Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 386:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
“Nhóc Cẩm.”
“Vâng.”
An Phượng vỗ tay cô: “Nhóc Cẩm, Minh Tế nhỏ hơn cháu ba tuổi, cũng thân với cháu nhất, nếu một ngày nào đó ta không còn, cháu nhất định phải trông chừng nó thay ta, đứa bé này mệnh khổ, trong lòng cũng càng khổ.”
“Cháu biếtt, ở chỗ cháu, Tiểu An sẽ không phải chịu bất cứ tủi thân nào đâu, chỉ cần là thứ em ấy muốn, cháu nhất định sẽ đưa tới cho em ấy, bà cứ yên tâm.”
“Được, cháu ngoan!” An Phương hài lòng vỗ tay cô, thuận tay cầm bàn tay phải của cô đưa tới trước mặt mình.
Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc trên đó, trong mắt bà lướt qua vẻ hoài niệm.
Cố Cẩm thấy vậy, trái tim run lên.
Cô biết rất rõ ý nghĩa của chiếc nhẫn ngọc này.
Giờ đây, An Phượng nhìn nó chằm chằm, khiến đáy lòng cô không khỏi thấy lo lắng.
Mấy năm trước, lúc Tiểu An đưa nhẫn cho cô, cô từng hứa rằng nếu một ngày nào đó cậu gặp được người quan trọng nhất đời mình, gặp được người phụ nữ có thể trở thành chủ mẫu nhà họ An, cô nhất định sẽ trả vật về cho chủ cũ.
Có điều vào giờ phút này, nghĩ tới việc chiếc nhẫn ngọc sắp rời xa cô, hoặc được chuyển cho người phụ nữ khác, đáy lòng Cố Cẩm rất không tình nguyện.
Cô không muốn chiếc nhẫn ngọc này được An Minh Tế đưa cho người phụ nữ khác.
Nhất là Linda.
Cô đã gặp người phụ nữ đó mấy lần, rõ ràng là một người đào hoa, không thích hợp sống yên ổn.
Cô lo Tiểu An yêu đương với cô ta sẽ chịu tổn thương.
An Phượng nhìn thấy hết vẻ trầm tư và kháng cự trong mắt Cố Cẩm.
Lúc bà nghe Alen nói Cố Cẩm và An Minh Tế chiến tranh lạnh đã rất lo lắng.
An Phượng biết An Minh Tế thích chị A Cẩm của mình, nhưng không dám nói ra, giữa hai người họ có một vách ngăn không dễ vượt qua.
Bà sợ một ngày nào đó mình ra đi, hai đứa này không có duyên bên nhau, nên mới nghĩ đến việc gọi hai đứa tới, dùng phương pháp của mình tác thành cho hai người.
Có điều trông dáng vẻ Cố Cẩm bây giờ, rõ ràng cũng có tình ý với An Minh Tế.
Bà là phụ nữ, từng có một thời tuổi trẻ, cũng từng rung động, từng nếm thử hương vị tình yêu chua chua ngọt ngọt.
Tình cảm là chuyện của hai người, nếu họ cùng có tình, bà cần gì phải nhúng tay nữa.
Có một số chuyện cần đôi bên tự mình trải nghiệm, tự mình nếm thử hương vị chua ngọt của tình yêu.
Lời bên miệng An Phượng cứ thế mà dừng lại.
Vẻ mặt bà trở nên nhẹ nhõm: “Nếu đã tới thì cùng ăn cơm với bà già ta đi.”
“Vâng.”
“Là vinh hạnh của cháu.”
An Minh Tế đẩy xe lăn An Phượng vào trong, Cố Cẩm cũng đi theo.
Ba người họ giống như một nhà ba người, vô cùng ấm áp.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy chút bi thương tỏa ra từ họ.
...
Dạ Thiên Đường.
Tầng 8, phòng 808.
Lỗ Khánh với vẻ mặt lo lắng đứng ngoài cửa.
Anh ta không ngừng gọi điện thoại, nhưng đầu bên kia không ai nghe máy.
Sắc mặt anh ta khẽ thay đổi, bất an đi qua đi lại trên hành lang rộng lớn.
Đi được mấy vòng, anh ta lại tiếp tục gọi.
Tối nay vừa kết thúc quá trình quay phim ‘Làm phụ nữ phải kiên cường’, đoàn làm phim quyết định ra ngoài tụ tập.
Ngoài Mạc Lâm, đạo diễn Trình Thế Ân thì đa số diễn viên đều có mặt.
Lỗ Khánh cảm thấy A Mân đã có chút danh tiếng, nên bảo cô ấy cũng đi theo để học hỏi, ai ngờ lại dính phải phiền phức.
Bọn họ đụng phải Doãn Qua Bình, cậu chủ nhà họ Doãn.
Chuyện này phải bắt đầu nói từ một nữ chính khác của bộ phim - Tống Nhân Nhân, cô gái này tửu lượng không tốt lắm, thế mà cô ta lại uống nhiều.
Uống nhiều đã đành, nhưng cô ta lại nôn lên người cậu chủ Doãn lúc đi tới nhà vệ sinh.
Người trong đoàn làm phim thấy cô ta mãi không về mới đi tìm, lúc về, còn dẫn theo cậu chủ Doãn.
Doãn Qua Bình là cậu chủ gia tộc lớn, có giáo dưỡng, không làm khó họ, nhưng anh ta lại nhìn trúng A Mân, nói muốn bao dưỡng cô ấy.
Theo Lỗ Khánh thấy đây là chuyện rất bình thường, chỉ cần kim chủ coi trọng, nghệ sĩ có ý là được.
Nhưng A Mân tính tình quật cường, không thèm để ý cậu chủ Doãn.
Cậu chủ Doãn bị kích thích, nói A Mân cứ việc ra điều kiện, hắn ta có thể đáp ứng hết, chỉ cần cô ấy đi theo hắn ta một tháng.
Lỗ Khánh hiểu A Mân, biết trông cô ấy dễ nói chuyện, rất yên tĩnh, nhưng tính tình lại rất quật cường.
Thấy tình hình không ổn, anh ta vội vã gọi điện cho đạo diễn Trình.
Điện thoại lại một lần nữa báo bận, sắc mặt Lỗ Khánh trở nên tuyệt vọng.
Tiêu rồi, tiêu rồi!
Lần này không ai cứu được A Mân rồi.
Anh ta dựa vào tường, vuốt mặt, vẻ mặt trở nên vặn vẹo.
Sau khi suy nghĩ xong xuôi, anh ta đẩy cửa phòng 808, đi vào trong.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức làm lòng người run rẩy.
Tất cả mọi người trong đoàn phim đều ngồi trên sofa, không dám hó hé chút gì.
Cậu chủ Doãn lười biếng dựa lên thành ghế, hai mắt nhìn chằm chằm A Mân như sói đói.
Còn A Mân thì bưng một đĩa hoa quả nhàn nhã ăn, dường như không bị ảnh hưởng chút nào từ bầu không khí chết chóc trong căn phòng.
Thấy Lỗ Khánh đi vào, cô ấy ngẩng đầu liếc một cái, rồi tiếp tục thưởng thức hoa quả.
Doãn Qua Bình biết Lỗ Khánh là người quản lý của A Mân, hắn ta như cười như không: “Sao hả, đã tìm được cứu binh chưa?”
Lỗ Khánh chảy mồ hôi đầy mặt, nở nụ cười đi tới.
Anh ta cong lưng, cúi đầu nói: “Cậu chủ Doãn, cậu nói gì thế, tôi chỉ ra ngoài đi vệ sinh thôi.”
“Phụt!” Doãn Qua Bình phụt cười, dường như rất coi thường thái độ hèn nhát này của Lỗ Khảnh.
Ánh mắt của hắn ta lại một lần nữa chăm chú nhìn cô gái cách đó không xa.
Đây là con mồi tối nay hắn ta nhìn trúng.
Thứ hắn ta thích, nhất định phải có được.
“Vâng.”
An Phượng vỗ tay cô: “Nhóc Cẩm, Minh Tế nhỏ hơn cháu ba tuổi, cũng thân với cháu nhất, nếu một ngày nào đó ta không còn, cháu nhất định phải trông chừng nó thay ta, đứa bé này mệnh khổ, trong lòng cũng càng khổ.”
“Cháu biếtt, ở chỗ cháu, Tiểu An sẽ không phải chịu bất cứ tủi thân nào đâu, chỉ cần là thứ em ấy muốn, cháu nhất định sẽ đưa tới cho em ấy, bà cứ yên tâm.”
“Được, cháu ngoan!” An Phương hài lòng vỗ tay cô, thuận tay cầm bàn tay phải của cô đưa tới trước mặt mình.
Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc trên đó, trong mắt bà lướt qua vẻ hoài niệm.
Cố Cẩm thấy vậy, trái tim run lên.
Cô biết rất rõ ý nghĩa của chiếc nhẫn ngọc này.
Giờ đây, An Phượng nhìn nó chằm chằm, khiến đáy lòng cô không khỏi thấy lo lắng.
Mấy năm trước, lúc Tiểu An đưa nhẫn cho cô, cô từng hứa rằng nếu một ngày nào đó cậu gặp được người quan trọng nhất đời mình, gặp được người phụ nữ có thể trở thành chủ mẫu nhà họ An, cô nhất định sẽ trả vật về cho chủ cũ.
Có điều vào giờ phút này, nghĩ tới việc chiếc nhẫn ngọc sắp rời xa cô, hoặc được chuyển cho người phụ nữ khác, đáy lòng Cố Cẩm rất không tình nguyện.
Cô không muốn chiếc nhẫn ngọc này được An Minh Tế đưa cho người phụ nữ khác.
Nhất là Linda.
Cô đã gặp người phụ nữ đó mấy lần, rõ ràng là một người đào hoa, không thích hợp sống yên ổn.
Cô lo Tiểu An yêu đương với cô ta sẽ chịu tổn thương.
An Phượng nhìn thấy hết vẻ trầm tư và kháng cự trong mắt Cố Cẩm.
Lúc bà nghe Alen nói Cố Cẩm và An Minh Tế chiến tranh lạnh đã rất lo lắng.
An Phượng biết An Minh Tế thích chị A Cẩm của mình, nhưng không dám nói ra, giữa hai người họ có một vách ngăn không dễ vượt qua.
Bà sợ một ngày nào đó mình ra đi, hai đứa này không có duyên bên nhau, nên mới nghĩ đến việc gọi hai đứa tới, dùng phương pháp của mình tác thành cho hai người.
Có điều trông dáng vẻ Cố Cẩm bây giờ, rõ ràng cũng có tình ý với An Minh Tế.
Bà là phụ nữ, từng có một thời tuổi trẻ, cũng từng rung động, từng nếm thử hương vị tình yêu chua chua ngọt ngọt.
Tình cảm là chuyện của hai người, nếu họ cùng có tình, bà cần gì phải nhúng tay nữa.
Có một số chuyện cần đôi bên tự mình trải nghiệm, tự mình nếm thử hương vị chua ngọt của tình yêu.
Lời bên miệng An Phượng cứ thế mà dừng lại.
Vẻ mặt bà trở nên nhẹ nhõm: “Nếu đã tới thì cùng ăn cơm với bà già ta đi.”
“Vâng.”
“Là vinh hạnh của cháu.”
An Minh Tế đẩy xe lăn An Phượng vào trong, Cố Cẩm cũng đi theo.
Ba người họ giống như một nhà ba người, vô cùng ấm áp.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy chút bi thương tỏa ra từ họ.
...
Dạ Thiên Đường.
Tầng 8, phòng 808.
Lỗ Khánh với vẻ mặt lo lắng đứng ngoài cửa.
Anh ta không ngừng gọi điện thoại, nhưng đầu bên kia không ai nghe máy.
Sắc mặt anh ta khẽ thay đổi, bất an đi qua đi lại trên hành lang rộng lớn.
Đi được mấy vòng, anh ta lại tiếp tục gọi.
Tối nay vừa kết thúc quá trình quay phim ‘Làm phụ nữ phải kiên cường’, đoàn làm phim quyết định ra ngoài tụ tập.
Ngoài Mạc Lâm, đạo diễn Trình Thế Ân thì đa số diễn viên đều có mặt.
Lỗ Khánh cảm thấy A Mân đã có chút danh tiếng, nên bảo cô ấy cũng đi theo để học hỏi, ai ngờ lại dính phải phiền phức.
Bọn họ đụng phải Doãn Qua Bình, cậu chủ nhà họ Doãn.
Chuyện này phải bắt đầu nói từ một nữ chính khác của bộ phim - Tống Nhân Nhân, cô gái này tửu lượng không tốt lắm, thế mà cô ta lại uống nhiều.
Uống nhiều đã đành, nhưng cô ta lại nôn lên người cậu chủ Doãn lúc đi tới nhà vệ sinh.
Người trong đoàn làm phim thấy cô ta mãi không về mới đi tìm, lúc về, còn dẫn theo cậu chủ Doãn.
Doãn Qua Bình là cậu chủ gia tộc lớn, có giáo dưỡng, không làm khó họ, nhưng anh ta lại nhìn trúng A Mân, nói muốn bao dưỡng cô ấy.
Theo Lỗ Khánh thấy đây là chuyện rất bình thường, chỉ cần kim chủ coi trọng, nghệ sĩ có ý là được.
Nhưng A Mân tính tình quật cường, không thèm để ý cậu chủ Doãn.
Cậu chủ Doãn bị kích thích, nói A Mân cứ việc ra điều kiện, hắn ta có thể đáp ứng hết, chỉ cần cô ấy đi theo hắn ta một tháng.
Lỗ Khánh hiểu A Mân, biết trông cô ấy dễ nói chuyện, rất yên tĩnh, nhưng tính tình lại rất quật cường.
Thấy tình hình không ổn, anh ta vội vã gọi điện cho đạo diễn Trình.
Điện thoại lại một lần nữa báo bận, sắc mặt Lỗ Khánh trở nên tuyệt vọng.
Tiêu rồi, tiêu rồi!
Lần này không ai cứu được A Mân rồi.
Anh ta dựa vào tường, vuốt mặt, vẻ mặt trở nên vặn vẹo.
Sau khi suy nghĩ xong xuôi, anh ta đẩy cửa phòng 808, đi vào trong.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức làm lòng người run rẩy.
Tất cả mọi người trong đoàn phim đều ngồi trên sofa, không dám hó hé chút gì.
Cậu chủ Doãn lười biếng dựa lên thành ghế, hai mắt nhìn chằm chằm A Mân như sói đói.
Còn A Mân thì bưng một đĩa hoa quả nhàn nhã ăn, dường như không bị ảnh hưởng chút nào từ bầu không khí chết chóc trong căn phòng.
Thấy Lỗ Khánh đi vào, cô ấy ngẩng đầu liếc một cái, rồi tiếp tục thưởng thức hoa quả.
Doãn Qua Bình biết Lỗ Khánh là người quản lý của A Mân, hắn ta như cười như không: “Sao hả, đã tìm được cứu binh chưa?”
Lỗ Khánh chảy mồ hôi đầy mặt, nở nụ cười đi tới.
Anh ta cong lưng, cúi đầu nói: “Cậu chủ Doãn, cậu nói gì thế, tôi chỉ ra ngoài đi vệ sinh thôi.”
“Phụt!” Doãn Qua Bình phụt cười, dường như rất coi thường thái độ hèn nhát này của Lỗ Khảnh.
Ánh mắt của hắn ta lại một lần nữa chăm chú nhìn cô gái cách đó không xa.
Đây là con mồi tối nay hắn ta nhìn trúng.
Thứ hắn ta thích, nhất định phải có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.