Trùng Sinh Chi Siêu Cấp Chiến Hạm
Chương 9: Ta nhất định sẽ trở lại
Thải Hồng Chi Môn
04/05/2017
Tiêu Vũ tắt đi phần lớn thiết bị, còn các thiết bị rất quan trọng không cách nào tắt đi tựa như CCM đều được dùng vật liệu chống phóng xạ chất lượng cao che lại. Sau đó điều khiển súng laser tùy tiện nhắm vào một nguồn
phóng xạ trong đó, liền bắt đầu xạ kích.
Xạ kích kéo dài 30 giây, trong quá trình nguồn phóng xạ này né tránh, ngừng lại đã kéo ra khoảng cách gần 2000 km với đại bộ đội nguồn phóng xạ. Sau đó, Tiêu Vũ thay đổi mục tiêu nhắm chuẩn vào một nguồn phóng xạ khác, lặp lại hành động lúc nãy.
Ở dưới sự thao túng có chủ ý của Tiêu Vũ, những nguồn phóng xạ đã tách ra đại bộ đội đều lẫn nhau duy trì khoảng cách, hơn nữa cường độ phóng xạ cũng đã yếu đi với mức độ khác nhau. Cũng ở trong mười phút ngắn ngủi này Tiêu Vũ liền tiêu hao hơn trăm tấn nhiên liệu, làm cho hắn thấy đau lòng không thôi.
Nhưng mà nhiên liệu tiêu hao như vậy cũng rất đáng giá đấy, bởi vì ở dưới tình hình thế này, Tiêu Vũ đã không cần lo lắng tình huống tất cả nguồn phóng xạ cùng lúc nhào lên sẽ xảy ra.
Chờ sau khi Tiêu Vũ chuẩn bị xong hết thảy mọi việc, nguồn phóng xạ khoảng cách gần hắn nhất đã chưa đủ 3000km rồi. Căn cứ vào tính toán, tối đa chỉ cần 30 giây nữa Tiêu Vũ và nguồn phóng xạ tiên phong này sẽ chạm mặt nhau.
Tiêu Vũ bắt đầu yên lặng chờ đợi thời khắc gặp nhau đó.
Ở dưới tác dụng quán tính, phi thuyền nhanh chóng tiến về phía trước. Phía trước, có trên trăm cái nguồn phóng xạ mạnh mẽ tạo thành đội ngũ cũng đang rất nhanh tiếp cận về hướng Tiêu Vũ.
Ở trong chớp mắt khi song phương tiếp xúc nhau, cái nguồn phóng xạ kỳ dị này lập tức điên cuồng bám vào trên phi thuyền giống như con ruồi ngửi thấy mùi mật ong, dốc sức liều mạng muốn chui vào trong phi thuyền. Trong chớp mắt nhiệt độ vỏ ngoài phi thuyền liền tăng lên hơn 200 độ C, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng lên không ngừng.
Tiêu Vũ cắn răng, ở thời điểm nguồn phóng xạ tiếp theo sắp tới gần thì vỏ ngoài phi thuyền đột nhiên mở ra một cái lỗ thủng, vị trí lỗ thủng này vừa vặn đối ứng với cái rương kim loại nhỏ đã được Tiêu Vũ chuẩn bị lúc trước.
Cái rương kim loại nhỏ này dày 20cm, ngoại trừ phần mặt tiếp giáp với vỏ phi thuyền, những mặt còn lại đều sử dụng vật liệu chịu nhiệt, chống phóng xạ cường độ cao để chế thành.
Nếu chỉ đơn thuần lấy khả năng chịu nhiệt và chống phóng xạ để so sánh, cái rương này cao hơn không chỉ gấp trăm lần so với vỏ ngoài phi thuyền.
Vì vậy, nguồn phóng xạ chợt tìm được lối vào kia hoan hô dũng mãnh tiến vào trong, sau đó, bị một lớp hàng rào càng thêm chắc chắn là rương kim loại nhỏ này chặn lại, cũng sẽ không thể tiến thêm chút nào nữa.
Một cái nguồn phóng xạ đã bị nhốt ở trong rương, kế đó chính là cái tiếp theo.
Mọi thứ giống hệt như trong dự tính, nguồn phóng xạ này cũng thuận lợi bị nhốt vào trong rương.
Tuy những nguồn phóng xạ này biểu hiện ra điểm đặc thù chỉ sinh vật mới có, nhưng dường như chúng cũng không có trí tuệ, mà là chỉ biết dựa vào bản năng để hành động. Ít nhất, chúng còn chưa biết phán đoán phía trước có phải là cái bẫy hay không.
Cũng chính vì chúng không có trí tuệ nên kế hoạch của Tiêu Vũ mới có thể phát huy tác dụng.
Thời gian dần qua, tất cả nguồn phóng xạ đều đã tiến vào cái rương này. Nhận thấy nhiệt độ vỏ ngoài phi thuyền đang nhanh chóng giảm xuống, cường độ phóng xạ cũng đang nhanh chóng yếu đi, Tiêu Vũ thở phào một hơi, lần nữa mở ra những thiết bị đã bị tắt đi lúc nãy.
Kế hoạch bắt nguồn phóng xạ thành công.
Lúc này, Tiêu Vũ cự ly Sao Mộc đã có 600.000 km.
Trong lòng Tiêu Vũ thở phào một hơi thật dài, vừa điều khiển phi thuyền nhanh chóng rời xa Sao Mộc, vừa điều khiển thiết bị bắt đầu phân tích nguồn phóng xạ kỳ quái đã biểu hiện ra một ít đặc thù của sinh vật này.
Lúc này, những nguồn phóng xạ này đang chen chi chít vào trên vách trong rương kim loại nhỏ, không chịu rời đi dù chỉ một giây, tựa như bên ngoài cái rương có thứ gì đó hấp dẫn lấy chúng.
- Thông qua những sự việc trước đó, có thể sơ bộ xác định chúng có được bản năng tương tự như của sinh vật. Về phần trí tuệ, hẳn là không có rồi, bằng không chúng sẽ không ngu ngốc như thế. Như vậy, trước tiên giả thiết chúng là sinh vật. Nhưng mà, trên phi thuyền của ta đến cùng có đồ vật gì đã hấp dẫn đến chúng đây?
Tiêu Vũ lặng lẽ tự hỏi:
- Ở trước khi Trái Đất bị hủy diệt, con người cũng từng phóng qua mấy con tàu thăm dò Sao Mộc, nhưng mà đều không có gặp được loại sinh vật kỳ quái này. Nói cách khác, những sinh vật này là ở gần đây... đúng rồi, tình huống khả năng nhất là, ở Mặt Trăng va vào Sao Mộc về sau mới sinh ra đấy.
Tiêu Vũ chậm rãi phân tích lấy, từng cái từng cái manh mối thoáng hiện trong óc.
- Đến cùng có đồ vật gì mà trên Sao Mộc không có nhưng phi thuyền của ta lại có? Nhất định là vật như vậy đã hấp dẫn chúng đến, khiến chúng giống như một đám ruồi ngửi thấy mùi mật điên cuồng tuôn về phía ta.
Tiêu Vũ đã xác định phỏng đoán này.
- Mà kệ nó, cứ nhốt chúng lại trước rồi tính sau. Chờ sau khi đến Sao Thổ và thành lập nên căn cứ vững chắc, lại nghiên cứu cũng không muộn.
Cuối cùng cũng vượt qua được nguy cơ lớn thế này, Tiêu Vũ có cảm giác như lại được thấy ánh mặt trời, đồng thời cũng cảm nhận càng thêm rõ ràng một đạo lý: Vũ trụ vô cùng vô tận, ngay cả ở trong một Hệ Mặt Trời nhỏ bé thế này đều có được nhiều tồn tại không thể giải thích như thế, nên khi đối mặt với tự nhiên vĩ đại mà luôn duy trì lòng kính sợ thì sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, Tiêu Vũ cũng biết mình đã không còn là sinh vật duy nhất trong Hệ Mặt Trời rồi. Ít nhất, trong rương kim loại trên phi thuyền mình thì có trên trăm "sinh vật" đang làm bạn với mình.
Vừa ước tính mức độ thiệt hại lần này gặp phải, Tiêu Vũ vừa chậm rãi tăng tốc cho phi thuyền. Đột nhiên, Tiêu Vũ chợt phát hiện ra một động tĩnh bất thường.
"Hử?" Tiêu Vũ mang thiết bị dò xét nhắm ngay cái rương có chút kỳ quái, khi nhìn thấy số liệu được phản hồi trở lại, hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Vốn có hơn trăm nguồn phóng xạ đã biến mất không thấy, thay vào đó là một nguồn phóng xạ mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với mỗi nguồn phóng xạ lúc trước.
Những nguồn phóng xạ này lại kết hợp thành một thể.
Bất quá cũng may mắn, cho dù chúng kết hợp thành một thể, tổng cường độ phóng xạ của nó cũng không hề mạnh hơn so với lúc phân tán, ngược lại giống như còn yếu đi một chút. Cho nên cái rương này vẫn có thể tiếp tục dùng để nhốt chúng.
Tuy nhiên Tiêu Vũ lại nhận ra được một chút biến hóa đặc dị. Vật liệu kim loại của cái rương ở dưới sự ảnh hưởng của nguồn phóng xạ quái dị này, dường như đã xảy ra một chút biến hóa.
Tiêu Vũ căng thẳng trong lòng, lập tức triển khai phân tích đối với cái rương.
Tựa hồ... mật độ của nó biến lớn hơn môt chút, kết cấu phân tử cũng tỉ mỉ hơn một chút. Hơn nữa, nhiệt độ bên ngoài cái rương đang từ từ giảm xuống, cường độ phóng xạ có thể đo được bên ngoài rương cũng đang dần yếu đi. Chuyện này có nghĩa có phần lớn nhiệt độ và phóng xạ đã bị ngăn cản lại trong rương, cũng có nghĩa, vật liệu kim loại tạo thành cái rương bởi vì một ít nguyên nhân đặc biệt nào đó, khả năng cách nhiệt và khả năng chống phóng xạ đều đã nhận được tăng cường.
Tieu Vũ chấn động tinh thần, lập tức điều khiển robot cắt xuống một phần vật liệu từ trên vách ngoài rương, mang đi phòng thí nghiệm bắt đầu xét nghiệm.
Thí nghiệm rất nhanh liền cho ra kết quả. Kết quả cho thấy, ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tính năng cách nhiệt cùng với tính năng chống phóng xạ của những vật liệu kim loại tạo thành cái rương, mỗi loại đã tăng cao 50% và 45%. Cùng lúc, tính dẻo dai và tính năng kháng đả kích của nó cũng có một lần bay vọt.
- Ngược lại là không có ngờ tới, những thứ kỳ lạ này còn là bảo bối nha.
Tiêu Vũ không nhịn được thở dài vì kinh ngạc. Sự thần kỳ của tạo hóa, vũ trụ lại mang đến rung động cực lớn cho hắn thêm lần nữa.
Trước đó, hạn chế Tiêu Vũ triển khai lữ hành vũ trụ chân chính thì có nguyên nhân của hai phương diện: vấn đề về động lực và vấn đề về vật liệu khoa học kỹ thuật. Vấn đề về động lực đã có đầu mối, chỉ cần công phá hàng rào phản ứng nhiệt hạch có điều khiển, vấn đề động lực cũng sẽ được giải quyết hoàn mỹ. Mà bây giờ, Tiêu Vũ cũng đã thấy được cơ hội giải quyết vấn đề về vật liệu khoa học kỹ thuật.
Tuy hiện giờ chỉ là thấy được một điểm manh mối, cách khoảng cách hoàn toàn giải quyết còn rất xa, nhưng mà ít nhất đã thấy được hi vọng. Có thể nói thế này, nếu như Tiêu Vũ không thể giải quyết mất vấn đề vật liệu khoa học kỹ thuật, hắn vĩnh viễn đều sẽ nằm ở tình huống chỉ cần một viên thiên thạch nhỏ liền có thể lấy mạng của hắn. Dùng trạng thái như vậy để đi triển khai du hành vũ trụ động chút là mấy trăm mấy ngàn năm, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, nếu Tiêu Vũ không giải quyết vấn đề kỹ thuật vật liệu, phi thuyền của hắn sẽ mãi mãi duy trì ở quy mô nhỏ, hơn nữa mãi mãi không thể trực tiếp đáp xuống hành tinh. Nếu không, chỉ cần hơi tới gần hành tinh, lực hút của nó sẽ xé nát trọn cái phi thuyền của Tiêu Vũ. Hơn nữa, liền coi như đã đáp xuống hành tinh, Tiêu Vũ cũng mãi mãi không thể bay lên lại. Đây chính là vấn đề trói buộc của kỹ thuật vật liệu.
Nhưng hiện nay, kỹ thuật vật liệu cũng đã nhận được hi vọng giải quyết, Tiêu Vũ làm sao có thể không phấn chấn được chứ?
- Đây chính là "có mất tất có được", hiện nay xem ra, kế hoạch du hành vũ trụ của ta có hi vọng rất lớn rồi.
Tiêu Vũ phấn chấn nghĩ tới:
- Chỉ chờ đến đáp xuống Titan rồi, sau đó thành lập căn cứ quy mô lớn, nghiên cứu ra tất cả công nghệ kỹ thuật mới. Sau đó lại chế tạo một chiếc phi thuyền vũ trụ mới, xuất phát tới Epsilon Eridani.
Honnw nữa, Tiêu Vũ cũng đang cân nhắc có nên quay lại Sao Mộc, lại thử bắt lấy thêm một ít nguồn phóng xạ kỳ lạ thế này. Dù sao, đã có tính chất tăng lên tính năng vật liệu, giá trị của những nguồn phóng xạ lập tức trở nên không còn bình thường.
Ngay ở thời điểm đang rục rịch trong lòng, Tiêu Vũ đột nhiên quan sát thấy được một đám nguồn phóng xạ còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với trên trăm nguồn phóng xạ khi nãy. Không những thế, chúng còn đang biểu hiện chuyển xanh.
Chuyển xanh, cũng tỏ vẻ chúng đang tới gần Tiêu Vũ. Vận tốc hiện giờ của Tiêu Vũ, đối với Mặt Trời đã đạt đến 60 km/s, đối với Sao Mộc thì đạt đến vận tốc 70 km/s. Mà căn cứ suy tính, vận tốc của đám nguồn phóng xạ này đối với Sao Mộc ít nhất cũng có 80 km/s.
Ít nhất đều có 10.000 cái đơn thể nguồn phóng xạ nha! Với cường độ phóng xạ như vậy, mặc cho Tiêu Vũ có kế hoạch thế nào, dự phòng thế nào đều không có một chút tác dụng. Nếu như bị những nguồn phóng xạ này đuổi kịp, Tiêu Vũ tuyệt đối sẽ lập tức bị tan chảy mất, sau đó trở thành một viên thiên thạch lang thang ở trong không gian vũ trụ mênh mông, cho đến khi bị hủy diệt.
Tiêu Vũ bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, lập tức vứt ra sau đầu kế hoạch quay lại Sao Mộc bắt thêm một ít nguồn phóng xạ, lần nữa tăng tốc, hướng về phía Sao Thổ lao nhanh đi như tia chớp.
Nhìn thấy chuyển xanh dần dần biến mất, sau khi xác định mình đã thoát khỏi truy đuổi của những sinh vật Sao Mộc quái dị, Tiêu Vũ ổn định tâm trạng một chút, oán hận nghĩ thầm:
- Dù sao lão tử đã bắt được một ít nguồn phóng xạ. Chờ sau khi tới Titan, nghiên cứu ra kỹ thuật phản ứng nhiệt hạch có điều khiển, lại đột phá hạn chế kỹ thuật vật liệu, lão tử nhất định sẽ trở lại bắt sạch bọn mày.
Xạ kích kéo dài 30 giây, trong quá trình nguồn phóng xạ này né tránh, ngừng lại đã kéo ra khoảng cách gần 2000 km với đại bộ đội nguồn phóng xạ. Sau đó, Tiêu Vũ thay đổi mục tiêu nhắm chuẩn vào một nguồn phóng xạ khác, lặp lại hành động lúc nãy.
Ở dưới sự thao túng có chủ ý của Tiêu Vũ, những nguồn phóng xạ đã tách ra đại bộ đội đều lẫn nhau duy trì khoảng cách, hơn nữa cường độ phóng xạ cũng đã yếu đi với mức độ khác nhau. Cũng ở trong mười phút ngắn ngủi này Tiêu Vũ liền tiêu hao hơn trăm tấn nhiên liệu, làm cho hắn thấy đau lòng không thôi.
Nhưng mà nhiên liệu tiêu hao như vậy cũng rất đáng giá đấy, bởi vì ở dưới tình hình thế này, Tiêu Vũ đã không cần lo lắng tình huống tất cả nguồn phóng xạ cùng lúc nhào lên sẽ xảy ra.
Chờ sau khi Tiêu Vũ chuẩn bị xong hết thảy mọi việc, nguồn phóng xạ khoảng cách gần hắn nhất đã chưa đủ 3000km rồi. Căn cứ vào tính toán, tối đa chỉ cần 30 giây nữa Tiêu Vũ và nguồn phóng xạ tiên phong này sẽ chạm mặt nhau.
Tiêu Vũ bắt đầu yên lặng chờ đợi thời khắc gặp nhau đó.
Ở dưới tác dụng quán tính, phi thuyền nhanh chóng tiến về phía trước. Phía trước, có trên trăm cái nguồn phóng xạ mạnh mẽ tạo thành đội ngũ cũng đang rất nhanh tiếp cận về hướng Tiêu Vũ.
Ở trong chớp mắt khi song phương tiếp xúc nhau, cái nguồn phóng xạ kỳ dị này lập tức điên cuồng bám vào trên phi thuyền giống như con ruồi ngửi thấy mùi mật ong, dốc sức liều mạng muốn chui vào trong phi thuyền. Trong chớp mắt nhiệt độ vỏ ngoài phi thuyền liền tăng lên hơn 200 độ C, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng lên không ngừng.
Tiêu Vũ cắn răng, ở thời điểm nguồn phóng xạ tiếp theo sắp tới gần thì vỏ ngoài phi thuyền đột nhiên mở ra một cái lỗ thủng, vị trí lỗ thủng này vừa vặn đối ứng với cái rương kim loại nhỏ đã được Tiêu Vũ chuẩn bị lúc trước.
Cái rương kim loại nhỏ này dày 20cm, ngoại trừ phần mặt tiếp giáp với vỏ phi thuyền, những mặt còn lại đều sử dụng vật liệu chịu nhiệt, chống phóng xạ cường độ cao để chế thành.
Nếu chỉ đơn thuần lấy khả năng chịu nhiệt và chống phóng xạ để so sánh, cái rương này cao hơn không chỉ gấp trăm lần so với vỏ ngoài phi thuyền.
Vì vậy, nguồn phóng xạ chợt tìm được lối vào kia hoan hô dũng mãnh tiến vào trong, sau đó, bị một lớp hàng rào càng thêm chắc chắn là rương kim loại nhỏ này chặn lại, cũng sẽ không thể tiến thêm chút nào nữa.
Một cái nguồn phóng xạ đã bị nhốt ở trong rương, kế đó chính là cái tiếp theo.
Mọi thứ giống hệt như trong dự tính, nguồn phóng xạ này cũng thuận lợi bị nhốt vào trong rương.
Tuy những nguồn phóng xạ này biểu hiện ra điểm đặc thù chỉ sinh vật mới có, nhưng dường như chúng cũng không có trí tuệ, mà là chỉ biết dựa vào bản năng để hành động. Ít nhất, chúng còn chưa biết phán đoán phía trước có phải là cái bẫy hay không.
Cũng chính vì chúng không có trí tuệ nên kế hoạch của Tiêu Vũ mới có thể phát huy tác dụng.
Thời gian dần qua, tất cả nguồn phóng xạ đều đã tiến vào cái rương này. Nhận thấy nhiệt độ vỏ ngoài phi thuyền đang nhanh chóng giảm xuống, cường độ phóng xạ cũng đang nhanh chóng yếu đi, Tiêu Vũ thở phào một hơi, lần nữa mở ra những thiết bị đã bị tắt đi lúc nãy.
Kế hoạch bắt nguồn phóng xạ thành công.
Lúc này, Tiêu Vũ cự ly Sao Mộc đã có 600.000 km.
Trong lòng Tiêu Vũ thở phào một hơi thật dài, vừa điều khiển phi thuyền nhanh chóng rời xa Sao Mộc, vừa điều khiển thiết bị bắt đầu phân tích nguồn phóng xạ kỳ quái đã biểu hiện ra một ít đặc thù của sinh vật này.
Lúc này, những nguồn phóng xạ này đang chen chi chít vào trên vách trong rương kim loại nhỏ, không chịu rời đi dù chỉ một giây, tựa như bên ngoài cái rương có thứ gì đó hấp dẫn lấy chúng.
- Thông qua những sự việc trước đó, có thể sơ bộ xác định chúng có được bản năng tương tự như của sinh vật. Về phần trí tuệ, hẳn là không có rồi, bằng không chúng sẽ không ngu ngốc như thế. Như vậy, trước tiên giả thiết chúng là sinh vật. Nhưng mà, trên phi thuyền của ta đến cùng có đồ vật gì đã hấp dẫn đến chúng đây?
Tiêu Vũ lặng lẽ tự hỏi:
- Ở trước khi Trái Đất bị hủy diệt, con người cũng từng phóng qua mấy con tàu thăm dò Sao Mộc, nhưng mà đều không có gặp được loại sinh vật kỳ quái này. Nói cách khác, những sinh vật này là ở gần đây... đúng rồi, tình huống khả năng nhất là, ở Mặt Trăng va vào Sao Mộc về sau mới sinh ra đấy.
Tiêu Vũ chậm rãi phân tích lấy, từng cái từng cái manh mối thoáng hiện trong óc.
- Đến cùng có đồ vật gì mà trên Sao Mộc không có nhưng phi thuyền của ta lại có? Nhất định là vật như vậy đã hấp dẫn chúng đến, khiến chúng giống như một đám ruồi ngửi thấy mùi mật điên cuồng tuôn về phía ta.
Tiêu Vũ đã xác định phỏng đoán này.
- Mà kệ nó, cứ nhốt chúng lại trước rồi tính sau. Chờ sau khi đến Sao Thổ và thành lập nên căn cứ vững chắc, lại nghiên cứu cũng không muộn.
Cuối cùng cũng vượt qua được nguy cơ lớn thế này, Tiêu Vũ có cảm giác như lại được thấy ánh mặt trời, đồng thời cũng cảm nhận càng thêm rõ ràng một đạo lý: Vũ trụ vô cùng vô tận, ngay cả ở trong một Hệ Mặt Trời nhỏ bé thế này đều có được nhiều tồn tại không thể giải thích như thế, nên khi đối mặt với tự nhiên vĩ đại mà luôn duy trì lòng kính sợ thì sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, Tiêu Vũ cũng biết mình đã không còn là sinh vật duy nhất trong Hệ Mặt Trời rồi. Ít nhất, trong rương kim loại trên phi thuyền mình thì có trên trăm "sinh vật" đang làm bạn với mình.
Vừa ước tính mức độ thiệt hại lần này gặp phải, Tiêu Vũ vừa chậm rãi tăng tốc cho phi thuyền. Đột nhiên, Tiêu Vũ chợt phát hiện ra một động tĩnh bất thường.
"Hử?" Tiêu Vũ mang thiết bị dò xét nhắm ngay cái rương có chút kỳ quái, khi nhìn thấy số liệu được phản hồi trở lại, hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Vốn có hơn trăm nguồn phóng xạ đã biến mất không thấy, thay vào đó là một nguồn phóng xạ mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với mỗi nguồn phóng xạ lúc trước.
Những nguồn phóng xạ này lại kết hợp thành một thể.
Bất quá cũng may mắn, cho dù chúng kết hợp thành một thể, tổng cường độ phóng xạ của nó cũng không hề mạnh hơn so với lúc phân tán, ngược lại giống như còn yếu đi một chút. Cho nên cái rương này vẫn có thể tiếp tục dùng để nhốt chúng.
Tuy nhiên Tiêu Vũ lại nhận ra được một chút biến hóa đặc dị. Vật liệu kim loại của cái rương ở dưới sự ảnh hưởng của nguồn phóng xạ quái dị này, dường như đã xảy ra một chút biến hóa.
Tiêu Vũ căng thẳng trong lòng, lập tức triển khai phân tích đối với cái rương.
Tựa hồ... mật độ của nó biến lớn hơn môt chút, kết cấu phân tử cũng tỉ mỉ hơn một chút. Hơn nữa, nhiệt độ bên ngoài cái rương đang từ từ giảm xuống, cường độ phóng xạ có thể đo được bên ngoài rương cũng đang dần yếu đi. Chuyện này có nghĩa có phần lớn nhiệt độ và phóng xạ đã bị ngăn cản lại trong rương, cũng có nghĩa, vật liệu kim loại tạo thành cái rương bởi vì một ít nguyên nhân đặc biệt nào đó, khả năng cách nhiệt và khả năng chống phóng xạ đều đã nhận được tăng cường.
Tieu Vũ chấn động tinh thần, lập tức điều khiển robot cắt xuống một phần vật liệu từ trên vách ngoài rương, mang đi phòng thí nghiệm bắt đầu xét nghiệm.
Thí nghiệm rất nhanh liền cho ra kết quả. Kết quả cho thấy, ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tính năng cách nhiệt cùng với tính năng chống phóng xạ của những vật liệu kim loại tạo thành cái rương, mỗi loại đã tăng cao 50% và 45%. Cùng lúc, tính dẻo dai và tính năng kháng đả kích của nó cũng có một lần bay vọt.
- Ngược lại là không có ngờ tới, những thứ kỳ lạ này còn là bảo bối nha.
Tiêu Vũ không nhịn được thở dài vì kinh ngạc. Sự thần kỳ của tạo hóa, vũ trụ lại mang đến rung động cực lớn cho hắn thêm lần nữa.
Trước đó, hạn chế Tiêu Vũ triển khai lữ hành vũ trụ chân chính thì có nguyên nhân của hai phương diện: vấn đề về động lực và vấn đề về vật liệu khoa học kỹ thuật. Vấn đề về động lực đã có đầu mối, chỉ cần công phá hàng rào phản ứng nhiệt hạch có điều khiển, vấn đề động lực cũng sẽ được giải quyết hoàn mỹ. Mà bây giờ, Tiêu Vũ cũng đã thấy được cơ hội giải quyết vấn đề về vật liệu khoa học kỹ thuật.
Tuy hiện giờ chỉ là thấy được một điểm manh mối, cách khoảng cách hoàn toàn giải quyết còn rất xa, nhưng mà ít nhất đã thấy được hi vọng. Có thể nói thế này, nếu như Tiêu Vũ không thể giải quyết mất vấn đề vật liệu khoa học kỹ thuật, hắn vĩnh viễn đều sẽ nằm ở tình huống chỉ cần một viên thiên thạch nhỏ liền có thể lấy mạng của hắn. Dùng trạng thái như vậy để đi triển khai du hành vũ trụ động chút là mấy trăm mấy ngàn năm, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, nếu Tiêu Vũ không giải quyết vấn đề kỹ thuật vật liệu, phi thuyền của hắn sẽ mãi mãi duy trì ở quy mô nhỏ, hơn nữa mãi mãi không thể trực tiếp đáp xuống hành tinh. Nếu không, chỉ cần hơi tới gần hành tinh, lực hút của nó sẽ xé nát trọn cái phi thuyền của Tiêu Vũ. Hơn nữa, liền coi như đã đáp xuống hành tinh, Tiêu Vũ cũng mãi mãi không thể bay lên lại. Đây chính là vấn đề trói buộc của kỹ thuật vật liệu.
Nhưng hiện nay, kỹ thuật vật liệu cũng đã nhận được hi vọng giải quyết, Tiêu Vũ làm sao có thể không phấn chấn được chứ?
- Đây chính là "có mất tất có được", hiện nay xem ra, kế hoạch du hành vũ trụ của ta có hi vọng rất lớn rồi.
Tiêu Vũ phấn chấn nghĩ tới:
- Chỉ chờ đến đáp xuống Titan rồi, sau đó thành lập căn cứ quy mô lớn, nghiên cứu ra tất cả công nghệ kỹ thuật mới. Sau đó lại chế tạo một chiếc phi thuyền vũ trụ mới, xuất phát tới Epsilon Eridani.
Honnw nữa, Tiêu Vũ cũng đang cân nhắc có nên quay lại Sao Mộc, lại thử bắt lấy thêm một ít nguồn phóng xạ kỳ lạ thế này. Dù sao, đã có tính chất tăng lên tính năng vật liệu, giá trị của những nguồn phóng xạ lập tức trở nên không còn bình thường.
Ngay ở thời điểm đang rục rịch trong lòng, Tiêu Vũ đột nhiên quan sát thấy được một đám nguồn phóng xạ còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với trên trăm nguồn phóng xạ khi nãy. Không những thế, chúng còn đang biểu hiện chuyển xanh.
Chuyển xanh, cũng tỏ vẻ chúng đang tới gần Tiêu Vũ. Vận tốc hiện giờ của Tiêu Vũ, đối với Mặt Trời đã đạt đến 60 km/s, đối với Sao Mộc thì đạt đến vận tốc 70 km/s. Mà căn cứ suy tính, vận tốc của đám nguồn phóng xạ này đối với Sao Mộc ít nhất cũng có 80 km/s.
Ít nhất đều có 10.000 cái đơn thể nguồn phóng xạ nha! Với cường độ phóng xạ như vậy, mặc cho Tiêu Vũ có kế hoạch thế nào, dự phòng thế nào đều không có một chút tác dụng. Nếu như bị những nguồn phóng xạ này đuổi kịp, Tiêu Vũ tuyệt đối sẽ lập tức bị tan chảy mất, sau đó trở thành một viên thiên thạch lang thang ở trong không gian vũ trụ mênh mông, cho đến khi bị hủy diệt.
Tiêu Vũ bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, lập tức vứt ra sau đầu kế hoạch quay lại Sao Mộc bắt thêm một ít nguồn phóng xạ, lần nữa tăng tốc, hướng về phía Sao Thổ lao nhanh đi như tia chớp.
Nhìn thấy chuyển xanh dần dần biến mất, sau khi xác định mình đã thoát khỏi truy đuổi của những sinh vật Sao Mộc quái dị, Tiêu Vũ ổn định tâm trạng một chút, oán hận nghĩ thầm:
- Dù sao lão tử đã bắt được một ít nguồn phóng xạ. Chờ sau khi tới Titan, nghiên cứu ra kỹ thuật phản ứng nhiệt hạch có điều khiển, lại đột phá hạn chế kỹ thuật vật liệu, lão tử nhất định sẽ trở lại bắt sạch bọn mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.