. Dù sao lần này xã Nhị Đạo chúng ta cũng sẽ phát triển lên.
Hứa Lập vỗ vỗ túi sách bên mình mà nói.
- Đi, chúng ta đến nhà lão Mã rồi để vợ y làm vài món ăn cho chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Từ Đắc Hậu nói.
Ba người vào xe, Từ Cương lái xe đưa mọi người đến nhà Mã Kiện. Mã Kiện sớm đã bảo vợ đi mua thức ăn, lúc này chị đang ở bếp nấu. Từ Đắc Hậu vừa vào cửa đã nói:
- Từ Cương, con vào giúp cô một chút.
Nói xong Từ Đắc Hậu kéo Mã Kiện, Hứa Lập vào thư phòng của Mã Kiện, vào trong Từ Đắc Hậu cũng không quên khóa cửa lại. Chuyện lớn như vậy thân phận của Từ Cương tạm thời còn chưa thể xen vào.
Từ Đắc Hậu kêu lên:
- Tiểu Hứa, cậu nói chuyện khai thác mỏ Molybdenum là thật?
Hứa Lập lấy từ cặp ra bản ý tưởng đầu tư do Lý Tân ký đưa cho Từ Đắc Hậu.
- Mời bí thư Từ xem một chút, đây mặc dù chỉ là bản ý tưởng đầu tư nhưng chỉ cần xã chúng ta có thành ý, huyện không phản đối thì hạng mục này cơ bản sẽ thành công.
Từ Đắc Hậu cẩn thận xem qua kế hoạch đầu tư, đặc biệt là lợi ích của đôi bên y càng nghiên cứu từng chữ một. Nhưng càng nghiên cứu y càng cảm thấy bản kế hoạch đầu tư này không đúng thực tế, thời này còn có chuyện tốt đến vậy sao? Dựa theo kế hoạch đầu tư thì chính quyền xã Nhị Đạo lấy đất, khảo sát góp vốn đầu tư chiếm 25% cổ phần, tất cả chi phí hạng mục cần sẽ do bên công ty của Lý Tân bỏ ra, công ty này chiếm 75% cổ phần. Phải biết rằng công ty này một khi thành lập đưa vào sản xuất lợi nhuận hàng năm sẽ lên đến trăm triệu. Chính quyền xã Nhị Đạo là cổ đông lớn thứ hai hàng năm có thể được chia tới 25 triệu cổ tức, đây là khái niệm gì? Toàn bộ xã Nhị Đạo với hơn 7000 hộ dân, 28000 ngàn nhân khẩu mà thu nhập bình quân hàng năm cũng chỉ là hơn ngàn.
Đương nhiên khoản tiền này không thể nào toàn bộ đều chia cho quần chúng trong xã, một phần cũng là ngân sách chung của đảng ủy, ủy ban xã Nhị Đạo.
- Tiểu Hứa, bản kế hoạch đầu tư này có phải là lấy ra lừa chúng tôi không? Sao xã Nhị Đạo cũng có 25% cổ phần? Có phải là …
- Bí thư Từ chê ít ư? Đây là mức cao nhất tôi có thể tranh thủ được. Bên công ty đầu tư chiếm 75% cổ phần cũng phải bỏ ra hết tài chính, công ty này còn có bên thứ ba, bên thứ tư. Ví dụ như một người tên Tiếu Lợi Phi ở Bắc Kinh chiếm 10%, một người tên Văn Thành ở tỉnh ta chiếm 5% cổ phần.
Hứa Lập do không nắm rõ các quy định luật pháp liên quan là mấy, lúc lên Bắc Kinh hắn đã tìm luật sư tính hộ tỉ lệ phân chia.
- Không, không, tôi không phải chê ít mà là nói sao nhà đầu tư lại hào phóng đến thế, không ngờ cho xã Nhị Đạo chúng ta 25% cổ phần, một năm chính là hơn 20 triệu. Trước đây xã Nhị Đạo còn lo không có tiền tiêu nhưng giờ chỉ cần công ty này đầu tư thành công vậy xã chúng ta muốn xài tiền như thế nào cũng được.
Từ Đắc Hậu cười nói.
Mã Kiện ở bên lại nghe ra ý trong lời nói của Hứa Lập. Y nhíu mày nói:
- Tiểu Hứa, cậu nói Văn Thành kia có phải là Văn Thành – ông chủ khách sạn Long Cung huyện ta không?
- Đúng, chính là y. Nếu không có ý tham gia thì Lý Tân là người ngoài sao dám đầu tư vào huyện chúng ta, còn không phải bị đám cọp ở huyện ta ăn hết ư?
- Văn Thành – ông chủ khách sạn Long Cung? Nghe nói y có chút quan hệ với bí thư thị ủy thị xã chúng ta.
Từ Đắc Hậu nói. Từ Đắc Hậu gần như làm ở xã Nhị Đạo cả đời, đối với chuyện trên huyện y phần lớn chỉ là nghe nói mà thôi. Hơn nữa chuyện không liên quan gì tới mình nên y không đi tìm hiểu mấy.
Mã Kiện làm ở văn phòng huyện ủy nhiều năm nên biết rõ các mối quan hệ ở địa bàn. Y gật đầu nói:
- Đâu chỉ là có chút quan hệ, Văn Thành này chính là em ruột của bí thư thị ủy Văn Thiên. Nhà đầu tư kia nếu cột Văn Thành vào công ty mình thì xem ra cũng biết một chút tình hình huyện ta. Chẳng qua Tiếu Lợi Phi là ai? Ngay cả Văn Thành cũng chỉ được 5% cổ phần, Tiếu Lợi Phi này lại được 10%. Tiểu Hứa, cậu biết Tiếu Lợi Phi kia có lai lịch gì không?
Đúng là gừng càng già càng cay, không đợi mình nói Mã Kiện đã phát hiện vấn đề trong đó.
- Tiếu Lợi Phi này tôi cũng biết một chút, chẳng qua hôm nay tôi nói ra mọi người không được cho ai khác biết. Bố Tiếu Lợi Phi này là bộ trưởng Bộ Công an.
- Bộ trưởng Bộ Công an? Trời ạ.
Từ Đắc Hậu nghe xong kêu to. Từ Đắc Hậu chỉ là một bí thư đảng ủy xã – cấp bậc chỉ là cấp trưởng phòng mà thôi. Mặc dù là theo cấp bậc hành chính thì y còn kém bộ trưởng Bộ Công an bảy tám cấp. Đến hôm nay Từ Đắc Hậu chứng kiến lãnh đạo cấp cao nhất mới là bí thư thị ủy, đương nhiên đây là không tính xem trên Tv, trên báo.
Mã Kiện nghe xong ngược lại yên tâm. Xem ra nhà đầu tư Lý Tân này chẳng những có ánh mắt làm kinh doanh mà còn có cái nhìn chính trị. Ở Giang Ninh này tuy nói không quá giàu, không quá nghèo nhưng cũng không có cán bộ lãnh đạo nghèo. Tiền mà đám cán bộ lãnh đạo đó kiếm được là từ đâu? Tài chính huyện chỉ có từng đó, đâu thể nào cung cấp cho đám cán bộ lãnh đạo tiêu xài cơ chứ? Tiền cũng không phải là muốn kiếm từ nhà đầu tư sao? Nếu như nhà đầu tư không có chỗ dựa cứng thì sợ rằng ngày công ty chính thức đi vào sản xuất cũng là ngày công ty phá sản mà thôi.
- Bí thư Từ, anh đừng giật mình, chỉ vài ngày nữa là Lý Tân và Tiếu Lợi Phi kia sẽ tự mình tới huyện Giang Ninh chúng ta, cũng sẽ tới xã Nhị Đạo khảo sát thực địa, đến lúc đó anh cũng đừng làm người ta sợ.
Lúc này vợ Mã Kiện ở ngoài đã nấu cơm xong, chị gọi mọi người ra ăn. Ba người cất tài liệu Hứa Lập mang về đi rồi mới ra ngoài phòng ăn. Do chiều còn muốn báo cáo công việc với lãnh đạo huyện ủy, ủy ban huyện nên ba cũng không dám uống rượu. Ba người Từ Đắc Hậu, Mã Kiện phân biệt lấy trà thay rượu coi như chúc mừng Hứa Lập đã lập công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.