Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)
Chương 42: Cửa Ải Cuối Năm Sắp Đến
Đại Đại Quyển
25/09/2023
Trước biểu cảm kinh hãi của Đỗ Đan Đan, mấy người Lý Đạo đập hết chai nọ đến chai kia vào đầu mình, cứ như không phải đầu của mình vậy.
Tiếng "choang choang" vang lên bên tai không ngừng, máu tươi chảy dọc theo làn da rơi xuống đất.
Cuối cùng Đỗ Đan Đan không nhịn được hô: "Được rồi, cút đi!"
Mấy người Lý Đạo như được đại xá, lập tức vắt chân lên cổ chạy ra cửa, sợ mình đi chậm một bước Đỗ Đan Đan sẽ hối hận.
Dương Thiên Lý chặn đường bọn hắn. Trước ánh mắt hoảng sợ của mấy người, hắn quẳng mấy trăm tệ trong túi xuống đất, sau đó chỉ vào đầu mình.
Đám Lý Đạo hơi bất ngờ, khom lưng cúi đầu nhặt mấy đồng tiền rồi biến mất ngoài cửa với tốc độ ánh sáng.
"Các ngươi có cần đi bệnh viện không?"
Dương Thiên Lý nhìn mấy thanh niên trẻ, nhẹ giọng hỏi.
"Không cần, không sao." Mấy người Lâu Vượng lắc đầu. Đám người kia là kẻ lõi đời đúng chuẩn, trông thì ác đấy, nhưng chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi.
"Bạn học Đỗ, Nam ca bảo ta nhắn lại với ngươi vài câu!" Dương Thiên Lý nói với Đỗ Đan Đan bằng vẻ mặt kỳ lạ.
"Hả?"
Đỗ Đan Đan hơi mờ mịt.
Dương Thiên Lý hắng giọng, bắt chước giọng nói trầm thấp mà Tô Bình Nam quen dùng: "Nói với cái tiểu nha đầu kia, gọi ca ca thì gọi ca ca, đừng thêm chữ Hoại."
...
Thời tiết ngày càng lạnh, không khí Tết cũng bắt đầu rộn ràng. Hiện tại niên đại này không giống đời trước, đi xa không thuận tiện, đa số mọi người đều về nhà sớm vài ngày để đoàn tụ với gia đình.
Thị trấn Nhị Đài không lớn, vì vậy mặc dù trạm xe Nhị Đài chỉ là một trạm nhỏ, nhưng trạm trưởng Lý Nguyên Quảng cũng được coi là một nhân vật.
Dịp Tết hắn thường đưa người thân về nhà mẹ già ở Ô thành ở vài ngày. Nhưng năm nay lại khác, sau khi thu dọn đồ đạc xong, cả gia đình tay xách nách mang đi ra cổng thì trông thấy Lý Chí Vũ của trạm hàng, phía sau hắn dẫn theo một người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự tinh xảo.
"Trạm trưởng Lý, đây là giám đốc Tô của công ty thực phẩm Cẩm Tú."
Lý Nguyên Quảng biết công ty thực phẩm Cẩm Tú, gần đây tiểu tử Lý Chí Vũ thường xuyên chạy đến nhà mình để kiếm toa hàng cho công ty này. Nghe nói sếp tổng là người Ô thành, rất được hoan nghênh.
Giám đốc Tô đưa cho hắn một tấm danh thiếp. Lý Nguyên Quảng nhận lấy, nhìn lướt qua.
Tô Văn Văn, giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Cẩm Tú.
Mặt sau viết một câu: Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.
Đây là Tô Văn Văn học theo Tô Bình Nam. Danh thiếp của Tô Bình Nam chỉ có số điện thoại và câu thơ này ở mặt sau, đám Tô Văn Văn cảm thấy cực kỳ cá tính, bèn bắt chước theo. Bởi vậy, hiện giờ mặt sau danh thiếp của các lãnh đạo cấp cao trong Cẩm Tú đều in câu này.
"Giám đốc Tô đúng là tuổi trẻ tài cao. Chẳng hay ngươi tìm ta là vì?"
Lý Nguyên Quảng nhìn Tô Văn Văn trẻ tuổi phía đối diện, giọng điệu chân thành.
Tô Văn Văn mỉm cười nói: "Thường ngày trạm trưởng Lý bận rộn, công ty Cẩm Tú không giúp đỡ được gì. Nghe Lý Chí Vũ nói trạm trưởng muốn đi Ô thành, phía công ty Cẩm Tú vẫn có chút tác dụng, vì vậy chủ động đến thăm hỏi." Nói rồi Tô Văn Văn vẫy tay, tức thì một chiếc xe việt dã màu đen mới tinh chạy tới, dừng ở bên cạnh. Tiếp đó, một người trẻ tuổi bước xuống.
Tô Văn Văn nói tiếp: "Trạm trưởng Lý, Tô tổng của chúng ta biết ngài về quê bất tiện, lập tức phái chiếc xe này tới. Tài xế tên là Tiểu Ngô."
Trong lúc Lý Nguyên Quảng mờ mịt chưa kịp phản ứng, tài xế Tiểu Ngô đã mỉm cười với hắn, khoanh tay đứng sau lưng hắn.
"Có chuyện gì thì ngài cứ dặn dò hắn. Mọi người đến Ô thành, Tô tổng còn chuẩn bị quà cho lão thái thái. Tiểu Ngô biết địa chỉ, đến lúc đó hắn sẽ xử lý ổn thỏa."
Tô Văn Văn đưa cho Tiểu Ngô một tấm thẻ màu vàng có ký hiệu Cẩm Tú Các 003.
"Trạm trưởng Lý thuộc gia tộc lớn, ta để lại thẻ của Cẩm Tú Các cho Tiểu Ngô. Nếu có tiệc tùng gì đó, ngài cứ nói với hắn một tiếng là được."
Nước quá trong thì không có cá, Lý Nguyên Quảng cũng quen với đạo lý đối nhân xử thế. Bình thường Lý Chí Vũ biếu tặng hắn không ít, cũng không làm kiêu. Hắn cười ha hả, khách khí vài câu rồi nhận lấy.
Xe chạy rất êm, tài xế rất kiệm lời. Nhìn con gái nghe nhạc hoạt bát trên xe và thổ sản vùng núi chất đầy cốp sau, Lý Nguyên Quảng gật đầu. Xem ra sang năm phải để dành thêm toa hàng trống cho Cẩm Tú. Người ta khéo hiểu lòng người quá chừng, còn nể mặt mình nữa.
Xe bon bon tiến vào Ô thành, từ xa Lý Nguyên Quảng đã trông thấy một chiếc xe việt dã có kiểu dáng tương tự đang chờ ở đó. Tiểu Ngô xuống xe, chuyển mấy thùng rượu Mao Đài và thuốc lá Trung Hoa vào trong xe.
Tiểu Ngô lau mồ hôi, nói với Lý Nguyên Quảng: "Trạm trưởng Lý, Tô tổng nói sắp sang năm mới rồi, ngài khó tránh khỏi xã giao. Ngài không thiếu thổ sản vùng núi, còn thuốc lá và rượu thì tương đối khó kiếm ở Ô thành, thế nên để lại cho ngươi một ít."
Sau khi tới Ô thành, Tiểu Ngô lại hỗ trợ mang đồ lên lầu. Lúc sắp đi, hắn tươi cười nói: "Trạm trưởng Lý, mấy ngày tới luôn có xe đậu ở bên dưới, khi nào cần thì ngài gọi một tiếng là được."
Lý Nguyên Quảng chỉ là trạm trưởng của một thị trấn nhỏ, nào đã được hưởng đãi ngộ cao như vậy bao giờ, nhất thời hắn hơi ngượng ngùng. Vợ hắn thì ngược lại, mặt mày vui mừng, cảm thấy nở mày nở mặt trước cả gia tộc, luôn miệng đồng ý.
Lý Nguyên Quảng là lão nhị trong nhà, lão đại Lý Nguyên Kiệt là trưởng phòng nhỏ trong cục Nông Nghiệp, xem như có chút thực quyền. Bình thường tết nhất do lão đại sắp xếp. Hôm nay thấy Lý Nguyên Quảng được người ta đối đãi như thế, hắn lập tức cảm thấy mất mặt, mặc dù không bộc lộ ra ngoài, nhưng sắc mặt có phần không vui.
"Nhị ca, các ngươi là bạn bè kiểu gì? Hào phóng ghê!" Đệ đệ nhỏ nhất Lý Nguyên Cát liếc nhìn rượu Mao Đài và thuốc lá, buông lời cảm thán rồi hỏi.
"Bạn bè bình thường, bạn bè bình thường, người ta hơi nhiệt tình mà thôi." Lý Nguyên Quảng cười ha ha, trong lòng lại đang suy nghĩ qua Tết có nên bảo Lý Chí Vũ vận chuyển thêm hàng hóa hay không.
Tiếng "choang choang" vang lên bên tai không ngừng, máu tươi chảy dọc theo làn da rơi xuống đất.
Cuối cùng Đỗ Đan Đan không nhịn được hô: "Được rồi, cút đi!"
Mấy người Lý Đạo như được đại xá, lập tức vắt chân lên cổ chạy ra cửa, sợ mình đi chậm một bước Đỗ Đan Đan sẽ hối hận.
Dương Thiên Lý chặn đường bọn hắn. Trước ánh mắt hoảng sợ của mấy người, hắn quẳng mấy trăm tệ trong túi xuống đất, sau đó chỉ vào đầu mình.
Đám Lý Đạo hơi bất ngờ, khom lưng cúi đầu nhặt mấy đồng tiền rồi biến mất ngoài cửa với tốc độ ánh sáng.
"Các ngươi có cần đi bệnh viện không?"
Dương Thiên Lý nhìn mấy thanh niên trẻ, nhẹ giọng hỏi.
"Không cần, không sao." Mấy người Lâu Vượng lắc đầu. Đám người kia là kẻ lõi đời đúng chuẩn, trông thì ác đấy, nhưng chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi.
"Bạn học Đỗ, Nam ca bảo ta nhắn lại với ngươi vài câu!" Dương Thiên Lý nói với Đỗ Đan Đan bằng vẻ mặt kỳ lạ.
"Hả?"
Đỗ Đan Đan hơi mờ mịt.
Dương Thiên Lý hắng giọng, bắt chước giọng nói trầm thấp mà Tô Bình Nam quen dùng: "Nói với cái tiểu nha đầu kia, gọi ca ca thì gọi ca ca, đừng thêm chữ Hoại."
...
Thời tiết ngày càng lạnh, không khí Tết cũng bắt đầu rộn ràng. Hiện tại niên đại này không giống đời trước, đi xa không thuận tiện, đa số mọi người đều về nhà sớm vài ngày để đoàn tụ với gia đình.
Thị trấn Nhị Đài không lớn, vì vậy mặc dù trạm xe Nhị Đài chỉ là một trạm nhỏ, nhưng trạm trưởng Lý Nguyên Quảng cũng được coi là một nhân vật.
Dịp Tết hắn thường đưa người thân về nhà mẹ già ở Ô thành ở vài ngày. Nhưng năm nay lại khác, sau khi thu dọn đồ đạc xong, cả gia đình tay xách nách mang đi ra cổng thì trông thấy Lý Chí Vũ của trạm hàng, phía sau hắn dẫn theo một người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự tinh xảo.
"Trạm trưởng Lý, đây là giám đốc Tô của công ty thực phẩm Cẩm Tú."
Lý Nguyên Quảng biết công ty thực phẩm Cẩm Tú, gần đây tiểu tử Lý Chí Vũ thường xuyên chạy đến nhà mình để kiếm toa hàng cho công ty này. Nghe nói sếp tổng là người Ô thành, rất được hoan nghênh.
Giám đốc Tô đưa cho hắn một tấm danh thiếp. Lý Nguyên Quảng nhận lấy, nhìn lướt qua.
Tô Văn Văn, giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Cẩm Tú.
Mặt sau viết một câu: Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.
Đây là Tô Văn Văn học theo Tô Bình Nam. Danh thiếp của Tô Bình Nam chỉ có số điện thoại và câu thơ này ở mặt sau, đám Tô Văn Văn cảm thấy cực kỳ cá tính, bèn bắt chước theo. Bởi vậy, hiện giờ mặt sau danh thiếp của các lãnh đạo cấp cao trong Cẩm Tú đều in câu này.
"Giám đốc Tô đúng là tuổi trẻ tài cao. Chẳng hay ngươi tìm ta là vì?"
Lý Nguyên Quảng nhìn Tô Văn Văn trẻ tuổi phía đối diện, giọng điệu chân thành.
Tô Văn Văn mỉm cười nói: "Thường ngày trạm trưởng Lý bận rộn, công ty Cẩm Tú không giúp đỡ được gì. Nghe Lý Chí Vũ nói trạm trưởng muốn đi Ô thành, phía công ty Cẩm Tú vẫn có chút tác dụng, vì vậy chủ động đến thăm hỏi." Nói rồi Tô Văn Văn vẫy tay, tức thì một chiếc xe việt dã màu đen mới tinh chạy tới, dừng ở bên cạnh. Tiếp đó, một người trẻ tuổi bước xuống.
Tô Văn Văn nói tiếp: "Trạm trưởng Lý, Tô tổng của chúng ta biết ngài về quê bất tiện, lập tức phái chiếc xe này tới. Tài xế tên là Tiểu Ngô."
Trong lúc Lý Nguyên Quảng mờ mịt chưa kịp phản ứng, tài xế Tiểu Ngô đã mỉm cười với hắn, khoanh tay đứng sau lưng hắn.
"Có chuyện gì thì ngài cứ dặn dò hắn. Mọi người đến Ô thành, Tô tổng còn chuẩn bị quà cho lão thái thái. Tiểu Ngô biết địa chỉ, đến lúc đó hắn sẽ xử lý ổn thỏa."
Tô Văn Văn đưa cho Tiểu Ngô một tấm thẻ màu vàng có ký hiệu Cẩm Tú Các 003.
"Trạm trưởng Lý thuộc gia tộc lớn, ta để lại thẻ của Cẩm Tú Các cho Tiểu Ngô. Nếu có tiệc tùng gì đó, ngài cứ nói với hắn một tiếng là được."
Nước quá trong thì không có cá, Lý Nguyên Quảng cũng quen với đạo lý đối nhân xử thế. Bình thường Lý Chí Vũ biếu tặng hắn không ít, cũng không làm kiêu. Hắn cười ha hả, khách khí vài câu rồi nhận lấy.
Xe chạy rất êm, tài xế rất kiệm lời. Nhìn con gái nghe nhạc hoạt bát trên xe và thổ sản vùng núi chất đầy cốp sau, Lý Nguyên Quảng gật đầu. Xem ra sang năm phải để dành thêm toa hàng trống cho Cẩm Tú. Người ta khéo hiểu lòng người quá chừng, còn nể mặt mình nữa.
Xe bon bon tiến vào Ô thành, từ xa Lý Nguyên Quảng đã trông thấy một chiếc xe việt dã có kiểu dáng tương tự đang chờ ở đó. Tiểu Ngô xuống xe, chuyển mấy thùng rượu Mao Đài và thuốc lá Trung Hoa vào trong xe.
Tiểu Ngô lau mồ hôi, nói với Lý Nguyên Quảng: "Trạm trưởng Lý, Tô tổng nói sắp sang năm mới rồi, ngài khó tránh khỏi xã giao. Ngài không thiếu thổ sản vùng núi, còn thuốc lá và rượu thì tương đối khó kiếm ở Ô thành, thế nên để lại cho ngươi một ít."
Sau khi tới Ô thành, Tiểu Ngô lại hỗ trợ mang đồ lên lầu. Lúc sắp đi, hắn tươi cười nói: "Trạm trưởng Lý, mấy ngày tới luôn có xe đậu ở bên dưới, khi nào cần thì ngài gọi một tiếng là được."
Lý Nguyên Quảng chỉ là trạm trưởng của một thị trấn nhỏ, nào đã được hưởng đãi ngộ cao như vậy bao giờ, nhất thời hắn hơi ngượng ngùng. Vợ hắn thì ngược lại, mặt mày vui mừng, cảm thấy nở mày nở mặt trước cả gia tộc, luôn miệng đồng ý.
Lý Nguyên Quảng là lão nhị trong nhà, lão đại Lý Nguyên Kiệt là trưởng phòng nhỏ trong cục Nông Nghiệp, xem như có chút thực quyền. Bình thường tết nhất do lão đại sắp xếp. Hôm nay thấy Lý Nguyên Quảng được người ta đối đãi như thế, hắn lập tức cảm thấy mất mặt, mặc dù không bộc lộ ra ngoài, nhưng sắc mặt có phần không vui.
"Nhị ca, các ngươi là bạn bè kiểu gì? Hào phóng ghê!" Đệ đệ nhỏ nhất Lý Nguyên Cát liếc nhìn rượu Mao Đài và thuốc lá, buông lời cảm thán rồi hỏi.
"Bạn bè bình thường, bạn bè bình thường, người ta hơi nhiệt tình mà thôi." Lý Nguyên Quảng cười ha ha, trong lòng lại đang suy nghĩ qua Tết có nên bảo Lý Chí Vũ vận chuyển thêm hàng hóa hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.