Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 46: thiên thư (4)

Tiêu Đỉnh

01/01/2017

Quả cầu lửa khổng lồ bắt đầu xoay tròn chầm chậm, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ bành trướng, nhiệt độ trong cả hang động bắt đầu ấm lên nhanh chóng .

“Chạy!”

Đúng lúc đó Thiệu Cảnh rống to một tiếng, vội vàng phóng xuống thềm đá dưới tòa tế đàn đổ nát, nhưng hắn không chạy nổi vài bước thì gương mặt đã đỏ lên, hai mắt trợn trừng rồi vội vàng chạy ngược trở lại, bổ nhào vào đống pháp bảo ngổn ngang trên mặt đất, chẳng dám quan tâm cẩn thận chọn lựa, vớ được kiện nào hay kiện đấy, hai tay ôm chặt hai kiện rồi lập tức bỏ chạy.

Hắn quay đầu giương mắt nhìn khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng nàng Tô Thanh Dung đâu cả.

Khóe miệng Thiệu Cảnh khẽ co giật:"cô nàng này chạy nhanh thật ….”

Trong hang động khổng lồ, cánh rừng xương cốt trắng bệch rộng lớn bạt ngàn giờ phút này cũng đã bị ánh sáng của quả cầu lửa cháy thành màu hồng đỏ lửa, trong không khí tràn ngập một mùi cháy khét khó chịu, thậm chí ngay cả hai vũng máu chảy xuôi dưới thềm đá tòa tế đàn giờ phút này cũng bắt đầu khô kiệt, nhanh chóng bốc hơi.

Độ ấm càng ngày càng cao rồi.

(mình định ghi là độ nóng nhưng trong HV là ôn độ chứ không phải nhiệt độ lên mình giữ nguyên là ấm)

Thiệu Cảnh còn chưa kịp chạy ra vài bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rống to giống như hổ gầm rú rồng thét gào từ sau lưng truyền đến, sau đó trời sập đất sụt, mặt đất rạn nửa, đá vụn bay rào rào, một luồng hơi thở cuồng bạo đột nhiên từ phía sau hắn nhảy ra, thét tiếng thét dài điếc tai điếc óc, ầm ầm vang dội.

Quả cầu lửa gần đỉnh mái vòm tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, thể tích bành trướng cũng càng lúc càng lớn, tiếng gầm rú quỷ dị vang dội như tiếng sấm rền. Trong biển lửa quyến rũ bùng cháy phảng phất có một nữ thần khổng lồ đang nhảy múa vũ điệu điên cuồng, Thiệu Cảnh dốc hết sức liều mạng chạy về phía trước, căn bản không dám quay đầu lại nhìn lên một cái, không biết tại sao nhưng hắn luôn luôn có một cổ áo giác, hình như dưới tấm bia đá đằng kia đang trấn áp một con quái vật khủng khiếp nào đó, giờ phút này gần như hơi thở của nó đang phả vào cổ hắn, làm lông tóc của hắn dựng đứng, chạy trên con đường dựa theo trí nhớ, lấy hết sức bình sinh để thoát ra, Thiệu Cảnh nhanh nhẹn leo lên, cho dù cả người bị gai xương cứng rắn cào rách, vết thương chảy máu đầm đìa cũng không thèm nhìn qua một cái, căn bản chỉ nhớ phải nắm chặt hai kiện pháp bảo chẳng biết tên trong tay.



Gần như trong chớp mắt sóng lửa cuồn cuộn trực tiếp liếm vào vạt áo của hắn, khóe mắt hắn hình như đã chạm qua lưỡi lửa, trong đầu còn tưởng tượng cơ thể dần dần bốc cháy, không khí hít vào lồng ngực đều nóng rực vô cùng, hắn khốn khổ giống như một con heo đang bị nướng, điên cuồng chạy trốn về hướng lối ra.

Lối ra, cuối cùng thì miệng hang động cũng xuất hiện ở phía trước.

Thiệu Cảnh quát to một tiếng vọt tới, trong mắt hắn miệng hang u ám quỷ dị giờ phút này quả thực là con đường lên trời tốt nhất trong nhân gian, hắn không thể chờ đợi được nữa mà vội vàng lao vào trong bóng tối, thà dấn thân vào bóng tối chứ không muốn dừng lại thêm một phút một giây nào ở trong cái vùng đất đầy ánh sáng nóng như biển lửa này.

“Uỳnh!”

Ngay sau khi hắn khó khăn lắm lao được vào trong miệng đường hầm thì nghe thấy một tiếng vang thật lớn ở sau lưng, một cơn sóng khí khổng lồ lập tức đuổi theo hắn, ngọn lửa điên cuồng nuốt hắn vào trong, đúng vào phút giây tuyệt vọng này thì hai kiện bảo vật trong tay hắn lập tức sáng ngời, hai vầng bảo quang một xanh lục một trắng sáng lên rực rỡ, tự động hợp thành một vòng tròn bằng ánh sáng, chặn lại biển lửa bên ngoài.

Nhưng mà lực lượng của biển lửa cuồng bạo to lớn như thế, hai bên bất quá chỉ là giữ chân nhau trong chốc lát, vòng ánh sáng màu trắng bên ngoài lập tức bị đánh tan triệt để, hóa thành từng mảnh vụn vỡ bị chôn vùi trong biển lửa, mà vòng ánh sáng màu xanh lục ở trên trong cũng lung lay sắp vỡ rồi. Thiệu Cảnh còn không kịp phản ứng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì liền chỉ cảm thấy biển lửa ở sau lưng truyền đến một cổ lực lượng lớn như bài sơn đảo hải, vô hình và không thể đỡ nổi, mạnh mẽ đánh hắn bay đi ra ngoài giống như một con chó chết.

Ánh sáng màu xanh lục lấp lánh, tuy yếu ớt mỏng manh nhưng vẫn nỗ lực duy trì một chút vòng chắn bạc nhược cuối cùng, đem thân thể hắn bao phủ trong đó, nhưng có vẻ sức nóng quá mức cường đại, thân thể Thiệu Cảnh cứng lại giống như một tảng đá, bay thẳng ra từ trong thông đạo u tối ra ngoài, dọc theo đường đi va chạm “rầm rầm rầm” vào hai bên vách đá cứng rắn không biết bao nhiêu lần, cơn đau trong chớp mắt đập Thiệu Cảnh ngất đi, ném vào trong nơi bóng tối âm trầm.

"Ầm ầm!"

Cuối cùng tiếng vọng đáng sợ nhất rốt cục cũng truyền đến, quả cầu lửa khổng lồ trong biển lửa chói lọi gần mái vòm hang động rốt cục cũng rơi xuống đất, sau đó toàn bộ nổ tung trong nháy mắt, tản ra một quầng sáng còn muốn chói gấp trăm ngàn lần so với mặt trời, bởi vì độ nóng quá mức mà màu sắc trái lại đã biến thành màu trắng, lấy quả cầu lửa khổng lồ làm trung tâm, bão lửa điên cuồng lao ra khỏi biển lửa khổng lồ, dũng mãnh tràn về bốn phía, những nơi nó đi qua, đất lở vách núi sụt đổ, vạn vật cháy thành tro bụi, khu rừng xương cốt hài yêu thú đã đứng ở nơi này không biết bao nhiêu năm tháng cũng bị hòa tan, tiêu tán trong biển lửa.

Biển lửa cường đại đến không thể tưởng tượng lập tức nuốt sống tất cả mọi thứ, đem toàn bộ hang động thần bí, toàn bộ bí mật, tất cả chôn vùi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tru Tiên: Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook