Quyển 3 - Chương 509: Một chút cũng không tha thứ (Phần hai)
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Bởi vì sự việc này, nên bữa cơm này của mấy người Phương Minh Viễn rất trầm mặc. Đặc biệt là Lâm Liên, cứ trầm mặc không nói một câu mà ngồi ở đó, chỉ thỉnh thoảng động đũa gặp thức ăn. Mấy người Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
- Chị Liên, thoải mái chút đi, cứ coi như là bị chó vồ một cái thôi, đừng để trong lòng. Đến lúc đó em sẽ xử lý bọn chúng cho chị Liên xả giận.
Phương Minh Viễn nói an ủi cô.
- Chính là vừa rồi, tôi đã báo thù giúp cô rồi, hì hì, một cú đá của tôi làm hắn đau tận nửa tháng luôn, bảo đảm hắn từ sau phải cẩn thận, hơn nữa một cước của Phương, còn một đấm nữa, tôi dám đảm bảo, răng của tên Mạnh thiếu gia cũng phải rơi vài cái.
Vũ Điền Quang Ly ôm thắt lưng Lâm Liên nói.
- Không có gì.
Lâm Liên cười gượng gạo nói.
- Tôi chỉ đang nghĩ, có chú Tô, Phương Minh Viễn và Quang Ly đòi lại công bằng cho tôi, nếu như là một cô gái của gia đình bình thường gặp phải tình huống này thì không biết có kết quả như thế nào?
Mọi người trong phòng trầm xuống, điều này có kết quả như thế nào, tốt một chút thì chịu thiệt thòi một chút, nhẫn nhục thoát khỏi bọn người Mạnh Xuân Sinh; nếu như hai bên xô xát, với cái sự nghênh ngang bạo ngược của Mạnh Xuân Sinh hôm nay khẳng định sẽ thiệt thòi lớn, làm không tốt còn bị bọn Mạnh Xuân Sinh đánh.
- Tội ác của tên Mạnh Xuân Sinh này, còn có Lỗ Vi và Từ Đông Kỷ ở thành phố Bành Từ này từ sau vụ việc bán trộm vật tư cứu tế này tôi đã phái người đi thu thập tư liệu, hì hì, tội lỗi chất thành đống.
Tô Ái Quân cười lạnh nói.
- Cho nên hôm nay hắn thốt ra câu ở Bành Từ này hắn là vương pháp tôi cũng không ngạc nhiên, nếu hôm nay là con gái của gia đình bình thường thì hậu quả không tốt chút nào.
- Ba tên cặn bã.
Vũ Điền Quang Ly căm hận nói.
- Sớm biết như vậy thì tôi đã dẵm thêm cho mấy cái nữa, cho hẵn thành.... かんがん
- Câu cuối cùng cô nói cái gì thế?
Tô Ái Quân ngạc nhiên nói.
- Từ thái giám bằng tiếng Nhật.
Phương Minh Viễn giải thích.
- Đúng, đúng, đúng, thái...cho hắn thành thái giám.
Vũ Điền Quang Ly hưng phấn nói. Mấy người đàn ông ngồi trong phòng không khỏi thấy lạnh sống lưng, cô Vũ Điền Quang Ly này cũng thật mạnh mẽ, bình thường nhìn cô ấy không như vậy.
- Ba tên cặn bã này có để lại cũng chỉ là làm hại cho nhiều người nhưng ảnh hưởng của gia đình chúng ở Bành Từ này rất lớn, chúng ta phải cẩn thận kẻo chó cùng rứt giậu.
Tô Ái Quân thấp giọng nói.
- Tôi cảm thấy tên Mạnh Xuân Sinh này khá thân thiết mấy thành phần không tốt ở Bành Từ.
- Tôi lại thấy tính khả năng không cao trừ phi Bí thư thành ủy Chu Cảnh Minh và Chủ tịch Võ Cảnh Sinh cũng là đồng bọn với chúng nếu không hai người Chu Võ tuyệt đối không dễ dàng cho phép phát sinh sự việc đả kích chúng ta ở Bành Từ này. Như vậy chỉ càng làm cho hai người họ bị động.
Phương Minh Viễn trầm ngâm nói.
- Nhưng mà chú Tô nói cũng không sai. Anh Trần điều 10 người từ Phụng Nguyên đến đây, đi máy bay đến để đảm bảo an toàn cho mọi người ở đây.
Ở kiếp trước, ở nước Hoa Hạ những vụ án Phó cục trưởng thuê sát thủ giết Cục trưởng, Phó chủ tịch huyện âm mưu giết Chủ tịch huyện không ít, quan chức lại càng nhiều, mặc dù trong kí ức của Phương Minh Viễn dường như không có nhưng cũng có thể có khả năng do chính phủ gây áp lực nên giới truyền thông mới không dám đưa tin.
- Được.
Trần Trung cầm di động đi đến bên cửa sổ gọi điện.
- Chú Tô, trạm trưởng trạm đường sắt Bành Từ chú có quen không?
Phương Minh Viễn hỏi nhẹ.
- Trạm trưởng trạm ga Bành Từ...
Tô Ái Quân nhíu mày nghĩ ngợi.
- Hình như tên là Lưu Mãng, sao thế?
- Lưu Manh?
Phương Minh Viễn cười sặc sụa.
- Cái tên này thật khiến người ta dễ nhớ.
Tô Ái Quân cũng bật cười.
- Không phải Lưu manh mà là Lưu Mãng, chữ Mãng trong từ Vương Mãng.
- Người này tin được không? Mạnh Quân từng là Chủ tịch Bành Từ, rồi là Bí thư thành ủy, bây giờ thì là Chủ tịch hội đồng nhân dân, em vợ là Phó cục trưởng cục cảnh sát, ảnh hưởng trong cục cảnh sát không nhỏ. Không sợ một vạn chỉ sợ vạn nhất, dù sao cũng phải để phòng chó cùng rứt giậu, nên phải làm đến cùng.
Phương Minh Viễn thấp giọng nói.
Tô Ái Quân liền hiểu ngay nói:
- Cháu muốn dùng cảnh sát đường sắt?
- Chưa nói đến việc dùng vội, có thể phái vài người đi cùng chúng ta vài ngày không? Dù nói thế nào, công tử của sếp lớn ngành đường sắt đến đây, họ cũng nên phải tận lực phục vụ, không phải sao? Như thế chúng ta cũng yên tâm, đúng không?
Phương Minh Viễn cười nhẹ.
- Tên tiểu tử này, nếu ông nội Tô mà biết cháu như thế thì nhất định sẽ nói cháu đó.
Tô Ái Quân cười mắng. Anh ta hiểu ý Phương Minh Viễn, liên kết với hệ thống cảnh sát Bành Từ so với hệ thống cảnh sát đường sắt đơn độc, sức ảnh hưởng của Mạnh Quân sẽ giảm đi không ít. Như thế càng yên tâm hơn.
- Muốn làm thì các ông làm đi.
Võ Cảnh Sinh khinh thường nói.
- Tôi không tham gia. Các người đều coi người khác là kẻ ngốc. Cậu Mạnh, cậu Từ, cậu Lỗ, tiếng tăm của các cậu kể cả kẻ không có đầu óc cũng hiểu, nếu như hôm nay hai bên đổi vị trí cho nhau, bọn họ sẽ như thế nào, cậu nghĩ chỉ cần khóc lóc khẩn cầu là họ sẽ bỏ qua sao? Bí thư Chu, tôi ra ngoài đi dạo.
Chu Cảnh Minh thở dài, nói:
- Đợi tôi với, tôi cũng đi với ông.
Chủ ý của Lỗ Minh Hán theo như ông ta thấy thì thật là chẳng ra làm sao, cái trò nước mắt đối với người “không biết chân tướng” thì còn có tác dụng, còn những người xuất thân từ những gia tộc lớn như Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân, Vũ Điền Quang Ly, cho dù là sự quan sát hay tâm tính đều vượt xa người bình thường, trừ khi họ không muốn truy cứu, nếu tội danh lần này có thể che đậy được thì mới đúng là gặp quỷ. Nhưng ông ta cũng hiểu lòng của Lỗ Minh Hán, cho dù là được hay không cũng không cam lòng ngồi chờ mà phải thử một lần nhưng mình và Võ Cảnh Minh không cần thiết phải tham gia, nếu như bị Tô Ái Quân cho rằng là một bọn với họ thì chẳng phải thảm hay sao.
- Miêu Chính Quân.
Chu Cảnh Minh nhìn thấy Cục trưởng cục cảnh sát Bành Từ Miêu Chính Quân vội vàng đi đến, lạnh lùng nói:
- Anh phái người nhất định bảo đảm an toàn cho ba người Mạnh Xuân Sinh, Lỗ Vi và Từ Đông Kỷ. Nếu như có vấn đề gì anh chuẩn bị tâm lý bị lột da đi, có thể...sau này tôi phải đến nhà giam Tô Nam thăm anh đấy.
Miêu Chính Quân trán đầy mồ hôi, Chu Cảnh Minh đã nói như vậy rồi, anh ta còn không hiểu sao, Chu Cảnh Minh nói bảo đảm an toàn cho ba người bọn chúng thực chất chính là giám sát hành tung của bọn nó, tránh để bọn chúng trốn thoát, sau này không biết giải thích làm sao.
- Được, Bí thư Chu, tôi nhất định đảm bảo.
Miêu Chính Quân gật đầu mạnh. Đến nước này rồi, anh ta muốn giúp lãnh đạo cũ cũng không được nữa rồi.
Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh có thể nghĩ đến Mạnh Quân sao lại không nghĩ đến được nhưng đến nước ngày hôm nay cũng không còn cách nào khác.
Khi Phương Minh Viễn được họ mời đến, trong phòng không có Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh nhưng lại có mấy khuôn mặt lạ, còn có mấy người phụ nữ trung niên, mặt đầy nước mắt.
Nhưng hấp dẫn ánh nhìn nhất vẫn là “người mặt lợn” trong số ba người, mặt mũi sưng lên như mặt lớn, mắt vì thế mà nhìn như một khe hở. Nhìn quần áo thì đúng là ba người Mạnh Xuân Sinh.
Mà trong đám người đó Phương Minh Viễn nhận ra người quen Mạnh Quân.
- Trạm trưởng Lưu, sao ông cũng đến vậy?
Mạnh Quân nhìn người đàn ông trung niên gầy gầy đen đen, ngạc nhiên nói.
Người này là Trạm trưởng trạm đường sắt Bành Từ Lưu Mãng, ông ta làm việc ở Bành Từ lâu rồi nên cũng không lạ gì Mạnh Quân.
- Chủ nhiệm Mạnh, tôi nghe nói giáo sư Tô đến Bành Từ, con trai của lãnh đạo cũ, không biết thì thôi, đã biết rồi thì đương nhiên phải đến rồi.
Lưu Mãng cười hề hề nói. Mấy người Mạnh Quân trong lòng càng lạnh.
Tô Ái Quân đảo mắt nhìn bốn phía nhưng không nhìn thấy Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh, trong lòng không khỏi thắc mắc, hỏi:
- Bí thư Chu và Chủ tịch Võ đâu?
Việc hôm nay, giải thích cho họ đáng nhẽ phải là hai người đó mới hợp lý.
- Giáo sư Tô, Bí thư Chu và Chủ tịch Võ đang đứng ngoài ban công của nhà hàng.
Miêu Chính Quân không xác định nói.
- Hai vị lạnh đạo nói muốn ra ngoài hít thở không khí.
- Ồ!
Tô Ái Quân lập tức hiểu bảy tám phần, tám phần là có cái gì đó hoặc là họ không muốn nhìn thấy việc này.
- Giáo sư Tô, cậu Phương, cô Vũ Điền, trợ lý Lâm, ba tên súc sinh to gan này dám mạo phạm mấy vị, chúng tôi đã giáo huấn chúng rồi.
Mạnh Quân vừa nói vừa đẩy ba người Mạnh Xuân Sinh đến trước mặt Phương Minh Viễn, quát nói:
- Còn không quỳ xuống nhận lỗi với giáo sư Tô đi.
Ba người Mạnh Xuân Sinh quỳ xuống trước mặt mấy người Tô Ái Quân, liên tục mơ hồ không biết nói gì hướng Vũ Điền Quang Ly nhận lỗi, chỉ biết tự vả vào mặt mình. Mấy người phụ nữa kia vội vàng lao đến khóc trời khóc đất khẩn cầu Phương Minh Viễn giơ cao đánh khẽ, tha cho mấy người bọn họ. Vợ Lỗ Minh Hán và Từ Đức Lâm thậm chí còn ôm lấy chân Vũ Điền Quang Ly vừa khóc vừa kêu lôi thế nào cũng không đứng dậy.
- Vũ Điền tiểu thư, mấy đứa con của chúng tôi, chúng là lũ súc sinh nhưng không có chúng mấy người già chúng tôi biết dựa vào ai. Ông Mạnh nhà tôi đã dậy dỗ chúng rồi, còn đánh chúng không ra cái gì nữa rồi, mọi người giương tay tha cho chúng đi.
Lý Hồng lúc này không nhìn ra bộ dạng vững như núi Thái Sơn như lúc ở nhà rồi, kéo tay Lâm Liên khẩn cầu.
- Đủ rồi.
Tô Ái Quân bị mấy người họ làm ồn đến đau đầu nhức óc, ngắt lời.
- Tôi một người cũng không bỏ qua.
- Chị Liên, thoải mái chút đi, cứ coi như là bị chó vồ một cái thôi, đừng để trong lòng. Đến lúc đó em sẽ xử lý bọn chúng cho chị Liên xả giận.
Phương Minh Viễn nói an ủi cô.
- Chính là vừa rồi, tôi đã báo thù giúp cô rồi, hì hì, một cú đá của tôi làm hắn đau tận nửa tháng luôn, bảo đảm hắn từ sau phải cẩn thận, hơn nữa một cước của Phương, còn một đấm nữa, tôi dám đảm bảo, răng của tên Mạnh thiếu gia cũng phải rơi vài cái.
Vũ Điền Quang Ly ôm thắt lưng Lâm Liên nói.
- Không có gì.
Lâm Liên cười gượng gạo nói.
- Tôi chỉ đang nghĩ, có chú Tô, Phương Minh Viễn và Quang Ly đòi lại công bằng cho tôi, nếu như là một cô gái của gia đình bình thường gặp phải tình huống này thì không biết có kết quả như thế nào?
Mọi người trong phòng trầm xuống, điều này có kết quả như thế nào, tốt một chút thì chịu thiệt thòi một chút, nhẫn nhục thoát khỏi bọn người Mạnh Xuân Sinh; nếu như hai bên xô xát, với cái sự nghênh ngang bạo ngược của Mạnh Xuân Sinh hôm nay khẳng định sẽ thiệt thòi lớn, làm không tốt còn bị bọn Mạnh Xuân Sinh đánh.
- Tội ác của tên Mạnh Xuân Sinh này, còn có Lỗ Vi và Từ Đông Kỷ ở thành phố Bành Từ này từ sau vụ việc bán trộm vật tư cứu tế này tôi đã phái người đi thu thập tư liệu, hì hì, tội lỗi chất thành đống.
Tô Ái Quân cười lạnh nói.
- Cho nên hôm nay hắn thốt ra câu ở Bành Từ này hắn là vương pháp tôi cũng không ngạc nhiên, nếu hôm nay là con gái của gia đình bình thường thì hậu quả không tốt chút nào.
- Ba tên cặn bã.
Vũ Điền Quang Ly căm hận nói.
- Sớm biết như vậy thì tôi đã dẵm thêm cho mấy cái nữa, cho hẵn thành.... かんがん
- Câu cuối cùng cô nói cái gì thế?
Tô Ái Quân ngạc nhiên nói.
- Từ thái giám bằng tiếng Nhật.
Phương Minh Viễn giải thích.
- Đúng, đúng, đúng, thái...cho hắn thành thái giám.
Vũ Điền Quang Ly hưng phấn nói. Mấy người đàn ông ngồi trong phòng không khỏi thấy lạnh sống lưng, cô Vũ Điền Quang Ly này cũng thật mạnh mẽ, bình thường nhìn cô ấy không như vậy.
- Ba tên cặn bã này có để lại cũng chỉ là làm hại cho nhiều người nhưng ảnh hưởng của gia đình chúng ở Bành Từ này rất lớn, chúng ta phải cẩn thận kẻo chó cùng rứt giậu.
Tô Ái Quân thấp giọng nói.
- Tôi cảm thấy tên Mạnh Xuân Sinh này khá thân thiết mấy thành phần không tốt ở Bành Từ.
- Tôi lại thấy tính khả năng không cao trừ phi Bí thư thành ủy Chu Cảnh Minh và Chủ tịch Võ Cảnh Sinh cũng là đồng bọn với chúng nếu không hai người Chu Võ tuyệt đối không dễ dàng cho phép phát sinh sự việc đả kích chúng ta ở Bành Từ này. Như vậy chỉ càng làm cho hai người họ bị động.
Phương Minh Viễn trầm ngâm nói.
- Nhưng mà chú Tô nói cũng không sai. Anh Trần điều 10 người từ Phụng Nguyên đến đây, đi máy bay đến để đảm bảo an toàn cho mọi người ở đây.
Ở kiếp trước, ở nước Hoa Hạ những vụ án Phó cục trưởng thuê sát thủ giết Cục trưởng, Phó chủ tịch huyện âm mưu giết Chủ tịch huyện không ít, quan chức lại càng nhiều, mặc dù trong kí ức của Phương Minh Viễn dường như không có nhưng cũng có thể có khả năng do chính phủ gây áp lực nên giới truyền thông mới không dám đưa tin.
- Được.
Trần Trung cầm di động đi đến bên cửa sổ gọi điện.
- Chú Tô, trạm trưởng trạm đường sắt Bành Từ chú có quen không?
Phương Minh Viễn hỏi nhẹ.
- Trạm trưởng trạm ga Bành Từ...
Tô Ái Quân nhíu mày nghĩ ngợi.
- Hình như tên là Lưu Mãng, sao thế?
- Lưu Manh?
Phương Minh Viễn cười sặc sụa.
- Cái tên này thật khiến người ta dễ nhớ.
Tô Ái Quân cũng bật cười.
- Không phải Lưu manh mà là Lưu Mãng, chữ Mãng trong từ Vương Mãng.
- Người này tin được không? Mạnh Quân từng là Chủ tịch Bành Từ, rồi là Bí thư thành ủy, bây giờ thì là Chủ tịch hội đồng nhân dân, em vợ là Phó cục trưởng cục cảnh sát, ảnh hưởng trong cục cảnh sát không nhỏ. Không sợ một vạn chỉ sợ vạn nhất, dù sao cũng phải để phòng chó cùng rứt giậu, nên phải làm đến cùng.
Phương Minh Viễn thấp giọng nói.
Tô Ái Quân liền hiểu ngay nói:
- Cháu muốn dùng cảnh sát đường sắt?
- Chưa nói đến việc dùng vội, có thể phái vài người đi cùng chúng ta vài ngày không? Dù nói thế nào, công tử của sếp lớn ngành đường sắt đến đây, họ cũng nên phải tận lực phục vụ, không phải sao? Như thế chúng ta cũng yên tâm, đúng không?
Phương Minh Viễn cười nhẹ.
- Tên tiểu tử này, nếu ông nội Tô mà biết cháu như thế thì nhất định sẽ nói cháu đó.
Tô Ái Quân cười mắng. Anh ta hiểu ý Phương Minh Viễn, liên kết với hệ thống cảnh sát Bành Từ so với hệ thống cảnh sát đường sắt đơn độc, sức ảnh hưởng của Mạnh Quân sẽ giảm đi không ít. Như thế càng yên tâm hơn.
- Muốn làm thì các ông làm đi.
Võ Cảnh Sinh khinh thường nói.
- Tôi không tham gia. Các người đều coi người khác là kẻ ngốc. Cậu Mạnh, cậu Từ, cậu Lỗ, tiếng tăm của các cậu kể cả kẻ không có đầu óc cũng hiểu, nếu như hôm nay hai bên đổi vị trí cho nhau, bọn họ sẽ như thế nào, cậu nghĩ chỉ cần khóc lóc khẩn cầu là họ sẽ bỏ qua sao? Bí thư Chu, tôi ra ngoài đi dạo.
Chu Cảnh Minh thở dài, nói:
- Đợi tôi với, tôi cũng đi với ông.
Chủ ý của Lỗ Minh Hán theo như ông ta thấy thì thật là chẳng ra làm sao, cái trò nước mắt đối với người “không biết chân tướng” thì còn có tác dụng, còn những người xuất thân từ những gia tộc lớn như Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân, Vũ Điền Quang Ly, cho dù là sự quan sát hay tâm tính đều vượt xa người bình thường, trừ khi họ không muốn truy cứu, nếu tội danh lần này có thể che đậy được thì mới đúng là gặp quỷ. Nhưng ông ta cũng hiểu lòng của Lỗ Minh Hán, cho dù là được hay không cũng không cam lòng ngồi chờ mà phải thử một lần nhưng mình và Võ Cảnh Minh không cần thiết phải tham gia, nếu như bị Tô Ái Quân cho rằng là một bọn với họ thì chẳng phải thảm hay sao.
- Miêu Chính Quân.
Chu Cảnh Minh nhìn thấy Cục trưởng cục cảnh sát Bành Từ Miêu Chính Quân vội vàng đi đến, lạnh lùng nói:
- Anh phái người nhất định bảo đảm an toàn cho ba người Mạnh Xuân Sinh, Lỗ Vi và Từ Đông Kỷ. Nếu như có vấn đề gì anh chuẩn bị tâm lý bị lột da đi, có thể...sau này tôi phải đến nhà giam Tô Nam thăm anh đấy.
Miêu Chính Quân trán đầy mồ hôi, Chu Cảnh Minh đã nói như vậy rồi, anh ta còn không hiểu sao, Chu Cảnh Minh nói bảo đảm an toàn cho ba người bọn chúng thực chất chính là giám sát hành tung của bọn nó, tránh để bọn chúng trốn thoát, sau này không biết giải thích làm sao.
- Được, Bí thư Chu, tôi nhất định đảm bảo.
Miêu Chính Quân gật đầu mạnh. Đến nước này rồi, anh ta muốn giúp lãnh đạo cũ cũng không được nữa rồi.
Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh có thể nghĩ đến Mạnh Quân sao lại không nghĩ đến được nhưng đến nước ngày hôm nay cũng không còn cách nào khác.
Khi Phương Minh Viễn được họ mời đến, trong phòng không có Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh nhưng lại có mấy khuôn mặt lạ, còn có mấy người phụ nữ trung niên, mặt đầy nước mắt.
Nhưng hấp dẫn ánh nhìn nhất vẫn là “người mặt lợn” trong số ba người, mặt mũi sưng lên như mặt lớn, mắt vì thế mà nhìn như một khe hở. Nhìn quần áo thì đúng là ba người Mạnh Xuân Sinh.
Mà trong đám người đó Phương Minh Viễn nhận ra người quen Mạnh Quân.
- Trạm trưởng Lưu, sao ông cũng đến vậy?
Mạnh Quân nhìn người đàn ông trung niên gầy gầy đen đen, ngạc nhiên nói.
Người này là Trạm trưởng trạm đường sắt Bành Từ Lưu Mãng, ông ta làm việc ở Bành Từ lâu rồi nên cũng không lạ gì Mạnh Quân.
- Chủ nhiệm Mạnh, tôi nghe nói giáo sư Tô đến Bành Từ, con trai của lãnh đạo cũ, không biết thì thôi, đã biết rồi thì đương nhiên phải đến rồi.
Lưu Mãng cười hề hề nói. Mấy người Mạnh Quân trong lòng càng lạnh.
Tô Ái Quân đảo mắt nhìn bốn phía nhưng không nhìn thấy Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh, trong lòng không khỏi thắc mắc, hỏi:
- Bí thư Chu và Chủ tịch Võ đâu?
Việc hôm nay, giải thích cho họ đáng nhẽ phải là hai người đó mới hợp lý.
- Giáo sư Tô, Bí thư Chu và Chủ tịch Võ đang đứng ngoài ban công của nhà hàng.
Miêu Chính Quân không xác định nói.
- Hai vị lạnh đạo nói muốn ra ngoài hít thở không khí.
- Ồ!
Tô Ái Quân lập tức hiểu bảy tám phần, tám phần là có cái gì đó hoặc là họ không muốn nhìn thấy việc này.
- Giáo sư Tô, cậu Phương, cô Vũ Điền, trợ lý Lâm, ba tên súc sinh to gan này dám mạo phạm mấy vị, chúng tôi đã giáo huấn chúng rồi.
Mạnh Quân vừa nói vừa đẩy ba người Mạnh Xuân Sinh đến trước mặt Phương Minh Viễn, quát nói:
- Còn không quỳ xuống nhận lỗi với giáo sư Tô đi.
Ba người Mạnh Xuân Sinh quỳ xuống trước mặt mấy người Tô Ái Quân, liên tục mơ hồ không biết nói gì hướng Vũ Điền Quang Ly nhận lỗi, chỉ biết tự vả vào mặt mình. Mấy người phụ nữa kia vội vàng lao đến khóc trời khóc đất khẩn cầu Phương Minh Viễn giơ cao đánh khẽ, tha cho mấy người bọn họ. Vợ Lỗ Minh Hán và Từ Đức Lâm thậm chí còn ôm lấy chân Vũ Điền Quang Ly vừa khóc vừa kêu lôi thế nào cũng không đứng dậy.
- Vũ Điền tiểu thư, mấy đứa con của chúng tôi, chúng là lũ súc sinh nhưng không có chúng mấy người già chúng tôi biết dựa vào ai. Ông Mạnh nhà tôi đã dậy dỗ chúng rồi, còn đánh chúng không ra cái gì nữa rồi, mọi người giương tay tha cho chúng đi.
Lý Hồng lúc này không nhìn ra bộ dạng vững như núi Thái Sơn như lúc ở nhà rồi, kéo tay Lâm Liên khẩn cầu.
- Đủ rồi.
Tô Ái Quân bị mấy người họ làm ồn đến đau đầu nhức óc, ngắt lời.
- Tôi một người cũng không bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.