Trùng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Cuồng Phục Thù!
Chương 5: Khách Mời Bỏ Chạy Trối Chết (1)
Trinh Vô Ưu
22/10/2024
Ánh mắt của mọi người đang có mặt lại sáng lên, hừng hực tính tò mò.
Lý phu nhân chỉ cảm thấy mọi người đang chỉ trỏ bàn tán về mình, cơn giận nổi lên trong lòng, liền hướng lửa giận vào Đỗ Hồng Nguyệt.
"Kiều phu nhân, tôi được mời đến tham dự bữa tiệc của nhà họ kiều các người, các người lại để cho con gái sinh sự, tung tin đồn nhảm, làm hủy hoại danh tiếng của con trai tôi trước mặt mọi người, đây là cách các người đối đãi với khách mời sao?"
"Tôi sẽ truy cứu trách nhiệm với nhà họ Kiều các người về tội tung tin đồn nhảm và vu khống con trai tôi."
Đỗ Hồng Nguyệt mở miệng, bà ta không thể nào ngờ rằng Kiều Tư Ngọc lại đột nhiên nổi điên trong bữa tiệc.
"Lý phu nhân..."
Kiều Tư Ngọc đang cúi đầu nghịch điện thoại, cô biết Đỗ Hồng Nguyệt mở miệng chắc chắn sẽ không có gì hay ho nên đã lớn tiếng ngắt lời.
"Tung tin đồn nhảm và vu khống sao?"
"Vừa rồi hình như tôi đã nói nhầm."
Lý phu nhân nghe vậy, không hiểu sao đã thở phào nhẹ nhõm, hất cằm ngạo mạn khịt mũi.
Kiều Tư Ngọc cười nói: "Lý phu nhân, con trai bà không chỉ gian lận học thuật mà còn bắt chước người ta giở thủ đoạn giam cầm, bây giờ đang thực hiện hành vi phạm tội."
Cô lắc lắc điện thoại, nở nụ cười rạng rỡ: "Nhưng bà đừng lo, tôi đã báo cảnh sát rồi."
"Lý phu nhân không biết dạy con nhưng nhà nước thì có thể, chúng ta phải tin vào nhà nước, bà có nghĩ vậy không?"
Lý phu nhân cũng giống như Hứa phu nhân, trong nháy mắt đã tái mặt.
"Nhà họ Kiều các người hay lắm, cứ chờ đó, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu."
Lý phu nhân đi như chạy vừa đi vừa gọi điện thoại, bà ta mang giày cao gót đi bị vấp suýt ngã xuống đất.
Bỏ chạy trối chết x2.
Bây giờ chỉ còn lại người cuối cùng là Phương phu nhân.
"Cô muốn làm gì? Đừng sang đây!"
Phương phu nhân thấy thấy Kiều Tư Ngọc buộc Hứa phu nhân và Lý phu nhân phải bỏ chạy trối chết, trong lòng bà ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Phương phu nhân muốn bỏ chạy nhưng Kiều Tư Ngọc đã dồn bà vào chân tường.
"Kiều Tư Ngọc, cô là một kẻ điên! Tránh xa tôi ra!"
Kiều Tư Ngọc không để bụng, ngược lại còn mỉm cười: "Phương phu nhân nói tôi u ám đến đáng sợ, tôi có u ám đến đâu thì tôi cũng là con người, không giống như con gái của bà là đồ súc sinh."
"Tuổi còn nhỏ mà đã ỷ thế bắt nạt người khác, tính đố kỵ đã trở thành thói quen, chuyên đi tìm những bạn học có thành tích tốt nhưng điều kiện gia đình khó khăn để bắt nạt."
"Xé sách và bài tập của bạn cùng lớp, còn nhốt người ta vào nhà vệ sinh đổ nước bẩn và chụp ảnh, thậm chí còn tìm người trong giới giang hồ để bắt nạt người ta, cuối cùng người bạn học đó không chịu nổi nhục nhã mà nhảy lầu tự sát..."
"Im đi, im đi!"
Phương phu nhân hét lên, muốn át đi giọng nói của Kiều Tư Ngọc, nhưng Kiều Tư Ngọc sao có thể để cho bà ta được như ý chứ.
"Phương phu nhân, bà thật sự là một người mẹ tốt. Vì con gái của mình mà bà đã bỏ ra hai trăm ngàn để giải quyết chuyện này."
"Hai trăm ngàn, để mua một mạng người." Kiều Tư Ngọc cười khẩy, "Có tiền thật là tốt."
Xung quanh lại rơi vào im lặng.
Hầu như tất cả mọi người đều bị sốc.
Bí mật trong hào môn.
Hầu như gia đình nào cũng có, nhưng đa phần đều là chuyện tình cảm nam nữ.
Một khi liên quan đến mạng người thì đó là thách thức với luật pháp nhà nước.
Dù giàu đến mấy cũng không thể chống lại pháp luật.
Phương phu nhân cúi đầu, cùng với từng lời nói của Kiều Tư Ngọc, sắc mặt của bà ta đã chẳng còn giọt máu nào, bây giờ chỉ còn lại vẻ hoảng loạn và bất lực.
"Em gái, em đừng gây rắc rối nữa. Nếu em tức giận thì trút vào chị đây, chị không sao đâu."
"Lời em nói không có chứng cứ, em có biết là sẽ gây ra hậu quả gì cho gia đình chúng ta không?"
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên, trong giọng điệu mang vẻ bất lực.
Lời này vừa nói ra, Phương phu nhân vừa rồi còn đang bối rối đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Kiều Tư Ngọc, cô nói con gái tôi... nói tôi bỏ ra hai trăm ngàn để mua mạng người, cô có chứng cứ gì chứ?"
"Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không đưa ra được chứng cứ, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."
Kiều Tư Ngọc liếc nhìn Kiều Tống Dao: "Chứng cứ à, hình như là tôi không có."
Lý phu nhân chỉ cảm thấy mọi người đang chỉ trỏ bàn tán về mình, cơn giận nổi lên trong lòng, liền hướng lửa giận vào Đỗ Hồng Nguyệt.
"Kiều phu nhân, tôi được mời đến tham dự bữa tiệc của nhà họ kiều các người, các người lại để cho con gái sinh sự, tung tin đồn nhảm, làm hủy hoại danh tiếng của con trai tôi trước mặt mọi người, đây là cách các người đối đãi với khách mời sao?"
"Tôi sẽ truy cứu trách nhiệm với nhà họ Kiều các người về tội tung tin đồn nhảm và vu khống con trai tôi."
Đỗ Hồng Nguyệt mở miệng, bà ta không thể nào ngờ rằng Kiều Tư Ngọc lại đột nhiên nổi điên trong bữa tiệc.
"Lý phu nhân..."
Kiều Tư Ngọc đang cúi đầu nghịch điện thoại, cô biết Đỗ Hồng Nguyệt mở miệng chắc chắn sẽ không có gì hay ho nên đã lớn tiếng ngắt lời.
"Tung tin đồn nhảm và vu khống sao?"
"Vừa rồi hình như tôi đã nói nhầm."
Lý phu nhân nghe vậy, không hiểu sao đã thở phào nhẹ nhõm, hất cằm ngạo mạn khịt mũi.
Kiều Tư Ngọc cười nói: "Lý phu nhân, con trai bà không chỉ gian lận học thuật mà còn bắt chước người ta giở thủ đoạn giam cầm, bây giờ đang thực hiện hành vi phạm tội."
Cô lắc lắc điện thoại, nở nụ cười rạng rỡ: "Nhưng bà đừng lo, tôi đã báo cảnh sát rồi."
"Lý phu nhân không biết dạy con nhưng nhà nước thì có thể, chúng ta phải tin vào nhà nước, bà có nghĩ vậy không?"
Lý phu nhân cũng giống như Hứa phu nhân, trong nháy mắt đã tái mặt.
"Nhà họ Kiều các người hay lắm, cứ chờ đó, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu."
Lý phu nhân đi như chạy vừa đi vừa gọi điện thoại, bà ta mang giày cao gót đi bị vấp suýt ngã xuống đất.
Bỏ chạy trối chết x2.
Bây giờ chỉ còn lại người cuối cùng là Phương phu nhân.
"Cô muốn làm gì? Đừng sang đây!"
Phương phu nhân thấy thấy Kiều Tư Ngọc buộc Hứa phu nhân và Lý phu nhân phải bỏ chạy trối chết, trong lòng bà ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Phương phu nhân muốn bỏ chạy nhưng Kiều Tư Ngọc đã dồn bà vào chân tường.
"Kiều Tư Ngọc, cô là một kẻ điên! Tránh xa tôi ra!"
Kiều Tư Ngọc không để bụng, ngược lại còn mỉm cười: "Phương phu nhân nói tôi u ám đến đáng sợ, tôi có u ám đến đâu thì tôi cũng là con người, không giống như con gái của bà là đồ súc sinh."
"Tuổi còn nhỏ mà đã ỷ thế bắt nạt người khác, tính đố kỵ đã trở thành thói quen, chuyên đi tìm những bạn học có thành tích tốt nhưng điều kiện gia đình khó khăn để bắt nạt."
"Xé sách và bài tập của bạn cùng lớp, còn nhốt người ta vào nhà vệ sinh đổ nước bẩn và chụp ảnh, thậm chí còn tìm người trong giới giang hồ để bắt nạt người ta, cuối cùng người bạn học đó không chịu nổi nhục nhã mà nhảy lầu tự sát..."
"Im đi, im đi!"
Phương phu nhân hét lên, muốn át đi giọng nói của Kiều Tư Ngọc, nhưng Kiều Tư Ngọc sao có thể để cho bà ta được như ý chứ.
"Phương phu nhân, bà thật sự là một người mẹ tốt. Vì con gái của mình mà bà đã bỏ ra hai trăm ngàn để giải quyết chuyện này."
"Hai trăm ngàn, để mua một mạng người." Kiều Tư Ngọc cười khẩy, "Có tiền thật là tốt."
Xung quanh lại rơi vào im lặng.
Hầu như tất cả mọi người đều bị sốc.
Bí mật trong hào môn.
Hầu như gia đình nào cũng có, nhưng đa phần đều là chuyện tình cảm nam nữ.
Một khi liên quan đến mạng người thì đó là thách thức với luật pháp nhà nước.
Dù giàu đến mấy cũng không thể chống lại pháp luật.
Phương phu nhân cúi đầu, cùng với từng lời nói của Kiều Tư Ngọc, sắc mặt của bà ta đã chẳng còn giọt máu nào, bây giờ chỉ còn lại vẻ hoảng loạn và bất lực.
"Em gái, em đừng gây rắc rối nữa. Nếu em tức giận thì trút vào chị đây, chị không sao đâu."
"Lời em nói không có chứng cứ, em có biết là sẽ gây ra hậu quả gì cho gia đình chúng ta không?"
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên, trong giọng điệu mang vẻ bất lực.
Lời này vừa nói ra, Phương phu nhân vừa rồi còn đang bối rối đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Kiều Tư Ngọc, cô nói con gái tôi... nói tôi bỏ ra hai trăm ngàn để mua mạng người, cô có chứng cứ gì chứ?"
"Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không đưa ra được chứng cứ, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."
Kiều Tư Ngọc liếc nhìn Kiều Tống Dao: "Chứng cứ à, hình như là tôi không có."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.