Quyển 5 - Chương 290: Lần thất bại đầu tiên
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
-A!
Dịch Trữ Hinh bất ngờ kêu lên, cũng khó trách được cô, bất ngờ có một người xuất hiện trước mặt, hơn nữa lại là một người da đen cao to vì vậy khó trách bị doạ một phen. Trần Trung vẫn cứ đi theo sau Phương Minh Viễn tiến lên trước mấy bước, chặn giữa Phương Minh Viễn và người da đen đó.
-Tiểu thư xinh đẹp, không làm cô sợ chứ?
Người da đen đó nói đậm chất giọng khẩu âm London
-Vậy tôi thành thật xin lỗi!
-Không có gì!
Dịch Trữ Hinh vẫn có chút sợ hãi nói.
Người da đen dường như lúc đó mới để ý đến sự có mặt của những người khác ở đây, sau khi đưa mắt lướt qua Trịnh Gia Nghi, Vũ Điền Quang Ly mới không nhịn được mới thở hắt một tiếng.
Phương Minh Viến nhăn mặt, tuy hắn không có chút kì thị nào với vấn đề chủng tộc, nhưng cho dù ở châu Âu hay ở châu Mỹ, tỉ lệ phạm tội của người da đen thực chất là cao hơn rất nhiều so với những chủng người khác. Tuy bên trong đó đều có vô số nguyên nhân, chính phủ nước sở tại cũng chịu trách nhiệm rất nhiều trong vấn đề này. Nhưng sự thật bao giờ cũng chiến thắng bao biện, bởi vậy ở nơi đất khách quê người bất ngờ gặp phải một người da đen như thế này khó trách hắn có chút không vui.
-Các cô gái xinh đẹp, các vị có hứng thú trở thành những minh tinh nổi tiếng được cả thế giới biết đến không?
Người da đen đó vừa khoác lác nói vừa lấy ra mấy tờ danh thiếp từ trong túi áo, muốn phát cho mọi người
-Tôi là người tìm kiếm minh tinh của công ty ** nước Anh, các người đẹp công ty chúng tôi bây giờ đang cần người mới, chỉ cần các cô có năng lực muốn thăng tiến thì với vẻ đẹp và khí chất của các cô tôi dám đảm bảo trong giới minh tinh sau này chắc chắn có các cô!
-Ha ha ha
Vũ Điền Quang Ly lần đầu tiên không thể nhịn được cười lớn. Tiếp đó là bọn Trinh Gia Nghi, Phương Minh Viễn cũng không nhịn được cười phá lên.
Dịch Trữ Hinh quay đầu lại nhìn mọi người đang cười, không hiểu là có gì mà buồn cười đến thế.
-Được rồi, ý của anh chúng tôi đều hiểu rồi! Chúng tôi còn có việc!
Phương Minh Viễn khoát tay nói. Công ty điện ảnh Tu Kenan là một trong những công ty điện ảnh của nước Anh, nhưng sau thế chiến thứ hai, thị trường điện ảnh của nước Anh có đến bảy mươi tám mươi phần trăm số cổ phiếu đều do Hollywood nắm giữ, các công ty điện ảnh của Anh ngoài việc hợp tác với Hollywood ra có thể có được thành tích khiến người ta hài lòng thì hầu như là không có mấy.
Nói tóm lại hiện nay những công ty điện ảnh bản địa Anh đều là lâu la của Hollywood, thông qua cung cấp thị trường hoặc cùng nhau hợp tác rồi chia lợi nhuận thôi!
Tất nhiên Phương Minh Viễn cũng thừa nhận, hổ chết vẫn để lại uy, tuy các công ty điện ảnh Anh sớm đã bị suy tàn nhưng nhìn khắp thế giới các công ty điện ảnh Anh vẫn thuộc vào hàng tiên tiến của thế giới, so với ngành điện ảnh của rất nhiều quốc gia phát triển khác còn mạnh hơn rất nhiều. Điều này là không thể tách rời với mối quan hệ giữa Anh và Mỹ.
Nhưng ! Những thứ này đối với Phương Minh Viễn mà nói hoàn toàn là một trò cười! Nếu như bọn Trịnh Gia Nghi muốn được phát triển trong ngành điện ảnh thì trực tiếp tìm Phương Minh Viến là được rồi, cho dù là Hongkong hay Hollywood thì Phương Minh Viễn đều có sức ảnh hưởng rất lớn đủ để đưa bọn họ trở nên nổi tiếng!
-Tôi là muốn nói chuyện với các cô gái, anh không có quyền đuổi tôi đi!
Người da đen kia vẫn cố chấp nói.
-Cám ơn ý tốt của anh, nhưng chúng tôi không hề có ý định làm minh tinh, xin anh tránh ra cho!
Vũ Điền Quang Ly hắng giọng nói.
-Các người đẹp, đây là cơ hội ngàn vàng, chỉ cần các cô có được sự khẳng định của công ty thì có thể ở lại nước Anh lâu dài, hơn nữa sau này còn có thể có cơ hội nhập quốc tịch Anh…
Người da đen kia vẫn lải nhải nói, còn muốn nhét danh thiếp vào tay ba cô gái.
Trần Trung tiến về phía trước, chỉ là dơ tay ra ngăn anh ta lại, người da đen đó không làm chủ được liền bị kéo về một bên. Anh ta còn giãy dụa, cổ tay Trần Trung dùng thêm lực, người da đen đó liền bình tĩnh lại.
-Nếu như anh vẫn còn bám lấy họ thì tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo anh tội quấy rối!
Khi Phương Minh Viễn đi qua chỗ anh ta đã lạnh lùng như băng nói. Khi ở Hongkong hắn đã gặp không ít những tay tìm kiếm minh tinh như thế này, có lúc còn giống như da trâu đường vậy. Bám lấy làm người ta thấy phiền không chịu được! Đặc biệt là trong giọng nói của họ còn toát ra khẩu khí cao quý làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy phản cảm.
Cách đó mấy chục mét bên trong một chiếc xe, Joseph và Lục Thiên Hữu đang quan sát bên này một cách kĩ lưỡng.
-Xem ra Wukan thất bại rồi!
Joseph nói một cách ảo não. Wukan chính là tên của người da đen đó, ông ta cũng chẳng phải là nhân viên của công ty điện ảnh Tu Kenan gì cả, mà chỉ là tay sai của Joseph mà thôi, có điều mồm miệng anh ta nhanh nhẹn, không chỉ là một kẻ đánh nhau tốt mà còn có tài năng xuất chúng trong việc lừa người. Bởi vậy, dù là màu da không giống nhau, nhưng vẫn nhận được sự trọng dụng của Joseph.
Đáng lẽ Joseph định thông qua Wukan lừa bọn Phương Minh Viễn đến chỗ hẻo lánh như vậy mới dễ ra tay. Đường phố Hoàng tử này là các cửa hàng chủ yếu của Edinburgh, cũng là nơi tụ tập của những người du lịch nước ngoài. Gây chuyện ở đây nếu như không thể khống chế được làm cho sự việc lớn lên, sẽ mang đến cho cảnh sát ở Edinburgh này sự đả kích lớn. Tuy Joseph là con rắn lớn của phố Edinburgh này, nhưng vẫn chưa có sức ảnh hưởng lớn đến giới cảnh sát của Edinburgh này.
Joseph nghĩ những người phụ nữ đến từ Phương Đông Hoa Hạ này chắc chắn không cưỡng lại được sức hút của việc trở thành minh tinh, biết được người đi tìm minh tinh của công ty điện ảnh nổi tiếng Tu Kenan để ý đến mình sẽ vui đến mức quên hết tất cả! Hơn nữa nếu như lọt vào được con mắt của công ty điện ảnh Tu Kenan thì có thể danh chính ngôn thuận mà ở lại nước Anh, sau này còn có thể nhập quốc tịch Anh nữa, mấy điều này gộp lại chắc chắn có sức hút rất lớn đối với mấy người này.
Những năm gần đây, những học sinh Hoa Hạ đến Anh du học vì muốn có được giấy tạm trú và quốc tịch Anh họ đồng ý làm bất cứ việc gì! Thậm chí họ đều biết rằng có một số người con gái xinh đẹp đã lấy những ông già năm sáu mươi tuổi người Anh chỉ vì muốn có được quốc tịch Anh.
Nhưng y không thể ngờ được rằng đối phương lại cự tuyệt một cách dứt khoát đến vậy!
Lục Thiên Hữu vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng đang cười thầm, kết quả này quả không ngoài dự đoán của anh ta, ở trong nước có thể trở thành chủ của những người vệ sĩ đã từng ở quân đội thì tuyệt đối không phải là người bình thường. Chỉ có một chút lôi cuốn này mà có thể làm cho họ động lòng thì đúng là trò cười!
-Đáng tiêc thật!
Vương Đông Cường vỗ đùi tiêc rẻ nói:
-Nếu như không có thằng cha khốn nạn đó thì tốt quá!
Lúc đó bọn họ cũng biết là như vậy, những người này rõ ràng là coi Phương Minh Viễn đứng đầu. Nếu như không phải là do hắn cho dù những cô gái kia không động lòng thì Dịch Trữ Hinh cũng động lòng!
Vương Hoa Lập cũng mang vẻ mặt tiếc rẻ, nhanh chóng chạy đến nhưng vẫn không được xem kịch hay, thở hắt ra một hơi hờn dỗi khiến người ta không thoải mái chút nào.
Lúc đó, Wukan cũng để ý đến chiếc xe của Joseph và vội vàng chạy đến.
Joseph đẩy cửa Wukan cúi đầu bước vào nói:
-Đại ca, em xin lỗi, em không thành công rồi!
Joseph khoát tay nói:
-Thôi bỏ đi, Wukan việc này cũng không thể hoàn toàn trách chú được, chú không cần phải tự trách mình thế nữa!
Tuy trong lòng rất tức giận nhưng y cũng không muốn hạ thủ của mình xấu mặt trước Lục Thiên Hữu.
-Nhưng đại ca, những người này có vẻ không đơn giản!
Wukan trịnh trọng nói
-Anh xem!
Nói nhìn anh ta dơ cánh tay ra, lúc đó Joseph mới để ý đến trên tay Wukan có 5 vết tay rõ rệt, hơn nữa đều đã phồng lên.
Joseph bất ngờ nói:
-Có chuyện gì xảy ra vậy?
Y biết rất rõ rằng nếu luận về sức mạnh thuần túy thì Wukan chắc chắn là một trong ba người tốt nhất của y. Vừa nãy khi nhìn thấy Trần Trung dễ dàng lôi anh ta sang một bên anh ta còn nghĩ rằng tại Wukan không muốn xảy ra xung đột với đối phương, giờ nhìn thấy xem ra là do Wukan bị đối phương áp chế rồi!
-Võ thuật!
Wukan có nét mặt lo sợ nói
-Họ chắc chắn biết võ công, lực cánh tay của anh chàng đó rất mạnh, giống như là sắt vậy, khi bị anh ta nắm lại cả người em không động đậy được!
Lúc đó anh ta thật sự nghĩ rằng lần này khổ rồi, nhưng đợi khi bọn Phương Minh Viễn đi khỏi Trần Trung chỉ hất anh ta ra và rảo bước đi theo.
Wukan có chút dư kị nói:
-Anh à, Mấy người này có lẽ là xương cốt rất chắc chắn! Khẳng định không phải là người bình thường!
Dưới bàn tay của Joseph sức lực của anh ta đã trở nên có tiếng, Wukan luôn thấy vinh hạnh về sức lực của mình. Nhưng xảy ra chuyện ngày hôm nay Wukan mới nhận ra rằng núi cao còn có núi cao hơn!
Nét mặt của Joseph có chút thay đổi, Wukan trước nay rất ít khi nói dối, nếu anh ta đã nói như vậy thì đúng là mình đã xem thường đối phương rồi
-Ừ Wukan anh biết rồi!
Wukan nói thêm hai câu nữa thì biết là đã không còn hứng thú nữa rồi.
Lúc này Lục Thiên Hữu mới mở miệng nói:
-Joseph tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Joseph bất dắc dĩ nhún vai nói:
-Lục yêu quý xem ra lần này anh đã tìm cho tôi một đối thủ đáng gườm rồi!
Lục Thiên Hữu khoát tay nói lạnh lùng nói:
-Joseph à, nếu như không khó ăn thì anh ta sẽ không đáng đến 8000 bảng Anh rồi! Anh nói xem có đúng như vậy không?
Joseph giật mình, bàng hoàng một lát, đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong!
-Được rồi, Lục thân mến, anh công nhận em nói có lý! Tiếp theo phải làm như thế nào tôi cần mọi người cùng suy nghĩ!
Joseph khởi động xe rẽ vào một ngã rẽ khác.
Giữ trưa, khi bọn người Phương Minh Viễn ở ngoài gọi đồ ăn Asohon Kagetsu và chị em Lâm Liên và chị em Joanie cũng đã tới. Hai bên đã thống nhất về hợp đồng, sau khi Phương Minh Viễn và Joanie kí tên hợp đồng đã có hiệu lực. Phương Minh Viễn cảm thấy thoải mái đưa ra ý kiến là vì chúc mừng cái kết quả đạt được này buổi chiều đến khách sạn Hoàng Gia Anh ở đường lớn để tiến hành mua đồ tất cả chi phí do hắn chịu!
Mọi người tức thì cười to vui vẻ!
Joanie và vợ chồng Diana vẫn có chút e ngại muốn xin phép về trước. Trinh Gia Nghi liền ngăn họ lại nói
-Khó có cơ hội như vậy mọi người cứ mạnh dạn mua đồ đi khoản tiền tí tẹo này anh ta không để ý đâu!
Dịch Trữ Hinh bất ngờ kêu lên, cũng khó trách được cô, bất ngờ có một người xuất hiện trước mặt, hơn nữa lại là một người da đen cao to vì vậy khó trách bị doạ một phen. Trần Trung vẫn cứ đi theo sau Phương Minh Viễn tiến lên trước mấy bước, chặn giữa Phương Minh Viễn và người da đen đó.
-Tiểu thư xinh đẹp, không làm cô sợ chứ?
Người da đen đó nói đậm chất giọng khẩu âm London
-Vậy tôi thành thật xin lỗi!
-Không có gì!
Dịch Trữ Hinh vẫn có chút sợ hãi nói.
Người da đen dường như lúc đó mới để ý đến sự có mặt của những người khác ở đây, sau khi đưa mắt lướt qua Trịnh Gia Nghi, Vũ Điền Quang Ly mới không nhịn được mới thở hắt một tiếng.
Phương Minh Viến nhăn mặt, tuy hắn không có chút kì thị nào với vấn đề chủng tộc, nhưng cho dù ở châu Âu hay ở châu Mỹ, tỉ lệ phạm tội của người da đen thực chất là cao hơn rất nhiều so với những chủng người khác. Tuy bên trong đó đều có vô số nguyên nhân, chính phủ nước sở tại cũng chịu trách nhiệm rất nhiều trong vấn đề này. Nhưng sự thật bao giờ cũng chiến thắng bao biện, bởi vậy ở nơi đất khách quê người bất ngờ gặp phải một người da đen như thế này khó trách hắn có chút không vui.
-Các cô gái xinh đẹp, các vị có hứng thú trở thành những minh tinh nổi tiếng được cả thế giới biết đến không?
Người da đen đó vừa khoác lác nói vừa lấy ra mấy tờ danh thiếp từ trong túi áo, muốn phát cho mọi người
-Tôi là người tìm kiếm minh tinh của công ty ** nước Anh, các người đẹp công ty chúng tôi bây giờ đang cần người mới, chỉ cần các cô có năng lực muốn thăng tiến thì với vẻ đẹp và khí chất của các cô tôi dám đảm bảo trong giới minh tinh sau này chắc chắn có các cô!
-Ha ha ha
Vũ Điền Quang Ly lần đầu tiên không thể nhịn được cười lớn. Tiếp đó là bọn Trinh Gia Nghi, Phương Minh Viễn cũng không nhịn được cười phá lên.
Dịch Trữ Hinh quay đầu lại nhìn mọi người đang cười, không hiểu là có gì mà buồn cười đến thế.
-Được rồi, ý của anh chúng tôi đều hiểu rồi! Chúng tôi còn có việc!
Phương Minh Viễn khoát tay nói. Công ty điện ảnh Tu Kenan là một trong những công ty điện ảnh của nước Anh, nhưng sau thế chiến thứ hai, thị trường điện ảnh của nước Anh có đến bảy mươi tám mươi phần trăm số cổ phiếu đều do Hollywood nắm giữ, các công ty điện ảnh của Anh ngoài việc hợp tác với Hollywood ra có thể có được thành tích khiến người ta hài lòng thì hầu như là không có mấy.
Nói tóm lại hiện nay những công ty điện ảnh bản địa Anh đều là lâu la của Hollywood, thông qua cung cấp thị trường hoặc cùng nhau hợp tác rồi chia lợi nhuận thôi!
Tất nhiên Phương Minh Viễn cũng thừa nhận, hổ chết vẫn để lại uy, tuy các công ty điện ảnh Anh sớm đã bị suy tàn nhưng nhìn khắp thế giới các công ty điện ảnh Anh vẫn thuộc vào hàng tiên tiến của thế giới, so với ngành điện ảnh của rất nhiều quốc gia phát triển khác còn mạnh hơn rất nhiều. Điều này là không thể tách rời với mối quan hệ giữa Anh và Mỹ.
Nhưng ! Những thứ này đối với Phương Minh Viễn mà nói hoàn toàn là một trò cười! Nếu như bọn Trịnh Gia Nghi muốn được phát triển trong ngành điện ảnh thì trực tiếp tìm Phương Minh Viến là được rồi, cho dù là Hongkong hay Hollywood thì Phương Minh Viễn đều có sức ảnh hưởng rất lớn đủ để đưa bọn họ trở nên nổi tiếng!
-Tôi là muốn nói chuyện với các cô gái, anh không có quyền đuổi tôi đi!
Người da đen kia vẫn cố chấp nói.
-Cám ơn ý tốt của anh, nhưng chúng tôi không hề có ý định làm minh tinh, xin anh tránh ra cho!
Vũ Điền Quang Ly hắng giọng nói.
-Các người đẹp, đây là cơ hội ngàn vàng, chỉ cần các cô có được sự khẳng định của công ty thì có thể ở lại nước Anh lâu dài, hơn nữa sau này còn có thể có cơ hội nhập quốc tịch Anh…
Người da đen kia vẫn lải nhải nói, còn muốn nhét danh thiếp vào tay ba cô gái.
Trần Trung tiến về phía trước, chỉ là dơ tay ra ngăn anh ta lại, người da đen đó không làm chủ được liền bị kéo về một bên. Anh ta còn giãy dụa, cổ tay Trần Trung dùng thêm lực, người da đen đó liền bình tĩnh lại.
-Nếu như anh vẫn còn bám lấy họ thì tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo anh tội quấy rối!
Khi Phương Minh Viễn đi qua chỗ anh ta đã lạnh lùng như băng nói. Khi ở Hongkong hắn đã gặp không ít những tay tìm kiếm minh tinh như thế này, có lúc còn giống như da trâu đường vậy. Bám lấy làm người ta thấy phiền không chịu được! Đặc biệt là trong giọng nói của họ còn toát ra khẩu khí cao quý làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy phản cảm.
Cách đó mấy chục mét bên trong một chiếc xe, Joseph và Lục Thiên Hữu đang quan sát bên này một cách kĩ lưỡng.
-Xem ra Wukan thất bại rồi!
Joseph nói một cách ảo não. Wukan chính là tên của người da đen đó, ông ta cũng chẳng phải là nhân viên của công ty điện ảnh Tu Kenan gì cả, mà chỉ là tay sai của Joseph mà thôi, có điều mồm miệng anh ta nhanh nhẹn, không chỉ là một kẻ đánh nhau tốt mà còn có tài năng xuất chúng trong việc lừa người. Bởi vậy, dù là màu da không giống nhau, nhưng vẫn nhận được sự trọng dụng của Joseph.
Đáng lẽ Joseph định thông qua Wukan lừa bọn Phương Minh Viễn đến chỗ hẻo lánh như vậy mới dễ ra tay. Đường phố Hoàng tử này là các cửa hàng chủ yếu của Edinburgh, cũng là nơi tụ tập của những người du lịch nước ngoài. Gây chuyện ở đây nếu như không thể khống chế được làm cho sự việc lớn lên, sẽ mang đến cho cảnh sát ở Edinburgh này sự đả kích lớn. Tuy Joseph là con rắn lớn của phố Edinburgh này, nhưng vẫn chưa có sức ảnh hưởng lớn đến giới cảnh sát của Edinburgh này.
Joseph nghĩ những người phụ nữ đến từ Phương Đông Hoa Hạ này chắc chắn không cưỡng lại được sức hút của việc trở thành minh tinh, biết được người đi tìm minh tinh của công ty điện ảnh nổi tiếng Tu Kenan để ý đến mình sẽ vui đến mức quên hết tất cả! Hơn nữa nếu như lọt vào được con mắt của công ty điện ảnh Tu Kenan thì có thể danh chính ngôn thuận mà ở lại nước Anh, sau này còn có thể nhập quốc tịch Anh nữa, mấy điều này gộp lại chắc chắn có sức hút rất lớn đối với mấy người này.
Những năm gần đây, những học sinh Hoa Hạ đến Anh du học vì muốn có được giấy tạm trú và quốc tịch Anh họ đồng ý làm bất cứ việc gì! Thậm chí họ đều biết rằng có một số người con gái xinh đẹp đã lấy những ông già năm sáu mươi tuổi người Anh chỉ vì muốn có được quốc tịch Anh.
Nhưng y không thể ngờ được rằng đối phương lại cự tuyệt một cách dứt khoát đến vậy!
Lục Thiên Hữu vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng đang cười thầm, kết quả này quả không ngoài dự đoán của anh ta, ở trong nước có thể trở thành chủ của những người vệ sĩ đã từng ở quân đội thì tuyệt đối không phải là người bình thường. Chỉ có một chút lôi cuốn này mà có thể làm cho họ động lòng thì đúng là trò cười!
-Đáng tiêc thật!
Vương Đông Cường vỗ đùi tiêc rẻ nói:
-Nếu như không có thằng cha khốn nạn đó thì tốt quá!
Lúc đó bọn họ cũng biết là như vậy, những người này rõ ràng là coi Phương Minh Viễn đứng đầu. Nếu như không phải là do hắn cho dù những cô gái kia không động lòng thì Dịch Trữ Hinh cũng động lòng!
Vương Hoa Lập cũng mang vẻ mặt tiếc rẻ, nhanh chóng chạy đến nhưng vẫn không được xem kịch hay, thở hắt ra một hơi hờn dỗi khiến người ta không thoải mái chút nào.
Lúc đó, Wukan cũng để ý đến chiếc xe của Joseph và vội vàng chạy đến.
Joseph đẩy cửa Wukan cúi đầu bước vào nói:
-Đại ca, em xin lỗi, em không thành công rồi!
Joseph khoát tay nói:
-Thôi bỏ đi, Wukan việc này cũng không thể hoàn toàn trách chú được, chú không cần phải tự trách mình thế nữa!
Tuy trong lòng rất tức giận nhưng y cũng không muốn hạ thủ của mình xấu mặt trước Lục Thiên Hữu.
-Nhưng đại ca, những người này có vẻ không đơn giản!
Wukan trịnh trọng nói
-Anh xem!
Nói nhìn anh ta dơ cánh tay ra, lúc đó Joseph mới để ý đến trên tay Wukan có 5 vết tay rõ rệt, hơn nữa đều đã phồng lên.
Joseph bất ngờ nói:
-Có chuyện gì xảy ra vậy?
Y biết rất rõ rằng nếu luận về sức mạnh thuần túy thì Wukan chắc chắn là một trong ba người tốt nhất của y. Vừa nãy khi nhìn thấy Trần Trung dễ dàng lôi anh ta sang một bên anh ta còn nghĩ rằng tại Wukan không muốn xảy ra xung đột với đối phương, giờ nhìn thấy xem ra là do Wukan bị đối phương áp chế rồi!
-Võ thuật!
Wukan có nét mặt lo sợ nói
-Họ chắc chắn biết võ công, lực cánh tay của anh chàng đó rất mạnh, giống như là sắt vậy, khi bị anh ta nắm lại cả người em không động đậy được!
Lúc đó anh ta thật sự nghĩ rằng lần này khổ rồi, nhưng đợi khi bọn Phương Minh Viễn đi khỏi Trần Trung chỉ hất anh ta ra và rảo bước đi theo.
Wukan có chút dư kị nói:
-Anh à, Mấy người này có lẽ là xương cốt rất chắc chắn! Khẳng định không phải là người bình thường!
Dưới bàn tay của Joseph sức lực của anh ta đã trở nên có tiếng, Wukan luôn thấy vinh hạnh về sức lực của mình. Nhưng xảy ra chuyện ngày hôm nay Wukan mới nhận ra rằng núi cao còn có núi cao hơn!
Nét mặt của Joseph có chút thay đổi, Wukan trước nay rất ít khi nói dối, nếu anh ta đã nói như vậy thì đúng là mình đã xem thường đối phương rồi
-Ừ Wukan anh biết rồi!
Wukan nói thêm hai câu nữa thì biết là đã không còn hứng thú nữa rồi.
Lúc này Lục Thiên Hữu mới mở miệng nói:
-Joseph tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Joseph bất dắc dĩ nhún vai nói:
-Lục yêu quý xem ra lần này anh đã tìm cho tôi một đối thủ đáng gườm rồi!
Lục Thiên Hữu khoát tay nói lạnh lùng nói:
-Joseph à, nếu như không khó ăn thì anh ta sẽ không đáng đến 8000 bảng Anh rồi! Anh nói xem có đúng như vậy không?
Joseph giật mình, bàng hoàng một lát, đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong!
-Được rồi, Lục thân mến, anh công nhận em nói có lý! Tiếp theo phải làm như thế nào tôi cần mọi người cùng suy nghĩ!
Joseph khởi động xe rẽ vào một ngã rẽ khác.
Giữ trưa, khi bọn người Phương Minh Viễn ở ngoài gọi đồ ăn Asohon Kagetsu và chị em Lâm Liên và chị em Joanie cũng đã tới. Hai bên đã thống nhất về hợp đồng, sau khi Phương Minh Viễn và Joanie kí tên hợp đồng đã có hiệu lực. Phương Minh Viễn cảm thấy thoải mái đưa ra ý kiến là vì chúc mừng cái kết quả đạt được này buổi chiều đến khách sạn Hoàng Gia Anh ở đường lớn để tiến hành mua đồ tất cả chi phí do hắn chịu!
Mọi người tức thì cười to vui vẻ!
Joanie và vợ chồng Diana vẫn có chút e ngại muốn xin phép về trước. Trinh Gia Nghi liền ngăn họ lại nói
-Khó có cơ hội như vậy mọi người cứ mạnh dạn mua đồ đi khoản tiền tí tẹo này anh ta không để ý đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.