Chương 21: Lòng người thời tận thế (12)
Vụ Thỉ Dực
24/07/2015
Edit: Linh Lan
Cùng lúc đó, có thêm hai gã đàn ông lực lưỡng đi tới, trông thấy cảnh này, mặt chúng biến sắc, cả người tỏa ra lệ khí.
Đám người Tịch Mộ Phong thấy vậy, sắc mặt cũng có chút biến hóa, bởi vì trên người hai gã kia đeo huy hiệu dị năng giả. Sau khi gia nhập căn cứ, dị năng giả sẽ đến đại sảnh đăng kí chứng minh thân phận của mình. Căn cứ dựa trên đó phát cho mỗi dị năng giả một huy hiệu. Hai gã này, một huy hiệu hình ngọn lửa trên nền đen, một là ngọn gió màu đen.
“Ai dám bắt nạt anh em của tao?” Một kẻ trên mặt mang vết sẹo trong đó nổi giận đùng đùng quát, nhanh chóng vọt tới trước mặt Lâu Linh, ánh mắt tập trung trên mặt cô mấy giây, đột nhiên gã cười dữ tợn: “Ả đàn bà thối, hóa ra mày ở đây, ngày đó mày hại chúng tao suýt nữa xảy ra tai nạn xe cộ, món nợ này phải tính thật kĩ.”
Vẻ mặt Lâu Linh vẫn bình tĩnh, cô đã nhận ra tên có vết sẹo trên má phải kia, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cô luôn nhớ kỹ tướng mạo mấy tên cơ bắp ném cầu lửa vào xe bọn họ. Đó là lần đầu tiên cô cùng Lâu Điện ra ngoài thu thập vật tư và huấn luyện. Trên đường về, họ gặp mấy tên dị năng giả ngồi xe con, chúng coi dị năng như thứ đồ chơi tùy tiện tàn phá bừa bãi trên đường phố, đúng là đồ cặn bã.
Đôi bên đều không ngờ sẽ gặp lại nhau tại đây, một phe cười ác độc, một bên nắm chặt kiếm.
Mặc dù trong lòng Lâm Bảo Bảo hơi sợ hãi, nhưng nếu đã ra tay, không có đạo lý gì hối hận, hơn nữa cô không thể khoanh tay đứng nhìn ông cụ và cô bé bị kẻ khác nhục mạ. Cô và Lâu Linh liếc nhau, cùng quay đầu nhìn về phía Lâu Điện, thấy anh vẫn ung dung, họ cũng an tâm.
Gã bắt nạt kia ra tay trước định kiềm chế Lâu Linh, Lâu Linh đẩy Lâm Bảo Bảo về phía hai ông cháu nhà họ Mạc, cúi người né tránh. Ỷ vào sự linh hoạt, cô vung kiếm vào mặt gã đó, sống thanh kiếm rung một cái, trên mặt gã xuất hiện vết sưng đỏ.
Tốc độ quá nhanh, gã kia không kịp phản ứng trên mặt đã bị ăn một kiếm, đau đến nỗi kêu ré lên. Vì bọn chúng có dị năng nên quen thói tác oai tác quái trong căn cứ. Không ngờ một người bình thường dám chống đối chúng, gã lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, trên tay ngưng tụ một ngọn lửa, ném thẳng vào mặt Lâu Linh.
Lâu Linh đang chuẩn bị né tránh thì một bàn tay nắm phần hông giữ cô thật chặt. Chợt thấy một thanh kiếm sắc bén trong trẻo chém về phía trước, cực kì bén nhọn, uy lực mũi kiếm phá vỡ cầu lửa. Quả cầu lửa chia năm xẻ bảy, sau đó vụt tắt trên không trung. Thấy cảnh tượng này, mọi người vô cùng khiếp sợ, không hẹn mà cùng nhớ tới một câu trong tiểu thuyết võ hiệp: Võ công trong thiên hạ, duy mau không phá (1)! Tốc độ cực hạn có thể phá giải cả dị năng.
(1) Cả câu là Thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá. Có nghĩa rằng: Võ công trong thiên hạ dù không cách nào phá giải được nhưng chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải được.
Lâu Điện nở nụ cười với tên cơ bắp còn đang khiếp sợ kia, không ai trông thấy động tác của anh ra sao, người gã kia đã bay ra ngoài.
“Anh Bưu!” Ba tên còn lại hoảng sợ đồng thanh gọi, vội vàng qua dìu đại ca, không ngờ chúng vừa nâng hắn ta dậy một chút, hắn đã kêu gào thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết.
“Ở đây xảy ra chuyện gì?”
Một giọng nói vang lên, chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô mặc áo bành tô quân trang dẫn mấy người lính đi tới, sắc mặt không vui nhìn mọi người. Mấy gã kia thấy là anh ta, lập tức tố cáo: “Lôi thiếu tướng, mấy kẻ này gây chuyện trong căn cứ!” Tay chỉ thẳng vào đám người Lâu Điện, điển hình vừa ăn cướp vừa la làng.
Lôi thiếu tướng liếc mắt nhìn nhóm Lâu Điện một cái, tầm mắt đảo qua người ông cháu nhà họ Mạc. Anh ta cười lạnh một tiếng nói: “Nhưng hình như cái tôi chứng kiến không phải vậy. Điều lệ căn cứ đã quy định rõ ràng không cho đánh nhau gây lộn, nếu không trực tiếp trục xuất khỏi căn cứ, chẳng lẽ các người không biết?” Dứt lời, ánh mắt sắc bén đảo qua đám đông.
Những người đứng xem thấy thế vội tản ra, tránh cho bị hiểu lầm là đánh lộn rồi bị đuổi khỏi căn cứ. Khí trời rất lạnh mà bị đuổi ra ngoài, hậu quả thật kinh khủng.
“Ngài trưởng quan, chúng tôi chỉ tự vệ chính đáng, không hề có ý định gây chuyện. Mấy gã kia đàn ông đàn ang gì mà bắt nạt người già và trẻ nhỏ.” Mặt Lâm Bảo Bảo vẫn còn sưng, tức giận nói, “Ngài nhìn xem, vì ông cụ bị bọn chúng đẩy, té trên mặt đất làm tay bị thương. Em gái, mau nói cho ngài ấy, ban nãy bọn chúng ra tay với ông em như thế nào!” Lâm Bảo Bảo quay người nháy mắt với Mạc Oánh Oánh.
Mạc Oánh Oánh và Lâm Bảo Bảo ở chung mấy ngày, tất nhiên hiểu ý chị gái, cô bé lập tức thút thít: “Ô… Bọn họ muốn cướp đồ ăn của chúng cháu… Ô ô ô… Nói bọn cháu đều là kẻ yếu, không có tư cách sống trên đời…”
Cô gái bị đánh sưng cả mặt, bé gái nỉ non thoạt nhìn đều là phe yếu thế, dễ dàng công đánh gục lớp phòng ngự của lòng người, ánh mắt đồng tình không khỏi chuyển hết lên người họ.
Lôi thiếu tướng nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt càng sắc nhọn. Sau tận thế, nhân loại tiến hóa thành dị năng giả, khiến trong thời đại tàn khốc này con người có thêm vài phần hi vọng sinh tồn. Vũ lực có giá trị tuyệt đối cũng khiến nhiều kẻ vượt lên trên người thường. Họ không khỏi nảy sinh ý nghĩ mình tài giỏi hơn người, khinh rẻ người bình thường. Thậm chí lắm kẻ cực đoan còn cho rằng người bình thường không có tư cách sống sót, chỉ tổ lãng phí số lương thực vốn ít ỏi.
Tận thế bùng nổ, luân thường đạo lý bắt đầu suy đồi, liên tục xảy ra nhiều vụ việc đen tối ghê tởm. Dù điều lệ căn cứ quy định rõ ràng không được đánh nhau ẩu đả, nhưng đôi khi không thể quản lý nổi đám dị năng giả và bọn du thủ du thực (2). Thậm chí rất nhiều dân thường trở thành đối tượng mua vui cho một số dị năng giả, dù có binh lính duy trì trật tự, nhưng hiệu quả không cao.
(2) chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp.
Lôi thiếu tướng cười lạnh một tiếng, nói với mấy kẻ kia: “Ra thế, tôi kinh thường các người! Mấy người các anh, đi theo tôi.” Sau đó anh ta nhìn về phía nhóm Lâu Điện, ánh mắt dừng trên người Lâu Điện.
Thật ra anh ta đã chứng kiến sự việc từ đầu tới cuối, cũng thấy cảnh Lâu Điện ra tay rất đẹp. Anh ta nhanh chóng đưa ra phán đoán, mấy gã kia căn bản không phải đối thủ của hắn. Không ngờ lần này có mấy nhân vật lợi hại tới căn cứ, thậm chí chưa sử dụng đến dị năng đã đạt tới trình độ này, rất giỏi. Có điều tuy rằng người đàn ông này nguy hiểm, lại có một nhược điểm trói buộc rõ ràng, khiến hắn không làm việc quá tùy hứng. Lại nhìn sang đám người Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo, vị thiếu tướng trẻ tuổi khẽ mỉm cười, trong mắt có chút khen ngợi.
Mấy gã to con kia nghe thấy rõ ràng Lôi thiếu tướng tỏ ý bảo vệ đám người Lâu Linh, sắc mặt chúng hết sức khó coi, có điều cuối cùng chúng vẫn sợ hãi lực lượng quân đội, không dám phản kháng. Chỉ là lúc rời đi, ánh mắt chúng nhìn về phía đám Lâu Linh mười phần thù hằn, dữ tợn.
Chờ Lôi thiếu tướng dẫn người đi khuất, bọn Lâu Linh tiếp tục bước vào đại sảnh dành cho dị năng giả, tiện thể dẫn cả hai ông cháu Mạc gia theo. Mọi người từng đồng hành một thời gian, hai ông cháu họ đều là người thông minh, thấy Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo không bỏ mặc họ nên lẽo đẽo theo sau.
Lâu Linh lấy ra một lọ bạch dược Vân Nam (3), bôi lên chỗ mặt Lâm Bảo Bảo bị sưng, nói: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương nữa.”
(3) Bạch dược Vân Nam: một loại thuốc bột màu vàng nâu có thể uống hoặc bôi, mang một mùi thơm đặc trưng, vị lành lạnh và tê tê đầu lưỡi. Tác dụng chủ yếu là cầm máu, làm tan vết bầm.
Lâm Bảo Bảo kêu đau oai oái, nói: “Tất nhiên! Lần này đánh hụt, tớ sẽ học tập cậu, không cần dùng dị năng cũng có thể đánh chết đám cặn bã kia.”
Thấy bộ dáng cô ấy lòng đầy căm phẫn, Lâu Linh không nhịn được cười. Không chỉ có cô ấy, mấy người Tịch Mộ Phong cũng vậy. Mặc dù ban nãy Lâm Bảo Bảo hơi xúc động nhưng mấy chuyện này đâu thể khoanh tay làm ngơ. Có điều, về sau nên cẩn trọng hơn, đánh giá đúng thực lực của bản thân rồi hẵng ra tay, tránh cảnh không cứu được người còn liên lụy đến phe mình.
Dọc đường đi, Tịch Mộ Phong hỏi thăm mọi người mới biết Lôi thiếu tướng kia chính là con trai thượng tướng Lôi Đình chỉ huy căn cứ, tên là Lôi Hồng Minh, một con người rất công bằng chính trực. Nhớ tới ban nãy rõ ràng anh ta thiên vị bọn họ, đám người Lâu Linh đều đồng tình với lời nhận xét này, anh ta là người khôn ngoan. Hơn nữa không vì tận thế bùng nổ, nhân loại coi đây là lấy cớ bộc lộ triệt để mặt đen tối trong con người mình. Anh ta cũng không chấp nhận cách nói người bình thường bị tước đoạt quyền lợi sinh tồn.
Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo nhìn nhau, tay nắm tay. Các cô thích cách hành xử của Lôi thiếu tướng này, cho anh ta 32 like (4).
(4) Đây là thuật ngữ mạng xuất phát từ việc Dương Khôn trong vai trò giám khảo ở quốc thi “The Voice of China” hễ mở miệng là nói mở 32 đại nhạc hội nên có biệt hiệu là “Chàng 32”. Lý Vũ Xuân cũng là giám khảo liền bảo sẽ bấm like cho anh. Kết hợp giữa chàng 32 và bấm like của Lý Vũ Xuân tạo thành 32 like, có nghĩa là vô cùng đáng khen ngợi (baidu).
Ánh mắt Lâu Điện lóe lên, kéo cô nhóc lại gần mình, nắm tay cô thật chặt. Lâm Bảo Bảo thấy vậy thì bĩu môi, chạy qua chỗ hai ông cháu.
Rất nhanh họ đến phòng khách tiếp đón dị năng giả. Hiện ở đây có rất nhiều người, phần lớn là dị năng giả ngày hôm qua đi theo quân đội tới, bọn họ đến lập hồ sơ và nhận phòng. Sau khi dị năng giả lập hồ sơ xong, căn cứ sẽ phát cho mỗi người một cái huy hiệu chứng minh thân phận, sau đó để bọn họ qua bàn khác đăng ký chọn chỗ ở.
Lâu Linh và Hoàng Chỉ Lăng đứng chờ ở một góc đại sảnh, đợi nhóm Lâu Điện cùng Tịch Mộ Phong lấy tờ khai điền vào rồi đi đăng ký. Chọn một góc khuất, Lâu Linh lấy từ trong ba lô ra một hòm thuốc xinh xắn, Hoàng Chỉ Lăng thấy thế, giữa hai cô sớm hình thành sự ăn ý, đứng dậy che trước mặt bọn họ, dùng cơ thể giảm bớt tầm mắt xung quanh.
Xử lý xong vết thương trên tay ông Mạc, buộc băng vải xong, ông Mạc vô cùng cảm kích không biết diễn tả sự biết ơn như thế nào, liên tục nói: “Các cháu đều là cô gái tốt, cô gái tốt…” Vào thời buổi này, thế giới biến đổi quá nhanh, lòng người cũng thay đổi nhanh chóng. Một tháng qua, từng trông thấy nhiều cảnh zombie ăn thịt người, đồng loại giết lẫn nhau, người cướp của người khác nên có thể gặp nhóm người tốt này, khiến Ông Mạc cảm khái rất nhiều.
Có thể làm gì đây? Ông chỉ là một ông già, cháu gái còn nhỏ, họ đều là người thường, bị người ta bắt nạt, phản kháng cũng vô dụng, họ còn cách nào khác? Như hôm nay, mấy gã đô con kia nói rõ muốn dạy dỗ hai ông cháu, những người khác lạnh lùng vây xem, sợ gặp phải đám địa đầu xà, hai người rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, nghĩ lại thật tuyệt vọng.
Mạc Oánh Oánh nép vào người ông, nắm cánh tay bị thương của ông, quật cường mím môi, viền mắt đỏ ửng.
Lâu Linh cất mọi thứ xong, ôm ba lô leo núi vào lòng, sau đó lấy ra mấy viên kẹo chia cho mọi người, cười nói: “Ông Mạc à, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.”
Bạn nhỏ Mạt Oánh Oánh được cho kẹo, ngọt ngào cảm ơn chị gái rồi đặt viên kẹo vào lòng bàn tay ông nội. Hoàng Chỉ Lăng nhìn viên kẹo trong tay, sau đó liếc khuôn mặt Lâu Linh tươi cười rạng rỡ, tâm tình hơi phức tạp. Có điều cô lại cảm thấy cho dù là tận thế, nếu mọi người cùng nhau nỗ lực, bất luận gian khổ nhường nào, tất cả rồi sẽ vượt qua.
Một tiếng sau, đám Tịch Mộ Phong rốt cục trở về, mỗi người đều được nhận một huy hiệu dị năng giả. Căn cứ vào dị năng, mỗi huy hiệu có màu sắc và hình dạng khác nhau. Dị năng giả hệ thủy là hình giọt nước mưa màu lam; dị năng giả hệ sét mang hình tia chớp màu tím; dị năng giả hệ băng huy hiệu có hình bông tuyết màu trắng, dị năng giả hệ phong hình lốc xoáy màu trắng; còn dị năng giả không gian là đồ án hình vuông màu trắng…
Tịch Mộ Phong cầm một xâu chìa khóa về, cười nói: “Chúng ta ở trong cùng một căn hộ, năm phòng hai sảnh.”
Nghe xong, mọi người đồng loạt nhìn Lâu Điện.
Vẻ mặt Lâu Điện không thay đổi, thoạt nhìn bình thản mà dịu dàng, nắm tay Lâu Linh, nói: “Đi thôi.”
Nghe vậy, mọi người vui vẻ hơi nhướn mày, vội đuổi theo.
Mục tiêu của Lâu Linh: Kiên trì giữ vững cách làm người!
Mục tiêu của Lâu Điện: Có chỗ ở, kế tiếp áp đảo!
Cùng lúc đó, có thêm hai gã đàn ông lực lưỡng đi tới, trông thấy cảnh này, mặt chúng biến sắc, cả người tỏa ra lệ khí.
Đám người Tịch Mộ Phong thấy vậy, sắc mặt cũng có chút biến hóa, bởi vì trên người hai gã kia đeo huy hiệu dị năng giả. Sau khi gia nhập căn cứ, dị năng giả sẽ đến đại sảnh đăng kí chứng minh thân phận của mình. Căn cứ dựa trên đó phát cho mỗi dị năng giả một huy hiệu. Hai gã này, một huy hiệu hình ngọn lửa trên nền đen, một là ngọn gió màu đen.
“Ai dám bắt nạt anh em của tao?” Một kẻ trên mặt mang vết sẹo trong đó nổi giận đùng đùng quát, nhanh chóng vọt tới trước mặt Lâu Linh, ánh mắt tập trung trên mặt cô mấy giây, đột nhiên gã cười dữ tợn: “Ả đàn bà thối, hóa ra mày ở đây, ngày đó mày hại chúng tao suýt nữa xảy ra tai nạn xe cộ, món nợ này phải tính thật kĩ.”
Vẻ mặt Lâu Linh vẫn bình tĩnh, cô đã nhận ra tên có vết sẹo trên má phải kia, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cô luôn nhớ kỹ tướng mạo mấy tên cơ bắp ném cầu lửa vào xe bọn họ. Đó là lần đầu tiên cô cùng Lâu Điện ra ngoài thu thập vật tư và huấn luyện. Trên đường về, họ gặp mấy tên dị năng giả ngồi xe con, chúng coi dị năng như thứ đồ chơi tùy tiện tàn phá bừa bãi trên đường phố, đúng là đồ cặn bã.
Đôi bên đều không ngờ sẽ gặp lại nhau tại đây, một phe cười ác độc, một bên nắm chặt kiếm.
Mặc dù trong lòng Lâm Bảo Bảo hơi sợ hãi, nhưng nếu đã ra tay, không có đạo lý gì hối hận, hơn nữa cô không thể khoanh tay đứng nhìn ông cụ và cô bé bị kẻ khác nhục mạ. Cô và Lâu Linh liếc nhau, cùng quay đầu nhìn về phía Lâu Điện, thấy anh vẫn ung dung, họ cũng an tâm.
Gã bắt nạt kia ra tay trước định kiềm chế Lâu Linh, Lâu Linh đẩy Lâm Bảo Bảo về phía hai ông cháu nhà họ Mạc, cúi người né tránh. Ỷ vào sự linh hoạt, cô vung kiếm vào mặt gã đó, sống thanh kiếm rung một cái, trên mặt gã xuất hiện vết sưng đỏ.
Tốc độ quá nhanh, gã kia không kịp phản ứng trên mặt đã bị ăn một kiếm, đau đến nỗi kêu ré lên. Vì bọn chúng có dị năng nên quen thói tác oai tác quái trong căn cứ. Không ngờ một người bình thường dám chống đối chúng, gã lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, trên tay ngưng tụ một ngọn lửa, ném thẳng vào mặt Lâu Linh.
Lâu Linh đang chuẩn bị né tránh thì một bàn tay nắm phần hông giữ cô thật chặt. Chợt thấy một thanh kiếm sắc bén trong trẻo chém về phía trước, cực kì bén nhọn, uy lực mũi kiếm phá vỡ cầu lửa. Quả cầu lửa chia năm xẻ bảy, sau đó vụt tắt trên không trung. Thấy cảnh tượng này, mọi người vô cùng khiếp sợ, không hẹn mà cùng nhớ tới một câu trong tiểu thuyết võ hiệp: Võ công trong thiên hạ, duy mau không phá (1)! Tốc độ cực hạn có thể phá giải cả dị năng.
(1) Cả câu là Thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá. Có nghĩa rằng: Võ công trong thiên hạ dù không cách nào phá giải được nhưng chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải được.
Lâu Điện nở nụ cười với tên cơ bắp còn đang khiếp sợ kia, không ai trông thấy động tác của anh ra sao, người gã kia đã bay ra ngoài.
“Anh Bưu!” Ba tên còn lại hoảng sợ đồng thanh gọi, vội vàng qua dìu đại ca, không ngờ chúng vừa nâng hắn ta dậy một chút, hắn đã kêu gào thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết.
“Ở đây xảy ra chuyện gì?”
Một giọng nói vang lên, chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô mặc áo bành tô quân trang dẫn mấy người lính đi tới, sắc mặt không vui nhìn mọi người. Mấy gã kia thấy là anh ta, lập tức tố cáo: “Lôi thiếu tướng, mấy kẻ này gây chuyện trong căn cứ!” Tay chỉ thẳng vào đám người Lâu Điện, điển hình vừa ăn cướp vừa la làng.
Lôi thiếu tướng liếc mắt nhìn nhóm Lâu Điện một cái, tầm mắt đảo qua người ông cháu nhà họ Mạc. Anh ta cười lạnh một tiếng nói: “Nhưng hình như cái tôi chứng kiến không phải vậy. Điều lệ căn cứ đã quy định rõ ràng không cho đánh nhau gây lộn, nếu không trực tiếp trục xuất khỏi căn cứ, chẳng lẽ các người không biết?” Dứt lời, ánh mắt sắc bén đảo qua đám đông.
Những người đứng xem thấy thế vội tản ra, tránh cho bị hiểu lầm là đánh lộn rồi bị đuổi khỏi căn cứ. Khí trời rất lạnh mà bị đuổi ra ngoài, hậu quả thật kinh khủng.
“Ngài trưởng quan, chúng tôi chỉ tự vệ chính đáng, không hề có ý định gây chuyện. Mấy gã kia đàn ông đàn ang gì mà bắt nạt người già và trẻ nhỏ.” Mặt Lâm Bảo Bảo vẫn còn sưng, tức giận nói, “Ngài nhìn xem, vì ông cụ bị bọn chúng đẩy, té trên mặt đất làm tay bị thương. Em gái, mau nói cho ngài ấy, ban nãy bọn chúng ra tay với ông em như thế nào!” Lâm Bảo Bảo quay người nháy mắt với Mạc Oánh Oánh.
Mạc Oánh Oánh và Lâm Bảo Bảo ở chung mấy ngày, tất nhiên hiểu ý chị gái, cô bé lập tức thút thít: “Ô… Bọn họ muốn cướp đồ ăn của chúng cháu… Ô ô ô… Nói bọn cháu đều là kẻ yếu, không có tư cách sống trên đời…”
Cô gái bị đánh sưng cả mặt, bé gái nỉ non thoạt nhìn đều là phe yếu thế, dễ dàng công đánh gục lớp phòng ngự của lòng người, ánh mắt đồng tình không khỏi chuyển hết lên người họ.
Lôi thiếu tướng nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt càng sắc nhọn. Sau tận thế, nhân loại tiến hóa thành dị năng giả, khiến trong thời đại tàn khốc này con người có thêm vài phần hi vọng sinh tồn. Vũ lực có giá trị tuyệt đối cũng khiến nhiều kẻ vượt lên trên người thường. Họ không khỏi nảy sinh ý nghĩ mình tài giỏi hơn người, khinh rẻ người bình thường. Thậm chí lắm kẻ cực đoan còn cho rằng người bình thường không có tư cách sống sót, chỉ tổ lãng phí số lương thực vốn ít ỏi.
Tận thế bùng nổ, luân thường đạo lý bắt đầu suy đồi, liên tục xảy ra nhiều vụ việc đen tối ghê tởm. Dù điều lệ căn cứ quy định rõ ràng không được đánh nhau ẩu đả, nhưng đôi khi không thể quản lý nổi đám dị năng giả và bọn du thủ du thực (2). Thậm chí rất nhiều dân thường trở thành đối tượng mua vui cho một số dị năng giả, dù có binh lính duy trì trật tự, nhưng hiệu quả không cao.
(2) chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp.
Lôi thiếu tướng cười lạnh một tiếng, nói với mấy kẻ kia: “Ra thế, tôi kinh thường các người! Mấy người các anh, đi theo tôi.” Sau đó anh ta nhìn về phía nhóm Lâu Điện, ánh mắt dừng trên người Lâu Điện.
Thật ra anh ta đã chứng kiến sự việc từ đầu tới cuối, cũng thấy cảnh Lâu Điện ra tay rất đẹp. Anh ta nhanh chóng đưa ra phán đoán, mấy gã kia căn bản không phải đối thủ của hắn. Không ngờ lần này có mấy nhân vật lợi hại tới căn cứ, thậm chí chưa sử dụng đến dị năng đã đạt tới trình độ này, rất giỏi. Có điều tuy rằng người đàn ông này nguy hiểm, lại có một nhược điểm trói buộc rõ ràng, khiến hắn không làm việc quá tùy hứng. Lại nhìn sang đám người Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo, vị thiếu tướng trẻ tuổi khẽ mỉm cười, trong mắt có chút khen ngợi.
Mấy gã to con kia nghe thấy rõ ràng Lôi thiếu tướng tỏ ý bảo vệ đám người Lâu Linh, sắc mặt chúng hết sức khó coi, có điều cuối cùng chúng vẫn sợ hãi lực lượng quân đội, không dám phản kháng. Chỉ là lúc rời đi, ánh mắt chúng nhìn về phía đám Lâu Linh mười phần thù hằn, dữ tợn.
Chờ Lôi thiếu tướng dẫn người đi khuất, bọn Lâu Linh tiếp tục bước vào đại sảnh dành cho dị năng giả, tiện thể dẫn cả hai ông cháu Mạc gia theo. Mọi người từng đồng hành một thời gian, hai ông cháu họ đều là người thông minh, thấy Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo không bỏ mặc họ nên lẽo đẽo theo sau.
Lâu Linh lấy ra một lọ bạch dược Vân Nam (3), bôi lên chỗ mặt Lâm Bảo Bảo bị sưng, nói: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương nữa.”
(3) Bạch dược Vân Nam: một loại thuốc bột màu vàng nâu có thể uống hoặc bôi, mang một mùi thơm đặc trưng, vị lành lạnh và tê tê đầu lưỡi. Tác dụng chủ yếu là cầm máu, làm tan vết bầm.
Lâm Bảo Bảo kêu đau oai oái, nói: “Tất nhiên! Lần này đánh hụt, tớ sẽ học tập cậu, không cần dùng dị năng cũng có thể đánh chết đám cặn bã kia.”
Thấy bộ dáng cô ấy lòng đầy căm phẫn, Lâu Linh không nhịn được cười. Không chỉ có cô ấy, mấy người Tịch Mộ Phong cũng vậy. Mặc dù ban nãy Lâm Bảo Bảo hơi xúc động nhưng mấy chuyện này đâu thể khoanh tay làm ngơ. Có điều, về sau nên cẩn trọng hơn, đánh giá đúng thực lực của bản thân rồi hẵng ra tay, tránh cảnh không cứu được người còn liên lụy đến phe mình.
Dọc đường đi, Tịch Mộ Phong hỏi thăm mọi người mới biết Lôi thiếu tướng kia chính là con trai thượng tướng Lôi Đình chỉ huy căn cứ, tên là Lôi Hồng Minh, một con người rất công bằng chính trực. Nhớ tới ban nãy rõ ràng anh ta thiên vị bọn họ, đám người Lâu Linh đều đồng tình với lời nhận xét này, anh ta là người khôn ngoan. Hơn nữa không vì tận thế bùng nổ, nhân loại coi đây là lấy cớ bộc lộ triệt để mặt đen tối trong con người mình. Anh ta cũng không chấp nhận cách nói người bình thường bị tước đoạt quyền lợi sinh tồn.
Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo nhìn nhau, tay nắm tay. Các cô thích cách hành xử của Lôi thiếu tướng này, cho anh ta 32 like (4).
(4) Đây là thuật ngữ mạng xuất phát từ việc Dương Khôn trong vai trò giám khảo ở quốc thi “The Voice of China” hễ mở miệng là nói mở 32 đại nhạc hội nên có biệt hiệu là “Chàng 32”. Lý Vũ Xuân cũng là giám khảo liền bảo sẽ bấm like cho anh. Kết hợp giữa chàng 32 và bấm like của Lý Vũ Xuân tạo thành 32 like, có nghĩa là vô cùng đáng khen ngợi (baidu).
Ánh mắt Lâu Điện lóe lên, kéo cô nhóc lại gần mình, nắm tay cô thật chặt. Lâm Bảo Bảo thấy vậy thì bĩu môi, chạy qua chỗ hai ông cháu.
Rất nhanh họ đến phòng khách tiếp đón dị năng giả. Hiện ở đây có rất nhiều người, phần lớn là dị năng giả ngày hôm qua đi theo quân đội tới, bọn họ đến lập hồ sơ và nhận phòng. Sau khi dị năng giả lập hồ sơ xong, căn cứ sẽ phát cho mỗi người một cái huy hiệu chứng minh thân phận, sau đó để bọn họ qua bàn khác đăng ký chọn chỗ ở.
Lâu Linh và Hoàng Chỉ Lăng đứng chờ ở một góc đại sảnh, đợi nhóm Lâu Điện cùng Tịch Mộ Phong lấy tờ khai điền vào rồi đi đăng ký. Chọn một góc khuất, Lâu Linh lấy từ trong ba lô ra một hòm thuốc xinh xắn, Hoàng Chỉ Lăng thấy thế, giữa hai cô sớm hình thành sự ăn ý, đứng dậy che trước mặt bọn họ, dùng cơ thể giảm bớt tầm mắt xung quanh.
Xử lý xong vết thương trên tay ông Mạc, buộc băng vải xong, ông Mạc vô cùng cảm kích không biết diễn tả sự biết ơn như thế nào, liên tục nói: “Các cháu đều là cô gái tốt, cô gái tốt…” Vào thời buổi này, thế giới biến đổi quá nhanh, lòng người cũng thay đổi nhanh chóng. Một tháng qua, từng trông thấy nhiều cảnh zombie ăn thịt người, đồng loại giết lẫn nhau, người cướp của người khác nên có thể gặp nhóm người tốt này, khiến Ông Mạc cảm khái rất nhiều.
Có thể làm gì đây? Ông chỉ là một ông già, cháu gái còn nhỏ, họ đều là người thường, bị người ta bắt nạt, phản kháng cũng vô dụng, họ còn cách nào khác? Như hôm nay, mấy gã đô con kia nói rõ muốn dạy dỗ hai ông cháu, những người khác lạnh lùng vây xem, sợ gặp phải đám địa đầu xà, hai người rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, nghĩ lại thật tuyệt vọng.
Mạc Oánh Oánh nép vào người ông, nắm cánh tay bị thương của ông, quật cường mím môi, viền mắt đỏ ửng.
Lâu Linh cất mọi thứ xong, ôm ba lô leo núi vào lòng, sau đó lấy ra mấy viên kẹo chia cho mọi người, cười nói: “Ông Mạc à, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.”
Bạn nhỏ Mạt Oánh Oánh được cho kẹo, ngọt ngào cảm ơn chị gái rồi đặt viên kẹo vào lòng bàn tay ông nội. Hoàng Chỉ Lăng nhìn viên kẹo trong tay, sau đó liếc khuôn mặt Lâu Linh tươi cười rạng rỡ, tâm tình hơi phức tạp. Có điều cô lại cảm thấy cho dù là tận thế, nếu mọi người cùng nhau nỗ lực, bất luận gian khổ nhường nào, tất cả rồi sẽ vượt qua.
Một tiếng sau, đám Tịch Mộ Phong rốt cục trở về, mỗi người đều được nhận một huy hiệu dị năng giả. Căn cứ vào dị năng, mỗi huy hiệu có màu sắc và hình dạng khác nhau. Dị năng giả hệ thủy là hình giọt nước mưa màu lam; dị năng giả hệ sét mang hình tia chớp màu tím; dị năng giả hệ băng huy hiệu có hình bông tuyết màu trắng, dị năng giả hệ phong hình lốc xoáy màu trắng; còn dị năng giả không gian là đồ án hình vuông màu trắng…
Tịch Mộ Phong cầm một xâu chìa khóa về, cười nói: “Chúng ta ở trong cùng một căn hộ, năm phòng hai sảnh.”
Nghe xong, mọi người đồng loạt nhìn Lâu Điện.
Vẻ mặt Lâu Điện không thay đổi, thoạt nhìn bình thản mà dịu dàng, nắm tay Lâu Linh, nói: “Đi thôi.”
Nghe vậy, mọi người vui vẻ hơi nhướn mày, vội đuổi theo.
Mục tiêu của Lâu Linh: Kiên trì giữ vững cách làm người!
Mục tiêu của Lâu Điện: Có chỗ ở, kế tiếp áp đảo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.