Trùng Sinh Max Cấp Y Tu

Chương 5: Chậm Đã.

Nhu Nạo Khinh Mạn

10/07/2023

Tiếng khóc này từ xa mà đến gần, là tiếng phụ nhân gào khóc, cùng tiếng nam nhân bối rối gào, "Chạy nhanh lên, lại chạy nhanh lên."

Đám người cũng nhịn không được quay đầu trông đi qua.

Phát hiện là mấy nam nhân giơ lên một cánh cửa tử đang hướng phía bên này chạy tới.

Có một đứa bé nằm trên cánh cửa, thấy không rõ là ai.

Nhưng người giơ lên tấm ván, chờ bọn hắn đi tới gần chút, đám người liền nhận ra là ai tới.

Là cả nhà của Đỗ Xuân Hỉ, Lý Chính của Thủy Vân thôn.

Đỗ gia tổ tôn ba đời đều đến đây, trừ Đỗ Xuân Hỉ, còn có hai đứa con trai của hắn, ba cháu gái lớn, vợ, cùng mấy người con dâu.

Mà trên ván gỗ nằm không là người khác, chính là tiểu tôn tử của Đỗ Xuân Hỉ , Đỗ Trường Nhạc.

Đỗ Trường Nhạc chỉ có năm sáu tuổi, lại là cháu trai duy nhất của Đỗ Xuân Hỉ .

hai người con dâu của Đỗ Xuân Hỉ tất cả đều sinh ra cháu gái, thật vất vả con dâu cả mới sinh ra một đứa cháu trai, tự nhiên là xem như cục cưng quý giá.

Chẳng qua, Đỗ Xuân Hỉ thân là Lý Chính, đối với tiểu tôn tử giáo dưỡng vẫn là rất để bụng, dù nuông chiều, nhưng đứa bé không bị chiều cho hư, rất ngoan ngoãn, lễ phép, trông thấy người trong thôn đều là chào hỏi đàng hoàng, tất cả mọi người rất thích đứa bé này.

Lúc này gặp Đỗ Trường Nhạc bị nâng ở trên ván cửa, lực chú ý của mọi người cũng đều từ trên thân Thẩm Nhu cùng Diêu Trang Thanh chuyển tới.

"Đây không phải Tiểu Trường Nhạc sao? Tiểu Trường Nhạc thế nào?"

"Xảy ra chuyện gì? Tiểu Trường Nhạc không có sao chứ."

"Ôi, trên đầu tất cả đều là máu, có phải là đụng ở đâu bị thương rồi?"

Trông thấy Đỗ gia nâng lên Đỗ Trường Nhạc từ đằng xa chạy tới, Thẩm Nhu cũng nhớ tới là chuyện gì xảy ra.

Đỗ Trường Nhạc là ăn xong bữa sáng về sau, lại bắt đem đậu tằm làm ăn vặt thì, kết quả bị hạt đậu kẹt trong đường thở, không thể thở nổi.

Đỗ gia vẫn là nghe thấy tiếng chó sủa, mới ra nhìn thấy Đỗ Trường Nhạc sắc mặt đỏ lên, ngã trên mặt đất, gắt gao che lấy cổ, trên mặt đất còn vung đầy đất đậu tằm.

Đỗ gia biết Đỗ Trường Nhạc khẳng định là bị đậu tằm ngăn chặn khí quản, dọa đến sắc mặt đại biến, dùng sức cho đứa bé vỗ lưng, nhưng không làm nên chuyện gì.

Ngay từ đầu Đỗ Trường Nhạc còn có chút động tĩnh, đằng sau đã bị kẹt không thể thở nổi đã hôn mê.

Đỗ Hỉ Xuân quyết định thật nhanh nói: "Nhanh, đem Trường Nhạc nâng lên mau chóng tới tìm Thẩm lang trung."

Mà Đỗ gia mấy người phụ nữ đã sớm bị dọa đến hoang mang lo sợ, chỉ biết khóc.

Ở Đời trước , Thẩm Nhu cũng không ở tại chỗ đó, khi đó nàng vừa đồng ý Mục Tú Kiều vào cửa, trong lòng khó chịu, trở về phòng thút thít.

Lúc Đỗ gia nâng lên Đỗ Trường Nhạc đi qua trước cửa nhà họ Thôi thì, tiếng khóc rất lớn, trước cửa nhà họ thôi lúc ấy còn vây quanh rất nhiều thôn dân, đều là tới bái phỏng trạng nguyên lang.

Lúc Đỗ gia cáng Đỗ Trường Nhạc đi qua thì, mọi người tự nhiên cũng chú ý tới.

Cũng nhịn không được lao nhao hỏi tình huống, đợi hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì, các thôn dân cũng không có cách, để Đỗ Xuân Hỉ mau đem người đưa đi Thẩm gia.

Bởi vì Đại bá của Thẩm Nhu là lang trung duy nhất trong thôn , chỉ có thể đi tìm Thẩm đại bá.

Nhưng này lúc Diêu Trang Thanh đột nhiên ra nói, "Tiểu Trường Nhạc ta có thể cứu, Chẳng qua hắn trì hoãn thời gian có hơi lâu, dù có thể cứu sống nhưng đầu óc bị ảnh hưởng, vô cùng có có thể biến thành kẻ khờ, lại nơi này khoảng cách nhà đại bá của A Nhu còn có chút lộ trình, Tiểu Trường Nhạc đưa qua chỉ có một con đường chết."

Người Đỗ gia do dự, vẫn là Đỗ Xuân Hỉ quyết định thật nhanh nói: "Vậy phiền phức ngươi hỗ trợ mau cứu Trường Nhạc, mặc kệ Trường Nhạc như thế nào, chỉ cần còn sống, chúng ta đều sẽ rất cảm kích ân cứu mạng của ngươi."

Thật sự là Đỗ Xuân Hỉ rất rõ ràng, nơi này khoảng cách nhà của Thẩm lang trung quá xa, đi qua chí ít còn phải một lúc, cháu trai đều đã xanh cả mặt, hoàn toàn không có mạch đập, đưa đi nhà của Thẩm lang trung cũng là chỉ còn đường chết, chẳng bằng để Diêu Trang Thanh hỗ trợ cứu chữa, chí ít cháu trai còn có thể bảo trụ một cái mạng.

Mà lại trước kia trong thôn cũng phát sinh qua chuyện đứa bé bị nghẹn chết .

Bọn họ cũng đều biết đồ ăn nghẹn ở trong khí quản, nếu như không ở trong khoảng thời gian ngắn đem dị vật lấy ra, đứa bé coi như cứu sống cũng sẽ trở thành kẻ ngu.

Cho nên Đỗ Xuân Hỉ đã làm tốt tinh thần là cháu trai sẽ trở thành kẻ ngu.

Chỉ thấy Diêu Trang Thanh về nhà dùng giấy vàng vẽ lên phù, thôn dân cũng thấy không rõ trên lá bùa họa cái gì, Diêu Trang Thanh lại đem phù lấy ra thấm với máu của Tiểu Trường Nhạc, vừa vặn Tiểu Trường Nhạc bởi vì lúc người Đỗ gia nâng đến quá mức bối rối cùng đi đường, trên đường ngã, cái trán của Tiểu Trường Nhạc cũng bị chảy máu, trên ván cửa còn có không ít vết máu, Diêu Trang Thanh dính những máu này, vẽ xong phù, cuối cùng trở về phòng châm lửa đem phù đốt thành một chén nước, sau khi ra ngoài thì ép Tiểu Trường Nhạc uống nước này.



Nói cũng kỳ quái, sau khi cho Tiểu Trường Nhạc uống nước này xong, Tiểu Trường Nhạc lại thật sự bỗng nhiên ho ra, phun ra một hạt đậu tằm .

Tiểu Trường Nhạc tuy có thể thở lại được, nhưng một mực khóc, cũng không nhận ra người nữa.

Thật liền như là Diêu Trang Thanh nói như vậy, thành đồ ngốc.

Nhưng Diêu Trang Thanh cũng đã sớm nói Tiểu Trường Nhạc sẽ trở thành kẻ ngu, người Đỗ gia chỉ có thể tiếp nhận, thậm chí còn cảm kích Diêu Trang Thanh cứu được Tiểu Trường Nhạc.

Đời trước Thẩm Nhu cũng không có tận mắt thấy những chuyện này, nàng khi đó một mực tránh trong phòng thút thít, căn bản không biết Đỗ gia phát sinh qua chuyện như vậy, những chuyện này đều là về sau Thẩm Nhu nghe Thôi Văn Lan nói đến.

Thôi Văn Lan rất đắc ý nói cho Thẩm Nhu, cảm thấy mẫu thân mình rất lợi hại, có bản sự đặc thù .

Nhớ tới những chuyện này, Thẩm Nhu liền biết trước mắt là chuyện gì xảy ra.

Đỗ Xuân Hỉ cũng căn bản không kịp trả lời các thôn dân, lúc trông thấy Tào thị, Đỗ Xuân Hỉ giống như trông thấy cây cỏ cứu mạng.

"Vợ của Thẩm lão đại, Thẩm lang trung có ở gần đây không?"

Tào thị xem xét tình huống, còn tưởng rằng là Tiểu Trường Nhạc là ngã vỡ đầu, nàng vội nói: "Lý Chính, chúng ta đương gia ở trong nhà, không có ở gần đây, Tiểu Trường Nhạc vì sao ngã thành như vậy?"

Đỗ gia các nữ nhân nghe xong Thẩm lang trung không ở phụ cận, tiếng khóc càng thêm tuyệt vọng.

Nơi này khoảng cách Thẩm gia vẫn còn có chút xa.

Các thôn dân lao nhao nói đến.

"Tiểu Trường Nhạc xem bộ dáng là không phải ngã? Trước cho bé con cầm máu a."

"Đỗ gia đừng khóc, có vẻ như máu trên đầu Trường Nhạc đã ngưng chảy rồi, chắc chắn sẽ không sao đâu."

"Trường Nhạc không phải ngã, là đậu tằm kẹt trong họng."

Đỗ Xuân Hỉ đã tuyệt vọng.

Thôn dân nghe xong Trường Nhạc là đậu tằm kẹt trong đường thở, cũng đều luống cuống.

"Vậy phải làm sao đây, nhà Thẩm lang trung cách nơi này còn có chút khoảng cách."

Mà lại bọn họ đều đã nhìn ra, Tiểu Trường Nhạc sắc mặt đã bắt đầu phát xanh, sợ là không còn kịp nữa.

Diêu Trang Thanh nhìn về phía Tiểu Trường Nhạc trên ván cửa.

Nàng một mực còn nhớ rõ Tiểu Trường Nhạc, là đứa bé với tướng mạo rất có phúc khí cùng tài vận.

tâm tư Diêu Trang Thanh khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Đỗ Xuân Hỉ.

Mà Thẩm Nhu cũng nhìn tướng của Tiểu Trường Nhạc trên ván giờng.

Nàng còn nhớ rõ Tiểu Trường Nhạc đời trước vận mệnh, sau khi bị Diêu Trang Thanh cái gọi là nước phù chữa khỏi.

Tiểu Trường Nhạc bắt đầu không nhận ra người, sau khi trở về bệnh nặng một trận, người cũng ngây ngây dại dại.

Nàng về sau lại đi theo Thôi Lạc Thư cùng Mục Tú Kiều đến kinh thành, sau đó có lần huynh trưởng đến kinh thành, còn nói với nàng về chuyện của Tiểu Trường Nhạc, nói là Tiểu Trường Nhạc bởi vì ngu dại, có ngày chạy tới trên núi, cả đêm không có về, thôn dân đều đi tìm, lúc tìm tới thì Tiểu Trường Nhạc đã rớt xuống chân núi, dù không chết, nhưng ngã gãy một cái chân.

Lại về sau, Thẩm Nhu cũng ốc còn không mang nổi mình ốc, rốt cuộc không nghe nói qua chuyện của Tiểu Trường Nhạc nữa.

Nhưng giờ phút này, nàng xem tướng của Đỗ Trường Nhạc.

Giữa trán đầy đặn, lỗ tai đầy đặn, dái tai tròn dày hướng miệng.

Đây là tướng của người giàu sang có phúc.

Tướng mạo như vậy, dù cho Tiểu Trường Nhạc có chút tai bệnh, nhưng vận khí vô cùng tốt, có thể gặp dữ hóa lành, hậu phúc liên miên.

Nói cách khác, Tiểu Trường Nhạc lần này cho dù bị đậu tằm chẹn họng nghẹt thở, nhưng cũng gặp dữ hóa lành, trên đường có thể sẽ gặp phải quý nhân cứu chữa hắn, dù là không có gặp phải quý nhân, hắn cũng vô cùng có thể nhờ quá trình đưa đi cứu chữa, tự mình nôn hạt đậu ra, tự mình cứu mình, tuyệt đối không thể bởi vì lần này biến thành kẻ ngu, tàn tật.

Nhưng đời trước Tiểu Trường Nhạc lại thành kẻ ngu, còn gãy chân, dạng này mệnh cách tự nhiên lại không còn giàu sang cùng phúc khí.



Cho nên việc Diêu Trang Thanh cứu chữa Tiểu Trường Nhạc là tuyệt đối có vấn đề.

Thẩm Nhu suy đoán, có thể Diêu Trang Thanh cũng là có thể phân biệt được tướng mạo mệnh cách của người khác.

Diêu Trang Thanh nhìn ra mệnh cách giàu sang của Tiểu Trường Nhạc , cho nên lợi dụng phù kia cướp đoạt khí vận của Tiểu Trường Nhạc.

Vậy căn bản không phải là phù để cứu người, mà là tà phù dùng để cướp đoạt mạng cách cùng số mệnh của người khác.

Đời trước Thẩm Nhu gả đến Thôi gia về sau, có khi bị bệnh, Diêu Trang Thanh liền luôn cho nàng uống nước phù.

Nhưng mỗi lần đều lấy gần nửa bát máu của nàng, nói là làm thuốc dẫn.

Hiện tại xem ra căn bản không phải trị bệnh cho nàng, mà là cướp đoạt nàng khí vận.

Cho nên Thẩm Nhu còn suy đoán, Diêu Trang Thanh muốn đoạt khí vận của người khác, trừ dùng phù, máu cũng là cực kỳ quan trọng.

Về phần Thẩm Nhu vì sao có thể xem hiểu tướng mạo.

Nàng đi Tiên Hư giới năm trăm năm, tuy là y tu, chủ tu kiếm đạo cùng y tu, kiếm thuật y thuật cùng luyện đan đều là rất lợi hại.

Nhưng nàng không chỉ có học những thứ này, còn thường xuyên đọc sách, có đôi khi cũng sẽ đọc một chút Thư Tịch có quan hệ về xem tướng và khí vận, xem nhiều, tự nhiên cũng hiểu được một chút cách xem tướng số.

Tiểu Trường Nhạc tuyệt đối không phải là tướng si ngốc tàn tật.

Đang Suy nghĩ thì.

Thẩm Nhu nghe thấy Diêu Trang Thanh nói, "Lý Chính, nơi này khoảng cách nhà Thẩm lang trung có thể là có chút xa, Tiểu Trường Nhạc xem ra đã rất nghiêm trọng, không thể bị dở dang, nếu thật đưa đi nhà Thẩm lang trung cứu chữa, chỉ sợ Tiểu Trường Nhạc căn bản kiên trì không đến, ta chỗ này có một phép cứu người của đạo gia, dùng phù có thể cho Tiểu Trường Nhạc đem đậu tằm nôn ra, nhưng Tiểu Trường Nhạc hiện tại bị đậu tằm làm nghẹt đường thở có chút lâu, ngươi cũng biết, quá lâu không có khí sẽ làm tổn thương đầu óc, nãy giờ chậm trễ lâu như vậy, coi như đậu tằm bị nôn ra, Tiểu Trường Nhạc có thể cũng sẽ ngu dại, Lý Chính nếu là nguyện ý để cho ta giúp Tiểu Trường Nhạc, ta giờ sẽ trở về đi vẽ bùa, nhà chúng ta cách nơi này cũng không xa, các ngươi nâng lên Trường Nhạc rất nhanh có thể tới."

các nữ quyến của Đỗ gia nghe xong Diêu Trang Thanh có thể cứu chữa Tiểu Trường Nhạc, vốn là rất vui vẻ, nhưng lại nghe coi như cứu trở về, Tiểu Trường Nhạc có thể cũng sẽ trở nên ngu dại, cũng nhịn không được tuyệt vọng.

"Chữa!" Đỗ Xuân Hỉ cắn răng nói: "Phiền phức Thôi gia giúp ta mau cứu Trường Nhạc, sau khi Trường Nhạc được cứu sống, nếu là ngu dại đó cũng là mệnh của nó."

Chỉ cần người sống được là tốt rồi.

Ở thời đại này, có rất nhiều người tin Phật tin đạo.

Có ít người bị bệnh không đi mời lang trung, chạy tới chùa miếu cầu Phật Bái Thần thỉnh phù đi về nấu nước uống.

Họ cảm thấy điều này có thể chữa bệnh.

trong lòng Diêu Trang Thanh vui mừng, bà ta mặc dù có thể nhìn ra mệnh cách của một người, biết được con dâu Thẩm Nhu là người có mệnh cách Thiên Mệnh thực sự.

Người Thiên mệnh, là người chân chính đến trời cao hậu đãi, Người Thiên mệnh cho dù không hề làm gì, đều có thể vì người bên cạnh mang đến phúc khí.

Cho nên nàng không kịp chờ đợi để con trai lấy Thẩm Nhu.

Thẩm Nhu cũng thật sự là Người Thiên mệnh, giúp cho con đường khoa cử của con trai bà ta trở nên vô cùng thông thuận.

Bà ta biết cách làm sao đoạt khí vận của người khác.

Nhưng thực sự ra tay ăn cắp khí vận của người khác thì bà ta chưa từng làm.

Lần này vừa đúng có thể thử xem.

Nghe xong Lý Chính nói nguyện ý làm cho mình trị, Diêu Trang Thanh quay người liền chuẩn bị về Thôi gia.

Bà ta nghĩ rất rõ ràng, chỉ cần đem Trường Nhạc cứu về.

Đến lúc đó cả nhà Lý Chính cũng sẽ giúp bà ta thuyết phục Thẩm Nhu về Thôi gia.

Cho nên chuyện con dâu, bà ta hiện tại không vội.

Đỗ Xuân Hỉ cũng đã chuẩn bị giơ lên tiểu tôn tử quá khứ Thôi gia.

"Chậm đã..."

Đứng tại Tào thị bên người Thẩm Nhu đột nhiên mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Max Cấp Y Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook