Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 386: Tin tức xấu

Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

17/06/2013

Khi mấy người Phương Minh Viễn đi tham quan, không khí tiếp đón vô cùng hữu hảo, Lữ Lương đã làm tròn chức trách đảm nhiệm dẫn đoàn đi tham quan trong vai trò một hướng dẫn viên du lịch đi cùng. Những vấn đề mà mấy người Phương Minh Viễn hỏi, trừ phi đề cập tới cơ mật quân sự, nếu không đều được giải thích một cách chi tiết, làm cho mấy người Phương Minh Viễn được mở rộng tầm mắt.

Đi thăm quan hạm đội tàu chiến xong, mọi người quay lại thăm quan hạm đội tàu bảo vệ, trong căn cứ còn có tàu phóng ngư lôi và tàu ngầm. Tất cả mọi người đều quan tâm đến phần tàu ngầm, nhưng trong căn cứ hải quân lại không có, làm cho mọi người có chút tiếc nuối. Hai người Triệu tướng quân và Lữ Lương còn mời mọi người đi ra cảng tàu ngầm, đi dạo một vòng quanh căn cứ hải quân, đến khi trở lại căn cứ, trời đã về chiều. Đám người Phương Minh Viễn cáo từ xin phép quay về chỗ ở.

Trong mấy ngày liên tiếp ở đây, Phương Minh Viễn cùng ông bà nội dạo chơi đi thăm thú cảnh đẹp nơi này, thời gian hai ông bà Phương đi Hongkong, và gặp mặt ông Quách, suy cho cùng cũng đều đến nơi này, ông Phương thân là “Trưởng môn nhân” của nhà họ Phương không đi Hongkong gặp mặt ông Quách cũng quả thật là kỳ cục, huống chi, hai ông bà Phương cũng muốn gặp mặt đứa cháu đã xa cách từ lâu. Đoàn người, vì thế mà đồng loạt ở lại Hongkong 7 ngày. Đương nhiên, cùng lúc đó, nhà họ Phương cũng đang chờ đợi thái độ rõ ràng của tỉnh Quỳnh Hải.

Có lẽ có người sẽ nói, bỏ ra số tiền lớn hàng trăm triệu đô la Mĩ để đầu tư, cũng không phải là bỏ ra số vốn 3 đến 5 triệu nhân dân tệ để đầu tư, mà có thể tùy tiện mà bỏ phí, đòi hỏi cần một loạt những khảo sát cần thiết để chứng thực, không chỉ có xí nghiệp địa phương làm như thế này, mà đối với một chính quyền nhà nước cũng phải thận trọng suy xét, nếu như sự đầu tư có khả năng thực thi dựa vào ảnh hưởng mà tiến hành bàn bạc, sao có thể trong thời gian ngắn mà đã cho kết quả được. Loại chuyện này, đừng nói là 3 đến 5 tháng, ngay cả một năm làm việc tích cực, cũng khó có thể cho một kết quả như ý.

Nhưng mà ở Trung Quốc, chỉ có thể nói tất cả đều có khả năng. Về việc muốn thực hiện việc phát triển kinh tế một cách gấp gáp, nâng cao GDP, nhóm lãnh đạo tỉnh cần phải lập lên chiến tích để chứng minh, Phương Minh Viễn này bỏ ra một số vốn đầu tư kếch xù, không thể nghi ngờ là thời cơ đã tới. Hơn nữa trong kế hoạch đầu tư của Phương Minh Viễn, cũng nhắc tới một cách rõ ràng, sử dụng ruộng đất, trong tương lai sẽ lấy việc phát triển du lịch địa phương cùng với việc đồng bộ hóa sản xuất công nghiệp làm nòng cốt, như thế sẽ không đề cập tới ngành công nghiệp nặng, tối đa cũng chỉ đề cập tới việc buôn bán, cho nên vào thời gian đó, tỉnh gặp không ít phiền toái. Nhóm lãnh đạo này, cũng muốn cân nhắc suy xét đến, một khi thời gian kéo dài, ngộ nhỡ tỉnh bên cạnh biết được, khả năng là có thể bỏ ra một số vốn lớn để tái đầu tư, việc này, trên thực tế, cũng từng nhiều lần xảy ra, nguồn gốc tính toán đầu tư ở người A, bị người B kéo đến đầu tư ở B, việc này ở chốn quan trường, cũng không phải là việc gì mới mẻ. Hơn nữa vốn đầu tư được lôi kéo đến đầu tư ở thành phố cấp 3, là điều không thể kiện cáo nổi. Bởi vì đối phương có rất nhiều lý do, dù sao chỉ cần hai bên chưa chính thức ký kết hợp đồng, đúng là không thể nói được điều gì, lãnh đạo cấp trên cũng chỉ biết giảng hòa mà thôi.

Đối với tỉnh Quỳnh Hải vừa mới thành lập không lâu mà nói, Phương Minh Viễn và nhà họ Quách kết hợp đầu tư lớn, nhưng công tác thu hút đầu tư đặc biệt quan trọng. Ở trong mắt rất nhiều người, điều này không chỉ là một phần nhiệm vụ trong lĩnh vực kinh tế, mà còn như là một phần nhiệm vụ chính trị chẳng thế mà Bí thư Thành ủy La Hiển Lập ở tỉnh đích thân đôn đốc công việc, sự tình đặc biệt càng được xử lý đặc biệt, hơn nữa năm 90 đã không còn nhiều nữa, đến tháng 12, cũng không ai biết, người nhà họ Phương dự định quay lại tỉnh Tần Tây qua Tết Nguyên Đán. Cho nên cũng không mất quá nhiều thời gian, trong vòng một tuần, La Hiển Lập mệt mỏi mà gấp gáp trở về tỉnh.

- Ông Vu, tôi đi vắng mấy ngày, Nhai Châu có ổn không?

La Hiển Lập đứng ở ghế trong phòng làm việc còn chưa kịp ngồi xuống, đã vội vàng hỏi Vu Lâm Sinh.

- La bí thư, thành phố Nhai Châu không có việc gì đặc biệt phát sinh, đúng là mấy ngày hôm trước, bọn người Phương Minh Viễn được Triệu tư lệnh ở căn cứ hải quân Nhai Châu mời đi làm khách một ngày, 7 ngày trước, bọn họ đi Hongkong, việc này tôi đã báo cáo qua với Bí thư. Tuy nhiên sáng ngày hôm nay, bọn họ đã về tới Nhai Châu.

Vu Lâm Sinh hiểu được điều gì mới khiến cho La Hiển Lập quan tâm nhất.

La Hiển Lập gật gật đầu, trong lòng cũng có chút khó hiểu, Triệu tư lệnh là một trong những vị thiếu tướng hải quân trẻ tuổi nhất, địa vị cũng ngang hàng với ông. Hai người một ở trong quân đội, một làm lãnh đạo địa phương, có thể nói là không có gì liên quan tới nhau. Trong mấy năm qua, Triệu tư lệnh cũng không thể leo lên cao hơn ông. Đương nhiên, trong đó nguyên nhân rất lớn là ở tình trạng tài chính của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu cũng không lấy gì lạc quan cho lắm, nếu nói ngân khố trống trơn chẳng có gì thì hơi quá, nhưng chính quyền khất nợ nhân viên, tiền lương của các giáo viên trong trường học, điều này xảy ra thường xuyên.

Chỉ có điều Triệu tư lệnh làm sao lại có quan hệ với nhà họ Phương chứ? Hơn nữa lại còn mời bọn họ đi thăm căn cứ nữa chứ? Bản thân ông một Bí thư thành ủy Nhai Châu, dường như chỉ ngoại trừ công việc mới đến căn cứ hải quân Nhai Châu, còn chưa từng được mời đến khi nào. Tuy nhiên ông lại thay đổi ý nghĩ, trong lòng cũng liền bình thường trở lại. Tề Yên của Công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh, chẳng phải cùng với nhà họ Phương, mọi người ở căn cứ hải quân Nhai Châu đều quen biết hay sao, có lẽ kết quả này là do cô ở giữa châm ngòi nổ. Chỉ sợ Triệu tư lệnh chịu hậu quả xấu mà thôi.

Ông lại tiếp tục hỏi:



- Như vậy Thác Điền Tá và Lý Thuận Tru gần đây bọn họ làm cái gì?

Ở tỉnh, không ít lãnh đạo đều nhắc nhở ông, mặc dù chỉ có một mình nhà họ Phương bỏ vốn đầu tư, nhưng nếu có thể đem số vốn đầu tư ở lại Nhai Châu, thì thật không có gì tốt hơn. Hơn nữa ông cũng lo lắng, bởi vì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu lựa chọn đầu tư cuối cùng của nhà họ Phương lại là ở Vịnh Á Long, có thể khiến cho người Nhật Bản không hài lòng hay không. Là một đất nước lớn có nền kinh tế lớn đứng thứ 2 trên thế giới, nhìn chung nền kinh tế Nhật Bản ảnh hưởng đến nền kinh tế thế giới nhưng không vì thế mà để họ coi thường.

- Thác Điền Tá và Lý Thuận Tru tiên sinh gần đây đã đi khảo sát một vài vịnh trong thành phố, trước mắt đến xem, tâm tình vô cùng ổn định. Chỉ có điều dường như có một người đàn ông Hàn Quốc, cũng ở cùng khu biệt thự của thành phố, theo như những lời nhân viên trong khu biệt thự nói, Thác Điền Tá và Lý Thuận Tru cùng với vị khách kia tương đối khá là khách sáo.

Lời nói của Vu Lâm Sinh khiến La Hiển Lập nhíu mày một chút, sau đó lại giãn ra.

- Bọn họ không có oán giận là tốt rồi, như vậy công việc ở thành phố nhất định phải làm cho tốt, phải làm cho Thác Điền Tá và Lý Thuận Tru cảm thấy như đang được ở nhà, làm cho bạn bè ngoại quốc giúp đỡ chúng ta phát triển kinh tế cảm nhận được sự nhiệt tình của chúng ta, cho dù là mua bán không được, cũng phải hòa nhã. Có lẽ sau này, còn có cơ hội hợp tác với mọi người.

La Hiển Lập dặn dò nói:

- Thêm nữa, muốn đẩy nhanh công việc ở thành phố, cố gắng tận dụng số vốn đầu tư lớn này thành sự thật. Lúc này đây, tôi đi đến các tỉnh thành khác, không ít nhóm lãnh đạo thấy được Nhai Châu liên tiếp đạt được cơ hội hiếm có đối với tôi cảm thấy không ngừng hâm mộ, và dặn dò chúng ta nhất định phải tận dụng cơ hội mười hai vạn phần cố gắng đem bạn bè ngoại quốc đến đầu tư.

Vu Lâm Sinh hiểu ý mà gật gật đầu, cho dù La Hiển Lập không dặn dò những điều đó, ông ta cũng sẽ làm như vậy. Chân con muỗi cũng là thịt, huống hồ là số vốn đầu tư lên tới 10 triệu nhân dân tệ là một khối thịt quá béo.

- Lần này về tôi ngoại trừ thông báo một việc quan trọng như vậy, còn gánh vác một nhiệm vụ trọng yếu.

La Hiển Lập trầm giọng nói.

- Nhiệm vụ gì vậy?

Vu Lâm Sinh buông bút xuống, có chút kinh ngạc nói.

- A? Ông muốn nói, Ủy ban nhân dân tỉnh Quỳnh Hải, hy vọng vốn tư bản cũng có thể nhập vào sở hữu quốc gia sao?



Lý Thuận Tru trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lý Tường và nói. Ông ta không rõ, tin tức như vậy, làm thế nào với một tin tức tốt đây. Vốn do tư nhân bỏ ra có sự chỉ đạo của chính phủ, xem ra cần phải đẩy nhanh kế hoạch hơn nhà họ Phương thì mới làm được. Ông ta không cho phép bản thân mình mất tinh thần.

Tin tức về nhà họ Phương đến Vịnh Á Long chắc chắn chính xác, trong lòng Lý Thuận Tru lo lắng vô cùng. Ngày hôm sau, Lý Thuận Tru có ý rời khỏi Nhai Châu, trở về Hàn Quốc.

Nhưng Lý Tường lại ngăn cản ông ta, ông đành phải ở lại, cho dù không lấy được hạng mục đầu tư ở vịnh Á Long, cũng có thể ở lại xem kịch cho vui. Lý Tường nói không rõ ràng, nhưng Lý Thuận Tru lại đồng ý mà ở lại, mấy ngày nay dẫn Thác Điền Tá đi đông đi tây, cũng là do Lý Tường bày mưu tính kế, như vậy có thể khiến cho ông ta nghĩ rằng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu cố ý đổi địa điểm đầu tư một lần nữa.

Nhưng mà đợi nhiều ngày như vậy, kết quả cuối cùng lại như thế, làm cho Lý Thuận Tru trong lòng có chút thất vọng.

- Không sai, tin tức này theo tôi được biết, Phó giám đốc sở thương mại đã thông báo rõ ràng cho Ủy ban nhân dân tỉnh Quỳnh Hải và Bí thư Thành Ủy Nhai Châu La Hiển Lập, hiện tại La Hiển Lập đã trở về, nói chuyện với nhà họ Phương khẳng định về vấn đề tốt như vậy.

Lý Tường kinh hoàng lấy tay cầm bình rượu, bộ dạng tự nhiên nói.

- Nhưng…

Lý Thuận Tru chần chừ một lúc lâu, lúc này mới cắn chặt răng hỏi:

- Sự việc này, việc nhà họ Phương đầu tư vào vịnh Á Long có ảnh hưởng gì không?

Lý Tường đang rót rượu ngừng tay lại, liếc mắt một cái mà nhìn Lý Thuận Tru một lúc lâu, Lý Thuận Tru thấy thế trong lòng không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ, nghi ngờ của bản thân mình xúc phạm tới Lý Tường rồi sao?

- Thuận Tru à.

Tuy nói rằng Lý Tường và Lý Thuận Tru không hơn kém nhau về tuổi tác, ngày tháng của Lý Thuận Tru còn hơn Lý Tường, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Lý Tường xưng hô với Lý Thuận Tru như vậy:

- Tình hình trong nước Trung Quốc ông đúng là không hiểu hết, bất luận là ông muốn đầu tư hay không, hay là thật sự muốn làm điều gì đó, điều đầu tiên phải làm, chính là nghiên cứu một chút về lịch sử nếu nói ông hiểu được nước cộng hòa Trung Quốc ở thời kì đầu xây dựng đất nước, tôi nghĩ ông sẽ không hỏi tôi về vấn đề này. Tôi có thể nói cho ông biết, đối với nhà họ Phương này mà nói, cũng không phải việc tốt đẹp gì, hơn nữa nếu nhà họ Phương nếu có hiểu được người khác, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà đáp ứng chuyện này. Hừ hừ, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, chuyện này đều có thể khiến cho nhà họ Phương một phen sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùm Tài Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook