Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố
Chương 14:
Chiết Nhĩ Căn Đích Miêu
27/10/2024
Sau đó Hồ Quỳnh Phương không xin được tiền của bà nội, đã lén bán chiếc đồng hồ "Thượng Hải" mà chồng để lại, cách ba bữa lại mua gan heo, mua táo tàu, các loại thuốc bổ máu rất đắt tiền cho cô, như vậy mới chữa khỏi chứng thiếu máu cho cô.
Kiếp này Khương Điềm cũng có hơi thiếu máu nhưng vẫn chưa đến mức động một tí là ngất xỉu.
Tuy nhiên, ngất hay không ngất, chẳng phải còn phải xem có cần hay không à?
Khi cần, cô có thể tùy thời biểu diễn một màn ngất xỉu tại chỗ.
Ví dụ như bây giờ, bà nội cô đang làm trò ở phòng bên, lúc này cô không ngất, còn đợi đến bao giờ?
Khương Điềm không những ngất xỉu tại chỗ, sau khi được mẹ dìu về phòng, cô còn rên rỉ to hơn cả Uông Xuân Muội ở phòng bên.
"Mẹ ơi, con đói." Khương Điềm đáng thương kéo góc áo của Hồ Quỳnh Phương.
Hồ Quỳnh Phương thấy gương mặt con gái tái nhợt, trong lòng bà đau như cắt, còn đâu mà để ý đến bà nội ở phòng bên?
Bà vội vàng lục tung tủ tìm đồ ăn cho con gái.
Ban đầu Khương Điềm chỉ muốn tìm cho mẹ mình chút việc nhẹ nhàng để làm, để bà đừng sang phòng bên bị bà già kia hành hạ, ai ngờ Uông Xuân Muội nghe thấy tiếng lục tung tủ ở bên này, tính keo kiệt của bà ta nổi lên, đi giày chạy sang mắng người.
"Sớm muộn gì cái nhà này cũng bị con quỷ sứ này ăn đến hết sạch!"
"Buổi tối đã ăn hết một bát cơm trộn mỡ lợn của tao, bây giờ lại đói rồi? Mày là quỷ đói đầu thai à?"
"Ăn ăn ăn! Nhà này tổng cộng chỉ đổi được 50 cân gạo, 10 cân dầu cải, tao tính toán ít nhất cũng phải ăn đến khi thằng hai từ trường học trở về, bây giờ đã ăn hết sạch rồi, bảo chú mày về uống gió Tây Bắc à?"
Uông Xuân Muội không nhắc đến chú hai Khương Nhạc Sinh thì còn đỡ, vừa nhắc đến cái tên này, đầu Khương Điềm ong một tiếng, đầy bụng lửa giận trong nháy mắt bùng nổ.
Mười ngón tay thon dài nắm chặt lấy chiếc chăn hè mỏng, Khương Điềm cố nhịn lửa giận nhưng trên khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên vẻ yếu đuối đáng thương như hoa sen trắng...
"Cháu biết! Cháu biết từ nhỏ bà nội đã ghét bỏ cháu là đồ bỏ đi."
"Đều là lỗi của cháu, mẹ ơi, con không đói nữa, thật sự không đói nữa rồi, mẹ đừng làm đồ ăn cho con nữa, hu hu~"
"Con nghe nói ở thôn bên có một người phụ nữ, chính là vì thiếu máu, nên đã ngã xuống sông chết đuối, mẹ ơi, mẹ cứ để con chết đi!"
"Con chết rồi, bà nội sẽ vui vẻ, nhà mình cũng bớt đi một người ăn bám."
Nói xong, Khương Điềm từ từ, từ từ trượt xuống chăn, lấy chăn trùm kín đầu mình.
Cô cố gắng cuộn mình trong chăn thành một cục nhỏ, nhìn vô cùng đáng thương.
Kiếp này Khương Điềm cũng có hơi thiếu máu nhưng vẫn chưa đến mức động một tí là ngất xỉu.
Tuy nhiên, ngất hay không ngất, chẳng phải còn phải xem có cần hay không à?
Khi cần, cô có thể tùy thời biểu diễn một màn ngất xỉu tại chỗ.
Ví dụ như bây giờ, bà nội cô đang làm trò ở phòng bên, lúc này cô không ngất, còn đợi đến bao giờ?
Khương Điềm không những ngất xỉu tại chỗ, sau khi được mẹ dìu về phòng, cô còn rên rỉ to hơn cả Uông Xuân Muội ở phòng bên.
"Mẹ ơi, con đói." Khương Điềm đáng thương kéo góc áo của Hồ Quỳnh Phương.
Hồ Quỳnh Phương thấy gương mặt con gái tái nhợt, trong lòng bà đau như cắt, còn đâu mà để ý đến bà nội ở phòng bên?
Bà vội vàng lục tung tủ tìm đồ ăn cho con gái.
Ban đầu Khương Điềm chỉ muốn tìm cho mẹ mình chút việc nhẹ nhàng để làm, để bà đừng sang phòng bên bị bà già kia hành hạ, ai ngờ Uông Xuân Muội nghe thấy tiếng lục tung tủ ở bên này, tính keo kiệt của bà ta nổi lên, đi giày chạy sang mắng người.
"Sớm muộn gì cái nhà này cũng bị con quỷ sứ này ăn đến hết sạch!"
"Buổi tối đã ăn hết một bát cơm trộn mỡ lợn của tao, bây giờ lại đói rồi? Mày là quỷ đói đầu thai à?"
"Ăn ăn ăn! Nhà này tổng cộng chỉ đổi được 50 cân gạo, 10 cân dầu cải, tao tính toán ít nhất cũng phải ăn đến khi thằng hai từ trường học trở về, bây giờ đã ăn hết sạch rồi, bảo chú mày về uống gió Tây Bắc à?"
Uông Xuân Muội không nhắc đến chú hai Khương Nhạc Sinh thì còn đỡ, vừa nhắc đến cái tên này, đầu Khương Điềm ong một tiếng, đầy bụng lửa giận trong nháy mắt bùng nổ.
Mười ngón tay thon dài nắm chặt lấy chiếc chăn hè mỏng, Khương Điềm cố nhịn lửa giận nhưng trên khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên vẻ yếu đuối đáng thương như hoa sen trắng...
"Cháu biết! Cháu biết từ nhỏ bà nội đã ghét bỏ cháu là đồ bỏ đi."
"Đều là lỗi của cháu, mẹ ơi, con không đói nữa, thật sự không đói nữa rồi, mẹ đừng làm đồ ăn cho con nữa, hu hu~"
"Con nghe nói ở thôn bên có một người phụ nữ, chính là vì thiếu máu, nên đã ngã xuống sông chết đuối, mẹ ơi, mẹ cứ để con chết đi!"
"Con chết rồi, bà nội sẽ vui vẻ, nhà mình cũng bớt đi một người ăn bám."
Nói xong, Khương Điềm từ từ, từ từ trượt xuống chăn, lấy chăn trùm kín đầu mình.
Cô cố gắng cuộn mình trong chăn thành một cục nhỏ, nhìn vô cùng đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.