Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 47: bi kịch (1)

Tiêu Đỉnh

01/01/2017

Ở trong đường hầm bốn bề là bóng tối, chỉ có khe nứt trên trần vách đá lẳng lặng tỏa ra ánh sánh màu xanh lục mơ màng, u tối yếu ớt. Một chàng trai không nhúc nhích nằm sấp ngã trên mặt đất. Không biết đã qua bao lâu, bóng tối yên lặng ấy bỗng nhiên bị phá tan bởi một tiếng rên rỉ khe khẽ, âm điệu đầy sự đau đớn, chàng trai khẽ nhúc nhích cơ thể, hình như đang tỉnh lại.

Sau khi khôi phục ý thức, cảm giác đầu tiên của Thiệu Cảnh là: “Đau.”

Toàn thân cao thấp còn vô cùng đau đớn, giống như vừa mới bị vô số thanh đao kiếm chém vào thân thể, thiếu chút nữa khiến hắn lại đau đến ngất đi, cuối cùng, nhờ từ thuở nhỏ sống đến bây giờ hắn đã phải nuốt không ít cực khổ, khả năng chịu đau vẫn còn tốt một chút, cắn răng thì vẫn còn chịu được, nhưng dù là như vậy thì hắn vẫn đau đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt có chút nhăn nhúm.

“Gặp quỷ rồi, vì sao lại có thứ kinh khủng như vậy chứ?”

Ở trong bóng tối, Thiệu Cảnh trầm thấp oán trách một tiếng, nhớ tới chuyện đã xảy ra trong hang động trước khi hắn bị hôn mê bất tỉnh, trong lòng ít nhiều cũng thầm cảm thấy may mắn, tìm được đường sống trong chỗ chết là tốt rồi. Hơi thở dần dần bình ổn, Thiệu Cảnh thử nhúc nhích thân thể, lập tức có một cơn đau đớn kịch liệt từ trong thân thể truyền tới, đau nhất là cánh tay trái, ngực phải và vùng thịt phía sau lưng, ba khu vực cảm nhận nỗi đau càng sâu sắc mãnh liệt làm cho Thiệu Cảnh đau đến há mồm hít vào một hơi đầy bụi, những giọt mồ hôi lớn lấm tấm trên trán chảy dài xuống cổ.

Chắc là bị thương không nhẹ rồi.

Thiệu Cảnh ở trong bóng tối cười khổ lắc đầu, răng cắn chặt môi đè nỗi đau xuống, chậm rãi trở mình trườn, lết lại gần vách động, chẳng quản cái gì sạch sẽ dơ bẩn; bám, vịn từng chút một vào mẩu đá trên vách tường từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào vách đá sần sùi thô rám. Động tác như vậy ngày thường hắn thực hiện dễ như trở bàn tay nhưng bây giờ phải cố gắng lắm mới hoàn thành được, đầu đầy mồ hôi, tay trái hoàn toàn không cử động được, xem chừng tám chính phần mười là bị gẫy xương rồi.

Một làn ánh sáng mờ mờ màu xanh lục chiếu vào tầm mắt của hắn, Thiệu Cảnh vốn tưởng nó cùng một loại với chủng ánh sáng màu xanh lục từ vách tường bên cạnh chiếu xuống, nhưng hắn lập tức nhận ra màu sắc của chúng bất đồng, làn ánh sáng màu xanh lục này rõ ràng sáng ngời, lấp lánh long lanh hơn hẳn bình thường.



Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh Thúy Lục Như Ý nằm trên mặt đất cánh đó không xa, ánh sáng màu xanh lục chính là từ cái Như Ý này phát ra. Thiệu Cảnh hơi ngơ ngác một chút, ngồi nhớ tới hai kiện bảo bật tiện tay cầm bừa trên toàn tế đàn nát trong hang động trước khi chạy trốn, tuy lúc ấy không có nhìn kỹ nhưng trong ấn tượng đúng là có một kiện hình dạng là Như Ý bảo bối, xem ra chính là cái này rồi.

Hắn lại cắn răng chịu đau, nghiêng người qua, giơ cánh tay phải cầm lấy thanh Lục Trúc Như Ý, nhìn qua thì thấy thanh Như Ý này làn từ ngọc bích lục trúc, óng ánh sáng long lanh, nhìn kỹ thì lại thấy có chút giống một lớp nước trong, có những làn sóng gợn xanh biếc dập dềnh xô đẩy rồi tan vào nhau, chung quanh lại có ánh sáng màu xanh lục lấp lánh chói, ánh sáng lọt qua không có chút tạp sắc nào, một luồng linh áp nhàn nhạt như có như không từ bên trên thanh Như Ý phát ra.

Đồ tốt, đúng là đồ tốt. Chưa nói những cái khác, chỉ riêng vẻ ngoài của nó thôi đã đủ khiến Thiệu Cảnh nghèo rớt mấy chục năm trái tim phải rung rinh rồi.

Trong trái tim hắn lập tức tràn ngập cảm giác vô cùng hạnh phúc, thậm chí còn khiến Thiệu Cảnh tạm thời quên đi đau đớn trên người, chỉ nắm chặt thanh Thúy Lục Như Ý mà ngây ngô ha ha cười không ngừng. Bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, hắn vội vàng quay đầu tìm kiếm khắp mọi nơi, hắn nhớ rất rõ ràng, trong lúc lẩn trốn ở trong hang động rõ ràng hắn đã lấy đi hai kiện pháp bảo cơ mà.

Nhưng mà mặc cho hắn tìm kiếm như thế nào đi chăng nữa cũng không tìm thấy bóng dáng của kiện pháp bảo thứ hai, Thiệu Cảnh nhíu mày cẩn thận hồi tưởng, chậm rãi nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, khi biển lửa đáng sợ đang há mồm sắp nuốt hắn vào thì hình như hai kiện pháp bảo này đã tự động bật công năng bảo hộ, hắn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy có hai làn ánh sáng màu xanh lục và màu trắng hợp thành vòng tròn bảo vệ cho hắn, màu xanh lục chính là Thúy Lục Như Ý, còn vòng tròn bảo vệ màu trắng hình như đã bị chôn vùi trong biển lửa mất rồi.

Có lẽ nó đã bị cháy thành tro bụi trong biển lửa rồi, Thiệu Cảnh không khỏi tiếc nuối, thở dài, càng cầm chặt thanh Thúy Lục Như Ý hơn.

Phần tiếp xúc với tay truyền đến một cảm giác dễ chịu, hình như Thúy Lục Như Ý đang tỏa một làn linh khí mềm mại, ôn nhu khiến cảm giác đau đớn trên người hắn giảm đi rất nhiều. Thiệu Cảnh không có để ý, hắn cũng chẳng biết bây giờ mình có thể dùng cái thanh Thúy Lục Như Ý này để làm gì nữa, phải biết rằng nó rất có thể là một kiện pháp bảo có lai lịch không tầm thường, muốn sử dụng pháp bảo thì ít ra đạo hạnh cũng cần đạt tới Huyền Đan cảnh, cho dù Ngưng Nguyên cảnh cũng không được, nhưng bây giờ ngay cả Luyện Khí cảnh Thiệu Cảnh còn không đạt tới, cái hắn biết chỉ là hai bộ công phu mèo quào ba chân Ngũ Hành thuật pháp tầng thấp mà thôi.

Nhưng một lần trong đời được ôm Thúy Lục Như Ý trong lòng cũng khiến cho hắn cảm thấy cả người khoan khoái dễ chịu, không phải, giống như được ôm cả một ngọn núi linh thạch trong vòng tay vậy, Thiệu Cảnh cảm thấy mỹ mãn mà vẫn thở dài, dựa vào vách đá nhắm mắt lại, một cơn buồn ngủ ùa đến, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tru Tiên: Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook