Quyển 5 - Chương 291: Lục soát trên phố
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Đường lớn Hoàng Gia Edinburgh là đường lớn trung tâm của thành Edinburgh cũ, từ Hữu thành Edinburgh đến cung điện Holyroodhouse cũng có người gọi nó là cung thánh giá chữ thập. Hai ngõ nhỏ trên đường lớn gia vào nhau rất phức tạp, cùng nhau tạo nên thành Hữu Edinburgh. Kiến trúc hai bên đường lớn của cung điện Hoàng Gia Anh có lịch sử lâu đời phong cách Hữu xưa hùng vĩ, dùng đá tròn dải khắp mặt đất và đã bị mài sáng qua nhiều năm tháng, ở đây mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những người mặc váy Scotland thổi sáo Scotland trên đường, và những sản phẩm được bày bán ở đây cũng là đặc sản của Scotland!
Trong những con ngõ nhỏ ở đây có thể sẽ có những cửa tiệm nhỏ đã tồn tại trăm năm, có những cửa tiệm thậm trí còn tồn tại từ cách đây cả thế kỷ, hơn nữa nghệ thuật truyền thống của nó vẫn được truyền đến tận bây giờ và trở thành di sản quý báu của người Scotland! Có thể những cửa tiệm nhỏ không nổi bật ven đường đã từng phục vụ quý tộc thậm chí là phục vụ hoàng đế. Do đó rất nhiều sản phẩm ở đây đều rất đắt, thậm chí vì thế mà những cửa hàng độc quyền bán hàng trên đường Hoàng tử rất sang trọng và đắt!
Tất nhiên đắt và không đắt ở đây chỉ là tương đối, đối với nhóm Phương Minh Viễn mà nói e rằng chỉ trừ Dịch Trữ Hinh còn chưa biết thế nào ra tất cả những người còn lại muốn mua một vài món đồ làm qà kỉ niệm thì chẳng có gì là to tát cả.
Ngay cả đến bọn Trần Trung làm vệ sĩ thu nhập tiền lương năm của họ cũng hơn thu nhập bình quân năm của những người lao động phổ thông của nước Anh này rồi. Mà bọn Joanie hiện giờ cũng là những người gia thế có cả triệu bạc bảng Anh, ở Edinburgh này tuy không phải là đi ngang nhưng cũng hơn tầng lớp bình dân.
-Bọn họ đi đường lớn Hoàng Gia Anh rồi!
Joseph tuy không phải là đi theo sau bọn Phương Minh Viễn nhưng vẫn có bọn lâu la không ngừng đem thông tin của bọn Phương Minh Viễn báo cáo cho y.
-Tốt quá!
Joseph vỗ tay nói
-Đến đó thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi!
-Làm thế nào?
Lục Thiên Hữu bĩu môi nói. Anh ta không cho rằng Joseph sẽ có những chủ ý gì hay ho để đối phó với bọn Phương Minh Viễn nữa. Sau khi nhìn thấy Wukan gặp phải rủi ro, Lục Thiên Hữu càng khẳng định bọn người Trần Trung rõ ràng giống với bọn anh Tăng anh Lã đều xuất thân từ quân đội! Đối với những người này nếu như không thể dùng súng ống chỉ dùng tay hoặc gậy mà muốn nhanh chóng hạ gục bọn họ thì chẳng khác nào thằng điên nói nhảm! Mà nếu như không thể nhanh chóng khuất phục bọn họ để lâu một chút thì có thể sẽ dụ cảnh sát đến!
Joseph đắc ý cười nói:
-Cái này thì không thể nói trước được. Có điều tôi phải nói trước là phải hạ thủ tại đó, e rằng Lục thân yêu cậu phải tăng giá rồi!
-Chỉ cần có thể làm tốt công việc, tiền không phải là vấn đề!
Lục Thiên Hữu cười nói
-Nhưng Joseph nếu như việc không thành thì…
Joseph nói:
-Vậy thì đương nhiên là không thêm tiền nữa, nhưng có điều Lục thân yêu tôi nghĩ chắc anh cũng không ngại việc cho anh em bên dưới ít phí vất vả và thuốc thang chứ? Hơn nữa, đây không phải là địa bàn của tôi, tôi cũng cần phải liên kết với những người khác nữa.
-Anh ta, chính là một con quỷ hút máu!
Ba người Lục thiên Hữu đều đồng thanh mắng. Đến nước Anh lâu như vậy họ sớm đã biết chế độ phúc lợi của nước Anh rất hoàn thiện, tuy tiền thuốc thang còn rất nhiều những bất cập nhưng lại bao trùm cả nước, đa số mỗi năm người Anh chi tiêu cho tiền thuốc thang rất là ít. Lục Thiên Hữu đã đồng ý cho 8000 bảng Anh thế mà Joseph lại có mặt mũi nào xin thêm tiền vất vả và tiền thuốc thang!
-Hừ!
Lục Thiên Hữu không nói gì hừ một tiếng.
-Váy ở Scotland này thật đẹp!
Lâm Dung nhìn những bộ quần áo treo trong cửa tiệm không kìm nổi liền nói.
-Kiểu dáng váy của Scotland không nhiều nhưng những hoa văn lại nhiều vô kể!
Johnny giải thích
-Hơn nữa những hoa văn này không chỉ khác nhau về kiểu dáng, mà ý nghĩa của nó cũng không giống nhau.
Thì ra ở Scotland hoa văn của những bộ váy này lại rất cầu kì. Ví dụ như trong này có những bộ được gọi là “chính phủ” , có loại được gọi là “quý tộc” có hoa văn chuyên dùng, hơn nữa có những loại hoa văn có thể biểu thị những gia tộc khác nhau của Scotland.
-Thế chẳng phải là nếu như là người Scotland thì chỉ cần nhìn những hoa văn trên váy của họ thì có thể cơ bản nhìn ra được thân phận, địa vị của họ, thậm trí là gia tộc của họ?
Lâm Dung nghi hoặc nói.
-Không chỉ là như vậy, mấy thế kỉ trước các bộ lạc người Scotland xảy ra cuộc chiến tranh lớn người Scotland còn có thể nhìn vào váy của họ để nhận ra địch và ta!
Joanie ngồi bên cạnh nói nhỏ. Cô đã tìm được kế sinh nhai giờ giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.
Mấy người Phương Minh Viễn cảm thán không nói lời nào! Thì ra váy của người Scotland lại có tác dụng như vậy. Bọn Asohon Kagetsu không nhịn được nhắc lại chuyện cũ, cổ vũ Phương Minh Viễn và Trần Trung mỗi người mặc một chiếc váy Scotland lên xem sao.
Trần Trung đầu lắc như trống nói:
-Mặc váy tôi sẽ không thể làm được nhiệm vụ của mình! Thôi cậu Phương, cậuthử đi….
Phương Minh Viễn liếc anh ta một cái khinh bỉ, hôm qua mới nói thế thì còn có thể chấp nhận được, hôm nay những người khác đều đi theo tới Edinburgh này rồi, những người đi theo bảo vệ không dưới mười người, nói như vậy chẳng phải là có chút quá đáng hay sao! Trần Trung nhún vai, làm ra bất đắc dĩ. Chết vì bạn chứ không chết vì tham những chuyện mất mặt như thế này tôt nhất là để Phương Minh Viễn tự mình đi thử nghiệm đi.
Bọn người Asohon Kagetsu vui vẻ mỗi người một câu giật dây bảo Phương Minh Viễn mặc thử váy của Scotland.
Phương Minh Viễn chỉ vào Vũ Điền Quang Ly người tích cực nhất giả bộ hung tợn, hạ giọng nói một cách gay gắt:
-Nhìn tôi mặc váy mà có hứng thú đến thế à?
Phương Minh Viễn thở ra những luồng hơi nóng bên tai Vũ Điền Quang Ly buồn buồn, còn cảm thấy chút cay cay, mắt Vũ Điền Quang Ly như sắp khóc nói:
-Minh Viễn, người ta mặc váy hơn hai mươi năm nay anh thử đi mà.
Cái âm thành mềm như bông ấy khiến người ta nhũn hết cả xương cốt.
Chủ tiệm là một ông lão tóc đã hoa dâm nhìn không chớp mắt. Nhưng người thanh niên đứng bên cạnh ông lại không ngừng chú ý vào Vũ Điền Quang Ly. Vũ Điền Quang Ly là con lai Mỹ Nhật tuy hôm nay đi ra ngòai đã hoá trang rất nhiều nhưng dung mạo của cô vẫn có lực sát thương rất mạnh!
-Đúng vậy, Minh Viễn anh mặc đi mà, mọi người sẽ không cười anh đâu. Joanie nói rồi ở Scotland váy Scotland là trang phục chính thức. Có tói 80% người Scotland đặt may váy Scotland làm váy cưới đấy. Hơn nữa nó cũng là phục trang quan trọng trong các buổi buổi lễ chính thống.
Asohon Kagetsu nhịn cười nói. Câu nói này của cô ấy không phải là ăn nói lung tung, ở nước Anh muốn có được một bộ váy chính thống của Scotland thì cái giá của nó là không thường, trong một cửa tiệm chuyên may váy Scotland giá của một bộ váy là hàng trăm thậm trí là hàng nghìn bảng Anh.
Chị em nhà Joanie gật đầu lia lịa, chứng tỏ rằng những điều Asohon Kagetsu nói không phải là giả.
Phương Minh Viễn không khỏi nghi ngờ, nói thật, hắn không giống những người khác bài xích váy Scotland, dù sao thì hắn cũng đến từ thế kỉ trước có gì mà hắn chưa từng trải qua, đàn ông mặc váy thì có gì là to tát?
-Khụ!
Một tiếng ho nặng nề truyền lại từ phía cửa.
Ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía ấy, chỉ nhìn thấy ba người cảnh sát Scotland đứng đó, người đứng đầu là một người trung niên da trắng.
-Chào buổi sáng ngài Rooney!
Ông chủ có chút ngạc nhiên chào đón.
-Chào buổi sáng Ông Kaen, xem ra hôm nay hàng họ cũng khá đấy nhỉ!
Cảnh sát Rooney nói với vẻ bằng mặt không bằng lòng.
-Cũng tạm ổn. Không biết hôm nay cảnh sát Rooney đến cái quản nhỏ này của tôi có chuyện gì?
Ông chủ không lo không nịnh nói.
-À, cũng không có gì. Gần đây những người sống chui khá nhiều, cấp trên yêu cầu chúng tôi chú ý một chút đến vấn đề này!
Cảnh sát Rooney lướt qua bọn người Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
-Các vị vui lòng cho xem hộ chiếu!
Phương Minh viễn cảm thấy có chút kì lạ, ở kiếp trước hắn đã xem không ít tin tức của nước Anh, trong đó cũng có nhắc đến những người sống chui ở Anh. Trong đó cũng có nhắc đến có rất nhiều người chọn nước Anh là nơi sống chui vì ở đây rất ít khi cảnh sát kiểm tra hộ chiếu của hành khách trên đường.
Bình thường chỉ cần qua được hải quan là một việc đại cát.
Hơn nữa đây lại là Scotland, nghe nói cảnh sát Scotland là cảnh sát ít kiêm chức nhất trên thế giới.
Sau năm 2000 đã có người từng cho biết ở Scotland có gần 1000 cảnh sát đang làm chức vụ của mình và kiêm chức.
Có dạy quyền đạo, có người làm nhân viên tiêu thụ, thậm trí có người cảnh sát còn làm nghề massage! Khiến cho người dân địa phương cảm thấy vô cùng bất an với tình hình trị an ở đây.
Mà đối với vấn đề này, cơ quan quản lý cảnh sát Scotland sau khi bị lật tẩy lại không quan tâm không cho phép bất cứ một sự can thiệp nào. Lý do của họ là địa phương không nghiêm cấm cảnh sát làm hai nghề, hơn nữa việc cảnh sát muốn có thêm thu nhập không phải là một cái tội!
Đối với những người dân trong nước, những cảnh sát không có trách nhiệm như vậy hôm nay bản thân mình lại gặp phải một ngoại lệ!
Mấy người Phương Minh Viễn ai nấy rút hộ chiếu của mình từ trong túi ra đưa cho cảnh sát Rooney.
Cảnh sát Rooney cầm lấy lật xem và thỉnh thoảng lại nhìn bức ảnh trên hộ chiếu so sánh với bọn người Phương Minh Viễn có vẻ rất chuyên nghiệp.
-Đây là hộ chiếu của anh à?
Rooney đột nhiên chỉ vào Trần Trung và nói.
Khả năng nghe tiếng Anh của Trần Trung có thể miễn cưỡng đạt được mức giao tiếp thông thường, nhưng anh ta nói có nhiều từ biểu đạt ý không đến nơi nên chỉ gật gật đầu.
Rooney nhìn trên nhìn dưới một lúc lâu rồi đặt hộ chiếu của anh ta sang một bên, rồi tiếp tục lật xem của những người khác. Hai người cảnh sát còn lại lại cầm lên xem một cách cẩn thận, còn không ngừng lẩm bẩm mấy câu!
Trong những con ngõ nhỏ ở đây có thể sẽ có những cửa tiệm nhỏ đã tồn tại trăm năm, có những cửa tiệm thậm trí còn tồn tại từ cách đây cả thế kỷ, hơn nữa nghệ thuật truyền thống của nó vẫn được truyền đến tận bây giờ và trở thành di sản quý báu của người Scotland! Có thể những cửa tiệm nhỏ không nổi bật ven đường đã từng phục vụ quý tộc thậm chí là phục vụ hoàng đế. Do đó rất nhiều sản phẩm ở đây đều rất đắt, thậm chí vì thế mà những cửa hàng độc quyền bán hàng trên đường Hoàng tử rất sang trọng và đắt!
Tất nhiên đắt và không đắt ở đây chỉ là tương đối, đối với nhóm Phương Minh Viễn mà nói e rằng chỉ trừ Dịch Trữ Hinh còn chưa biết thế nào ra tất cả những người còn lại muốn mua một vài món đồ làm qà kỉ niệm thì chẳng có gì là to tát cả.
Ngay cả đến bọn Trần Trung làm vệ sĩ thu nhập tiền lương năm của họ cũng hơn thu nhập bình quân năm của những người lao động phổ thông của nước Anh này rồi. Mà bọn Joanie hiện giờ cũng là những người gia thế có cả triệu bạc bảng Anh, ở Edinburgh này tuy không phải là đi ngang nhưng cũng hơn tầng lớp bình dân.
-Bọn họ đi đường lớn Hoàng Gia Anh rồi!
Joseph tuy không phải là đi theo sau bọn Phương Minh Viễn nhưng vẫn có bọn lâu la không ngừng đem thông tin của bọn Phương Minh Viễn báo cáo cho y.
-Tốt quá!
Joseph vỗ tay nói
-Đến đó thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi!
-Làm thế nào?
Lục Thiên Hữu bĩu môi nói. Anh ta không cho rằng Joseph sẽ có những chủ ý gì hay ho để đối phó với bọn Phương Minh Viễn nữa. Sau khi nhìn thấy Wukan gặp phải rủi ro, Lục Thiên Hữu càng khẳng định bọn người Trần Trung rõ ràng giống với bọn anh Tăng anh Lã đều xuất thân từ quân đội! Đối với những người này nếu như không thể dùng súng ống chỉ dùng tay hoặc gậy mà muốn nhanh chóng hạ gục bọn họ thì chẳng khác nào thằng điên nói nhảm! Mà nếu như không thể nhanh chóng khuất phục bọn họ để lâu một chút thì có thể sẽ dụ cảnh sát đến!
Joseph đắc ý cười nói:
-Cái này thì không thể nói trước được. Có điều tôi phải nói trước là phải hạ thủ tại đó, e rằng Lục thân yêu cậu phải tăng giá rồi!
-Chỉ cần có thể làm tốt công việc, tiền không phải là vấn đề!
Lục Thiên Hữu cười nói
-Nhưng Joseph nếu như việc không thành thì…
Joseph nói:
-Vậy thì đương nhiên là không thêm tiền nữa, nhưng có điều Lục thân yêu tôi nghĩ chắc anh cũng không ngại việc cho anh em bên dưới ít phí vất vả và thuốc thang chứ? Hơn nữa, đây không phải là địa bàn của tôi, tôi cũng cần phải liên kết với những người khác nữa.
-Anh ta, chính là một con quỷ hút máu!
Ba người Lục thiên Hữu đều đồng thanh mắng. Đến nước Anh lâu như vậy họ sớm đã biết chế độ phúc lợi của nước Anh rất hoàn thiện, tuy tiền thuốc thang còn rất nhiều những bất cập nhưng lại bao trùm cả nước, đa số mỗi năm người Anh chi tiêu cho tiền thuốc thang rất là ít. Lục Thiên Hữu đã đồng ý cho 8000 bảng Anh thế mà Joseph lại có mặt mũi nào xin thêm tiền vất vả và tiền thuốc thang!
-Hừ!
Lục Thiên Hữu không nói gì hừ một tiếng.
-Váy ở Scotland này thật đẹp!
Lâm Dung nhìn những bộ quần áo treo trong cửa tiệm không kìm nổi liền nói.
-Kiểu dáng váy của Scotland không nhiều nhưng những hoa văn lại nhiều vô kể!
Johnny giải thích
-Hơn nữa những hoa văn này không chỉ khác nhau về kiểu dáng, mà ý nghĩa của nó cũng không giống nhau.
Thì ra ở Scotland hoa văn của những bộ váy này lại rất cầu kì. Ví dụ như trong này có những bộ được gọi là “chính phủ” , có loại được gọi là “quý tộc” có hoa văn chuyên dùng, hơn nữa có những loại hoa văn có thể biểu thị những gia tộc khác nhau của Scotland.
-Thế chẳng phải là nếu như là người Scotland thì chỉ cần nhìn những hoa văn trên váy của họ thì có thể cơ bản nhìn ra được thân phận, địa vị của họ, thậm trí là gia tộc của họ?
Lâm Dung nghi hoặc nói.
-Không chỉ là như vậy, mấy thế kỉ trước các bộ lạc người Scotland xảy ra cuộc chiến tranh lớn người Scotland còn có thể nhìn vào váy của họ để nhận ra địch và ta!
Joanie ngồi bên cạnh nói nhỏ. Cô đã tìm được kế sinh nhai giờ giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.
Mấy người Phương Minh Viễn cảm thán không nói lời nào! Thì ra váy của người Scotland lại có tác dụng như vậy. Bọn Asohon Kagetsu không nhịn được nhắc lại chuyện cũ, cổ vũ Phương Minh Viễn và Trần Trung mỗi người mặc một chiếc váy Scotland lên xem sao.
Trần Trung đầu lắc như trống nói:
-Mặc váy tôi sẽ không thể làm được nhiệm vụ của mình! Thôi cậu Phương, cậuthử đi….
Phương Minh Viễn liếc anh ta một cái khinh bỉ, hôm qua mới nói thế thì còn có thể chấp nhận được, hôm nay những người khác đều đi theo tới Edinburgh này rồi, những người đi theo bảo vệ không dưới mười người, nói như vậy chẳng phải là có chút quá đáng hay sao! Trần Trung nhún vai, làm ra bất đắc dĩ. Chết vì bạn chứ không chết vì tham những chuyện mất mặt như thế này tôt nhất là để Phương Minh Viễn tự mình đi thử nghiệm đi.
Bọn người Asohon Kagetsu vui vẻ mỗi người một câu giật dây bảo Phương Minh Viễn mặc thử váy của Scotland.
Phương Minh Viễn chỉ vào Vũ Điền Quang Ly người tích cực nhất giả bộ hung tợn, hạ giọng nói một cách gay gắt:
-Nhìn tôi mặc váy mà có hứng thú đến thế à?
Phương Minh Viễn thở ra những luồng hơi nóng bên tai Vũ Điền Quang Ly buồn buồn, còn cảm thấy chút cay cay, mắt Vũ Điền Quang Ly như sắp khóc nói:
-Minh Viễn, người ta mặc váy hơn hai mươi năm nay anh thử đi mà.
Cái âm thành mềm như bông ấy khiến người ta nhũn hết cả xương cốt.
Chủ tiệm là một ông lão tóc đã hoa dâm nhìn không chớp mắt. Nhưng người thanh niên đứng bên cạnh ông lại không ngừng chú ý vào Vũ Điền Quang Ly. Vũ Điền Quang Ly là con lai Mỹ Nhật tuy hôm nay đi ra ngòai đã hoá trang rất nhiều nhưng dung mạo của cô vẫn có lực sát thương rất mạnh!
-Đúng vậy, Minh Viễn anh mặc đi mà, mọi người sẽ không cười anh đâu. Joanie nói rồi ở Scotland váy Scotland là trang phục chính thức. Có tói 80% người Scotland đặt may váy Scotland làm váy cưới đấy. Hơn nữa nó cũng là phục trang quan trọng trong các buổi buổi lễ chính thống.
