Quyển 3 - Chương 486: Con cưng của thánh A La
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/06/2013
Nói cho cùng tôi cũng nhìn không quen mắt với lão ngạo mạn này.
Marc vỗ tay nói. Người Anh tiến hành thực dân ở Trung Đông nhiều năm rồi, không biết đã bòn rút bao nhiêu của cải của người Ả Rập. Trước khi rút khỏi bán đảo Ả Rập, còn đánh đập dã man nhằm gây xích mích chia rẽ người Ả Rập, thế nên các thành viên vương thất Ả Rập tuy ngoài mặt tỏ ra là bạn tốt , nhưng sau lưng cũng không vừa ý với lão người Anh ngạo mạn tự cao tự đại này .
Hoàng tử Abdullah cũng gật gật đầu, tuy rằng sự phục hồi lần này của Kuwait bên trong cũng có công lao của quân đội của Anh , nhưng sự sỉ nhục gần trăm năm nay, đối với họ mà nói, cũng là khắc cốt ghi tâm nên đối với sự bất mãn của Phương Minh Viễn với lão già người Anh cũng rất hợp ý người Ả Rập.
- Cậu Phương, cậu đã nghĩ ra là nên bán dầu cho ai chưa? Hay là...giữ lại?
Hoàng tử Abdullah cười và nói
- Nếu cậu dự định giữ lại thi tôi có thể giúp cậu xin kho dự trữ, nhưng sản lượng dầu ở mỏ Rafel không nhỏ, thời gian dự trữ không thể quá dài được.
- Dự trữ cái gì cơ? Nhớ kỹ số lượng thùng dầu là phần của cậu ấy, đến lúc cậu ta cần, cấp một lần cho cậu ấy là được.
Vương tử Marc phản đối nói.
- Tôi chỉ sợ đến lúc cậu ta cần thì lại là lúc không lấy ra được. Hơn nữa vào thời gian này, dự trữ một chút dầu tôi cảm thấy không có gì xấu cả.
Hoàng tử Abdullah giải thích. Hiện nay nhu cầu dầu mỏ của các nước trên thế giới vô cùng dồi dào, trong đó, cũng có nguyên nhân rất lớn là do Mỹ phải dự trữ bổ sung số dầu đã dùng hết trong chiến tranh vùng vịnh, nguyên nhân còn lại là vì khu vực vùng vịnh trước mắt cũng không ổn định, các công ty dầu mỏ lớn lo lắng sẽ lại xảy ra cuộc chiến tranh nào đó, nên cũng đều cố hết sức dự trữ một chút dầu thô, để tránh việc giống như Iraq sau khi xâm chiếm Kuwait thì chịu ảnh hưởng của việc giá dầu tăng vọt.
- Phương, nếu như có thể, tôi cảm thấy nếu cậu không đồng ý bán cho công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia thì cũng không được bán cho công ty British Petrolium .
Hoàng tử Marc trầm giọng nói.
Phương Minh Viễn gật gật đầu hiểu ý, thật ra trước khi Hoàng tử Abdullah về biệt thự, Phương Minh Viễn cũng đã suy nghĩ vấn đề này theo góc độ nhìn nhận của Hoàng tử Abdullah, tất nhiên là không hy vọng hạn chế đối tượng xuất khẩu dầu mỏ đối với các công ty tập đoàn dầu mỏ lớn này, nói như vậy, với những người mua số lượng dầu khổng lồ, tất nhiên là quyền phát ngôn về giá dầu mỏ không thể coi nhẹ, cũng là bất lợi cho các nước Trung Đông nắm bắt giá cả thị trường dầu mỏ. Giống như Hoa Hạ trong kiếp trước của Phương Minh Viễn cũng như vậ , mua sắt sắt đắt , mua dầu dầu đắt, trong thời kì phi chiến tranh, khi trở thành người đầu tiên mua một loại hàng hoá nào đó trên thế giới, cũng không có cách nào nắm được quyền định giá, chỉ có thể bị động chịu cảnh lừa bịp của đối phương, đó thực sự là điều có một không hai.
Cho nên việc duy trì người mua dầu ở Trung Đông với số lượng nhất định, đối với các nước Trung Đông , thì lại không phải là một việc xấu. Đương nhiên rồi, việc số lượng người mua dầu quá nhiều cũng không phải là một việc tốt. Việc nắm rõ có chừng mực này là việc vô cùng quan trọng.
- Cậu có muốn chúng tôi giúp liên lạc với một số công ty dầu mỏ châu Á không, bảo đảm cậu có thể bán được với giá tốt.
Hoàng tử Abdullah cười nói.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói :
- Hai vị Hoàng tử điện hạ, tôi có một vấn đề, ở Kuwait, một trang viên có con suối khoảng bao nhiêu tiền ?
- Có cái gì cơ?
Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc đồng thanh kêu lên.
- Con suối.
Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói.
- Rất quý.
Hoàng tử Marc lắc lắc đầu nói.
- Ở đây, tất cả những nơi có suối đều đã được các thành viên vương thất phân định rồi. Chưa cần nói kiến trúc đó đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng con suối, giá trị lại rất khó ước lượng. Ở đất nước chúng tôi, nước còn đắt hơn dầu mỏ, nếu muốn mua một trang viên có suối thì giá trị của nó cao hơn một giếng dầu, đủ để ngài du lịch các thắng cảnh ở các nước Âu Mỹ, mua một trang viên có diện tích tương ứng .
- Phương, tại sao cậu nghĩ đến việc mua trang viên ở Kuwait ? Chỉ cần cậu mở lời, ngoại trừ Hoàng cung , tôi có thể cho cậu mượn bất kì trang viên nào ở Kuwait để cậu có chỗ nghỉ chân trong thời gian ở Kuwait.
Hoàng tử Abdullah cũng có chút khó hiểu, là một người nước ngoài, nếu không phải là cần thiết thì không có ai thích sống lâu dài ở Kuwait , các phú hào lại càng như thế. Đối với các tín đồ đạo Hồi , sinh sống ở đây khó tránh có chút nhàm chán.
- Hoàng tử Abdullah , dinh thự của ngài ở Kuwait có con suối độc lập không?
Phương Minh Viễn không trả lời câu hỏi của Hoàng tử Abdullah mà hỏi lại ông ta.
- Ông ấy ư? Chỉ có một cái, lượng nước của con suối đó mỗi ngày không quá ba bốn mươi tấn mà thôi.
Hoàng tử Marc mỉm cười nói.
- Ngài không nên luôn luôn phán xét ai đó từ cách nhìn cũ, Emile đã cho phép tôi, một thời gian nữa, cung điện có bảy mươi tấn nước suối thuộc về Emile sẽ chuyển thành của tôi.
Hoàng tử Abdullah không hài lòng nói.
- Tuy không thể bằng ngài được, nhưng ở Kuwait như thế đã là tốt lắm rồi.
Một ngày có bảy mươi tấn nước suối, nghe thì cũng không nhiều, cũng chỉ là bảy mươi mét khối mà thôi, nhưng ở Kuwait , hơn phân nửa diện tích bị sa mạc bao phủ, trên bề mặt đất cơ bản không có sông ngòi ao hồ gì, đối với đa số cư dân dùng nước phải thông qua nhà nước thu hoạch và lọc sạch nước biển, giá trị của con suối này khó mà ước lượng được. Đương nhiên rồi, các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất cũng là những nước có ít sông ngòi ao hồ, mọi người chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi.
- Cậu Phương thân mến, nếu cậu hy vọng ở trong một trang viên có suối thì tôi sẽ lo liệu thật tốt, ngày mai chúng ta có thể chuyển đến đó.
Hoàng tử Abdullah quay đầu lại nói.
- Tôi vẫn cho rằng cậu thích phong cảnh biển nên mới sắp xếp cho cậu ở đây, sớm biết ý muốn của cậu , tôi đã không cần làm thế này rồi.
Đối với Phương Minh viễn, quý nhân mà được số trời định thì Hoàng tử Abdullah chính là cầu được ước thấy.
- Không không không, tôi nghĩ các ngài nhầm rồi.
Phương Minh Viễn ung dung bê ly nước ép trái cây lên uống một hơi rồi nói:
-Ý của tôi là , tôi muốn biết trang viên có suối ở Kuwait bán cho các ngài giá bao nhiêu?
Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc ngơ ngác nhìn nhau, trong nháy mắt, hai người họ hình như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Phải biết rằng, diện tích Kuwait lớn như thế, người Ả Rập nhiều thế hệ sống ở đây, nơi nào có suối thì sớm đã bị người ta mua mất rồi, hiện nay ở Kuwait đã không còn con suối nào vô chủ nữa rồi. Phương Minh Viễn lại muốn làm một trang viên có suối bán cho mình? Nhưng hai người nhận ra Phương Minh Viễn không phải đang nói đùa.
Phương Minh Viễn cười lớn, qua suy nghĩ nhiều lần cả buổi chiều, cậu đã quyết định một phương án- phương án đem lại lợi ích lớn nhất, nhưng phương án này lại cần đến sự phối hợp của Hoàng tử Abdullah , đương nhiên rồi, nếu có thêm Hoàng tử Marc thì càng tốt hơn.
- Cậu Phương thân mến, cậu biết có con suối nào chưa được phát hiện sao? Thánh A La tối cao, ngài thật thiên vị cậu, cậu quả là con cưng của đức thánh A La .
Hoàng tử Abdullah lập tức đứng lên, tiến tới trước Phương Minh Viễn, ôm lấy Phương Minh Viễn nói:
- Không phải là...
Ông ta cũng không phải tên ngốc, Phương Minh Viễn đến Kuwait đây là lần đầu tiên, hôm qua liền đi ra ngoài, đi đến trang viên Sayr rồi.
- Chính là trang viên Sayr .
Phương Minh Viễn cũng không giấu Hoàng tử, nói một cách dứt khoát.
Hoàng tử Abdullah đã bình tĩnh lại, kinh ngạc nói:
- Con suối của trang viên Sayr đã khô cạn rồi, nước dùng ở đó hiện nay là nước từ nhà máy lọc nước biển đưa đến.
- Không, tôi có thể nắm chắc bảy phần thành công, ở trang viên Sayr còn có một con suối nữa, chỉ có điều các ngài đều không biết vị trí của nó thôi.
Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói.
- Tôi trong một dịp ngẫu nhiên dã tìm thấy điều đó trong sách cổ.
- Nắm chắc bảy phần ư?
Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc đưa mắt nhìn nhau, giá trị của một trang viên có con suối không ai hiểu rõ hơn những người sinh trưởng ở Ả Rập này. Nếu như trang viên Sayr lần nữa xuất hiện con suối thì giá trị chắc chắn tăng gấp mười lần e rằng vẫn không đủ.
- Lượng nước cung cấp có thể là bao nhiêu?
Hoàng tử Marc cũng hỏi.
- Mỗi ngày không ít hơn trăm tấn.
Phương Minh Viễn không chút do dự nói.
- Lưu lượng cụ thể thì phải đến khi đo đạc tính toán mới biết được.
Ở kiếp trước, nghe nói lưu lượng mỗi ngày là một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi mét khối, cho dù là có sai lệch, cũng không thể lệch đến một phần ba lưu lượng đó được. Cho nên Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột.
Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc lại có chút biến đổi sắc mặt, một con suối mà lượng nước cung cấp mỗi ngày đều ở mức trăm tấn , đối với người Ả Rập mà nói, chính là bảo vật trời ban. Mặc dù hiện nay, nhà máy lọc nước biển đã có thể đáp ứng đủ yêu cầu của mọi người, nhưng nước biển tinh lọc đó làm sao có thể so sánh với nước suối tự nhiên được. Nếu có con suối như thế thì giá trị của nó e rằng ngay cả Emile của Kuwait cũng phải suy nghĩ.
Hơn nữa, trang viên Sayr vốn là của các thành viên vương thất, chỉ là lúc trước vì một số lí do nên đã chuyển nhượng cho công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia , mà vì sự khô cạn của con suối nên giá trị trang viên hạ xuống rất nhiều, vương thất Kuwait cũng vẫn không có ý định mua lại. Nếu có thể tìm thấy con suối này thì ý nghĩa của nó không phải là nhỏ.
- Cậu Phương, thế ý của cậu là ...
Hoàng tử Abdullah cố nén sự kích động trong lòng, ngồi xuống cạnh Phương Minh viễn, nói giọng nhè nhẹ.
- Tôi quyết định bán phần dầu của tôi ở mỏ Rafel cho công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia, nhưng với điều kiện là công ty phải chuyển nhượng trang viên Sayr cho tôi, đồng thời tôi hy vọng có thể nắm giữ cổ phần của công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia . Phải đạt được mục tiêu này, nếu số dầu trong tay tôi không đủ thì phải cần đến sự ủng hộ của Hoàng tử Abdullah rồi. Còn các ngài có thể có nhận sự báo đáp chính là, tôi sẽ chuyển nhựng trang viên Sayr cho các ngài với giá gốc, đồng thời giúp các ngài tìm ra con suối đó.
Phương Minh Viễn tươi cười nói:
- Không biết Hoàng tử thấy thế có được không?
Marc vỗ tay nói. Người Anh tiến hành thực dân ở Trung Đông nhiều năm rồi, không biết đã bòn rút bao nhiêu của cải của người Ả Rập. Trước khi rút khỏi bán đảo Ả Rập, còn đánh đập dã man nhằm gây xích mích chia rẽ người Ả Rập, thế nên các thành viên vương thất Ả Rập tuy ngoài mặt tỏ ra là bạn tốt , nhưng sau lưng cũng không vừa ý với lão người Anh ngạo mạn tự cao tự đại này .
Hoàng tử Abdullah cũng gật gật đầu, tuy rằng sự phục hồi lần này của Kuwait bên trong cũng có công lao của quân đội của Anh , nhưng sự sỉ nhục gần trăm năm nay, đối với họ mà nói, cũng là khắc cốt ghi tâm nên đối với sự bất mãn của Phương Minh Viễn với lão già người Anh cũng rất hợp ý người Ả Rập.
- Cậu Phương, cậu đã nghĩ ra là nên bán dầu cho ai chưa? Hay là...giữ lại?
Hoàng tử Abdullah cười và nói
- Nếu cậu dự định giữ lại thi tôi có thể giúp cậu xin kho dự trữ, nhưng sản lượng dầu ở mỏ Rafel không nhỏ, thời gian dự trữ không thể quá dài được.
- Dự trữ cái gì cơ? Nhớ kỹ số lượng thùng dầu là phần của cậu ấy, đến lúc cậu ta cần, cấp một lần cho cậu ấy là được.
Vương tử Marc phản đối nói.
- Tôi chỉ sợ đến lúc cậu ta cần thì lại là lúc không lấy ra được. Hơn nữa vào thời gian này, dự trữ một chút dầu tôi cảm thấy không có gì xấu cả.
Hoàng tử Abdullah giải thích. Hiện nay nhu cầu dầu mỏ của các nước trên thế giới vô cùng dồi dào, trong đó, cũng có nguyên nhân rất lớn là do Mỹ phải dự trữ bổ sung số dầu đã dùng hết trong chiến tranh vùng vịnh, nguyên nhân còn lại là vì khu vực vùng vịnh trước mắt cũng không ổn định, các công ty dầu mỏ lớn lo lắng sẽ lại xảy ra cuộc chiến tranh nào đó, nên cũng đều cố hết sức dự trữ một chút dầu thô, để tránh việc giống như Iraq sau khi xâm chiếm Kuwait thì chịu ảnh hưởng của việc giá dầu tăng vọt.
- Phương, nếu như có thể, tôi cảm thấy nếu cậu không đồng ý bán cho công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia thì cũng không được bán cho công ty British Petrolium .
Hoàng tử Marc trầm giọng nói.
Phương Minh Viễn gật gật đầu hiểu ý, thật ra trước khi Hoàng tử Abdullah về biệt thự, Phương Minh Viễn cũng đã suy nghĩ vấn đề này theo góc độ nhìn nhận của Hoàng tử Abdullah, tất nhiên là không hy vọng hạn chế đối tượng xuất khẩu dầu mỏ đối với các công ty tập đoàn dầu mỏ lớn này, nói như vậy, với những người mua số lượng dầu khổng lồ, tất nhiên là quyền phát ngôn về giá dầu mỏ không thể coi nhẹ, cũng là bất lợi cho các nước Trung Đông nắm bắt giá cả thị trường dầu mỏ. Giống như Hoa Hạ trong kiếp trước của Phương Minh Viễn cũng như vậ , mua sắt sắt đắt , mua dầu dầu đắt, trong thời kì phi chiến tranh, khi trở thành người đầu tiên mua một loại hàng hoá nào đó trên thế giới, cũng không có cách nào nắm được quyền định giá, chỉ có thể bị động chịu cảnh lừa bịp của đối phương, đó thực sự là điều có một không hai.
Cho nên việc duy trì người mua dầu ở Trung Đông với số lượng nhất định, đối với các nước Trung Đông , thì lại không phải là một việc xấu. Đương nhiên rồi, việc số lượng người mua dầu quá nhiều cũng không phải là một việc tốt. Việc nắm rõ có chừng mực này là việc vô cùng quan trọng.
- Cậu có muốn chúng tôi giúp liên lạc với một số công ty dầu mỏ châu Á không, bảo đảm cậu có thể bán được với giá tốt.
Hoàng tử Abdullah cười nói.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói :
- Hai vị Hoàng tử điện hạ, tôi có một vấn đề, ở Kuwait, một trang viên có con suối khoảng bao nhiêu tiền ?
- Có cái gì cơ?
Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc đồng thanh kêu lên.
- Con suối.
Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói.
- Rất quý.
Hoàng tử Marc lắc lắc đầu nói.
- Ở đây, tất cả những nơi có suối đều đã được các thành viên vương thất phân định rồi. Chưa cần nói kiến trúc đó đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng con suối, giá trị lại rất khó ước lượng. Ở đất nước chúng tôi, nước còn đắt hơn dầu mỏ, nếu muốn mua một trang viên có suối thì giá trị của nó cao hơn một giếng dầu, đủ để ngài du lịch các thắng cảnh ở các nước Âu Mỹ, mua một trang viên có diện tích tương ứng .
- Phương, tại sao cậu nghĩ đến việc mua trang viên ở Kuwait ? Chỉ cần cậu mở lời, ngoại trừ Hoàng cung , tôi có thể cho cậu mượn bất kì trang viên nào ở Kuwait để cậu có chỗ nghỉ chân trong thời gian ở Kuwait.
Hoàng tử Abdullah cũng có chút khó hiểu, là một người nước ngoài, nếu không phải là cần thiết thì không có ai thích sống lâu dài ở Kuwait , các phú hào lại càng như thế. Đối với các tín đồ đạo Hồi , sinh sống ở đây khó tránh có chút nhàm chán.
- Hoàng tử Abdullah , dinh thự của ngài ở Kuwait có con suối độc lập không?
Phương Minh Viễn không trả lời câu hỏi của Hoàng tử Abdullah mà hỏi lại ông ta.
- Ông ấy ư? Chỉ có một cái, lượng nước của con suối đó mỗi ngày không quá ba bốn mươi tấn mà thôi.
Hoàng tử Marc mỉm cười nói.
- Ngài không nên luôn luôn phán xét ai đó từ cách nhìn cũ, Emile đã cho phép tôi, một thời gian nữa, cung điện có bảy mươi tấn nước suối thuộc về Emile sẽ chuyển thành của tôi.
Hoàng tử Abdullah không hài lòng nói.
- Tuy không thể bằng ngài được, nhưng ở Kuwait như thế đã là tốt lắm rồi.
Một ngày có bảy mươi tấn nước suối, nghe thì cũng không nhiều, cũng chỉ là bảy mươi mét khối mà thôi, nhưng ở Kuwait , hơn phân nửa diện tích bị sa mạc bao phủ, trên bề mặt đất cơ bản không có sông ngòi ao hồ gì, đối với đa số cư dân dùng nước phải thông qua nhà nước thu hoạch và lọc sạch nước biển, giá trị của con suối này khó mà ước lượng được. Đương nhiên rồi, các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất cũng là những nước có ít sông ngòi ao hồ, mọi người chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi.
- Cậu Phương thân mến, nếu cậu hy vọng ở trong một trang viên có suối thì tôi sẽ lo liệu thật tốt, ngày mai chúng ta có thể chuyển đến đó.
Hoàng tử Abdullah quay đầu lại nói.
- Tôi vẫn cho rằng cậu thích phong cảnh biển nên mới sắp xếp cho cậu ở đây, sớm biết ý muốn của cậu , tôi đã không cần làm thế này rồi.
Đối với Phương Minh viễn, quý nhân mà được số trời định thì Hoàng tử Abdullah chính là cầu được ước thấy.
- Không không không, tôi nghĩ các ngài nhầm rồi.
Phương Minh Viễn ung dung bê ly nước ép trái cây lên uống một hơi rồi nói:
-Ý của tôi là , tôi muốn biết trang viên có suối ở Kuwait bán cho các ngài giá bao nhiêu?
Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc ngơ ngác nhìn nhau, trong nháy mắt, hai người họ hình như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Phải biết rằng, diện tích Kuwait lớn như thế, người Ả Rập nhiều thế hệ sống ở đây, nơi nào có suối thì sớm đã bị người ta mua mất rồi, hiện nay ở Kuwait đã không còn con suối nào vô chủ nữa rồi. Phương Minh Viễn lại muốn làm một trang viên có suối bán cho mình? Nhưng hai người nhận ra Phương Minh Viễn không phải đang nói đùa.
Phương Minh Viễn cười lớn, qua suy nghĩ nhiều lần cả buổi chiều, cậu đã quyết định một phương án- phương án đem lại lợi ích lớn nhất, nhưng phương án này lại cần đến sự phối hợp của Hoàng tử Abdullah , đương nhiên rồi, nếu có thêm Hoàng tử Marc thì càng tốt hơn.
- Cậu Phương thân mến, cậu biết có con suối nào chưa được phát hiện sao? Thánh A La tối cao, ngài thật thiên vị cậu, cậu quả là con cưng của đức thánh A La .
Hoàng tử Abdullah lập tức đứng lên, tiến tới trước Phương Minh Viễn, ôm lấy Phương Minh Viễn nói:
- Không phải là...
Ông ta cũng không phải tên ngốc, Phương Minh Viễn đến Kuwait đây là lần đầu tiên, hôm qua liền đi ra ngoài, đi đến trang viên Sayr rồi.
- Chính là trang viên Sayr .
Phương Minh Viễn cũng không giấu Hoàng tử, nói một cách dứt khoát.
Hoàng tử Abdullah đã bình tĩnh lại, kinh ngạc nói:
- Con suối của trang viên Sayr đã khô cạn rồi, nước dùng ở đó hiện nay là nước từ nhà máy lọc nước biển đưa đến.
- Không, tôi có thể nắm chắc bảy phần thành công, ở trang viên Sayr còn có một con suối nữa, chỉ có điều các ngài đều không biết vị trí của nó thôi.
Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói.
- Tôi trong một dịp ngẫu nhiên dã tìm thấy điều đó trong sách cổ.
- Nắm chắc bảy phần ư?
Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc đưa mắt nhìn nhau, giá trị của một trang viên có con suối không ai hiểu rõ hơn những người sinh trưởng ở Ả Rập này. Nếu như trang viên Sayr lần nữa xuất hiện con suối thì giá trị chắc chắn tăng gấp mười lần e rằng vẫn không đủ.
- Lượng nước cung cấp có thể là bao nhiêu?
Hoàng tử Marc cũng hỏi.
- Mỗi ngày không ít hơn trăm tấn.
Phương Minh Viễn không chút do dự nói.
- Lưu lượng cụ thể thì phải đến khi đo đạc tính toán mới biết được.
Ở kiếp trước, nghe nói lưu lượng mỗi ngày là một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi mét khối, cho dù là có sai lệch, cũng không thể lệch đến một phần ba lưu lượng đó được. Cho nên Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột.
Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc lại có chút biến đổi sắc mặt, một con suối mà lượng nước cung cấp mỗi ngày đều ở mức trăm tấn , đối với người Ả Rập mà nói, chính là bảo vật trời ban. Mặc dù hiện nay, nhà máy lọc nước biển đã có thể đáp ứng đủ yêu cầu của mọi người, nhưng nước biển tinh lọc đó làm sao có thể so sánh với nước suối tự nhiên được. Nếu có con suối như thế thì giá trị của nó e rằng ngay cả Emile của Kuwait cũng phải suy nghĩ.
Hơn nữa, trang viên Sayr vốn là của các thành viên vương thất, chỉ là lúc trước vì một số lí do nên đã chuyển nhượng cho công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia , mà vì sự khô cạn của con suối nên giá trị trang viên hạ xuống rất nhiều, vương thất Kuwait cũng vẫn không có ý định mua lại. Nếu có thể tìm thấy con suối này thì ý nghĩa của nó không phải là nhỏ.
- Cậu Phương, thế ý của cậu là ...
Hoàng tử Abdullah cố nén sự kích động trong lòng, ngồi xuống cạnh Phương Minh viễn, nói giọng nhè nhẹ.
- Tôi quyết định bán phần dầu của tôi ở mỏ Rafel cho công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia, nhưng với điều kiện là công ty phải chuyển nhượng trang viên Sayr cho tôi, đồng thời tôi hy vọng có thể nắm giữ cổ phần của công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia . Phải đạt được mục tiêu này, nếu số dầu trong tay tôi không đủ thì phải cần đến sự ủng hộ của Hoàng tử Abdullah rồi. Còn các ngài có thể có nhận sự báo đáp chính là, tôi sẽ chuyển nhựng trang viên Sayr cho các ngài với giá gốc, đồng thời giúp các ngài tìm ra con suối đó.
Phương Minh Viễn tươi cười nói:
- Không biết Hoàng tử thấy thế có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.