Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố
Chương 15:
Chiết Nhĩ Căn Đích Miêu
27/10/2024
Hồ Quỳnh Phương tức đến cả người run rẩy.
Bà và chồng đều không phải là người lười biếng, mỗi năm cũng kiếm được không ít tiền cho gia đình.
Lương thực trong nhà, cũng đều là bà gánh từng bao, từng bao từ ngoài đồng về.
Tại sao lại thiếu mất phần cơm của con gái bà chứ?
Bà mỗi ngày làm việc quần quật ngoài đồng, chẳng phải là để nuôi sống hai đứa con hay sao?
Kết quả thì sao? Con gái bà đói đến mức thiếu máu, chỉ muốn ăn một miếng cơm nóng lót dạ, mà cũng không được à?
Nhìn con dâu nghiến chặt răng, dáng vẻ như sắp nổ tung tại chỗ, cả người Uông Xuân Muội đều ngây ra.
Đêm hôm khuya khoắt, vừa ăn tối xong, lại muốn ăn nữa, chẳng phải là lỗi của Khương Điềm hay sao?
Sao nói đi nói lại, lại biến thành lỗi của bà ta rồi?
Trời đất chứng giám!
Bà ta đúng là ghét bỏ Khương Điềm là đồ bỏ đi, nhưng bà ta thật sự không định để con quỷ sứ này chết đói.
Bà ta còn trông chờ lấy tiền sính lễ sau này của Khương Điềm để xây nhà mới cho con trai út, cưới vợ cho hắn, con quỷ sứ này không thể chết đói được!
Thấy con dâu mắt đỏ ngầu nhìn mình, Uông Xuân Muội giật mình thon thót.
Con dâu cả này của bà ta từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, tại sao tự dưng lại như biến thành một người khác vậy?
Hồ Quỳnh Phương đúng là ngoan ngoãn nghe lời, nhưng loại người này cũng có một ưu điểm không tệ, đó là một khi đã quyết định làm gì thì nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Con gái vì thiếu máu, vừa rồi đã ngất đi ở trong sân, bây giờ bà không muốn gì cả, chỉ muốn lập tức tìm thứ gì đó có dinh dưỡng để nấu cho con gái ăn.
Vừa khéo, mẹ chồng vẫn chưa ngủ.
Hồ Quỳnh Phương không chút do dự mở lời xin đồ mẹ chồng...
"Mẹ, con nhớ lần trước mẹ lên phố mua táo tàu với đường đỏ cho chú út, chú út vẫn chưa về mà đúng không? Lấy một ít cho Điềm Điềm ăn trước đi."
"Dựa vào đâu? Đó là thứ tao mua cho con trai thứ hai của tao!"
"Vậy thì mẹ đưa tiền cho con! Ngày mai con tự đi chợ mua!" Hồ Quỳnh Phương không hề nhượng bộ.
Bản thân bà chịu khổ chịu cực thế nào cũng không sao, nhưng con gái đã thiếu máu ngất xỉu, rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng.
Hồ Quỳnh Phương biết mẹ chồng có tiền, trong nhà còn giấu rất nhiều đồ ngon, bà ta đang tích cóp từng chút một, chỉ chờ con trai thứ hai nghỉ học trở về, để hắn mang đến trường ăn.
Những chuyện này bà đều có thể giả vờ không nhìn thấy.
Nhưng mẹ chồng dùng tiền bọn họ kiếm được, nuôi con trai thứ hai béo tốt, còn con gái bà thì đói đến thiếu máu!
Sự thiên vị của Uông Xuân Muội cuối cùng cũng chạm đến giới hạn của Hồ Quỳnh Phương.
Bà và chồng đều không phải là người lười biếng, mỗi năm cũng kiếm được không ít tiền cho gia đình.
Lương thực trong nhà, cũng đều là bà gánh từng bao, từng bao từ ngoài đồng về.
Tại sao lại thiếu mất phần cơm của con gái bà chứ?
Bà mỗi ngày làm việc quần quật ngoài đồng, chẳng phải là để nuôi sống hai đứa con hay sao?
Kết quả thì sao? Con gái bà đói đến mức thiếu máu, chỉ muốn ăn một miếng cơm nóng lót dạ, mà cũng không được à?
Nhìn con dâu nghiến chặt răng, dáng vẻ như sắp nổ tung tại chỗ, cả người Uông Xuân Muội đều ngây ra.
Đêm hôm khuya khoắt, vừa ăn tối xong, lại muốn ăn nữa, chẳng phải là lỗi của Khương Điềm hay sao?
Sao nói đi nói lại, lại biến thành lỗi của bà ta rồi?
Trời đất chứng giám!
Bà ta đúng là ghét bỏ Khương Điềm là đồ bỏ đi, nhưng bà ta thật sự không định để con quỷ sứ này chết đói.
Bà ta còn trông chờ lấy tiền sính lễ sau này của Khương Điềm để xây nhà mới cho con trai út, cưới vợ cho hắn, con quỷ sứ này không thể chết đói được!
Thấy con dâu mắt đỏ ngầu nhìn mình, Uông Xuân Muội giật mình thon thót.
Con dâu cả này của bà ta từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, tại sao tự dưng lại như biến thành một người khác vậy?
Hồ Quỳnh Phương đúng là ngoan ngoãn nghe lời, nhưng loại người này cũng có một ưu điểm không tệ, đó là một khi đã quyết định làm gì thì nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Con gái vì thiếu máu, vừa rồi đã ngất đi ở trong sân, bây giờ bà không muốn gì cả, chỉ muốn lập tức tìm thứ gì đó có dinh dưỡng để nấu cho con gái ăn.
Vừa khéo, mẹ chồng vẫn chưa ngủ.
Hồ Quỳnh Phương không chút do dự mở lời xin đồ mẹ chồng...
"Mẹ, con nhớ lần trước mẹ lên phố mua táo tàu với đường đỏ cho chú út, chú út vẫn chưa về mà đúng không? Lấy một ít cho Điềm Điềm ăn trước đi."
"Dựa vào đâu? Đó là thứ tao mua cho con trai thứ hai của tao!"
"Vậy thì mẹ đưa tiền cho con! Ngày mai con tự đi chợ mua!" Hồ Quỳnh Phương không hề nhượng bộ.
Bản thân bà chịu khổ chịu cực thế nào cũng không sao, nhưng con gái đã thiếu máu ngất xỉu, rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng.
Hồ Quỳnh Phương biết mẹ chồng có tiền, trong nhà còn giấu rất nhiều đồ ngon, bà ta đang tích cóp từng chút một, chỉ chờ con trai thứ hai nghỉ học trở về, để hắn mang đến trường ăn.
Những chuyện này bà đều có thể giả vờ không nhìn thấy.
Nhưng mẹ chồng dùng tiền bọn họ kiếm được, nuôi con trai thứ hai béo tốt, còn con gái bà thì đói đến thiếu máu!
Sự thiên vị của Uông Xuân Muội cuối cùng cũng chạm đến giới hạn của Hồ Quỳnh Phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.