Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 387:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Trừ cha và chú hai ra, cho dù có là ông trời thì cũng đừng hòng ngăn cản hắn ta muốn có được người này.
Thưởng thức người đẹp ăn hoa quả, Doãn Qua Bình cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Đối diện với người đẹp, hắn ta luôn có một chút lòng khoan dung.
Hắn ta quyết định chờ người đẹp ăn hoa quả xong rồi mới tiến hành giao lưu sâu hơn.
Hắn ta bắt buộc phải có được cô gái này.
Không có ai nhìn thấy một người phụ nữ ngồi co ro trên ghế sofa cách đó không xa, tay cô ta nắm chặt lại, dường như đang phải nhẫn nhịn chuyện gì đó.
Người này chính là Tống Nhân Nhân, một nữ chính khác trong bộ phim của đạo diễn Trình.
Tống Nhân Nhân uống say, khi đi tới nhà vệ sinh, thần trí của cô ta không tỉnh táo nên mới nôn lên người Doãn Qua Bình.
Nhưng khi về phòng, biết được thân phận của Doãn Qua Bình thì cô ta đã tỉnh táo lại rồi.
Trong lòng cô ta rất sợ hãi.
Sự phát triển tiếp theo lại khiến cô ta vừa giận vừa ghen tị.
Không ngờ một đứa con gái nhà quê chỉ biết ăn lại hấp dẫn được sự chú ý của cậu chủ Doãn, thậm chí còn được cậu chủ Doãn xem trọng.
Rõ ràng cô ta đụng vào Doãn Qua Bình trước, tại sao con nhỏ thối tha kia lại may mắn như vậy?
Tống Nhân Nhân tỏ ra ghen tỵ.
Cô ta nắm chặt tay, che giấu trạng thái đã tỉnh táo của mình.
Cuối cùng A Mân cũng ăn xong đĩa hoa quả, cô ấy đặt đĩa xuống bàn, đứng dậy.
Thấy cô ấy cử động, Doãn Qua Bình đang cúi đầu chơi điện thoại ngẩng mặt lên: “Người đẹp, chuyện tôi nói cô suy nghĩ tới đâu rồi?”
A Mân không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, cô ấy đi về phía Lỗ Khánh, cứ như không nghe thấy lời hắn ta.
Cô ấy u oán nói: “Tôi buồn ngủ rồi, muốn về.”
Lỗ Khánh sắp khóc tới nơi.
Bà cô của tôi ơi, đã là lúc nào rồi mà cô còn bình tĩnh như vậy hả!
Anh ta run rẩy kéo cánh tay A Mân, nhỏ giọng nói: “Tổ tông của tôi, cô đi an ủi cậu chủ kia trước đi, nếu không hôm nay chúng ta đừng hòng được yên.”
Biết anh ta đang nói tới Doãn Qua Bình, A Mân nhìn theo ánh mắt anh ta, chạm vào đôi mắt như lang như sói của hắn ta.
Đôi mày đẹp đẽ của A Mân khẽ nhíu lại, tỏ vẻ ghét bỏ.
Cô ấy quay lại nhìn Lỗ Khánh.
“Tôi muốn về.”
Dứt lời, A Mân đi về phía cửa.
Lỗ Khánh nhìn mà đau cả đầu, trong đầu anh ta toàn là ý nghĩ, trời muốn diệt ta.
Tất cả mọi người trong phòng cũng nhìn về phía A Mân.
A Mân vừa đẩy cửa ra đã bị người bên ngoài chặn lại.
Mấy người đàn ông ngoài cửa ai cũng có dáng người cao lớn, vẻ mặt hung tợn, trông không hề dễ chọc.
Doãn Qua Bình cong môi.
Lỗ Khánh ngớ người.
Rõ ràng trước đó ngoài cửa không có ai, sao giờ lại có nhiều người thế?
Anh ta quay đầu nhìn Doãn Qua Bình.
Thấy sắc mặt hắn ta, Lỗ Khánh chợt hiểu ra là hắn ta gọi tới.
“Tránh ra.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
A Mân không vui nhìn đám người đang chặn mình.
Người hầu nhà họ Doãn không động đậy, họ nhìn cậu chủ nhà mình, chờ lệnh của hắn ta.
Doãn Qua Bình cười: “Người đẹp, vội vã rời đi làm gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
A Mân chầm chậm quay người lại.
Cô ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm Doãn Qua Bình, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Những người này thật đáng ghét!
A Mân bình tĩnh mở miệng: “Tôi không thích anh.”
“...” Doãn Qua Bình.
Đây là lần đầu tiên có người thẳng thắn nói tôi không thích anh với hắn ta như thế.
Đúng là khiến cậu chủ Doãn cảm thấy mới lạ.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của hắn ta vang khắp căn phòng.
Cười đủ rồi, hắn ta nói: “Người đẹp không cần thích tôi, chỉ cần tôi thích cô là được.”
“Nhưng tôi không thích anh thích tôi.”
Đây là suy nghĩ thật sự trong lòng A Mân.
Lỗ Khánh cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
Sao nghe đoạn đối thoại này cứ như là của hai học sinh tiểu học vậy.
Anh ta cố nhịn việc muốn vuốt mặt, đi về phía A Mân.
Lỗ Khánh kéo tay A Mân đi tới chỗ Doãn Qua Bình.
“Cậu chủ Doãn, A Mân còn nhỏ, ăn nói bộc trực, cậu đừng để bụng, để tôi bảo cô ấy kính cậu một ly, cậu đại nhân đại lượng cho cô ấy về đi, ngày mai cô ấy còn phải quay phim của đạo diễn Trình nữa.”
Nói rồi, Lỗ Khánh quỳ xuống trước bàn rót rượu vào ly.
Doãn Qua Bình lạnh lùng nhìn anh ta: “Mày là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao?”
Lỗ Khánh khựng lại, môi mím chặt.
Một lúc lâu sau, anh ta lại khôi phục nụ cười nịnh nọt.
“Phải, tôi không là cái thá gì cả, cậu chủ Doãn đại nhân đại lượng, xin tha cho chúng tôi.”
“Choang!”
Doãn Qua Bình ném chai rượu bên cạnh vào tường.
Tất cả mọi người trong phòng đều run lên, chỉ trừ A Mân.
“Tao nói lại lần nữa, chỗ này không tới lượt mày nói chuyện!” Doãn Qua Bình lạnh lùng nhìn Lỗ Khánh.
Lỗ Khánh nuốt nước bọt, không biết làm sao.
Bỗng có một bàn tay giơ tới trước mặt anh ta.
Là A Mân.
Cô ấy cầm chai rượu Lỗ Khánh vừa mở ra, ngửa đầu uống cạn.
A Mân úp ngược chai rượu xuống, tỏ ý mình đã uống hết rồi.
“Uống xong rồi, chúng tôi có thể đi chưa?”
A Mân biết Lỗ Khánh sợ Doãn Qua Bình.
Nếu uống rượu có thể đi, vậy cô ấy uống là được.
Doãn Qua Bình bớt giận, cười híp mắt nhìn A Mân.
“Người đẹp, tôi không nói cô uống rượu là có thể rời đi.”
“Anh nói lời không giữ lời!” A Mân chỉ hắn ta.
Doãn Qua Bình nhún vai: “Từ đầu tới cuối tôi chưa từng đồng ý cho cô đi.”
A Mân tức tới mức đỏ bừng mặt.
Cô ấy cầm chai rượu đi về phía cửa.
“Ngăn cô ta lại!” Doãn Qua Bình ra lệnh.
Người hầu nhà họ Doãn bao vây A Mân, trong mắt họ, một cô gái yếu ớt chẳng có gì phải sợ cả.
Sự thực chứng minh, họ đã coi thường cô ấy rồi.
A Mân giơ tay đập chai rượu lên đầu một người.
“Choang!”
Mảnh vỡ thủy tinh bắn ra xung quanh.
A Mân cầm nửa chai rượu huơ huơ trước mặt đám người hầu.
Thưởng thức người đẹp ăn hoa quả, Doãn Qua Bình cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Đối diện với người đẹp, hắn ta luôn có một chút lòng khoan dung.
Hắn ta quyết định chờ người đẹp ăn hoa quả xong rồi mới tiến hành giao lưu sâu hơn.
Hắn ta bắt buộc phải có được cô gái này.
Không có ai nhìn thấy một người phụ nữ ngồi co ro trên ghế sofa cách đó không xa, tay cô ta nắm chặt lại, dường như đang phải nhẫn nhịn chuyện gì đó.
Người này chính là Tống Nhân Nhân, một nữ chính khác trong bộ phim của đạo diễn Trình.
Tống Nhân Nhân uống say, khi đi tới nhà vệ sinh, thần trí của cô ta không tỉnh táo nên mới nôn lên người Doãn Qua Bình.
Nhưng khi về phòng, biết được thân phận của Doãn Qua Bình thì cô ta đã tỉnh táo lại rồi.
Trong lòng cô ta rất sợ hãi.
Sự phát triển tiếp theo lại khiến cô ta vừa giận vừa ghen tị.
Không ngờ một đứa con gái nhà quê chỉ biết ăn lại hấp dẫn được sự chú ý của cậu chủ Doãn, thậm chí còn được cậu chủ Doãn xem trọng.
Rõ ràng cô ta đụng vào Doãn Qua Bình trước, tại sao con nhỏ thối tha kia lại may mắn như vậy?
Tống Nhân Nhân tỏ ra ghen tỵ.
Cô ta nắm chặt tay, che giấu trạng thái đã tỉnh táo của mình.
Cuối cùng A Mân cũng ăn xong đĩa hoa quả, cô ấy đặt đĩa xuống bàn, đứng dậy.
Thấy cô ấy cử động, Doãn Qua Bình đang cúi đầu chơi điện thoại ngẩng mặt lên: “Người đẹp, chuyện tôi nói cô suy nghĩ tới đâu rồi?”
A Mân không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, cô ấy đi về phía Lỗ Khánh, cứ như không nghe thấy lời hắn ta.
Cô ấy u oán nói: “Tôi buồn ngủ rồi, muốn về.”
Lỗ Khánh sắp khóc tới nơi.
Bà cô của tôi ơi, đã là lúc nào rồi mà cô còn bình tĩnh như vậy hả!
Anh ta run rẩy kéo cánh tay A Mân, nhỏ giọng nói: “Tổ tông của tôi, cô đi an ủi cậu chủ kia trước đi, nếu không hôm nay chúng ta đừng hòng được yên.”
Biết anh ta đang nói tới Doãn Qua Bình, A Mân nhìn theo ánh mắt anh ta, chạm vào đôi mắt như lang như sói của hắn ta.
Đôi mày đẹp đẽ của A Mân khẽ nhíu lại, tỏ vẻ ghét bỏ.
Cô ấy quay lại nhìn Lỗ Khánh.
“Tôi muốn về.”
Dứt lời, A Mân đi về phía cửa.
Lỗ Khánh nhìn mà đau cả đầu, trong đầu anh ta toàn là ý nghĩ, trời muốn diệt ta.
Tất cả mọi người trong phòng cũng nhìn về phía A Mân.
A Mân vừa đẩy cửa ra đã bị người bên ngoài chặn lại.
Mấy người đàn ông ngoài cửa ai cũng có dáng người cao lớn, vẻ mặt hung tợn, trông không hề dễ chọc.
Doãn Qua Bình cong môi.
Lỗ Khánh ngớ người.
Rõ ràng trước đó ngoài cửa không có ai, sao giờ lại có nhiều người thế?
Anh ta quay đầu nhìn Doãn Qua Bình.
Thấy sắc mặt hắn ta, Lỗ Khánh chợt hiểu ra là hắn ta gọi tới.
“Tránh ra.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
A Mân không vui nhìn đám người đang chặn mình.
Người hầu nhà họ Doãn không động đậy, họ nhìn cậu chủ nhà mình, chờ lệnh của hắn ta.
Doãn Qua Bình cười: “Người đẹp, vội vã rời đi làm gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
A Mân chầm chậm quay người lại.
Cô ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm Doãn Qua Bình, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Những người này thật đáng ghét!
A Mân bình tĩnh mở miệng: “Tôi không thích anh.”
“...” Doãn Qua Bình.
Đây là lần đầu tiên có người thẳng thắn nói tôi không thích anh với hắn ta như thế.
Đúng là khiến cậu chủ Doãn cảm thấy mới lạ.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của hắn ta vang khắp căn phòng.
Cười đủ rồi, hắn ta nói: “Người đẹp không cần thích tôi, chỉ cần tôi thích cô là được.”
“Nhưng tôi không thích anh thích tôi.”
Đây là suy nghĩ thật sự trong lòng A Mân.
Lỗ Khánh cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
Sao nghe đoạn đối thoại này cứ như là của hai học sinh tiểu học vậy.
Anh ta cố nhịn việc muốn vuốt mặt, đi về phía A Mân.
Lỗ Khánh kéo tay A Mân đi tới chỗ Doãn Qua Bình.
“Cậu chủ Doãn, A Mân còn nhỏ, ăn nói bộc trực, cậu đừng để bụng, để tôi bảo cô ấy kính cậu một ly, cậu đại nhân đại lượng cho cô ấy về đi, ngày mai cô ấy còn phải quay phim của đạo diễn Trình nữa.”
Nói rồi, Lỗ Khánh quỳ xuống trước bàn rót rượu vào ly.
Doãn Qua Bình lạnh lùng nhìn anh ta: “Mày là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao?”
Lỗ Khánh khựng lại, môi mím chặt.
Một lúc lâu sau, anh ta lại khôi phục nụ cười nịnh nọt.
“Phải, tôi không là cái thá gì cả, cậu chủ Doãn đại nhân đại lượng, xin tha cho chúng tôi.”
“Choang!”
Doãn Qua Bình ném chai rượu bên cạnh vào tường.
Tất cả mọi người trong phòng đều run lên, chỉ trừ A Mân.
“Tao nói lại lần nữa, chỗ này không tới lượt mày nói chuyện!” Doãn Qua Bình lạnh lùng nhìn Lỗ Khánh.
Lỗ Khánh nuốt nước bọt, không biết làm sao.
Bỗng có một bàn tay giơ tới trước mặt anh ta.
Là A Mân.
Cô ấy cầm chai rượu Lỗ Khánh vừa mở ra, ngửa đầu uống cạn.
A Mân úp ngược chai rượu xuống, tỏ ý mình đã uống hết rồi.
“Uống xong rồi, chúng tôi có thể đi chưa?”
A Mân biết Lỗ Khánh sợ Doãn Qua Bình.
Nếu uống rượu có thể đi, vậy cô ấy uống là được.
Doãn Qua Bình bớt giận, cười híp mắt nhìn A Mân.
“Người đẹp, tôi không nói cô uống rượu là có thể rời đi.”
“Anh nói lời không giữ lời!” A Mân chỉ hắn ta.
Doãn Qua Bình nhún vai: “Từ đầu tới cuối tôi chưa từng đồng ý cho cô đi.”
A Mân tức tới mức đỏ bừng mặt.
Cô ấy cầm chai rượu đi về phía cửa.
“Ngăn cô ta lại!” Doãn Qua Bình ra lệnh.
Người hầu nhà họ Doãn bao vây A Mân, trong mắt họ, một cô gái yếu ớt chẳng có gì phải sợ cả.
Sự thực chứng minh, họ đã coi thường cô ấy rồi.
A Mân giơ tay đập chai rượu lên đầu một người.
“Choang!”
Mảnh vỡ thủy tinh bắn ra xung quanh.
A Mân cầm nửa chai rượu huơ huơ trước mặt đám người hầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.