Trọng Sinh Vương Gia Cưng Sủng Thê Tử
Chương 12:
Lý Tức Ẩn
15/06/2024
"Hồ ma ma, bà biết mình đang nói cái gì chứ?" Tô thị hoảng loạn nói.
Ả tính toán hết mọi thứ nhưng lại không tính được việc Liễu Phù đột nhiên dẫn Hồ ma ma đến. Mà, ả tiện tì già này còn dám to miệng chỉ trích bà.
Tô thị không tự chủ mà liếc Diêu ma ma, trên mặt Diêu ma ma cũng là biểu cảm mờ mịt, khẽ lắc đầu.
Sau khi Hồ ma ma quỳ xuống trước mặt Tô thị, bèn nắm lấy vạt váy Tô thị, ngẩng mặt lên nói: "Tô phu nhân, nô tỳ đã nói với Diêu ma ma rồi, chuyện đó nô tỳ không hề hé nửa lời với đại tiểu thư, tại sao người còn xuống tay độc ác như vậy?"
"Bỏ ra!" Tô thị muốn tránh khỏi sự lôi kéo của Hồ ma ma, nhưng Hồ ma ma sống chết không buông, bà ta căn bản không thoát được.
Diêu ma ma khom người muốn kéo Hồ ma ma ra, nên Liễu Phù đẩy Diêu ma ma ngã ngồi xuống đất.
"Trong lòng các người nếu không có quỷ, thì để Hồ ma ma nói hết đã." Liễu Phù khom người, tự tay kéo Hồ ma ma đứng dậy, "Ngươi nói đi, cha là người thông tình đạt lý, cha sẽ thay ngươi làm chủ chuyện này."
Hồ ma ma sụt sịt mũi, sau đó mới kể rõ ngọn ngành: "Mấy hôm trước, đại tiểu thư hồi phủ. Khoảng hai hôm sau thì Diêu ma ma đến tìm nô tỳ, nói là mặt hồ kết băng rồi, kêu nô tỳ nhân lúc không có người, lén lút đục ở mặt băng một khoảng. Lúc đó nô tỳ cũng không hỏi kỹ càng mà cứ làm theo như vậy."
"Thế rồi ngày hôm sau, đại tiểu thư đột nhiên rơi vào trong hồ. Nô tỳ đã cảm thấy kỳ quặc, nên đi tìm Diêu ma ma, nàng ta nói chuyện cũng đã xảy ra rồi, nô tỳ không thoát khỏi liên can đâu, còn bắt nô tỳ im miệng, nếu không Tô phu nhân sẽ khiến nô tỳ sống không yên ổn. Nô tỳ sợ hãi, vì vậy không dám nói. Sau này thấy đại tiểu thư không còn gì đáng ngại, trong lòng mới yên tâm một chút."
"Từ đầu đến cuối, nô tỳ vẫn định giữ kín chuyện này trong lòng. Cho đến sáng ngày hôm nay, nô tỳ cũng vẫn một mực muốn giấu nó xuống. Thế nhưng nô tỳ không ngờ rằng, họ... bọn họ vốn không hề tin nô tỳ, còn muốn giết nô tỳ để bịt miệng. Bọn họ muốn dùng cái chiêu đối phó đại tiểu thư kia đối phó với ta, dìm chết nô tỳ trong dòng sông này."
"Lão gia, phu nhân, nô tỳ đáng tội chết, nô tỳ xin lỗi người, cũng xin lỗi đại tiểu thư."
"Đẩy ngươi xuống nước? Hồ ma ma, có phải ngươi uống nhiều rượu quá không, mà dám ở nơi đây hồ ngôn loạn ngữ." Tô thị cũng còn xem như là bình tĩnh, nàng ta không cho rằng những lời kia của Hồ ma ma có thể đạp đổ mình, "Ngươi nói là ta đẩy ngươi xuống sông, vậy bằng chứng đâu?"
Liễu Phù nói: "Buổi tối di nương không ở trong phòng, chạy ra đây làm gì?"
Tô thị nói: "Tâm trạng ta không tốt, ra đây cho khuây khỏa."
"Tâm trạng không tốt? Có ai khiến di nương không vui à?" Liễu Phù nhất quyết không buông.
"Không có." Tô thị âm thầm cắn răng, "Là vấn đề từ chính ta."
Liễu Phù nhìn về phía Diêu ma ma, ánh mắt âm trầm: "Diêu ma ma, nương ta đối đãi với ngươi không bạc, mới có vài năm, vậy mà ngươi đã phản bội, còn muốn hại ta chết."
Diêu ma ma sợ hãi quỳ xuống, "Đại tiểu thư, người đừng đổ oan cho nô tỳ, nô tỳ ngàn vạn lần không dám. Phu nhân và đại tiểu thư có ơn với nô tỳ, nô tỳ vẫn ghi trong lòng."
Liễu Phù nói: "Ngươi đúng thực là vẫn nhớ, ngươi còn lấy oán báo ơn nữa."
"Nô tỳ không có là Hồ ma ma nói bậy." Diêu ma ma đập đầu xuống đất, "Lão gia, nô tỳ bị oan, lão gia."
Hồ ma ma rút từ trong ngực là một trăm lượng bạc, "Buổi chiều ngươi tìm ta, đưa cho ta ngần này bạc, kêu ta ngàn vạn lần đừng nói với đại tiểu thư. Ngươi còn nói, Tô phu nhân hẹn ta tối nay gặp mặt tại bờ sông, có lời muốn tự mình nói với ta. Thế nhưng ta không ngờ, hẹn ta ra đây, là muốn dìm chết ta, nếu không phải do ta mệnh lớn, mắc vào cành cây khô bên bờ sông, tự mình bò lên được... có lẽ hiện tại, ta đã trở thành vong hồn rồi."
"Ta không hề tìm ngươi, chỗ bạc này không phải do ta đưa." Diêu ma ma phủ nhận.
"Chỗ bạc này đương nhiên không phải do ngươi đưa, ngươi làm gì có nhiều tiền như vậy." Liễu Phù lạnh lùng đáp lại một câu, rồi còn vỗ tay, nói to:"Vượng Phúc, ngươi ra đây đi."
Vượng Phúc là gã sai vặt bên người Liễu Trùng Sơn, hôm nay cũng theo tới.
May mà lúc ấy, Kim Tước nhìn thấy, Vượng Phúc cũng bắt gặp, vì vậy có nhiều thêm một nhân chứng nữa.
Vượng Phúc mới có người lăm tuổi, người còn gầy còm nhom, khom người nói: "Buổi chiều, tiểu nhân nghe theo lời lão gia phân phó đi cho ngựa ăn. Lúc đó, nhìn thấy Hồ ma ma lén lén lút lút, nhất thời hiếu kì nên đi theo. Tiểu nhân nhìn thấy Hồ ma ma và Diêu ma ma đứng ở góc tường nói chuyện, nói được một lúc, bởi vì đứng hơi xa, nên cũng không nghe rõ họ nói những gì."
"Cuối cùng, Diêu ma ma đưa cho Hồ ma ma một túi tiền, tiểu nhân quả thực là nhìn thấy rõ ràng."
"Ngươi nói bậy bạ!" Diêu ma ma quyết không nhận.
Vượng Phúc nói: "Tiểu nhân làm việc cho lão gia, thấy gì nói đấy, nếu có chỗ nào đắc tội ma ma, xin ma ma đừng trách tội."
"Cha, người còn muốn nghe gì nữa?" Liễu Phù nhìn phụ thân của mình, từ đầu đến cuối không hề nói câu nào, "Người vẫn không tin sao?"
"Lão gia, thiếp quả thực không hề biết chuyện gì." Tô thị nói, "Bạc quả thực là do thiếp cho Diêu ma ma, nhưng Diêu ma ma nói là mượn của thiếp, thiếp cũng không biết, bạc này là Diêu ma ma đưa cho Hồ ma ma."
"Phu nhân." Diêu ma ma nhìn Tô thị, có chút thất vọng.
Tô thị nói: "Nếu ta biết được những việc này, nhất định sẽ ngăn cản ngươi." vừa nói, vừa âm thầm đánh ánh mắt cho Diêu ma ma, "Ngươi già đến hồ đồ rồi, có thù có oán gì với đại tiểu thư, mà ra tay độc ác như vậy."
Diêu ma ma biết, giờ phút này, tội nhất định phải có người gánh.
Nếu như Tô phu nhân bảo toàn được bản thân, nhất định sẽ tìm cách cứu bà. thế nhưng nếu như Tô phu nhân cũng bị kéo xuống nước, chủ nô hai người nhất định xong đời rồi.
Vì vậy, Diêu ma ma nhận tội: "Lão gia, phu nhân, là nô tỳ... là nô tỳ hại đại tiểu thư."
"Thế... thế nhưng nô tỳ cũng là vì đại tiểu thư. Đại tiểu thư về nhà mẹ đẻ, ầm ĩ đòi ly hôn, lão gia phu nhân không đồng ý. Nô tỳ nghĩ hay là giúp đại tiểu thư một phen. Vì vậy, nô tỳ đi tìm Hồ ma ma, bảo bà ta làm những việc này. Vốn dĩ chỉ muốn giả cảnh nhảy hồ tự vẫn, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng, thật sự hại đại tiểu thư."
"Về sau cô gia đến đón đại tiểu thư, cũng dẫn theo Hồ ma ma đi. Nô tỳ lo lắng, sợ Hồ ma ma làm lộ chuyện. Biết rằng hôm nay cả nhà xuống thôn, nên hỏi mượn Tô phu nhân chút tiền, đưa cho Hồ ma ma."
"Từ đầu đến cuối, chuyện chính là như vậy. Chuyện này, quả thực là một tay nô tỳ gây nên, không hề liên quan gì đến phu nhân."
"Cha, người cũng tin là những chuyện này không hề liên quan đến Tô di nương?" Liễu Phù không quản những lời giảo biện của người khác, nàng chỉ muốn xem cha mình nghĩ thế nào.
Liễu Trùng Sơn ngẫm nghĩ, lệnh cho gã sai vặt giam Diêu ma ma lại: "Giam Diêu ma ma lại trước đã, đợi đến sớm mai, giải lên nha môn."
Diêu ma ma là con dâu của Diêu quản gia trong Liễu phủ, khi còn trẻ, bán cho Liễu gia làm nô tỳ. Sau đó Tô thị vào phủ xin Liễu Trùng Sơn đưa khế ước bán mình của Diêu ma ma tra lại cho bà, về sau chỉ còn là quan hệ khế ước, chứ không còn là bán thân nữa.
Vì vậy, mặc dù Diêu ma ma là hạ nhân của Liễu phủ, thế nhưng cũng mang thân phận tự do. Liễu Trùng Sơn có muốn trị nàng ta, cũng chỉ có thể mang đến nha môn.
"Tô di nương thì sao?" Liễu Phù nhẹ giọng hỏi, "Cha thật sự tin lời của Diêu ma ma?"
Liễu Trùng Sơn nhìn Tô thị, trên mặt Tô thị sớm đã nước mắt giàn giụa. Bà ta nhìn Liễu Trùng Sơn bằng ánh mắt cực kỳ đáng thương, những giọt nước mắt kia như những hạt trân châu rơi xuống.
"Lão gia." Bà ta oan ức gọi một tiếng, khẽ cắn môi, "Thiếp không có."
Liễu Trùng Sơn không nhìn đôi mắt kia nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Giam Tô phu nhân lại, ngày mai cũng đưa lên nha môn.”
Tô thị đột nhiên cười lên: “Tốt, lão gia, mọi thứ thiếp thân đều nghe người. Để Lưu huyện lệnh đại nhân tra rõ mọi chuyện cũng tốt, tra rõ rồi, còn trả lại cho thiếp thân sự trong sạch. Chỉ là…” Bà ta đột nhiên nấc lên, “Chỉ là nếu như lão gia không tin thiếp thân, đại tiểu thư và phu nhân không tin thiếp thân, vậy thì thiếp thân cũng không muốn ở lại nữa.”
“Nha nhi nói rất đúng, từ đầu đến cuối đều là lỗi sai của thiếp thân. Lão gia và tỷ tỷ đang êm đẹp như thế, là thiếp chen một chân vào cuộc sống hạnh phúc của hai người, là thiếp không đúng.”
Nói đến đây, khóc càng dữ dội.
Tô thị dùng sức bụm mặt, nghẹn ngào nhưng không dám lớn tiếng nữa.
Liễu Trùng Sơn không muốn nhắc lại chuyện năm đó, nhưng không thể phủ nhận. Đêm tuyết rơi năm đó, là ông có lỗi với Tô thị là do ông uống rượu say, mới lầm lỡ biến Tô thị thành thê tử mình, để bây giờ gây ra sai lầm lớn như vậy.
Là ông hại bà không thể ở lại trong thôn, nhà mẹ đẻ cũng không nhận. Vì vậy, bà ta chỉ có thể đến ở trong Liễu phủ, chịu đựng đủ loại khinh thường và nhục mạ.
Cũng may là bà ta nghĩ thông, luôn luôn vui vẻ mà sống, còn cố gắng dạy dỗ Bách nhi.
*
Trong khuê phòng của Liễu Nha, có mấy tỷ muội Liễu gia đang ngồi, có cả tiểu Triệu vợ của Liễu Thực.
Liễu Nha bị đánh, một bên mặt vừa đỏ vừa sưng, tiểu Triệu đang dùng trứng luộc lăn trên mặt nàng. Liễu Nha đau đến phòng mang trợn mắt, muốn tránh đi, Liễu Hà ở bên cạnh bèn giữ chặt đầu nàng.
"Đại tỷ, tỷ đừng giữ muội nữa, bả vai muội bị tỷ ấn gãy cả xương rồi." Liễu Nha ai oán nói.
Liễu Hà giống cha mẹ vừa cao vừa khỏe, da còn đen nữa, là một người hợp với việc nông. Liễu Hà nghe muội muội nói vậy, liền bắt đầu mắng một tràng.
"Giờ thì biết đau rồi nhỉ? Ta thấy muội càng ngày càng không hiểu chuyện, lớn nhỏ không biết phân biệt nữa rồi. Muội lại dám nói với đại bá những lời như vậy cơ đấy." Liễu Hà cảm thấy, muội muội mình được chiều quá rồi, nếu không quản con bé, tương lai gả cho người ta, về nhà chồng, thế nào cũng cãi nhau.
Liễu Nha bĩu môi: "Thế nhưng muội nói sự thật, có câu nào là sai đâu."
Liễu Hà nghiêm mặt: "Mấy câu nói của muội không sai, nhưng thái độ của muội thì không ổn. Nhị tỷ bảo muội làm gì, muội làm cái đó là được rồi, còn thêm mắm dặm muối vào làm gì? Đại bá là trưởng bối của muội, không cần biết người sai hay đúng, bà nội vẫn còn đấy, đến phiên đứa trẻ con như muội xen vào à."
"Biết rồi ạ." Liễu Nha ngửa đầu lên trời, trợn mắt, nói thầm, "Thật là nhiều miệng, cũng không biết lúc tỷ phu ở cùng tỷ, có phải lỗ tai có thêm vài vết chai không nữa. Tỷ nhìn tẩu tử hiền dịu biết bao, còn lăn trứng cho muội, cũng đâu có mắng muội."
Vóc dáng tiểu Triệu không cao lớn như Triệu thị, khuôn mặt lại nhỏ nhắn trắng trẻo.
Dáng người mềm mại như nước, tính cách cũng dịu dàng nhỏ nhẹ.
"Nha nhi, lần này thì tẩu đồng ý với đại tỷ. Đại tỷ mắng muội cũng là vì muốn tốt cho muội, muội nên nghe lời tỷ ấy." Tiểu Triệu nhỏ giọng nói, vừa nói, vừa tiếp tục động tác trên tay, "đại tỷ nói rất đúng, đại bá dù có thế nào, vẫn còn bà nội ở đó. Hơn nữa, nhị tỷ nói đại bá thì không sao, nhưng muội thì không thể nói. Muội nói rồi, chẳng phải sẽ khiến cha nương khó xử?"
"Được rồi, muội biết sai rồi, tẩu đừng mắng muội nữa." Liễu Nha chịu thua, ủ rũ cúi đầu, "đợi đến mai, muội sẽ tự mình chịu đòn nhận tội, xin lỗi đại bá."
"Như thế này mới là tốt.", tiểu Triệu bắt đầu hòa giải, nhìn về phía Liễu Hà nói, "Đại bá thương Nha nhi nhất, chắc là lúc này, người cũng hối hận vì đã đánh Nha nhi đấy."
Liễu Phù nói: "Cha thương Nha nhi như thế, vậy mà lại vì Tô di nương mà đánh Nha nhi. Muội nghĩ, chuyện ngày hôm nay, chỉ cần Tô thị khóc lóc trước mặt cha một chút chắc cha sẽ cho qua chuyện thôi."
"Hả?" Liễu Nha vừa nghe đã nhảy dựng lên, "Vậy ngày hôm nay chúng ta chẳng phải tốn công vô ích rồi? Đại bá thích Tô thị như thế, lại chịu tin tưởng bà ta, thế nhưng tỷ mới là con ruột của đại bá mà."
Trong lòng Liễu Phù lạnh đi hơn nửa, lạnh lùng nói: "Đừng quên, vẫn còn một Bách nhi."
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhất loạt ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Quách thị không có nhi tử, chỉ có Tô thị sinh được một Bách nhi. Thật ra trong lòng mọi người đều rõ, tương lai cái gia nghiệp lớn này, đều là của Bách nhi.
Có thương nữ nhi hơn nữa, nhưng nữ nhi cũng chỉ là người ngoài, tốt lắm thì khi gả chồng, sính lễ được nhiều hơn chút, chứ không thể có chuyện đã gả đi rồi lại quay về tiếp quản mọi việc.
Trong phòng đang yên tĩnh thì Kim Tước đẩy rèm bước vào, hướng về mấy vị chủ tử thỉnh an, sau đó nói: "Đại tiểu thư, lão gia bảo nô tỳ mời người sang đó một chuyến."
Ả tính toán hết mọi thứ nhưng lại không tính được việc Liễu Phù đột nhiên dẫn Hồ ma ma đến. Mà, ả tiện tì già này còn dám to miệng chỉ trích bà.
Tô thị không tự chủ mà liếc Diêu ma ma, trên mặt Diêu ma ma cũng là biểu cảm mờ mịt, khẽ lắc đầu.
Sau khi Hồ ma ma quỳ xuống trước mặt Tô thị, bèn nắm lấy vạt váy Tô thị, ngẩng mặt lên nói: "Tô phu nhân, nô tỳ đã nói với Diêu ma ma rồi, chuyện đó nô tỳ không hề hé nửa lời với đại tiểu thư, tại sao người còn xuống tay độc ác như vậy?"
"Bỏ ra!" Tô thị muốn tránh khỏi sự lôi kéo của Hồ ma ma, nhưng Hồ ma ma sống chết không buông, bà ta căn bản không thoát được.
Diêu ma ma khom người muốn kéo Hồ ma ma ra, nên Liễu Phù đẩy Diêu ma ma ngã ngồi xuống đất.
"Trong lòng các người nếu không có quỷ, thì để Hồ ma ma nói hết đã." Liễu Phù khom người, tự tay kéo Hồ ma ma đứng dậy, "Ngươi nói đi, cha là người thông tình đạt lý, cha sẽ thay ngươi làm chủ chuyện này."
Hồ ma ma sụt sịt mũi, sau đó mới kể rõ ngọn ngành: "Mấy hôm trước, đại tiểu thư hồi phủ. Khoảng hai hôm sau thì Diêu ma ma đến tìm nô tỳ, nói là mặt hồ kết băng rồi, kêu nô tỳ nhân lúc không có người, lén lút đục ở mặt băng một khoảng. Lúc đó nô tỳ cũng không hỏi kỹ càng mà cứ làm theo như vậy."
"Thế rồi ngày hôm sau, đại tiểu thư đột nhiên rơi vào trong hồ. Nô tỳ đã cảm thấy kỳ quặc, nên đi tìm Diêu ma ma, nàng ta nói chuyện cũng đã xảy ra rồi, nô tỳ không thoát khỏi liên can đâu, còn bắt nô tỳ im miệng, nếu không Tô phu nhân sẽ khiến nô tỳ sống không yên ổn. Nô tỳ sợ hãi, vì vậy không dám nói. Sau này thấy đại tiểu thư không còn gì đáng ngại, trong lòng mới yên tâm một chút."
"Từ đầu đến cuối, nô tỳ vẫn định giữ kín chuyện này trong lòng. Cho đến sáng ngày hôm nay, nô tỳ cũng vẫn một mực muốn giấu nó xuống. Thế nhưng nô tỳ không ngờ rằng, họ... bọn họ vốn không hề tin nô tỳ, còn muốn giết nô tỳ để bịt miệng. Bọn họ muốn dùng cái chiêu đối phó đại tiểu thư kia đối phó với ta, dìm chết nô tỳ trong dòng sông này."
"Lão gia, phu nhân, nô tỳ đáng tội chết, nô tỳ xin lỗi người, cũng xin lỗi đại tiểu thư."
"Đẩy ngươi xuống nước? Hồ ma ma, có phải ngươi uống nhiều rượu quá không, mà dám ở nơi đây hồ ngôn loạn ngữ." Tô thị cũng còn xem như là bình tĩnh, nàng ta không cho rằng những lời kia của Hồ ma ma có thể đạp đổ mình, "Ngươi nói là ta đẩy ngươi xuống sông, vậy bằng chứng đâu?"
Liễu Phù nói: "Buổi tối di nương không ở trong phòng, chạy ra đây làm gì?"
Tô thị nói: "Tâm trạng ta không tốt, ra đây cho khuây khỏa."
"Tâm trạng không tốt? Có ai khiến di nương không vui à?" Liễu Phù nhất quyết không buông.
"Không có." Tô thị âm thầm cắn răng, "Là vấn đề từ chính ta."
Liễu Phù nhìn về phía Diêu ma ma, ánh mắt âm trầm: "Diêu ma ma, nương ta đối đãi với ngươi không bạc, mới có vài năm, vậy mà ngươi đã phản bội, còn muốn hại ta chết."
Diêu ma ma sợ hãi quỳ xuống, "Đại tiểu thư, người đừng đổ oan cho nô tỳ, nô tỳ ngàn vạn lần không dám. Phu nhân và đại tiểu thư có ơn với nô tỳ, nô tỳ vẫn ghi trong lòng."
Liễu Phù nói: "Ngươi đúng thực là vẫn nhớ, ngươi còn lấy oán báo ơn nữa."
"Nô tỳ không có là Hồ ma ma nói bậy." Diêu ma ma đập đầu xuống đất, "Lão gia, nô tỳ bị oan, lão gia."
Hồ ma ma rút từ trong ngực là một trăm lượng bạc, "Buổi chiều ngươi tìm ta, đưa cho ta ngần này bạc, kêu ta ngàn vạn lần đừng nói với đại tiểu thư. Ngươi còn nói, Tô phu nhân hẹn ta tối nay gặp mặt tại bờ sông, có lời muốn tự mình nói với ta. Thế nhưng ta không ngờ, hẹn ta ra đây, là muốn dìm chết ta, nếu không phải do ta mệnh lớn, mắc vào cành cây khô bên bờ sông, tự mình bò lên được... có lẽ hiện tại, ta đã trở thành vong hồn rồi."
"Ta không hề tìm ngươi, chỗ bạc này không phải do ta đưa." Diêu ma ma phủ nhận.
"Chỗ bạc này đương nhiên không phải do ngươi đưa, ngươi làm gì có nhiều tiền như vậy." Liễu Phù lạnh lùng đáp lại một câu, rồi còn vỗ tay, nói to:"Vượng Phúc, ngươi ra đây đi."
Vượng Phúc là gã sai vặt bên người Liễu Trùng Sơn, hôm nay cũng theo tới.
May mà lúc ấy, Kim Tước nhìn thấy, Vượng Phúc cũng bắt gặp, vì vậy có nhiều thêm một nhân chứng nữa.
Vượng Phúc mới có người lăm tuổi, người còn gầy còm nhom, khom người nói: "Buổi chiều, tiểu nhân nghe theo lời lão gia phân phó đi cho ngựa ăn. Lúc đó, nhìn thấy Hồ ma ma lén lén lút lút, nhất thời hiếu kì nên đi theo. Tiểu nhân nhìn thấy Hồ ma ma và Diêu ma ma đứng ở góc tường nói chuyện, nói được một lúc, bởi vì đứng hơi xa, nên cũng không nghe rõ họ nói những gì."
"Cuối cùng, Diêu ma ma đưa cho Hồ ma ma một túi tiền, tiểu nhân quả thực là nhìn thấy rõ ràng."
"Ngươi nói bậy bạ!" Diêu ma ma quyết không nhận.
Vượng Phúc nói: "Tiểu nhân làm việc cho lão gia, thấy gì nói đấy, nếu có chỗ nào đắc tội ma ma, xin ma ma đừng trách tội."
"Cha, người còn muốn nghe gì nữa?" Liễu Phù nhìn phụ thân của mình, từ đầu đến cuối không hề nói câu nào, "Người vẫn không tin sao?"
"Lão gia, thiếp quả thực không hề biết chuyện gì." Tô thị nói, "Bạc quả thực là do thiếp cho Diêu ma ma, nhưng Diêu ma ma nói là mượn của thiếp, thiếp cũng không biết, bạc này là Diêu ma ma đưa cho Hồ ma ma."
"Phu nhân." Diêu ma ma nhìn Tô thị, có chút thất vọng.
Tô thị nói: "Nếu ta biết được những việc này, nhất định sẽ ngăn cản ngươi." vừa nói, vừa âm thầm đánh ánh mắt cho Diêu ma ma, "Ngươi già đến hồ đồ rồi, có thù có oán gì với đại tiểu thư, mà ra tay độc ác như vậy."
Diêu ma ma biết, giờ phút này, tội nhất định phải có người gánh.
Nếu như Tô phu nhân bảo toàn được bản thân, nhất định sẽ tìm cách cứu bà. thế nhưng nếu như Tô phu nhân cũng bị kéo xuống nước, chủ nô hai người nhất định xong đời rồi.
Vì vậy, Diêu ma ma nhận tội: "Lão gia, phu nhân, là nô tỳ... là nô tỳ hại đại tiểu thư."
"Thế... thế nhưng nô tỳ cũng là vì đại tiểu thư. Đại tiểu thư về nhà mẹ đẻ, ầm ĩ đòi ly hôn, lão gia phu nhân không đồng ý. Nô tỳ nghĩ hay là giúp đại tiểu thư một phen. Vì vậy, nô tỳ đi tìm Hồ ma ma, bảo bà ta làm những việc này. Vốn dĩ chỉ muốn giả cảnh nhảy hồ tự vẫn, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng, thật sự hại đại tiểu thư."
"Về sau cô gia đến đón đại tiểu thư, cũng dẫn theo Hồ ma ma đi. Nô tỳ lo lắng, sợ Hồ ma ma làm lộ chuyện. Biết rằng hôm nay cả nhà xuống thôn, nên hỏi mượn Tô phu nhân chút tiền, đưa cho Hồ ma ma."
"Từ đầu đến cuối, chuyện chính là như vậy. Chuyện này, quả thực là một tay nô tỳ gây nên, không hề liên quan gì đến phu nhân."
"Cha, người cũng tin là những chuyện này không hề liên quan đến Tô di nương?" Liễu Phù không quản những lời giảo biện của người khác, nàng chỉ muốn xem cha mình nghĩ thế nào.
Liễu Trùng Sơn ngẫm nghĩ, lệnh cho gã sai vặt giam Diêu ma ma lại: "Giam Diêu ma ma lại trước đã, đợi đến sớm mai, giải lên nha môn."
Diêu ma ma là con dâu của Diêu quản gia trong Liễu phủ, khi còn trẻ, bán cho Liễu gia làm nô tỳ. Sau đó Tô thị vào phủ xin Liễu Trùng Sơn đưa khế ước bán mình của Diêu ma ma tra lại cho bà, về sau chỉ còn là quan hệ khế ước, chứ không còn là bán thân nữa.
Vì vậy, mặc dù Diêu ma ma là hạ nhân của Liễu phủ, thế nhưng cũng mang thân phận tự do. Liễu Trùng Sơn có muốn trị nàng ta, cũng chỉ có thể mang đến nha môn.
"Tô di nương thì sao?" Liễu Phù nhẹ giọng hỏi, "Cha thật sự tin lời của Diêu ma ma?"
Liễu Trùng Sơn nhìn Tô thị, trên mặt Tô thị sớm đã nước mắt giàn giụa. Bà ta nhìn Liễu Trùng Sơn bằng ánh mắt cực kỳ đáng thương, những giọt nước mắt kia như những hạt trân châu rơi xuống.
"Lão gia." Bà ta oan ức gọi một tiếng, khẽ cắn môi, "Thiếp không có."
Liễu Trùng Sơn không nhìn đôi mắt kia nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Giam Tô phu nhân lại, ngày mai cũng đưa lên nha môn.”
Tô thị đột nhiên cười lên: “Tốt, lão gia, mọi thứ thiếp thân đều nghe người. Để Lưu huyện lệnh đại nhân tra rõ mọi chuyện cũng tốt, tra rõ rồi, còn trả lại cho thiếp thân sự trong sạch. Chỉ là…” Bà ta đột nhiên nấc lên, “Chỉ là nếu như lão gia không tin thiếp thân, đại tiểu thư và phu nhân không tin thiếp thân, vậy thì thiếp thân cũng không muốn ở lại nữa.”
“Nha nhi nói rất đúng, từ đầu đến cuối đều là lỗi sai của thiếp thân. Lão gia và tỷ tỷ đang êm đẹp như thế, là thiếp chen một chân vào cuộc sống hạnh phúc của hai người, là thiếp không đúng.”
Nói đến đây, khóc càng dữ dội.
Tô thị dùng sức bụm mặt, nghẹn ngào nhưng không dám lớn tiếng nữa.
Liễu Trùng Sơn không muốn nhắc lại chuyện năm đó, nhưng không thể phủ nhận. Đêm tuyết rơi năm đó, là ông có lỗi với Tô thị là do ông uống rượu say, mới lầm lỡ biến Tô thị thành thê tử mình, để bây giờ gây ra sai lầm lớn như vậy.
Là ông hại bà không thể ở lại trong thôn, nhà mẹ đẻ cũng không nhận. Vì vậy, bà ta chỉ có thể đến ở trong Liễu phủ, chịu đựng đủ loại khinh thường và nhục mạ.
Cũng may là bà ta nghĩ thông, luôn luôn vui vẻ mà sống, còn cố gắng dạy dỗ Bách nhi.
*
Trong khuê phòng của Liễu Nha, có mấy tỷ muội Liễu gia đang ngồi, có cả tiểu Triệu vợ của Liễu Thực.
Liễu Nha bị đánh, một bên mặt vừa đỏ vừa sưng, tiểu Triệu đang dùng trứng luộc lăn trên mặt nàng. Liễu Nha đau đến phòng mang trợn mắt, muốn tránh đi, Liễu Hà ở bên cạnh bèn giữ chặt đầu nàng.
"Đại tỷ, tỷ đừng giữ muội nữa, bả vai muội bị tỷ ấn gãy cả xương rồi." Liễu Nha ai oán nói.
Liễu Hà giống cha mẹ vừa cao vừa khỏe, da còn đen nữa, là một người hợp với việc nông. Liễu Hà nghe muội muội nói vậy, liền bắt đầu mắng một tràng.
"Giờ thì biết đau rồi nhỉ? Ta thấy muội càng ngày càng không hiểu chuyện, lớn nhỏ không biết phân biệt nữa rồi. Muội lại dám nói với đại bá những lời như vậy cơ đấy." Liễu Hà cảm thấy, muội muội mình được chiều quá rồi, nếu không quản con bé, tương lai gả cho người ta, về nhà chồng, thế nào cũng cãi nhau.
Liễu Nha bĩu môi: "Thế nhưng muội nói sự thật, có câu nào là sai đâu."
Liễu Hà nghiêm mặt: "Mấy câu nói của muội không sai, nhưng thái độ của muội thì không ổn. Nhị tỷ bảo muội làm gì, muội làm cái đó là được rồi, còn thêm mắm dặm muối vào làm gì? Đại bá là trưởng bối của muội, không cần biết người sai hay đúng, bà nội vẫn còn đấy, đến phiên đứa trẻ con như muội xen vào à."
"Biết rồi ạ." Liễu Nha ngửa đầu lên trời, trợn mắt, nói thầm, "Thật là nhiều miệng, cũng không biết lúc tỷ phu ở cùng tỷ, có phải lỗ tai có thêm vài vết chai không nữa. Tỷ nhìn tẩu tử hiền dịu biết bao, còn lăn trứng cho muội, cũng đâu có mắng muội."
Vóc dáng tiểu Triệu không cao lớn như Triệu thị, khuôn mặt lại nhỏ nhắn trắng trẻo.
Dáng người mềm mại như nước, tính cách cũng dịu dàng nhỏ nhẹ.
"Nha nhi, lần này thì tẩu đồng ý với đại tỷ. Đại tỷ mắng muội cũng là vì muốn tốt cho muội, muội nên nghe lời tỷ ấy." Tiểu Triệu nhỏ giọng nói, vừa nói, vừa tiếp tục động tác trên tay, "đại tỷ nói rất đúng, đại bá dù có thế nào, vẫn còn bà nội ở đó. Hơn nữa, nhị tỷ nói đại bá thì không sao, nhưng muội thì không thể nói. Muội nói rồi, chẳng phải sẽ khiến cha nương khó xử?"
"Được rồi, muội biết sai rồi, tẩu đừng mắng muội nữa." Liễu Nha chịu thua, ủ rũ cúi đầu, "đợi đến mai, muội sẽ tự mình chịu đòn nhận tội, xin lỗi đại bá."
"Như thế này mới là tốt.", tiểu Triệu bắt đầu hòa giải, nhìn về phía Liễu Hà nói, "Đại bá thương Nha nhi nhất, chắc là lúc này, người cũng hối hận vì đã đánh Nha nhi đấy."
Liễu Phù nói: "Cha thương Nha nhi như thế, vậy mà lại vì Tô di nương mà đánh Nha nhi. Muội nghĩ, chuyện ngày hôm nay, chỉ cần Tô thị khóc lóc trước mặt cha một chút chắc cha sẽ cho qua chuyện thôi."
"Hả?" Liễu Nha vừa nghe đã nhảy dựng lên, "Vậy ngày hôm nay chúng ta chẳng phải tốn công vô ích rồi? Đại bá thích Tô thị như thế, lại chịu tin tưởng bà ta, thế nhưng tỷ mới là con ruột của đại bá mà."
Trong lòng Liễu Phù lạnh đi hơn nửa, lạnh lùng nói: "Đừng quên, vẫn còn một Bách nhi."
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhất loạt ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Quách thị không có nhi tử, chỉ có Tô thị sinh được một Bách nhi. Thật ra trong lòng mọi người đều rõ, tương lai cái gia nghiệp lớn này, đều là của Bách nhi.
Có thương nữ nhi hơn nữa, nhưng nữ nhi cũng chỉ là người ngoài, tốt lắm thì khi gả chồng, sính lễ được nhiều hơn chút, chứ không thể có chuyện đã gả đi rồi lại quay về tiếp quản mọi việc.
Trong phòng đang yên tĩnh thì Kim Tước đẩy rèm bước vào, hướng về mấy vị chủ tử thỉnh an, sau đó nói: "Đại tiểu thư, lão gia bảo nô tỳ mời người sang đó một chuyến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.