Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 22: Lòng người thời tận thế (13)

Vụ Thỉ Dực

24/07/2015

Edit: Linh Lan

Tịch Mộ Phong cũng không ngờ Lâu Điện dứt khoát đưa ra năm mươi kg gạo và năm mươi kg bột mì, đổi lấy một căn hộ năm phòng hai sảnh, thuê luôn bốn tháng. Thấy anh ra tay hào phóng, các dị năng giả đang chọn phòng đều ngạc nhiên đến ngây người. Nhưng rất nhiều người ở đây nhận ra anh, nhớ lại uy lực anh giết zombie ngày hôm qua, họ nhanh chóng kìm nén lòng lam.

Cường giả không chỉ làm người ta tôn kính, càng khiến người ta kính sợ, không dám trêu chọc. Đó cũng là nguyên nhân Lâu Điện chưa từng nghĩ sẽ che giấu thực lực của mình.

Trải qua một tháng xây dựng, căn cứ sắp thành hình. Căn cứ chia thành các khu vực, ở tại khu trung tâm là nhân vật quan trọng và người nhà của họ; khu giữa là nơi dành cho người bình thường, các dị năng giả ở trong khu ngoài cùng. Mà phòng bọn họ chọn tương đối gần rìa ngoài căn cứ, có thể vì khoảng cách xa mà rất ít người chọn phòng tại chỗ này. Đó cũng là lý do dù phòng rất rộng, nhưng tiền thuê lại rất rẻ.

Một nhân viên trong căn cứ đưa bọn họ đến đây, ngón tay chỉ vào nóc tòa cao ốc bảy tầng phía trước nói, nói: “Nơi ở của các anh nằm trên tầng cao nhất, là căn hộ chung cư có gác lửng. Hơn nữa, hằng ngày từ sáu giờ đến tám giờ tối, căn cứ sẽ phát điện trong hai tiếng, mỗi ngày căn cứ cũng phục vụ hai bữa cơm…”

Đợi anh ta giới thiệu một lượt các việc cơ bản trong căn cứ, Tịch Mộ Phong móc một bao thuốc Trung Hoa đưa làm quà cảm ơn anh ta dẫn đường, người nọ hết sức vui vẻ bỏ đi.

Tòa nhà này có thang máy, có điều hiện tại mới mười giờ sáng. Ngoài một số ngành ở căn cứ đặc thù, khu dân cư chưa được cung cấp điện nên bọn họ đi thang bộ lên. Ngoài ông Mạc và bạn nhỏ Trần Lạc Sênh, những người khác có thể lực khá tốt, leo một hơi lên tầng bảy mà không thở gấp.

Cửa mở ra, họ phát hiện diện tích tầng này cực kì lớn, khoảng năm trăm bình (1). Chưa kể đến đại sảnh, diện tích mỗi phòng vô cùng rộng. Trước tận thế, căn hộ kiểu này trong thị trấn được xếp vào hàng cao cấp, bởi vì thị trấn cách thành phố khá gần, kinh tế phát triển tốt khiến cho nơi này được quy hoạch chỉn chu. Chọn xây dựng căn cứ ở đây giảm bớt rất nhiều phiền toái. Vào xem một lát, chủ nhân trước của nơi này để lại hầu hết đồ đạc trong nhà. Có điều quần áo giữ ấm và thức ăn đã bị lấy sạch, thứ còn lại không ăn được cũng không thể sử dụng.

(1) Phép đo nước Nhật-bản cho 36 thước vuông bề mặt là một bình.

Sắc mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, Lâm Bảo Bảo dùng dị năng đổ đầy hai xô nước để tất cả bắt tay quét dọn phòng.

Năm phòng hai sảnh, anh em nhà họ Lâu ở một phòng, chiếm cứ phòng ngủ chính. Lâm Bảo Bảo, Hoàng Chỉ Lăng một phòng, ngay sát vách; hai ông cháu họ Mạc một gian; Trần Khải Uy và cháu trai ở cùng nhau; Tịch Mộ Phong, Vệ Hiến một gian, đều là phòng khách.

Với việc tiện thể mang theo hai ông cháu, vốn dĩ trong lòng đám Tịch Mộ Phong có chút không tự nhiên, chẳng qua thấy sắc mặt Lâu Điện bình tĩnh, không có ý từ chối, họ đành chấp nhận chuyện này. Dù sao chỉ có thêm hai miệng ăn, nuôi hai ông cháu không thành vấn đề, đám đàn ông trai tráng này đâu đói đến mức không nuôi nổi họ.

Sau khi mọi người quét dọn phòng thì bắt đầu thương lượng, để Tịch Mộ Phong, Trần Khải Uy, Vệ Hiến ba người đến thị trường giao dịch trong căn cứ lấy thực phẩm đổi mấy bộ chăn bông về. Những người còn lại ở nhà nấu cơm. Đương nhiên, trước lúc rời đi, Tịch Mộ Phong tiếp tục đảm đương nhiệm vụ làm nguồn điện di động, nạp bình ắc quy để có đủ lượng điện nấu cơm rồi mới ra ngoài. Điều này làm mặt anh ta đầy vệt đen, sao dị năng sấm sét của mình có tác dụng buồn cười thế chứ? Hơn nữa ngoài Lâu Điện, anh không phát hiện có ai khác biết sử dụng dị năng triệt để đến thế. Mà căn cứ có điện từ sức gió hay năng lượng mặt trời nhỉ?

Chủ nhân trước của căn hộ này còn để lại nồi cơm điện, bếp từ, ấm đun nước, lò vi sóng và các thiết bị điện khác, có điều đã mốc meo han gỉ nên không dùng được. Lâu Điện lấy từ không gian ra nồi cơm điện sạch sẽ và lò vi sóng mới, bảo Lâm Bảo Bảo tiếp tục dùng nước rửa.

Trải qua một tháng nỗ lực, hiện tại Lâm Bảo Bảo là dị năng giả cấp một, mỗi lần cô ấy có thể phóng dị năng tạo ra hai mét khối nước. Khi dị năng cạn kiệt, cần nghỉ ngơi hai tiếng để từ từ hồi phục. Có điều nếu ngồi xuống minh tưởng thì chỉ cần nửa tiếng. Bây giờ Lâm Bảo Bảo kiểm soát dị năng rất thành thạo, điều này cũng liên quan tới việc mọi người không thể thiếu nước, hàng ngày cô ấy đều cố gắng luyện tập.

Khi cơm trưa sẵn sàng, đúng lúc nhóm Tịch Mộ Phong mang mấy bộ chăn bông về, tổng cộng đổi được năm bộ chăn ga mới. Mọi người cùng phụ một tay khuân vào các phòng. Còn trong phòng ngủ chính, Lâu Điện lạnh nhạt nói: “Ở đây không cần, phân cho ông Mạc đi.”



Người già sợ lành, phát cho ông cụ mọi người đều không có ý kiến. Tịch Mộ Phong biết anh có mang đồ theo trong không gian, liền không dài dòng chuyển vào phòng hai ông cháu.

Món chính buổi trưa là cơm, đồ ăn gồm thịt xông khói hầm bắp cải, lạp xưởng hấp, cải củ đôn tịch con vịt, xào thịt hầm, thức ăn chủ yếu do ông Mạc làm, mấy cô gái chỉ làm trợ thủ. Đây là lần đầu tiên ông Mạc bộc lộ tay nghề, tuy rằng làm rất nhiều món nhưng cực kì ngon.

Ông Mạc cười ha hả nhìn mọi người liên tục và cơm gắp thức ăn, Mạc Oánh Oánh đắc ý khoe: “Trước kia ông em làm đầu bếp ở nhà hàng đấy.”

Từ khi tận thế ập tới, mọi người không quá chú ý đến cái ăn, ăn no là tốt rồi, nhưng ai chẳng thích ăn ngon, tay nghề của ông Mạc, dễ dàng chinh phục dạ dày mọi người. Lâu Linh thấy ai nấy đều cười vui sướng, hơi mỉm cười, cô cảm thấy dẫn hai ông cháu nhà họ Mạc theo là đúng, nếu có điều kiện giúp một người thì hãy giúp người đó.

Cơm nước xong, nhóm người mở cuộc họp nhỏ, thảo luận kế hoạch tiếp theo.

Hồi ở trường, Tịch Mộ Phong từng làm chủ tịch hội sinh viên, có đầy đủ thủ đoạn và năng lực, đó cũng là nguyên nhân mấy người Vệ Hiến bất tri bất giác đưa anh thành thủ lĩnh. Chẳng qua danh xưng người lãnh đạo này chỉ bịt mắt người ngoài, còn đối nội, bất luận đưa ra quyết sách gì, theo thói quen họ đều trưng cầu ý kiến của Lâu Điện, anh gật đầu thì mới thực hiện. Ví dụ chuyện hai ông cháu họ Mạc, có Lâu Điện ngầm đồng ý nên dẫn họ theo.

“Tranh thủ lúc thời tiết chưa quá lạnh, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày kia đi nhận một số nhiệm vụ, đồng thời rèn luyện bản thân.” Tịch Mộ Phong nói: “Ông Mạc ở nhà chăm sóc Oánh Oánh và Lạc Lạc, thuận tiện nấu cho bọn cháu mấy món ngon ngon. Ăn món ông nấu xong, bọn cháu không muốn ăn đồ người khác làm nữa.”

Câu cuối cùng mang đậm ý trêu đùa khiến thần kinh hai ông cháu được thả lỏng, cả hai cảm kích nở nụ cười với mọi người.

Những người khác không có ý kiến, nhưng Lâu Điện mở miệng: “Bây giờ trời lạnh dần, zombie cũng chịu ảnh hưởng nhất định, các cậu có thể đến thị trấn xung quanh thu thập vật tư, rèn luyện bản thân, có điều chớ đi quá xa. Tôi cùng với Tiểu Linh sẽ đi xa hơn nên không đồng hành với các cậu.”

Lâm Bảo Bảo nghe vậy, giật mình nói: “Điện hạ, anh không đi cùng tụi em à?” Dứt lời đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó liền nói: “Với năng lực của điện hạ, đi xa một chút cũng không sao, hiện tại tận thế mới bắt đầu một tháng, nhiều nơi còn chất đống vật tư chưa được thu gom.”

Những người khác gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thực lực của Lâu Điện sâu không lường được, thậm chí ngay cả Tịch Mộ Phong mạnh nhất cũng không dò xét được điểm cực hạn của anh. Cho nên đối với sự an toàn của anh, không một ai lo lắng, thậm chí họ còn nghĩ anh là vô địch, có anh ở đây, tựa như một loại tín ngưỡng tinh thần, mặc dù anh không làm gì vẫn khiến người ta cảm thấy an tâm.

Rõ ràng ở chung chưa lâu, nhưng trên người Lâu Điện có mị lực làm cho người ta không kiềm chế được tin tưởng và nghe theo anh.

Sau khi trở về phòng, Lâu Linh và Lâu Điện tiếp tục xắn tay áo dọn dẹp, vứt hết mấy thứ đồ của chủ cũ ra ngoài. Lâu Linh cảm thấy để lại mấy thứ này cũng không sao, nhưng anh có bệnh thích sạch sẽ thái quá —— cô không hề biết anh mắc loại bệnh cổ quái này từ bao giờ, khinh thường dùng đồ của người khác. Cuối cùng cả căn phòng chỉ còn lại giường, tủ quần áo trống không và bàn ghế.

Lúc thu dọn xong, Lâu Linh không nhịn được hỏi: “Anh, mọi người ở cùng nhau mới đông vui, đúng không?”

Lâu Điện đang lấy chiếu từ trong không gian ra lót xuống giường rồi mới trải chăn lên trên. Anh liếc nhìn cô, thấy cô cười môi mắt cong cong, khuôn mặt thanh tú mềm mại tươi mát, nét mặt sáng sủa, liền biết tâm tình cô đang rất tốt. Vì vậy, người nọ nghiêng đầu in lên môi cô một nụ hôn, hôn xong lại thấy chưa đủ, anh ôm eo cô đè cô nằm trên chăn bông, trực tiếp cắn môi cô, mút cái lưỡi non mềm của cô.

Lâu Linh giãy dụa một hồi, sau đó đầu hàng, hai tay choàng qua cổ anh, há miệng cắn cánh môi anh.

Dừng lại trước khi súng lau tóe lửa, Lâu Điện ôm cô nằm trên giường, ngón tay chậm rãi cào cào mái tóc dài đến vai, thanh âm khàn khàn nói: “Anh không thích ồn ào, nhưng nếu em thích cũng được.”



Một lúc sau Lâu Linh mới hiểu hết ý anh. Hình như vì cô muốn ở cạnh Lâm Bảo Bảo nên anh mới kiên nhẫn với những người đó. Bởi vì cô muốn cứu hai ông cháu họ Mạc nên anh mới cưu mang họ… Trong lòng Lâu Linh hơi cảm động, đang định nói mấy lời cảm ơn thì không ngờ hành động kế tiếp của anh kế tiếp hành động làm cho cô sở hữu lòng cảm kích đều không.

“Bởi vậy, em cảm ơn anh thế nào đây? Hử?”

Móa, đừng vừa nói mấy lời này vừa cởi quần áo cô vừa cắn mút cổ cô chứ, làm cô hoàn toàn cảm kích không nổi a.

Chẳng qua hôm nay Lâu Điện có vẻ rất hào hứng, dễ dàng lột sạch cô.

Bên ngoài bầu trời tối tăm, dáng vẻ tiêu điều như sắp mưa đến nơi. Tuy là ban ngày nhưng trong phòng hơi u ám, cô gái trần trụi bị người ta kìm kẹp nằm trên giường, cơ thể trắng nõn đối lập mãnh liệt với màu xanh sẫm của chăn đệm.

Lâu Linh thấy gương mặt tuấn tú trắng trẻo của anh nổi rặng mây đỏ và đôi mắt thì… viền mắt đỏ ửng như sắp ăn thịt cô, thiếu chút nữa dọa cô sợ phát tè, vội vàng nói: “Lâu Điện, giờ là ban ngày, Bảo Bảo với anh Tịch đang ở ngoài —— “

Âm thanh im bặt, cằm cô bị anh nắm. Anh lấy chăn lên đắp cho cô vì người cô sởn hết da gà do tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, cúi người hôn nhẹ lên xương quai xanh gợi cảm, giọng anh trầm khàn nói: “Tiểu Linh ngoan, đừng nhắc đến tên người đàn ông khác trước mặt anh. Hơn nữa, bọn họ không nghe được đâu.”

Đầu Lâu Linh sắp nổ tung. Ý anh là gì? Cho dù cô kêu vỡ họng, người bên ngoài cũng không nghe được ư?

Anh nở nụ cười dịu dàng, mặc dù mỗi lần anh càng cười ôn hòa, ánh mắt càng dữ tợn, “Đúng vậy, vì anh dùng tinh thần lực che chắn nên mấy người đó không nghe thấy tiếng em đâu. Tiểu Linh có thể yên tâm kêu thoải mái.”

“…”

Fuck, biến thái mạnh mẽ như vũ bão, phản kháng vô hiệu, làm sao đây?!

Cầu buông tha! QAQ

————————

Mục tiêu hôm nay:

Mục tiêu của Lâu Linh: Thoát khỏi biến thái!!!! TAT

Mục tiêu của Lâu Điện: Áp đảo ăn tươi!!!! ^__^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook