Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 393:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Một năm nay, trên tay cậu đã dính không biết bao nhiêu là máu.
Từ trước tới nay chưa có kẻ nào dám bất kính với người thân của cậu.
Hai mắt anh Hổ mơ hồ nhìn chằm chằm thiếu niên, cảm nhận được áp lực và sát ý trên người cậu.
Mùi tử vong cách gã rất gần, gã lăn lộn giang hồ nhiều năm, có thể nhìn ra được một người có thực sự hung tàn hay không.
Có một số người nhìn thì ôn hòa nho nhã, chứ thực ra lại độc ác hơn ai hết.
Trên người thiếu niên này có hơi thở máu tanh, chân anh Hổ mềm nhũn vì sợ.
Gã hoành hành ngang ngược nhiều năm, nhưng lại chưa từng thực sự dính tới mạng người.
Hôm nay gã đã gặp phải một người tàn nhẫn rồi!
“Tôi… tôi sai rồi, tiểu gia tha mạng!” Anh Hổ bắt đầu xin tha.
Trong ánh mắt sùng bái của Trâu Ngạn Bằng, Kiều Văn Minh và Tấn Bạch, An Minh Tế chầm chậm đứng dậy, cầm cặp sách trên ghế lên.
Cậu rút ra một xấp tiền dày, nghiêng đầu nhìn Tấn Bạch, ôn tồn hỏi: “Cậu nợ anh ta bao nhiêu?”
Tấn Bạch ngẩn ra, sau đó đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Bốn nghìn tám, cộng lãi là năm nghìn bảy trăm linh sáu đồng.”
An Minh Tế lấy ra sáu mươi tờ, số còn lại thì nhét về trong cặp.
Cậu đi tới trước mặt anh Hổ, lễ phép đặt tiền vào tay dính đầy bia của gã.
“Cầm số tiền này rồi cút đi, nếu anh còn để tôi thấy anh quấy rầy Tiểu Bạch, tôi sẽ cho anh biết thế nào là hối hận.”
Tay anh Hổ run rẩy, không biết có nên cất số tiền này hay không.
Anh ta sợ hãi nhìn An Minh Tế.
Thiếu niên lạnh lùng cười: “Còn không mau cút?!”
“Cút, cút! Tôi cút ngay!”
Anh Hổ run rẩy đứng dậy, khập khễnh rời khỏi quán ăn, lũ đàn em của gã cũng lục tục bò dậy, đuổi theo.
“Má ơi! Minh Tế, thân thủ của cậu ghê phết nhỉ!” Trâu Ngạn Bằng ôm cổ An Minh Tế, phấn khích nói.
An Minh Tế không thích cậu ta bỗng lại gần mình như thế, cậu giơ tay muốn kéo cậu ta xuống.
“Người anh em, cậu đúng là thâm tàng bất lộ mà, hôm nay anh em chúng tôi được mở rộng tầm mắt rồi. Không được, nhân lúc đang vui, chúng ta kết bái đi!”
“...” An Minh Tế.
“...” Kiều Văn Minh.
“...” Tấn Bạch.
Ba người mỗi người một vẻ mặt nhìn Trâu Ngạn Bằng, như muốn nhìn ra dấu vết nói đùa trên mặt cậu ta.
Nhưng cậu ta đang rất nghiêm túc.
“Kết bái?” An Minh Tế bỏ tay xuống, như cười như không hỏi.
“Đúng!”
Kiều Văn Minh bất lực mỉm cười: “Đại Bằng, cậu uống say rồi à?”
“Vớ vẩn! Chút bia này mà chuốc say được tôi à? Nghĩ gì thế, tôi còn có thể uống thêm một két!” Trâu Ngạn Bằng ôm cổ An Minh Tế đi về phía bàn họ.
Lúc đám người anh Hổ rời đi, ông chủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều trải qua chuyện vừa rồi, khách đã chạy hơn nửa, bàn ghế cũng đã bị đập phá không ít.
Ông chủ và vợ đau lòng dọn dẹp.
Còn Trâu Ngạn Bằng đã rót đầy bốn ly rượu.
Trâu Ngạn Bằng lần lượt đưa ba ly rượu cho ba người còn lại.
Cậu ta cũng tự cầm một ly.
“Hôm nay anh em ta nhân lúc trăng đẹp, cảnh đẹp kết bái đi, chúng ta quen nhau cũng nhờ duyên, sau này chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn tự bay! Nào, cạn ly!”
“Phụtt!” Kiều Văn Minh cười phun.
Tấn Bạch cũng kinh ngạc vì câu nói của cậu ta.
An Minh Tế nhướn mày nhìn Trâu Ngạn Bằng.
Lúc này cậu chắc chắn Trâu Ngạn Bằng đã say.
Buổi tụ tập tối nay cũng tới lúc kết thúc rồi.
An Minh Tế nghịch ly rượu, chờ Trâu Ngạn Bằng nói linh tinh tiếp.
Kết quả không làm cậu thất vọng, Trâu Ngạn Bằng vỗ đầu: “Tiểu Bạch sinh vào tháng chạp, Văn Minh là tháng mười, tôi là tháng tám, xem ra tôi đã định trước là đại ca rồi! Các anh em cứ yên tâm, các cậu gọi tôi một tiếng đại ca, tôi nhất định sẽ bảo vệ các cậu!”
Cậu ta giơ ly lên, muốn chạm ly với ba người.
Tấn Bạch và Kiều Văn Minh còn phụ họa theo, nâng ly rượu lên.
Chỉ có An Minh Tế là bất động.
Ba người nhìn cậu, trong đó Trâu Ngạn Bằng là u oán nhất.
Cậu ta nhìn An Minh Tế với vẻ mặt tủi thân, cứ như đang nói có phải cậu xem thường tôi không.
An Minh Tế cong môi: “Thật ngại quá, tôi sinh tháng bảy, lớn hơn cậu một tháng.”
Muốn cậu gọi đại ca?
Thế thì xin lỗi nhé.
“...” Vẻ mặt Trâu Ngạn Bằng vặn vẹo.
Cuối cùng cậu ta lộ ra vẻ cam chịu.
“Vậy cậu làm đại ca! Tôi làm nhị ca!”
Lúc này An Minh Tế mới hài lòng, cậu giơ ly rượu lên chạm vào ba ly còn lại.
“Cạn!”
Dù là đùa hay thật, An Minh Tế cũng thấy chẳng sao.
Sau khi bốn người chạm ly thì cùng nhau uống cạn.
Trâu Ngạn Bằng còn muốn uống tiếp, nhưng An Minh Tế đã ngăn lại.
“Hôm nay tới đây thôi, hôm nào rảnh lại uống tiếp, đã muộn rồi.”
Trâu Ngạn Bằng bất mãn: “Gì chứ, chúng ta còn chưa uống đủ mà.”
An Minh Tế: “Nếu tôi đã là đại ca rồi, vậy mà lời tôi nói cậu cũng không nghe?”
Trâu Ngạn Bằng thế mà nghe lời thật.
An Minh Tế cầm cặp sách lên, lấy ra ba tờ một trăm đi về phía ông chủ.
Vợ chồng ông chủ đang dọn dẹp đống bừa bãi, An Minh Tế đưa số tiền tới trước mặt họ.
“Hôm nay đã quấy rầy, đây là tiền đồ ăn và tiền bồi thường số đồ đạc bị đập hỏng.”
“Này cũng nhiều quá, chúng tôi không thể nhận được!” Ông chủ lập tức từ chối.
An Minh Tế cười, đặt tiền lên bàn, sau đó đi về phía Kiều Văn Minh và Tấn Bạch đang dìu Trâu Ngạn Bằng.
“Mấy cậu về bằng gì?”
Kiều Văn Minh nói: “Tài xế nhà Đại Bằng sắp đến rồi, tôi ngồi xe cậu ấy về.”
“Được, thế tôi đưa Tiểu Bạch về.” An Minh Tế vẫy tay với Tấn Bạch.
Tấn Bạch giao Trâu Ngạn Bằng cho Kiều Văn Minh, đi về phía An Minh Tế.
“Chúng tôi đi trước đây, có gì thì gọi điện.”
“Được.”
An Minh Tế dẫn Tấn Bạch đi vào con hẻm được đèn đường soi sáng.
Từ trước tới nay chưa có kẻ nào dám bất kính với người thân của cậu.
Hai mắt anh Hổ mơ hồ nhìn chằm chằm thiếu niên, cảm nhận được áp lực và sát ý trên người cậu.
Mùi tử vong cách gã rất gần, gã lăn lộn giang hồ nhiều năm, có thể nhìn ra được một người có thực sự hung tàn hay không.
Có một số người nhìn thì ôn hòa nho nhã, chứ thực ra lại độc ác hơn ai hết.
Trên người thiếu niên này có hơi thở máu tanh, chân anh Hổ mềm nhũn vì sợ.
Gã hoành hành ngang ngược nhiều năm, nhưng lại chưa từng thực sự dính tới mạng người.
Hôm nay gã đã gặp phải một người tàn nhẫn rồi!
“Tôi… tôi sai rồi, tiểu gia tha mạng!” Anh Hổ bắt đầu xin tha.
Trong ánh mắt sùng bái của Trâu Ngạn Bằng, Kiều Văn Minh và Tấn Bạch, An Minh Tế chầm chậm đứng dậy, cầm cặp sách trên ghế lên.
Cậu rút ra một xấp tiền dày, nghiêng đầu nhìn Tấn Bạch, ôn tồn hỏi: “Cậu nợ anh ta bao nhiêu?”
Tấn Bạch ngẩn ra, sau đó đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Bốn nghìn tám, cộng lãi là năm nghìn bảy trăm linh sáu đồng.”
An Minh Tế lấy ra sáu mươi tờ, số còn lại thì nhét về trong cặp.
Cậu đi tới trước mặt anh Hổ, lễ phép đặt tiền vào tay dính đầy bia của gã.
“Cầm số tiền này rồi cút đi, nếu anh còn để tôi thấy anh quấy rầy Tiểu Bạch, tôi sẽ cho anh biết thế nào là hối hận.”
Tay anh Hổ run rẩy, không biết có nên cất số tiền này hay không.
Anh ta sợ hãi nhìn An Minh Tế.
Thiếu niên lạnh lùng cười: “Còn không mau cút?!”
“Cút, cút! Tôi cút ngay!”
Anh Hổ run rẩy đứng dậy, khập khễnh rời khỏi quán ăn, lũ đàn em của gã cũng lục tục bò dậy, đuổi theo.
“Má ơi! Minh Tế, thân thủ của cậu ghê phết nhỉ!” Trâu Ngạn Bằng ôm cổ An Minh Tế, phấn khích nói.
An Minh Tế không thích cậu ta bỗng lại gần mình như thế, cậu giơ tay muốn kéo cậu ta xuống.
“Người anh em, cậu đúng là thâm tàng bất lộ mà, hôm nay anh em chúng tôi được mở rộng tầm mắt rồi. Không được, nhân lúc đang vui, chúng ta kết bái đi!”
“...” An Minh Tế.
“...” Kiều Văn Minh.
“...” Tấn Bạch.
Ba người mỗi người một vẻ mặt nhìn Trâu Ngạn Bằng, như muốn nhìn ra dấu vết nói đùa trên mặt cậu ta.
Nhưng cậu ta đang rất nghiêm túc.
“Kết bái?” An Minh Tế bỏ tay xuống, như cười như không hỏi.
“Đúng!”
Kiều Văn Minh bất lực mỉm cười: “Đại Bằng, cậu uống say rồi à?”
“Vớ vẩn! Chút bia này mà chuốc say được tôi à? Nghĩ gì thế, tôi còn có thể uống thêm một két!” Trâu Ngạn Bằng ôm cổ An Minh Tế đi về phía bàn họ.
Lúc đám người anh Hổ rời đi, ông chủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều trải qua chuyện vừa rồi, khách đã chạy hơn nửa, bàn ghế cũng đã bị đập phá không ít.
Ông chủ và vợ đau lòng dọn dẹp.
Còn Trâu Ngạn Bằng đã rót đầy bốn ly rượu.
Trâu Ngạn Bằng lần lượt đưa ba ly rượu cho ba người còn lại.
Cậu ta cũng tự cầm một ly.
“Hôm nay anh em ta nhân lúc trăng đẹp, cảnh đẹp kết bái đi, chúng ta quen nhau cũng nhờ duyên, sau này chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn tự bay! Nào, cạn ly!”
“Phụtt!” Kiều Văn Minh cười phun.
Tấn Bạch cũng kinh ngạc vì câu nói của cậu ta.
An Minh Tế nhướn mày nhìn Trâu Ngạn Bằng.
Lúc này cậu chắc chắn Trâu Ngạn Bằng đã say.
Buổi tụ tập tối nay cũng tới lúc kết thúc rồi.
An Minh Tế nghịch ly rượu, chờ Trâu Ngạn Bằng nói linh tinh tiếp.
Kết quả không làm cậu thất vọng, Trâu Ngạn Bằng vỗ đầu: “Tiểu Bạch sinh vào tháng chạp, Văn Minh là tháng mười, tôi là tháng tám, xem ra tôi đã định trước là đại ca rồi! Các anh em cứ yên tâm, các cậu gọi tôi một tiếng đại ca, tôi nhất định sẽ bảo vệ các cậu!”
Cậu ta giơ ly lên, muốn chạm ly với ba người.
Tấn Bạch và Kiều Văn Minh còn phụ họa theo, nâng ly rượu lên.
Chỉ có An Minh Tế là bất động.
Ba người nhìn cậu, trong đó Trâu Ngạn Bằng là u oán nhất.
Cậu ta nhìn An Minh Tế với vẻ mặt tủi thân, cứ như đang nói có phải cậu xem thường tôi không.
An Minh Tế cong môi: “Thật ngại quá, tôi sinh tháng bảy, lớn hơn cậu một tháng.”
Muốn cậu gọi đại ca?
Thế thì xin lỗi nhé.
“...” Vẻ mặt Trâu Ngạn Bằng vặn vẹo.
Cuối cùng cậu ta lộ ra vẻ cam chịu.
“Vậy cậu làm đại ca! Tôi làm nhị ca!”
Lúc này An Minh Tế mới hài lòng, cậu giơ ly rượu lên chạm vào ba ly còn lại.
“Cạn!”
Dù là đùa hay thật, An Minh Tế cũng thấy chẳng sao.
Sau khi bốn người chạm ly thì cùng nhau uống cạn.
Trâu Ngạn Bằng còn muốn uống tiếp, nhưng An Minh Tế đã ngăn lại.
“Hôm nay tới đây thôi, hôm nào rảnh lại uống tiếp, đã muộn rồi.”
Trâu Ngạn Bằng bất mãn: “Gì chứ, chúng ta còn chưa uống đủ mà.”
An Minh Tế: “Nếu tôi đã là đại ca rồi, vậy mà lời tôi nói cậu cũng không nghe?”
Trâu Ngạn Bằng thế mà nghe lời thật.
An Minh Tế cầm cặp sách lên, lấy ra ba tờ một trăm đi về phía ông chủ.
Vợ chồng ông chủ đang dọn dẹp đống bừa bãi, An Minh Tế đưa số tiền tới trước mặt họ.
“Hôm nay đã quấy rầy, đây là tiền đồ ăn và tiền bồi thường số đồ đạc bị đập hỏng.”
“Này cũng nhiều quá, chúng tôi không thể nhận được!” Ông chủ lập tức từ chối.
An Minh Tế cười, đặt tiền lên bàn, sau đó đi về phía Kiều Văn Minh và Tấn Bạch đang dìu Trâu Ngạn Bằng.
“Mấy cậu về bằng gì?”
Kiều Văn Minh nói: “Tài xế nhà Đại Bằng sắp đến rồi, tôi ngồi xe cậu ấy về.”
“Được, thế tôi đưa Tiểu Bạch về.” An Minh Tế vẫy tay với Tấn Bạch.
Tấn Bạch giao Trâu Ngạn Bằng cho Kiều Văn Minh, đi về phía An Minh Tế.
“Chúng tôi đi trước đây, có gì thì gọi điện.”
“Được.”
An Minh Tế dẫn Tấn Bạch đi vào con hẻm được đèn đường soi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.