Chương 4: Nơi Xa Đột Nhiên Truyền Đến Từng Đợt Tiếng Khóc.
Nhu Nạo Khinh Mạn
10/07/2023
Thẩm Nhu hiểu rất rõ Thôi Văn Lan, nàng rõ ràng biết mình nếu là cự tuyệt vòng ngọc của Mục Tú Kiều , Thôi Văn Lan nhất định sẽ cùng với nàng vạch mặt, bức bách nàng tiếp nhận vòng ngọc đồng ý Mục Tú Kiều vào cửa.
Thậm chí sẽ đối nàng động thủ lôi kéo.
Thôi Văn Lan dù sinh ra ở Thủy Vân thôn địa phương nhỏ như vậy, nhưng bị Diêu Trang Thanh chiều hư, từ nhỏ đến lớn, một chút xíu việc nhà đều không cho Thôi Văn Lan động tay, thậm chí để cho nàng học Cầm Kỳ Thư Họa, chỉ còn chờ về sau gả cho gia đình vọng tộc hiển hách, cho nên đem Thôi Văn Lan nuôi thành tham lam lại ác độc.
Đương nhiên, cái này có lẽ cũng là Thôi Văn Lan bản tính.
Đời trước, sau khi Thẩm Nhu đồng ý Mục Tú Kiều vào cửa, Thôi gia tất cả mọi người đi theo Mục Tú Kiều đi vào sống ở kinh thành.
Kinh thành phồn hoa, cùng tiểu thư khuê các các thiên kim tiểu thư với hoa lệ trang dung, để Thôi Văn Lan mê mắt.
Ngay từ đầu còn tốt, tăng thêm Mục Tú Kiều đối nàng cũng hào phóng, phương diện ăn mặc chi phí không có thiếu nàng.
Nhưng dần dần, Thôi Văn Lan bắt đầu không hài lòng.
Nàng cảm thấy Mục Tú Kiều ăn mặc chính là tốt nhất, nàng cũng muốn tốt nhất .
Mục Tú Kiều bởi vì quá yêu Thôi Lạc Thư, cũng chỉ có thể dựa theo tiêu chí cho mình đặt mua đồ vật, mà cho Thôi Văn Lan đặt mua y phục đồ trang sức.
Cũng bởi vậy chiều đến Thôi Văn Lan càng coi trời bằng vung.
Về sau Thôi Văn Lan mang theo nô bộc trên đường đi dạo cửa hàng châu báu, nhìn trúng một viên Trân Châu màu hồng phi thường xinh đẹp .
Viên Trân Châu kia xem xét liền không là phàm phẩm, tản ra phấn nhuận sáng bóng, chiếu sáng rạng rỡ, kích thước cũng đầy đủ có nửa tấc lớn.
Dạng này cực phẩm Trân Châu, trong kinh thành cũng nhiều năm đều không gặp được một viên, huống chi vẫn là màu hồng, chào giá cao tới năm ngàn lượng.
Lúc ấy tất cả cô nương ở đây đều bị viên Trân Châu màu hồng này mê hoặc.
Nhưng sau khi nghe đến cần năm ngàn lượng, cơ hồ tất cả mọi người đều bỏ cuộc.
Liền coi như các nàng là thiên kim tiểu thư của cao môn đại hộ , nhưng năm ngàn lượng, cũng không phải có thể tùy tiện lấy ra, giống các nàng như vậy, trong nhà giàu có chút, một tháng cũng có mấy chục lượng tiền tiêu hàng tháng.
Năm ngàn lượng, cần mười năm tiền tiêu hàng tháng của các nàng.
Dù là đặt ở trên thân của Mục Tú Kiều , năm ngàn lượng, nàng đều sẽ cân nhắc.
Nhưng Thôi Văn Lan lúc ấy cân nhắc đều chưa từng có, trực tiếp hô: "Viên Trân Châu này ta muốn!"
Nàng vừa dứt lời, một thanh âm thanh thúy khác cũng vang lên, "Viên Trân Châu này ta muốn."
thanh âm khác là của trong kinh thành nổi danh phú gia thiên kim, nhưng trong nhà quyền thế không lớn, chỉ là phi thường giàu có, năm ngàn lượng Bạc đối với vị này phú gia thiên kim tới nói cũng không tính là gì.
Về sau, hai người ai đều không chịu nhượng bộ, đều muốn lấy được viên Trân Châu này .
Thân phận của Thôi Văn Lan, đám Thiên Kim trong kinh thành cơ bản cũng cũng biết, muội muội của trạng nguyên lang , tiên đế thân phong Huyện chủ là tiểu tẩu tẩu của nàng ta.
Tất cả mọi người vẫn còn có chút cố kỵ thân phận của Thôi Văn Lan.
Nhưng vị này phú gia thiên kim căn bản cũng không sợ nàng, đối với viên Trân Châu này cũng là tình thế bắt buộc.
Thôi Văn Lan lại ra tay độc ác.
Vị này phú gia thiên kim có chút béo, Thôi Văn Lan gặp nàng đi lại, vụng trộm đưa chân đi gạt nàng.
Phú gia thiên kim bị trượt chân, cái mũi té ra máu, khóc đến thê thảm, trong nhà nô bộc thất kinh, chỉ có thể trước tiên đem chủ tử nâng đi y quán, tự nhiên lại không người cùng Thôi Văn Lan tranh đoạt Trân Châu.
Nhưng Thôi Văn Lan trên thân không có tiền, hô bên người nô bộc về nhà lấy tiền.
Lúc ấy Mục Tú Kiều nghe nói việc này về sau, mặt đen như than.
Nhưng không cách nào, vẫn là mang theo năm ngàn lượng ngân phiếu qua mua viên Trân Châu hồng này cho Thôi Văn Lan.
Sau đó, việc Thôi Văn Lan gạt ngã vị phú gia thiên kim kia bị vỡ lở ra, cuối cùng bị Các lão ép xuống, nhưng Các lão đã rất tức tối.
Thôi Văn Lan liền bị cấm túc ba tháng.
Diêu Trang Thanh khi đó không tiện trút giận lên Huyện chủ, con gái nàng cũng không nỡ đánh mắng, chỉ có thể trút giận lên người Thẩm Nhu, nghiêm khắc đem Thẩm Nhu giáo huấn một phen, trách cứ nàng không coi chừng cô em chồng.
Lúc này, Thôi Lạc Thư mới chẳng qua quan cư Ngũ phẩm.
Thôi Văn Lan cũng dám ở kinh thành hoành hành bá đạo.
Chờ cho lúc Thẩm Nhu bị các nàng hại chết, Thôi Lạc Thư quan cư nhất phẩm, Thôi Văn Lan càng là coi trời bằng vung.
Thẩm Nhu nguyên bản tưởng rằng thời gian qua đi năm trăm năm, trải qua Tiên Hư giới một đời kia, trở lại nàng rất nhiều chuyện đều đã mơ hồ.
Nhưng bây giờ nhớ tới, những người làm cho nàng hận thấu xương này, nàng chưa hề quên.
Hiểu rất rõ Thôi Văn Lan, cho nên Thẩm Nhu phi thường rõ ràng biết được hẳn là như thế nào lợi dụng Thôi Văn Lan....
Trên đường đi, Thẩm Nhu sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh lâm ly, sợi tóc trên trán ướt đẫm dán trên mặt, hốc mắt đỏ bừng, nhìn xem đáng thương bất lực.
Những thứ này tự nhiên cũng là Thẩm Nhu giả vờ, hôm nay trạng nguyên lang về thôn, sẽ có thật nhiều người đến Thôi gia bái phỏng.
Nàng là y tu, y thuật không cần phải nói, với thân thể người cùng kinh mạch càng rõ như lòng bàn tay, như thế nào khống chế thân thể của mình đối nàng là dễ như trở bàn tay.
Trên đường nàng sẽ gặp phải những thôn dân khác, bọn họ sẽ nhìn thấy thảm trạng của bản thân.
Nàng chính là định đem sự tình vỡ lở ra.
Náo động đến mọi người đều biết.
Triều Đại Lương mặc dù có thể cưới bình thê, nhưng chính thê không muốn, toàn gia hợp lại bức bách chính thê, còn đánh chính thê để cho người ta đồng ý bình thê vào cửa, cái này rất quá đáng.
Huống chi Thôi Lạc Thư mới thi đỗ trạng nguyên lang liền không kịp chờ đợi cưới bình thê, thôn dân trong lòng cũng sẽ cho rằng hắn là quá mức vội vàng muốn trèo cành cao.
Đặc biệt là nữ tử, không có cô gái nào hi vọng phu quân của mình cưới thêm vợ.
các phụ nữ Thủy Vân thôn nếu mà buôn chuyện kia, thật sự là thiên hạ vô địch, sự tình thậm chí sẽ rất nhanh truyền đi những thôn bên cạnh.
bộ dáng Thẩm Nhu nhìn xem chật vật, đi lại cực nhanh, đến mức Thôi Lạc Thư đuổi theo ra cửa phát hiện nàng đã đi rất xa, căn bản đuổi không kịp.
Diêu Trang Thanh cũng đi ra đuổi theo người, nàng có chút béo, tốc độ tự nhiên càng chậm hơn một chút.
Thẩm Nhu đoạn đường này quả thật là gặp phải rất nhiều thôn dân, đều là hán tử ăn xong điểm tâm đi trong ruộng bận bịu việc nhà nông , còn có phụ nhân cùng các cô nương đi bờ sông giặt quần áo, ngoài ra còn có các thôn dân đang chuẩn bị đi Thôi gia bái phỏng.
Thẩm Nhu dung mạo xinh đẹp, gả lại là trạng nguyên lang.
Có thể nói toàn bộ Thủy Vân thôn, không có người không biết nàng.
Lúc này, người đi ngang qua đều chú ý tới Thẩm Nhu, gặp nàng như vậy, đều là vạn phần kinh ngạc, cũng nhịn không được mở miệng hỏi tới.
"Đây không phải A Nhu sao? Nàng có vẻ có chuyện gì a."
"Sắc mặt tái nhợt như thế, đương nhiên không thích hợp, nhìn ánh mắt của nàng còn đo đỏ, giống như khóc qua."
"A Nhu, ngươi làm sao a?" Có phụ nhân nhịn không được giữ chặt Thẩm Nhu, quan tâm hỏi.
Chờ cho đem Thẩm Nhu giữ chặt, khoảng cách gần như vậy thấy rõ ràng, mọi người mới phát hiện nàng nào chỉ là sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán còn tất cả đều là đổ mồ hôi, nhìn xem lung lay sắp đổ.
khuôn mặt Thẩm Nhu trắng bệch lắc đầu, nàng xem ra thực sự suy yếu, căn bản nói không ra lời.
Có phụ nhân hướng phía nơi xa hô, "Vợ Thẩm lão đại, nhanh mau nhìn xem A Nhu nhà các ngươi bị sao vậy? Đứa nhỏ này sao nhìn như bị đau vậy."
Có phụ nhân chừng ba mươi tuổi đang tại bờ sông tương giặt quần áo , nghe thấy lời này sau để đồ trong tay xuống liền chạy tới.
"A Nhu, ngươi đây là thế nào a, mặt làm sao trắng thành như vậy?"
Người này chính là Thẩm Nhu Đại bá mẫu Tào thị.
Tào thị năm nay ba mươi bảy tuổi, thân hình có chút gầy yếu, dung mạo, trên mặt rất nhiều điểm lấm tấm .
"Đại bá mẫu..." Thẩm Nhu suy yếu hô lên một câu, liền khóc như mưa, thở không ra hơi.
Gặp nàng gọi xong một câu sẽ khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Tào thị gấp đến độ thẳng dậm chân, "Ngươi đứa nhỏ này, làm ta lo quá, đến cùng chuyện gì xảy ra a, ngày hôm nay không phải trạng nguyên lang muốn về nhà? Chẳng lẽ là nhà bọn họ có người khinh bạc ngươi rồi?"
"Hẳn là sẽ không đi, ngày bình thường trang thanh rất thích A Nhu a, đi ra ngoài liền khen A Nhu tốt, có thể cưới được A Nhu là phúc khí của thôi gia nhà họ."
Quan hệ của Diêu Trang Thanh với người trong thôn vô cùng tốt, ngay cả sau khi Thôi Lạc Thư thi đỗ trạng nguyên , nàng đi ra ngoài cũng chỉ khen Thẩm Nhu, căn bản cũng không từng nói xấu về Thẩm Nhu.
Cho nên hiện tại Tào thị nói người nhà họ Thôi khi dễ Thẩm Nhu, mọi người cũng không tin.
"Đúng đấy, trong thôn này ai không ao ước ghen tỵ A Nhu, nói nàng gả cho nhà chồng tốt, khẳng định là nguyên nhân khác."
"Phu quân tối hôm qua trở về." Thẩm Nhu còn đang khóc, đứt quãng nói, "Nhưng hắn còn từ kinh thành mang về một vị Huyện chủ, lại, còn nói muốn cưới Huyện chủ làm bình thê, ta tâm hoảng ý loạn, thực sự không biết làm sao bây giờ, chỉ nói suy nghĩ một chút, Văn Lan lại phát cáu để cho ta nhất định phải tiếp nhận vòng ngọc Huyện chủ cho, vô công không thụ lộc, ta tự nhiên không nguyện ý tiếp nhận, Văn Lan gấp, liền động thủ."
Đám người nghe xong, triệt để kinh ngạc đến ngây người.
"Huyện, Huyện chủ? Đây không phải là cầm triều đình bổng lộc có phẩm giai tước vị sao?"
"Ghê gớm a, Huyện chủ, chúng ta những người bình dân bá tánh, đời này lại còn có thể nhìn thấy Huyện chủ."
"Bây giờ không phải là lúc nói cái này được không, Lạc Thư hắn làm sao vừa đi đỗ liền làm ra chuyện thế này?"
"Muốn ta nói, người ta đều là trạng nguyên lang, lại cưới một bình thê cũng không có gì a, Thôi gia đối với a nhu tốt như vậy, liền xem như lấy Huyện chủ, Thôi gia cũng sẽ không bạc đãi A Nhu, A Nhu còn không phải ép Huyện chủ một đầu?" Nói lời này chính là các nam nhân chung quanh chuẩn bị đi trong ruộng làm việc.
Thẩm Nhu khóc ròng nói: "Ta chỉ là không muốn tiếp nhận vòng ngọc của Huyện Chủ, Huyện chủ mang đến ma ma liền nói ta lấy hạ phạm thượng nên đánh bằng roi, ta thực sự sợ cực kì."
"Ai, cái này, đây cũng quá mức, thật nếu để cho bình thê kiểu này vào cửa, A Nhu về sau còn không phải sẽ bị bắt nạt chết rồi ư?"
"Chính là a, đây không phải khi dễ người sao?"
"A Nhu đừng sợ, có chúng ta thay ngươi làm chủ, nhìn nàng dám động thủ không."
Lúc này giúp đỡ nói chuyện là các phụ nhân và cô nương trong thôn.
Đều là nữ tử, ai nguyện ý để nam nhân nhà mình có thêm thê thiếp chứ?
Các nàng cũng không nguyện ý.
Thẩm đại bá mẫu, Tào thị nghe Thẩm Nhu nói xong, tức đến sắc mặt đỏ lên, "Coi như nhà hắn muốn cưới bình thê, cũng nên tới nhà chúng ta thương lượng, làm sao lại buộc ngươi một người đồng ý? A Nhu đừng sợ, ta giờ mang ngươi trở về, trở về nhà ta cùng thương lượng, còn có Thôi Văn Lan kia , làm cô em chồng lại vẫn khi dễ chị dâu?"
Thẩm gia mấy phòng quan hệ một mực rất tốt.
Thẩm gia Đại bá là lang trung, Thẩm đại bá mẫu cũng là nhìn xem Thẩm Nhu lớn lên.
Tào thị trông thấy Thẩm Nhu thành bộ dáng như vậy, tất nhiên là đau lòng đến hoảng.
Lúc này, Thôi Lạc Thư cùng Diêu Trang Thanh đã đuổi theo.
Thôi Lạc Thư vóc người cao, dung mạo tuấn lãng, lúc đuổi tới, ánh mắt của thôn dân chung quanh cũng nhịn không được rơi ở trên người hắn, các loại tiếng chúc mừng vang lên.
Thôi Lạc Thư cũng hoàn toàn chính xác biết làm người, sau khi chào hỏi các thôn dân xong mới nói với Thẩm Nhu, "A Nhu, ngươi đừng nóng giận, Văn Lan không phải cố ý."
Tào thị nhịn không được lớn tiếng nói, "Cho nên Văn Lan thật sự khi dễ chị dâu của nó đúng không?"
"Đại bá mẫu, Văn Lan cũng không phải cố ý, đợi A Nhu cùng ta trở về, ta tự sẽ để Văn Lan cùng A Nhu xin lỗi."
Thẩm Nhu đứng tại bên người Tào thị , nắm thật chặt ống tay áo của Tào thị , nhỏ giọng nói, "Là Văn Lan chính mình muốn vòng ngọc của Huyện chủ, của hồi môn mấy thứ đồ trang sức của ta đều cho Văn Lan đeo, lần này Huyện chủ cho lễ là một vòng tay dương chi bạch ngọc rất đẹp , có lẽ là Văn Lan muốn đeo, gặp ta cự tuyệt, Văn Lan mới đẩy ta, Đại bá mẫu, ta sợ hãi, ta không muốn trở về, ta muốn về Thẩm gia."
Chung quanh nơi này còn có Thôi Văn Lan mấy tiểu tỷ muội, nghe Thẩm Nhu nói lời này, đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
Thôi Văn Lan thường xuyên cùng với các nàng cùng nhau chơi đùa, đồ trang sức là có mấy món, ai biết đúng là của hồi môn của tẩu tẩu chứ.
Em chồng nhà ai lại mặt dày mà lấy mất đồ trang sức hồi môn của chị dâu chứ.
Lúc này lại vẫn vì một chiếc vòng tay, mà bức bách tẩu tẩu của mình tiếp nhận Huyện chủ vào cửa.
Diêu Trang Thanh lúc này cũng đuổi theo, thở hồng hộc.
Nhìn thấy đám người chung quanh biểu lộ khác nhau, nghĩ đến là đã biết được chuyện con trai muốn cưới Huyện chủ làm bình thê .
trong lòng Diêu Trang Thanh khó thở, nhưng vẫn là đè ép tính tình dỗ nói, " A Nhu, chúng ta về nhà trước có được hay không? Xem ở bình thường nương đối con coi như không tệ, chúng ta về nhà thương lượng từ từ, nương từ đầu đến cuối chỉ nhận một mình con là con dâu."
Thẩm Nhu nghẹn ngào không nói lời nào, Tào thị đau lòng cháu gái, giọng căm hận nói: "Thôi gia, con gái nhà ngươi tự mình muốn mang đồ trang sức lại không để cho cha mẹ đi mua? Lừa gạt đồ trang sức của cháu gái nhà ta là làm gì? Hiện tại còn vì vòng ngọc của Huyện Chủ đẩy nhà chúng ta A Nhu? Mí mắt làm sao cạn thành dạng này a? Có như ngươi vậy dạy nuôi con gái sao?"
Chung quanh có người cười vang.
Diêu Trang Thanh sắc mặt biến hóa, nàng không nghĩ tới Thẩm Nhu liền chuyện này đều trực tiếp nói ra trước cả làng.
Thẩm Nhu đến cùng chuyện gì xảy ra? Thật là bị Huyện chủ kích thích mất trí sao?
Diêu Trang Thanh cười nói: "Vợ của Thẩm lão đại, vừa mới ta đã mắng Văn Lan rồi, chờ một lúc A Nhu theo ta trở về, ta còn sẽ để cho Văn Lan tự mình xin lỗi A Nhu."
"Làm sao? Còn nghĩ dỗ dành A Nhu nhà ta trở về, ép buộc nàng để cho Huyện chủ muốn đánh nàng vào cửa sao?"
Tào thị là hương dã thôn phụ, nói tới nói lui không hề cố kỵ.
Diêu Trang Thanh đang muốn mở miệng giải thích hai câu.
Nơi xa đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng khóc.
Hết chương 4: .
Thậm chí sẽ đối nàng động thủ lôi kéo.
Thôi Văn Lan dù sinh ra ở Thủy Vân thôn địa phương nhỏ như vậy, nhưng bị Diêu Trang Thanh chiều hư, từ nhỏ đến lớn, một chút xíu việc nhà đều không cho Thôi Văn Lan động tay, thậm chí để cho nàng học Cầm Kỳ Thư Họa, chỉ còn chờ về sau gả cho gia đình vọng tộc hiển hách, cho nên đem Thôi Văn Lan nuôi thành tham lam lại ác độc.
Đương nhiên, cái này có lẽ cũng là Thôi Văn Lan bản tính.
Đời trước, sau khi Thẩm Nhu đồng ý Mục Tú Kiều vào cửa, Thôi gia tất cả mọi người đi theo Mục Tú Kiều đi vào sống ở kinh thành.
Kinh thành phồn hoa, cùng tiểu thư khuê các các thiên kim tiểu thư với hoa lệ trang dung, để Thôi Văn Lan mê mắt.
Ngay từ đầu còn tốt, tăng thêm Mục Tú Kiều đối nàng cũng hào phóng, phương diện ăn mặc chi phí không có thiếu nàng.
Nhưng dần dần, Thôi Văn Lan bắt đầu không hài lòng.
Nàng cảm thấy Mục Tú Kiều ăn mặc chính là tốt nhất, nàng cũng muốn tốt nhất .
Mục Tú Kiều bởi vì quá yêu Thôi Lạc Thư, cũng chỉ có thể dựa theo tiêu chí cho mình đặt mua đồ vật, mà cho Thôi Văn Lan đặt mua y phục đồ trang sức.
Cũng bởi vậy chiều đến Thôi Văn Lan càng coi trời bằng vung.
Về sau Thôi Văn Lan mang theo nô bộc trên đường đi dạo cửa hàng châu báu, nhìn trúng một viên Trân Châu màu hồng phi thường xinh đẹp .
Viên Trân Châu kia xem xét liền không là phàm phẩm, tản ra phấn nhuận sáng bóng, chiếu sáng rạng rỡ, kích thước cũng đầy đủ có nửa tấc lớn.
Dạng này cực phẩm Trân Châu, trong kinh thành cũng nhiều năm đều không gặp được một viên, huống chi vẫn là màu hồng, chào giá cao tới năm ngàn lượng.
Lúc ấy tất cả cô nương ở đây đều bị viên Trân Châu màu hồng này mê hoặc.
Nhưng sau khi nghe đến cần năm ngàn lượng, cơ hồ tất cả mọi người đều bỏ cuộc.
Liền coi như các nàng là thiên kim tiểu thư của cao môn đại hộ , nhưng năm ngàn lượng, cũng không phải có thể tùy tiện lấy ra, giống các nàng như vậy, trong nhà giàu có chút, một tháng cũng có mấy chục lượng tiền tiêu hàng tháng.
Năm ngàn lượng, cần mười năm tiền tiêu hàng tháng của các nàng.
Dù là đặt ở trên thân của Mục Tú Kiều , năm ngàn lượng, nàng đều sẽ cân nhắc.
Nhưng Thôi Văn Lan lúc ấy cân nhắc đều chưa từng có, trực tiếp hô: "Viên Trân Châu này ta muốn!"
Nàng vừa dứt lời, một thanh âm thanh thúy khác cũng vang lên, "Viên Trân Châu này ta muốn."
thanh âm khác là của trong kinh thành nổi danh phú gia thiên kim, nhưng trong nhà quyền thế không lớn, chỉ là phi thường giàu có, năm ngàn lượng Bạc đối với vị này phú gia thiên kim tới nói cũng không tính là gì.
Về sau, hai người ai đều không chịu nhượng bộ, đều muốn lấy được viên Trân Châu này .
Thân phận của Thôi Văn Lan, đám Thiên Kim trong kinh thành cơ bản cũng cũng biết, muội muội của trạng nguyên lang , tiên đế thân phong Huyện chủ là tiểu tẩu tẩu của nàng ta.
Tất cả mọi người vẫn còn có chút cố kỵ thân phận của Thôi Văn Lan.
Nhưng vị này phú gia thiên kim căn bản cũng không sợ nàng, đối với viên Trân Châu này cũng là tình thế bắt buộc.
Thôi Văn Lan lại ra tay độc ác.
Vị này phú gia thiên kim có chút béo, Thôi Văn Lan gặp nàng đi lại, vụng trộm đưa chân đi gạt nàng.
Phú gia thiên kim bị trượt chân, cái mũi té ra máu, khóc đến thê thảm, trong nhà nô bộc thất kinh, chỉ có thể trước tiên đem chủ tử nâng đi y quán, tự nhiên lại không người cùng Thôi Văn Lan tranh đoạt Trân Châu.
Nhưng Thôi Văn Lan trên thân không có tiền, hô bên người nô bộc về nhà lấy tiền.
Lúc ấy Mục Tú Kiều nghe nói việc này về sau, mặt đen như than.
Nhưng không cách nào, vẫn là mang theo năm ngàn lượng ngân phiếu qua mua viên Trân Châu hồng này cho Thôi Văn Lan.
Sau đó, việc Thôi Văn Lan gạt ngã vị phú gia thiên kim kia bị vỡ lở ra, cuối cùng bị Các lão ép xuống, nhưng Các lão đã rất tức tối.
Thôi Văn Lan liền bị cấm túc ba tháng.
Diêu Trang Thanh khi đó không tiện trút giận lên Huyện chủ, con gái nàng cũng không nỡ đánh mắng, chỉ có thể trút giận lên người Thẩm Nhu, nghiêm khắc đem Thẩm Nhu giáo huấn một phen, trách cứ nàng không coi chừng cô em chồng.
Lúc này, Thôi Lạc Thư mới chẳng qua quan cư Ngũ phẩm.
Thôi Văn Lan cũng dám ở kinh thành hoành hành bá đạo.
Chờ cho lúc Thẩm Nhu bị các nàng hại chết, Thôi Lạc Thư quan cư nhất phẩm, Thôi Văn Lan càng là coi trời bằng vung.
Thẩm Nhu nguyên bản tưởng rằng thời gian qua đi năm trăm năm, trải qua Tiên Hư giới một đời kia, trở lại nàng rất nhiều chuyện đều đã mơ hồ.
Nhưng bây giờ nhớ tới, những người làm cho nàng hận thấu xương này, nàng chưa hề quên.
Hiểu rất rõ Thôi Văn Lan, cho nên Thẩm Nhu phi thường rõ ràng biết được hẳn là như thế nào lợi dụng Thôi Văn Lan....
Trên đường đi, Thẩm Nhu sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh lâm ly, sợi tóc trên trán ướt đẫm dán trên mặt, hốc mắt đỏ bừng, nhìn xem đáng thương bất lực.
Những thứ này tự nhiên cũng là Thẩm Nhu giả vờ, hôm nay trạng nguyên lang về thôn, sẽ có thật nhiều người đến Thôi gia bái phỏng.
Nàng là y tu, y thuật không cần phải nói, với thân thể người cùng kinh mạch càng rõ như lòng bàn tay, như thế nào khống chế thân thể của mình đối nàng là dễ như trở bàn tay.
Trên đường nàng sẽ gặp phải những thôn dân khác, bọn họ sẽ nhìn thấy thảm trạng của bản thân.
Nàng chính là định đem sự tình vỡ lở ra.
Náo động đến mọi người đều biết.
Triều Đại Lương mặc dù có thể cưới bình thê, nhưng chính thê không muốn, toàn gia hợp lại bức bách chính thê, còn đánh chính thê để cho người ta đồng ý bình thê vào cửa, cái này rất quá đáng.
Huống chi Thôi Lạc Thư mới thi đỗ trạng nguyên lang liền không kịp chờ đợi cưới bình thê, thôn dân trong lòng cũng sẽ cho rằng hắn là quá mức vội vàng muốn trèo cành cao.
Đặc biệt là nữ tử, không có cô gái nào hi vọng phu quân của mình cưới thêm vợ.
các phụ nữ Thủy Vân thôn nếu mà buôn chuyện kia, thật sự là thiên hạ vô địch, sự tình thậm chí sẽ rất nhanh truyền đi những thôn bên cạnh.
bộ dáng Thẩm Nhu nhìn xem chật vật, đi lại cực nhanh, đến mức Thôi Lạc Thư đuổi theo ra cửa phát hiện nàng đã đi rất xa, căn bản đuổi không kịp.
Diêu Trang Thanh cũng đi ra đuổi theo người, nàng có chút béo, tốc độ tự nhiên càng chậm hơn một chút.
Thẩm Nhu đoạn đường này quả thật là gặp phải rất nhiều thôn dân, đều là hán tử ăn xong điểm tâm đi trong ruộng bận bịu việc nhà nông , còn có phụ nhân cùng các cô nương đi bờ sông giặt quần áo, ngoài ra còn có các thôn dân đang chuẩn bị đi Thôi gia bái phỏng.
Thẩm Nhu dung mạo xinh đẹp, gả lại là trạng nguyên lang.
Có thể nói toàn bộ Thủy Vân thôn, không có người không biết nàng.
Lúc này, người đi ngang qua đều chú ý tới Thẩm Nhu, gặp nàng như vậy, đều là vạn phần kinh ngạc, cũng nhịn không được mở miệng hỏi tới.
"Đây không phải A Nhu sao? Nàng có vẻ có chuyện gì a."
"Sắc mặt tái nhợt như thế, đương nhiên không thích hợp, nhìn ánh mắt của nàng còn đo đỏ, giống như khóc qua."
"A Nhu, ngươi làm sao a?" Có phụ nhân nhịn không được giữ chặt Thẩm Nhu, quan tâm hỏi.
Chờ cho đem Thẩm Nhu giữ chặt, khoảng cách gần như vậy thấy rõ ràng, mọi người mới phát hiện nàng nào chỉ là sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán còn tất cả đều là đổ mồ hôi, nhìn xem lung lay sắp đổ.
khuôn mặt Thẩm Nhu trắng bệch lắc đầu, nàng xem ra thực sự suy yếu, căn bản nói không ra lời.
Có phụ nhân hướng phía nơi xa hô, "Vợ Thẩm lão đại, nhanh mau nhìn xem A Nhu nhà các ngươi bị sao vậy? Đứa nhỏ này sao nhìn như bị đau vậy."
Có phụ nhân chừng ba mươi tuổi đang tại bờ sông tương giặt quần áo , nghe thấy lời này sau để đồ trong tay xuống liền chạy tới.
"A Nhu, ngươi đây là thế nào a, mặt làm sao trắng thành như vậy?"
Người này chính là Thẩm Nhu Đại bá mẫu Tào thị.
Tào thị năm nay ba mươi bảy tuổi, thân hình có chút gầy yếu, dung mạo, trên mặt rất nhiều điểm lấm tấm .
"Đại bá mẫu..." Thẩm Nhu suy yếu hô lên một câu, liền khóc như mưa, thở không ra hơi.
Gặp nàng gọi xong một câu sẽ khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Tào thị gấp đến độ thẳng dậm chân, "Ngươi đứa nhỏ này, làm ta lo quá, đến cùng chuyện gì xảy ra a, ngày hôm nay không phải trạng nguyên lang muốn về nhà? Chẳng lẽ là nhà bọn họ có người khinh bạc ngươi rồi?"
"Hẳn là sẽ không đi, ngày bình thường trang thanh rất thích A Nhu a, đi ra ngoài liền khen A Nhu tốt, có thể cưới được A Nhu là phúc khí của thôi gia nhà họ."
Quan hệ của Diêu Trang Thanh với người trong thôn vô cùng tốt, ngay cả sau khi Thôi Lạc Thư thi đỗ trạng nguyên , nàng đi ra ngoài cũng chỉ khen Thẩm Nhu, căn bản cũng không từng nói xấu về Thẩm Nhu.
Cho nên hiện tại Tào thị nói người nhà họ Thôi khi dễ Thẩm Nhu, mọi người cũng không tin.
"Đúng đấy, trong thôn này ai không ao ước ghen tỵ A Nhu, nói nàng gả cho nhà chồng tốt, khẳng định là nguyên nhân khác."
"Phu quân tối hôm qua trở về." Thẩm Nhu còn đang khóc, đứt quãng nói, "Nhưng hắn còn từ kinh thành mang về một vị Huyện chủ, lại, còn nói muốn cưới Huyện chủ làm bình thê, ta tâm hoảng ý loạn, thực sự không biết làm sao bây giờ, chỉ nói suy nghĩ một chút, Văn Lan lại phát cáu để cho ta nhất định phải tiếp nhận vòng ngọc Huyện chủ cho, vô công không thụ lộc, ta tự nhiên không nguyện ý tiếp nhận, Văn Lan gấp, liền động thủ."
Đám người nghe xong, triệt để kinh ngạc đến ngây người.
"Huyện, Huyện chủ? Đây không phải là cầm triều đình bổng lộc có phẩm giai tước vị sao?"
"Ghê gớm a, Huyện chủ, chúng ta những người bình dân bá tánh, đời này lại còn có thể nhìn thấy Huyện chủ."
"Bây giờ không phải là lúc nói cái này được không, Lạc Thư hắn làm sao vừa đi đỗ liền làm ra chuyện thế này?"
"Muốn ta nói, người ta đều là trạng nguyên lang, lại cưới một bình thê cũng không có gì a, Thôi gia đối với a nhu tốt như vậy, liền xem như lấy Huyện chủ, Thôi gia cũng sẽ không bạc đãi A Nhu, A Nhu còn không phải ép Huyện chủ một đầu?" Nói lời này chính là các nam nhân chung quanh chuẩn bị đi trong ruộng làm việc.
Thẩm Nhu khóc ròng nói: "Ta chỉ là không muốn tiếp nhận vòng ngọc của Huyện Chủ, Huyện chủ mang đến ma ma liền nói ta lấy hạ phạm thượng nên đánh bằng roi, ta thực sự sợ cực kì."
"Ai, cái này, đây cũng quá mức, thật nếu để cho bình thê kiểu này vào cửa, A Nhu về sau còn không phải sẽ bị bắt nạt chết rồi ư?"
"Chính là a, đây không phải khi dễ người sao?"
"A Nhu đừng sợ, có chúng ta thay ngươi làm chủ, nhìn nàng dám động thủ không."
Lúc này giúp đỡ nói chuyện là các phụ nhân và cô nương trong thôn.
Đều là nữ tử, ai nguyện ý để nam nhân nhà mình có thêm thê thiếp chứ?
Các nàng cũng không nguyện ý.
Thẩm đại bá mẫu, Tào thị nghe Thẩm Nhu nói xong, tức đến sắc mặt đỏ lên, "Coi như nhà hắn muốn cưới bình thê, cũng nên tới nhà chúng ta thương lượng, làm sao lại buộc ngươi một người đồng ý? A Nhu đừng sợ, ta giờ mang ngươi trở về, trở về nhà ta cùng thương lượng, còn có Thôi Văn Lan kia , làm cô em chồng lại vẫn khi dễ chị dâu?"
Thẩm gia mấy phòng quan hệ một mực rất tốt.
Thẩm gia Đại bá là lang trung, Thẩm đại bá mẫu cũng là nhìn xem Thẩm Nhu lớn lên.
Tào thị trông thấy Thẩm Nhu thành bộ dáng như vậy, tất nhiên là đau lòng đến hoảng.
Lúc này, Thôi Lạc Thư cùng Diêu Trang Thanh đã đuổi theo.
Thôi Lạc Thư vóc người cao, dung mạo tuấn lãng, lúc đuổi tới, ánh mắt của thôn dân chung quanh cũng nhịn không được rơi ở trên người hắn, các loại tiếng chúc mừng vang lên.
Thôi Lạc Thư cũng hoàn toàn chính xác biết làm người, sau khi chào hỏi các thôn dân xong mới nói với Thẩm Nhu, "A Nhu, ngươi đừng nóng giận, Văn Lan không phải cố ý."
Tào thị nhịn không được lớn tiếng nói, "Cho nên Văn Lan thật sự khi dễ chị dâu của nó đúng không?"
"Đại bá mẫu, Văn Lan cũng không phải cố ý, đợi A Nhu cùng ta trở về, ta tự sẽ để Văn Lan cùng A Nhu xin lỗi."
Thẩm Nhu đứng tại bên người Tào thị , nắm thật chặt ống tay áo của Tào thị , nhỏ giọng nói, "Là Văn Lan chính mình muốn vòng ngọc của Huyện chủ, của hồi môn mấy thứ đồ trang sức của ta đều cho Văn Lan đeo, lần này Huyện chủ cho lễ là một vòng tay dương chi bạch ngọc rất đẹp , có lẽ là Văn Lan muốn đeo, gặp ta cự tuyệt, Văn Lan mới đẩy ta, Đại bá mẫu, ta sợ hãi, ta không muốn trở về, ta muốn về Thẩm gia."
Chung quanh nơi này còn có Thôi Văn Lan mấy tiểu tỷ muội, nghe Thẩm Nhu nói lời này, đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
Thôi Văn Lan thường xuyên cùng với các nàng cùng nhau chơi đùa, đồ trang sức là có mấy món, ai biết đúng là của hồi môn của tẩu tẩu chứ.
Em chồng nhà ai lại mặt dày mà lấy mất đồ trang sức hồi môn của chị dâu chứ.
Lúc này lại vẫn vì một chiếc vòng tay, mà bức bách tẩu tẩu của mình tiếp nhận Huyện chủ vào cửa.
Diêu Trang Thanh lúc này cũng đuổi theo, thở hồng hộc.
Nhìn thấy đám người chung quanh biểu lộ khác nhau, nghĩ đến là đã biết được chuyện con trai muốn cưới Huyện chủ làm bình thê .
trong lòng Diêu Trang Thanh khó thở, nhưng vẫn là đè ép tính tình dỗ nói, " A Nhu, chúng ta về nhà trước có được hay không? Xem ở bình thường nương đối con coi như không tệ, chúng ta về nhà thương lượng từ từ, nương từ đầu đến cuối chỉ nhận một mình con là con dâu."
Thẩm Nhu nghẹn ngào không nói lời nào, Tào thị đau lòng cháu gái, giọng căm hận nói: "Thôi gia, con gái nhà ngươi tự mình muốn mang đồ trang sức lại không để cho cha mẹ đi mua? Lừa gạt đồ trang sức của cháu gái nhà ta là làm gì? Hiện tại còn vì vòng ngọc của Huyện Chủ đẩy nhà chúng ta A Nhu? Mí mắt làm sao cạn thành dạng này a? Có như ngươi vậy dạy nuôi con gái sao?"
Chung quanh có người cười vang.
Diêu Trang Thanh sắc mặt biến hóa, nàng không nghĩ tới Thẩm Nhu liền chuyện này đều trực tiếp nói ra trước cả làng.
Thẩm Nhu đến cùng chuyện gì xảy ra? Thật là bị Huyện chủ kích thích mất trí sao?
Diêu Trang Thanh cười nói: "Vợ của Thẩm lão đại, vừa mới ta đã mắng Văn Lan rồi, chờ một lúc A Nhu theo ta trở về, ta còn sẽ để cho Văn Lan tự mình xin lỗi A Nhu."
"Làm sao? Còn nghĩ dỗ dành A Nhu nhà ta trở về, ép buộc nàng để cho Huyện chủ muốn đánh nàng vào cửa sao?"
Tào thị là hương dã thôn phụ, nói tới nói lui không hề cố kỵ.
Diêu Trang Thanh đang muốn mở miệng giải thích hai câu.
Nơi xa đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng khóc.
Hết chương 4: .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.