Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 419: Không bán được dầu, chúng tôi vay dầu có được không?

Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

29/07/2013

Thành phố Lư về mùa hạ oi bức mà ẩm ướt, thời tiết thay đổi không thể nào đoán được. Trời vừa sáng đã nắng, đến trưa gió thổi chờ đợi một trận mưa lớn.

Thành tích tiêu thụ tháng bảy này của Tập đoàn Carrefour vẫn chưa có nhưng Tôn Chiếu Luân đã có thể khẳng định rằng thành tích tiêu thụ tháng này hơn tháng trước gần 30%! Số liệu này đối với thị trường Trung Quốc đã trở thành chuỗi siêu thị hàng đầu của ngành công nghiệp. Cả nước có hàng trăm xí nghiệp có cửa hàng, một sự tăng trưởng đáng kể.

Nhưng Tôn Chiếu Luân cũng gặp không ít phiền phức vì mỗi ngày ở đây hắn nhận không biết bao nhiêu giấy mời liên quan đến việc gấp rút phân phối dầu diesel từ các chi nhánh Tập đoàn Carrefour.

Trận này đã cuốn lấy đi một nửa Trung Quốc, nhưng lại không có mấy nơi báo trước thiếu dầu, đối với Tập đoàn Carrefour mà nói không ảnh hưởng nghiêm trọng mấy. Tuy ngành công nghiệp lọc dầu không thể hướng tới thị trường trong nước nhưng đếu là sản nghiệp của nhà họ Phương, việc cung cấp dầu trong nội bộ cũng không có hạn chế, mọi người có thể mắt nhắm mắt mở cho. Trước đây,do việc cung cấp dầu không đầy đủ,thông thường đều là từ trong xưởng lọc dầu phân hàng trăm tấn dầu đến các công ty vận chuyển của Tập đoàn Carrefour để giảm bớt phí vận chuyển. Nhưng từ sau khi xuất hiện hiện tượng thiếu dầu, những loại dầu này đã trở thành dầu cứu mạng vận chuyển truyền thống đảm bảo cho Tập đoàn Carrefour. Đúng là vì có sự cung cấp đầy đủ xăng dầu các công ty vận chuyển của tập đoàn Carrefour mới có thể đảm bảo việc cung cấp hàng hóa đầy đủ cho các siêu thị trên toàn quốc. Ngay cả các siêu thị liên kết khác của thành phố Thượng Hải cũng được lợi không ít.

Nhưng điều này cũng là bình thường, rất nhiều xí nghiệp, thương gia khổ vì thiếu dầu sau khi hiểu rõ nội tình Tập đoàn Carrefour không hề thiếu dầu, đã có nhiều người gọi đến khẩn cầu Tôn Chiếu Luân liên hệ, cho dù là các nhà phân phối của công ty Xăng dầu và Hóa dầu Trung Quốc cũng không có quan hệ gì, cũng giúp họ mùa dầu để giải quyết tình trạng khẩn cấp.

Tôn Chiếu Luân hiểu được, đối với các xí nghiệp, thương gia này mà nói, mua dầu với giá cao cũng là điều đáng buồn, nhưng so với việc ngừng sản xuất của công ty cái nào đáng buồn hơn? Nếu không công nhân thì vẫn phải phát lương, thuế thì vẫn phải nộp, sai lầm là đã ký kết hợp đồng, chẳng những phải nộp tiền vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng còn có thể bị mất khách hàng! Đem hai cái ra so sánh thì chỉ có thể cắn răng mà mua dầu với giá cao thôi.

Nhưng vấn đề là anh có đồng ý mua dầu với giá cao cũng chẳng có chỗ nào để mà mua. Ba công ty hóa dầu của Trung Quốc trữ lượng dầu hiện nay nghe vẻ cũng đã cạn kiệt. Trừ khi có một nền tang to lớn, không có chữ ký viết tay của người phụ trách các công ty, đừng nói một tấn ngay cả một lít cũng không lấy được! Mặc dù khu vực duyên hải Đông Nam vẫn có dầu buôn lậu nhưng một như muối bỏ biển, hai thì ngay cả dầu buôn lậu cũng tăng giá.

Các chủ xí nghiệp này phàm nghĩ ra cách đều không phải không muốn sử dụng dầu buôn lậu không rõ lai lịch này. Bởi vì thứ họ yêu cầu không phải mấy chục, mấy trăm lít, nếu là ngày xưa việc này đã không thành vấn đề, mua dầu trộn lẫn cũng có thể cho qua.Nhưng hiện nay khi mà đang ở thời điểm thiếu dầu, hàng trăm tần dầu diesel nếu như không có những con kênh đào hợp lý, hợp pháp thì coi như là chủ động giao cho kẻ khác xử lý, nhưng những sai lầm cơ bản này, họ tất nhiên không thể phạm phải.

Nhưng lý giải vẫn là lý giải, bọn họ vẫn đem tới bao nhiêu phiền phức cho Tôn Chiếu Luân và Tập đoàn Carrefour. Tôn Chiếu Luân không thể không tự mình giải thích cho những người này hiểu rằng dù không thể đáp ứng đầy đủ yêu cầu của họ thì số dầu thô trong đó đương nhiên cũng có thể đem tặng cho họ một ít dầu diesel, nhưng cũng coi như là một ít còn hơn không!

Nhưng tình hình thiếu dầu đang tăng lên vùn vụt, chính phủ và địa phương cũng đang phải bắt tay vào, điều này càng làm cho Tôn Chiếu Luân đau đầu hơn. Ngồi trước mặt hắn là một trong những vị đó.

-Tôn tổng, nỗi khổ của ngài chúng tôi cũng thấu hiểu! Hơn nữa chúng tôi cũng biết công ty của ngài là một công ty tuân thủ pháp luật không thể làm những việc vi phạm vói các chính sách pháp luật của quốc gia. Nhưng từ xưa có câu nói “Việc cấp thiết phải xem xét cẩn thận” đúng không?

Người nói chuyện là một người trung niên tầm bốn bảy bốn tám tuổi. Ninh Chiếu Thanh, phó chủ nhiệm Uỷ ban kế hoạch và phát triển của tỉnh Hồ Nam và cũng có quen biết với Tôn Chiếu Luân ngay từ đầu,l ần này ông ta cố ý đi từ tỉnh Hồ Nam qua đây.

Tỉnh Hồ Nam cũng là nơi bị đẩy vào trong danh sách một trong những khu vực thiếu dầu nghiêm trọng của vùng duyên hải Đông Nam. Hiện nay giống như một vị lữ khách vùng biển đi khắp nơi để tìm kiếm. Hơn nữa tỉnh Hồ Nam đang phải đối mặt với hiện tượng thiếu dầu đồng thời còn phải đối mặt vói cảnh tiến thoái lưỡng nan. Trước đây,một vài thương gia của các xí nghiệp vì không cung cấp đủ điện còn có thể dùng động cơ chạy bằng dầu diesel để đảm bảo nhu cầu sinh hoạt và sản xuất. Bây giờ ngay cả dầu diesel cũng không còn cách nào để đảm bảo. Nếu nói nội trong một tuần cũng không thể tìm được nguồn dầu mới, 40% các xí nghiệp trong tỉnh Hồ Nam đều đang phải đối mặt với việc bán ngừng sản xuất trong nửa tháng.

Vì vậy, sau khi biết được các nhà máy lọc dầu của nhà họ Phương còn dự trữ dầu diesel, tỉnh Hồ Nam đã chú ý đụng đến lượng dầu diesel dữ trữ này. Chỉ xui xẻo một điều, trong tỉnh không có ai dám thương lượng với nhà họ Phương, cuối cùng,mới phái Ninh Chiếu Thanh đến, muốn từ cuộc nói chuyện với Tôn Chiếu Luân bắc cầu sang nhà họ Phương.

-Vậy ý của Ninh chủ nhiệm là…

Tôn Chiếu Luân không hiểu nói.

-Chính phủ không phải không cho phép dầu của quý công ty vào thị trường trong nước sao? Như vậy chúng tôi có thể vay dầu được không?

Ninh Chiếu Thanh nói.

-Mượn dầu?



Tôn Chiếu Luân kinh ngạc nói.

- Mượn thế nào?

-Đúng, mượn dầu.

Ninh Chiếu Thanh nói.

-Chúng tôi vay dầu vì vậy tất cả các khoản phí sản xuất đều do chúng tôi trả,cho dù là vay bao nhiêu,sau ba tháng, chúng tôi cũng thêm 30% trả cho quý công ty! Tôn tổng cảm thấy thế nào?

Đây là Uỷ ban nhân dân tỉnh Hồ Nam tiếp thu ý kiến của quần chúng mới nghĩ ra được cách tránh các lệnh cấm từ Trung ương.

Cứ như vậy, sản phẩm của nhà máy lọc dầu coi như không vào thị trường thành phố, dù sao sau này còn cần thêm 30% trả lại, ba công ty hóa dầu cũng không trách cứ gì cả, họ còn đưa ra không ít doanh thu nữa, mà nhà máy lọc dầu cũng không bị thâm hụt, số dầu mượn sau ba tháng còn được nhiều hơn 30%, doanh thu xuất khẩu cũng tương đối nhiều. Như vậy có thể nói là điều đáng chúc mừng.

Tôn Chiêu Luân trầm ngâm một lát mới nói:

-Ninh chủ nhiệm phương án tỉnh đề ra tôi có thể chuyển đến nhà họ Phương.

Ninh Chiếu Thanh trong lòng vui sướng, chỉ cần được đề ra cũng là chuyện đáng mừng rồi.

-Vậy thì thật cảm ơn Tôn tổng, sự giúp đỡ của Tôn tổng chúng tôi nhất định khắc cốt ghi tâm.

Ninh Chiếu Thanh nói.

-Nhưng cá nhân tôi cho rằng tính khả năng đồng ý của nhà họ Phương không lớn đâu.

Tôn Chiếu Luân tiếp lời làm cho Ninh Chiếu Thanh có chút lo sợ.

-Các nhà máy lọc dầu quả thật có trữ lượng dầu dự trữ lớn, yêu cầu cung cấp của tỉnh tôi nghĩ không thành vấn đề. Nhưng mặt lợi và hại của việc làm như vậy chúng tôi còn phải suy xét.

Tôn Chiếu Luân nhún vai nói.

- Ít nhất bây giờ tôi thấy hợp tác với quý công ty đối với chúng tôi mà nói hại nhiếu hơn lợi! Nói thế thôi, quý tỉnh dự định vay bao nhiêu dầu? Năm mươi nghìn tấn hay một trăm nghìn tấn? Hay là nhiều hơn?

Ninh Chiếu Thanh hoảng sợ vội vàng xua tay nói:



- Tôn tổng, tất nhiên chúng tôi không cần nhiều đến như vậy. Trong tỉnh chúng tôi mặc dù không sản xuất dầu thô nhưng trong tỉnh vẫn còn năm nhà máy lọc dầu hiện nay họ cũng đang dốc toàn lực để sản xuất. Theo chúng tôi ước chừng, tình hình thiếu dầu trong thời gian này trong khoảng hai mươi nghìn tấn, nếu nói không phát sinh sự cố lớn ngoài mong muốn nào, chỉ ít chứ không nhiều.

Tôn Chiếu Luân đưa hai tay lên nhất quán nói:

- Ninh chủ nhiệm ông xem, nhiều nhất các người cũng cần đến hai mươi nghìn tấn dầu diesel mà theo phương án của các ông sau ba tháng còn trả cho chúng tôi sau nghìn tấn, như là phần thưởng đối với chúng tôi đúng không?

-Đúng vậy.

Ninh Chiếu Thanh lòng có chút không yên nói.

- Thế nào? Tôn tổng như thế còn ít sao?

-Ít thì cũng không phải là ít, 30% lợi nhuận, ha ha, tương đối nhiều rồi.

Tôn Chiếu Luân khoát tay nói.

- Nhưng vấn đề là ở chỗ, để có hai mươi nghìn tấn dầu ít ỏi chúng tôi đã phải gặp không ít khó khăn, còn phải thuyết phục Trung ương, còn phải xem thái độ của người dân, cũng có thể khiến cho hai công ty Xăng dầu và Hóa dầu Trung Quốc không hài lòng, trong hoàn cảnh hàng hóa của chúng tôi bị ế ẩm quả thực có chút không đáng.

Ninh Chiếu Thanh lúc này mới bừng tỉnh ngộ, người có khả năng vốn dĩ xem thường những chuyện nhỏ này, khi mà một vạn tệ đem lại lợi nhuận 100% chẳng qua cũng chỉ là một vạn tệ ,mà một vạn tệ cho dù chỉ đem lại lợi nhuận 10% lại chính là một nghìn vạn tệ! Người ta không cứ hứng thú mỏ tâm sức ra chơi trò chơi vặt vãnh như thế, và cũng xem thường khoản tiền thưởng sáu nghìn tấn dầu bé nhỏ.

Mặc dù đây là việc tốt ích nước lợi dân, nhưng ai cũng hiểu rằng muốn trung ương bỏ lệnh cấm tất nhiên tỉnh Hồ Nam phải đi thuyết phục các vị lãnh đạo trung ương. Nhà họ Phương cũng phải phối hợp, tất nhiên, Tôn Chiếu Luân cho rằng vì chuyện này nhà họ Phương có chút mất nhiều hơn được.

Ninh Chiếu Thanh há hốc mồm, ông ta không biêt nói gì cho phải! Muốn biết 30% thưởng của tỉnh, trong tỉnh đã không ít người tranh cãi cho rằng cho nhà họ Phương như vậy là quá nhiều rồi! Dù sao đó cũng có khả năng đạt được số lượng hai mươi nghìn tấn! Người ta không nghĩ rằng nếu nhà họ Phương mở miệng ra thì làm thế nào? Nhưng không ai nghĩ tới điều này, họ thực sự có thái độ khinh thường.

Tôn Chiếu Luân hai tay chống cằm, chăm chú nhìn Ninh Chiếu Thanh hồi lâu mới nói:

- Thực sự tôi cảm thấy suy nghĩ của quý tỉnh rất tuyệt, nếu thay đổi một chút có lẽ có thể được.

-Hả? Tôn tổng mời ngài nói.

Ninh Chiếu Thanh nhảy dựng từ ghế sofa lên vội vàng nói.

-Theo tôi được biết, khu vực gặp hiện tượng thiếu dầu nhiều nhất chỉ có tỉnh các anh. Nếu như quý tỉnh có thể liên kết với các tỉnh khác cùng nhau đề xuất với Trung ương, thứ nhất, như vậy càng có sức thuyết phục hơn, thứ hai, những tỉnh này nếu liên kết lại tôi tin rằng số lượng quý tỉnh yêu có thể rất khả quan. Nói vậy, cùng nhau làm cũng làm cho người ta có vài phần hứng thú. Tôi thấy, nếu như làm được như vậy, nhà họ Phương có lẽ sẽ gật đầu đồng ý.

Tôn Chiếu Luân nói với giọng điệu không nhanh cũng không chậm.

-Không biết Ninh chủ nhiệm cảm thấy phương án này có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùm Tài Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook