Chương 57: Không mắc mưu nữa
Luna Huang
23/12/2019
Hứa Bộ Nam nhìn thái độ kỳ quái của Niên Khai Điềm một lúc, mới mở miệng nói: “Không có gì, hôm nay ta rảnh rỗi nên đến tìm sư muội đi dạo thôi, không làm phiền Hy huynh.” Hôm nay nàng không vận loại y phục kia?
Niên Khai Điềm lại rất thỏa mái, thái độ như là chưa từng nhìn thấy cảnh kia vậy, nàng phủi tay đứng lên, “Trùng hợp hôm nay muội bận rồi, đại sư huynh có thể tìm người khác bồi.” Ánh mắt của nàng bình tĩnh, một chút gợn sóng cũng không có lom lom nhìn hắn, kéo theo tiếu ý nhàn nhạt ở khóe miệng để người nhận không ra hiện tại nàng mang tâm trạng gì.
Mắt nàng lại nhìn ra phía sau lưng hắn, tiếu ý sâu một phần. Hất nhẹ cằm sang phía đó một cái, đồng thời nói: “A, có người đến bồi đại sư huynh đi dạo rồi.”
Lúc đầu Lương Tuấn Hy còn sợ nàng sẽ kiềm chế không được, kích động mắng thậm chí là đánh người nữa, không nghĩ đến nàng bình thản như vậy, thật để hắn an tâm. Hắn nghe tiếng bước chân, đoán được người đến là Niên Tuệ Nhàn.
“Hứa sư huynh, đường tỷ, Hy ca!” Niên Tuệ Nhàn mang tiếu dung khả ái bước đến trước mặt Niên Khai Điềm, âm thanh ngọt ngào nói: “Đường tỷ a, hôm qua ngươi đi đâu vì sao ta đến viện lại không thấy.”
“Một mình xuống phố đi dạo mà thôi.” Niên Khai Điềm vẫn giữ tiếu ý kia, rất bình tĩnh nói: “Đại sư huynh nói rảnh rỗi muốn mang ngươi đi dạo kìa.”
“Ngươi...” Niên Tuệ Nhàn lại bày thái độ ngượng ngùng, e ngại Lương Tuấn Hy bên cạnh Niên Khai Điềm nên túm lấy tay kéo nàng ta sang một bên nói nhỏ: “Ngươi nói đi đâu a, có đi cũng phải ngươi đi mới đúng.”
Niên Khai Điềm lắc đầu rộng lượng cao giọng đáp trả: “Ta bận rồi, ngươi cùng đại sư huynh tự đi đi thôi.” Diễn đến nhập tâm như vậy, nếu không phải nàng nhìn thấy tận mắt sợ rằng rất khó phát hiện a. Cả gương mặt đỏ bừng cũng diễn ra được, nàng ta không đi hát hí quả thực rất phí.
Lòng của Niên Tuệ Nhàn cùng Hứa Bộ Nam đồng loạt phát sinh bất an mãnh liệt, mũi tên nhọn lập tức hướng thẳng lên người Lương Tuấn Hy. Năm đó hắn đi ngang qua có lẽ cũng phát hiện đi, nhưng bọn họ khảo nghiệm lâu như vậy cũng không phát hiện dị dạng. Hôm nay thái độ của Niên Khai Điềm như vậy để bọn họ không thể không lo lắng được.
Lắc lắc tay của Niên Khai Điềm, Niên Tuệ Nhàn tiếp tục nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngươi cũng không biết về dược liệu, nào giúp được Hy ca, vẫn là đi với Hứa sư huynh đi, nếu ngươi không muốn đi một mình với hắn, ta cũng cùng các ngươi đi, được không?”
Sau đó còn bày vẻ bí mật thì thầm một câu bên tai Niên Khai Điềm: “Cơ hội hiếm có nha, chớ bỏ lỡ.”
“Đúng a sư muội, đừng ở đây làm phiền Hy huynh nữa.” Âm thanh của Hứa Bộ Nam lúc này có chút nộ khí không để người phát hiện. Hai tay chấp sau lưng của hắn sớm nắm chặt thành quyền rồi. Hắn tuyệt không để bất kỳ kẻ nào phá hỏng kế hoạch của hắn.
Trái lại tiếu ý nồng nặc trong giọng nói của Lương Tuấn Hy để người không khó nhận ra tâm trạng của hắn. “Điềm Điềm làm sao sẽ làm phiền ta, Hứa huynh quá lời rồi.”
Niên Khai Điềm hơi ngửa đầu bật cười ha hả không hề có chút nữ tính nào, mặc cho Niên Tuệ Nhàn liên tục lắc tay nàng nhỏ giọng nhắc nhở ‘Hứa sư huynh đang ở đây, ngươi thục nữ một chút có được không’, nhưng nàng vẫn nghe không lọt tai: “Ai nói với các ngươi ta bận ở nơi này a?”
Các ngươi nghĩ là các ngươi rất hiểu ta sao? Chớ hoang tưởng nữa.
Đôi mắt của nàng linh hoạt quét sang Hứa Bộ Nam rồi dừng lại trên mặt Niên Tuệ Nhàn: “Sáng nay mẫu thân trước mặt phụ thân chê bai ta không ít, nên ta chuẩn bị đến tìm đường tỷ tầm sư học đạo a!”
“Những thứ đó để sau đi, lâu lâu Hứa sư huynh mới có dịp rảnh rỗi, ngươi nên biết nắm lấy thời cơ.” Niên Tuệ Nhàn vẫn không chịu buông tha. Nếu là Niên Khai Điềm biết tính toán sổ sách chẳng phải trước nay nàng nỗ lực đều phí công rồi sao. Nàng mới không để chuyện này xảy ra.
“A, đây đúng là cơ hội hiếm có a!” Niên Khai Điềm thấy Niên Tuệ Nhàn liên tục gật đầu như gà mổ thóc, nàng lanh lảnh cười, nhướng mi thâm ý hỏi: “Vậy ta liền nhường cho ngươi, thế nào?”
Tay của Niên Tuệ Nhàn nhất thời cứng đờ, cơ mặt như bị kết băng vậy, nói thế nàng ta biết được chút gì rồi sao? Không, tuyệt đối không phải, lấy tính cách của Niên Khai Điềm nếu là biết nhất định sẽ nháo to chuyện. Có lẽ nàng ta chỉ là đoán ra mà thôi, chớ tự dọa mình, sau này hành sự cẩn thận hơn liền được.Sau khi tự trấn an bản thân xong nàng mới lắp bắp nói: “Ta...ta làm sao có thể.”
Niên Khai Điềm thấp giọng, áp sát bên tay nàng ta, âm thanh lại có chút cường điệu nói: “Chẳng phải ngươi rất am hiểu hắn sao, ta là đang cho ngươi cơ hội a, nắm cho chắc, không có lần sau đâu.” Ánh mắt của nàng ý vị thâm trường nhìn Hứa Bộ Nam.
Lòng của Hứa Bộ Nam lập tức run lên một cái, vì sao hôm nay nàng lại có phản ứng kỳ quái như vậy. Bất quá hắn biết không nên dây dưa nữa, chuyện này hắn sẽ tìm hiểu kỹ hơn.
“Nếu sự muội bận vậy ta cũng không làm phiền nữa. Hy huynh cáo từ.”
- -
Ngay thời gian hắn xoay người, Niên Khai Điềm thẳng thắt lưng hướng hắn hô to: “Đại sư huynh.” Hắn dừng bước quay lại, nàng nói thêm: “Thay muội mang đường muội đi dạo đi, dạo này nàng liên tục sinh khí đường tỷ, nhân cơ hội này đi ra ngoài giải buồn cũng tốt.”
Sau đó nàng kéo tay Niên Tuệ Nhàn bước đến chỗ Hứa Bộ Nam, giao cho hắn: “Vậy đường muội trông cậy vào đại sư huynh a.” Mặt mày nàng cười đến cong loan, cả mắt cũng híp lại thành một đường chỉ, để người thấy nàng là thật lòng chúc phúc hai người trước mắt.
“Được.” Hứa Bộ Nam cứng ngắt đáp xong đầy nộ khí ly khai. Nếu mọi người nhìn thấy chỉ nghĩ rằng hắn vì sinh khí Niên Khai Điềm bỏ mặt mình mà nộ thôi.
Niên Tuệ Nhàn cắn cắn môi lại nói: “Chết ngươi rồi, ngươi làm Hứa sư huynh giận rồi, còn không mau an ủi hắn đi.”
“Vậy ngươi thay ta đi.” Nói xong Niên Khai Điềm phất phất tay như là xua đuổi rồi lập tức ly khai chỗ đó bước đến chỗ Lương Tuấn Hy. Như là chưa hề phát sinh chuyện gì mà tùy tiện hỏi: “Tuấn Hy, lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
Niên Tuệ Nhàn rất ấm ức nhìn trắc diện của Niên Khai Điềm rồi cũng ngúng nguẩy bỏ ra ngoài. Đến cùng là sai ở khâu nào để nàng ta phải nghi ngờ mình?
Tuy đây là lần thứ hai nghe nàng gọi mình là “Tuấn Hy” nhưng tim của hắn vẫn kích động đập đến liên hồi, hô hấp có chút không thông thuận. Hôm qua hắn không lưu ý lắm nhưng hôm nay thì không thể, “Không giận sao?”
“Có gì để giận, hôm qua chẳng phải nói rõ là khóc không phải vì bọn họ còn gì. Quan trọng hơn hết là nhị thúc cùng đường tỷ, hai người bọn họ...tại thời thế đi.”
Quan hệ của nàng cùng Hứa Bộ Nam chỉ có ngoài ngoài ngầm hiểu mà thôi. Là nàng chạy theo người ta, người ta chưa từng đáp ứng hay hứa hẹn với nàng thứ gì. Cho nên nếu làm lớn chuyện thì hắn chỉ là người ngoài cuộc, có loạn cũng chỉ là Niên gia loạn mà thôi.
Phải công nhân hắn tính toán thật tốt, cho dù sóng gió gì kéo đến cũng chẳng đánh đến chỗ hắn dù chỉ nửa phần. Nếu nàng có cắn chặt hắn không buông hắn cũng có thể đối ngoại nói hắn chỉ xem nàng như sư muội, vậy liền phủi sạch hết thảy.
Mà nếu nàng xe rách mặt liền là để nhị thúc cùng đường tỷ khó xử, lấy tính cách của bọn họ, ly khai cũng là chuyện có thể đoán. Thế nhưng thiên hạ to lớn, nhị thúc không tiền tài không sức lực đi đâu đây? Từ nhỏ nhị thúc lại yêu thương nàng như vậy, đường tỷ tuy trước không thân với nàng cho lắm, thế nhưng hiện tại giúp nàng không ít thứ.
Vẫn là Lương Tuấn Hy sáng suốt, hắn nhìn thấu mọi thứ, không như nàng đây có mắt như không có. Vì vậy nàng quyết định làm theo lời hắn nói, xem như chưa phát sinh chuyện gì, mà bản thân cũng sẽ không mắc bẫy của bọn họ.
Niên Khai Điềm quay đầu nhìn căn phòng đang mở rộng cửa của Lương Tuấn Hy. Lúc này nàng nhớ những thứ bên trong rương gỗ. Tên ngốc này làm nhiều chuyện vì nàng như vậy, nàng cũng nên làm chút gì đó cho hắn chứ.
“Vậy vì sao nàng khóc?” Lương Tuấn Hy ôn nhu khẽ khom người hỏi, miễn bàn giờ phút này hắn có bao nhiêu hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì nàng nói thích hắn mà là tâm nàng không tồn tại nam nhân khác nữa. Chỉ có như vậy mới sẽ không lưu tâm, lười phản ứng, vậy liền đồng nghĩa với việc hắn có thể may mắn được nàng lựa chọn.
“Ta vào đó xem chút nhé.” Không đợi Lương Tuấn Hy đồng ý, nàng đã cất bước tiến vào. Đập vào mắt chính là kiện y phục hôm qua được treo trên giá, nhưng nàng không có lưu tâm vì tâm trí của nàng đã sớm đặt hết vào đồ trong rương rồi.
Lương Tuấn Hy cũng bước vào theo nàng, “Nàng vào đó làm gì?” Phòng của hắn nào có thứ gì đẹp mắt cho nàng xem.
Niên Khai Điềm không tiện trước mặt hắn mở rương, bởi hắn tuy nhìn không thấy nhưng vẫn có thể nghe mà phán đoán xem nàng đang làm gì. “Ngươi gấp gáp cái gì, sợ ta trộm đồ sao, vậy thôi ta đi ra đây.” Âm thanh của nàng có chút tiếc nuối để Lương Tuấn Hy cảm thấy áy náy mà mặc kệ nàng.
“Không, không phải như vậy.” Quả nhiên Lương Tuấn Hy vô lực nói: “Vậy nàng xem đi, đồ trong tủ bên trái của ta, bên phải của nhị đệ. Còn có trên giường...”
“Biết rồi biết rồi, ngươi lắm lời như vậy để làm gì, mau đi làm việc của ngươi đi, mặc kệ ta.” Nàng mở tủ hắn, leo lên giường hắn làm gì? Cái nàng cần là đồ trong rương, được không?
Niên Khai Điềm ngồi ở trên ghế gỗ, mặt hướng về hắn không cần biết hắn có nhìn thấy hay không liên tục xua xua tay đuổi người.
Lương Tuấn Hy nghe vậy cũng không có lưu lại nữa, nếu đổi lại là lúc trước, nàng đến đi ngang viện cũng không thèm, giờ đây chịu bước vào phòng hắn đã là rất tốt rồi, không làm nàng mất hứng được. “Vậy ta ra ngoài, có gì nàng gọi ta.”
“Ân, đi đi đi đi!” Phòng hắn đảo mắt một cái liền xem rõ hết rồi, có gì khó khăn để nàng gọi hắn hỗ trợ chứ, nàng mới không thèm gọi hắn đâu. Hắn nói nhiều như vậy để làm gì, nàng cũng không chạm vào những thứ đó cơ mà, thứ nàng muốn là đồ trong rương kia kìa.
- -
Sau khi xác định hắn tiếp tục vật lộn trong đóng dược liệu bên ngoài không lưu ý đến mình, nàng cũng đứng lên bước đến chỗ rương. Mở nắp liền thấy được hộp đựng bạch ngọc quan, phàm là thứ gì liên quan đến nàng cũng được hắn xếp gọn ở đây.
Đột nhiên trong lòng vừa có ấm áp vừa có áy náy trộn lẫn dâng trào, hốc mắt lại có chút ẩm ướt rồi. Tên ngốc này...
Nàng đưa tay lấy con diều bị gãy cánh cùng trâm gỗ ra đặt lên bàn gỗ gần đó. Sau đó từ trong vạt áo trước ngực lấy chút keo, chậm rãi dính những lại với nhau để hoàn thiện lại vậy ban đầu. Tuy biết rằng không thể nào loại bỏ được vết nứt nhưng ít nhất nhìn từ xa cũng không thấy hư hao.
Sau đó nàng cẩn thận cất lại vào trong rương, lại đem những thứ khác ra xem một lượt, thứ nào sửa lại được nàng sẽ sửa lại. Nàng để ý thấy Lương Tuấn Hy lâu lâu lại quay đầu nhìn vào, như thể sợ nàng dẫm phải cạm bẫy gì trong phòng hắn vậy.
Cuối cùng nàng thu dọn hết, chỉ cầm một con diều trắng cùng lồng đèn kéo quân, hai vật đều làm bằng gỗ bọc giấy không vẽ chút gì, bước ra ngoài. Do hắn nhìn không thấy thế nên trên giấy đều là không có hình thù gì, nhưng nàng vẫn muốn lấy trở về viện. Dù sao cũng là hắn tặng nàng, mà nàng cũng không muốn hắn biết mình lấy đi.
“Ta trở về đây.”
“Nàng về nhanh như vậy a?” Lương Tuấn Hy thập phần tiếc nuối đứng lên. Nàng vừa đến nói với hắn không được bao lâu liền vào phòng ngồi đến giờ, vừa ra liền bảo về rồi.
“Ân, ta đi tìm đường tỷ đây, tạm biệt.” Niên Khai Điềm không quay đầu lại, ôm đồ trong lòng, chân tự tin bước ra khỏi viện, bước về Điềm Viên.
Niên Khai Điềm lại rất thỏa mái, thái độ như là chưa từng nhìn thấy cảnh kia vậy, nàng phủi tay đứng lên, “Trùng hợp hôm nay muội bận rồi, đại sư huynh có thể tìm người khác bồi.” Ánh mắt của nàng bình tĩnh, một chút gợn sóng cũng không có lom lom nhìn hắn, kéo theo tiếu ý nhàn nhạt ở khóe miệng để người nhận không ra hiện tại nàng mang tâm trạng gì.
Mắt nàng lại nhìn ra phía sau lưng hắn, tiếu ý sâu một phần. Hất nhẹ cằm sang phía đó một cái, đồng thời nói: “A, có người đến bồi đại sư huynh đi dạo rồi.”
Lúc đầu Lương Tuấn Hy còn sợ nàng sẽ kiềm chế không được, kích động mắng thậm chí là đánh người nữa, không nghĩ đến nàng bình thản như vậy, thật để hắn an tâm. Hắn nghe tiếng bước chân, đoán được người đến là Niên Tuệ Nhàn.
“Hứa sư huynh, đường tỷ, Hy ca!” Niên Tuệ Nhàn mang tiếu dung khả ái bước đến trước mặt Niên Khai Điềm, âm thanh ngọt ngào nói: “Đường tỷ a, hôm qua ngươi đi đâu vì sao ta đến viện lại không thấy.”
“Một mình xuống phố đi dạo mà thôi.” Niên Khai Điềm vẫn giữ tiếu ý kia, rất bình tĩnh nói: “Đại sư huynh nói rảnh rỗi muốn mang ngươi đi dạo kìa.”
“Ngươi...” Niên Tuệ Nhàn lại bày thái độ ngượng ngùng, e ngại Lương Tuấn Hy bên cạnh Niên Khai Điềm nên túm lấy tay kéo nàng ta sang một bên nói nhỏ: “Ngươi nói đi đâu a, có đi cũng phải ngươi đi mới đúng.”
Niên Khai Điềm lắc đầu rộng lượng cao giọng đáp trả: “Ta bận rồi, ngươi cùng đại sư huynh tự đi đi thôi.” Diễn đến nhập tâm như vậy, nếu không phải nàng nhìn thấy tận mắt sợ rằng rất khó phát hiện a. Cả gương mặt đỏ bừng cũng diễn ra được, nàng ta không đi hát hí quả thực rất phí.
Lòng của Niên Tuệ Nhàn cùng Hứa Bộ Nam đồng loạt phát sinh bất an mãnh liệt, mũi tên nhọn lập tức hướng thẳng lên người Lương Tuấn Hy. Năm đó hắn đi ngang qua có lẽ cũng phát hiện đi, nhưng bọn họ khảo nghiệm lâu như vậy cũng không phát hiện dị dạng. Hôm nay thái độ của Niên Khai Điềm như vậy để bọn họ không thể không lo lắng được.
Lắc lắc tay của Niên Khai Điềm, Niên Tuệ Nhàn tiếp tục nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngươi cũng không biết về dược liệu, nào giúp được Hy ca, vẫn là đi với Hứa sư huynh đi, nếu ngươi không muốn đi một mình với hắn, ta cũng cùng các ngươi đi, được không?”
Sau đó còn bày vẻ bí mật thì thầm một câu bên tai Niên Khai Điềm: “Cơ hội hiếm có nha, chớ bỏ lỡ.”
“Đúng a sư muội, đừng ở đây làm phiền Hy huynh nữa.” Âm thanh của Hứa Bộ Nam lúc này có chút nộ khí không để người phát hiện. Hai tay chấp sau lưng của hắn sớm nắm chặt thành quyền rồi. Hắn tuyệt không để bất kỳ kẻ nào phá hỏng kế hoạch của hắn.
Trái lại tiếu ý nồng nặc trong giọng nói của Lương Tuấn Hy để người không khó nhận ra tâm trạng của hắn. “Điềm Điềm làm sao sẽ làm phiền ta, Hứa huynh quá lời rồi.”
Niên Khai Điềm hơi ngửa đầu bật cười ha hả không hề có chút nữ tính nào, mặc cho Niên Tuệ Nhàn liên tục lắc tay nàng nhỏ giọng nhắc nhở ‘Hứa sư huynh đang ở đây, ngươi thục nữ một chút có được không’, nhưng nàng vẫn nghe không lọt tai: “Ai nói với các ngươi ta bận ở nơi này a?”
Các ngươi nghĩ là các ngươi rất hiểu ta sao? Chớ hoang tưởng nữa.
Đôi mắt của nàng linh hoạt quét sang Hứa Bộ Nam rồi dừng lại trên mặt Niên Tuệ Nhàn: “Sáng nay mẫu thân trước mặt phụ thân chê bai ta không ít, nên ta chuẩn bị đến tìm đường tỷ tầm sư học đạo a!”
“Những thứ đó để sau đi, lâu lâu Hứa sư huynh mới có dịp rảnh rỗi, ngươi nên biết nắm lấy thời cơ.” Niên Tuệ Nhàn vẫn không chịu buông tha. Nếu là Niên Khai Điềm biết tính toán sổ sách chẳng phải trước nay nàng nỗ lực đều phí công rồi sao. Nàng mới không để chuyện này xảy ra.
“A, đây đúng là cơ hội hiếm có a!” Niên Khai Điềm thấy Niên Tuệ Nhàn liên tục gật đầu như gà mổ thóc, nàng lanh lảnh cười, nhướng mi thâm ý hỏi: “Vậy ta liền nhường cho ngươi, thế nào?”
Tay của Niên Tuệ Nhàn nhất thời cứng đờ, cơ mặt như bị kết băng vậy, nói thế nàng ta biết được chút gì rồi sao? Không, tuyệt đối không phải, lấy tính cách của Niên Khai Điềm nếu là biết nhất định sẽ nháo to chuyện. Có lẽ nàng ta chỉ là đoán ra mà thôi, chớ tự dọa mình, sau này hành sự cẩn thận hơn liền được.Sau khi tự trấn an bản thân xong nàng mới lắp bắp nói: “Ta...ta làm sao có thể.”
Niên Khai Điềm thấp giọng, áp sát bên tay nàng ta, âm thanh lại có chút cường điệu nói: “Chẳng phải ngươi rất am hiểu hắn sao, ta là đang cho ngươi cơ hội a, nắm cho chắc, không có lần sau đâu.” Ánh mắt của nàng ý vị thâm trường nhìn Hứa Bộ Nam.
Lòng của Hứa Bộ Nam lập tức run lên một cái, vì sao hôm nay nàng lại có phản ứng kỳ quái như vậy. Bất quá hắn biết không nên dây dưa nữa, chuyện này hắn sẽ tìm hiểu kỹ hơn.
“Nếu sự muội bận vậy ta cũng không làm phiền nữa. Hy huynh cáo từ.”
- -
Ngay thời gian hắn xoay người, Niên Khai Điềm thẳng thắt lưng hướng hắn hô to: “Đại sư huynh.” Hắn dừng bước quay lại, nàng nói thêm: “Thay muội mang đường muội đi dạo đi, dạo này nàng liên tục sinh khí đường tỷ, nhân cơ hội này đi ra ngoài giải buồn cũng tốt.”
Sau đó nàng kéo tay Niên Tuệ Nhàn bước đến chỗ Hứa Bộ Nam, giao cho hắn: “Vậy đường muội trông cậy vào đại sư huynh a.” Mặt mày nàng cười đến cong loan, cả mắt cũng híp lại thành một đường chỉ, để người thấy nàng là thật lòng chúc phúc hai người trước mắt.
“Được.” Hứa Bộ Nam cứng ngắt đáp xong đầy nộ khí ly khai. Nếu mọi người nhìn thấy chỉ nghĩ rằng hắn vì sinh khí Niên Khai Điềm bỏ mặt mình mà nộ thôi.
Niên Tuệ Nhàn cắn cắn môi lại nói: “Chết ngươi rồi, ngươi làm Hứa sư huynh giận rồi, còn không mau an ủi hắn đi.”
“Vậy ngươi thay ta đi.” Nói xong Niên Khai Điềm phất phất tay như là xua đuổi rồi lập tức ly khai chỗ đó bước đến chỗ Lương Tuấn Hy. Như là chưa hề phát sinh chuyện gì mà tùy tiện hỏi: “Tuấn Hy, lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
Niên Tuệ Nhàn rất ấm ức nhìn trắc diện của Niên Khai Điềm rồi cũng ngúng nguẩy bỏ ra ngoài. Đến cùng là sai ở khâu nào để nàng ta phải nghi ngờ mình?
Tuy đây là lần thứ hai nghe nàng gọi mình là “Tuấn Hy” nhưng tim của hắn vẫn kích động đập đến liên hồi, hô hấp có chút không thông thuận. Hôm qua hắn không lưu ý lắm nhưng hôm nay thì không thể, “Không giận sao?”
“Có gì để giận, hôm qua chẳng phải nói rõ là khóc không phải vì bọn họ còn gì. Quan trọng hơn hết là nhị thúc cùng đường tỷ, hai người bọn họ...tại thời thế đi.”
Quan hệ của nàng cùng Hứa Bộ Nam chỉ có ngoài ngoài ngầm hiểu mà thôi. Là nàng chạy theo người ta, người ta chưa từng đáp ứng hay hứa hẹn với nàng thứ gì. Cho nên nếu làm lớn chuyện thì hắn chỉ là người ngoài cuộc, có loạn cũng chỉ là Niên gia loạn mà thôi.
Phải công nhân hắn tính toán thật tốt, cho dù sóng gió gì kéo đến cũng chẳng đánh đến chỗ hắn dù chỉ nửa phần. Nếu nàng có cắn chặt hắn không buông hắn cũng có thể đối ngoại nói hắn chỉ xem nàng như sư muội, vậy liền phủi sạch hết thảy.
Mà nếu nàng xe rách mặt liền là để nhị thúc cùng đường tỷ khó xử, lấy tính cách của bọn họ, ly khai cũng là chuyện có thể đoán. Thế nhưng thiên hạ to lớn, nhị thúc không tiền tài không sức lực đi đâu đây? Từ nhỏ nhị thúc lại yêu thương nàng như vậy, đường tỷ tuy trước không thân với nàng cho lắm, thế nhưng hiện tại giúp nàng không ít thứ.
Vẫn là Lương Tuấn Hy sáng suốt, hắn nhìn thấu mọi thứ, không như nàng đây có mắt như không có. Vì vậy nàng quyết định làm theo lời hắn nói, xem như chưa phát sinh chuyện gì, mà bản thân cũng sẽ không mắc bẫy của bọn họ.
Niên Khai Điềm quay đầu nhìn căn phòng đang mở rộng cửa của Lương Tuấn Hy. Lúc này nàng nhớ những thứ bên trong rương gỗ. Tên ngốc này làm nhiều chuyện vì nàng như vậy, nàng cũng nên làm chút gì đó cho hắn chứ.
“Vậy vì sao nàng khóc?” Lương Tuấn Hy ôn nhu khẽ khom người hỏi, miễn bàn giờ phút này hắn có bao nhiêu hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì nàng nói thích hắn mà là tâm nàng không tồn tại nam nhân khác nữa. Chỉ có như vậy mới sẽ không lưu tâm, lười phản ứng, vậy liền đồng nghĩa với việc hắn có thể may mắn được nàng lựa chọn.
“Ta vào đó xem chút nhé.” Không đợi Lương Tuấn Hy đồng ý, nàng đã cất bước tiến vào. Đập vào mắt chính là kiện y phục hôm qua được treo trên giá, nhưng nàng không có lưu tâm vì tâm trí của nàng đã sớm đặt hết vào đồ trong rương rồi.
Lương Tuấn Hy cũng bước vào theo nàng, “Nàng vào đó làm gì?” Phòng của hắn nào có thứ gì đẹp mắt cho nàng xem.
Niên Khai Điềm không tiện trước mặt hắn mở rương, bởi hắn tuy nhìn không thấy nhưng vẫn có thể nghe mà phán đoán xem nàng đang làm gì. “Ngươi gấp gáp cái gì, sợ ta trộm đồ sao, vậy thôi ta đi ra đây.” Âm thanh của nàng có chút tiếc nuối để Lương Tuấn Hy cảm thấy áy náy mà mặc kệ nàng.
“Không, không phải như vậy.” Quả nhiên Lương Tuấn Hy vô lực nói: “Vậy nàng xem đi, đồ trong tủ bên trái của ta, bên phải của nhị đệ. Còn có trên giường...”
“Biết rồi biết rồi, ngươi lắm lời như vậy để làm gì, mau đi làm việc của ngươi đi, mặc kệ ta.” Nàng mở tủ hắn, leo lên giường hắn làm gì? Cái nàng cần là đồ trong rương, được không?
Niên Khai Điềm ngồi ở trên ghế gỗ, mặt hướng về hắn không cần biết hắn có nhìn thấy hay không liên tục xua xua tay đuổi người.
Lương Tuấn Hy nghe vậy cũng không có lưu lại nữa, nếu đổi lại là lúc trước, nàng đến đi ngang viện cũng không thèm, giờ đây chịu bước vào phòng hắn đã là rất tốt rồi, không làm nàng mất hứng được. “Vậy ta ra ngoài, có gì nàng gọi ta.”
“Ân, đi đi đi đi!” Phòng hắn đảo mắt một cái liền xem rõ hết rồi, có gì khó khăn để nàng gọi hắn hỗ trợ chứ, nàng mới không thèm gọi hắn đâu. Hắn nói nhiều như vậy để làm gì, nàng cũng không chạm vào những thứ đó cơ mà, thứ nàng muốn là đồ trong rương kia kìa.
- -
Sau khi xác định hắn tiếp tục vật lộn trong đóng dược liệu bên ngoài không lưu ý đến mình, nàng cũng đứng lên bước đến chỗ rương. Mở nắp liền thấy được hộp đựng bạch ngọc quan, phàm là thứ gì liên quan đến nàng cũng được hắn xếp gọn ở đây.
Đột nhiên trong lòng vừa có ấm áp vừa có áy náy trộn lẫn dâng trào, hốc mắt lại có chút ẩm ướt rồi. Tên ngốc này...
Nàng đưa tay lấy con diều bị gãy cánh cùng trâm gỗ ra đặt lên bàn gỗ gần đó. Sau đó từ trong vạt áo trước ngực lấy chút keo, chậm rãi dính những lại với nhau để hoàn thiện lại vậy ban đầu. Tuy biết rằng không thể nào loại bỏ được vết nứt nhưng ít nhất nhìn từ xa cũng không thấy hư hao.
Sau đó nàng cẩn thận cất lại vào trong rương, lại đem những thứ khác ra xem một lượt, thứ nào sửa lại được nàng sẽ sửa lại. Nàng để ý thấy Lương Tuấn Hy lâu lâu lại quay đầu nhìn vào, như thể sợ nàng dẫm phải cạm bẫy gì trong phòng hắn vậy.
Cuối cùng nàng thu dọn hết, chỉ cầm một con diều trắng cùng lồng đèn kéo quân, hai vật đều làm bằng gỗ bọc giấy không vẽ chút gì, bước ra ngoài. Do hắn nhìn không thấy thế nên trên giấy đều là không có hình thù gì, nhưng nàng vẫn muốn lấy trở về viện. Dù sao cũng là hắn tặng nàng, mà nàng cũng không muốn hắn biết mình lấy đi.
“Ta trở về đây.”
“Nàng về nhanh như vậy a?” Lương Tuấn Hy thập phần tiếc nuối đứng lên. Nàng vừa đến nói với hắn không được bao lâu liền vào phòng ngồi đến giờ, vừa ra liền bảo về rồi.
“Ân, ta đi tìm đường tỷ đây, tạm biệt.” Niên Khai Điềm không quay đầu lại, ôm đồ trong lòng, chân tự tin bước ra khỏi viện, bước về Điềm Viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.