Trùng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Cuồng Phục Thù!
Chương 6: Khách Mời Bỏ Chạy Trối Chết (2)
Trinh Vô Ưu
22/10/2024
Phương phu nhân nghe thấy lời này thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng bà ta dâng lên một cơn tức giận.
"Kiều Tư Ngọc, cô chẳng lấy ra được chứng cứ, cô sẽ phải trả giá cho những gì mình đã nói và làm."
Kiều Tư Ngọc gật đầu: "Mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi tin vào sức mạnh của chính quyền, chắc chắn họ sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc, trả lại công bằng cho nạn nhân."
Phương phu nhân lại phát hoảng, liếc nhìn những người nhà họ Kiều rồi nói.
"Tốt, tốt lắm, người nhà họ Kiều các người hay lắm, chúng ta hãy chờ xem."
Kiều Tư Ngọc mỉm cười và vẫy tay với bà ta: "Tôi sẽ đợi bà, Phương phu nhân."
Phương phu nhân đã bỏ đi.
Bỏ chạy trối chết x3.
Kiều Tư Ngọc lướt mắt nhìn những vị khách xung quanh, những vị khách mời cảm thấy lạnh tóc gáy, lập tức dẹp bỏ ý muốn hóng chuyện, lần lượt cáo từ với Đỗ Hồng Nguyệt.
Bữa tiệc vì Kiều Tư Ngọc mà phải kết thúc sớm.
Sắc mặt Đỗ Hồng Nguyệt trở nên rất khó coi, tức giận đến mức suýt chút hộc máu.
"Kiều Tư Ngọc, một bữa tiệc vui vẻ đã bị mày làm hỏng rồi, mày hài lòng rồi chứ!"
Kiều Tư Ngọc lạnh lùng liếc nhìn bà ta, "Tôi rất hài lòng."
Đỗ Hồng Nguyệt gần như ngất đi vì tức giận.
...
Kiều Chí Hoành nhân bữa tiệc này để xã giao trao đổi thông tin kinh doanh với mọi người, khi nghe được những việc làm của Kiều Tư Ngọc ông ta đã bước ra khỏi phòng thưởng trà.
"Kiều Tư Ngọc, mau đi quỳ trước từ đường để kiểm điểm lại những việc mình làm ngay."
Kiều Chí Hoành tối sầm mặt, tức giận nhìn bộ dạng nhếch nhác của ba đứa con trai và con gái mình mà trách mắng Kiều Tư Ngọc.
Thân là gia chủ nhà họ Kiều, Kiều Chí Hoành mang trên mình vẻ uy nghiêm của một người có địa vị cao, lúc này ông ta nổi giận, gần như khiến tất cả mọi người đều e dè, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Kiều Tư Ngọc phớt lờ ông ta, cầm lấy đĩa và bắt đầu chọn món gì đó để ăn.
Đây là tiệc buffet, trước đó cô muốn tránh xa Kiều Tống Dao nên mới đi ra ngoài bể bơi, đến giờ vẫn chưa ăn được gì, trong bụng trống rỗng.
"Kiều Tư Ngọc, cha đang nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?"
Kiều Chí Hoành bị phớt lờ đã nghiến răng nghiến lợi và càng tức giận hơn.
Kiều Tư Ngọc vừa ăn vừa bực dọc trả lời: "Đói bụng rồi, có gì để ăn xong rồi mới nói."
Trong khi ăn, cô không quên vết thương của mình và bảo người giúp việc gọi bác sĩ gia đình đến.
"Không được đi."
Kiều Chí Hoành gọi người giúp việc lại, người giúp việc cũng không hề do dự mà rút lui.
Kiều Tư Ngọc khinh thường cười khẩy và cũng không quan tâm.
Bây giờ cô đã đói rồi chỉ muốn lấp đầy dạ dày của mình.
Với những người khác thì mặc kệ họ.
Kiều Tư Ngọc ăn rất chậm rãi, nhìn khuôn mặt vô cùng tức tối của Kiều Chí Hoành, trong lòng cô cảm thấy vui sướng khó tả.
Bầu không khí trở nên im lặng và ngột ngạt.
Kiều Tống Dao thay xong quần áo và đi xuống, nhưng Kiều Tư Ngọc vẫn đang ăn.
"Cha, cha đừng tức giận, con tin em gái chỉ là nhất thời bốc đồng, cha đừng trách em ấy, nếu muốn trách thì cha trách con đi."
Kiều Tống Dao thay một bộ váy trắng, mái tóc vừa đen vừa thẳng, chiếc eo nhỏ nhắn chỉ bằng nắm tay, trên gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay có một đôi mắt biết nói.
Suy cho cùng là nữ chính được đoàn sủng, mềm mại yếu đuối, ai thấy cũng thương, chỉ cần nữ chính xuất hiện liền được khoác lên người vẻ nhu mì, kiều diễm.
Khi Kiều Chí Hoành nhìn thấy đứa con gái đã mất tích 18 năm, khó khăn lắm mới tìm lại được, cơn giận trên mặt ông ta nhanh chóng dịu lại, cảm thấy chạnh lòng và áy náy.
Ông ta chạm vào đôi má sưng đỏ của Kiều Tống Dao, nói một cách thương xót.
"Dao Dao, cha biết con là một đứa trẻ ngoan, con không cần phải nói giúp em gái. Chuyện hôm nay cha nhất định phải cho nhà họ Hứa, nhà họ Lý và nhà họ Phương một lời giải thích."
Trong ánh mắt Kiều Tống Dao hiện lên vẻ hả hê, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng cho Kiều Tư Ngọc.
"Nhưng em gái..."
Kiều Tư Ngọc ăn uống no nê, ợ hơi rồi lấy khăn giấy lau miệng.
"Được rồi, được rồi, các người có thể đừng làm tôi thấy mắc ói nữa được không? Chỉ là từ đường thôi mà, tôi đến đó là được chứ gì, lằng nhằng quá, vừa mới ăn no xong, thật là xúi quẩy."
"Kiều Tư Ngọc, cô chẳng lấy ra được chứng cứ, cô sẽ phải trả giá cho những gì mình đã nói và làm."
Kiều Tư Ngọc gật đầu: "Mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi tin vào sức mạnh của chính quyền, chắc chắn họ sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc, trả lại công bằng cho nạn nhân."
Phương phu nhân lại phát hoảng, liếc nhìn những người nhà họ Kiều rồi nói.
"Tốt, tốt lắm, người nhà họ Kiều các người hay lắm, chúng ta hãy chờ xem."
Kiều Tư Ngọc mỉm cười và vẫy tay với bà ta: "Tôi sẽ đợi bà, Phương phu nhân."
Phương phu nhân đã bỏ đi.
Bỏ chạy trối chết x3.
Kiều Tư Ngọc lướt mắt nhìn những vị khách xung quanh, những vị khách mời cảm thấy lạnh tóc gáy, lập tức dẹp bỏ ý muốn hóng chuyện, lần lượt cáo từ với Đỗ Hồng Nguyệt.
Bữa tiệc vì Kiều Tư Ngọc mà phải kết thúc sớm.
Sắc mặt Đỗ Hồng Nguyệt trở nên rất khó coi, tức giận đến mức suýt chút hộc máu.
"Kiều Tư Ngọc, một bữa tiệc vui vẻ đã bị mày làm hỏng rồi, mày hài lòng rồi chứ!"
Kiều Tư Ngọc lạnh lùng liếc nhìn bà ta, "Tôi rất hài lòng."
Đỗ Hồng Nguyệt gần như ngất đi vì tức giận.
...
Kiều Chí Hoành nhân bữa tiệc này để xã giao trao đổi thông tin kinh doanh với mọi người, khi nghe được những việc làm của Kiều Tư Ngọc ông ta đã bước ra khỏi phòng thưởng trà.
"Kiều Tư Ngọc, mau đi quỳ trước từ đường để kiểm điểm lại những việc mình làm ngay."
Kiều Chí Hoành tối sầm mặt, tức giận nhìn bộ dạng nhếch nhác của ba đứa con trai và con gái mình mà trách mắng Kiều Tư Ngọc.
Thân là gia chủ nhà họ Kiều, Kiều Chí Hoành mang trên mình vẻ uy nghiêm của một người có địa vị cao, lúc này ông ta nổi giận, gần như khiến tất cả mọi người đều e dè, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Kiều Tư Ngọc phớt lờ ông ta, cầm lấy đĩa và bắt đầu chọn món gì đó để ăn.
Đây là tiệc buffet, trước đó cô muốn tránh xa Kiều Tống Dao nên mới đi ra ngoài bể bơi, đến giờ vẫn chưa ăn được gì, trong bụng trống rỗng.
"Kiều Tư Ngọc, cha đang nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?"
Kiều Chí Hoành bị phớt lờ đã nghiến răng nghiến lợi và càng tức giận hơn.
Kiều Tư Ngọc vừa ăn vừa bực dọc trả lời: "Đói bụng rồi, có gì để ăn xong rồi mới nói."
Trong khi ăn, cô không quên vết thương của mình và bảo người giúp việc gọi bác sĩ gia đình đến.
"Không được đi."
Kiều Chí Hoành gọi người giúp việc lại, người giúp việc cũng không hề do dự mà rút lui.
Kiều Tư Ngọc khinh thường cười khẩy và cũng không quan tâm.
Bây giờ cô đã đói rồi chỉ muốn lấp đầy dạ dày của mình.
Với những người khác thì mặc kệ họ.
Kiều Tư Ngọc ăn rất chậm rãi, nhìn khuôn mặt vô cùng tức tối của Kiều Chí Hoành, trong lòng cô cảm thấy vui sướng khó tả.
Bầu không khí trở nên im lặng và ngột ngạt.
Kiều Tống Dao thay xong quần áo và đi xuống, nhưng Kiều Tư Ngọc vẫn đang ăn.
"Cha, cha đừng tức giận, con tin em gái chỉ là nhất thời bốc đồng, cha đừng trách em ấy, nếu muốn trách thì cha trách con đi."
Kiều Tống Dao thay một bộ váy trắng, mái tóc vừa đen vừa thẳng, chiếc eo nhỏ nhắn chỉ bằng nắm tay, trên gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay có một đôi mắt biết nói.
Suy cho cùng là nữ chính được đoàn sủng, mềm mại yếu đuối, ai thấy cũng thương, chỉ cần nữ chính xuất hiện liền được khoác lên người vẻ nhu mì, kiều diễm.
Khi Kiều Chí Hoành nhìn thấy đứa con gái đã mất tích 18 năm, khó khăn lắm mới tìm lại được, cơn giận trên mặt ông ta nhanh chóng dịu lại, cảm thấy chạnh lòng và áy náy.
Ông ta chạm vào đôi má sưng đỏ của Kiều Tống Dao, nói một cách thương xót.
"Dao Dao, cha biết con là một đứa trẻ ngoan, con không cần phải nói giúp em gái. Chuyện hôm nay cha nhất định phải cho nhà họ Hứa, nhà họ Lý và nhà họ Phương một lời giải thích."
Trong ánh mắt Kiều Tống Dao hiện lên vẻ hả hê, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng cho Kiều Tư Ngọc.
"Nhưng em gái..."
Kiều Tư Ngọc ăn uống no nê, ợ hơi rồi lấy khăn giấy lau miệng.
"Được rồi, được rồi, các người có thể đừng làm tôi thấy mắc ói nữa được không? Chỉ là từ đường thôi mà, tôi đến đó là được chứ gì, lằng nhằng quá, vừa mới ăn no xong, thật là xúi quẩy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.