Asohon Kagetsu nhịn cười nói. Câu nói này của cô ấy không phải là ăn nói lung tung, ở nước Anh muốn có được một bộ váy chính thống của Scotland thì cái giá của nó là không thường, trong một cửa tiệm chuyên may váy Scotland giá của một bộ váy là hàng trăm thậm trí là hàng nghìn bảng Anh.
Chị em nhà Joanie gật đầu lia lịa, chứng tỏ rằng những điều Asohon Kagetsu nói không phải là giả.
Phương Minh Viễn không khỏi nghi ngờ, nói thật, hắn không giống những người khác bài xích váy Scotland, dù sao thì hắn cũng đến từ thế kỉ trước có gì mà hắn chưa từng trải qua, đàn ông mặc váy thì có gì là to tát?
-Khụ!
Một tiếng ho nặng nề truyền lại từ phía cửa.
Ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía ấy, chỉ nhìn thấy ba người cảnh sát Scotland đứng đó, người đứng đầu là một người trung niên da trắng.
-Chào buổi sáng ngài Rooney!
Ông chủ có chút ngạc nhiên chào đón.
-Chào buổi sáng Ông Kaen, xem ra hôm nay hàng họ cũng khá đấy nhỉ!
Cảnh sát Rooney nói với vẻ bằng mặt không bằng lòng.
-Cũng tạm ổn. Không biết hôm nay cảnh sát Rooney đến cái quản nhỏ này của tôi có chuyện gì?
Ông chủ không lo không nịnh nói.
-À, cũng không có gì. Gần đây những người sống chui khá nhiều, cấp trên yêu cầu chúng tôi chú ý một chút đến vấn đề này!
Cảnh sát Rooney lướt qua bọn người Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
-Các vị vui lòng cho xem hộ chiếu!
Phương Minh viễn cảm thấy có chút kì lạ, ở kiếp trước hắn đã xem không ít tin tức của nước Anh, trong đó cũng có nhắc đến những người sống chui ở Anh. Trong đó cũng có nhắc đến có rất nhiều người chọn nước Anh là nơi sống chui vì ở đây rất ít khi cảnh sát kiểm tra hộ chiếu của hành khách trên đường.
Bình thường chỉ cần qua được hải quan là một việc đại cát.
Hơn nữa đây lại là Scotland, nghe nói cảnh sát Scotland là cảnh sát ít kiêm chức nhất trên thế giới.
Sau năm 2000 đã có người từng cho biết ở Scotland có gần 1000 cảnh sát đang làm chức vụ của mình và kiêm chức.
Có dạy quyền đạo, có người làm nhân viên tiêu thụ, thậm trí có người cảnh sát còn làm nghề massage! Khiến cho người dân địa phương cảm thấy vô cùng bất an với tình hình trị an ở đây.
Mà đối với vấn đề này, cơ quan quản lý cảnh sát Scotland sau khi bị lật tẩy lại không quan tâm không cho phép bất cứ một sự can thiệp nào. Lý do của họ là địa phương không nghiêm cấm cảnh sát làm hai nghề, hơn nữa việc cảnh sát muốn có thêm thu nhập không phải là một cái tội!
Đối với những người dân trong nước, những cảnh sát không có trách nhiệm như vậy hôm nay bản thân mình lại gặp phải một ngoại lệ!
Mấy người Phương Minh Viễn ai nấy rút hộ chiếu của mình từ trong túi ra đưa cho cảnh sát Rooney.
Cảnh sát Rooney cầm lấy lật xem và thỉnh thoảng lại nhìn bức ảnh trên hộ chiếu so sánh với bọn người Phương Minh Viễn có vẻ rất chuyên nghiệp.
-Đây là hộ chiếu của anh à?
Rooney đột nhiên chỉ vào Trần Trung và nói.
Khả năng nghe tiếng Anh của Trần Trung có thể miễn cưỡng đạt được mức giao tiếp thông thường, nhưng anh ta nói có nhiều từ biểu đạt ý không đến nơi nên chỉ gật gật đầu.
Rooney nhìn trên nhìn dưới một lúc lâu rồi đặt hộ chiếu của anh ta sang một bên, rồi tiếp tục lật xem của những người khác. Hai người cảnh sát còn lại lại cầm lên xem một cách cẩn thận, còn không ngừng lẩm bẩm mấy câu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.