Quyển 3 - Chương 508: Một chút cũng không tha thứ
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/06/2013
Mấy người Phương Minh Viễn quay về phòng của mình, đem bỏ hết những thứ ban nãy đang ăn dở đi dọn một bàn mới lên, tiếp tục dùng bữa.
Phòng bên này chỉ còn lại mấy người Chu Cảnh Minh, Võ Cảnh Sinh. Cha của Lỗ Vi là Lỗ Minh Hán chủ nhiệm ủy ban xây dựng và cha của Từ Đông Kỷ là Từ Đức Lâm trưởng ban tổ chức cán bộ cũng nghe tin nên vội vàng chạy tới. Sau khi biết được nguyên nhân sự việc bộ mặt cũng như đưa đám. Con cái mình cũng đúng là quá “có tài”, đang trong lúc nhạy cảm như thế này đi ra ngoài ăn cơm mà lại còn dám trêu chọc người khác, và cái đáng sợ hơn nữa là bây giờ bọn họ mới biết đối phương có một chỗ dựa lưng đáng sợ như vậy.
Còn về mấy người Mạnh Xuân Sinh, sau khi chơi xong trò xưng danh, bọn họ lần lượt hưởng thụ cái cảnh khuất phục nhượng bộ của đối phương, nhưng khi cái danh của đối phương mạnh hơn thì trong lòng lại suy sụp hoàn toàn. Dám gọi con của bộ trưởng bộ đường sắt là “đồ khốn”, chửi một phụ nữ giàu có người Nhật Bản là “gái điếm”, mắng cháu nội của đại cổ đông siêu thị Carrefour là “súc sinh”, chỉ cần một trong ba cái trên cũng đủ đẩy bọn họ xuống vực rồi.
Bọn chúng bất giác nhớ tới, lúc trước ở sàn nhảy có một người chỉ đụng vào bọn chúng một chút liền bị đám đi theo chúng đánh cho gần chết, còn bị tạm giam trong đồn công an mất nửa tháng, cuối cùng còn phải bồi thường cho bọn chúng một trăm nghìn nhân dân tệ phí thuốc men.
Cũng vẫn là lúc trước, khi bọn chúng đến trường học chọc ghẹo nữ sinh, mấy học sinh chửi bọn chúng là lưu manh, kết quả là mấy học sinh này không chỉ bị đánh cho sống dở chết dở mà còn bị đuổi khỏi trường, đến cả bố mẹ bọn họ cũng bị liên lụy. Nếu là ở trong các đơn vị cơ quan nhà nước thì đều bị điều đến những vị trí nhàm chán, cứ như vậy bọn chúng còn bắt những học sinh này phải quỳ xuống xin lỗi bọn chúng trước mặt đám đông.
Vẫn là lúc trước…
Vẫn là lúc trước…
Càng nghĩ nhiều trong lòng ba người càng cảm thấy sợ hãi, những thủ đoạn tàn ác này nếu như là cho người khác thì bọn chúng chỉ cảm thấy rất vui vẻ rất sảng khoái, nhưng cứ nghĩ đến những thủ đoạn tàn ác kia dành cho mình thì bọn chúng run sợ đến co rúm người.
-Bí thư Chu, chỉ là lời nói không có căn cứ, chẳng nhẽ bọn họ nói như thế nào thì sẽ là thế ấy hay sao? Ai có thể chứng minh, cái tên Tô Ái Quân đó là con của bộ trưởng bộ đường sắt?
Từ Đức Lâm trầm giọng nói.
-Mấy năm gần đây, những vụ lừa đảo là con cái của các vị lãnh đạo trung ương thật sự là không ít.
Võ Cảnh Sinh lạnh lùng cười, nói:
-Trưởng ban Từ, anh đến muộn quá nên không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Con các anh chơi trò xưng danh với người ta nên người ta mới khoe cái danh đó ra, nếu không người ta cơ bản là không có ý định nói ra. Nếu như anh còn nghi ngờ, vậy được, anh đi tìm người xác nhận thân phận của bọn họ đi.
Cái tên Từ Đức Lâm này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã đắc tội với người ta đến nước này rồi lại còn muốn đi xác nhận thân phận của người ta, thế chẳng phải là muốn chết sao?
