Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 127: Chương 127

Bách Dạ

07/01/2017

Tiễn bước người đến truyền chỉ, Ninh Vân Tấn dữ tợn mà mỉm cười, nắm bản thánh chỉ kia nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Người tới, chuẩn bị ngựa, ta muốn vào hoàng cung tạ chỉ.”

Lão thái thái ôm vỗ tay hắn, khiển trách, “Hồ nháo, nhìn biểu tình này của ngươi, không giống như là đi tạ chỉ, ngược lại như là đi giết người.”

Mục Đồng Nhi cũng vội vàng khuyên nhủ, “Nhị đệ nếu không vẫn là chờ lão gia sau khi về lại cùng đi tạ ơn đi!”

Ninh Vân Tấn bị hai người ngăn đỡ, đành phải xoay người ngồi trên ghế, nghiêm mặt sinh hờn dỗi.

Lão thái thái đối với Tịch Nhan vứt cho một ánh mắt ra hiệu, Tịch Nhan lập tức tay chân lanh lẹ mà dâng chén trà nóng cho Ninh Vân Tấn.

Chóp mũi ngửi hương trà mát lạnh, giống như có thể bình tĩnh buồn bực trong lòng. Ninh Vân Tấn nhìn lão thái thái, nhăn mày nói, “Tôn nhi không muốn dọn ra ngoài Ninh phủ đâu!”

“Xem ngươi nói kìa, cứ cho dọn ra ngoài, chẳng lẽ Ninh phủ liền không phải nhà ngươi sao?” Lão thái thái oán trách nói, “Viện ngươi, trong nhà sẽ vẫn luôn giữ lại cho ngươi. Hơn nữa, Hoàng thượng ban thưởng trạch cho ngươi mới cách một phố mà thôi, muốn quay về còn không phải tùy thời sẽ quay về.”

“Đúng vậy a!” Mục Đồng Nhi biết việc này mình không thể tùy tiện ngắt lời, nhưng cũng giúp đỡ lão thái thái, bởi vậy chỉ là phụ họa mà thôi.

Ninh Vân Tấn quyệt miệng nói, “Nhưng trên thánh chỉ còn nói, trước khi trạch ban thưởng vẫn chưa sửa sang xong, để tôn nhi vào thẳng ở trong cung. Nào lại như thế, để một thần tử vào ở trong cung, Hoàng thượng thật sự là hồ đồ!”

“Có thể Hoàng thượng có suy tính khác.” Lão thái thái cũng hiểu được việc này có chút cổ quái, bất quá lúc này bà cũng chỉ có thể trước khuyên nhủ Ninh Vân Tấn, bà nói, “Nếu việc này có thể viết thành minh chiết, vậy nói lên Các lão bọn họ cũng đều là biết, phụ thân ngươi xác định chắc cũng biết, ngươi vẫn là trước chờ phụ thân ngươi về lại nói!”

Ninh Vân Tấn nào còn không biết Văn Chân đánh chủ ý quỷ gì, chính là cố tình có khổ nói không nên lời. Lão thái thái các nàng suy tính đã đúng, dù sao tối hôm nay có yến ban thưởng, phụ thân nhất định phải trước về phủ đổi y phục, đến lúc đó hỏi trước tình huống rõ ràng, lại tìm tên kia tính sổ.

Dựa theo lệ thường ngự giá thân chinh đại thắng trở về, chung quy trước tổ chức điển lễ thu binh long trọng, sau đó lại tiến hành yến ban thưởng. Trước yến ban thưởng tất nhiên phải đem công thần luận để thưởng, để cho bọn họ trên yến hội có thể hưởng thụ đãi ngộ anh hùng trở về.

Nguyên bản trong kinh đã sớm bắt đầu chuẩn bị, bất quá Văn Chân một hồi liền đem điển lễ thu binh kêu ngừng, yến ban thưởng cũng đổi thành yến nhỏ, dù sao đại quân hiện giờ còn chưa khải hoàn về triều. Đại chiến lần này tích lũy được gần tới vài năm đều đánh sạch, hắn cũng không muốn gây sức ép hai lần lãng phí tiền.

Ninh Kính Hiền quả nhiên trở về rất sớm, hắn vừa về nhà đã lập tức sai người gọi Ninh Vân Tấn tới phòng mình.

Ninh Vân Tấn vừa vặn vẫn luôn chờ hắn trở về, sau khi hành lễ liền có chút lo lắng đem thánh chỉ đẩy tới, “Phụ thân đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ý chỉ như vậy, Các lão bọn họ chẳng lẽ không nói là Hoàng thượng hồ nháo sao?”

Ninh Kính Hiền tuy rằng là quan viên tham dự qua thương thảo phong thưởng cho nhóm công thần đại chiến lần này, bất quá không tận mắt thấy viết ra thánh chỉ. Hắn tiếp tục nhận lấy, lướt như bay đem nội dung mặt trên quét một lần.

Toàn bộ bản thánh chỉ tổng kết nói lên tổng cộng có bốn trọng điểm, một là phong Ninh Vân Tấn làm Định Viễn Bá tam đẳng không thể thừa kế không thay thế, hai là bổ nhiệm Công bộ chưởng ấn Cấp sự trung, ba là ban thưởng vàng bạc châu báu vân vân cùng với một tòa đại trạch ngũ tiến, bốn là ân chuẩn trước khi nhà Ninh Vân Tấn sửa sang hoàn chỉnh vào Tây Ngũ sở.

Tây Ngũ sở là nơi tụ cư của các Hoàng tử, để Ninh Vân Tấn một người đã vào triều làm quan vào ở, đúng là có chút hoang đường.

Ninh Kính Hiền liếc mắt người thở phì phì ngồi trên ghế, không cần nhiều lời đã biết hắn giận thứ gì. Hắn nhịn không được thở dài, giải thích, “Việc này ngược lại thật không phải chủ ý của Hoàng thượng, là Dương Nhượng Công nhắc đến.”

“Ta ở đâu, cùng Dương Nhượng Công có quan hệ gì” Ninh Vân Tấn không hiểu hỏi.



“Còn không phải không muốn thấy gặp con!” Ninh Kính Hiền lắc đầu, đem triều nghị chiều hôm qua từng điều nói ra.

Chiều hôm qua Nội các, Thượng thư sáu bộ, Thị lang tất cả đều tụ tập Càn Thanh cung thương thảo chuyện phong thưởng về đại chiến lần này, những người khác ngược lại dễ dàng, nhưng về sau đến lượt Ninh Vân Tấn lại phạm sầu.

Với quân công diệt địch hơn vạn quân và thân phận tế thiên giả lúc này của hắn, cho dù phong đến tam đẳng cũng sẽ không có vẻ đột ngột, nhưng tuổi hắn còn quá nhỏ! Cho dù chỉ là tam đẳng Công, Hầu, Bá cũng đã là siêu phàm, bao nhiêu người cả đời cũng không có biện pháp có thành tựu như vậy.

Cố tình chỉ cần là người đều có thể nhìn ra được Hoàng thượng thiên vị với Ninh Vân Tấn, đối với hắn tín nhiệm năng lực, một người như vậy khẳng định không chỉ dừng lại như thế, kể từ đó liền không thể không suy xét nêu hiện tại liền đối với Ninh Vân Tấn phong thưởng quá cao, tiếp qua vài năm liền phải gặp cục diện phải thưởng không thể thưởng.

Tả Sư Hoành, Thị Kỳ Như Hải, Ninh Kính Hiền cũng có thể lãng tránh không mở miệng nói chuyện. Trong đám người còn lại, địa vị cao Thiếu Chính Hành đến sau đề nghị là Bá nhất đẳng, không thừa kế.

Đề nghị này của hắn không cao không thấp, Ninh Kính Hiền kỳ thật đã hết sức hài lòng, ít nhất vị Các lão này không đem nhi tử đẩy hướng trong nước sôi lửa bỏng.

Nguyên bản mọi người còn nghĩ rằng Văn Chân sẽ tranh cãi lấy một chút, Dương Nhượng Công thậm chí đã chuẩn bị vén tay áo lên hảo hảo nói cho Hoàng thượng rằng không nên phong thưởng quá nặng như thế, không nghĩ tới Văn Chân lại trực tiếp gõ nhịp, chỉ đem Ninh Vân Tấn phong làm Bá tam đẳng, lại ban thưởng một tòa trạch.

Quyết định này khiến mọi người trực tiếp nhẹ thở ra, trạch ban thưởng so với một Hầu tước cao hơn mà nói, quả thật hoàn toàn không cùng một cấp bậc, ban thưởng thêm một tòa nhà tính là cái gì, tất nhiên sau đó đem Ninh Vân Tấn thăng nhiệm chính ngũ phẩm Cấp sự trung nghị án liền dễ dàng thông qua.

Ninh Kính Hiền lúc ấy liền tạ ơn, lại không nghĩ rằng Tả Sư Hoành lại lắm miệng nói một câu, “Hoàng thượng thánh minh, nhưng mà tòa nhà kia hoang phế ba bốn năm không người ở, hiện giờ tu sửa ít nhất cần thời gian trên nửa năm, không biết Thanh Dương trong lúc đó ở đâu mới tương đối thích hợp, vấn đề an toàn lại bảo đảm như thế nào.”

Tả Sư Hoành lại hỏi như vậy không phải không có đạo lý, Ninh Vân Tấn cho dù chỉ là được phong làm Bá tam đẳng, tước vị hiện giờ của hắn so với người đương gia Ninh phủ còn cao hơn, lại để hắn ở Ninh phủ hiển nhiên không thích hợp.

Hắn hỏi khéo như vậy cũng là ý tốt, dù sao Ninh Kính Hiền phải xử lý chuyện này tương đối phiền toái, cũng không thể vì chuyện Ninh Vân Tấn muốn ra phủ, hiện tại liền làm các con ở riêng.

Không nghĩ tới Dương Nhượng Công lúc này lại chen một câu, “Để hắn tìm toà nhà khác ở trước là được, chung quy không thể quay về cứ để hắn ở hoàng cung.”

Thị Kỳ Như Hải và Thiếu Chính Hành lúc này lại ngoài dự đoán tỏ vẻ đồng ý, “Sau trận chiến này, Thanh Dương sẽ trở thành mục tiêu công kích của Đại Thương thậm chí tàn đảng Đại Chu. An toàn của hắn là du quan xã tắc, du quan của tộc ta, không thể xem như không quan trọng. Nếu Hoàng thượng có thể ân điển để hắn có thể lại vào trong hoàng cung tất nhiên là tốt, nếu nói không được, liền để hắn trước ở trong tông miếu đi! Hiện giờ, thực lực Thanh Dương đã được thế nhân biết, tiếp nữa thì không có may mắn như lần trước.”

Văn Chân vẫn chưa mở miệng, Tả Sư Hoành ngắt lời nói, “Tông miếu cách hoàng cung quá xa, Thanh Dương phải đến nha môn làm việc, thường xuyên qua lại rất gây sức ép người!”

Chung quy sau khi mấy lão đại ngươi một lời ta một lời, đều cảm thấy khiến hắn ở trong hoàng cung là an toàn, dù sao trước kia cũng có qua dưỡng dục con mồ côi của nhóm công thần quá cố, hiện trực tiếp tiếp nhận một công thần chưa thành niên vấn đề tất nhiên cũng không lớn, sau đó đồng thời vì việc này nhìn Văn Chân cầu ân điển.

Nghe đến đó Ninh Vân Tấn phổi cũng sắp nổ, âm thầm mình lòng dạ hẹp hòi hung hăng mà thay Dương Nhượng Công viết một khoản. Hắn tất nhiên đoán được Dương Nhượng Công tên đầu sỏ gây tội này không hảo tâm, đề nghị như vậy là muốn mình vào cung về sau bị những Hoàng tử gây sức ép, không giống những người khác quả thật là vì mình suy xét an toàn.

Cố tình người này tự cho là đúng không biết Văn Chân đang cân nhắc phải làm thế nào đem mình quang minh chính đại đưa vào trong cung, còn tưởng rằng giúp đỡ cầu tình là bán cho Ninh gia hơn một đại nhân tình, điều này làm cho Ninh Vân Tấn làm sao không buồn bực!

Hắn nhịn không được giận dữ nói, “Phụ thân lúc ấy nói để nhi tử về trạch cũ ở cũng tốt mà! Con một đại thần ở trong cung nhìn sao được, hơn nữa, những Hoàng tử đó là dễ ở chung sao!”

“Con không biết tình hình kia, mấy Các lão nói xong, Hoàng thượng lập tức biết thời biết thế đáp ứng, vi phụ căn bản là lại không có thời gian nói.” Ninh Kính Hiền tất nhiên cũng rất buồn bực, hắn hận không thể cách nhi tử càng xa Hoàng thượng càng tốt, nhưng loại thánh chỉ này vừa ra, không phải là đem hài tử đẩy vào trong hố lửa sao?!



Hai phụ tử hai mặt nhìn nhau mà liếc mắt một cái, việc này đã đến nước này, Ninh Vân Tấn cũng không có biện pháp khác, đành phải nói, “Những Hoàng tử đố đều còn non, nhi tử sẽ cẩn thận. Về phần chỗ Hoàng thượng, hắn bận với chính sự, hẳn là không có thời gian quấy rầy nhi tử…Ha!”

Tiếp đó hắn có chút buồn bực mà đến bên người Ninh Kính Hiền, một đầu gối quỳ đất mà nói, “Nhưng mà nhi tử rất luyến tiếc rời khỏi phủ. Hiện giờ gia gia không có, đại ca công vụ lại bận, thái thái cũng…Nếu nhi tử ở trong cung về sau, bên người phụ thân ngay cả một người biết lạnh hỏi ấm cũng không có.”

Ninh Kính Hiền nghe cũng vô cùng động dung, xoa xoa đầu hắn, chỉ có thể trấn an nói, “Xem con nói lời gì đâu, có lão thái thái ai còn dám chậm trễ vi phụ hay sao. Ngược lại con, vi phụ biết con là người thông minh, cho dù ở trong cung cũng có thể sắp xếp tốt cho mình, nhưng thân phận chúng ta rốt cuộc vẫn là thấp hơn những Hoàng tử một đầu, nếu mà…Tóm lại con mọi việc vẫn là lui một bước mới tốt.”

Nói xong, trong mắt của hắn lộ ra một cỗ mê mang và giãy dụa, hài tử xuất sắc như vậy thật sự là Ninh gia có thể giữ được sao? Hắn nguyên bản thân là Đích Trưởng tử, hẳn là trở thành huynh trưởng của các Hoàng tử, được nhận tôn kính, mà không phải nhường nhịn, sẽ đối với bọn họ xoay người, hiện lại còn có Hoàng thượng đối với hắn có tâm tư kia, có lẽ mình nên…

Ninh Kính Hiền bất thình lình cảm thán khiến hắn biểu tình có chút khác thường, bị Ninh Vân Tấn liếc mắt một cái đã nhìn ra. Hắn nhất thời da đầu run lên, còn thật sợ phụ thân nhất thời xúc động chạy vào trong cung cùng Văn Chân thẳng thắn.

Trong lòng Ninh Vân Tấn chuyện hắn với Văn Chân cũng không muốn những người khác liên lụy vào, mà thân phận của mình tất nhiên là có thể giấu được thì giấu. Hắn vội vàng dời đi lực chú ý của Ninh Kính Hiền nói, “Phụ thân, thời điểm không còn sớm, chúng ta vẫn là nhanh chóng y phục chuẩn bị tiến cung đi!”

Yến ban thưởng lần này không phải đại yến, Ninh gia có thể tham gia chỉ có phụ tử bọn họ, về phần Ninh Vân Đình thì gấp trở về một chuyến, tiếp đó buổi tối phải vào trong cung tăng ca.

Phụ tử một chuyến ba người vào cửa cung sau đó liền từng người tách ra, Ninh Kính Hiền trước đến bãi sân yến hội, Ninh Vân Đình đến chỗ ca trực đưa tin, Ninh Vân Tấn thì đầu tiên là dâng bài tử chuẩn bị tạ ơn.

Hôm nay hoàng cung phá lệ náo nhiệt, không ít người đều muốn trước yến thấy được mặt Văn Chân, cung Càn Thanh xếp hàng chờ rất nhiều người.

Bài tử Ninh Vân Tấn vừa đưa lên, lập tức được Lý Đức Minh bỏ vào trước, tất nhiên liền gặp được Văn Chân.

Khi hắn đi vào, Văn Chân đang được các cung nhân hầu hạ y phục, thấy có người ngoài Ninh Vân Tấn quy củ mà hành lễ.

Văn Chân cười cười miễn lễ hắn, “Làm sao hiện mới đến, trẫm còn tưởng rằng ngươi buổi sáng nhận được chỉ liền sẽ giết qua đó!”

Tên này thật đúng là hiểu mình! Ninh Vân Tấn cúi đầu co rút khóe miệng, làm bộ mà nói, “Xem Hoàng thượng nói kìa, Hoàng thượng ân điển, vi thần cảm kích cũng không kịp.”

Văn Chân cười như không cười mà nói, “Ngươi đã gặp qua Dịch Thành, hẳn là biết đó cũng không phải ý tứ của trẫm, bất quá thánh chỉ ngươi cũng đã tiếp, vậy thu dọn chuẩn bị tiến cung đi! Trẫm đã sai người thu thập chỗ ở cho ngươi.”

“Hoàng thượng ngài đây cũng quá nôn rồi!” Ninh Vân Tấn che giấu ngay che giấu cũng lười che giấu, trực tiếp cho hắn một cái xem thường, “Vì chuyện của vi thần để Hoàng thượng hạ quyết định gian nan như vậy, vi thần thật tội đáng chết vạn lần, nếu không ngài vẫn là rút ý chỉ về đi!”

“Trẫm miệng vàng lời ngọc, thánh chỉ vừa ra tại sao có thể thu hồi.” Văn Chân nghiêm mặt khiển trách, bất quá trong mắt hắn lại tràn đầy ý cười, hiển nhiên tâm tình tốt vô cùng.

Những người hầu hạ Văn Chân đều là thường xuyên nhìn thấy hai người đùa vui, hơn nữa cũng đều có thể phát hiện thấy Văn Chân tâm tình tình, một đám cúi đầu nhịn cười.

Lúc này y phục Văn Chân đã tốt, hắn vẫy lui cung nhân bước đến bên người Ninh Vân Tấn. Hắn vừa tới gần, Ninh Vân Tấn chợt nghe Văn Chân dùng truyền âm nói, “Cứ cho ngươi ở nhà lại hoãn hai ngày, chờ ngươi đến Công bộ làm việc phải tiến cung trước đó.”

Ninh Vân Tấn trên mặt tối sầm, Văn Chân cũng đã kéo tay hắn hướng phía ngoài cửa cung Càn Thanh đi, miệng lớn tiếng nói, “Canh giờ không còn sớm, Thanh Dương thân là công thần Đại Hạ cũng không thể đến trễ!”

Cứ như vậy, cư nhiên khiến hắn ngay cả thời gian từ chối cũng không có. Nghĩ đến về sau thật phải ở trong cung, Ninh Vân Tấn cả người đều không khỏe, hắn tuyệt không hoài nghi với niệu tính của người này sẽ không làm chút chuyện gì…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook