Trọng Sinh Vương Gia Cưng Sủng Thê Tử

Chương 11:

Lý Tức Ẩn

15/06/2024

Ăn xong bữa trưa, bằng hữu thân thích chen chúc trước mặt lão thái thái như ong vỡ tổ, phụng bồi bà nói chuyện chơi bài. Ba vị chính thất phu nhân của Liễu gia, lúc này đang đứng hầu trước mặt lão thái thái, làm tròn đạo hiếu.

Thân phận của Tô thị có chút khó nói, tuy vẫn bảo là không phân lớn nhỏ với Quách thị, nhưng thật ra nàng ta chỉ đáng hàng thiếp.

Khi ở nhà, nàng ta còn coi như có chút địa vị. Nhưng hiện giờ ở thôn Minh Tú, mọi người chỉ quen Quách thị, nàng ta cũng không muốn tự chuốc nhục nhã.

Vì vậy, dùng xong tiệc trưa, nàng ta liền tìm cớ rời đi. Thường thì, ăn xong cơm trưa Bách nhi sẽ đi ngủ, Tô thị bèn nói phải dỗ nhi tử ngủ, đi từ nhà chính ra, tìm Liễu lão nhị giúp nàng ta sắp xếp một căn phòng.

Tô thị ngồi trên giường, đang ru nhi tử ngủ, thì Diêu ma ma nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

"Sao rồi? Ngươi đã gặp Hồ ma ma chưa?" Nhìn thấy Diêu ma ma đi vào, Tô thị chỉ liếc nhìn bà ta một cái, tùy tiện hỏi một câu.

Sau đó lại tiếp tục cúi đầu, thân thể nhẹ nhàng đong đưa, dỗ Bách nhi ngủ.

Diêu ma ma đứng cạnh giường, hơi khom lưng, ghé vào tai Tô thị nói: "Nô tỳ gặp được rồi, cũng đã hỏi nàng ta. Nàng ta bảo, chưa nói với đại tiểu thư điều gì, một chữ cũng không để lọt."

"Nô tỳ không tin, bèn hỏi nàng ta, nếu như không nói với đại tiểu thư, tại sao đại tiểu thư vô duyên vô cớ tặng cho năm mươi lượng. Nàng ta nói, nàng ta cũng không rõ chuyện này.", Diêu ma ma nhắc lại từng chữ từng chữ cho Tô thị nghe, "Hồ ma ma còn nói rằng, đại tiểu thư không hề nhắc đến chuyện bị ngã xuống nước. Gọi nàng ta đi Cố gia, cũng chỉ là muốn nàng ta nấu cơm cho Cố gia lão thái thái mà thôi."

Tô thị hừ nhẹ mốt tiếng đầy khinh thường: "Không biết ả giả ngu, hay ngu thật nữa."

Diêu ma ma nói: "Phu nhân, vậy tối nay người còn muốn tự mình đi gặp Hồ ma ma nữa không?"

Tô thị nói: "Ta bảo ngươi nói với ả, tối nay ta sẽ tự mình đi gặp ả. Lời này, là để cho đứa nha đầu bên cạnh nghe. Nếu như ta thật sự đi gặp Hồ ma ma, lại nói với ả chuyện đứa nha đầu kia bị ngã xuống nước, đảm bảo lão gia sẽ lập tức xuất hiện.", trên mặt Tô thị là đầy vẻ mưu mô tính kế, đôi mắt không được coi là quá to kia lóe lên ánh sáng, "Từ lúc nó khăng khăng dẫn Hồ ma ma đi, ta đã đoán được, nhất định nó đã biết được cái gì đó."

"Nó muốn dùng kế ly gián, ta sẽ chơi cùng nó. Chỉ có điều, tự chơi, tự ngã, thì đừng có trách ta."

Tô thị nghĩ ngợi, rồi nói: "Ngươi hẹn Hồ ma ma gặp mặt ở đâu?"

"Không thể ở trong nhà, sợ rằng có người sẽ nghe trộm, vì vậy hẹn ở bên ngoài ạ." Diêu ma ma nói, "Nhưng cũng không xa lắm, dưới cây ngân hạnh phía đông."

"Tốt." Tô thị trả lời, "Vậy đến lúc đấy, chúng ta sẽ qua."

Diêu ma ma không phản ứng kịp: "Phu nhân định đi ạ?"

Tô thị cười, nghiêng đầu liếc Diêu ma ma một cái: "Không đi, làm sao nha đầu kia mắc câu? Hừ, ngươi yên tâm đi, nó sẽ gọi lão gia đến nghe. Nó muốn chỉnh ta, vậy thì cũng phải có bản lĩnh đấy mới được."

Lúc này Diêu ma ma mới cười lên: "Nô tỳ hiểu rồi, vẫn là phu nhân cao tay, cái này gọi là dụ rắn khỏi hang."

"Đi đi." Tô thị nhìn bà ta đầy ẩn ý.

"Vâng."

Sau khi tan tiệc, trời đã tối. Cửa nhà họ Liễu treo đèn lồng đỏ, cả nhà Liễu lão nhị đứng trước cổng, tự mình tiễn bạn bè thân thích.

Trong phòng chính, Liễu lão thái thái vẫn chưa muốn ngủ, kéo con dâu cháu dâu cháu gái đến nói chuyện. Liễu Phù kéo cái ghế đẩu, ngồi trước mặt Liễu lão thái thái. Ba phòng Liễu gia, chủ thượng nô bộc, cũng có đến tầm hơn ba mươi người.

Chen chúc trong căn phòng, cực kỳ náo nhiệt.

Liễu Phù thừa dịp mọi người rôm rả trò chuyện, không ai để ý, bèn lén lút dắt Kim Tước và Ngân Xuyến ra ngoài.

Liễu Nha thấy thế, lập tức cũng đi ra ngoài, sau đó lại vội vàng quay về. Sau khi chạy vào, thì đứng sau Liễu Trùng Sơn, nói nhỏ vào tai ông mấy câu.

Liễu Trùng Sơn nhìn cháu gái mình, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng: "Thật?"

Liễu Nha nói: "Thật ạ!" vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Cháu tận mắt nhìn thấy Tô di nương ra ngoài, thật ra lúc buổi chiều, cháu đã cảm thấy di nương không đúng lắm. Cả nhà chúng ta ngồi nói chuyện ở một chỗ, thế nhưng di nương lại cứ ở trong phòng. Cháu nghĩ, Tô di nương không đến mức nghĩ quẩn chứ? Thế nhưng, cháu vừa mở cửa, thì thấy di nương đi về hướng bờ sông."

Liễu Trùng Sơn lại không cảm thấy bà ta sẽ vì chuyện này mà nghĩ quẩn, nàng ta không phải người tâm tư bi quan như vậy. Lại nói, còn có Bách nhi nữa mà, bà sẽ không nỡ bỏ Bách nhi đâu.

Nhưng đêm tối thế này, cả nhà quây quần nói chuyện, mà bà ta lại một mình chạy ra ngoài. Không thể là do không cẩn thận mà chạy nhầm hướng được.

"Ta đi xem thế nào." Liễu Trùng Sơn lập tức đứng dậy, cúi người nói với mẫu thân mình, "Nương, người nói tiếp đi ạ, con đi một lát rồi về."

Nói xong, Liễu Trùng Sơn nhấc chân bước ra ngoài.

Liễu Nha cũng không ở lại, đi theo đại bá của nàng, biến mất nhanh như một làn khói.

Mặt Đổng Tú Xuân rất khó coi, hoảng hốt đứng dậy.

Liễu lão thái thái nhịn không được mà hỏi: "Chuyện gì vậy?"



Đổng Tú Xuân lập tức khóc lóc: "Nha nhi muội muội vừa nói... nói nương con nhảy sông rồi."

"Hả?" Liễu lão thái thái bị dọa không nhẹ, "Đang... đang yên đang lành, làm sao lại như thế?"

Liễu lão thái thái bất giác liếc về phía Quách thị, Quách thị đang ôm Dung nhi, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Liễu nhị phu nhân Triệu thị là người gan nhỏ, việc xảy ra ở chỗ nhà, nếu như Tô thị thật sự xảy ra chuyện gì, nàng là chủ nhà cũng khó tránh tội.

Liễu nhị phu nhân ngẫm nghĩ, vội nói: "Nương, người ngồi xuống, đừng vội, để con đi xem xem."

"Ta cũng đi xem thế nào." Liễu lão thái thái ngồi không yên, bảo tiểu Triệu vợ Liễu Thực và cháu gái Liễu Hà mỗi người một bên dìu bà, rồi đi ra bên ngoài.

Lão thái thái cũng đi rồi, người trong phòng, nhất loạt đều đứng dậy theo.

Bước chân Liễu Trùng Sơn vững vàng, đi rất nhanh. Liễu Nha nhanh nhẹn theo sau, chạy từng bước nhỏ, cũng không bị rớt lại.

Đợi đến lúc đến bờ sông, Liễu Nha mới nói thực: "Đại bá, thực ra Tô di nương không phải muốn tự sát, vừa nãy con nói dối, cũng là do bất đắc dĩ ạ."

Bước chân Liễu Trùng Sơn dừng lại, quay đầu hỏi: "Thế rốt cục là có chuyện gì?"

Liễu Nha bĩu môi, nói: "Là Phù tỷ bảo con nói như vậy, tỷ ấy nói, chỉ cần đại bá đi đến bờ sông, sẽ biết bộ mặt thật của Tô di nương."

"Phù nhi? Việc này thì liên quan gì đến Phù nhi?" giọng nói của Liễu Trùng Sơn càng thêm nặng nề.

Liễu Nha bị dọa, thầm lè lưỡi một cái.

"Phù tỷ nói, ngày trước tỷ ấy ngã xuống hồ, không phải tự mình nghĩ không thông, cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là... mà là... là Tô di nương muốn hại tỷ ấy."

"Nói nhăng nói cuội!", Liễu Trùng Sơn cắt ngang lời của Liễu Nha, sắc mặt đen như đáy nồi.

"Đại bá tin Tô di nương như vậy sao? Người cảm thấy, Phù tỷ là kiểu người dễ dàng buông bỏ mạng sống như vậy sao?", Liễu Nha bĩu môi, "Phù tỷ rất quý trọng mạng sống của mình, tỷ ấy với nhị tỷ phu còn tốt đẹp như thế, sao mà vừa kêu muốn chia tay đã nhảy hồ tự vẫn ngay được? Đại bá phụ, người tin Tô di nương, nhưng mà lẽ nào, Tô di nương còn quan trọng hơn cả nữ nhi ngài sao?"

"Nếu Phù tỷ đã nói là có chứng cứ, tại sao người không đi xem thử xem? Hay là nói... người đã sớm thay lòng, không quan tâm Phù tỷ nữa rồi."

"Đừng nói nữa.", Liễu Trùng Sơn lạnh lùng nhìn cháu gái, "Ta đi với ngươi, có điều, nếu như Tô thị không làm những việc như vậy, thì các ngươi hãy tự mình suy nghĩ thu dọn hậu quả như thế nào đi."

Đằng sau, Liễu lão thái thái dẫn theo đội người chạy đến.

Liễu Trùng Sơn nhìn về đằng sau, rồi lại nhìn cháu gái mình, sau đó tiếp tục đi về phía bờ sông.

Liễu Nha hì hì cười, lập tức đuổi theo.

"Di nương sai Hồ ma ma động tay động chân, sau đó Phù tỷ cố ý đi theo Hồ ma ma, di nương rất lo lắng. Hôm nay Mạch nhi đầy tháng, cũng là cơ hội duy nhất để di nương gặp Hồ ma ma, chắc chắn di nương sẽ hỏi Hồ ma ma."

Liễu Trùng Sơn thả nhẹ bước chân, nhìn về phía bờ sông, nhưng người đứng cạnh Tô thị không phải Hồ ma ma, mà là Diêu ma ma.

Tô thị thấy có người đến, nên quay người lại nhìn.

"Lão gia? Sao người lại đến đây?" Nói xong vội lấy tay lau nước mắt, gắng nặn ra nụ cười, sau đó mới đi về phía Liễu Trùng Sơn.

Ánh mắt Liễu Trùng Sơn nặng nề nhìn Tô thị, rồi lại nhìn Diêu ma ma đứng bên cạnh nàng, sau đó ánh mắt dừng trên người Liễu Nha.

Liễu Nha hỏi: "Hồ ma ma đâu?"

Tô thị làm dáng vẻ hoảng hốt chẳng hiểu gì: "Cái gì Hồ ma ma?"

Liễu Nha nói: "Lúc ban ngày bà nói, để Diêu ma ma hẹn Hồ ma ma bên sông, ta biết hết rồi. Nói nhanh, bà giấu Hồ ma ma ở đâu rồi?"

Tô thị lắc đầu: "Lời Nha nhi nói, sao ta nghe chẳng hiểu gì?"

Liễu Nha cắn răng: "Vậy bà nói đi đêm hôm khuya khoắt bà chạy đến đây làm gì, cả nhà đều ở trong nhà nói chuyện cùng nội, sao bà lại lén lút chạy ra đây?"

Tô thị cúi đầu, không nói gì, nhưng ngay sau đó bà ta đã khóc thút thít.

"Lão gia, thiếp biết thiếp làm như vậy là không tốt, thế nhưng..." bà ta nghẹn ngào, dường như vô cùng ủy khuất, "Thiếp biết, thật ra cả nhà đều không vừa mắt thiếp. Hôm nay là ngày đại hỷ, thiếp cũng không muốn vì bản thân mà khiến cả nhà không vui. Vì vậy, mới chạy ra đây hóng gió."

"Hóng gió?" Liễu Nha bắt đầu giậm chân, "Ngày đông lạnh như vậy, thế mà bà chạy ra đây hóng gió? Bà không bệnh đấy chứ?"



"Hỗn xược!" Cuối cùng Liễu Trùng Sơn cũng mở miệng nói chuyện.

Ngữ khí của ông vô cùng nghiêm nghị, rất rõ ràng, ông đã bị đứa cháu này chọc tức rồi.

Liễu Nha không thèm để ý, hai tay chống nạnh. Chỉ vào Tô thị mà nói: "Đừng tưởng ta không biết nhé, Phù tỷ ta rơi vào trong kẽ nứt của hồ băng, suýt chút nữa là mất mạng rồi, chính là bà làm. Không phải bà tự tay làm, thì cũng là do bà phái người làm. Bà có bản lĩnh, bà có gan làm, thì đừng không có gan nhận. Bà đúng là không cần mặt mũi rồi, bà là quả phụ, lại không thủ nữ tắc, câu dẫn đại bá ta. Sau khi ở cùng với đại bá ta, bà lại còn muốn thay thế địa vị của đại bá mẫu."

"Tất cả mọi thứ, đều bị bà giành lấy. Phù tỷ ta cũng gả đi rồi, làm sao lòng dạ bà lại đen tối như thế, lại còn muốn lấy mạng của Phù tỷ nữa?"

"Người giống như bà, đáng bị ngàn đao phanh thây, trời giáng thiên..."

"Câm miệng!" Liễu Trùng Sơn không nhịn được nữa, giáng cho Liễu Nha một bạt tai.

Chuyện này, vẫn luôn là khúc mắc trong lòng ông. Ông tưởng rằng thời gian qua đi lâu như vậy rồi, thì sẽ quên đi thế nhưng sự thực là ông không thể quên được.

Đánh xong, thì lại thấy hối hận.

Liễu Nha che mặt nói: "Đại bá đánh chết con cũng không sao, con chỉ là muốn thay đại bá mẫu và Phù tỷ nói vài lời thôi."

Nói xong nàng chạy đi.

Liễu nhị phu nhân cũng nghe thấy hết những lời này, hết sức ngượng ngùng.

Liễu Trùng Hà nói: "Nha đầu chết tiệt này, phải dạy dỗ lại nó mới được, toàn nói mấy lời hỗn láo." sau đó lại quay sang mắng thê tử mình: "Đều tại mình chiều nó thành hư, mình xem xem, chiều thành cái dạng gì rồi?"

Liễu nhị phu nhân biết những lời này là nói cho đại bá phụ nghe, vì vậy nên không nói gì.

Liễu Thực vội đi qua, khom người trước Liễu Trùng Sơn, thay muội muội mình tạ lỗi: "Đại bá, Nha nhi quả thực là nên đánh. Đợi vào ngày nữa, không nói đến cha nương, con là huynh trưởng, sẽ tự mình dạy dỗ nó cẩn thận. Lão gia người... vẫn mong người đừng tức giận."

Liễu Trùng Sơn thở ra một hơi, nhìn Liễu Thực: "Nó vẫn chỉ là đứa trẻ, không trách nó."

Tô thị dốc sức ho khan, Liễu Trùng Sơn lập tức đi qua ôm bà vào trong lòng.

"Bên ngoài gió lớn, về trước đã."

"Vâng, lão gia." Tô thị dựa vào trong ngực Liễu Trùng Sơn, vô cùng mỏng manh yếu đuối.

Lúc đi qua người Quách thị, bà ta vô thức ngước mắt lên nhìn Quách thị.

Liễu Trùng Sơn cũng nhìn thấy thê tử, trên mặt có chút xấu hổ. Cánh tay đang ôm Tô thị, dần dần buông thõng.

Hiếm khi Tô thị yếu đuối như vậy, cả người dần dần dựa sát hơn vào ngực Liễu Trùng Sơn. Liễu Trùng Sơn sợ bà ta ngã, lại vội giơ tay ôm lấy người.

Trong lòng Quách thị, sớm đã bị đâm thủng trăm nghìn lần, cũng chẳng kém lần này là bao.

Quách thị nói: "Lão gia đưa muội muội về đi, bên ngoài lạnh lắm cẩn thận bị bệnh."

Tô thị nói: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội không sao."

Vừa nói xong chữ "không sao", lại lấy tay che che miệng ho khan.

Quách thị không nói gì nữa.

Một bên Liễu Trùng Sơn nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tô thị, bên bên nghiêm khắc hỏi: "Phù nhi đâu? Chuyện ngày hôm nay, nó đừng mong thoát tội."

Quách thị sợ hãi giúp nữ nhi cầu xin: "Mặc dù Phù nhi đã lấy chồng, nhưng cũng là đứa con mà lão gia yêu thương nuôi lớn. Việc ngày hôm nay, dù có thế nào, kỳ thực cũng chưa ai chịu tổn thương. Quay về, lão gia mắng Phù nhi là được rồi."

Tô thị cũng nói: "Tỷ tỷ nói phải, lão gia, đừng trách đại tiểu thư."

"Uổng cho nàng đến bây giờ còn đỡ lời giúp nó, tính cách nó thế nào, ta hiểu rõ." Liễu Trùng Sơn thương nữ nhi, nhưng ông cũng là người trọng thể diện.

Hôm nay, trước mặt bao người, ông mất mặt như vậy, vì vậy vẫn có chút tức giận.

Vừa nhắc đến Liễu Phù, Liễu Phù đã xuất hiện. Phía sau nàng, còn có cả Kim Tước và Ngân Xuyến, giữa hai nha hoàn chính là Hồ ma ma toàn thân ướt sũng run rẩy.

"Cha đang tìm con ạ?" Liễu Phù đi ra từ đám người, đi đến trước mặt Liễu Trùng Sơn, "Vừa khéo, con cũng đang muốn tìm cha nói vài lời."

"Hồ ma ma, bà tự nói đi."

Hồ ma ma vội vàng quỳ xuống trước mặt Liễu Trùng Sơn, dập đầu nói: "Lão gia tha mạng, nô tỳ không phải là muốn làm hại đại tiểu thư đâu. Là Tô phu nhân, Tô phu nhân bắt nô tỳ làm như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Vương Gia Cưng Sủng Thê Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook