Chương 56: TÂM Ý TƯƠNG ĐỐI
Luna Huang
21/12/2019
Tác giả: Luna Huang
Đến chiều cả hai mới thoát khỏi được khu rừng, Lương Tuấn Hy kéo Niên Khai Điềm đến một khách điếm trước. Hắn gọi ra vài món ăn đơn giản xong, lại bảo tiểu nhị luộc cho mình một cái trứng gà nóng.
Niên Khai Điềm hiếu kỳ hỏi: “Không về nhà, đến đây làm gì?” Hôm nay nàng đi ra ngoài lâu như vậy, còn chưa có thỉnh an nương a, sổ sách cũng chưa hề nhìn tới.
Lương Tuấn Hy cầm đũa lên nói với nàng, “Mất hết nửa buổi nàng cũng đói rồi, ăn cái này trước đi, chút nữa hồi phủ lại ăn thứ khác.”
“Ân.” Niên Khai Điềm đồng ý, dù gì nàng cũng đói sắp ngất rồi, vẫn là ăn trước đi, nhỡ chút nữa hồi phủ, tắm xong lại ngủ mất. Nàng ăn được hai đũa lại thấy người đối diện chỉ ngồi đó, lập tức phát giác bản thân vô tâm.
Nàng vội gắp một ít thức ăn cho vào chén của hắn: “Ngươi cũng ăn đi.”
“Ân.” Lương Tuấn Hy cũng vui vẻ cầm chén đũa lên ăn.
Hai người ăn xong, tiểu nhị cũng mang trứng gà lên. Dưới ánh mắt lom lom hiếu kỳ của Niên Khai Điềm, Lương Tuấn Hy cẩn thận lột vỏ rồi xé vạt áo của mình.
“Ta có!” Niên Khai Điềm thấy vậy liền trước một bước, xé đi một phần váy không bám bẩn trên người mình đưa cho hắn. Tuy nàng không biết hắn làm gì, nhưng mà y phục hắn vốn không nhiều còn bị xé rách thì không tốt. Y phục Hứa Bộ Nam cho nàng, nàng vốn không dự tính mặc tiếp nữa, vậy thì xé đi. Mà có lẽ bọn họ sớm cho nàng đội mũ xanh nên mới cố ý tặng cho nàng kiện y phục này.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, quan hệ của nàng cùng hắn cứ lắp la lắp liếm không công khai xem như vẫn là chưa có gì, vậy thì đâu tính là bị chụp mũ xanh đâu. Cùng lắm thì là bị lừa gạt tình cảm thế thôi, mà nàng cũng không hề buồn, vậy liền cho qua đi.
Lương Tuấn Hy nào có để ý đến là âm thanh xé rách bởi lúc này rất ồn, nên càng không biết mảnh vải trên đó nằm trên y phục của nàng, hắn ‘đa tạ’ một tiếng liền đưa tay nhận lấy. Sau đó lại tỉ mỉ bọc trứng lại, đứng lên bước đến bên cạnh này.
“Ngươi muốn làm gì vậy?” Niên Khai Điềm cũng còn chưa biết hắn muốn làm gì, nên thân người hơi ngửa ra sau.
Lương Tuấn Hy chuẩn xác vươn tay ra, giữ lấy sau gáy của nàng, lại chậm rãi đem trứng đặt lên mắt nàng nhẹ nhàng lăn: “Nàng khóc lâu như vậy thiết nghĩ mắt cũng sưng to rồi, nếu để mọi người thấy vậy có phải sẽ đau lòng không!” Âm thanh ôn nhuận truyền vào tại khiến Niên Khai Điềm có chút ngượng lại có chút ấm áp ngọt ngào.
Không nghĩ đến chuyện này hắn cũng quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn còn giống nữ nhân hơn cả nàng. Nàng nhắm mắt tùy ý hắn thay mình lăn mắt, cảm giác được nhịp đập của trái tim mình có chút nhanh rồi.
Chỉ là nàng có thích hắn sao, nàng không biết!
Do ở Lan Châu có không ít thương nhân lái buôn qua lại, dân phong cởi mở nên đối với lễ tiết đều nhìn rất thoáng, hành động của Lương Tuấn Hy trong mắt của bọn họ cũng chỉ là bình thường mà thôi. Thế nên giờ đây ngoại trừ ngưỡng mộ ra, thì cũng chỉ là ngưỡng mộ. Nếu đổi lại là ở kinh thành, sớm không biết đã hình thành biết bao nhiêu bài văn khó nghe rồi.
Đến khi Niên Khai Điềm hồi phủ, nàng tắm xong lập tức lăn lên giường ngủ, bởi vì bản thân quá mệt mỏi rồi. Trước đó cũng không quên nói với Thước nhi, y phục kia mang đi thiêu đốt, những loại y phục như thế này ngày sau nàng cũng sẽ không vận đến nữa, mang hết cho người khác đi.
Thước nhi thập phần không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là làm theo. Nàng đốt xong kiện y phục kia liền, lấy hết y phục dạng nữ tính có trong tủ một lần soạn ra ngoài. Bản thân nàng từng có hai kiện như vậy, là lúc tiểu thư vì Hứa Bộ Nam mà thay đổi bản thân cũng có làm cho nàng, nhưng mặc cảm thấy rất vướn víu nên cũng không có mặc nữa, đương nhiên nếu giờ có đổi ý mặc thì cũng quá muộn rồi, mặc có vừa nữa đâu.
Lúc này tú phường mang y phục đến, nàng lại vất vả một phen lựa hết y phục nữ tính kia ra. Sau đó mang y phục mới tặng cho Niên Nhạn Thanh cùng Niên Tuệ Nhàn, bảo là tiểu thư may cho bọn họ, số y phục cũ liền mang xuất phủ đi tặng người khác.
---Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Sáng ngày kế tiếp, Niên Khai Điềm đến luyện võ trường trở về liền đến thỉnh an Khúc thị, trùng hợp Niên Sở Hoằng cũng ở, hắn ha ha cười vẫy tay nói: “Điềm Điềm, đến thật đúng lúc a, phụ thân có việc muốn tìm ngươi.”
Niên Khai Điềm cười tít mắt nhảy vào ngưỡng cửa, tinh nghịch hỏi: “Nga? Phụ thân vừa áp tiêu về đã vui như vậy, có phải mua được thứ gì cho người ta hay không?”
“Ngươi đừng suốt ngày chỉ biết ăn chơi có được không.” Khúc thị có chút không hài lòng về thái độ không nghiêm túc của Niên Khai Điềm mấy hôm nay: “Ngươi xem, sổ sách tính lúc nào cũng sai.”
Biết nữ nhi y hệt mình, thế nên Niên Sở Hoằng cũng mở miệng mà bao che: “Nàng đừng vậy, Điềm Điềm hiếu động đương nhiên đối với mấy thứ khô khan đó không có hứng thú rồi, chuyện gì cũng phải từ từ.”
“Phụ thân uy vũ.” Niên Khai Điềm ngửa đầu hô to khẩu hiệu ba lần. Quả nhiên sổ sách cực kỳ khô khan, nàng căn bản nuốt không nỗi a!
Vỗ vỗ vai trấn an thê tử xong, Niên Sở Hoằng lại bật cười nói với nữ nhi rằng: “Điềm Điềm a, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, phụ thân vừa thương lượng với mẫu thân ngươi xong, để ngươi nhanh chóng thành thân.”
Niên Khai Điềm rất không ý tứ phun hết trà trong miệng ra ngoài, khụ khụ hai tiếng rất kinh ngạc hô: “Sao nhanh vậy?” Nếu là đời trước có lẽ nàng đã vui đến không ngủ được, thế như đời này khác rồi, cho dù Hứa Bộ Nam không lén lút sau lưng nàng thì nàng cũng không nguyện thành thân quá sớm nữa.
“Không những phải nhanh mà còn phải tìm nam nhân nào có thể thay ngươi tính toán sổ sách nữa.” Khúc thị nhấp một ngụm trà tiếp lời. Chuyện này phải suy tính thật kỹ, nàng cùng lão gia bàn bao lâu, vẫn là cảm thấy Hứa Bộ Nam là lựa chọn tốt nhất. Hắn là nàng cùng lão gia nhìn lớn lên, lại thông minh còn có thể tính toán, mà nữ nhi của nàng lại thích hắn, vậy đã là không còn gì để chê nữa rồi.
Lúc này Hoa nhũ nương mang chút trái cây đã cắt sẵn bước vào, hành qua lễ liền đặt lên bàn. Nàng hy vọng qua chuyện này Lương Tuấn Hy sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn. Hôm qua nhìn thấy hắn trở về, không biết gặp phải chuyện gì, mặt mày vui vẻ hẳn ra nói chuyện cũng nhiều hơn, cơm cũng ăn thêm hai chén khiến nàng rất vui. Nhìn biểu hiện tổng thể kia nhất định là liên quan đến Niên Khai Điềm rồi.
Niên Khai Điềm xua xua tay cực lực cự tuyệt: “Không muốn đâu!”
“Còn xấu hổ nữa a! Không phải lúc trước rất muốn thành thân sao?” Khúc thị che miệng nhìn nư nhi của mình cười, nghĩ rằng nàng xấu hổ nên mới cự tuyệt.
Niên Sở Hoằng vuốt râu hào sảng nghĩ gì nói đó: “Điềm Điềm phụ thân chỉ có mỗi mình ngươi, ngươi thành thân sớm vừa giúp cho tiêu cục có người chăm lo không cần mẫu thân ngươi vất vả, lại để chúng ta mau có tôn tử bế không phải rất tốt sao?”
“Người ta không muốn đâu.” Niên Khai Điềm có chút giận, đứng lên: “Nếu muốn thì hai người hòa ly rồi tự thành thân lại đi.” Dứt lời xoay người bước ra ngoài.
Ba người đứng hình đồng loạt nhìn bóng lưng nàng như thể không tin được nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy. Từ lúc hôn mê tỉnh lại nàng quả là thay đổi rất nhiều, nhiều đến nỗi bọn họ đôi lúc nhận không ra nữa.
Niên Khai Điềm rời khỏi viện của Khúc thị liền đến tìm Lương Tuấn Hy. Khi nàng đến hắn đang bận bịu phân loại dược từ trong hai rương lớn mà phụ thân nàng vừa mang về. Hôm nay có lẽ do hắn bận bịu không lưu ý mà không phát hiện ra nàng đến.
Nàng bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh hắn hỏi: “Mỗi ngày đều làm những công việc này không chán a?”
Khi nàng đứng bên cạnh mình, Lương Tuấn Hy đã phát hiện rồi, hắn còn chưa có phản ứng gì đã nghe nàng hỏi một câu. “Nếu ta nói ta chán vậy có phải may miệng lại không cần ăn nữa không?” Hay hoặc là nàng nuôi ta cũng được. Chỉ là vế sau hắn chỉ âm thầm bổ sung.
“Xem ngươi kìa, mồ hôi đầy trán thế này cũng không ngừng lại nghỉ một chút.”
Niên Khai Điềm bật cười ha ha, nàng đưa tay giúp hắn lau mồ hồi trên trán hệt như hôm qua hắn giúp nàng lăn mắt vậy. Hành động này khiến tim hắn suýt chút nữa là ngưng đập luôn rồi. Có phải nàng đã thay đổi rồi không, nếu là như vậy lúc đầu hắn nên sớm nói cho nàng biết, vậy có phải tốt hơn rất nhiều không.
Nhớ lại lời của mẫu thân lúc nãy, Niên Khai Điềm thở dài ai oán nói: “Ngươi thật giỏi a, thứ gì cũng tinh thông.”
“Nào có.” Lương Tuấn Hy cười gượng hai tiếng, “Kỳ thực ta không giỏi về dược đâu, là nhị đệ mới là giỏi. Cha dạy, nhị đệ luôn vừa nói đã biết, lại còn là nói một biết mười, ta phải học đi học lại mới biết.” Đây là hắn nói thật, cha nương bảo hắn không nên cố sức nữa, thế nhưng hắn vì nàng mới cố gắng học, hắn muốn sức khỏe của nàng do chính tay hắn chăm sóc.
Trùng hợp Hứa Bộ Nam bước đến nhìn thấy một màn này đầy ấp không cam lòng. Không phải nói nàng đã lâu không gặp Lương Tuấn Hy nữa rồi sao, vì sao sẽ thân mật như vậy?
“Sư muội, Hy huynh.”
“Hứa huynh đến có việc gì?” Mặt của Lương Tuấn Hy đỏ bừng, không biết là vì làm nhiều việc hay vì phơi nắng hạ hay do hành động ban nãy của Niên Khai Điềm mà nhìn vô cùng khả ái. Hắn hướng mặt về phía âm thanh vừa phát ra, đứng lên như thể nếu là nói lấy dược hắn lập tức đi lấy vậy.
Niên Khai Điềm thu tay lại, xoay đầu nâng mắt nhìn người cách mình một khoảng không xa. Nàng không vội đứng lên, vẫn im lặng nhìn đôi mày cau lại của Hứa Bộ Nam. Nếu là trước nàng sớm đã chạy đến đó, nhưng hiện tại không có nếu.
Đến chiều cả hai mới thoát khỏi được khu rừng, Lương Tuấn Hy kéo Niên Khai Điềm đến một khách điếm trước. Hắn gọi ra vài món ăn đơn giản xong, lại bảo tiểu nhị luộc cho mình một cái trứng gà nóng.
Niên Khai Điềm hiếu kỳ hỏi: “Không về nhà, đến đây làm gì?” Hôm nay nàng đi ra ngoài lâu như vậy, còn chưa có thỉnh an nương a, sổ sách cũng chưa hề nhìn tới.
Lương Tuấn Hy cầm đũa lên nói với nàng, “Mất hết nửa buổi nàng cũng đói rồi, ăn cái này trước đi, chút nữa hồi phủ lại ăn thứ khác.”
“Ân.” Niên Khai Điềm đồng ý, dù gì nàng cũng đói sắp ngất rồi, vẫn là ăn trước đi, nhỡ chút nữa hồi phủ, tắm xong lại ngủ mất. Nàng ăn được hai đũa lại thấy người đối diện chỉ ngồi đó, lập tức phát giác bản thân vô tâm.
Nàng vội gắp một ít thức ăn cho vào chén của hắn: “Ngươi cũng ăn đi.”
“Ân.” Lương Tuấn Hy cũng vui vẻ cầm chén đũa lên ăn.
Hai người ăn xong, tiểu nhị cũng mang trứng gà lên. Dưới ánh mắt lom lom hiếu kỳ của Niên Khai Điềm, Lương Tuấn Hy cẩn thận lột vỏ rồi xé vạt áo của mình.
“Ta có!” Niên Khai Điềm thấy vậy liền trước một bước, xé đi một phần váy không bám bẩn trên người mình đưa cho hắn. Tuy nàng không biết hắn làm gì, nhưng mà y phục hắn vốn không nhiều còn bị xé rách thì không tốt. Y phục Hứa Bộ Nam cho nàng, nàng vốn không dự tính mặc tiếp nữa, vậy thì xé đi. Mà có lẽ bọn họ sớm cho nàng đội mũ xanh nên mới cố ý tặng cho nàng kiện y phục này.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, quan hệ của nàng cùng hắn cứ lắp la lắp liếm không công khai xem như vẫn là chưa có gì, vậy thì đâu tính là bị chụp mũ xanh đâu. Cùng lắm thì là bị lừa gạt tình cảm thế thôi, mà nàng cũng không hề buồn, vậy liền cho qua đi.
Lương Tuấn Hy nào có để ý đến là âm thanh xé rách bởi lúc này rất ồn, nên càng không biết mảnh vải trên đó nằm trên y phục của nàng, hắn ‘đa tạ’ một tiếng liền đưa tay nhận lấy. Sau đó lại tỉ mỉ bọc trứng lại, đứng lên bước đến bên cạnh này.
“Ngươi muốn làm gì vậy?” Niên Khai Điềm cũng còn chưa biết hắn muốn làm gì, nên thân người hơi ngửa ra sau.
Lương Tuấn Hy chuẩn xác vươn tay ra, giữ lấy sau gáy của nàng, lại chậm rãi đem trứng đặt lên mắt nàng nhẹ nhàng lăn: “Nàng khóc lâu như vậy thiết nghĩ mắt cũng sưng to rồi, nếu để mọi người thấy vậy có phải sẽ đau lòng không!” Âm thanh ôn nhuận truyền vào tại khiến Niên Khai Điềm có chút ngượng lại có chút ấm áp ngọt ngào.
Không nghĩ đến chuyện này hắn cũng quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn còn giống nữ nhân hơn cả nàng. Nàng nhắm mắt tùy ý hắn thay mình lăn mắt, cảm giác được nhịp đập của trái tim mình có chút nhanh rồi.
Chỉ là nàng có thích hắn sao, nàng không biết!
Do ở Lan Châu có không ít thương nhân lái buôn qua lại, dân phong cởi mở nên đối với lễ tiết đều nhìn rất thoáng, hành động của Lương Tuấn Hy trong mắt của bọn họ cũng chỉ là bình thường mà thôi. Thế nên giờ đây ngoại trừ ngưỡng mộ ra, thì cũng chỉ là ngưỡng mộ. Nếu đổi lại là ở kinh thành, sớm không biết đã hình thành biết bao nhiêu bài văn khó nghe rồi.
Đến khi Niên Khai Điềm hồi phủ, nàng tắm xong lập tức lăn lên giường ngủ, bởi vì bản thân quá mệt mỏi rồi. Trước đó cũng không quên nói với Thước nhi, y phục kia mang đi thiêu đốt, những loại y phục như thế này ngày sau nàng cũng sẽ không vận đến nữa, mang hết cho người khác đi.
Thước nhi thập phần không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là làm theo. Nàng đốt xong kiện y phục kia liền, lấy hết y phục dạng nữ tính có trong tủ một lần soạn ra ngoài. Bản thân nàng từng có hai kiện như vậy, là lúc tiểu thư vì Hứa Bộ Nam mà thay đổi bản thân cũng có làm cho nàng, nhưng mặc cảm thấy rất vướn víu nên cũng không có mặc nữa, đương nhiên nếu giờ có đổi ý mặc thì cũng quá muộn rồi, mặc có vừa nữa đâu.
Lúc này tú phường mang y phục đến, nàng lại vất vả một phen lựa hết y phục nữ tính kia ra. Sau đó mang y phục mới tặng cho Niên Nhạn Thanh cùng Niên Tuệ Nhàn, bảo là tiểu thư may cho bọn họ, số y phục cũ liền mang xuất phủ đi tặng người khác.
---Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Sáng ngày kế tiếp, Niên Khai Điềm đến luyện võ trường trở về liền đến thỉnh an Khúc thị, trùng hợp Niên Sở Hoằng cũng ở, hắn ha ha cười vẫy tay nói: “Điềm Điềm, đến thật đúng lúc a, phụ thân có việc muốn tìm ngươi.”
Niên Khai Điềm cười tít mắt nhảy vào ngưỡng cửa, tinh nghịch hỏi: “Nga? Phụ thân vừa áp tiêu về đã vui như vậy, có phải mua được thứ gì cho người ta hay không?”
“Ngươi đừng suốt ngày chỉ biết ăn chơi có được không.” Khúc thị có chút không hài lòng về thái độ không nghiêm túc của Niên Khai Điềm mấy hôm nay: “Ngươi xem, sổ sách tính lúc nào cũng sai.”
Biết nữ nhi y hệt mình, thế nên Niên Sở Hoằng cũng mở miệng mà bao che: “Nàng đừng vậy, Điềm Điềm hiếu động đương nhiên đối với mấy thứ khô khan đó không có hứng thú rồi, chuyện gì cũng phải từ từ.”
“Phụ thân uy vũ.” Niên Khai Điềm ngửa đầu hô to khẩu hiệu ba lần. Quả nhiên sổ sách cực kỳ khô khan, nàng căn bản nuốt không nỗi a!
Vỗ vỗ vai trấn an thê tử xong, Niên Sở Hoằng lại bật cười nói với nữ nhi rằng: “Điềm Điềm a, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, phụ thân vừa thương lượng với mẫu thân ngươi xong, để ngươi nhanh chóng thành thân.”
Niên Khai Điềm rất không ý tứ phun hết trà trong miệng ra ngoài, khụ khụ hai tiếng rất kinh ngạc hô: “Sao nhanh vậy?” Nếu là đời trước có lẽ nàng đã vui đến không ngủ được, thế như đời này khác rồi, cho dù Hứa Bộ Nam không lén lút sau lưng nàng thì nàng cũng không nguyện thành thân quá sớm nữa.
“Không những phải nhanh mà còn phải tìm nam nhân nào có thể thay ngươi tính toán sổ sách nữa.” Khúc thị nhấp một ngụm trà tiếp lời. Chuyện này phải suy tính thật kỹ, nàng cùng lão gia bàn bao lâu, vẫn là cảm thấy Hứa Bộ Nam là lựa chọn tốt nhất. Hắn là nàng cùng lão gia nhìn lớn lên, lại thông minh còn có thể tính toán, mà nữ nhi của nàng lại thích hắn, vậy đã là không còn gì để chê nữa rồi.
Lúc này Hoa nhũ nương mang chút trái cây đã cắt sẵn bước vào, hành qua lễ liền đặt lên bàn. Nàng hy vọng qua chuyện này Lương Tuấn Hy sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn. Hôm qua nhìn thấy hắn trở về, không biết gặp phải chuyện gì, mặt mày vui vẻ hẳn ra nói chuyện cũng nhiều hơn, cơm cũng ăn thêm hai chén khiến nàng rất vui. Nhìn biểu hiện tổng thể kia nhất định là liên quan đến Niên Khai Điềm rồi.
Niên Khai Điềm xua xua tay cực lực cự tuyệt: “Không muốn đâu!”
“Còn xấu hổ nữa a! Không phải lúc trước rất muốn thành thân sao?” Khúc thị che miệng nhìn nư nhi của mình cười, nghĩ rằng nàng xấu hổ nên mới cự tuyệt.
Niên Sở Hoằng vuốt râu hào sảng nghĩ gì nói đó: “Điềm Điềm phụ thân chỉ có mỗi mình ngươi, ngươi thành thân sớm vừa giúp cho tiêu cục có người chăm lo không cần mẫu thân ngươi vất vả, lại để chúng ta mau có tôn tử bế không phải rất tốt sao?”
“Người ta không muốn đâu.” Niên Khai Điềm có chút giận, đứng lên: “Nếu muốn thì hai người hòa ly rồi tự thành thân lại đi.” Dứt lời xoay người bước ra ngoài.
Ba người đứng hình đồng loạt nhìn bóng lưng nàng như thể không tin được nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy. Từ lúc hôn mê tỉnh lại nàng quả là thay đổi rất nhiều, nhiều đến nỗi bọn họ đôi lúc nhận không ra nữa.
Niên Khai Điềm rời khỏi viện của Khúc thị liền đến tìm Lương Tuấn Hy. Khi nàng đến hắn đang bận bịu phân loại dược từ trong hai rương lớn mà phụ thân nàng vừa mang về. Hôm nay có lẽ do hắn bận bịu không lưu ý mà không phát hiện ra nàng đến.
Nàng bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh hắn hỏi: “Mỗi ngày đều làm những công việc này không chán a?”
Khi nàng đứng bên cạnh mình, Lương Tuấn Hy đã phát hiện rồi, hắn còn chưa có phản ứng gì đã nghe nàng hỏi một câu. “Nếu ta nói ta chán vậy có phải may miệng lại không cần ăn nữa không?” Hay hoặc là nàng nuôi ta cũng được. Chỉ là vế sau hắn chỉ âm thầm bổ sung.
“Xem ngươi kìa, mồ hôi đầy trán thế này cũng không ngừng lại nghỉ một chút.”
Niên Khai Điềm bật cười ha ha, nàng đưa tay giúp hắn lau mồ hồi trên trán hệt như hôm qua hắn giúp nàng lăn mắt vậy. Hành động này khiến tim hắn suýt chút nữa là ngưng đập luôn rồi. Có phải nàng đã thay đổi rồi không, nếu là như vậy lúc đầu hắn nên sớm nói cho nàng biết, vậy có phải tốt hơn rất nhiều không.
Nhớ lại lời của mẫu thân lúc nãy, Niên Khai Điềm thở dài ai oán nói: “Ngươi thật giỏi a, thứ gì cũng tinh thông.”
“Nào có.” Lương Tuấn Hy cười gượng hai tiếng, “Kỳ thực ta không giỏi về dược đâu, là nhị đệ mới là giỏi. Cha dạy, nhị đệ luôn vừa nói đã biết, lại còn là nói một biết mười, ta phải học đi học lại mới biết.” Đây là hắn nói thật, cha nương bảo hắn không nên cố sức nữa, thế nhưng hắn vì nàng mới cố gắng học, hắn muốn sức khỏe của nàng do chính tay hắn chăm sóc.
Trùng hợp Hứa Bộ Nam bước đến nhìn thấy một màn này đầy ấp không cam lòng. Không phải nói nàng đã lâu không gặp Lương Tuấn Hy nữa rồi sao, vì sao sẽ thân mật như vậy?
“Sư muội, Hy huynh.”
“Hứa huynh đến có việc gì?” Mặt của Lương Tuấn Hy đỏ bừng, không biết là vì làm nhiều việc hay vì phơi nắng hạ hay do hành động ban nãy của Niên Khai Điềm mà nhìn vô cùng khả ái. Hắn hướng mặt về phía âm thanh vừa phát ra, đứng lên như thể nếu là nói lấy dược hắn lập tức đi lấy vậy.
Niên Khai Điềm thu tay lại, xoay đầu nâng mắt nhìn người cách mình một khoảng không xa. Nàng không vội đứng lên, vẫn im lặng nhìn đôi mày cau lại của Hứa Bộ Nam. Nếu là trước nàng sớm đã chạy đến đó, nhưng hiện tại không có nếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.