Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 126: Chương 126

Bách Dạ

07/01/2017

Nơi bị phát hiện là chỗ tế đàn, khi Văn Chân Ninh Vân Tấn dẫn lính đuổi tới, mới phát hiện hai bên vây quanh không ít binh sĩ chỉ trỏ, cũng có một ít binh ngồi xổm trên đất nôn mửa.

Chờ đến gần chỗ của hắn, liền biết nguyên nhân những binh sĩ đó chịu không nổi!

Hóa ra cạnh tế đàn kia đào ra một cái hố to, trong hố chít lóp ngóp ném rất nhiều thi thể bị mổ rách bụng, máu chảy ra đã tụ đến giống như một cái ao nhỏ. Từ trên quần áo những thi thể đó có thể nhìn ra được, những người này hẳn là cùng một bộ lạc, bọn họ nữ có nam có trẻ có già có, hai tay bọn họ đều bị trói tay phía sau lưng, xem ra là sau khi bị trói tay, trực tiếp mổ bụng, Văn Chân thậm chí còn nhìn thấy vài cái trong đó là trẻ mới sinh cỡ một tuổi.

Mà trên tế đàn càng kinh người, bên trái một đám đầu người được đặt chỉnh tề, bọn họ có chết không nhắm mắt, có vẫn duy trì hoảng sợ trước khi chết, bên phải thì đặt từng trái tim tươi sống. Đầu người, trái tim và máu hướng tới đều được cho rằng có được lực lượng thần bí, bởi vậy các loại tôn giáo các nơi của thế giới đều thích dùng ba dạng hiến tế này để tiến hành.

Nhưng mà bị nhiều ánh mắt vô hồn như vậy nhìn, cho dù là ban này cũng có loại cảm giác âm trầm, cùng nhìn những chiến sĩ chết vì chiến tranh khác nhau, loại giết chóc trần trụi này là châm chọc đối với nhân tính.

Văn Chân quay đầu nhìn phía Ninh Vân Tấn, “Hồng Minh đã thấy qua?”

“Ừm.” Ninh Vân Tấn gật đầu.

Gật đầu này của hắn, Văn Chân liền cũng đã xác định nguyên nhân sắc mặt nhi tử tái nhợt. Đồng dạng là lần đầu tiên nhìn thấy thảm trạng như vậy, thân là Thái tử Hồng Minh cùng Ninh Vân Tấn so sánh thật kém đến quá xa —— hắn tất nhiên không biết Ninh Vân Tấn đời trước đã nôn a nôn đều nôn thành quen!

Văn Chân nhịn khôn được cau mày, đối với Lý Đức Minh bưng ngực vẻ mặt muốn nôn không nôn nói, “Đi gọi Thái tử tới!”

Đứa nhỏ đáng thương! Ninh Vân Tấn trong lòng không thể không chân thành đồng tình Hồng Minh một chút, mệt đứa nhỏ kia mới còn đặc biệt mà tìm một cái cớ né tránh, đáng tiếc nên đến vẫn là phải đến.

Hồng Minh sau khi bị gọi đến, ánh mắt căn bản không dám liếc, nhìn bầu trời còn nhìn Văn Chân chỉ là không nhìn đến tề đàn phía sau. Từ khi gặp qua những đầu người trên tế đàn về sau, trong đầu hắn liền tan không được những đôi mắt kia.

“Nhìn thấy tế đàn kia không?” Văn Chân nhìn Hồng Minh, hỏi.

Hồng Minh kính cẩn mà đáp, “Hồi bẩm phụ hoàng. Nhi thần thấy được.”

“Ngươi nhìn thấy gì?”

Hồng Minh không xác định Văn Chân muốn khảo giáo là lúc nào, nghĩ nghĩ, hắn lựa chọn một đáp án ổn thỏa, “Nhi thần thấy được tế phẩm, Đại Thương vì đối chiến lần này, giết hại hàng loạt dân chúng vô tội để làm tế phẩm.”

Văn Chân có chút bất mãn, hắn ngược lại nhìn phía Ninh Vân Tấn, “Còn ngươi?”

Ninh Vân Tấn thốt ra nói, “Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là chiến tranh, người thắng làm vua, nhưng chịu khổ vĩnh viễn là dân chúng.”

Đáp án của hắn khiến Văn Chân khẽ gật đầu, phân phó cho Hồng Minh nói, “Hồng Minh, trẫm hôm nay liền đem nhiệm vụ thanh lý bàn tế đàn này giao cho ngươi, hy vọng ngươi đừng cho trẫm thất vọng.”

Cái gọi là thanh lý, tất nhiên không phải chỉ là để vùi lấp thi thể, phá hủy tế đàn đơn giản như vậy, thi thể này đều là bị mưu sát cực kỳ tàn nhẫn. Nếu không tiến hành tinh lọc và siêu độ, vùng địa phương này đều sẽ biến thành đất quỷ không có một ngọn cỏ, đối với tinh thần người gần đó cũng sẽ ảnh hưởng.

Hồng Minh biết đáp án bảo thủ của mình vừa rồi khiến phụ hoàng bất mãn, nếu mà chuyện này lại làm hỏng, chỉ sợ chút quân công kiếm về đều không đủ vãn hồi hình tượng trước mặt phụ hoàng, cho dù đối với tề đàn này có chút sợ, nhưng chỉ có thể kiên trì nói, “Xin phụ hoàng yên tâm.”

Chậc chậc, thật là một đứa trẻ xui xẻo. Khi được Văn Chân mang theo về chủ doanh, Ninh Vân Tấn cảm thán một tiếng.

Biểu tình mang theo vui sướng khi người gặp họa và chân thành không đồng tình của hắn, khiến Văn Chân đánh giá hắn thật lâu, “Thế nào, trẫm giáo dục Thái tử ngươi làm ra bậc biểu tình kỳ quái này làm chi? Hay là ngươi có ý kiến?”

“Thần nào dám có ý kiến.” Ninh Vân Tấn vội vàng lắc đầu nói, “Vi thần chỉ là có chút nhớ phụ thân rồi.”

Lời này của hắn xoay chuyển rất gượng ép, hơn nữa mình mới vừa giáo dục xong nhi tử, tiểu tử này liền nói nhớ phụ thân, chẳng phải là rõ ràng châm chọc mình. Văn Chân liếc mắt nhìn hắn một cái nói, “Với thiên phú vốn có của ngươi có thể có thành tựu lớn, nói không chừng có thể siêu việt cam la, triều đình đại tỏa sáng rực rỡ. Cũng chính là Dịch Thành chiều ngươi, cho ngươi tiêu dao nhiều năm như vậy. Ngươi nếu là nhi tử trẫm…”

“Thần đã cảm thấy phụ thân không thể tốt hơn, Hoàng thượng bậc giả thiết này vẫn là thu hồi đi!” Ninh Vân Tấn nhún vai, trêu đùa nói, “Lại nói phương thức giáo dục thô bạo đơn giản như vậy của ngài, thân nhưng chịu không nổi.”

Biểu tình ghét bỏ kia của hắn, làm Văn Chân tức giận đến một lúc lâu không để ý tới hắn.

Sau khi thanh lý qua tế đàn, trong lòng Hồng Minh có cảm thụ gì không ai biết, nhưng Ninh Vân Tấn phát hiện dưới mắt hắn mang theo màu xanh, rõ ràng là giấc ngủ không đủ. Nhưng trên đường trở lại kinh thành, thần sắc Hồng Minh càng lúc càng lãnh đạm, trong đôi mắt ngẫu nhiên để lộ ra một tia âm trầm, so với khi vừa xuất kinh làm người xử thế còn non nớt, cả người như là trưởng thành rất nhiều.

Ninh Vân Tấn phỏng chừng có lần lịch lãm này, các Hoàng tử khác đối mặt với Thái tử như vậy chỉ sợ cũng bị bỏ ra khoảng cách mấy phố!

Chờ chuyến đi này của bọn họ khi đi qua Đại Đồng sắp đến kinh thành, chiến tranh lần này cũng liền gần kết thúc. Đại Thương bị đuổi ra thảo nguyên trong phạm vi lãnh thổ Đại Hạ, di chuyển hướng Bắc phía Tây, nguyên bản có hai lộ đại quân đã vây khốn được Mông Tháp, nhưng Tất Thương Lãng đại tông sư vẫn luôn không ra tay đột nhiên tham gia chiến đấu, dùng binh lính phổ thông đối phó đại tông sư hiển nhiên không hợp tình hình, sau chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn Vương trướng rời đi.

Chiến quả như vậy tuy rằng không ý người, nhưng tất cả mọi người biết chỉ cần Tất Thương Lãng còn, thì tiêu diệt không được Vương trướng đối phương, hiện giờ binh lực Đại Thương đã thất bại nặng nề, hơn nữa Đại Thương trải qua lần đả bại này, bọn họ hai năm nữa sẽ thêm gian nan, đã là dựa đoán ngoài đại thắng.

Cùng Ninh Vân Tấn càng tới gần kinh sư càng tâm muốn về nhà như mũi tên khác nhau, Văn Chân vừa nghĩ tới sau khi trở về hai người không bao giờ có thể thân mật như vậy ở chung thì có chút rầu rĩ không vui, cho dù tin tức đại thắng cũng không có biện pháp khiến hắn bình phục tâm tình. Tuy rằng chỉ cần Ninh Vân Tấn làm quan, mình có thể thấy được người, nhưng khi đó chung quy là có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, làm sao cũng so không được tự do như hiện tại, cố tình tiểu tử này lại không nguyện ý công khai, Văn Chân có loại ảo giác mình thành tình nhân bí mật của hắn, điều này làm cho hắn vô cùng nghẹn khuất.



Một đêm trước khi đi vào kinh thành, bọn họ ngay tại ngoại ô kinh thành hạ trại, Văn Chân sau khi đi ngủ liền lặng lẽ mò vào doanh trướng Ninh Vân Tấn.

Làm đại công thần đại chiến lần này, Ninh Vân Tấn tuy rằng không có địa vị cao, nhưng cũng có doanh trướng của mình. Ninh Vân Tấn lập nhiều công như vậy, tất cả mọi người rõ ràng, chỉ cần trở lại kinh thành thăng quan tiến tước tất nhiên là không tránh được, Hoàng thượng cho hắn ưu đãi trước quả thật là cực kỳ bình thường —— đương nhiên những người này tất nhiên đoán không được đó cũng là Văn Chân để tiện cho bản thân!

“Ngươi lại tới nữa?” Ninh Vân Tấn hiện giờ đối với vừa đến đêm khuya trong doanh trướng lại thấy nhiều ra một người đã vô cùng bình tĩnh, hắn chống cằm nằm nghiêng trên giường, “Chẳng lẽ không sợ có quân báo khẩn cấp.”

Hắn sở dĩ nói như vậy là bởi vì có một lần Văn Chân chạy tới bên này tìm mình luyện công, kết quả vừa mới đến quân báo kịch liệt trong tám trăm dặm. Dựa theo quy định kết quả quân báo như vậy chỉ có thể do Hoàng đế triệu kiến qua người truyền tin, sau đó lại tự mình mở ra, Lý Đức Minh chỉ có thể vì che giấu liền ra một thân mồ hôi.

Văn Chân ngồi bên giường, khều một nắm tóc rơi của Ninh Vân Tấn quấn trên ngón tay, “Ngươi vẫn chưa đi ngủ không phải là chờ trẫm sao?”

Ninh Vân Tấn bất nhã mà đảo cái xem thường, “Ta cũng không muốn mới vừa ngủ lại bị ngươi lay tỉnh.”

Văn Chân cười cười không hé răng, chỉ là phủ môi hôn nhẹ cánh môi hắn, ôn nhu, nhẵn nhụi.

Ninh Vân Tấn cảm giác được một đôi tay tuần tra lui tới trên người mình, thậm chí nghĩ muốn đưa vào trong quần áo, hắn ý xấu nhéo nhéo phồng lên giữa hai chân Văn Chân, nhỏ giọng mà nói, “Hoàng thượng là muốn để cho người khác thưởng thức đông cung sống sao?”

Văn Chân nắm tay hắn, hít sâu khống chế cảm xúc của mình, hắn bên tai hung tợn mà nói, “Trẫm thật sự là không kịp đợi đem ngươi tử hình ngay tại chỗ.”

Ninh Vân Tấn tựa đầu chống ngực hắn cười khanh khách, không mảy may lo lắng. Phải biết ngoài doanh trướng hắn tuy rằng không có người, nhưng màn như vậy căn bản không có cái gọi là cách âm, hơi có chút động tĩnh, thì phải ồn ào đến tận trời, muốn lại đốt chút đèn vậy càng tuyệt, quả thật giống như đuổi kịp chiếu bóng diễn phim hạn chế, Ninh Vân Tấn cũng không tin Văn Chân có nhã hứng như vậy.

Hắn hỏi, “Ngài rốt cuộc đến làm gì? Không phải nói rõ hôm nay không luyện công sao?”

Văn Chân đem hắn đẩy đẩy bên trong giường, chỉ là ôm lấy hắn, không dám lại động thủ động cước tìm khó chịu cho mình. Hắn nói, “Trẫm chính là đột nhiên nghĩ đến có chút việc muốn trưng cầu ý kiến ngươi!”

“Là chuyện gì?” Ninh Vân Tấn tò mò hỏi.

“Tuy rằng trẫm rất luyến tiếc, nhưng chờ sau khi hồi kinh ngươi vị trí học sĩ hầu đọc này nhất định giữ không được.” Văn Chân có chút tiếc nuối mà nói, phải biết trong quan văn ngoại trừ chức vị này chính là có rất ít chức quan có thể quang minh chính đại ngủ lại trong cung. Hắn vuốt đầu Ninh Vân Tấn giải thích, “Trẫm tin ngươi cũng có thể lý giải, hiện giờ ngươi vẫn còn trẻ như vậy, không có khả năng bằng vào quân công lần này liền một lần đem ngươi phong làm Công Hầu, nhiều lắm là Bá*, chỉ có thể trên chức quan nhắc đến thăng cấp, cho nên trẫm liền muốn hỏi ngươi cách nhìn một chút, ngươi rốt cuộc muốn đi bộ nào?”

*Tước vị công hầu bá tử nam – thời phong kiến: Công là lớn nhất

Văn Chân băn khoăn Ninh Vân Tấn tất nhiên hiểu, bất quá hắn thật không nghĩ tới Văn Chân còn sẽ cho mình quyền lợi lựa chọn. Nguyên bản hắn đến Binh bộ là thích hợp, nhưng có phụ thân, nhất định phải lảng tránh. Hộ bộ rất lộn xộn, Lại bộ và Hình bộ tuy rằng đều là nơi tốt, nhưng cũng dễ đắc tội với người, hắn đơn giản nhướng mày nói, “Nếu không đến Lễ bộ?”

Lựa chọn của hắn khiến Văn Chân mười phần không lời gì để nói, há mồm liền phủ quyết, “Không được. Ngươi mới lớn bao nhiêu đã nghĩ đến Lễ bộ dưỡng lão.”

“Nào có khoa trương như dưỡng lão! Chuyện nhân gia làm cũng là phi thường trọng yếu du quan xã tắc.” Ninh Vân Tấn nhỏ giọng oán giận.

Văn Chân lại chỉ là nhìn hắn, cũng không tỏ thái độ. Ninh Vân Tấn bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, đành phải nhún vai buông tha, tuy rằng Lễ bộ sắp xếp đứng đầu sáu bộ, nhưng chuyện làm đều là làm từng bước, theo khuôn phép cũ, chuyện như vậy cầu kiên nhẫn phải cẩn thận, với vài bộ khác khi so ra đúng là lão nhân gia nhiều hơn.

“Nếu không Hoàng thượng ngài quyết định, chỉ cần thưởng phần cơm ăn là được.”

“Trẫm ngược lại nghĩ để cho ngươi quyết định, đáng tiếc bản thân ngươi không nguyện ý.” Văn Chân cười tủm tỉm mà gãi cằm hắn nói, “Nếu ngươi đáp ứng, trẫm cũng không cần rối rắm nên luận công để thưởng như thế nào với ngươi, ngày sau cho dù ngươi lại lập công lớn cũng nhất lao vĩnh dật rồi!”

Ninh Vân Tấn nhất thời hắc tuyến, hắn không nghĩ tới Văn Chân cư nhiên còn chưa chết tâm, cư nhiên tìm được cơ hội liền nói chuyện này. Hắn hoàn toàn không nghĩ tiếp lời đề tài này, vội vàng nói, “Công bộ! Vậy đi Công bộ đi.”

Thấy hắn lại một lần nữa lảng tránh chuyện giữa hai người, Văn Chân có chút thất vọng, bất quá hắn thật đối với lựa chọn này của Ninh Vân Tấn cảm thấy giật mình, “Công bộ cũng không phải là chỗ tốt, ngươi xác định muốn đi?”

“Ừ, cứ đến Công bộ.” Ninh Vân Tấn gật đầu khẳng định mà nói. Người hiểu biết tình hình sáu bộ cũng biết Công bộ so với năm bộ khác quả thật chính là mẹ kế nuôi, nhiều chuyện, chỗ có thể mò tiền lại thiếu, cố tình trách nhiệm còn lớn, một khi xảy ra chuyện, đầu tiên xui xẻo xác định vững chắc là Công bộ. Nhưng Ninh Vân Tấn muốn đến Công bộ, cũng là vì đám thợ tài năng kia, đó đều là gà đẻ trứng vàng đó, nếu có thể lợi dụng tốt, không lo không có bạc cuồn cuộn mà đến.

“Ngươi đã muốn đên, vậy thì đến thôi!” Văn Chân hôn hôn trên mặt hắn, “Trẫm chờ xem ngươi làm ra thành tích!”

Ninh Vân Tấn thức thời không hỏi đến Công bộ làm như thế nào, Văn Chân cũng không nói, hai người cũng biết việc này không phải Văn Chân nói là được, ít nhất phải trải qua nghị triều đình, nhưng bất luận với thân phận tế thiên giả của mình hay là quan hệ của hai người hiện giờ, Văn Chân như luận thế nào cũng không có khả năng bạc đãi mình!

Ngày hôm sau kinh thành vô cùng náo nhiệt, cửa thành sớm đã chờ rất nhiều quan viên dân chúng. Trong đó bao gồm tôn thất, nội các, trên danh hiệu là văn võ bá quan tên tuổi đứng đầu, nghiễm nhiên chính là một lần hội đại triều long trọng đổi thành cử hành ở cửa thành.

Chờ khi đội ngũ Văn Chân bọn họ đến, mọi người lập tức kích động quỳ xuống mà tam hô vạn tuế, âm thanh kia nhịp đều, thẳng hướng trời xanh.

Văn Chân đặc biệt mà không ngồi long tiễn, mà là mặc một thân áo giáp cưỡi ngựa, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, tinh thần sáng láng. Hắn khí phách phấn chấn mà vung tay lên, “Chư vị bình thân.”

Một tiếng này của hắn hoàn toàn không cần thông truyền lại, vang dội đến truyền khắp xung quanh, khiến người đều kiến thức được Văn Chân võ nghệ tinh thông.

Một đường vào thành đội ngũ thắng lợi trở về của bọn họ đã được hoan nghênh cực kỳ nhiệt liệt, pháo chiêng trống vang trời, mà trên nhánh cây đều kết vải đỏ lụa đỏ không khí vui mừng, vẫn luôn kéo dài đến môn khẩu hoàng cung. Ngày đó cũng không an bài hoạt động gì, chờ đoàn người Văn Chân vào cung, mọi người cũng có thể ai về nhà người ấy, đại điển khánh công chân chính ước định trước cử hành ba ngày sau.

Ninh Vân Tấn hôm nay là con cưng, rời khỏi hoàng cung dọc theo đường đi không biết bao nhiêu người kéo hắn nói chuyện. Hắn phát hiện đặc biệt những người trung nhiên hoặc là quan viên lớn tuổi nhiều, đang nhìn mình ánh mắt nhiệt tình đến khiến hắn sợ hãi, nói câu không dễ nghe quả thật giống như cha mẹ vợ nhìn con rể, chầm chầm chậm chậm mà rốt cuộc sau khi ra hoàng cung, Ninh Vân Tấn vội vàng nhảy lên xe ngựa Tần Minh đã sớm vì hắn chuẩn bị, tránh không tiếp khách, trực tiếp về nhà.



Môn khẩu Ninh phủ vẫn luôn có một tiểu tư canh, vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa này, lập tức hoa chân múa tay vui sướng mà hô lớn, “Nhị thiếu gia trở về!”

Xe ngựa Ninh Vân Tấn là nghiền đè pháo khô thảm hồng tiến tới cửa, chờ đến xe ngựa vào đại môn, hắn liền xuống xe, đi bộ tiến vào trong cổng, còn chưa tiến vào sân đã phát hiện lão thái thái mang theo nữ quyến liên quan chờ.

Lão thái thái tinh thần vô cùng tốt, bà cũng không cần người đỡ, vừa thấy Ninh Vân Tấn đã kích động mà nói, “Tiểu Nhị trở lại, đến để nãi nãi cẩn thận nhìn một cái!”

Ninh Vân Tấn cất một bước, thả người nhảy đến bên người lão thái thái, oán trách nói, “Lão thái thái tại sao không chờ tôn nhi trong phòng, gió lớn như thế!”

Mục Đồng Nhi che miệng cười nói, “Ngươi còn nói nữa, từ lúc biết ngươi dẫn binh bị nhốt trong núi, lão thái thái và lão gia thì đều lo lắng vô cùng, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng không ngủ được. Sau ngươi còn cùng Hoàng thượng đi nơi xa như thế, thật là không bớt được lo.”

Nghe nàng trách cứ xong, Ninh Vân Tấn vội vàng đánh giá lão thái thái một chút. Lão nhân gia nhìn quả thật không có phúc hậu như trước khi xuất môn, nếp nhăn giữa mặt mày đều nhiều hơn rất nhiều, xem ra đúng là quan tâm không ít. Hắn vội vàng nắm tay lão thái thái làm nũng nói, “Lão thái thái chung quy nên tín nhiệm bản lĩnh của tôn nhi chứ! Tôn nhi phúc lớn mạng lớn, nguy hiểm gì cũng có thể biến nguy thành an.”

Lão thái thái vỗ vỗ mu bàn tay hắn, như là nhìn không đủ nhìn cao thấp, phát hiện quả thật ngay cả một chút thương cũng không có, lúc này mới vui mừng mà nói, “Hảo hảo hảo, bản lĩnh lớn chung quy là vô cùng tốt. Nếu gia gia của ngươi biết ngươi lần này lập nhiều công lớn, chỉ sợ cũng sẽ vô cùng vui sướng.” Nói xong, bà lại nhìn phía Mục Đồng Nhi, “Ngươi xem Tiểu Nhị có phải đen, gầy hay không, lần này trở về nên hảo hảo bồi bổ cho hắn.”

“Ngoài biên ải tất nhiên là cực khổ, nghe cha ta bọn họ nói nơi đó vừa nói nói cũng sẽ gió thổi đến miệng đầy cát.” Mục Đồng Nhi đáp ứng cùng nói, “Quả thật phải hảo hảo điều dưỡng cho Tiểu Nhị một phen.”

“Nào có khoa trương như tẩu tử nói.” Ninh Vân Tấn dở khóc dở cười, mình là đến thảo nguyên cũng không phải hoang mạc Tây Bắc, đầu năm nay cũng không có bão cát lớn như vậy, còn chưa đến mức ăn cát nghiêm trọng như vậy đi!

“Ta nói ngươi chính là vào triều làm quan quá sớm! Nhìn xem ngươi từ sau khi làm quan, cùng bộ dáng thời điểm trắng trắng mập mạp trước kia hoàn toàn thay đổi.” Lão thái thái thở dài nói, “Nhà chúng ta lại làm sao thiếu phần bổng lộc này của ngươi, nói thế nào cũng nên chờ ngươi thành niên mới đúng.”

Ninh Vân Tấn lão nhân gia bắt đầu nhắc mãi, vội vàng chen đùa múa động tác mà dỗ người, nâng lão thái thái về viện bà. Tuy rằng vừa về nhà đã bị niệm một trận, nhưng không thể phủ nhận là loại cảm giác được người nhà quan tâm này quả thật khiến người rất cảm động.

Đảo mắt đến buổi chiều, vốn nên còn ở nha môn làm việc Ninh Kính Hiền và Ninh Vân Đình hai nười cũng trở lại phủ trước, phụ tử ba người đoàn tụ đầu tiên có nói không hết lời cũng phải nói, liền để Mục Đồng Nhi an bài bàn tiệc, chuẩn bị mấy vò rượu, vừa uống vừa trò chuyện.

Nhìn Ninh Vân Tấn tuy rằng lây dính một ít phong sương ngoài biên ải, lại có vẻ thêm tinh thần, Ninh Kính Hiền hết sức vui mừng, hắn bưng một chén rượu lên nói, “Chuyện con làm ở biên ải, vi phụ đều nghe nói. Công lao hiển hách như vậy, cũng chỉ có Tiểu Nhị nhà ta bậc nhân tài tuyệt diễm kinh tài này mới có thể làm ra được, lúc này đây ngươi thật sự là đánh ra khí thế Đại Hạ, thật là khá xuất sắc, vi phụ liền trước mời con ba chén!”

Thấy phụ thân bưng chén rượu lên liền trực tiếp hướng miệng đổ, Ninh Vân Tấn vội vàng ngăn cản nói, “Phụ thân, người một nhà uống rượu hà tất khách sáo như vậy, uống rượu quá nhanh tổn thương thân đó!”

Ninh Vân Đình cười hì hì giữ chặt hắn nói, “Tiểu Nhị ngươi cũng không biết đâu, phụ thân đây là cao hứng đó! Ngươi nếu không cho phụ thân uống, hắn ngược lại bực ngươi.” Dừng một chút, hắn hâm mộ mà nói, “Từ sau khi chiến tích của ngươi rơi vào tay trong kinh, đều đem ngươi truyền giống như là thiên nhân hạ phàm, văn võ song toàn, chiến công hiển hách, còn là tế thiên giả, tướng mạo lại lớn lên như vậy, thật sự là rốt cuộc tìm không ra người xuất sắc hơn ngươi. Ninh gia chúng ta gần đây chính là náo nhiệt vô cùng, người tới cửa làm mối nối liền không dứt, cửa cũng sắp bị đạp ngã. Vì hôn sự của ngươi, khiến cho lão thái thái và phụ thân chọn đến chóng mặt!”

Đại ca ngốc, ngươi thật đúng là biết cách chọn chuyện! Ninh Vân Tấn sắc bén phát hiện Ninh Kính Hiền mày nảy một chút, hắn vội vàng nói, “Nào có khoa trương như vậy. Lại nói ta còn nhỏ mà, chung quy phải chờ sau khi tạo công lập nghiệp lại suy nghĩ chuyện kết thân.”

“Ngươi hãy tỉnh tỉnh đi!” Ninh Vân Đình nhịn không được nguýt hắn một cái, “Còn tạo công lập nghiệp gì! Hiện tại tất cả mọi người nói với công lao lần này của ngươi, ít nhất phong đến tam đẳng. Cái này so với tước trong nhà còn cao hơn, hơn nữa còn là bản thân ngươi kiếm được!” Hắn ai thán một tiếng, “Đáng tiếc ta lần này cư nhiên không được lựa chọn, nếu không thật muốn đi theo cùng đi tiền tuyến.”

Ninh Vân Tấn ngại ngùng mà nói, “Đều do tiểu đệ ta đây lần này ra cái sọt!” Hắn sở dĩ lại nói như vậy, đó là vì thông thường sẽ không để cho toàn bộ con cháu người một nhà đều ra tiền tuyến. Ninh gia tổng cộng mới ba nhi tử, Ninh Vân Tấn lúc ấy sinh tử thảo nguyên chưa biết, một người khác còn nhỏ chưa thành niên, thời điểm tuyển binh tất nhiên liền sẽ không đem Trưởng tử Ninh Vân Đình này cử đi.

“Nói lời ngốc gì!” Ninh Vân Đình vỗ vỗ bả vai hắn, bưng lên một chén rượu kính nói, “Chẳng lẽ áp lương bị bao vây cũng là ngươi muốn gặp được sao. Nếu thật sự cảm thấy ngại, thì uống cạn chén rượu này!”

Hai huynh đệ thân thân thiết thiết làm liên tục ba chén, Ninh Vân Đình uống đến vô cùng hưng phấn, lại lôi kéo hắn nói chuyện ngoài cửa ải, Ninh Vân Tấn lại phát hiện phụ thân phá lên trầm mặc.

Chờ đến uống không sai biệt lắm, sau khi Ninh Vân Đình cũng đã có chút hơi say, Ninh Kính Hiền liền để người dọn bàn tiệc, Ninh Vân Đình vừa thấy tư thế này đã biết phụ thân có chuyện cùng với một mình Ninh Vân Tấn nói, mười phần thức thời mà cáo lui.

Chờ đến hắn vừa đi, Ninh Kính Hiền tự mình đem cửa đóng kín, xác định trái phải không có tai mắt, quay đầu nhìn Ninh Vân Tấn, cổ họng có chút khẽ run hỏi, “Con với Hoàng thượng, các ngươi…”

Ninh Vân Tấn chỉ biết khẳng định giấu không được, lúc trước khi nghênh giá, phụ thân làm Binh bộ Thượng thư tất nhiên gần với hàng ngũ tùy giá.

Thái độ của Văn Chân với mình vô cùng thân mật, tên kia tuy rằng miệng nói không bức mình, nhưng cũng căn bản không tránh kiêng kị, hận không thể có thể lập tức công khai quan hệ là tốt rồi, đối đãi với mình so với Hồng Minh còn thân thiết hơn hai phần. Người bình thường chỉ biết nghĩ rằng Hoàng thượng đối với mình công thần này sủng ái có thừa, nhưng phụ thân cũng biết tâm tư của Văn Chân, chỉ sợ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra chỗ không thích hợp.

Hắn lại không muốn nói ra chân tướng rồi kích thích phụ thân, ánh mắt cũng không chớp một chút mà nói, “Phụ thân không cần lo lắng, là Hoàng thượng nhất sương tình nguyện đó! Nhi tử đã cự tuyệt qua.”

Ninh Vân Tấn an ủi cũng không có khiến Ninh Kính Hiền thả lỏng, hắn có chút suy sụp mà ngồi trên ghế, “Nếu con cự tuyệt hữu dụng, Hoàng thượng cũng sẽ không vì con xuất kinh trước. Vi phụ làm sao cũng thật không ngờ, Hoàng thượng cư nhiên sẽ làm được tình cảnh như thế!”

Văn Chân phách lối khiến Ninh Vân Tấn thật là rất bất đắc dĩ, hắn cho dù biết thuyết phục không được phụ thân đừng quan tâm chuyện này, vẫn là chỉ có thể phí công an ủi, “Có lẽ Hoàng thượng thích qua đi liền tốt! Nhi tử về sau nhất định nắm chặt thời gian luyện công, chờ khi thành đại tông sư, cho dù hắn muốn dùng thân phận Hoàng đế bức bách, cũng không có khả năng!”

“Cố gắng thôi!” Ninh Kính Hiền thở dài, nhìn nhi tử tuấn tú thanh tao trong lòng chỉ phạm sầu, hắn nói, “Vậy hôn sự con làm thế nào? Nếu không trước định ra một nhà, chờ đến ba năm sau lại kết luận?”

Vậy thật sự là tìm đường chết! Ninh Vân Tấn vội vàng lắc đầu nói, “Phụ thân vẫn là từ chối trước đi! Hoàng thượng nếu nói là ba năm sau chỉ hôn, vậy xác định chắc đều có an bài, nếu có người tới hỏi, thì dùng cớ này qua loa tắc trách, miễn cho đắc tội với người!”

Ninh Kính Hiền gật đầu, tự nhiên đồng ý. Ninh Kính Hiền thấy tâm tình phụ thân cuối cùng là trấn an rất nhiều, quả tim nhấc lên trở lại chỗ cũ. Bất quá hắn hiển nhiên cao hứng quá sớm, chờ đến ba ngày sau một bản thánh chỉ đến Ninh phủ, nhất thời khiến hắn tức giận đến hận không thể đâm Văn Chân liền tốt!

Cho dù ngươi là Hoàng đế cũng không thể phách lối như vậy, có được không hả!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook