Trùng Sinh Chi Siêu Cấp Chiến Hạm
Chương 8: Kế hoạch bắt nguồn phóng xạ
Thải Hồng Chi Môn
26/01/2017
Từ đằng xa mấy trăm ngàn km, trông Sao Mộc giống như một con quái thú to
lớn đang yên lặng nhìn chăm chú vào nơi này, vẫn hỗn độn trước sau như
một. Xa xa, Sao Mộc khổng lồ vẫn đang di chuyển lặng lẽ, hơn 60 vệ tinh ở trong đó chìm nổi, Tiêu Vũ từ trong hệ thống Sao Mộc tìm không thấy bất cứ nhân tố nào có khả năng gây ra phóng xạ mạnh như vậy.
Nếu không phải nhờ trước khi đến đây Tiêu Vũ đã cố ý gia cố qua lớp cách nhiệt và lớp chống phóng xạ, sợ là ngay trong chớp mắt này hắn đã bị lần dị thường này khiến cho toàn bộ thiết bị đều ngừng hoạt động, bộ điều khiển trung tâm hư tổn, trực tiếp chết đi luôn.
Nhưng dù là như vậy, Tiêu Vũ cũng bị làm cho cực kỳ không dễ chịu. Trên phi thuyền đã có vài chỗ tóe ra tia lửa rất nhỏ, nếu như xử lý trễ thì rất có thể sẽ khiến cho mất khống chế quy mô lớn, đến lúc đó liền nguy hiểm rồi.
Hơn ngàn cái bộ cảm biến được lắp khắp phi thuyền bắt đầu toàn lực thu thập dữ liệu. Máy đếm geiger, máy đo từ, quang phổ kế, máy phân tích phổ các loại thiết bị kiểm tra đo lường cũng được toàn lực khởi động. Vô số dữ liệu truyền vào trong não Tiêu Vũ, bắt đầu phân tích.
Gần hư chỉ trong chớp mắt Tiêu Vũ liền có được kết luận.
- Không có chuyển sang màu đỏ? Cũng không có chuyển sang màu xanh? Sao có thể như vậy? Kết luận này khiến cho Tiêu Vũ nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.
Nếu đã có phóng xạ, vậy tất nhiên cũng sẽ có nguồn phóng xạ. Mà căn cứ vào hiệu ứng Dopper, khi nguồn phóng xạ rời xa thì bước sóng phóng xạ sẽ xuất hiện hiện tượng dịch chuyển đỏ; ngược lại, khi nguồn phóng xạ tới gần thì sẽ xuất hiện dịch chuyển xanh. Nhưng kết quả quan trắc lúc này của Tiêu Vũ là: không có chuyển đỏ, cũng không có chuyển xanh.
Điều này cho thấy phóng xạ không có khả năng là tới từ Sao Mộc, bởi vì Tiêu Vũ lúc này đang rời xa Sao Mộc, hoặc là nói Sao Mộc đang rời xa Tiêu Vũ. Nếu như phóng xạ là tới từ Sao Mộc, bằng không Tiêu Vũ phải nên quan trắc đến chuyển đỏ mới đúng.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng, đó là nguồn phóng xạ giữ vững đồng dạng tốc độ với phi thuyền Tiêu Vũ, bất kể là tốc độ hay phương hướng đều không khác chút nào. Hoặc là nói... nguồn phóng xạ đang ở ngay trên phi thuyền.
Tiêu Vũ lập tức bắt đầu vòng kiểm tra đo lường thứ hai.
- Mức độ phóng xạ trong phi thuyền yếu hơn bên ngoài đến mấy chục lần, bộ cảm biến ngoài phi thuyền đo lường được phóng xạ cũng cao nhất, chẳng lẽ phóng xạ tới từ bên ngoài phi thuyền? Không đúng, hoặc là nói phóng xạ đang bám vào ngay vỏ ngoài?
Tiêu Vũ lập tức khởi động máy cảm biến quang học, kiểm tra tỉ mỉ vỏ ngoài phi thuyền, có thể phía trên vỏ ngoài phi thuyền không hề có bất kỳ thứ đồ gì không thuộc về phi thuyền.