-Trưởng ban Từ, từ thái độ của cô Lâm Liên đó, dù nói thế nào thì ít nhất cái chuyện cậu thiếu niên tên Phương Minh Viễn kia là cháu đích tôn của đại cổ đông siêu thị Carrefour là không thể sai được.
Chu Cảnh Minh không đồng ý nói.
-Bí…bí thư Chu.
Điền Bân nuốt một ngụm nước bọt nói.
-Có chuyện gì thế?
Chu Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn ông ta trầm giọng hỏi.
-Tôi nghĩ…tôi nghĩ những gì bọn họ nói là thật đấy. Lúc nãy, người đàn ông đứng bên cạnh họ đã cho tôi xem chứng nhận. Anh ta là cảnh vệ của bộ công an.
Điền Bân thở một hơi rồi nói.
Trong phòng rơi vào trạng thái im lặng, có cảnh vệ của bộ công an đi theo có nghĩa là gì? những người đã lăn lộn trong quan trường như họ còn có thể không hiểu hay sao?
-Giấy chứng nhận cảnh vệ của bộ công an cũng không phải không có tên nào to gan lớn mật không dám làm.
Từ Đức Lâm vẫn mạnh miệng nói.
-Từ Đức Lâm,cứ cho là lừa đảo đi thì người ta muốn lừa ông cái gì? lừa tiền của ông chắc? hay là lừa ông về số tiền ba trăm triệu đồ quyên góp?
Võ Cảnh Sinh tức giận lớn tiếng. Chính vì con của ông ta gây ra chuyện này mà giờ đến cả Võ Cảnh Sinh và Chu Cảnh Minh đều bị lôi vào chuyện này. Nếu chuyện này mà truyền đến trung ương thì mấy người Mạnh Quân sẽ lãnh đủ, ông ta và Chu Cảnh Minh cũng sẽ không khá hơn. Đã đến nước này mà y còn muốn nghi ngờ thân phận của người ta.
Chu Cảnh Minh cũng cười lạnh hai tiếng, cái tên Từ Đức Lâm này là cán bộ mà khi Mạnh Quân sắp nghỉ bí thư thành ủy cất nhắc lên, sau khi lên làm bí thư thành ủy, Chu Cảnh Minh vẫn chưa có cơ hội nào thay thế cái chức trưởng ban tổ chức cán bộ then chốt này về tay người của mình, cũng chính là thông qua Từ Đức Lâm nên Mạnh Quân mặc dù đã lui về giữ chức chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố nhưng tầm ảnh hưởng vẫn không hề kém Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh chút nào.
Mặt Từ Đức Lâm đỏ lên, ông ta sao có thể không hiểu những đạo lý này chứ. Nhưng ông ta hiện giờ đã bị ép vào con đường chết, cũng giống như một người chết đuối vậy nếu đã nắm được dù chỉ là một cọng rơm cũng sẽ liều mạng mà nắm lấy. Nếu như xác minh được thân phận của mấy người Tô Ái Quân thì chuyện mấy người Từ Đông Kỷ ăn chặn số hàng hóa cứu tế coi như xong đời. Là trưởng ban cán bộ thành phố Bành Từ như ông ta sao có thể không biết những hành vi như của mấy người Từ Đông Kỷ sẽ bị khép vào án chung thân và tử hình.
-Trưởng ban Từ, anh đừng nói nữa. Tôi cho rằng thân phận của đối phương có lẽ là thật đấy. Nếu như muốn đi xác minh cũng phải âm thầm mà làm, không được để bọn họ biết nếu không chỉ có chọc giận thêm bọn họ mà thôi. Đến lúc đó thì toàn bộ sự việc sẽ hết cách cứu vãn.
Lỗ Minh Hán nãy giờ vẫn đang chăm chú hút thuốc đột nhiên nói.
- Hiện tại vấn đề then chốt nhất là làm thế nào để đối phương tha thứ mà không làm lớn chuyện thêm nữa.
-Làm sao để đối phương tha thứ đây?
Mạnh Quân lập tức truy vấn. Mấy người Trương Câu đã ra ngoài, ông ta cũng không sợ Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh biết được điều gì, vì bây giờ bọn họ đã cùng ngồi lên một chiếc thuyền, cái khác chính là mấy người nhà Mạnh Quân đang đối mặt với tai ương còn bọn họ chỉ là ảnh hưởng đến tiền đồ mà thôi. Nhưng đối với những người trong chốn quan trường như bọn họ mà nói tiền đồ ảm đạm và tai ương giáng xuống cũng chẳng khác nhau là mấy. Nếu như bọn họ có thể sắp xếp ổn thỏa chuyện này thì đối với Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh cũng là một chuyện đáng mừng. Vào lúc này, có thể nói là bọn họ có cùng chung mục tiêu.
Lỗ Minh Hán hung hăng nhả ra hai vòng khói thuốc rồi dập tàn mạnh tàn thuốc vào cái gạt tàn và nói:
-Cái này thì phải xem mục tiêu của bọn họ là gì? nếu như bọn họ chỉ là thương nhân đơn thuần thì chỉ cần lấy lợi ích làm bọn họ lung lay. Mấy người chúng ta có thể nói là những người đưa ra quyết định với đại đa số sự việc ở Bành Từ này.
-Chủ nhiệm Lỗ, theo tôi thấy, chuyện này anh đừng có hy vọng nữa.
Võ Cảnh Minh cười lạnh nói.
-Tôi sẽ không vì sai lầm của mấy người mà đi lấy thuế của nhân dân bù vào đâu.
Đùa gì chứ, ông ta vốn chỉ là sai lầm khi không biết dùng người và không xem xét chu đáo mọi việc, nhưng nếu như theo những gì Lỗ Minh Hán vừa nói thì ông ta đã trở thành đồng phạm của bọn họ rồi còn gì.
-Hơn nữa, lúc trước cái vị Tô Ái Quân đó cũng đã nói rõ, nếu xuất hiện chuyện bán trộm hàng cứu tế thì nhất định phải làm cho rõ nguộn ngành, phải cho siêu thị Carrefour một lời giải thích thỏa đáng.
Chu Cảnh Minh cũng cười lạnh nói. Nếu như chuyện bán trộm đồ cứu tế bị điều tra rõ ràng thì ba người Mạnh Xuân Sinh không thể nào mà trốn thoát được và thân là phụ huynh của ba người như mấy người Mạnh Quân cũng sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn, đến lúc đó ba người bọn họ còn có thể nhởn nhơ ở ngoài song sắt hay không còn là chuyện rất khó nói. Kế hoạch của Lỗ Hán Minh quả là rất khôn khéo, còn định kéo ông ta và Võ Cảnh Sinh xuống nước nữa.
Lỗ Minh Hán xấu hổ ngậm miệng không nói gì. Nói thật, đầu óc ông ta cũng lọan hết cả lên, tuy ông ta vốn không có ý định kéo cả Võ Cảnh Minh và Chu Cảnh Sinh vào chuyện này, nhưng phương án này thực chất là dẫn đến tác dụng này, vì vậy Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh vừa nói là ông ta đã ngậm miệng lại rồi.
-Anh Mạnh, đưa hết số tiền chúng ta có cho bọn họ, chỉ cần bọn họ bỏ qua cho Xuân Sinh.
Lý Hồng lớn tiếng nói.
-Hắn cần bao nhiêu tiền, em cũng sẽ đi mượn bố mẹ đưa cho hắn.
-Nói nhảm.
Mạnh Quân tát cho cô ta một cái. Những người như Phương Minh Viễn mà lại có thể mua chuộc bằng tiền sao, hơn nữa người ta quyên góp tới hơn ba trăm triệu, nếu như muốn dùng tiền để người ta bỏ qua hai chuyện này thì phải cần dùng đến bao nhiêu tiền? đưa ít thì người ta không coi ra gì, đưa nhiều thì…thế chẳng phải là lại để đối phương nắm thêm một nhược điểm nữa của mình sao? một quan chức cấp thành phố mà lại có thể có đến mấy chục triệu tệ, số tiền này từ đâu mà có? Chỉ mình chuyện này thôi cũng đủ khiến Mạnh Quân tan thành tro bụi rồi.
Lý Hồng ngây ra như phỗng nhìn Mạnh Quân, từ lúc cô ta được gả cho Mạnh Quân, do những mối quan hệ nhà mẹ ruột của cô ta nên đây có lẽ là lần đầu tiên cô bị Mạnh Quân tát cho một tát. Có điều cô ta cũng hiểu, bây giờ không phải là lúc tính toán với Mạnh Quân chút chuyện này, bây giờ chuyện quan trọng là phải làm sao bảo vệ Mạnh Xuân Sinh.
-Minh Hán, chuyện cậu định dùng tiền và lợi ích để lay động bọn họ, cậu đừng có nghĩ đến nữa. Người ta nói quyền có quyền, nói tiền có tiền sẽ không coi chút tiền của chúng ta ra gì đâu. Có phương án nào khả thi hơn không?
Mạnh Quân lấy hết sức giữ bình tĩnh nói.
Lỗ Minh Hán nhìn Lý Hồng thấp giọng nói:
-Thế thì chỉ còn cách nhờ chị Lý đi cầu cứu bí thư Lý và giám đốc Lý thôi. Chúng tôi cũng sẽ thử tìm xem trong những người mà chúng tôi quen biết có người nào có thể thương lượng được với bộ trưởng Tô hay không, chuyện này chỉ cần bộ trưởng Tô lên tiếng thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có điều không biết có thể đến được mức ấy không, hơn nữa tính tình, sở thích của bộ trưởng Tô chúng ta lại không biết.
-Cách này cũng được, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể lấy ngựa chết thay ngựa sống mà thôi.
Mạnh Quân gật gật đầu, cách của Lỗ Minh Hán cũng rất giống với cách của ông ta. Nếu như có thể làm hòa với Tô Ái Quân thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
-Nhưng cái cô người Nhật Bản kia thì sao? nếu như cô ta kiến nghị lên đại sứ quán, như thế chẳng phải là công toi sao?
Từ Đông Kỷ tiếp lời nói.
Lỗ Minh Hán trịnh trọng nói:
-Đây chính là chuyện lát nữa chúng ta cần làm, chuyện liên quan đến cô ta cũng chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ cần giải quyết thỏa đáng cô ta cũng sẽ không nói được gì. Cứ coi như là cô ta kháng nghị lên bộ ngoại giao, mà chúng ta đã xử lý nghiêm khắc rồi, nhìn thấy chúng ta công tư phân minh thì sự trừng phạt chắc cũng sẽ nhẹ đi đôi chút. Hơn nữa đàn bà mà, tâm cũng mềm dịu hơn đôi chút, lát nữa…
Phòng bên này chỉ còn lại mấy người Chu Cảnh Minh, Võ Cảnh Sinh. Cha của Lỗ Vi là Lỗ Minh Hán chủ nhiệm ủy ban xây dựng và cha của Từ Đông Kỷ là Từ Đức Lâm trưởng ban tổ chức cán bộ cũng nghe tin nên vội vàng chạy tới. Sau khi biết được nguyên nhân sự việc bộ mặt cũng như đưa đám. Con cái mình cũng đúng là quá “có tài”, đang trong lúc nhạy cảm như thế này đi ra ngoài ăn cơm mà lại còn dám trêu chọc người khác, và cái đáng sợ hơn nữa là bây giờ bọn họ mới biết đối phương có một chỗ dựa lưng đáng sợ như vậy.
Còn về mấy người Mạnh Xuân Sinh, sau khi chơi xong trò xưng danh, bọn họ lần lượt hưởng thụ cái cảnh khuất phục nhượng bộ của đối phương, nhưng khi cái danh của đối phương mạnh hơn thì trong lòng lại suy sụp hoàn toàn. Dám gọi con của bộ trưởng bộ đường sắt là “đồ khốn”, chửi một phụ nữ giàu có người Nhật Bản là “gái điếm”, mắng cháu nội của đại cổ đông siêu thị Carrefour là “súc sinh”, chỉ cần một trong ba cái trên cũng đủ đẩy bọn họ xuống vực rồi.
Bọn chúng bất giác nhớ tới, lúc trước ở sàn nhảy có một người chỉ đụng vào bọn chúng một chút liền bị đám đi theo chúng đánh cho gần chết, còn bị tạm giam trong đồn công an mất nửa tháng, cuối cùng còn phải bồi thường cho bọn chúng một trăm nghìn nhân dân tệ phí thuốc men.
Cũng vẫn là lúc trước, khi bọn chúng đến trường học chọc ghẹo nữ sinh, mấy học sinh chửi bọn chúng là lưu manh, kết quả là mấy học sinh này không chỉ bị đánh cho sống dở chết dở mà còn bị đuổi khỏi trường, đến cả bố mẹ bọn họ cũng bị liên lụy. Nếu là ở trong các đơn vị cơ quan nhà nước thì đều bị điều đến những vị trí nhàm chán, cứ như vậy bọn chúng còn bắt những học sinh này phải quỳ xuống xin lỗi bọn chúng trước mặt đám đông.
Vẫn là lúc trước…
Vẫn là lúc trước…
Càng nghĩ nhiều trong lòng ba người càng cảm thấy sợ hãi, những thủ đoạn tàn ác này nếu như là cho người khác thì bọn chúng chỉ cảm thấy rất vui vẻ rất sảng khoái, nhưng cứ nghĩ đến những thủ đoạn tàn ác kia dành cho mình thì bọn chúng run sợ đến co rúm người.
-Bí thư Chu, chỉ là lời nói không có căn cứ, chẳng nhẽ bọn họ nói như thế nào thì sẽ là thế ấy hay sao? Ai có thể chứng minh, cái tên Tô Ái Quân đó là con của bộ trưởng bộ đường sắt?
Từ Đức Lâm trầm giọng nói.
-Mấy năm gần đây, những vụ lừa đảo là con cái của các vị lãnh đạo trung ương thật sự là không ít.
Võ Cảnh Sinh lạnh lùng cười, nói:
-Trưởng ban Từ, anh đến muộn quá nên không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Con các anh chơi trò xưng danh với người ta nên người ta mới khoe cái danh đó ra, nếu không người ta cơ bản là không có ý định nói ra. Nếu như anh còn nghi ngờ, vậy được, anh đi tìm người xác nhận thân phận của bọn họ đi.
Cái tên Từ Đức Lâm này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã đắc tội với người ta đến nước này rồi lại còn muốn đi xác nhận thân phận của người ta, thế chẳng phải là muốn chết sao?
-Trưởng ban Từ, từ thái độ của cô Lâm Liên đó, dù nói thế nào thì ít nhất cái chuyện cậu thiếu niên tên Phương Minh Viễn kia là cháu đích tôn của đại cổ đông siêu thị Carrefour là không thể sai được.
Chu Cảnh Minh không đồng ý nói.
-Bí…bí thư Chu.
Điền Bân nuốt một ngụm nước bọt nói.
-Có chuyện gì thế?
Chu Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn ông ta trầm giọng hỏi.
-Tôi nghĩ…tôi nghĩ những gì bọn họ nói là thật đấy. Lúc nãy, người đàn ông đứng bên cạnh họ đã cho tôi xem chứng nhận. Anh ta là cảnh vệ của bộ công an.
Điền Bân thở một hơi rồi nói.
Trong phòng rơi vào trạng thái im lặng, có cảnh vệ của bộ công an đi theo có nghĩa là gì? những người đã lăn lộn trong quan trường như họ còn có thể không hiểu hay sao?
-Giấy chứng nhận cảnh vệ của bộ công an cũng không phải không có tên nào to gan lớn mật không dám làm.
Từ Đức Lâm vẫn mạnh miệng nói.
-Từ Đức Lâm,cứ cho là lừa đảo đi thì người ta muốn lừa ông cái gì? lừa tiền của ông chắc? hay là lừa ông về số tiền ba trăm triệu đồ quyên góp?
Võ Cảnh Sinh tức giận lớn tiếng. Chính vì con của ông ta gây ra chuyện này mà giờ đến cả Võ Cảnh Sinh và Chu Cảnh Minh đều bị lôi vào chuyện này. Nếu chuyện này mà truyền đến trung ương thì mấy người Mạnh Quân sẽ lãnh đủ, ông ta và Chu Cảnh Minh cũng sẽ không khá hơn. Đã đến nước này mà y còn muốn nghi ngờ thân phận của người ta.
Chu Cảnh Minh cũng cười lạnh hai tiếng, cái tên Từ Đức Lâm này là cán bộ mà khi Mạnh Quân sắp nghỉ bí thư thành ủy cất nhắc lên, sau khi lên làm bí thư thành ủy, Chu Cảnh Minh vẫn chưa có cơ hội nào thay thế cái chức trưởng ban tổ chức cán bộ then chốt này về tay người của mình, cũng chính là thông qua Từ Đức Lâm nên Mạnh Quân mặc dù đã lui về giữ chức chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố nhưng tầm ảnh hưởng vẫn không hề kém Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh chút nào.
Mặt Từ Đức Lâm đỏ lên, ông ta sao có thể không hiểu những đạo lý này chứ. Nhưng ông ta hiện giờ đã bị ép vào con đường chết, cũng giống như một người chết đuối vậy nếu đã nắm được dù chỉ là một cọng rơm cũng sẽ liều mạng mà nắm lấy. Nếu như xác minh được thân phận của mấy người Tô Ái Quân thì chuyện mấy người Từ Đông Kỷ ăn chặn số hàng hóa cứu tế coi như xong đời. Là trưởng ban cán bộ thành phố Bành Từ như ông ta sao có thể không biết những hành vi như của mấy người Từ Đông Kỷ sẽ bị khép vào án chung thân và tử hình.
-Trưởng ban Từ, anh đừng nói nữa. Tôi cho rằng thân phận của đối phương có lẽ là thật đấy. Nếu như muốn đi xác minh cũng phải âm thầm mà làm, không được để bọn họ biết nếu không chỉ có chọc giận thêm bọn họ mà thôi. Đến lúc đó thì toàn bộ sự việc sẽ hết cách cứu vãn.
Lỗ Minh Hán nãy giờ vẫn đang chăm chú hút thuốc đột nhiên nói.
- Hiện tại vấn đề then chốt nhất là làm thế nào để đối phương tha thứ mà không làm lớn chuyện thêm nữa.
-Làm sao để đối phương tha thứ đây?
Mạnh Quân lập tức truy vấn. Mấy người Trương Câu đã ra ngoài, ông ta cũng không sợ Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh biết được điều gì, vì bây giờ bọn họ đã cùng ngồi lên một chiếc thuyền, cái khác chính là mấy người nhà Mạnh Quân đang đối mặt với tai ương còn bọn họ chỉ là ảnh hưởng đến tiền đồ mà thôi. Nhưng đối với những người trong chốn quan trường như bọn họ mà nói tiền đồ ảm đạm và tai ương giáng xuống cũng chẳng khác nhau là mấy. Nếu như bọn họ có thể sắp xếp ổn thỏa chuyện này thì đối với Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh cũng là một chuyện đáng mừng. Vào lúc này, có thể nói là bọn họ có cùng chung mục tiêu.
Lỗ Minh Hán hung hăng nhả ra hai vòng khói thuốc rồi dập tàn mạnh tàn thuốc vào cái gạt tàn và nói:
-Cái này thì phải xem mục tiêu của bọn họ là gì? nếu như bọn họ chỉ là thương nhân đơn thuần thì chỉ cần lấy lợi ích làm bọn họ lung lay. Mấy người chúng ta có thể nói là những người đưa ra quyết định với đại đa số sự việc ở Bành Từ này.
-Chủ nhiệm Lỗ, theo tôi thấy, chuyện này anh đừng có hy vọng nữa.
Võ Cảnh Minh cười lạnh nói.
-Tôi sẽ không vì sai lầm của mấy người mà đi lấy thuế của nhân dân bù vào đâu.
Đùa gì chứ, ông ta vốn chỉ là sai lầm khi không biết dùng người và không xem xét chu đáo mọi việc, nhưng nếu như theo những gì Lỗ Minh Hán vừa nói thì ông ta đã trở thành đồng phạm của bọn họ rồi còn gì.
-Hơn nữa, lúc trước cái vị Tô Ái Quân đó cũng đã nói rõ, nếu xuất hiện chuyện bán trộm hàng cứu tế thì nhất định phải làm cho rõ nguộn ngành, phải cho siêu thị Carrefour một lời giải thích thỏa đáng.
Chu Cảnh Minh cũng cười lạnh nói. Nếu như chuyện bán trộm đồ cứu tế bị điều tra rõ ràng thì ba người Mạnh Xuân Sinh không thể nào mà trốn thoát được và thân là phụ huynh của ba người như mấy người Mạnh Quân cũng sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn, đến lúc đó ba người bọn họ còn có thể nhởn nhơ ở ngoài song sắt hay không còn là chuyện rất khó nói. Kế hoạch của Lỗ Hán Minh quả là rất khôn khéo, còn định kéo ông ta và Võ Cảnh Sinh xuống nước nữa.
Lỗ Minh Hán xấu hổ ngậm miệng không nói gì. Nói thật, đầu óc ông ta cũng lọan hết cả lên, tuy ông ta vốn không có ý định kéo cả Võ Cảnh Minh và Chu Cảnh Sinh vào chuyện này, nhưng phương án này thực chất là dẫn đến tác dụng này, vì vậy Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh vừa nói là ông ta đã ngậm miệng lại rồi.
-Anh Mạnh, đưa hết số tiền chúng ta có cho bọn họ, chỉ cần bọn họ bỏ qua cho Xuân Sinh.
Lý Hồng lớn tiếng nói.
-Hắn cần bao nhiêu tiền, em cũng sẽ đi mượn bố mẹ đưa cho hắn.
-Nói nhảm.
Mạnh Quân tát cho cô ta một cái. Những người như Phương Minh Viễn mà lại có thể mua chuộc bằng tiền sao, hơn nữa người ta quyên góp tới hơn ba trăm triệu, nếu như muốn dùng tiền để người ta bỏ qua hai chuyện này thì phải cần dùng đến bao nhiêu tiền? đưa ít thì người ta không coi ra gì, đưa nhiều thì…thế chẳng phải là lại để đối phương nắm thêm một nhược điểm nữa của mình sao? một quan chức cấp thành phố mà lại có thể có đến mấy chục triệu tệ, số tiền này từ đâu mà có? Chỉ mình chuyện này thôi cũng đủ khiến Mạnh Quân tan thành tro bụi rồi.
Lý Hồng ngây ra như phỗng nhìn Mạnh Quân, từ lúc cô ta được gả cho Mạnh Quân, do những mối quan hệ nhà mẹ ruột của cô ta nên đây có lẽ là lần đầu tiên cô bị Mạnh Quân tát cho một tát. Có điều cô ta cũng hiểu, bây giờ không phải là lúc tính toán với Mạnh Quân chút chuyện này, bây giờ chuyện quan trọng là phải làm sao bảo vệ Mạnh Xuân Sinh.
-Minh Hán, chuyện cậu định dùng tiền và lợi ích để lay động bọn họ, cậu đừng có nghĩ đến nữa. Người ta nói quyền có quyền, nói tiền có tiền sẽ không coi chút tiền của chúng ta ra gì đâu. Có phương án nào khả thi hơn không?
Mạnh Quân lấy hết sức giữ bình tĩnh nói.
Lỗ Minh Hán nhìn Lý Hồng thấp giọng nói:
-Thế thì chỉ còn cách nhờ chị Lý đi cầu cứu bí thư Lý và giám đốc Lý thôi. Chúng tôi cũng sẽ thử tìm xem trong những người mà chúng tôi quen biết có người nào có thể thương lượng được với bộ trưởng Tô hay không, chuyện này chỉ cần bộ trưởng Tô lên tiếng thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có điều không biết có thể đến được mức ấy không, hơn nữa tính tình, sở thích của bộ trưởng Tô chúng ta lại không biết.
-Cách này cũng được, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể lấy ngựa chết thay ngựa sống mà thôi.
Mạnh Quân gật gật đầu, cách của Lỗ Minh Hán cũng rất giống với cách của ông ta. Nếu như có thể làm hòa với Tô Ái Quân thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
-Nhưng cái cô người Nhật Bản kia thì sao? nếu như cô ta kiến nghị lên đại sứ quán, như thế chẳng phải là công toi sao?
Từ Đông Kỷ tiếp lời nói.
Lỗ Minh Hán trịnh trọng nói:
-Đây chính là chuyện lát nữa chúng ta cần làm, chuyện liên quan đến cô ta cũng chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ cần giải quyết thỏa đáng cô ta cũng sẽ không nói được gì. Cứ coi như là cô ta kháng nghị lên bộ ngoại giao, mà chúng ta đã xử lý nghiêm khắc rồi, nhìn thấy chúng ta công tư phân minh thì sự trừng phạt chắc cũng sẽ nhẹ đi đôi chút. Hơn nữa đàn bà mà, tâm cũng mềm dịu hơn đôi chút, lát nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.