Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 385:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Nếu thời gian có thể quay lại, cậu nhất định sẽ không thăm dò A Cẩm như vậy.
Cậu không thể chịu nổi việc cô lạnh nhạt với mình.
Chuyện này sẽ chỉ khiến cậu có suy nghĩ hủy diệt hết thảy.
Sợ người bên cạnh nhận ra, An Minh Tế cố kìm nén sự u ám xuống tận đáy lòng.
Cố Cẩm vừa xem thực đơn vừa nói: “Trông anh Hải gầy đi nhiều quá, có phải đồ ăn bên đó không hợp khẩu vị không?”
“Cũng tạm.” Cầu Cường Hải nhàm chán lật thực đơn.
Cố Gia Kiệt nhanh mồm nhanh miệng: “Đâu chỉ không hợp khẩu vị, anh ấy có ăn cơm đâu, cả ngày chỉ làm bạn với rượu.”
Cố Cẩm khựng lại, sau đó làm như không có gì tiếp tục xem.
Cô đề nghị: “Anh Hải trở nên nghiện rượu như thế rồi à? Hay là hôm nay chúng ta so tài đi, tửu lượng của tôi cũng không tệ.”
Cầu Cường Hải: “Được thôi.”
Bốn người ăn xong, di chuyển tới phòng trà uống trà.
Trong lúc đó, Cố Cẩm có nói về tình hình của Thế Cửu và Âu Mạc cho Cố Gia Kiệt và Cầu Cường Hải.
Mặc dù trợ lý cũng sẽ tự nói chuyện này với họ. Thế nhưng, nội dung cô nói có kết hợp sự hiểu biết kiếp trước và kiếp này để đưa ra hướng đi trong tương lai của công ty.
Thời gian bất giác trôi đi.
Điện thoại của An Minh Tế vang lên, là Alen gọi, cậu đi tới ban công nghe máy.
“Thiếu chủ, phu nhân sắp không ổn rồi.”
An Minh Tế biến sắc mặt.
Đôi mắt cậu trở nên đen thẳm, đáy mắt không có một chút gợn sóng nào.
“Tôi sẽ về ngay!”
An Minh Tế cúp điện thoại, loạng choạng trở lại phòng trà.
“A Cẩm.” Giọng cậu vừa trầm vừa khàn, lộ ra vẻ yếu đuối và mê man.
Cố Cẩm rất mẫn cảm với cảm xúc của cậu, cô lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Bà sắp không ổn rồi.”
“...” Cố Cẩm đứng phắt dậy
Lần này An Phượng cũng về nước, ở Tả Ngạn Thủy Tạ, sức khỏe bà không tốt, cô có tới thăm mấy lần, cũng biết bà sẽ không trụ nổi bao lâu nữa.
Nhưng theo tình hình mấy hôm trước, chắc An Phượng vẫn có thể chống đỡ được một thời gian, sao bỗng nhiên lại không ổn rồi?
Cố Cẩm cầm túi đi nhanh đến cạnh An Minh Tế.
Cô đã quên mất chiến tranh lạnh giữa hai người, cô nắm ngón tay lạnh buốt của cậu: “Đừng lo, chúng ta về xem sao.”
“Vâng.” Hai mắt An Minh Tế toàn là tia máu.
Hai người nắm tay rời đi.
Lúc đi tới cửa, Cố Cẩm mới nhớ ra còn hai người khác.
Cô quay đầu, xin lỗi nói: “Trong nhà có việc, chắc hôm nay không tụ tập được nữa, sau này rảnh rỗi lại gặp.”
“Em có chuyện thì về đi, có gì thì gọi.”
“Biết rồi.”
Cố Cẩm và An Minh Tế đi mất, để lại Cố Gia Kiệt và Cầu Cường Hải nhìn nhau.
“Phòng cũng đặt rồi, hay là chúng ta đi nhé?” Cố Gia Kiệt đề nghị.
Cầu Cường Hải vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới việc vì cuộc hẹn hôm nay mà anh ta đã bỏ hết công việc sang một bên, không có chuyện gì khác, thế là gật đầu đồng ý.
…
Tả Ngạn Thủy Tạ.
Cố Cẩm và An Minh Tế vội vã trở về, đi tới căn nhà An Phượng ở.
Cửa phòng mở ra, Alen xuất hiện với vẻ mặt bất lực và bất an.
An Minh Tế đi qua anh ta, xông vào nhà.
Vừa vào, cậu đã thấy An Phượng ngồi trên xe lăn, cười híp mắt.
Lúc thấy bà, cảm xúc bất an, hoảng hốt của cậu tan biến hết.
An Minh Tế ngồi xuống, nắm lấy hai tay An Phượng.
“Bà dọa chết cháu rồi!”
Sắc mặt An Phượng trắng bệnh, càng ngày càng gầy, không còn vẻ khỏe khoắn như trước đây nữa.
Bà nắm lấy tay An Minh Tế, ngẩng đầu nhìn Cố Cẩm đi vào.
“Nhóc Cẩm cũng tới đấy à.”
Cốt Cẩm gật đầu với An Phượng, nhìn bà, phát hiện xung quanh bà không có tử khí quấn lấy.
Thấy An Phượng tạm thời không sao, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi, Tiểu An vẫn luôn im lặng, dáng vẻ sắp khóc cùng khí chất u ám quanh người cậu làm cô đau lòng muốn chết.
Nếu An Phượng xảy ra chuyện gì, vậy cậu phải đau long tới nhường nào.
An Phượng vẫy tay với Cố Cẩm: “Nhóc Cẩm, qua đây.”
Cố Cẩm đi tới, nở nụ cười dịu dàng: “Bà không sao là tốt rồi.”
An Phượng nắm lấy tay cô, khuôn mặt tiều tụy hiện lên vẻ lo lắng: “Thân thể ta còn chống đỡ được một thời gian, chỉ là ta không yên tâm hai đứa cháu.”
Bà đặt tay An Minh Tế lên tay Cố Cẩm, hỏi: “Nghe nói sáng nay hai đứa cãi nhau?”
“...” Cố Cẩm.
“...” An Minh Tế.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn Alen đang đứng trong phòng khách.
Alen không dám nhìn họ, mà nhìn chằm chằm chậu cây cách đó không xa, cứ như trên đó có hoa vậy.
Nếu không phải vẻ mặt anh ta cứng đờ thì chắc họ đã tin anh ta bị thu hút bởi chậu cây kia thật.
Đây rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ.
An Minh Tế khẽ gãi mu bàn tay Cố Cẩm, Cố Cẩm hoàn hồn.
Hai người nhìn nhau, đáy mắt lóe lên sự ăn ý.
Vẻ không vui trên mặt An Minh Tế biến thành ôn hòa, cậu nhìn An Phượng, cười nói: “Đâu có, bà à, cháu với chị A Cẩm không cãi nhau.”
An Phượng sao lại không nhận ra động tác vừa rồi của hai người.
Bà nở nụ cười hiền từ nhìn Cố Cẩm: “Thật sự không cãi nhau?”
Cố Cẩm lắc đầu: “Không ạ, cháu với Tiểu An sẽ không cãi nhau.”
Hôm nay chỉ coi là chiến tranh lạnh thôi.
Cố Cẩm không thể tưởng tượng được dáng vẻ cãi nhau của họ.
Đôi mắt xinh đẹp của cô toàn là sự chân thành, trong đó còn xen lẫn mấy phần bất lực.
Cô chỉ chiến tranh lạnh với An Minh Tế mà An Phượng đã biết rồi, thậm chí còn dùng cách này để gọi họ tới.
“Bà à, bà đừng có nghe người bên dưới nói lung tung, cháu với chị A Cẩm không bao giờ cãi nhau đâu.”
An Minh Tế vỗ tay An Phượng, trong mắt hàm chứa ý cười.
An Phượng lo lắng nói: “Không cãi nhau thì tốt, cái bộ xương già của ta không chống đỡ được lâu nữa, nếu ta đi, người ta lo lắng nhất là cháu, cháu đã chịu quá nhiều cực khổ, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, khiến người ta đau lòng.”
An Minh Tế có hơi buồn bã.
Trong một năm qua, bà đã dạy cậu rất nhiều thứ, cũng dạy cậu rất nhiều thủ đoạn mà trước nay cậu chưa bao giờ được tiếp xúc.
Tuy thời gian họ chung sống với nhau không nhiều, nhưng tình cảm cậu dành cho An Phượng là tình thân máu thịt có từ trong xương cốt.
Nhất là An Phượng rất giống với bà nội đã mất của cậu.
Cảm nhận được thiếu niên buồn bã bi thương, An Phượng xoa đầu cậu.
Bà mỉm cười nhìn Cố Cẩm, cúi đầu liếc chiếc nhẫn ngọc trên tay cô.
Cậu không thể chịu nổi việc cô lạnh nhạt với mình.
Chuyện này sẽ chỉ khiến cậu có suy nghĩ hủy diệt hết thảy.
Sợ người bên cạnh nhận ra, An Minh Tế cố kìm nén sự u ám xuống tận đáy lòng.
Cố Cẩm vừa xem thực đơn vừa nói: “Trông anh Hải gầy đi nhiều quá, có phải đồ ăn bên đó không hợp khẩu vị không?”
“Cũng tạm.” Cầu Cường Hải nhàm chán lật thực đơn.
Cố Gia Kiệt nhanh mồm nhanh miệng: “Đâu chỉ không hợp khẩu vị, anh ấy có ăn cơm đâu, cả ngày chỉ làm bạn với rượu.”
Cố Cẩm khựng lại, sau đó làm như không có gì tiếp tục xem.
Cô đề nghị: “Anh Hải trở nên nghiện rượu như thế rồi à? Hay là hôm nay chúng ta so tài đi, tửu lượng của tôi cũng không tệ.”
Cầu Cường Hải: “Được thôi.”
Bốn người ăn xong, di chuyển tới phòng trà uống trà.
Trong lúc đó, Cố Cẩm có nói về tình hình của Thế Cửu và Âu Mạc cho Cố Gia Kiệt và Cầu Cường Hải.
Mặc dù trợ lý cũng sẽ tự nói chuyện này với họ. Thế nhưng, nội dung cô nói có kết hợp sự hiểu biết kiếp trước và kiếp này để đưa ra hướng đi trong tương lai của công ty.
Thời gian bất giác trôi đi.
Điện thoại của An Minh Tế vang lên, là Alen gọi, cậu đi tới ban công nghe máy.
“Thiếu chủ, phu nhân sắp không ổn rồi.”
An Minh Tế biến sắc mặt.
Đôi mắt cậu trở nên đen thẳm, đáy mắt không có một chút gợn sóng nào.
“Tôi sẽ về ngay!”
An Minh Tế cúp điện thoại, loạng choạng trở lại phòng trà.
“A Cẩm.” Giọng cậu vừa trầm vừa khàn, lộ ra vẻ yếu đuối và mê man.
Cố Cẩm rất mẫn cảm với cảm xúc của cậu, cô lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Bà sắp không ổn rồi.”
“...” Cố Cẩm đứng phắt dậy
Lần này An Phượng cũng về nước, ở Tả Ngạn Thủy Tạ, sức khỏe bà không tốt, cô có tới thăm mấy lần, cũng biết bà sẽ không trụ nổi bao lâu nữa.
Nhưng theo tình hình mấy hôm trước, chắc An Phượng vẫn có thể chống đỡ được một thời gian, sao bỗng nhiên lại không ổn rồi?
Cố Cẩm cầm túi đi nhanh đến cạnh An Minh Tế.
Cô đã quên mất chiến tranh lạnh giữa hai người, cô nắm ngón tay lạnh buốt của cậu: “Đừng lo, chúng ta về xem sao.”
“Vâng.” Hai mắt An Minh Tế toàn là tia máu.
Hai người nắm tay rời đi.
Lúc đi tới cửa, Cố Cẩm mới nhớ ra còn hai người khác.
Cô quay đầu, xin lỗi nói: “Trong nhà có việc, chắc hôm nay không tụ tập được nữa, sau này rảnh rỗi lại gặp.”
“Em có chuyện thì về đi, có gì thì gọi.”
“Biết rồi.”
Cố Cẩm và An Minh Tế đi mất, để lại Cố Gia Kiệt và Cầu Cường Hải nhìn nhau.
“Phòng cũng đặt rồi, hay là chúng ta đi nhé?” Cố Gia Kiệt đề nghị.
Cầu Cường Hải vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới việc vì cuộc hẹn hôm nay mà anh ta đã bỏ hết công việc sang một bên, không có chuyện gì khác, thế là gật đầu đồng ý.
…
Tả Ngạn Thủy Tạ.
Cố Cẩm và An Minh Tế vội vã trở về, đi tới căn nhà An Phượng ở.
Cửa phòng mở ra, Alen xuất hiện với vẻ mặt bất lực và bất an.
An Minh Tế đi qua anh ta, xông vào nhà.
Vừa vào, cậu đã thấy An Phượng ngồi trên xe lăn, cười híp mắt.
Lúc thấy bà, cảm xúc bất an, hoảng hốt của cậu tan biến hết.
An Minh Tế ngồi xuống, nắm lấy hai tay An Phượng.
“Bà dọa chết cháu rồi!”
Sắc mặt An Phượng trắng bệnh, càng ngày càng gầy, không còn vẻ khỏe khoắn như trước đây nữa.
Bà nắm lấy tay An Minh Tế, ngẩng đầu nhìn Cố Cẩm đi vào.
“Nhóc Cẩm cũng tới đấy à.”
Cốt Cẩm gật đầu với An Phượng, nhìn bà, phát hiện xung quanh bà không có tử khí quấn lấy.
Thấy An Phượng tạm thời không sao, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi, Tiểu An vẫn luôn im lặng, dáng vẻ sắp khóc cùng khí chất u ám quanh người cậu làm cô đau lòng muốn chết.
Nếu An Phượng xảy ra chuyện gì, vậy cậu phải đau long tới nhường nào.
An Phượng vẫy tay với Cố Cẩm: “Nhóc Cẩm, qua đây.”
Cố Cẩm đi tới, nở nụ cười dịu dàng: “Bà không sao là tốt rồi.”
An Phượng nắm lấy tay cô, khuôn mặt tiều tụy hiện lên vẻ lo lắng: “Thân thể ta còn chống đỡ được một thời gian, chỉ là ta không yên tâm hai đứa cháu.”
Bà đặt tay An Minh Tế lên tay Cố Cẩm, hỏi: “Nghe nói sáng nay hai đứa cãi nhau?”
“...” Cố Cẩm.
“...” An Minh Tế.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn Alen đang đứng trong phòng khách.
Alen không dám nhìn họ, mà nhìn chằm chằm chậu cây cách đó không xa, cứ như trên đó có hoa vậy.
Nếu không phải vẻ mặt anh ta cứng đờ thì chắc họ đã tin anh ta bị thu hút bởi chậu cây kia thật.
Đây rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ.
An Minh Tế khẽ gãi mu bàn tay Cố Cẩm, Cố Cẩm hoàn hồn.
Hai người nhìn nhau, đáy mắt lóe lên sự ăn ý.
Vẻ không vui trên mặt An Minh Tế biến thành ôn hòa, cậu nhìn An Phượng, cười nói: “Đâu có, bà à, cháu với chị A Cẩm không cãi nhau.”
An Phượng sao lại không nhận ra động tác vừa rồi của hai người.
Bà nở nụ cười hiền từ nhìn Cố Cẩm: “Thật sự không cãi nhau?”
Cố Cẩm lắc đầu: “Không ạ, cháu với Tiểu An sẽ không cãi nhau.”
Hôm nay chỉ coi là chiến tranh lạnh thôi.
Cố Cẩm không thể tưởng tượng được dáng vẻ cãi nhau của họ.
Đôi mắt xinh đẹp của cô toàn là sự chân thành, trong đó còn xen lẫn mấy phần bất lực.
Cô chỉ chiến tranh lạnh với An Minh Tế mà An Phượng đã biết rồi, thậm chí còn dùng cách này để gọi họ tới.
“Bà à, bà đừng có nghe người bên dưới nói lung tung, cháu với chị A Cẩm không bao giờ cãi nhau đâu.”
An Minh Tế vỗ tay An Phượng, trong mắt hàm chứa ý cười.
An Phượng lo lắng nói: “Không cãi nhau thì tốt, cái bộ xương già của ta không chống đỡ được lâu nữa, nếu ta đi, người ta lo lắng nhất là cháu, cháu đã chịu quá nhiều cực khổ, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, khiến người ta đau lòng.”
An Minh Tế có hơi buồn bã.
Trong một năm qua, bà đã dạy cậu rất nhiều thứ, cũng dạy cậu rất nhiều thủ đoạn mà trước nay cậu chưa bao giờ được tiếp xúc.
Tuy thời gian họ chung sống với nhau không nhiều, nhưng tình cảm cậu dành cho An Phượng là tình thân máu thịt có từ trong xương cốt.
Nhất là An Phượng rất giống với bà nội đã mất của cậu.
Cảm nhận được thiếu niên buồn bã bi thương, An Phượng xoa đầu cậu.
Bà mỉm cười nhìn Cố Cẩm, cúi đầu liếc chiếc nhẫn ngọc trên tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.