- Đến cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề!
Tiêu Vũ lòng như lửa đốt, tình huống thế này nếu kéo dài thêm lát nữa khả năng sẽ phát sinh sự cố nghiêm trọng. Nhưng Tiêu Vũ đã dùng hết thủ đoạn, lại không thể tìm ra vấn đề ở đâu dù chỉ một chút.
- Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
Tiêu Vũ kiềm nén sự hoảng loạn trong lòng.
- Sóng to gió lớn như Mặt Trăng Sao Mộc đụng nhau ta đều có thể vượt qua được, ta cũng không tin mình lại lật thuyền trong mương.
Ngay lúc này, máy đếm Geiger lại điên cuồng báo động lần nữa, lại có một nguồn phóng xạ bị quan trắc ra. Không giống lần trước, lần này Tiêu Vũ quan trắc được rõ ràng là chuyển sang màu xanh, điều này cho thấy nguồn phóng xạ đó đang nhanh chóng di chuyển tới gần mình.
Sau khi xác định phương vị, Tiêu Vũ lập tức đem thiết bị dò xét quang học nhắm ngay chỗ đó. Nhưng mà, lọt vào trong tầm mắt chỉ có Sao Mộc khổng lồ đang tự quay chậm rãi, nhiều nhất cũng chỉ có vài viên thiên thạch đang di chuyển dựa theo quỹ đạo của mình một cách thong dong. Ngoài những thứ này, đã không có bất cứ thứ gì khác.
Thế nhưng phóng xạ vẫn đang tăng cao dần dần, Tiêu Vũ cơ hồ muốn mở miêng văng tục.
- Đến cùng là thứ gì? Là thứ gì?
Tiêu Vũ phiền muộn không thôi, suy nghĩ thế nào cũng không thể hiểu thấu.
Đột nhiên, máy phân tích phổ biểu hiện nguồn phóng xạ chuyển xanh này biến mất rồi. Cùng lúc đó, cường độ phóng xạ vỏ ngoài phi thuyền cũng cao hơn gấp đôi so với vừa rồi.
Điều này cho thấy nguồn phóng xạ đã ngừng chuyển động.
- Chẳng lẽ lại có thêm một nguồn phóng xạ đã bám vào vỏ ngoài phi thuyền của ta?
Tiêu Vũ không khỏi cho ra phán đoán như vậy. Nhưng mặc kệ hắn tìm thế nào, ở trong phạm vi bước sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được đều không tìm thấy bất kỳ vật thể nào có khả năng phóng xạ.
Dựa theo cường độ phóng xạ lúc này để tính toán, nếu lại tới hai nguồn phóng xạ như thế này thì lớp chống phóng xạ của Tiêu Vũ chống đỡ không được rồi. Đến lúc đó, tất cả máy móc, thiết bị, mạch điện trong phi thuyền sẽ phải chịu hư tổn nghiêm trọng, thậm chí là hư tổn không thể sửa chữa.
- Hử?
Ngay ở thời điểm Tiêu Vũ nóng lòng không thôi, hắn lại nhận ra được một điểm chấn động không giống bình thường.
Hắn cảm giác được cường độ nguồn phóng xạ hơi tăng cao một chút, tựa như là nguồn phóng xạ đang cố gắng chui qua lớp chống phóng xạ, muốn chui vào trong phi thuyền.
- Thứ này còn có suy nghĩ của mình ư? Không lẽ là sinh vật?
Tiêu Vũ giật mình, lập tức liên thông điện cho một ít đường dây bên dưới lớp chống phóng xạ. Ở dưới tác dụng của trường điện từ, cái cảm giác bị thẩm thấu mới biến mất.
Tiêu Vũ lúc này đã vượt qua khoảng cách gần nhất với Sao Mộc, hiện giờ hắn đang lấy vận tốc 58 km/s rời xa Sao Mộc.
- Sao Mộc chỗ này quá quỷ dị rồi. Dù sao ta cũng đã thu thập được đầy đủ số liệu quan trắc, vẫn là tranh thủ thời gian chạy, thoát khỏi nguy hiểm trước lại nói sau.
Tiêu Vũ quyết định xong chủ ý, lại gia tốc thêm 10 giây, tiêu hao hết mấy tấn nhiên liệu đem tốc độ tăng lên đến 63 km/s.
Tuy nhiên, Tiêu Vũ lại nhận thấy được nguy hiểm, hắn lại quan trắc được hiện tượng chuyển xanh tượng trưng cho nguồn phóng xạ đang nhanh chóng tới gần mình. Lúc này đây, là hai nguồn phóng xạ khác nhau.
- Mẹ nó, thế này là muốn bố mày chết rồi! Tiêu Vũ biến đổi sắc mặt, dưới sự hoảng loạn cũng bất chấp việc mình căn bản là không hề nhìn thấy những thứ này, chỉ biết lấy súng laser ra, nhắm ngay phương vị quan trắc được nguồn phóng xạ tiến đến, sau đó dùng công suất lớn nhất bắn ra từng tia laser.
Tia laser lóe lên liền biến mất. Cùng lúc đó, ở trong thiết bị quan trắc của Tiêu Vũ cũng hiển thị có một nguồn phóng xạ chuyển xanh đã biến mất, hơn nữa cường độ phóng xạ của nguòn phóng xạ này cũng giảm xuống 2%.
- Thứ này thật là quỷ dị!
Tiêu Vũ âm thầm thở phào một hơi. Nhưng chỉ chớp mắt sau đó, nguồn phóng xạ kia lại chuyển xanh xuất hiện lần nữa.
Tựa như chỗ đó có một sinh vật không thể nhìn thấy, khi nó bị Tiêu Vũ công kích bằng súng laser thì dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lao về phía hắn.
- Thật đúng là đã kỳ lại quái!
Tiêu Vũ mắng một câu, sau đó tiếp tục dùng súng laser bắn về vị trí đó.
Một phát súng này cũng không có làm cho cường độ của nó giảm xuống. Tiêu Vũ kiểm tra số liệu, mới phát hiện thứ này không ngờ đã thay đổi vị trí, tránh thoát công kích của súng laser.
Tiêu Vũ rùng mình trong lòng, lập tức xoay chuyển họng súng, lần nữa nhắm ngay nguồn phóng xạ kia. Nhưng nguồn phóng xạ kia lại né, Tiêu Vũ lại nhắm bắn, giống như một người cảnh sát đang không ngừng nhắm bắn một tên trộm cướp đang không ngừng lẩn trốn.
Dưới sự công kích không ngừng nghỉ của Tiêu Vũ, thiết bị quan trắc hiển thị cường độ của nguồn phóng xạ này cũng đang không ngừng giảm xuống. Chỉ là, dù cường độ không ngừng giảm xuống nhưng chuyển xanh cũng không có biến mất.
Xạ kích liên tục khoảng ba phút, tiêu hao gần một tấn nhiên liệu, rốt cuộc nguồn phóng xạ này cũng biến mất trong thiết bị quan trắc của Tiêu Vũ.
- Thật là gặp quỷ rồi!
Tuy đã tiêu diệt mất một nguồn phóng xạ, nhưng Tiêu Vũ vẫn không dám có chút chủ quan, lại thay đổi phương hướng của súng laser nhắm ngay nguồn phóng xạ khác rồi bắt đầu xạ kích. Bốn phút sau, khi nguồn phóng xạ ở một chỗ khác cũng hoàn toàn biến mất, Tiêu Vũ mới thở phào một hơi.
Tiêu Vũ bắt đầu suy nghĩ, đây rốt cuộc là thứ gì.
Đầu tiên, thứ này là nhìn không thấy đấy. Tuy nhiên lại có thể thông qua máy đếm Geiger phát hiện ra sự hiện hữu của nó, lại có thể thông qua chuyển xanh và chuyển đỏ để xác định phương hướng cùng với tốc độ của nó, còn có thể dùng súng laser để giảm xuống cường độ của nó, cho đến khi tiêu diệt nó.
- Nó là... sinh vật trên Sao Mộc?
Thời gian dần trôi qua, trải qua phân tích, một ý nghĩ gần như không tưởng xuất hiện trong đầu Tiêu Vũ.
Có thể chủ động tấn công Tiêu Vũ, còn có thể né tránh xạ kích của súng , tất cả điều này cho thấy, thứ này là có được ý thức bản thân đấy.
Điều này hoàn toàn phá vỡ những hiểu biết trước kia đối với hai chữ "sự sống" của Tiêu Vũ. Trong suy nghĩ của hầu hết mọi người bao gồm cả Tiêu Vũ, sự sống là có thể nhìn thấy sờ được đấy. Coi như là con virus cực kỳ nhỏ bé chỉ có kết cấu DNA cơ bản, cũng có thể lộ ra hình thể ở dưới kính hiển vi điện tử.
Như vậy, nên làm sao phân loại một loại tồn tại có ý thức của mình, có thể tự do di chuyển nhưng lại không có một chút trọng lượng, hoàn toàn trong suốt, không phát ra cũng không phản xạ bất kỳ ánh sáng nào mà mắt thường có thể nhìn thấy, cả người chính là một nguồn phóng xạ. Loại tồn tại này nên làm sao phân loại?
Thời gian đã không cho phép Tiêu Vũ có cơ hội để suy nghĩ rồi, bởi vì hắn quan trắc được ở 300.000 km phía trước, trong khu vực một viên vệ tinh của Sao Mộc đã xuất hiện trên trăm cái nguồn phóng xạ, hơn nữa, bọn chúng đều biểu hiện chuyển xanh cực kỳ mãnh liệt. Điều này cho thấy chúng đang tiến về phía Tiêu Vũ với vận tốc vô cùng kinh khủng, vận tốc tới gần của hai bên gần như cao đến 150 km/s.
Với vận tốc như vậy, chỉ cần nửa giờ nữa hai bên sẽ chạm mặt với nhau.
Lớp chống phóng xạ hiện nay của Tiêu Vũ tối đa chỉ có thể ngăn cản bốn cái nguồn phóng xạ, nếu như trên trăm cái nguồn phóng xạ mà cùng nhau bám vào vỏ ngoài phi thuyền.... như vậy lớp vỏ ngoài của hắn sẽ bị hòa tan ngay lập tức, toàn bộ mạch điện phi thuyền sẽ chập mạch, mô-đun điều khiển trung tâm cũng lập tức tê liệt.
Như vậy có nghĩa Tiêu Vũ cũng sẽ triệt để chết đi, cho dù sau này mô-đun điều khiển trung tâm được sửa chữa để khởi động lại lần nữa, Tiêu Vũ cũng không thể sống lại rồi.
Bởi vì một khi mô-đun bị hỏng, tinh thần ý thức của Tiêu Vũ sẽ biến thành một đoạn code cố định trong thiết bị lưu trữ, đã mất đi ý thức bản thân.
- Bà mẹ nó!
Tiêu Vũ chửi bậy một câu, rốt cuộc mặc kệ việc năng lượng tiêu hao, tăng công suất súng laser lên mức cao nhất rồi nhắm về vị trí kia, sau đó bắt đầu xạ kích.
Súng laser gần như lấy tốc độ tiêu hao mỗi phút 1 tấn nhiên liệu để bắn ra tia laser, tuy nhiên dù là vậy, Tiêu Vũ cũng phải mất gần 2 phút mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được một nguồn phóng xạ. Lấy hiệu suất như vậy để tính toán, thời điểm khi bọn họ đón đầu gặp nhau hắn tối đã cũng chỉ tiêu diệt được 15 cái nguồn phóng xạ.
Có thể vẫn còn có hơn 90 cái nguồn phóng xạ sót lại đây?
- Như thế không ổn rồi!
Bộ não của Tiêu Vũ bắt đầu vận chuyển hết công suất. Trong chớp mắt, có vô số kế hoạch hiện ra, được Tiêu Vũ kiểm tra độ khả thi của từng cái, sau đó từng cái lại bị bỏ qua.
Rốt cuộc, có một cái kế hoạch vượt qua được bài kiểm tra độ khả thi.
- Chỉ có thể làm như vậy rồi! Đã thế, thử một lần đi, dù sao cũng tốt hơn so với ngồi chờ chết.
Tiêu Vũ thở dài một tiếng, bắt đầu điều khiển robot cải tạo một cái rương kim loại nhỏ, cho nó bám vào trên vách trong phi thuyền.
- Như vậy... bắt đầu đi, kế hoạch bắt nguồn phóng xạ!
Nếu không phải nhờ trước khi đến đây Tiêu Vũ đã cố ý gia cố qua lớp cách nhiệt và lớp chống phóng xạ, sợ là ngay trong chớp mắt này hắn đã bị lần dị thường này khiến cho toàn bộ thiết bị đều ngừng hoạt động, bộ điều khiển trung tâm hư tổn, trực tiếp chết đi luôn.
Nhưng dù là như vậy, Tiêu Vũ cũng bị làm cho cực kỳ không dễ chịu. Trên phi thuyền đã có vài chỗ tóe ra tia lửa rất nhỏ, nếu như xử lý trễ thì rất có thể sẽ khiến cho mất khống chế quy mô lớn, đến lúc đó liền nguy hiểm rồi.
Hơn ngàn cái bộ cảm biến được lắp khắp phi thuyền bắt đầu toàn lực thu thập dữ liệu. Máy đếm geiger, máy đo từ, quang phổ kế, máy phân tích phổ các loại thiết bị kiểm tra đo lường cũng được toàn lực khởi động. Vô số dữ liệu truyền vào trong não Tiêu Vũ, bắt đầu phân tích.
Gần hư chỉ trong chớp mắt Tiêu Vũ liền có được kết luận.
- Không có chuyển sang màu đỏ? Cũng không có chuyển sang màu xanh? Sao có thể như vậy? Kết luận này khiến cho Tiêu Vũ nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.
Nếu đã có phóng xạ, vậy tất nhiên cũng sẽ có nguồn phóng xạ. Mà căn cứ vào hiệu ứng Dopper, khi nguồn phóng xạ rời xa thì bước sóng phóng xạ sẽ xuất hiện hiện tượng dịch chuyển đỏ; ngược lại, khi nguồn phóng xạ tới gần thì sẽ xuất hiện dịch chuyển xanh. Nhưng kết quả quan trắc lúc này của Tiêu Vũ là: không có chuyển đỏ, cũng không có chuyển xanh.
Điều này cho thấy phóng xạ không có khả năng là tới từ Sao Mộc, bởi vì Tiêu Vũ lúc này đang rời xa Sao Mộc, hoặc là nói Sao Mộc đang rời xa Tiêu Vũ. Nếu như phóng xạ là tới từ Sao Mộc, bằng không Tiêu Vũ phải nên quan trắc đến chuyển đỏ mới đúng.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng, đó là nguồn phóng xạ giữ vững đồng dạng tốc độ với phi thuyền Tiêu Vũ, bất kể là tốc độ hay phương hướng đều không khác chút nào. Hoặc là nói... nguồn phóng xạ đang ở ngay trên phi thuyền.
Tiêu Vũ lập tức bắt đầu vòng kiểm tra đo lường thứ hai.
- Mức độ phóng xạ trong phi thuyền yếu hơn bên ngoài đến mấy chục lần, bộ cảm biến ngoài phi thuyền đo lường được phóng xạ cũng cao nhất, chẳng lẽ phóng xạ tới từ bên ngoài phi thuyền? Không đúng, hoặc là nói phóng xạ đang bám vào ngay vỏ ngoài?
Tiêu Vũ lập tức khởi động máy cảm biến quang học, kiểm tra tỉ mỉ vỏ ngoài phi thuyền, có thể phía trên vỏ ngoài phi thuyền không hề có bất kỳ thứ đồ gì không thuộc về phi thuyền.
- Đến cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề!
Tiêu Vũ lòng như lửa đốt, tình huống thế này nếu kéo dài thêm lát nữa khả năng sẽ phát sinh sự cố nghiêm trọng. Nhưng Tiêu Vũ đã dùng hết thủ đoạn, lại không thể tìm ra vấn đề ở đâu dù chỉ một chút.
- Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
Tiêu Vũ kiềm nén sự hoảng loạn trong lòng.
- Sóng to gió lớn như Mặt Trăng Sao Mộc đụng nhau ta đều có thể vượt qua được, ta cũng không tin mình lại lật thuyền trong mương.
Ngay lúc này, máy đếm Geiger lại điên cuồng báo động lần nữa, lại có một nguồn phóng xạ bị quan trắc ra. Không giống lần trước, lần này Tiêu Vũ quan trắc được rõ ràng là chuyển sang màu xanh, điều này cho thấy nguồn phóng xạ đó đang nhanh chóng di chuyển tới gần mình.
Sau khi xác định phương vị, Tiêu Vũ lập tức đem thiết bị dò xét quang học nhắm ngay chỗ đó. Nhưng mà, lọt vào trong tầm mắt chỉ có Sao Mộc khổng lồ đang tự quay chậm rãi, nhiều nhất cũng chỉ có vài viên thiên thạch đang di chuyển dựa theo quỹ đạo của mình một cách thong dong. Ngoài những thứ này, đã không có bất cứ thứ gì khác.
Thế nhưng phóng xạ vẫn đang tăng cao dần dần, Tiêu Vũ cơ hồ muốn mở miêng văng tục.
- Đến cùng là thứ gì? Là thứ gì?
Tiêu Vũ phiền muộn không thôi, suy nghĩ thế nào cũng không thể hiểu thấu.
Đột nhiên, máy phân tích phổ biểu hiện nguồn phóng xạ chuyển xanh này biến mất rồi. Cùng lúc đó, cường độ phóng xạ vỏ ngoài phi thuyền cũng cao hơn gấp đôi so với vừa rồi.
Điều này cho thấy nguồn phóng xạ đã ngừng chuyển động.
- Chẳng lẽ lại có thêm một nguồn phóng xạ đã bám vào vỏ ngoài phi thuyền của ta?
Tiêu Vũ không khỏi cho ra phán đoán như vậy. Nhưng mặc kệ hắn tìm thế nào, ở trong phạm vi bước sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được đều không tìm thấy bất kỳ vật thể nào có khả năng phóng xạ.
Dựa theo cường độ phóng xạ lúc này để tính toán, nếu lại tới hai nguồn phóng xạ như thế này thì lớp chống phóng xạ của Tiêu Vũ chống đỡ không được rồi. Đến lúc đó, tất cả máy móc, thiết bị, mạch điện trong phi thuyền sẽ phải chịu hư tổn nghiêm trọng, thậm chí là hư tổn không thể sửa chữa.
- Hử?
Ngay ở thời điểm Tiêu Vũ nóng lòng không thôi, hắn lại nhận ra được một điểm chấn động không giống bình thường.
Hắn cảm giác được cường độ nguồn phóng xạ hơi tăng cao một chút, tựa như là nguồn phóng xạ đang cố gắng chui qua lớp chống phóng xạ, muốn chui vào trong phi thuyền.
- Thứ này còn có suy nghĩ của mình ư? Không lẽ là sinh vật?
Tiêu Vũ giật mình, lập tức liên thông điện cho một ít đường dây bên dưới lớp chống phóng xạ. Ở dưới tác dụng của trường điện từ, cái cảm giác bị thẩm thấu mới biến mất.
Tiêu Vũ lúc này đã vượt qua khoảng cách gần nhất với Sao Mộc, hiện giờ hắn đang lấy vận tốc 58 km/s rời xa Sao Mộc.
- Sao Mộc chỗ này quá quỷ dị rồi. Dù sao ta cũng đã thu thập được đầy đủ số liệu quan trắc, vẫn là tranh thủ thời gian chạy, thoát khỏi nguy hiểm trước lại nói sau.
Tiêu Vũ quyết định xong chủ ý, lại gia tốc thêm 10 giây, tiêu hao hết mấy tấn nhiên liệu đem tốc độ tăng lên đến 63 km/s.
Tuy nhiên, Tiêu Vũ lại nhận thấy được nguy hiểm, hắn lại quan trắc được hiện tượng chuyển xanh tượng trưng cho nguồn phóng xạ đang nhanh chóng tới gần mình. Lúc này đây, là hai nguồn phóng xạ khác nhau.
- Mẹ nó, thế này là muốn bố mày chết rồi! Tiêu Vũ biến đổi sắc mặt, dưới sự hoảng loạn cũng bất chấp việc mình căn bản là không hề nhìn thấy những thứ này, chỉ biết lấy súng laser ra, nhắm ngay phương vị quan trắc được nguồn phóng xạ tiến đến, sau đó dùng công suất lớn nhất bắn ra từng tia laser.
Tia laser lóe lên liền biến mất. Cùng lúc đó, ở trong thiết bị quan trắc của Tiêu Vũ cũng hiển thị có một nguồn phóng xạ chuyển xanh đã biến mất, hơn nữa cường độ phóng xạ của nguòn phóng xạ này cũng giảm xuống 2%.
- Thứ này thật là quỷ dị!
Tiêu Vũ âm thầm thở phào một hơi. Nhưng chỉ chớp mắt sau đó, nguồn phóng xạ kia lại chuyển xanh xuất hiện lần nữa.
Tựa như chỗ đó có một sinh vật không thể nhìn thấy, khi nó bị Tiêu Vũ công kích bằng súng laser thì dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lao về phía hắn.
- Thật đúng là đã kỳ lại quái!
Tiêu Vũ mắng một câu, sau đó tiếp tục dùng súng laser bắn về vị trí đó.
Một phát súng này cũng không có làm cho cường độ của nó giảm xuống. Tiêu Vũ kiểm tra số liệu, mới phát hiện thứ này không ngờ đã thay đổi vị trí, tránh thoát công kích của súng laser.
Tiêu Vũ rùng mình trong lòng, lập tức xoay chuyển họng súng, lần nữa nhắm ngay nguồn phóng xạ kia. Nhưng nguồn phóng xạ kia lại né, Tiêu Vũ lại nhắm bắn, giống như một người cảnh sát đang không ngừng nhắm bắn một tên trộm cướp đang không ngừng lẩn trốn.
Dưới sự công kích không ngừng nghỉ của Tiêu Vũ, thiết bị quan trắc hiển thị cường độ của nguồn phóng xạ này cũng đang không ngừng giảm xuống. Chỉ là, dù cường độ không ngừng giảm xuống nhưng chuyển xanh cũng không có biến mất.
Xạ kích liên tục khoảng ba phút, tiêu hao gần một tấn nhiên liệu, rốt cuộc nguồn phóng xạ này cũng biến mất trong thiết bị quan trắc của Tiêu Vũ.
- Thật là gặp quỷ rồi!
Tuy đã tiêu diệt mất một nguồn phóng xạ, nhưng Tiêu Vũ vẫn không dám có chút chủ quan, lại thay đổi phương hướng của súng laser nhắm ngay nguồn phóng xạ khác rồi bắt đầu xạ kích. Bốn phút sau, khi nguồn phóng xạ ở một chỗ khác cũng hoàn toàn biến mất, Tiêu Vũ mới thở phào một hơi.
Tiêu Vũ bắt đầu suy nghĩ, đây rốt cuộc là thứ gì.
Đầu tiên, thứ này là nhìn không thấy đấy. Tuy nhiên lại có thể thông qua máy đếm Geiger phát hiện ra sự hiện hữu của nó, lại có thể thông qua chuyển xanh và chuyển đỏ để xác định phương hướng cùng với tốc độ của nó, còn có thể dùng súng laser để giảm xuống cường độ của nó, cho đến khi tiêu diệt nó.
- Nó là... sinh vật trên Sao Mộc?
Thời gian dần trôi qua, trải qua phân tích, một ý nghĩ gần như không tưởng xuất hiện trong đầu Tiêu Vũ.
Có thể chủ động tấn công Tiêu Vũ, còn có thể né tránh xạ kích của súng , tất cả điều này cho thấy, thứ này là có được ý thức bản thân đấy.
Điều này hoàn toàn phá vỡ những hiểu biết trước kia đối với hai chữ "sự sống" của Tiêu Vũ. Trong suy nghĩ của hầu hết mọi người bao gồm cả Tiêu Vũ, sự sống là có thể nhìn thấy sờ được đấy. Coi như là con virus cực kỳ nhỏ bé chỉ có kết cấu DNA cơ bản, cũng có thể lộ ra hình thể ở dưới kính hiển vi điện tử.
Như vậy, nên làm sao phân loại một loại tồn tại có ý thức của mình, có thể tự do di chuyển nhưng lại không có một chút trọng lượng, hoàn toàn trong suốt, không phát ra cũng không phản xạ bất kỳ ánh sáng nào mà mắt thường có thể nhìn thấy, cả người chính là một nguồn phóng xạ. Loại tồn tại này nên làm sao phân loại?
Thời gian đã không cho phép Tiêu Vũ có cơ hội để suy nghĩ rồi, bởi vì hắn quan trắc được ở 300.000 km phía trước, trong khu vực một viên vệ tinh của Sao Mộc đã xuất hiện trên trăm cái nguồn phóng xạ, hơn nữa, bọn chúng đều biểu hiện chuyển xanh cực kỳ mãnh liệt. Điều này cho thấy chúng đang tiến về phía Tiêu Vũ với vận tốc vô cùng kinh khủng, vận tốc tới gần của hai bên gần như cao đến 150 km/s.
Với vận tốc như vậy, chỉ cần nửa giờ nữa hai bên sẽ chạm mặt với nhau.
Lớp chống phóng xạ hiện nay của Tiêu Vũ tối đa chỉ có thể ngăn cản bốn cái nguồn phóng xạ, nếu như trên trăm cái nguồn phóng xạ mà cùng nhau bám vào vỏ ngoài phi thuyền.... như vậy lớp vỏ ngoài của hắn sẽ bị hòa tan ngay lập tức, toàn bộ mạch điện phi thuyền sẽ chập mạch, mô-đun điều khiển trung tâm cũng lập tức tê liệt.
Như vậy có nghĩa Tiêu Vũ cũng sẽ triệt để chết đi, cho dù sau này mô-đun điều khiển trung tâm được sửa chữa để khởi động lại lần nữa, Tiêu Vũ cũng không thể sống lại rồi.
Bởi vì một khi mô-đun bị hỏng, tinh thần ý thức của Tiêu Vũ sẽ biến thành một đoạn code cố định trong thiết bị lưu trữ, đã mất đi ý thức bản thân.
- Bà mẹ nó!
Tiêu Vũ chửi bậy một câu, rốt cuộc mặc kệ việc năng lượng tiêu hao, tăng công suất súng laser lên mức cao nhất rồi nhắm về vị trí kia, sau đó bắt đầu xạ kích.
Súng laser gần như lấy tốc độ tiêu hao mỗi phút 1 tấn nhiên liệu để bắn ra tia laser, tuy nhiên dù là vậy, Tiêu Vũ cũng phải mất gần 2 phút mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được một nguồn phóng xạ. Lấy hiệu suất như vậy để tính toán, thời điểm khi bọn họ đón đầu gặp nhau hắn tối đã cũng chỉ tiêu diệt được 15 cái nguồn phóng xạ.
Có thể vẫn còn có hơn 90 cái nguồn phóng xạ sót lại đây?
- Như thế không ổn rồi!
Bộ não của Tiêu Vũ bắt đầu vận chuyển hết công suất. Trong chớp mắt, có vô số kế hoạch hiện ra, được Tiêu Vũ kiểm tra độ khả thi của từng cái, sau đó từng cái lại bị bỏ qua.
Rốt cuộc, có một cái kế hoạch vượt qua được bài kiểm tra độ khả thi.
- Chỉ có thể làm như vậy rồi! Đã thế, thử một lần đi, dù sao cũng tốt hơn so với ngồi chờ chết.
Tiêu Vũ thở dài một tiếng, bắt đầu điều khiển robot cải tạo một cái rương kim loại nhỏ, cho nó bám vào trên vách trong phi thuyền.
- Như vậy... bắt đầu đi, kế hoạch bắt nguồn phóng xạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.