Trọng Sinh Vương Gia Cưng Sủng Thê Tử

Chương 10:

Lý Tức Ẩn

15/06/2024

Liễu Nha kéo tay Liễu Phù về phòng mình, hai tỷ muội hiếm khi có thời gian bên nhau, Liễu Nha rất nhớ người tỷ này.

Tam phòng Liễu gia có bốn vị thiên kim, tuổi của Liễu Phù và Liễu Nha gần nhau, tính cách lại hợp, nhất là lúc trò chuyện nói mấy ngày cũng không hết. Liễu Hà là đại tỷ, tính cách trầm lắng hơn một chút, thường trông chừng muội muội của mình. Nhưng tính cách Liễu Nha trời sinh hiếu động, không thích bị quản thúc, vì vậy thường tìm cớ đến nhà đại bá ở.

Lâu ngày, nàng ấy với người tỷ Liễu Phù này càng thân thiết hơn.

Lúc trước, một năm thì có đến năm, sáu tháng nàng ở tại huyện, sau này Liễu Phù gả cho người ta, Liễu lão nhị thấy nữ nhi của mình cứ ở mãi nhà huynh trưởng cũng không hợp lý lắm, bèn gọi nàng về. Trong thôn không nhiều trò chơi, ngày ngày ngoài ra đồng làm ruộng thì lại là trồng cây đập đất, làm sao bằng được với trên huyện chứ, khắp nơi đều là ăn uống chơi vui đến quên trời.

Liễu Nha là nữ nhi, vợ chồng Liễu Trùng Hà cũng yêu thương người nữ nhi này, vì vậy đừng nói đến trồng cây đập đất mấy công việc nhà nông, ngay cả việc nhà, nàng ấy cũng không phải động tay chút nào.

Cứ như vậy, Liễu Nha ngày ngày buồn rầu không vui. Chỉ lúc nào gặp Liễu Phù, nàng ấy mới vui lên được đôi chút.

"Tỷ, nhà muội không vui gì hết." Liễu Nha bắt đầu tố cáo, "Cha và nương nói muội lớn rồi, bây giờ quản muội chặt lắm. Không cho muội ra ngoài chơi, ngày ngày bắt muội học thêu hoa vẽ bướm, phiền chết mất."

Trong phòng chỉ có hai tỷ muội bọn họ, Liễu Nha cũng không cần để ý gì, có gì cứ tuôn hết ra.

Liễu Phù biết tính cách của người muội muội này, nghịch động trời động đất, mà thích nhất lại là trò loạn càng thêm loạn mới vui. Thực ra lần này nàng về thôn, cũng định tìm nhị thúc, nhị thẩm nói đôi câu.

Tuổi mụ của đường muội đã mười ba, cũng sắp đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi rồi. Người muội muội này tâm cao khí ngạo, khó tránh khỏi nhìn không vừa mắt trai trong thôn, nàng muốn thì giúp trong thành một mối.

Kiếp trước, sau khi nàng đi Quý kinh, rồi lưu lạc ở Quý kinh dần dần cắt đứt liên lạc với nhà nhị thúc.

Chỉ nhận được một phong thư của đại đường muội, nói là đường muội thành thân rồi, gả cho một người ở thôn bên cạnh. Vốn dĩ là hỉ sự, nhưng lại không biết vì sao, ngày thành hôn đường muội lại ngồi trong kiệu hoa cắt cổ tay tự sát.

Lúc đó nàng muốn trở về xem, nhưng vì đang lúc tranh đấu gay gắt cùng Tô thị, nhất thời không thể quay lại.

Nhớ lại ký ức đau buồn đó, lòng nàng không khỏi nhói lên một cái. Lúc đau khổ, Liễu Phù cũng tự mình cảm thấy bản thân còn may mắn. Chí ít cuộc đời của nàng, mọi thứ đều tới kịp lúc.

Liễu Phù nhìn muội muội cười, ánh mắt ấm áp.

Thế nhưng Liễu Nha lại bị dọa sợ: "Tỷ... tỷ đừng cười như thế với muội, muội không quen đâu."

Liễu Phù hỏi: "Muội có muốn vào lên huyện không?"

"Muốn chứ, tất nhiên là muốn." Đôi con ngươi Liễu Nha đen láy như hạt đào sáng lên, nhưng rồi lại dần ảm đạm xuống, "Thế nhưng... cha, nương sẽ không đồng ý đâu."

"Bên nhị thúc với nhị thẩm để tỷ lo, trong nhà nếu có muội, ta cũng yên tâm về nương ta và Dung nhi."

Liễu Nha nghe ra có điều không đúng: "Sao thế tỷ?"

Liễu Phù nhẹ nhàng ghé vào tai muội muội, nói ra việc Tô thị hại nàng ngã xuống hồ.

Liễu Nha lớn giọng nói: "Muội sớm đã biết bà ấy không phải người hiền lành gì. Xem đi, lộ đuôi cáo rồi kìa."

"Xuỵt---", Liễu Phù giơ ngón tay chặn bên môi, "Muội nói nhỏ chút, kẻo lại đánh rắn động cỏ."

May là khuê phòng của Liễu Nha ở phía sau, mà những hàng xóm thân thích, đều đang tập trung lại phía trước, hậu viện nhất thời yên tĩnh, không có ai qua lại.

Liễu Nha thấp giọng, lầm bầm nói: "Lúc trước đến nhà đại bá chơi, tuy bà ta nhiệt tình với muội, nói chuyện lại lúc nào cũng kín kẽ, đến giọt nước cũng không lọt, làm việc cũng chu đáo. Thế nhưng dù bà ta không lộ ra sơ hở gì, nhưng muội cứ cảm thấy quái lạ. Sau đó muội cẩn thận nghĩ lại, mới hiểu không đúng ở chỗ nào. Bà ta là cái gì chứ, chỉ là một quả phụ, do câu dẫn bá phụ mang thai Bách nhi, mới đặt chân được vào Liễu gia."

"Bà ta còn muốn làm chính thất của bá phụ sao, mỗi lần nhìn thấy bà ta làm bộ hiền lành, ôi… Tóc gáy của muội đều dựng hết cả lên đấy." Liễu Nha nói xong, còn làm bộ run tay mấy lần.

"Tỷ, lần này trở về chúng ta nhất định dạy dỗ bà ta cho cẩn thận. Để bá phụ, để toàn bộ trưởng bối thân thích trong nhà đều nhìn rõ bộ mặt của ả, xem cho rõ bộ dáng trong ngoài bất nhất của ả Tô Đồng này.”

Cứ hỏi tại sao Liễu Phù lại thích người muội muội này, hai nàng mà ở cùng một chỗ, nói chuyện đến tối còn chưa xong.

Hơn nữa, Liễu Nha tinh ranh, có thể nghĩ ra nhiều rất nhiều chủ ý.

Hai tỷ muội thì thầm với nhau trong phòng, lúc thì nói lúc lại cười. Liễu Hà dắt Dung nhi đi vào, nhìn thấy hai tỷ muội ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, nghiêng ngả xiêu vẹo, bất giác nhíu mày.

"Hai tỷ muội nói gì thế?" Liễu Hà hỏi, "Ở cùng một chỗ thế này, chắc chắn không có chuyện tốt rồi."

Liễu Phù cùng Liễu Nha giật mình, lập tức ngẩng đầu lên.

Nhìn bốn phía, thấy ngoài Liễu Hà và Dung nhi thì không còn ai tới, thì yên tâm hẳn đi.

"Tỷ, làm sao mà tỷ chẳng nói tiếng gì đã xuất hiện ở sau người khác thế", Liễu Nha oán thán, "cũng không biết gõ cửa."

"Cửa đang mở còn gì, ta gõ làm gì nữa." Liễu Hà còn đang bực bội, chỉ trích muội muội, "Bên ngoài còn đang bận thế kia, thế mà muội cũng không ra đỡ đần một chút."

Liễu Nha lăn một vòng về sau, dựa vào lăng hoa trên cửa, nghịch tay nói: "Muội không đi đâu."

Liễu Phù ngó ra nhìn bên ngoài, rồi hỏi Liễu Hà: "Đại ca cùng đại tỷ phu đi bắt heo về rồi sao?"



Liễu Hà ôm Dung nhi ngồi xuống giường, mới nói: "Vẫn chưa. Heo nhà Khánh bá thì tìm được rồi, kẹt ở trong khe núi, mọi người vây về rồi. Có điều, trên núi lại gặp lợn rừng, nói là sợ lợn rừng chạy xuống núi dọa thôn dân, nên định bắt lợn rừng về. Đại va và Bách Nghiệp về lấy đồ, lại đi rồi."

"Vậy phu quân muội đâu?", Liễu Phù vội hỏi.

Liễu Nha nín không được, che miệng cười lên.

"Nhị tỷ, tỷ có biết xấu hổ không đấy, mở miệng ra là một tiếng phu quân hai tiếng phu quân. Đại ca, đại tỷ phu còn ở đây, nhị tỷ phu làm sao lạc mất được."

Liễu Hà đánh vào đầu muội muội, ánh mắt ra hiệu con bé ngậm miệng, lúc này mới nói với Liễu Phù, "Lúc Bách Nghiệp về lấy đồ, ta có hỏi chàng, chàng nói muội phu ở cùng với họ, muội yên tâm đi."

Nhưng Liễu Phù không phải là không yên tâm về Cố Yến, Cố Yến xuất thân thế gia, từ nhỏ đã luyện võ rồi.

Nàng là lo rằng, sợ đại ca và đại tỷ phu không tinh ý, bắt Cố Yến làm những chuyện hắn không muốn làm.

Cố Yến này, nàng ít nhiều cũng hiểu một chút. Mấy việc giống như bắt lợn này, vốn dĩ hắn chẳng hề thích.

"Muội không lo lắng, muội chỉ là hỏi chút thôi." Liễu Phù vừa nói xong, tiếng hô bên ngoài càng lúc càng lớn.

"Chắc là mấy người đại ca quay về rồi, ta đi xem xem." Liễu Hà đứng lên.

"Muội cũng đi." Liễu Nha nhảy ngay xuống giường.

Liễu Phù dắt tay Dung nhi, cũng theo tỷ muội Liễu Hà, Liễu Nha đi ra ngoài.

Trong sân, Liễu Thực và Trương Bách Nghiệp đang kéo dây gai thô, bé heo còn đang bị trói ngay ngắn.

Cố Yến ung dung đứng một bên, cụp mắt xem.

Liễu Phù xông vào đám người, chen đến trước mặt Cố Yến.

"Phu quân, chàng vẫn ổn chứ? Không bị thương chứ? Để thiếp xem xem." biết nhiều người ở đây, nhưng Liễu Phù cũng chẳng mảy may kiêng dè, kéo kéo người Cố Yến, làm bộ dáng phu thê tình thâm.

Cố Yến nhìn nàng một cái, chỉ nói: "Không sao."

Liễu Phù kéo tay Cố Yến lắc qua lắc lại, ánh mắt dán chặt trên người hắn, còn cười với hắn. Cố Yến nhìn heo rừng đang bị trói trên mặt đất, nhìn không chớp mắt, không phản ứng gì.

Liễu Hà kỹ tính hơn, nàng nghĩ Cố Yến là người trong thành, chắc hẳn rất thích sạch sẽ. Lại nhìn thấy y phục của Cố Yến đã bẩn rồi, bèn lẳng lặng kéo muội muội đến bên người, nói với nàng: "Lát ta bảo đại tẩu đem quần áo của đại ca đến, muội đưa muội phu đến phòng bên đi. Trong bếp đang đun nước nóng rồi, lát nữa ta mang qua." đưa tay chỉ Cố Yến, "muội phu có vẻ là người ưa sạch sẽ, đều trách Bách Nghiệp, cứ khăng khăng kéo muội phu đi."

Liễu Phù: "Đun để chuẩn bị làm heo sao?"

Liễu Hà: "... Ừ"

"Không trách tỷ phu được, là tự chàng muốn đi." Trong lòng Liễu Phù còn đang xấu xa cười trộm, dùng nước đun heo cho Cố Yến tắm, nàng tất nhiên sẽ tích cực thúc đẩy chuyện này, "Đa tạ đại tỷ."

"Khách khí làm gì chứ." Liễu Hà ho một tiếng, hắng giọng nói sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Liễu Phù bảo Liễu Nha đưa muội muội đi chơi, nàng thì kéo Cố Yến đến phòng bên.

*

"Đại tỷ đi đun nước nóng rồi, chút nữa tỷ ấy để ở bên ngoài, thiếp sẽ giúp chàng mang vào." Sau khi Liễu Phù kéo Cố Yến vào phòng bên, chỉ còn lại hai người bọn họ, tự nhiên không khí yên tĩnh hẳn đi, nàng cảm thấy cứ ở lại đây có chút lúng túng.

Nam nhân đứng trước mặt nàng là phu quân của nàng, không sai, nhưng tương lai hắn cũng sẽ là Cố vương điện hạ.

Tay nắm thực quyền, cao cao tại thượng, cận thần của thiên tử.

Thật ra trong lòng Liễu Phù vẫn biết rõ, nàng biết đợi sau này Cố gia được sửa án, chắc gì Cố Yến đã bằng lòng lưu lại với người thê tử là nàng.

Hắn là con dòng cháu giống, xuất thân cao quý. Nếu như không phải gia tộc đột nhiên gặp biến, người mà hắn cưới chắc chắn sẽ là một thiên kim môn đăng hộ đối, làm sao có thể lấy nữ nhi của một thương hộ như nàng được. Nàng bất giác nhớ lại vị tiểu thư kiếp trước được ban hôn cho hắn kia, trong lòng bất giác buồn vô cớ.

Làm sao nàng có thể bì được đây!

Tương lai, chắc chắn còn một trận tranh đấu kịch liệt.

Có điều, trước giờ nàng vẫn luôn lạc quan, tự cổ vũ bản thân đi bước nào thì hay bước đấy vậy, chẳng phải ai đến trước sẽ được lợi trước chí ít hiện tại, Cố Yến vẫn ở bên cạnh nàng.

Căn phòng này, là nơi gia đình Liễu Trùng Hà dùng làm phòng tắm, diện tích rất nhỏ. Đặt một cái thùng gỗ lớn vào bên trong, hầu như không hoạt động được gì nữa.

Liễu Phù rất nhiệt tình, ôm từng thùng nước nóng để vào thùng gỗ to, thấy nước cũng xâm xấp rồi, mới vui vẻ vỗ tay nói: "Được rồi, chàng tắm đi, thiếp đi trước đây."

"Quay lại đây." Cố Yến gọi nàng lại, từng chữ từng chữ lạnh như tiền.

Lưng Liễu Phù lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy phía sau gió lạnh thổi vù vù, sau đó ngoái đầu lại nhìn hắn cười: "Sao ạ?"

Sắc mặt Cố Yến lạnh lẽo, lông mày nhẹ nhàng nhướn lên.



Chàng đứng một bên, liếc thê tử hỏi: "Lúc trước thì nhất quyết đòi ly hôn, sao giờ không đòi nữa?"

Cố Yến đang đợi nàng nói thật.

Thật ra hôm đi đón nàng về đấy, hắn đã phát hiện được những chuyện hoang đường phát sinh trên người mình, giống như những chuyện của bốn năm về trước.

Liễu Phù không hề biết, nam nhân đang đứng trước mặt nàng, thật ra chính là người bị nàng ruồng bỏ trong kiếp trước.

"Thiếp nghĩ rõ ràng rồi, thiếp thấy chàng rất tốt. Vì vậy, muốn sống cùng với chàng cả đời.” Giọng nói nàng mềm mại, rất dễ nghe, nàng nũng nịu nói: "Phu quân, người ta cũng chỉ là nữ hài tử thôi, phạm sai lầm là không tránh khỏi, chàng cho thiếp cơ hội để thay đổi nhé. Nếu không, người ta đáng thương biết bao."

Cố Yến nghẹn lời, nhìn nàng một cái, bao lâu không nói gì.

Nói về khả năng bình tĩnh và gây áp lực cho người khác, Liễu Phù căn bản không phải là đối thủ của hắn. Vì vậy, Liễu Phù chỉ nhìn hắn một hồi, thì thu hồi lại ánh mắt.

"Để lát nữa thì nước lạnh bây giờ, chàng tắm sớm đi ạ." Lúc này trong lòng Liễu Phù rất lo sợ, vì che giấu nàng đưa tay ra sờ vành tai, "Thiếp ở bên ngoài chờ chàng nhé."

Đang muốn đẩy cửa ra ngoài, giọng nói Cố Yến lại một lần nữa nặng nề truyền vào tai, "Nếu đã quyết định đời này sẽ sống với nhau thật tốt, vậy thì nàng ở lại đây, giúp ta tắm."

Nói xong, Cố Yến bắt đầu cởi y phục.

Liễu Phù không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi mình, đỏ mặt nói: "Cái này, cái này, cái này... Cái này, thanh thiên bạch nhật, làm sao chúng ta có thể..."

Ánh mắt Cố Yến quét qua, Liễu Phù sợ ngậm chặt miệng.

Cái ánh mắt này thật sự đã quá quen thuộc. Nhớ kiếp trước lúc nàng đi cầu xin hắn, hắn cũng nhìn nàng như thế này, lạnh lùng khinh thường, còn có cả sự phẫn nộ.

"Được, ta giúp chàng tắm." Liễu Phù cúi đầu, đi vòng qua thùng gỗ, đi đến bên cạnh Cố Yến, nàng tự tay giúp hắn cởi y phục.

Từ ngoài vào trong, từng thứ một, đều cởi hết.

Liễu Phù thầm nghĩ, vốn là để đun heo, vậy thì coi chàng là heo luộc đi. Nhưng Liễu Phù không thể không thừa nhận, thân thể Cố Yến quả thực là đẹp quá đi, nàng không dám ngước mắt nhìn chính diện, thế nhưng cũng không nhịn được mà vụng trộm liếc xem.

Hắn và nàng làm phu thê, cả hai kiếp gộp lại cũng được có hơn đôi tháng. Lúc mới thành thân, Cố Yến ở nhà được có bảy, tám ngày.

Sau ngày thành thân, ngoại trừ ba ngày lại mặt hắn có ngừng nghỉ một chút, thời gian còn lại, hầu như bọn họ đều túm tụm lại một chỗ.

Trước khi kết hôn, nương cũng đã nói với nàng đạo làm vợ. Có điều, luận binh trên giấy là một chuyện, chính thức ra trận lại là một chuyện khác, trận chiến của nàng và Cố Yến, mỗi lần đều là nàng khóc lóc cụp đuôi xin tha.

Tính tình hắn lại trầm mặc, không nói nhiều, nhưng đối với loại chuyện này, hắn lại cực kỳ cực kỳ dốc lòng cầu tiến.

Liễu Phù cảm thấy hắn cũng không thích nàng lắm, chỉ là thích nàng xinh đẹp và thân thể trắng mềm của nàng mà thôi. Thêm vào đó nàng vốn dĩ không thích hắn là cha muốn nàng gả, nên còn có phần ghét hắn.

Cái loại chuyện đó ấy mà, yêu thì sẽ sung sướng như lên tiên vậy, còn nếu không yêu quả thực là giống như mười tám tầng địa ngục.

Liễu Phù cảm thấy đối với nàng mà nói, Cố Yến chính là địa ngục.

Ngay cả bây giờ lần nữa nhìn thấy dáng vẻ không mặc gì trên người của hắn, trong lòng nàng cũng run lên từng hồi.

Có điều vẫn may là, lúc này Cố Yến cũng không dám làm những việc kia.

Cố Yến là người tâm cao khí ngạo, nếu biết trong lòng nàng có suy nghĩ gì, thì sẽ không cưỡng cầu.

Sau khi Liễu Phù thu xếp ổn thỏa thì đi đến tiền viện.

Cuối cùng Kim Tước cũng tìm được đại tiểu thư nhà mình, vội vàng chạy đến trước mặt nói: "Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy Diêu ma ma tự mình đi tìm Hồ ma ma."

Diêu ma ma là vợ của Diêu quản gia, trong hậu viện Liễu gia có vị trí hết sức quan trọng.

Nàng ta là người của Tô thị, điều này trước giờ Liễu Phù vẫn luôn biết..

Vừa nghe Kim Tước nói như vậy, tinh thần Liễu Phù lập tức tăng lên mười hai vạn lần. Đồng thời, trong đầu bắt đầu nghĩ ra rất nhiều chủ ý.

Nàng sờ sờ cằm, suy đi tính lại. Nàng nghĩ, nếu như có thể mượn việc này hoàn toàn đạp đổ Diêu ma ma, đến lúc đó nàng sẽ an bài tâm phúc của mình trong hậu trạch.

"Có nói gì sao?", Liễu Phù nhỏ giọng hỏi.

Kim Tước gật đầu liên hồi, đi đến bên tai Liễu Phù nhỏ giọng nói: "Quả thực là nói về việc tiểu thư bị ngã xuống nước kia, Hồ ma ma nói bà không hề nói với tiểu thư, thế nhưng Diêu ma ma không tin. Diêu ma ma nói, buổi tối, Tô phu nhân sẽ tìm cơ hội tự mình gặp bà ta."

"Buổi tối?" Liễu Phù ngạc nhiên, "Không phải tối nay sẽ về thành sao?"

"Lão gia nói, hiếm khi mới về quê một chuyến muốn ở lại đây một đêm, sáng mai tiếp tục dùng tiệc. Nói là cứ thỏa thích bày tiệc, để cho người dân đến vui ba ngày ba đêm, tiền thì cứ tính cho lão gia."

"Ừ." Liễu Phù nhẹ nhàng nói một tiếng, trong đầu cũng hiện lên vài cách, chỉ chờ tối nay Tô thị tự chui đầu vào rọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Vương Gia Cưng Sủng Thê Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook