Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Chương 7: Anh không nói em sẽ không hỏi

Oai Bột Thiết Thụ

25/12/2020

truc-ma-lao-cong-khong-nhin-thay-duoc-7-0

Tặng các đồng râm nhân mấy bữa Tết vui vầy:)))

cre: đâu đó trên fb (*"ェ"*)

Chương 07: Anh không nói em sẽ không hỏi

Edit: Miy

Beta: Tĩnh Nhạc

"A...A Nhan?" Đỗ Hạ tựa lưng sát tường, hơi nghiêng mặt nhìn qua. Đôi tay kia vẫn bóp lấy cổ Hoàng Kiệt, đem hắn đẩy đến cửa văn phòng đối diện, ở phía trước là cửa sổ đang mở. Nửa người trên của Hoàng Kiệt thò ra ngoài cửa sổ, giống như chỉ cần hơi dùng sức, hắn sẽ rơi hẳn ra ngoài.

Luồng khí đen âm lãnh bỏ qua Đỗ Hạ đập vào vách tường phía sau cậu. Khi ấy, Đỗ Hạ muốn nhấc chân rời đi, nhưng cậu phát hiện bản thân bị quấn lấy, bị ép phải ở tại chỗ. Vách tường phảng phất như từ bên trong toát ra hơi lạnh cuồn cuộn tập kích thân thể cùng ý thức của cậu khiến cậu như đang rơi vào hầm băng.

Tầm mắt ngày càng mờ mịt, Đỗ Hạ dường như nhìn thấy người nọ buông tay ra, đôi mắt lần nữa âm trầm, đầu hơi cúi, mái tóc rối che phủ một phần ánh mắt, hắn vậy mà đang từng bước từng bước tiến về phía cậu.

Không, không đúng! Người này cùng với người mà cậu biết không giống nhau! Hắn chưa bao giờ lộ ra khí thế này!

Không thấy được gì cả, ý thức không còn tỉnh táo nữa rồi.

Khi tỉnh lại, mùi vị nước khử trùng gay mũi khiến Đỗ Hạ không cần mở mắt cũng biết mình đang ở đâu. Bàn tay trong chăn bị ai đó nắm lấy, cảm giác lạnh lẽo này, Đỗ Hạ biết người đó là ai, cậu nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên từ trong gương phản chiếu đối phương đang an ổn ngồi trước giường, đầu cúi xuống, tay còn lại đang nhẹ vò vò góc áo, sợi vải nơi đó gần như muốn bung ra, chút nữa thôi có lẽ sẽ rách mất.

"Đó là quần áo của em?" Đỗ Hạ nghĩ đồ của cậu không cần giặt cũng đã sạch rồi, liền dời mắt khỏi góc áo nhìn lên, nhất thời không nhịn được nói, "Sao em lại ở bệnh viện, lúc đó..."

Người kia lẹ tay buông góc áo bị vùi dập đến thảm ra, ngón tay đặt lên môi Đỗ Hạ, tiếp đó đi ra mở cửa phòng bệnh. Một lúc sau người bên ngoài mới đi vào, hóa ra là Hoàng Kiệt.

"Hạ ca!" – Hoàng Kiệt như biến thành người khác, vừa vào cửa liền tỏ thái độ khiêm nhường, "Anh do làm việc quá sức mà bị cảm nắng, giờ đã ổn rồi, ngày hôm nay có thể xuất viện." Nói xong, Hoàng Kiệt có chút thấp thỏm nhìn trước ngó sau, hai bên trái phải, lúc này mới thấp giọng nói: "Hạ ca, em tìm Lý tiên sinh nhìn giúp, ông ấy nói em chọc phải Âm Sát, chuyện trước kia thật xin lỗi anh."

Ngờ vực nhìn chằm chằm Hoàng Kiệt một hồi, Đỗ Hạ đè xuống nghi vấn trong lòng, coi như tiếp thu lời giải thích của Hoàng Kiệt.

"Cái kia... Hạ ca..." – Hoàng Kiệt thần hồn nát thần tín nhìn xung quanh.

Người nào đó vừa lúc ngẩng mặt lên, rất bễ nghễ nhìn Hoàng Kiệt, đáng tiếc chỉ có Đỗ Hạ nhìn thấy qua phản chiếu của thủy tinh.

Tuy không biết lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này nhìn thấy Hoàng Kiệt cùng thái độ của người nào đó, Đỗ Hạ liền rất thức thời.

"Tôi có yêu cầu cho cậu: một tờ giấy diêm, tiền giấy, nhang đèn, nến thơm, còn thêm một cái dù đen, một cái quần jean, một cái áo thun in hình trái tim, giày thể thao và mũ lưỡi trai, tất cả làm bằng giấy trát, đưa đến chỗ cần đưa."

Hoàng Kiệt chờ chính là câu này, ngay tức khắc hắn như nhận được ân huệ, vội vã cáo từ đi ngay.

Người đi rồi, Đỗ Hạ cảm thấy có một bàn tay bất ngờ xuất hiện, cầm dao gọt vỏ táo. Chốc lát đã gọt xong, lại cắt thành từng múi nhỏ, sau đó một múi tự di động đến bên miệng Đỗ Hạ.

Không cần nhìn cũng biết vẻ mặt người kia lúc này, Đỗ Hạ hé môi cắn miếng táo, đánh trống lảng hỏi: "Lúc nảy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh tìm tờ giấy viết cho em xem."



Đỗ Hạ chợt nghĩ đến cách này, trước đây coi như hắn nói gì Đỗ Hạ cũng không nghe được, dù rằng hắn thật sự hiện hữu, nhưng lại giống như hồn ma bóng quế, thấy được nhưng không cách nào tiếp xúc hay giao lưu được. Nhưng giờ không như vậy nữa, ít nhất tay hắn có thể tiếp xúc nhiều thứ...

Đầu ngón tay người nọ lại vò góc áo Đỗ Hạ, ý tứ không phối hợp rất rõ ràng, Đỗ Hạ thậm chí từ trên mặt hắn nhìn thấy dòng chữ "Anh cũng không biết".

"Haiz, em cũng không phải để ý cái vấn đề này, chỉ cần mọi người đều an toàn không có chuyện gì là tốt rồi." – Cuối cùng Đỗ Hạ vẫn phải thỏa hiệp.

Buổi chiều xuất viện, Hoàng Kiệt gọi đến nói đã chuẩn bị xong hết không biết nên đưa đến đâu, muốn nhờ Đỗ Hạ giúp. Đỗ Hạ tất nhiên là đồng ý, vì hắn chính là người cần những món đồ này.

Bên công ty cũng sắp xếp lịch trình mới cho Đỗ Hạ, thứ hai tuần sau bắt đầu, người đại diện vẫn là Hoàng Kiệt, nhưng thái độ trước sau đã hoàn toàn khác.

Chuyện ngày đó Đỗ Hạ cũng lờ mờ có chút suy đoán, chỉ là đối phương không nói cậu cũng không truy vấn, mọi thứ đều vẫn như trước đây.

"Ở chợ thực phẩm có một khu bán hải sản, tối nay chúng ta ăn tiệc hải sản nha?" - Đỗ Hạ vừa xuống xe buýt vừa thì thầm nhỏ giọng.

Trong nháy mắt cửa xe đóng lại, dường như có một luồng gió lạnh thổi từ ngoài vào, hành khách đứng phía sau cửa đều cảm nhận được, nhưng thật sự để ý thì không có mấy người, họ đều chỉ nghĩ trận gió này khiền người cảm thấy thoải mái mát lạnh, dù giữa ngày hè chói chang mà lại có cảm nhận lạnh thấu xương.

Chiếc dù thuần đen chớp mắt bung ra, che trên đỉnh đầu Đỗ Hạ, dưới đất không thấy bóng, nhưng cảm giác râm mát vẫn hiện hữu, ánh nắng chiếu lên da phảng phất như mất đi uy lực của nó, trở nên ôn hòa thoải mái.

Cố ý đi đến nơi vắng người, Đỗ Hạ liên tục cằn nhằn: "Tôm không ăn được, sẽ dị ứng, ốc biển ăn được, mua thêm chút rau củ, phải cân đối dinh dưỡng. Anh có thích ăn ốc biển không? Bên này có vài loại nè, cách nấu cũng không giống nhau."

"Cùng người yêu nói chuyện à? Chỗ cô ốc biển đều tươi mới, tiểu ca mua nhiều hay ít?" Bác gái ngồi ở quầy hàng lỗ tai cực thính, còn nghĩ rằng Đỗ Hạ đeo tai phone nói điện thoại.

Người sau vốn đi chậm hơn Đỗ Hạ một bước nghe thế liền tiến lên phía trước một bước, cùng Đỗ Hạ đứng song song. Trên người vẫn là T-shirt với hoa văn đồng dạng, quần jean cùng kiểu, giày thể thao, thậm chí ngay cả mũ trên đầu cũng đều giống như đúc, chỉ cần người nào có thể nhìn thấy đều biết hai người này quan hệ không bình thường.

Bác gái nói cũng không phải là không có căn cứ, T-shirt trên người Đỗ Hạ đúng là áo đôi, lại thêm nét mặt của cậu, làm người từng trải ánh mắt bác gái tuyệt đối chính xác.

Thông qua phản chiếu của mặt nước, Đỗ Hạ nhìn thấy người đó cười ngượng ngùng, sau đó đưa tay chỉ vài loại hải sản, Đỗ Hạ liền hỏi: "Cái này bán thế nào ạ? Con mua nhiều lắm, có thể giảm giá không?"

Thắng lợi về nhà, buổi tối Đỗ Hạ một người một bữa tiệc hải sản lớn.

Tối nằm trên giường, đèn đã sớm tắt, trong phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ nhang đèn, còn có mùi của giấy đã đốt, Đỗ Hạ ngửa mặt nhìn về phía trần nhà tối đen, nói: "Ngủ thôi, ngủ ngon!"

Đầu tuần đi làm, Đỗ Hạ đi xe buýt đến công ty. Buổi chiếu thử phim điện ảnh, mọi người trong nội bộ đều biết danh tiếng của Đỗ Hạ sẽ có biến hóa, nhưng ít ra hiện giờ Đỗ Hạ vẫn như lúc trước bị ghẻ lạnh, đi trên đường cũng chẳng quen biết ai.

"Trên mạng xảy ra chuyện rồi, vừa khéo đoàn phim đã đóng máy vừa bao phòng mở tiệc ăn mừng, mà công ty cũng khéo có kỳ show nói về chuyện này, cậu cùng Trầm Quân Chi đều sang đó ra mặt đi."

Kinh ngạc với thái độ biến hóa to lớn của Hoàng Kiệt, Trầm Quân Chi kiềm nén mặt không biến sắc mà nhìn Đỗ Hạ.

Hai người đi ra khỏi văn phòng, Trầm Quân Chi cũng không hỏi tiếp, trong nghề lăn lộn nhiều năm, tuy vẫn trong trắng nhưng chút ánh mắt cùng kiến thức hắn vẫn phải có, cái gì nên hay không nên hỏi, Trầm Quân Chi tự có chừng mực.

Địa điểm thu hình show là phòng tiệc của đoàn phim, Đỗ Hạ cùng Trầm Quân Chi đứng ở cửa chờ cơ hội xuất hiện, trùng hợp thay chính lúc ấy tại toilet cách đó không xa cũng có chuyện.

"Mấy ngày trước bên trong đường nước ngầm người ta phát hiện một thi thể không biết chết bao lâu, hiện tại án chưa phá, đường nước ngầm đó cùng toilet nơi này có liên kết, có người nói trong phòng rửa tay còn phảng phất khí tử thi. Kỳ này Tổng giám tiết mục trực tiếp đến đây chọn cảnh, cũng là vì muốn lợi dụng việc này. Hiện giờ tin tức chính thức của show đã phát ra, những người hâm mộ rất háo hức mong chờ, chắc rating sẽ rất cao."

"Fans ngày nay... Khẩu vị biến hóa càng lúc càng nhanh." Trầm Quân Chi cảm khái.

Lúc Trầm Quân Chi giải thích, Đỗ Hạ thông qua kính phản chiếu nhìn thấy hắn A Nhan đi đến đối diện bồn cầu, cúi đầu, không thấy rõ nét mặt.



"Thừa dịp còn thời gian, tôi đi toilet một tý." Đỗ Hạ lộ ra nụ cười khó xử, vội vã nói với Trầm Quân Chi xong bước nhanh vào toilet, đóng cửa khóa lại cái "Đùng".

"Làm gì đó?" Nghe chuyện Trầm Quân Chi nói, cộng thêm kinh nghiệm lần trước, Đỗ Hạ không định sẽ chạm đến vòi nước.

Thu dù trong tay lại, tiếp đó liền mở vòi nước dạng tia, nước bắn ra với tốc độ mạnh, tạo ra tiếng vang ào ào.

"Ai..." Đỗ Hạ tính nói gì đó, liền thấy người trong gương bỗng hướng về phía cậu nở nụ cười, tiếp đó đè gáy cậu hôn lên.

Không có cảm giác chân thực, chỉ có ý cảm lạnh lẽo, lạnh đến tận cùng nhưng lại thoang thoàng mùi hương nhàn nhạt. Đỗ Hạ có chút hoảng hốt, cậu nghĩ đến mùi đặc trưng của giấy trát xuất hiện mỗi tối trong phòng ngủ, rất nhạt, rất nhạt, nếu không phải quanh năm suốt tháng đều ngửi, cậu hầu như sẽ chẳng phân biệt được.

Trong gương chỉ có thể thấy phần tóc sau gáy, còn có bóng lưng hơi khom, Đỗ Hạ thăm dò vươn tay ra, vòng ở phía trước mình, giống như cậu thật sự đang ôm hắn.

Cảm giác mát lạnh trong cổ họng dần biến mất, cuối cùng lưu luyến vương lại trên môi thật lâu. Đỗ Hạ vừa muốn nói chuyện bỗng trợn tròn hai mắt, nhìn qua gương tay hắn bỗng nhiên đưa ra phía sau, trong lòng bàn tay nháy mắt chày ra màu đen, mặt hắn đối diện vòi nước.

Chẳng biết tự bao giờ, nước trong vòi dần thay đổi, tụ lại trong bồn, bốc lên sương mù như khói thuốc. Thoáng chốc, Đỗ Hạ như cảm thấy từ trong màn sương hệt như có vật sống chui ra, đối diện hắn, tiếp đó liền bị cây dù đen đã mở ra ngăn lại.

Môi có chút khô, Đỗ Hạ theo bản năng liếm, sau đó mới nhận ra bản thân không đơn thuần chỉ có khoang khoang miệng lạnh lẽo, mà cả người đều rất lạnh, nhiệt độ phòng rửa tay không biết từ khi nào đã hạ xuống thấp.

Xoa xoa cánh tay, Đỗ Hạ loáng thoáng hiểu sao mình bị cảm nắng - hết lạnh thấu xương rồi lại nóng bỏng da, thật sự là rất dễ bị cảm nắng mà.

Nắm lấy đoàn khói xám kia, dù đã teo lại, Đỗ Hạ thấy hắn bóc từng nhúm từng nhúm nhét vào túi, có chút do dự nói: "Anh định để chơi hay... ăn...?".

Ngón tay Lý Tư Nhan dính nước trong bồn, vẽ lên gương một ký tự.

"Em hiểu rồi, vậy anh tự có chừng mực." Đỗ Hạ gật đầu.

Từ toilet đi ra, thấy Trầm Quân Chi đứng cạnh một người lạ, Đỗ Hạ thế mới biết còn mấy phút nữa là đến phiên bọn họ "xuất trận".

Trước khi lên sân khấu, nhân viên hướng dẫn Đỗ Hạ cùng Trầm Quân Chi bỗng nhiên dừng lại gửi tin nhắn, chốc sau có nhân viên make up cầm son môi chạy đến.

"Sắc môi cậu có chút hồng, tôi dùng cái này giúp cậu che một chút. Đừng lo lắng, không sao hết." - chuyên viên make up vừa nói vừa nhanh tay giúp Đỗ Hạ thoa một lớp son, sau đó gật đầu thỏa mãn vội vã rời đi.

Khóe mắt liếc về người bên cạnh, mặt Đỗ Hạ đỏ bừng, vốn cậu không cần make up, nhưng sắc môi...

Cũng may trước khi lên sân khấu thần thái đều đã điều chỉnh tốt, sắc mặt cậu dần khôi phục bình thường.

Ánh đèn chuyển động theo bước chân Đỗ Hạ và Trầm Quân Chi, ánh sáng rực rỡ như vậy, thế nhưng không ai nhìn thấy bên người Đỗ Hạ còn đứng một người, trong tay hắn cầm một cây dù đen đã thu lại, bước song song cùng Đỗ Hạ, cùng nhau bước vào bên trong màn ảnh.

Lúc này show đang đạt đến cao trào, người chủ trì cùng khách VIP của show đồng thời làm nổi bật lên sự hoàn mỹ của bầu không khí thần quái này, khiến cho nhiệt độ cả trường quay giảm xuống rất nhiều.

Để nổi bật trong không khí này, Đỗ Hạ cùng Trầm Quân Chi chia nhau tự giới thiệu bản thân, tiện thể nhắc đến bộ phim cả hai cùng đóng. Đến đó cả hai cơ bản không cần nói nữa, đứng lui về bên cạnh làm nền là tốt nhất.

Trong quang ảnh do khúc xạ ánh sáng, một tiếng "xoạt" vang lên, cây dù mở ra, người phía sau cầm dù khẽ chau mày, nhìn chằm chằm đôi môi đã thoa son của Đỗ Hạ.

~ Vote this ~ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook