Chương 8
Dạ Hí Ca
11/12/2024
Sau mấy giờ học muốn thành mọt sách cả bọn cũng đã xong Hạ Chi Dương đem nộp cho thầy giáo Hàm Sênh và Hàn Lâm người đi vệ sinh người đi mua nước uống, đi ngang một hành lang khuất cậu vô tính nghe thấy giọng Hạ Chi Dương.
Cậu ta đang rất lo lắng:" Thầy ơi có thể châm chước cho em vài ngày nữa được không ạ, hiện em chưa gôm đủ tiền"
Thầy Lý thở dài:" Chi Dương em đã trễ hai tháng rồi, học kỳ này thầy có thể giúp em nhưng về sau em lo nổi không? em nghe thầy đi đăng ký từ bỏ rồi nhận trợ cấp trẻ mồi côi có thể em sẽ học được hết đại học"
:" Chuyện này... nhưng mẹ em.." Hạ Chi Dương khó xử ấp úng.
Hàm Sênh vểnh tai lại vô tình làm rơi lon nước bị Hạ Chi Dương nhìn thấy:" Haha... Hạ Chi Dương tớ đi mua nước"
Thầy Lý lắc đầu đỡ trán:" Thôi em về với các bạn đi, chuyện thầy nói em hãy suy nghĩ cho kỹ"
Nói xong thầy rời đi Hạ Chi Dương vẫn ủ rũ thấy thế Hàm Sênh đi lại, cậu đưa cho cậu ta một lon nước.
Hạ Chi Dương thở dài khui nước nhìn qua Hàm Sênh:" Hỏi gì hỏi đi"
Cậu ta biết với tính của Hàm Sênh nếu không hỏi mình được sẽ chạy hỏi khắp nơi có khi mọi chuyện lại bung bét, Hàm Sênh cũng gãi gãi đầu.
:" Cậu có chuyện gì vậy, lúc nãy tớ nghe thấy từ bỏ rồi trợ cấp gì đó" Cậu nói lại mấy câu mình nghe được.
Hạ Chi Dương im lặng lát cũng kể, ba cậu ta từ ba năm trước bị tai nạn do phần đầu bị tổn hại nặng đến giờ vẫn đang sống thực vật mà mẹ của cậu ta là một gái bán hoa thấy chồng không làm ra tiền thì làm lại nghề cũ nhưg chẳng lo gì cho ba con họ, mấy năm nay Hạ Chi Dương sống nhờ vào trợ cấp học bỗng và tiền tiết kiệm của ông bà nội để lại đến bây giờ đã cạn.
:" Thầy Lý bảo tớ viết giấy từ bỏ điều trị để ba tớ được an tử cho thoát khỏi đau khổ, về mẹ tớ bà ấy đã theo tình mới sớm ném tớ khỏi cuộc đời mình, thầy Lý bảo nếu tớ chịu ký thì có thể nhận trợ cấp học hết đại học nhưng đó là ba của tớ.... sao tớ đành lòng nhìn ông ấy chết chứ" Hạ Chi Dương bất lực ôm mặt khóc.
Cậu ta luôn là người mạnh mẽ rất ít khi nào biểu lộ bản thân yếu đuối đến bây giờ đã quá mệt mỏi, Hàm Sênh im lặng cậu không hề biết bạn thân mình phải đối mặt với những chuyện này.
:" Hay để tớ giúp cậu được không, tớ có tiền tiết kiệm cậu lấy đóng học phí tạm sau đó bọn mình đi làm thêm" Hàm Sênh nghiên đầu hỏi Hạ Chi Dương.
Cậu ta cảm giác được an ủi nhưng lại lắc đầu:" Không được đâu, số tiền đó rất là lớn tụi mình không lo nổi"
Quả thật họ đến đại học còn chưa học xong có đi làm thêm cũng chỉ đủ ăn mà số tiền học phí và viện phí khổng lồ kia thật không đảm đương nổi, Hạ Chi Dương như hạ quyết tâm cậu ta nắm tay Hàm Sênh.
:" Hàm Sênh nếu cho cậu chọn giữ sống mà bệnh tật hành hạ và chết một cách an nhàn cậu sẽ chọn cái gì...." Ánh mắt cậu ta như khẩn cầu cậu hãy cho mình cậu câu trả lời.
Quả thật Hàm Sênh đã phải suy nghĩ thật kỹ rồi cậu chậm rãi:" Tớ chọn chết, sẽ không ai muốn sống mà khiến con cái cũng như chính mình chịu khổ cả... nếu phải chọn ba mẹ sẽ chọn điều tốt nhất cho chúng ta"
Cả hai im lặng rất lâu sau cùng Hạ Chi Dương cũng thở ra một hơi:" Cảm ơn cậu Hàm Sênh"
:" Không có gì đâu: Cậu lắc cầu bật cười.
Bỗng điện thoại đổ chuông người gọi là Cố Hiên.
:" Alo!! Nấm lùn cậu đi mua nước ở cái chân trời nào đấy hả" Hắn có vẻ khá lo lắng.
Lúc này Hàm Sênh quên mất có ba người đang đợi liền cười hề hề:" Tớ về ngay"
Nói rồi cậu cùng Hạ Chi Dương về lại lớp học mà Lục Trạch tinh ý phát hiện mắt Hạ Chi Dương đỏ do khóc anh không dám hỏi đợi tối về nhờ quản gia điều tra xem, Cố Hiên nhéo má Hàm Sênh hung ác đến nổi má cậu đỏ như trái cà chua.
:" Nấm lùn kia bảo cậu chậm là giãy, đi mua vài lon nước gần một tiếng" Hắn lúc nãy cậu không nghe máy là chạy đi tìm rồi.
Bị gọi nấm lùn mãi Hàm Sênh quạu ngang đẩy tay hắn ra:" Thằng nhãi kia tớ không có lùn, do cậu là cây cột điện thôi"
Chưng ra bộ mặt rất thiếu đòn Cố Hiên xoa cái má đang đỏ kia:" Thế a~ nhưng tớ vẫn thấy cậu nấm lùn"
Tất nhiên sau câu đó là màn rượt đuổi khắp sân trường ba người phía trên ngồi nhìn trong bất lực.
Hàn Lâm cầm lon nước cam than thở:" Các cậu xem lão Cố có phải là giống như trêu cô vợ nhỏ không, cả đám chả chọc ai mỗi Hàm Sênh hôm nào không chọc là cậu ta ăn không ngon à"
Hạ Chi Dương nhún vai:" Hai cậu đấy đó giờ là vậy mà, à Lục Trạch hôm nay cậu không về nhà sớm à nghe bảo mẹ cậu dẫn mất cô cháu gái về mà"
Nghe đến đây Lục Trạch lại thở dài ảo não:" Tha cho tớ đi, đừng nhắc nữa không tớ chết mất"
Hai người kia nghe thế bật cười chả biết mấy cô gái kia đã hành hạ Lục thiếu gia đến mức nào mà anh lại thảm thương đến thế, trời gần tối cả nhóm đạp xe về vừa lúc là hoàng hôn Hàm Sênh lôi kéo cả nhóm xuống công viên gần đó chụp một tấm ảnh.
:" Một, hai, ba"
Cậu ta đang rất lo lắng:" Thầy ơi có thể châm chước cho em vài ngày nữa được không ạ, hiện em chưa gôm đủ tiền"
Thầy Lý thở dài:" Chi Dương em đã trễ hai tháng rồi, học kỳ này thầy có thể giúp em nhưng về sau em lo nổi không? em nghe thầy đi đăng ký từ bỏ rồi nhận trợ cấp trẻ mồi côi có thể em sẽ học được hết đại học"
:" Chuyện này... nhưng mẹ em.." Hạ Chi Dương khó xử ấp úng.
Hàm Sênh vểnh tai lại vô tình làm rơi lon nước bị Hạ Chi Dương nhìn thấy:" Haha... Hạ Chi Dương tớ đi mua nước"
Thầy Lý lắc đầu đỡ trán:" Thôi em về với các bạn đi, chuyện thầy nói em hãy suy nghĩ cho kỹ"
Nói xong thầy rời đi Hạ Chi Dương vẫn ủ rũ thấy thế Hàm Sênh đi lại, cậu đưa cho cậu ta một lon nước.
Hạ Chi Dương thở dài khui nước nhìn qua Hàm Sênh:" Hỏi gì hỏi đi"
Cậu ta biết với tính của Hàm Sênh nếu không hỏi mình được sẽ chạy hỏi khắp nơi có khi mọi chuyện lại bung bét, Hàm Sênh cũng gãi gãi đầu.
:" Cậu có chuyện gì vậy, lúc nãy tớ nghe thấy từ bỏ rồi trợ cấp gì đó" Cậu nói lại mấy câu mình nghe được.
Hạ Chi Dương im lặng lát cũng kể, ba cậu ta từ ba năm trước bị tai nạn do phần đầu bị tổn hại nặng đến giờ vẫn đang sống thực vật mà mẹ của cậu ta là một gái bán hoa thấy chồng không làm ra tiền thì làm lại nghề cũ nhưg chẳng lo gì cho ba con họ, mấy năm nay Hạ Chi Dương sống nhờ vào trợ cấp học bỗng và tiền tiết kiệm của ông bà nội để lại đến bây giờ đã cạn.
:" Thầy Lý bảo tớ viết giấy từ bỏ điều trị để ba tớ được an tử cho thoát khỏi đau khổ, về mẹ tớ bà ấy đã theo tình mới sớm ném tớ khỏi cuộc đời mình, thầy Lý bảo nếu tớ chịu ký thì có thể nhận trợ cấp học hết đại học nhưng đó là ba của tớ.... sao tớ đành lòng nhìn ông ấy chết chứ" Hạ Chi Dương bất lực ôm mặt khóc.
Cậu ta luôn là người mạnh mẽ rất ít khi nào biểu lộ bản thân yếu đuối đến bây giờ đã quá mệt mỏi, Hàm Sênh im lặng cậu không hề biết bạn thân mình phải đối mặt với những chuyện này.
:" Hay để tớ giúp cậu được không, tớ có tiền tiết kiệm cậu lấy đóng học phí tạm sau đó bọn mình đi làm thêm" Hàm Sênh nghiên đầu hỏi Hạ Chi Dương.
Cậu ta cảm giác được an ủi nhưng lại lắc đầu:" Không được đâu, số tiền đó rất là lớn tụi mình không lo nổi"
Quả thật họ đến đại học còn chưa học xong có đi làm thêm cũng chỉ đủ ăn mà số tiền học phí và viện phí khổng lồ kia thật không đảm đương nổi, Hạ Chi Dương như hạ quyết tâm cậu ta nắm tay Hàm Sênh.
:" Hàm Sênh nếu cho cậu chọn giữ sống mà bệnh tật hành hạ và chết một cách an nhàn cậu sẽ chọn cái gì...." Ánh mắt cậu ta như khẩn cầu cậu hãy cho mình cậu câu trả lời.
Quả thật Hàm Sênh đã phải suy nghĩ thật kỹ rồi cậu chậm rãi:" Tớ chọn chết, sẽ không ai muốn sống mà khiến con cái cũng như chính mình chịu khổ cả... nếu phải chọn ba mẹ sẽ chọn điều tốt nhất cho chúng ta"
Cả hai im lặng rất lâu sau cùng Hạ Chi Dương cũng thở ra một hơi:" Cảm ơn cậu Hàm Sênh"
:" Không có gì đâu: Cậu lắc cầu bật cười.
Bỗng điện thoại đổ chuông người gọi là Cố Hiên.
:" Alo!! Nấm lùn cậu đi mua nước ở cái chân trời nào đấy hả" Hắn có vẻ khá lo lắng.
Lúc này Hàm Sênh quên mất có ba người đang đợi liền cười hề hề:" Tớ về ngay"
Nói rồi cậu cùng Hạ Chi Dương về lại lớp học mà Lục Trạch tinh ý phát hiện mắt Hạ Chi Dương đỏ do khóc anh không dám hỏi đợi tối về nhờ quản gia điều tra xem, Cố Hiên nhéo má Hàm Sênh hung ác đến nổi má cậu đỏ như trái cà chua.
:" Nấm lùn kia bảo cậu chậm là giãy, đi mua vài lon nước gần một tiếng" Hắn lúc nãy cậu không nghe máy là chạy đi tìm rồi.
Bị gọi nấm lùn mãi Hàm Sênh quạu ngang đẩy tay hắn ra:" Thằng nhãi kia tớ không có lùn, do cậu là cây cột điện thôi"
Chưng ra bộ mặt rất thiếu đòn Cố Hiên xoa cái má đang đỏ kia:" Thế a~ nhưng tớ vẫn thấy cậu nấm lùn"
Tất nhiên sau câu đó là màn rượt đuổi khắp sân trường ba người phía trên ngồi nhìn trong bất lực.
Hàn Lâm cầm lon nước cam than thở:" Các cậu xem lão Cố có phải là giống như trêu cô vợ nhỏ không, cả đám chả chọc ai mỗi Hàm Sênh hôm nào không chọc là cậu ta ăn không ngon à"
Hạ Chi Dương nhún vai:" Hai cậu đấy đó giờ là vậy mà, à Lục Trạch hôm nay cậu không về nhà sớm à nghe bảo mẹ cậu dẫn mất cô cháu gái về mà"
Nghe đến đây Lục Trạch lại thở dài ảo não:" Tha cho tớ đi, đừng nhắc nữa không tớ chết mất"
Hai người kia nghe thế bật cười chả biết mấy cô gái kia đã hành hạ Lục thiếu gia đến mức nào mà anh lại thảm thương đến thế, trời gần tối cả nhóm đạp xe về vừa lúc là hoàng hôn Hàm Sênh lôi kéo cả nhóm xuống công viên gần đó chụp một tấm ảnh.
:" Một, hai, ba"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.