Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được
Chương 6: Không đơn giản như vậy
Oai Bột Thiết Thụ
25/12/2020
Chương 6: Không đơn giản như vậy
Edit: Tĩnh Nhạc
Beta: Tĩnh Nhạc
Ngay lúc Hạ tổng đuổi tới, cửa toilet đã đóng lại, nhốt hắn bên ngoài.
Đỗ Hạ dựa lưng vào tường chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt cậu ửng hồng, trong miệng tràn ngập mùi rượu làm cậu đã say càng say hơn, "Hiếu kì rất không tốt....".
Đối diện cậu là một mặt gương lớn, Đỗ Hạ nhìn thấy trên vòi nước xuất hiện một bàn tay, nhẹ nhàng mở nước, sau đó, hai bàn tay chụm lại hứng nước, hướng cậu đem đến. Nước lạnh tạt lên mặt khiến Đỗ Hạ thấy ổn hơn rất nhiều, cậu nghiêng mặt nhìn sang, cười bảo: "Rất nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên chúng ta thật sự tiếp xúc nhỉ?"
Bàn tay nọ cọ nhẹ trên má Đỗ Hạ, lại qua bồn giũ nước, cố ý không phối hợp với Đỗ Hạ, cũng không biết là hắn đang tự trách hay vẫn trách Đỗ Hạ đột nhiên uống rượu.
"Đỡ em qua đó...", mặc dù biết bàn tay lơ lửng là của ai, trong gương cũng có thể nhìn được toàn thân hắn, nhưng Đỗ Hạ vẫn cảm thấy hình ảnh này có chút kích thích mắt, hơn nữa còn từng dìu cậu dễ dàng.
Đôi tay kia đè Đỗ Hạ lại, sau đó chủ nhân của chúng khẽ lắc đầu.
"Hả...?", Đỗ Hạ quay sang nhìn người trước mắt, nhưng rất nhanh cậu đã không thắc mắc nữa.
Tầm mắt Đỗ Hạ xuyên qua cơ thể người kia, thấy rõ nước chảy khỏi vòi đã phát sinh biến hóa. Cậu thấy nước được phản xạ qua gương tựa hồ chia thành hai luồng - một luồng là nước thường, luồng còn lại... là hỗn hợp chất lỏng sền sệt màu đen.
Nhiệt độ trong toilet chẳng biết từ lúc nào đã tụt xuống với tốc độ đáng sợ, trong không khí đều là khí lạnh, nước trong vòi không ngừng tích tụ, từ bồn tràn ra, cuối cùng chảy xuống sàn nhà.
Giống như có người trên đất, đang từng chút bò đến chỗ Đỗ Hạ.
Không khí lạnh buốt trộn lẫn mùi hôi nồng nặc, Đỗ Hạ nín thở, nhìn đôi tay bên cạnh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất, cậu vội vàng nhìn về tấm gương. Trong gương, một cái dù hoa nhỏ chặn ở trước mặt cậu, chất lỏng tích tụ trên đất chợt lao đến, động vào dù hoa nhỏ liền cấp tốc ăn mòn nó.
Dù hoa nhỏ đang nhanh chóng tan biến, Đỗ Hạ theo bản năng nhìn sang mặt người nọ... Không nhìn ra gì cả...
"Ba", dù hoa nhỏ nháy mắt biến mất, một cái dù đen lập tức xuất hiện.
Tấm hoàng phù mà Lý Đôn Hậu vừa cho để trong túi tiền không biết từ lúc nào đã bị ướt nhẹp, đang bắt đầu hóa thành bụi. Đỗ Hạ lấy ra ném xuống đất, chất lỏng màu đen dường như e ngại mà lùi về sau, một giây sau lại đột ngột lao lên, trong nháy mắt nuốt chửng tấm phù!
"Toilet vậy mà cũng không an toàn!?", Đỗ Hạ nói thế, mà người đã từ từ đứng lên. Bên ngoài có Hạ tổng cậu không có ý định tiếp xúc nhiều, bên trong lại có thứ quỷ dị này.
Trên sàn nhà hầu như đều là chất lỏng hôi thối, cuối cùng một khoảnh mắt thấy cũng phải sa vào lỗi lầm. Đỗ Hạ thấy người nọ buông tay ra, lại lấy cái dù đen kia phóng xuống đất, còn hắn xoay người, hai tay ôm cậu nhấc lên. Tốc độ biến mất của chiếc dù đen đang tăng nhanh, Đỗ Hạ sốt ruột nói: "Anh buông em ra đi, em dù gì cũng là người sống, trên người có dương khí, nhất định khắc được mấy thứ này. Em..."
Nháy mắt Đỗ Hạ nhớ tới những tác phẩm từng đọc qua – loại vật này thấy máu sẽ phân tâm. Cậu vô thức hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh xộc trong cổ họng, cậu vừa định mở miệng phun ra, môi bỗng mát lạnh.
Cảm giác này không phải lần đầu tiên, Đỗ Hạ biết miệng mình bị đối phương ngăn, trong mắt càng hiện rõ sự lo lắng. Cảm giác mát mẻ theo cái mở miệng của cậu chui vào, mùi tanh của máu trong cổ họng nhanh chóng vơi đi, cuối cùng dường như vết thương trên đầu lưỡi cũng không còn đau nữa.
Trái tim Đỗ Hạ trong nháy mắt ấy như trật nhịp.
Trên đất bỗng xuất hiện một tấm phảng rỗng nhỏ, Đỗ Hạ đã được "tự do", cậu thấy người kia khom lưng, tay không "nhấc" chất lỏng trên đất lên, đem toàn bộ cuộn lại mang theo bên mình.
Nhiệt độ trong toilet nhanh chóng tăng lên, nước vẫn đang chảy từ vòi cũng đã trở lại bình thường. Đỗ Hạ thở dốc, ngước mặt lên nhìn người trong gương. Trái tim loạn nhịp ban nãy tựa như chưa từng có, Đỗ Hạ đến gần hỏi: "Bắt được rồi sao?"
Người nọ gật đầu.
Đỗ Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cậu đi tới rửa mặt, rửa tay, cậu nghĩ muốn mau chóng rời khỏi nơi này. Vừa ngẩng đầu lên lại, người trong gương đã chẳng thấy đâu, Đỗ Hạ cả kinh, lập tức nhìn ở một góc độ khác, cậu thấy ở góc tối trên bồn cầu, có một người đang ngồi. Trong tay còn nâng một viên cầu màu đen.
"Sao lại thế này?", quanh năm suốt tháng, sớm chiều ở chung, Đỗ Hạ so với bất kỳ ai khác hiểu người bên cạnh này nhất, nhưng hành động lúc này, chỉ xảy ra hồi hai người còn nhỏ, đều là trẻ con không hiểu chuyện. Khi đó, hắn cũng ngồi xổm trên bồn cầu như thế này, nỗ lực học tập để có thể sánh bằng Đỗ Hạ.
Hai tay người nọ nhanh chóng xé rách viên cầu kia, biến nó thành một cái màn đen chắn trước mặt. Vẻ mặt hắn rất không được tự nhiên, ánh mắt né tránh Đỗ Hạ.
Lòng hiếu kì của Đỗ Hạ trỗi dậy, cậu lập tức đi về hướng bồn cầu bên kia, vòng qua tấm chắn màu đen, thấy người nọ vậy mà thật sự cởi quần vận động ngồi ở trên bồn cầu. Cậu vội vàng dời tầm mắt, nhưng vẫn nhịn không được hiếu kỳ: "Anh làm gì vậy...?"
Một hồi lâu, Đỗ Hạ cũng không nghe được tiếng đáp, mà cậu cũng không hi vọng nghe được gì. Qua gương có thể thấy người kia đã từ bồn cầu đứng lên, tay đang ấn xả nước, sau đó, đi ra sau Đỗ Hạ với thần sắc thoải mái.
Đôi mắt u ám đã khôi phục, hắc khí ẩn ẩn trên mặt cũng không còn, hiển nhiên... vừa nảy... chỉ là gặp chút vấn đề trên phương diện kia...
Hắn kéo tay Đỗ Hạ đi đến trước gương, trong gương, hắn đứng sau lưng, hai tay vòng qua người như đang ôm cậu. Hắn cầm tay Đỗ Hạ, trong đôi mắt mang theo ý cười, từng nét chậm rãi, viết lên gương: Lý Tu Nhan.
Đỗ Hạ viết tên của chính mình ở phía sau, lại nối hai tên bằng một trái tim.
"Vui đến vậy sao?", Đỗ Hạ mở cửa, phía sau, chất dẻo như cao su người kia cầm trong tay dường như bị dán lên gương, dính theo dòng chữ hai người vừa viết mang đi.
Đã sớm biết tên của người bên cạnh này, bởi vì đó là do Đỗ Hạ đặt, có điều, cũng biết kỳ thực người nọ hay không vui, bởi vì, hắn vẫn luôn nỗ lực để bản thân giống như một con người như thế, nhưng rất nhiều lúc đều có không thể vượt qua một số vấn đề lớn, ví dụ như không thể thật sự chạm vào Đỗ Hạ.
Bên ngoài, Hạ tổng đã rời đi. Với sự kiêu ngạo, cùng thân phận của hắn cũng không thể tiếp tục thủ ở đây, nhiều lắm là phái người để mắt đến. Vận khí Đỗ Hạ coi như không tệ, né được mấy "tay sai" của Hạ tổng, lần thứ hai làm ổ trong góc tối, chờ tiệc mừng đóng máy gần xong, sẽ cùng người quen biết chào hỏi, rồi rời khỏi hội sở.
Đất cao su dẻo màu đen kia là một đồ vật rất cổ quái, không chỉ có người bên cạnh bắt được, mà ngay cả Đỗ Hạ cũng có thể bắt được. Hơn nữa, lại không phải là một dạng tồn tại người khác không thể nhìn thấy, mà mọi người đều có thể thấy. Vì thế, để tránh cho mọi người thấy đất cao su dẻo tự lơ lững, chỉ có thể để Đỗ Hạ cầm, nhưng cảm giác lạnh lẽo trong toilet ban nãy cậu vẫn không quên được, nên lúc vừa rời khỏi hội sở, cậu lập tức gọi cho Lý Đôn Hậu.
Lúc gặp mặt, Lý Đôn Hậu liếc mắt một cái đã nhìn thấy đất cao su dẻo trong tay Đỗ Hạ, liền hỏi: "Thí chủ đây là tìm được ở đâu?"
"Là...nhặt được. Hồi đóng phim đã trải qua không ít thứ, nên tôi cảm thấy vật này rất đáng ngờ, muốn nhờ đại sư xem qua..."
Cũng may sự chú ý của Lý Đôn Hậu không đặt trên phương diện này, hắn rất nhanh giải thích: "Vận khí thí chủ xem như không tồi. Đây là quá uế, theo những gì bần đạo biết, thứ này hấp thụ mấy vật không tốt, một khi trưởng thành, gặp môi trường thuận lợi, sẽ rất nguy hiểm. Cái này chỉ là quá uế chưa có hình thù, người thường cầm chơi cũng không sao."
Thái Tuế là một loại dược liệu, nhưng còn quá uế này? Tuy rằng mang tên giống*, nhưng hiển nhiên không phải đồ vật cùng loại. Đỗ Hạ nặn nặn cục đất trong tay, mùi hôi thối dọa người kia đã biến mất, cũng không còn uy hiếp gì, cậu theo bản năng liếc nhìn người ngồi ngay ngắn bên cạnh, Lý Đôn Hậu không nhìn thấy người này, cậu muốn hỏi là vì hắn.
*Hai từ này đều được viết là 太秽 (thái ếu).
Không nói đến chuyện có nguy hiểm hay không, nhìn dáng dấp Lý Đôn Hậu là biết hắn không có hứng thú, Đỗ Hạ liền mang đất cao su dẻo theo về nhà.
"Dù của anh bị hỏng rồi, chúng ta phải nghĩ cách làm lại một cái mới.", Đỗ Hạ một bên xào rau một bên nói liên miên cằn nhằn, "Cục đất kia cứ đặt tại đầu giường trong phòng ngủ, có hai chúng ta canh. Đừng vội đi, bưng mấy món này ra bàn đi. Anh còn muốn ăn gì, em làm, anh nhìn em ăn."
Giữa không trung bỗng xuất hiện một đôi tay, bưng mâm từ phòng bếp đi ra, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị. Đỗ Hạ lại rất cao hứng, xào thêm một món ăn nữa, lúc này mới chuẩn bị ăn cơm.
Điều hòa "vù vù" thổi gió lạnh, Đỗ Hạ một mình ngồi ở một bên, cầm đôi đũa gắp rau, một bên nói không ngừng. Người ngồi đối diện cậu thỉnh thoảng gật đầu, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú, lại không có ai nhìn thấy.
"Anh vào phòng ngủ chờ!", cơm nước xong, Đỗ Hạ vội vã chạy về hướng phòng tắm, cậu không thể chờ được nữa, rất muốn tắm nước lạnh ngay, nhưng người bên cạnh lại định cản cậu. Ngày hôm nay bất luận như thế nào cũng phải tắm nước lạnh, Đỗ Hạ vừa nghĩ như thế, đã dùng tốc độ nhanh nhất ùa vào phòng tắm đóng cửa lại.
"Đinh linh linh...đinh linh linh..." di động vang lên, âm thanh văng vẳng, Đỗ Hạ nghe tiếng chuông bám riết không tha, đành phải mở cửa, liền nhìn thấy di động gần ngay trước mắt, sau đó, cậu cầm điện thoại di động, bất đắc dĩ cùng người nọ tiến vào phòng tắm.
Nước lạnh từ vòi sen chậm rãi trở nên ôn hòa, Đỗ Hạ nghiêng đầu ai oán liếc nhìn đối phương, click nút nhận cuộc gọi.
"Ngày mai tới công ty một chuyến, có an bài một buổi sinh hoạt cho cậu." Sau đó, điện thoại bị cúp.
Là Hoàng Kiệt - Đỗ Hạ có chút ảo não nghĩ - vừa nãy nhìn thấy là số lạ liền không cảnh giác.
Vốn là cậu bị đẩy ra ngoài nhận thử thách căn bản không có khả năng thành công, Hoàng Kiệt đã nóng lòng muốn đá bay cậu, nhưng hợp đồng rốt cuộc vẫn là Hoàng Kiệt phụ trách, Đỗ Hạ cũng không thể không tuân theo. Hơn nữa, hiện tại đoàn phim đã đóng máy, còn nói bộ phim thần quái cực hot này ít nhất cũng sẽ được thuận lợi công chiếu. Mặc kệ thế nào, Đỗ Hạ vận khí tốt đã vượt qua một cửa ải khó khăn.
Có thể coi như Đỗ Hạ không phải không có khả năng nổi tiếng, nhưng ít ra so với nghệ sĩ bị ghẻ lạnh chờ cơ hội vẫn ngàn vạn lần tốt hơn.
Bởi vậy, địa vị Đỗ Hạ trong công ty đang dần thay đổi.
Ngày thứ hai đến công ty, Đỗ Hạ trực tiếp đi đến văn phòng Hoàng Kiệt. Lúc sắp đến văn phòng, Đỗ Hạ vừa đi vừa thấp giọng căn dặn: "Hoàng kiệt thực sự là rất đáng ghét, em cũng rất muốn đánh hắn, nhưng chúng ta vẫn phải khắc chế. Hiện tại là xã hội pháp trị, nếu như không khống chế được chính mình, đến lúc đó, người chịu thiệt khẳng định không phải là Hoàng Kiệt. Anh phải bình tĩnh, biết chưa?"
"Đỗ Hạ?" Trước mặt, một người vội vã đi qua, đi được vài bước lại đột nhiên lui về, vui vẻ hỏi.
"Trầm Quân Chi! Thật khéo!", Đỗ Hạ cười nói.
Liếc mắt về hướng Đỗ Hạ đi, Trầm Quân Chi hỏi: "Tìm Hoàng Kiệt à?".
Thấy Đỗ Hạ gật đầu, hắn thoáng do dự một chút, rồi bỗng nhiên kéo Đỗ Hạ đến chân tường, nhỏ giọng nói: "Tối hôm trước, tôi hình như nhìn thấy hắn cũng ở tiệc mừng đóng máy, nhưng trạng thái giống như phi thường không tốt, rất quái lạ!"
Từng gặp qua quỷ ép giường, lại ở chung với đoàn phim lâu như vậy, Trầm Quân Chi về phương diện mấy chuyện quái lạ tự nhiên có linh cảm được đôi chút.
Từ kính phản quang nhìn thấy người đi bên cạnh đã lướt qua mình đi về phía trước, Đỗ Hạ vội vàng gật đầu lung tung, bước nhanh theo sau. Đoạn hành lang này trùng hợp không có ai, Đỗ Hạ thấp giọng nói: "Trang phục mùa hè của anh chỉ có một bộ quần áo thể thao kiểu dáng giống với cái của em, đây cũng là chuyện không có cách giải quyết. Nếu không khi chúng ta đặt dù, cũng đặt một ít quần áo bằng giấy trát giống với kiểu dáng quần áo của em?"
Bộ quần áo thể thao kia mặc rất lâu, nhưng hôm nay đã bị Đỗ Hạ mang đi giặt sạch. Cậu thay một bộ quần áo khác, người nọ cũng thay quần áo, nhưng không tìm được bộ nào cùng kiểu dáng, liền...không vui.
Mặc dù lời này Đỗ Hạ đã nói qua nhiều lần, nhưng lần này như cũ vẫn có tác dụng. Rất nhanh, hai người đã lại sóng vai, cùng tiến vào văn phòng Hoàng Kiệt.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, giống như vang lên âm thanh khóa chốt. Hoàng Kiệt ở phía sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Gần như là ngay lập tức, Đỗ Hạ bị đẩy ra phía sau.
Cũng là nháy mắt ấy, Hoàng Kiệt nhưng đã nhảy lên bàn làm việc, sau đó lao đến phía trước Đỗ Hạ, trong đôi mắt không lấy một sức sống.
Một đôi tay đột ngột nhô ra, bóp lấy cổ Hoàng kiệt. Gã thế nhưng lại giơ chân lên, đá về phía Đỗ Hạ!
Thân thể cậu cấp tốc dán lưng vào tường phẳng rời đi, Đỗ Hạ đồng thời nhìn thấy, trên người Hoàng Kiệt, nhô ra một đoàn màu đen quỷ dị.
Vote this:
Thực xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, sắp tới sẽ có chương đều đặn hơn vì đã edit hoàn bộ này rồi, giờ đang beta lại. Mau mau ngồi xếp hàng tới đi ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.