Trọng Sinh Vương Gia Cưng Sủng Thê Tử
Chương 13:
Lý Tức Ẩn
15/06/2024
Liễu Phù đưa Dung nhi cho mấy người Liễu Hà nhờ trông hộ, sau đó nàng đi đến phòng của phụ thân.
Trong phòng, Liễu Trùng Sơn đang chắp tay đứng bên cửa sổ. Một bên, là Quách thị đang ngồi cạnh bàn, ngước nhìn ông ngập ngừng muốn nói điều gì đó.
Liễu Phù đẩy cửa bước vào, phu thê hai người nghe tiếng động cùng nhìn ra ngoài cửa.
"Phù nhi." Quách thị đứng lên, bước vội qua nắm lấy tay nữ nhi, sau đó liên tục đánh mắt ra hiệu với nữ nhi.
Liễu Phù biết mẫu thân đang nhắc nhở nàng chuyện gì, nàng nhẹ nhàng vỗ tay mẫu thân, ý nói bà cứ yên tâm đi.
"Cha, người tìm con có việc gì ạ?" Liễu Phù bước tới trước mặt phụ thân, hơi cúi đầu, ngữ khí có chút xa cách.
Liễu Trùng Sơn nhấc tay chỉ một bên, nói với nữ nhi: "Ngồi xuống trước đã."
Liễu Phù ngồi xuống, Liễu Trùng Sơn nhìn nàng hỏi: "Tình huống tối hôm nay, rốt cục là chuyện gì?", không đợi Liễu Phù mở miệng, Liễu Trùng Sơn tiếp tục thêm vào một câu nữa, "Ta muốn nghe sự thật."
Khóe miệng Liễu Phù cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.
"Cha hỏi như thế này, chính là không tin nữ nhi?" Liễu Phù không trả lời, mà hỏi cha mình, "Nữ nhi muốn biết, cha muốn xử trí Tô di nương thế nào?"
Liễu Trùng Sơn nhìn vào mắt nữ nhi mình, sắc mặt ngưng trọng.
"Nếu như Diêu ma ma thực sự bị bà ấy sai khiến, vậy thì giao tất cả cho nha môn xử lý. Nhưng mà Phù nhi, con phải nói thực với cha, những chuyện phát sinh ngày hôm nay, có phải con đã trù tính từ trước rồi hay không?"
Liễu Trùng Sơn cũng không muốn nghi ngờ nữ nhi mình như vậy, nhưng ông cũng không muốn bị lừa gạt. Chuyện ngày hôm nay, thật ra có rất nhiều lỗ hổng. Rất nhiều chuyện, đều quá trùng hợp dường như từng bước từng bước đã bị người ta sắp đặt hết vậy.
Từ lúc Nha nhi dẫn ông đến bờ sông, rồi sau đó nữ nhi dẫn Hồ ma ma đến, cuối cùng chỉ trích Tô thị hãm hại nói... tất cả mọi chuyện, giống như một ván cờ của nữ nhi ông.
Liễu Phù không giấu giếm nữa, chỉ nói: "Kết cục ngày hôm nay, con sớm đã tính đến. Thế nhưng cha à, người đừng quên, Diêu ma ma đã chính miệng nhận tội. Lại có nhân chứng là Hồ ma ma ở đấy, hại con ngã xuống nước, đây là sự thật không thể thay đổi."
Mi tâm Liễu Trùng Sơn dần dần nhăn lại, nhìn nữ nhi trước mặt, giống như đang nhìn một người xa lạ.
"Phù nhi, có chuyện gì, con có thể tự mình nói với cha, cha thay con làm chủ. Tại sao con phải...", cần gì phải vẽ thêm nhiều chuyện, sắp đặt ra nhiều chuyện như vậy.
Lẽ nào Phù nhi không muốn nói sao? Nhưng vô duyên vô cớ vẽ ra chuyện hoang đường như vậy, nàng lấy cái gì làm người khác tin tưởng?
Trong tay nàng không có chứng cứ gì, một màn ngày hôm nay, cũng là do nàng lợi dụng chút thủ đoạn, tráo qua tráo lại mà ra.
Tô thị làm việc rất gọn gàng sạch sẽ, cũng hiểu việc mua chuộc lòng người, nếu như không phải kiếp trước Đổng Tú Xuân nhất thời lỡ miệng, thì nàng sẽ chẳng mảy may nghĩ đến những điều này.
"Cha, người là phụ thân của con nhưng người cũng là phụ thân của Bách nhi. Người sớm đã không còn là cha của mình con và Dung nhi nữa rồi, cũng sớm đã là chồng của một người phụ nữ khác. Dù cho lúc trước, người bất đắc dĩ mới cưới Tô di nương vào phủ, nhưng bốn năm chung sống cũng đã sớm nảy sinh tình cảm." Liễu Phù hiểu phụ thân của mình, trong lòng nàng rất rõ ràng, nương vẫn là nương của nàng và Dung nhi, nhưng cha thì đã không phải nữa rồi.
Liễu Trùng Sơn vô cùng đau khổ, không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận.
Ông đích thực đã nảy sinh tình cảm với Tô thị.
Liễu Phù biết trong lòng cha khó xử, cũng không làm khó ông nữa, chỉ nói: "Vốn dĩ, bản thân con không có vấn đề gì, cho dù chủ tớ Tô di nương và Diêu ma ma muốn hại con, nha môn cũng không thể làm gì bọn họ. Cha, người không cần nói gì nữa. Diêu ma ma thì con xin người hãy đánh đuổi đi, Diêu quản gia cũng không thể giữ lại trong phủ. Còn về Tô di nương... nếu đã nói việc không liên quan đến di nương, vậy thì tùy cha xử lý."
Mặc dù Diêu quản gia theo ông đã nhiều năm, nhưng vì nữ nhi ông nguyện ý đuổi họ ra khỏi phủ.
"Được, cha đồng ý với con."
Liễu Phù tiếp tục nói: "Con vẫn chưa nói xong. Con biết Diêu quản gia vô phúc, ông ấy theo cha nhiều năm như vậy, lại bị vợ của mình làm hại. Thế nhưng không có cách nào, ai bảo ông ấy lấy Diêu ma ma chứ."
"Trong phủ ngoài phủ nhiều chuyện như vậy, cũng cần có người quản. Cha cũng không cần phải vội, người con đã tìm được rồi."
"Ai?"
"Đại tỷ và đại tỷ phu."
Vốn dĩ lần này về quê, Liễu Phù đã có ý kéo vợ chồng Trương Bách Nghiệp vào trong thành.
Trương gia nhiều con trai, tất cả đều làm nghề nông. Trương Bách Nghiệp là con trai út của Trương gia, khi còn bé đã từng được đi học cũng có chút học vấn, nếu không như vậy, đại tỷ chắc chắn sẽ không nhìn trúng hắn.
Mà Liễu Hà là một người hoạt ngôn. Làm việc nhanh nhẹn, cũng rất thông minh, có thể tin cậy.
Liễu Phù nghĩ rồi, cho ba vị huynh đệ mấy cửa hàng, mà đại tỷ lại không được thứ gì. Vì vậy, nàng quyết định bỏ tiền ra mua cho vợ chồng đại tỷ một căn nhà trong thành để hai người ở, cũng thuận tiện quản lý việc ở mấy cửa hàng.
Nói như vậy, chuyện Nha nhi đến ở trong thành, nhị thúc nhị thẩm cũng có thể đồng ý.
Liễu Phù nói những việc này với phụ thân, Liễu Trùng Sơn trước giờ vẫn hào phóng với người trong nhà, cũng không nghĩ nhiều, nên đồng ý.
"Chuyện này, cha đồng ý với con." Liễu Trùng Sơn uống một ngụm trà, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Liễu Phù nhìn cha, trầm mặc một lúc, rồi nói: "Vẫn còn một chuyện nữa."
Liễu Trùng Sơn cười: "Có chuyện gì nữa, con nói đi. Có thể đồng ý, cha sẽ đáp ứng con."
Liễu Phù nói: "Người của Cố gia đều rất dễ sống chung, tổ mẫu, thẩm thẩm, còn cả tam tẩu, chẳng để con phải nhúng tay vào chuyện gì. Con cũng vụng, không biết làm mấy việc nấu cơm rửa bát này, sống trong nhà chồng nhàn rỗi, vì vậy, nếu như cha tin con, con muốn tiếp tục quản lý chuyện kinh doanh trong nhà. Nếu như cha không tin con, vậy thì cứ xem như con chưa nói chuyện gì."
Đây là mới mục đích chính của Liễu Phù.
Liễu Trùng Sơn nói: "Chuyện này có gì mà đáp ứng hay không? Đồ của cha, chẳng phải là đều là của con sao? Có điều, chuyện này cũng phải nói với phu quân của con một câu, xem xem phu quân con nói thế nào, dù sao cũng đã gả cho người ta rồi, cũng phải hỏi ý kiến của nó."
"Chàng sẽ đồng ý thôi."
Cố Yến cũng chẳng thèm quản những chuyện này đâu.
Liễu Trùng Sơn chăm chú ngẫm nghĩ, nói: "Con rể cũng là người kinh doanh, nhưng thường chạy hàng ở bên ngoài, một năm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, quả thực là vất và. Nếu như nó đồng ý, phu thê các con có thể cùng nhau quay về lo liệu việc kinh doanh trong nhà."
"Thôi ạ." Liễu Phù từ chối, "Tính cách chàng cha còn không biết sao? Chàng lấy con cũng chẳng phải vì vinh hoa phú quý của nhà mình. Có lẽ còn sợ người xung quanh dị nghị chàng dựa dẫm vào thê tử, nên chàng còn sợ tránh không kịp kia kìa ạ."
"Cũng đúng." Liễu Trùng Sơn gật gật đầu, "Nếu như không phải nó có chí, cha cũng không nhìn trúng nó. Không vội, nó vẫn còn trẻ, tương lai tiền đồ còn rộng mở."
Liễu Phù bĩu môi, lại chẳng phải thế sao.
"Vậy con về trước đi, cũng muộn rồi, con với nữ tế nghỉ ngơi sớm đi."
"Vậy nữ nhi đi trước ạ." Liễu Phù đứng dậy, chắp tay hành lễ với cha mẹ.
Quách thị nói: "Nghỉ ngơi sớm nhé."
"Vâng, nương." Liễu Phù trả lời.
Bên ngoài có người vội vàng gõ cửa, sốt ruột kêu: "Lão gia, không xong rồi, Tô phu nhân treo cổ tự tử."
"Cái gì?" Liễu Trùng Sơn nhíu mày, đương nhiên là rất ghét mấy chuyện phiền toái này.
"Lão gia hay là người đi xem đi. Nếu như có chuyện thật, người sẽ hối hận đấy."
Liễu Trùng Sơn gật đầu, đứng dậy nói: "Nàng nghỉ sớm đi, ta đi xem có chuyện gì."
Liễu Phù chẳng tin Tô thị sẽ thắt cổ tự tử, quá nửa là sợ địa vị lung lay, nên làm ra cái thủ đoạn này. Có bản lĩnh tìm chết, thì đã không để người khác phát hiện.
Liễu Phù cảm thấy, treo cổ tự tử đều là những trò lừa gạt tình cảm.
Quách thị nghĩ ngợi rồi đứng dậy, cũng muốn đi theo, Liễu Phù ngăn bà lại: "Nương, người đi làm gì?"
"Đi xem thế nào, vạn nhất xảy ra án mạng thì làm sao."
"Nếu bà ta có bản lĩnh, thì cứ treo cổ luôn đi. Bà ta mà không chết, con coi thường bà ta." Liễu Phù ghê tởm Tô thị tận xương, "Nương người nghỉ sớm đi, ngày hôm nay người cũng mệt mỏi đủ rồi. Còn về cha, con nghĩ đêm nay cha chẳng quay về đâu. Nương người cũng nghĩ thoáng ra, đừng để trong lòng nhiều quá. Thế gian này, ngoài nam nhân còn rất nhiều thứ tốt đẹp đáng đợi chờ đấy."
"Người có con, có Dung nhi, nương còn có cả nữ tế nữa. Tương lai cha mà bắt nạt nương, con đảm bảo thay nương đòi công bằng."
Quách thị cười lên, ngón tay ấn vài cái lên trán nữ nhi: "Con mà là con trai thì tốt rồi."
"Con trai thì có gì tốt chứ, con trai như nhị đường ca, người có thích không?"
"Đừng nói bậy." Quách thị giận nữ nhi.
Liễu Phù cúi người ôm nương, cười hì hì nói: "Đợi đến khi đại tỷ, đại tỷ phu vào thành, Nha nhi cũng đến Phù Dung các ở con sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa. Nương, đừng nghĩ đến cha nữa, cha không đáng có được tấm chân tình của nương. Mặc dù người không có con trai, nhưng có cháu trai mà, đại ca và Ninh nhi là người đáng tin. Về sau nếu có buồn chán, có thể tìm Ninh ca nói chuyện, huynh ấy là người có năng lực, con đường phía trước sẽ rất rộng mở đấy ạ."
"Nương biết rồi." nét mặt Quách thị rất điềm đạm.
*
Liễu Dung ngủ cùng Liễu Nha, Liễu Phù quay về phòng của mình.
Tiểu Triệu sớm đã trải đệm giúp nàng, nhìn thấy người đi vào, cười nói: "Dung nhi ngủ rồi, muội yên tâm đi. Giường cũng trải xong cho muội và muội phu rồi, ngủ sớm đi nhé."
"Đại ca bọn họ vẫn chưa về sao?" Liễu Phù hỏi.
Nói xong, thì thấy Liễu Thực và Cố Yến cùng đi vào.
Mặc dù nhà Liễu nhị có mấy gian nhà ngói, cộng thêm mấy phòng chứa đồ, nhưng hôm nay nhiều người, đàng phải chen chúc một chút. Phòng của phu thê Liễu Phù sắp đặt cùng với phòng của của Liễu Thực và tiểu Triệu, thật ra là một gian phòng, có điều vì phòng lớn, ở giữa bè dùng một tấm gỗ ngăn ra.
Một gian mà chia thành hai gian, diện tích của phòng liền nhỏ đi rất nhiều.
Lại nói tiểu Triệu đã trải giường xong, chăn nệm các thứ đều chỉ có một bộ, không hề dư thừa. Lúc nhìn thấy Cố Yến, Liễu Phù nghĩ đến vấn đề này.
Lại nghĩ đến lúc ban ngày hắn ương ngạnh bắt nàng tắm cho, Liễu phù cảm thấy, dù sao cũng sẽ phải ngủ cùng một chỗ. Nếu mà không chịu, chọc hắn tức giận, tâm tư thâm độc của hắn lại nổi lên, sẽ lại tìm lý do bỏ vợ thôi.
Nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy toàn thân đau nhức, tim đập thình thịch.
Chuyện đã qua tận bốn năm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến, Liễu Phù lại cảm thấy xương cốt cứ như bị nghiền ra vậy, bởi vậy có thể thấy, cái ông chú Cố Yến xấu xa này đã để lại trong tâm hồn bé nhỏ của nàng ám ảnh lớn thế nào.
Thấy muội phu trở về, tiểu Triệu chỉ vội vàng nói một câu, "Bọn muội nghỉ ngơi sớm nhé", rồi vội vàng đi ra ngoài.
Đột nhiên trong phòng yên tĩnh hẳn đi.
Mắt Liễu Phù đảo tới đảo lui, Cố Yến thì chắp tay nhìn nàng, sau đó vung áo choàng lên, ngồi xuống bên cạnh giường.
"Hôm nay bận cả ngày trời, không mệt à?"
"Mệt, mệt ạ.", Liễu Phù trơ mắt nói bừa.
"Mệt thì qua đây ngồi xuống." Đợi Liễu Phù ngồi xuống bên cạnh, hắn mới nói, "Vị di nương kia của nàng đang thắt cổ tự tử đấy, tiếp theo nàng định ứng phó thế nào?"
Liễu Phù vỗ ngực: "Thiếp lợi hại như vậy, còn dư sức đối phó bà ta nhé."
Cố Yến nghiêng đầu nhìn thê tử: "Thật không?"
Liễu Phù ngẩng lên, gương mặt nhỏ hiện lên sự tự hào, cùng tự tin: "Cứ coi như bây giờ không thể hoàn toàn đạp đổ Tô di nương, nhưng qua chuyện lần này, bà ta cũng bị thiệt hại không ít. Ngoài Bách nhi ra, bà ta căn bản là chẳng còn gì." Ngẫm nghĩ thế nào, lại cảm thấy không đúng lắm đột nhiên ỉu xìu hỏi: "Chàng biết hết á? Thế mà không qua giúp thiếp?"
Làm sao Cố Yến lại không biết cho được? Nàng náo loạn cả một ngày, chạy tới chạy lui, cũng không hiểu đang ra sức đánh quàng đánh bụi cái gì.
Nếu không phải hắn âm thầm tìm cớ để Vượng Phúc trùng hợp đi qua đó, hơn phân nửa là chuyện của nàng đến bây giờ còn chưa xong được đâu.
"Ngủ đi." Cố Yến cũng lười nói với nàng, trực tiếp cởi giày cùng quần áo đi ngủ.
Liễu Phù trèo lên giường, bò vào bên trong không dám động đậy. Cố Yến cũng không có tâm tư làm chuyện khác, thổi tắt đèn nhắm mắt lại.
Vốn dĩ Liễu Phù cho rằng đêm nay sẽ cứ thế yên lặng mà trôi qua, không ngờ, đôi phu thê sát vách lại truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm.
Liễu Phù cảm thấy không đúng, chuẩn bị lắng tai tỉ mỉ nghe, thì tiếng ván giường "kẽo kẹt kẽo kẹt" lại vang lên.
Ngay sau đó, một âm thanh mềm nhũn cùng tiếng thở dốc vang lên: "Đừng loạn nữa, kẻo nhị muội lại nghe thấy đấy."
Liễu Thực căn bản không hề muốn dừng lại, dồn dập nói: "Nó cũng không còn là cô nương nữa rồi, không vấn đề gì." Nói xong, tiếng ván giường càng thêm dữ dội.
"Biểu ca, chàng nhẹ một chút." Tiểu Triệu cắn chặt răng, không dám kêu to, nhẫn nhịn thật là khổ, môi cũng bị cắn nát rồi.
Liễu Thực đang ở độ tuổi khí huyết sung mãn, cũng chẳng biết tiết chế, đã bắt đầu thì không ngừng được.
Giữa hai căn phòng chỉ ngăn bởi một tấm gỗ, đêm tối tĩnh lặng, tiếng động bên đấy bên này nghe cực kỳ rõ ràng. Thậm chí, lúc bên đấy cao trào, những lời xấu hổ đều nghe thấy hết.
Liễu Phù nghe mà ngượng hết cả người, trong lòng một mực cầu cho bên kia nhanh kết thúc. Nhưng càng nghĩ như vậy, động tĩnh bên đó lại càng lớn.
Liễu Phù đã từng nếm thử sự lợi hại của Cố Yến, nàng không tin hắn đã thực sự ngủ, con người hắn giỏi nhất là giả vờ ngủ. Lúc trước cũng như vậy, nàng cho rằng hắn đã ngủ rồi, kết quả không hè có tí xíu dấu hiệu gì, hắn đã xoay người ép nàng dưới thân.
Nàng thật sự sợ rằng hắn sẽ đột nhiên xoay người đè lên người nàng, sau đó làm chuyện giống đôi vợ chồng phía bên kia.
Liễu Phù vẫn luôn chắc chắn là Cố Yến thích cái mùi hương trên cơ thể nàng, Ai bảo nàng đã đẹp còn biết chăm sóc cơ thể chứ.
Có lúc Liễu Phù còn thực sự cảm thấy, kiếp trước, sau khi ly hôn hắn không hề lấy thêm vợ mới, là do hắn nhớ thương tình cũ. Vì vậy, khi cha bị giam vào ngục, nàng mới đến cầu hắn. Định dụ dỗ từng chút một, kết quả...
Khổ không nói nổi. Không đề cập tới cũng thế.
Này thế đạo, lớn lên mỹ cũng là sai, làm giận nốt ~
--
Tác giả có lời muốn nói:
Hảo đi, cấp chúng ta tự luyến phù muội muội châm nến, quá bi thôi ~
Đồng thời cũng cấp cố cao lương châm nến, tự chủ lại cường, cũng kinh không được ngoại lực quấy nhiễu a ~
Đại ca đại tẩu cùng kêu lên: Cố lên nỗ lực đừng cảm tạ ta nhóm, đều là hẳn là ~
Cố cao lương: Ta nghẹn, ta dùng sức nghẹn, ta có thể nghẹn lại ~
Trong phòng, Liễu Trùng Sơn đang chắp tay đứng bên cửa sổ. Một bên, là Quách thị đang ngồi cạnh bàn, ngước nhìn ông ngập ngừng muốn nói điều gì đó.
Liễu Phù đẩy cửa bước vào, phu thê hai người nghe tiếng động cùng nhìn ra ngoài cửa.
"Phù nhi." Quách thị đứng lên, bước vội qua nắm lấy tay nữ nhi, sau đó liên tục đánh mắt ra hiệu với nữ nhi.
Liễu Phù biết mẫu thân đang nhắc nhở nàng chuyện gì, nàng nhẹ nhàng vỗ tay mẫu thân, ý nói bà cứ yên tâm đi.
"Cha, người tìm con có việc gì ạ?" Liễu Phù bước tới trước mặt phụ thân, hơi cúi đầu, ngữ khí có chút xa cách.
Liễu Trùng Sơn nhấc tay chỉ một bên, nói với nữ nhi: "Ngồi xuống trước đã."
Liễu Phù ngồi xuống, Liễu Trùng Sơn nhìn nàng hỏi: "Tình huống tối hôm nay, rốt cục là chuyện gì?", không đợi Liễu Phù mở miệng, Liễu Trùng Sơn tiếp tục thêm vào một câu nữa, "Ta muốn nghe sự thật."
Khóe miệng Liễu Phù cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.
"Cha hỏi như thế này, chính là không tin nữ nhi?" Liễu Phù không trả lời, mà hỏi cha mình, "Nữ nhi muốn biết, cha muốn xử trí Tô di nương thế nào?"
Liễu Trùng Sơn nhìn vào mắt nữ nhi mình, sắc mặt ngưng trọng.
"Nếu như Diêu ma ma thực sự bị bà ấy sai khiến, vậy thì giao tất cả cho nha môn xử lý. Nhưng mà Phù nhi, con phải nói thực với cha, những chuyện phát sinh ngày hôm nay, có phải con đã trù tính từ trước rồi hay không?"
Liễu Trùng Sơn cũng không muốn nghi ngờ nữ nhi mình như vậy, nhưng ông cũng không muốn bị lừa gạt. Chuyện ngày hôm nay, thật ra có rất nhiều lỗ hổng. Rất nhiều chuyện, đều quá trùng hợp dường như từng bước từng bước đã bị người ta sắp đặt hết vậy.
Từ lúc Nha nhi dẫn ông đến bờ sông, rồi sau đó nữ nhi dẫn Hồ ma ma đến, cuối cùng chỉ trích Tô thị hãm hại nói... tất cả mọi chuyện, giống như một ván cờ của nữ nhi ông.
Liễu Phù không giấu giếm nữa, chỉ nói: "Kết cục ngày hôm nay, con sớm đã tính đến. Thế nhưng cha à, người đừng quên, Diêu ma ma đã chính miệng nhận tội. Lại có nhân chứng là Hồ ma ma ở đấy, hại con ngã xuống nước, đây là sự thật không thể thay đổi."
Mi tâm Liễu Trùng Sơn dần dần nhăn lại, nhìn nữ nhi trước mặt, giống như đang nhìn một người xa lạ.
"Phù nhi, có chuyện gì, con có thể tự mình nói với cha, cha thay con làm chủ. Tại sao con phải...", cần gì phải vẽ thêm nhiều chuyện, sắp đặt ra nhiều chuyện như vậy.
Lẽ nào Phù nhi không muốn nói sao? Nhưng vô duyên vô cớ vẽ ra chuyện hoang đường như vậy, nàng lấy cái gì làm người khác tin tưởng?
Trong tay nàng không có chứng cứ gì, một màn ngày hôm nay, cũng là do nàng lợi dụng chút thủ đoạn, tráo qua tráo lại mà ra.
Tô thị làm việc rất gọn gàng sạch sẽ, cũng hiểu việc mua chuộc lòng người, nếu như không phải kiếp trước Đổng Tú Xuân nhất thời lỡ miệng, thì nàng sẽ chẳng mảy may nghĩ đến những điều này.
"Cha, người là phụ thân của con nhưng người cũng là phụ thân của Bách nhi. Người sớm đã không còn là cha của mình con và Dung nhi nữa rồi, cũng sớm đã là chồng của một người phụ nữ khác. Dù cho lúc trước, người bất đắc dĩ mới cưới Tô di nương vào phủ, nhưng bốn năm chung sống cũng đã sớm nảy sinh tình cảm." Liễu Phù hiểu phụ thân của mình, trong lòng nàng rất rõ ràng, nương vẫn là nương của nàng và Dung nhi, nhưng cha thì đã không phải nữa rồi.
Liễu Trùng Sơn vô cùng đau khổ, không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận.
Ông đích thực đã nảy sinh tình cảm với Tô thị.
Liễu Phù biết trong lòng cha khó xử, cũng không làm khó ông nữa, chỉ nói: "Vốn dĩ, bản thân con không có vấn đề gì, cho dù chủ tớ Tô di nương và Diêu ma ma muốn hại con, nha môn cũng không thể làm gì bọn họ. Cha, người không cần nói gì nữa. Diêu ma ma thì con xin người hãy đánh đuổi đi, Diêu quản gia cũng không thể giữ lại trong phủ. Còn về Tô di nương... nếu đã nói việc không liên quan đến di nương, vậy thì tùy cha xử lý."
Mặc dù Diêu quản gia theo ông đã nhiều năm, nhưng vì nữ nhi ông nguyện ý đuổi họ ra khỏi phủ.
"Được, cha đồng ý với con."
Liễu Phù tiếp tục nói: "Con vẫn chưa nói xong. Con biết Diêu quản gia vô phúc, ông ấy theo cha nhiều năm như vậy, lại bị vợ của mình làm hại. Thế nhưng không có cách nào, ai bảo ông ấy lấy Diêu ma ma chứ."
"Trong phủ ngoài phủ nhiều chuyện như vậy, cũng cần có người quản. Cha cũng không cần phải vội, người con đã tìm được rồi."
"Ai?"
"Đại tỷ và đại tỷ phu."
Vốn dĩ lần này về quê, Liễu Phù đã có ý kéo vợ chồng Trương Bách Nghiệp vào trong thành.
Trương gia nhiều con trai, tất cả đều làm nghề nông. Trương Bách Nghiệp là con trai út của Trương gia, khi còn bé đã từng được đi học cũng có chút học vấn, nếu không như vậy, đại tỷ chắc chắn sẽ không nhìn trúng hắn.
Mà Liễu Hà là một người hoạt ngôn. Làm việc nhanh nhẹn, cũng rất thông minh, có thể tin cậy.
Liễu Phù nghĩ rồi, cho ba vị huynh đệ mấy cửa hàng, mà đại tỷ lại không được thứ gì. Vì vậy, nàng quyết định bỏ tiền ra mua cho vợ chồng đại tỷ một căn nhà trong thành để hai người ở, cũng thuận tiện quản lý việc ở mấy cửa hàng.
Nói như vậy, chuyện Nha nhi đến ở trong thành, nhị thúc nhị thẩm cũng có thể đồng ý.
Liễu Phù nói những việc này với phụ thân, Liễu Trùng Sơn trước giờ vẫn hào phóng với người trong nhà, cũng không nghĩ nhiều, nên đồng ý.
"Chuyện này, cha đồng ý với con." Liễu Trùng Sơn uống một ngụm trà, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Liễu Phù nhìn cha, trầm mặc một lúc, rồi nói: "Vẫn còn một chuyện nữa."
Liễu Trùng Sơn cười: "Có chuyện gì nữa, con nói đi. Có thể đồng ý, cha sẽ đáp ứng con."
Liễu Phù nói: "Người của Cố gia đều rất dễ sống chung, tổ mẫu, thẩm thẩm, còn cả tam tẩu, chẳng để con phải nhúng tay vào chuyện gì. Con cũng vụng, không biết làm mấy việc nấu cơm rửa bát này, sống trong nhà chồng nhàn rỗi, vì vậy, nếu như cha tin con, con muốn tiếp tục quản lý chuyện kinh doanh trong nhà. Nếu như cha không tin con, vậy thì cứ xem như con chưa nói chuyện gì."
Đây là mới mục đích chính của Liễu Phù.
Liễu Trùng Sơn nói: "Chuyện này có gì mà đáp ứng hay không? Đồ của cha, chẳng phải là đều là của con sao? Có điều, chuyện này cũng phải nói với phu quân của con một câu, xem xem phu quân con nói thế nào, dù sao cũng đã gả cho người ta rồi, cũng phải hỏi ý kiến của nó."
"Chàng sẽ đồng ý thôi."
Cố Yến cũng chẳng thèm quản những chuyện này đâu.
Liễu Trùng Sơn chăm chú ngẫm nghĩ, nói: "Con rể cũng là người kinh doanh, nhưng thường chạy hàng ở bên ngoài, một năm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, quả thực là vất và. Nếu như nó đồng ý, phu thê các con có thể cùng nhau quay về lo liệu việc kinh doanh trong nhà."
"Thôi ạ." Liễu Phù từ chối, "Tính cách chàng cha còn không biết sao? Chàng lấy con cũng chẳng phải vì vinh hoa phú quý của nhà mình. Có lẽ còn sợ người xung quanh dị nghị chàng dựa dẫm vào thê tử, nên chàng còn sợ tránh không kịp kia kìa ạ."
"Cũng đúng." Liễu Trùng Sơn gật gật đầu, "Nếu như không phải nó có chí, cha cũng không nhìn trúng nó. Không vội, nó vẫn còn trẻ, tương lai tiền đồ còn rộng mở."
Liễu Phù bĩu môi, lại chẳng phải thế sao.
"Vậy con về trước đi, cũng muộn rồi, con với nữ tế nghỉ ngơi sớm đi."
"Vậy nữ nhi đi trước ạ." Liễu Phù đứng dậy, chắp tay hành lễ với cha mẹ.
Quách thị nói: "Nghỉ ngơi sớm nhé."
"Vâng, nương." Liễu Phù trả lời.
Bên ngoài có người vội vàng gõ cửa, sốt ruột kêu: "Lão gia, không xong rồi, Tô phu nhân treo cổ tự tử."
"Cái gì?" Liễu Trùng Sơn nhíu mày, đương nhiên là rất ghét mấy chuyện phiền toái này.
"Lão gia hay là người đi xem đi. Nếu như có chuyện thật, người sẽ hối hận đấy."
Liễu Trùng Sơn gật đầu, đứng dậy nói: "Nàng nghỉ sớm đi, ta đi xem có chuyện gì."
Liễu Phù chẳng tin Tô thị sẽ thắt cổ tự tử, quá nửa là sợ địa vị lung lay, nên làm ra cái thủ đoạn này. Có bản lĩnh tìm chết, thì đã không để người khác phát hiện.
Liễu Phù cảm thấy, treo cổ tự tử đều là những trò lừa gạt tình cảm.
Quách thị nghĩ ngợi rồi đứng dậy, cũng muốn đi theo, Liễu Phù ngăn bà lại: "Nương, người đi làm gì?"
"Đi xem thế nào, vạn nhất xảy ra án mạng thì làm sao."
"Nếu bà ta có bản lĩnh, thì cứ treo cổ luôn đi. Bà ta mà không chết, con coi thường bà ta." Liễu Phù ghê tởm Tô thị tận xương, "Nương người nghỉ sớm đi, ngày hôm nay người cũng mệt mỏi đủ rồi. Còn về cha, con nghĩ đêm nay cha chẳng quay về đâu. Nương người cũng nghĩ thoáng ra, đừng để trong lòng nhiều quá. Thế gian này, ngoài nam nhân còn rất nhiều thứ tốt đẹp đáng đợi chờ đấy."
"Người có con, có Dung nhi, nương còn có cả nữ tế nữa. Tương lai cha mà bắt nạt nương, con đảm bảo thay nương đòi công bằng."
Quách thị cười lên, ngón tay ấn vài cái lên trán nữ nhi: "Con mà là con trai thì tốt rồi."
"Con trai thì có gì tốt chứ, con trai như nhị đường ca, người có thích không?"
"Đừng nói bậy." Quách thị giận nữ nhi.
Liễu Phù cúi người ôm nương, cười hì hì nói: "Đợi đến khi đại tỷ, đại tỷ phu vào thành, Nha nhi cũng đến Phù Dung các ở con sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa. Nương, đừng nghĩ đến cha nữa, cha không đáng có được tấm chân tình của nương. Mặc dù người không có con trai, nhưng có cháu trai mà, đại ca và Ninh nhi là người đáng tin. Về sau nếu có buồn chán, có thể tìm Ninh ca nói chuyện, huynh ấy là người có năng lực, con đường phía trước sẽ rất rộng mở đấy ạ."
"Nương biết rồi." nét mặt Quách thị rất điềm đạm.
*
Liễu Dung ngủ cùng Liễu Nha, Liễu Phù quay về phòng của mình.
Tiểu Triệu sớm đã trải đệm giúp nàng, nhìn thấy người đi vào, cười nói: "Dung nhi ngủ rồi, muội yên tâm đi. Giường cũng trải xong cho muội và muội phu rồi, ngủ sớm đi nhé."
"Đại ca bọn họ vẫn chưa về sao?" Liễu Phù hỏi.
Nói xong, thì thấy Liễu Thực và Cố Yến cùng đi vào.
Mặc dù nhà Liễu nhị có mấy gian nhà ngói, cộng thêm mấy phòng chứa đồ, nhưng hôm nay nhiều người, đàng phải chen chúc một chút. Phòng của phu thê Liễu Phù sắp đặt cùng với phòng của của Liễu Thực và tiểu Triệu, thật ra là một gian phòng, có điều vì phòng lớn, ở giữa bè dùng một tấm gỗ ngăn ra.
Một gian mà chia thành hai gian, diện tích của phòng liền nhỏ đi rất nhiều.
Lại nói tiểu Triệu đã trải giường xong, chăn nệm các thứ đều chỉ có một bộ, không hề dư thừa. Lúc nhìn thấy Cố Yến, Liễu Phù nghĩ đến vấn đề này.
Lại nghĩ đến lúc ban ngày hắn ương ngạnh bắt nàng tắm cho, Liễu phù cảm thấy, dù sao cũng sẽ phải ngủ cùng một chỗ. Nếu mà không chịu, chọc hắn tức giận, tâm tư thâm độc của hắn lại nổi lên, sẽ lại tìm lý do bỏ vợ thôi.
Nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy toàn thân đau nhức, tim đập thình thịch.
Chuyện đã qua tận bốn năm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến, Liễu Phù lại cảm thấy xương cốt cứ như bị nghiền ra vậy, bởi vậy có thể thấy, cái ông chú Cố Yến xấu xa này đã để lại trong tâm hồn bé nhỏ của nàng ám ảnh lớn thế nào.
Thấy muội phu trở về, tiểu Triệu chỉ vội vàng nói một câu, "Bọn muội nghỉ ngơi sớm nhé", rồi vội vàng đi ra ngoài.
Đột nhiên trong phòng yên tĩnh hẳn đi.
Mắt Liễu Phù đảo tới đảo lui, Cố Yến thì chắp tay nhìn nàng, sau đó vung áo choàng lên, ngồi xuống bên cạnh giường.
"Hôm nay bận cả ngày trời, không mệt à?"
"Mệt, mệt ạ.", Liễu Phù trơ mắt nói bừa.
"Mệt thì qua đây ngồi xuống." Đợi Liễu Phù ngồi xuống bên cạnh, hắn mới nói, "Vị di nương kia của nàng đang thắt cổ tự tử đấy, tiếp theo nàng định ứng phó thế nào?"
Liễu Phù vỗ ngực: "Thiếp lợi hại như vậy, còn dư sức đối phó bà ta nhé."
Cố Yến nghiêng đầu nhìn thê tử: "Thật không?"
Liễu Phù ngẩng lên, gương mặt nhỏ hiện lên sự tự hào, cùng tự tin: "Cứ coi như bây giờ không thể hoàn toàn đạp đổ Tô di nương, nhưng qua chuyện lần này, bà ta cũng bị thiệt hại không ít. Ngoài Bách nhi ra, bà ta căn bản là chẳng còn gì." Ngẫm nghĩ thế nào, lại cảm thấy không đúng lắm đột nhiên ỉu xìu hỏi: "Chàng biết hết á? Thế mà không qua giúp thiếp?"
Làm sao Cố Yến lại không biết cho được? Nàng náo loạn cả một ngày, chạy tới chạy lui, cũng không hiểu đang ra sức đánh quàng đánh bụi cái gì.
Nếu không phải hắn âm thầm tìm cớ để Vượng Phúc trùng hợp đi qua đó, hơn phân nửa là chuyện của nàng đến bây giờ còn chưa xong được đâu.
"Ngủ đi." Cố Yến cũng lười nói với nàng, trực tiếp cởi giày cùng quần áo đi ngủ.
Liễu Phù trèo lên giường, bò vào bên trong không dám động đậy. Cố Yến cũng không có tâm tư làm chuyện khác, thổi tắt đèn nhắm mắt lại.
Vốn dĩ Liễu Phù cho rằng đêm nay sẽ cứ thế yên lặng mà trôi qua, không ngờ, đôi phu thê sát vách lại truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm.
Liễu Phù cảm thấy không đúng, chuẩn bị lắng tai tỉ mỉ nghe, thì tiếng ván giường "kẽo kẹt kẽo kẹt" lại vang lên.
Ngay sau đó, một âm thanh mềm nhũn cùng tiếng thở dốc vang lên: "Đừng loạn nữa, kẻo nhị muội lại nghe thấy đấy."
Liễu Thực căn bản không hề muốn dừng lại, dồn dập nói: "Nó cũng không còn là cô nương nữa rồi, không vấn đề gì." Nói xong, tiếng ván giường càng thêm dữ dội.
"Biểu ca, chàng nhẹ một chút." Tiểu Triệu cắn chặt răng, không dám kêu to, nhẫn nhịn thật là khổ, môi cũng bị cắn nát rồi.
Liễu Thực đang ở độ tuổi khí huyết sung mãn, cũng chẳng biết tiết chế, đã bắt đầu thì không ngừng được.
Giữa hai căn phòng chỉ ngăn bởi một tấm gỗ, đêm tối tĩnh lặng, tiếng động bên đấy bên này nghe cực kỳ rõ ràng. Thậm chí, lúc bên đấy cao trào, những lời xấu hổ đều nghe thấy hết.
Liễu Phù nghe mà ngượng hết cả người, trong lòng một mực cầu cho bên kia nhanh kết thúc. Nhưng càng nghĩ như vậy, động tĩnh bên đó lại càng lớn.
Liễu Phù đã từng nếm thử sự lợi hại của Cố Yến, nàng không tin hắn đã thực sự ngủ, con người hắn giỏi nhất là giả vờ ngủ. Lúc trước cũng như vậy, nàng cho rằng hắn đã ngủ rồi, kết quả không hè có tí xíu dấu hiệu gì, hắn đã xoay người ép nàng dưới thân.
Nàng thật sự sợ rằng hắn sẽ đột nhiên xoay người đè lên người nàng, sau đó làm chuyện giống đôi vợ chồng phía bên kia.
Liễu Phù vẫn luôn chắc chắn là Cố Yến thích cái mùi hương trên cơ thể nàng, Ai bảo nàng đã đẹp còn biết chăm sóc cơ thể chứ.
Có lúc Liễu Phù còn thực sự cảm thấy, kiếp trước, sau khi ly hôn hắn không hề lấy thêm vợ mới, là do hắn nhớ thương tình cũ. Vì vậy, khi cha bị giam vào ngục, nàng mới đến cầu hắn. Định dụ dỗ từng chút một, kết quả...
Khổ không nói nổi. Không đề cập tới cũng thế.
Này thế đạo, lớn lên mỹ cũng là sai, làm giận nốt ~
--
Tác giả có lời muốn nói:
Hảo đi, cấp chúng ta tự luyến phù muội muội châm nến, quá bi thôi ~
Đồng thời cũng cấp cố cao lương châm nến, tự chủ lại cường, cũng kinh không được ngoại lực quấy nhiễu a ~
Đại ca đại tẩu cùng kêu lên: Cố lên nỗ lực đừng cảm tạ ta nhóm, đều là hẳn là ~
Cố cao lương: Ta nghẹn, ta dùng sức nghẹn, ta có thể nghẹn lại ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.