Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 394:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Mấy người Alen đã không còn ở chỗ cũ, nhưng An Minh Tế biết họ ở cách cậu không xa.
Đi được mấy trăm mét, An Minh Tế nghiêng đầu nhìn Tấn Bạch thấp hơn cậu, thân hình gầy gò như không đủ dinh dưỡng.
“Nếu quỹ Giang Cửu đã giúp đỡ cho cậu, sao cậu gặp khó khăn mà không đi tìm họ?”
Cậu biết quỹ Giang Cửu, năm đó sau khi A Cẩm cứu cậu chủ nhà họ Khương thì nhà họ Khương đã dùng danh nghĩa Khương Hán Văn và A Cẩm thành lập quỹ này.
Số người mỗi năm được quỹ Giang Cửu giúp đỡ nhiều không đếm xuể, có người nghèo trẻ nhỏ, cũng có người tàn tật.
Mỗi năm A Cẩm đều bỏ hàng triệu vào đó.
Chỉ cần người gặp khó khăn, quỹ Giang Cửu sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Tấn Bạch mím môi: “Năm nào quỹ Giang Cửu cũng tốn rất nhiều tiền cho tôi đi học, tôi không thể được voi đòi tiên, người có hoàn cảnh như tôi rất nhiều, tôi không thể ỷ vào họ, hơn nữa dù tôi tìm họ, họ cũng chưa chắc sẽ giúp tôi.”
An Minh Tế cười khẽ.
Cậu nghe ra câu cuối mới là quan trọng nhất.
“Quỹ Giang Cửu là quỹ từ thiện, trên thế giới này có lẽ có nhiều người còn khó khăn hơn cả cậu, nhưng họ thì có liên quan gì tới cậu?”
Tấn Bạch ngẩng phắt đầu nhìn cậu.
Cậu ta không hiểu hiểu ý của cậu, nhưng có thể nghe ra sự châm chọc trong đó.
Tất cả khiến cậu ta thấy không chân thực.
Trong sự hiểu biết của cậu ta, An Minh Tế là một công tử thế gia ôn hòa nho nhã, có giáo dưỡng, đối xử tử tế với người khác, chưa bao giờ nói ra những lời khiến người khác xấu hổ.
An Minh Tế tiếp tục nói: “Bây giờ đến việc sống sót cậu còn khó làm, việc gì phải lo lắng cho những người khác? Quỹ Giang Cửu làm công ích, chỉ cần cậu tìm, họ sẽ không từ chối cậu. Sau này nếu có chuyện gì đừng gánh vác một mình, cậu còn trẻ, không cần phải vướng bận chuyện tiền có thể giải quyết, cậu phải biết rằng, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là chuyện gì lớn.”
Tấn Bạch nghe ra trong lời cậu nói không có ý kỳ thị nào cả.
Nhưng cậu ta vẫn thấy không thoải mái.
Bởi vì người có tất cả không thể nào hiểu được sự khó khăn của cậu ta.
Tấn Bạch nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi.”
An Minh Tế giúp cậu ta, cậu ta không thể cãi lại cậu.
Cho dù Tấn Bạch không nói lời trong lòng ra, An Minh Tế cũng nhận ra các loại cảm xúc trên mặt cậu ta.
Cậu nhìn chiếc xe quen thuộc cách đó không xa, và cả Alen đang đứng trước cửa xe.
An Minh Tế dừng lại, nở nụ cười ôn hòa.
“Tiểu Bạch, cậu hay suy nghĩ kỹ lời tôi nói, nếu cậu có thể vào trường trung học số 1, chứng tỏ cậu có thực lực, sau này cũng có thể vào Học phủ Thịnh Thế. Sinh viên nào tốt nghiệp ở đó ai mà không tiền đồ vô lượng chứ? Cậu bây giờ vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành, không nên bị tiền bạc làm đứt gánh, sau này khi cậu thành công, nhớ lại những chuyện xảy ra bây giờ, sẽ thấy nó không là vấn đề.”
Tấn Bạch trợn tròn mắt, hình như hiểu ra gì đó.
“Nhà cậu ở đâu?”
“Thành Tây.”
“Tôi đưa cậu về.” An Minh Tế tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi tới trước mặt chiếc xe Alen đang đứng cạnh, Tấn Bạch vẫn còn chưa hoàn hồn.
Lúc Alen đang định chào, An Minh Tế đã giơ tay ngăn lại, cậu tự mình mở cửa xe sau ra, hất cằm với Tấn Bạch: “Lên xe, tôi đưa cậu về.”
Tấn Bạch máy móc lên xe, đây là lần đầu tiên cậu ta ngồi lên một chiếc xe sang trọng thế này.
Cậu ta ngồi trong xe, hai tay không biết nên đặt ở đâu.
An Minh Tế ngồi cạnh cậu ta, nói với tài xế: “Tới thành Tây.”
“Vâng, thiếu…”
“Lái đi.”
Tài xế vừa định gọi thiếu chủ thì An Minh Tế đã ngắt lời.
Thành Tây.
Tài xế lái xe tới một tiểu khu vắng vẻ dưới sự chỉ dẫn của Tấn Bạch.
Tấn Bạch xuống xe.
Cậu ta nhìn An Minh Tế, mím môi, cảm kích nói: “An Minh Tế, cảm ơn cậu.”
Thiếu niên mỉm cười: “Đừng khách sáo.”
Tấn Bạch vốn rất thông minh, trên đường đi, cậu ta đã hiểu An Minh Tế đang giúp cậu ta nghĩ thông suốt, thậm chí còn tiếp niềm tin cho cậu ta.
Chỉ có học thức mới giúp tiền đồ vô lượng, mới có được thứ mình muốn.
Cậu ta khắc ghi ân tình này sâu trong lòng.
Tấn Bạch quay người đi về phía tiểu khu cũ nát, quyết định mai sẽ liên lạc với quỹ Giang Cửu.
Nhìn bóng lưng cậu ta, khóe môi đang cười của An Minh Tế hạ xuống.
Thực ra cậu làm việc này chỉ là thuận tiện thôi.
Tấn Bạch làm cậu nhớ đến những tháng ngày khốn khổ ở thôn Thanh Sơn.
Hơn nữa Tấn Bạch, Trâu Ngạn Bằng và Kiều Văn Minh vẫn luôn nhớ tới cậu dù cậu đã rời khỏi Kinh Thành một năm, dựa vào chút tình cảm này, cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
An Minh Tế nói: “Về nhà.”
“Vâng, thiếu chủ.”
…
Ẩn Thị, thành Tây.
“Mau đuổi theo! Bọn họ chạy về phía kia!”
“Đuổi theo!!!”
Trong màn đêm, có sáu bảy gã đàn ông cao lớn đuổi theo ba người.
Phía trước là đường lớn, nếu ba người bọn họ đang đuổi theo chia nhau ra chạy, vậy bọn họ khó mà bắt được hết, tới lúc đó không thể giải thích với Lục thiếu.
Thấy ánh sáng trước mặt, ba người đang chạy liều mình xông ra.
“Rầm!”
“Két!”
“Két két!!”
Tiếng va chạm và tiếng phanh xe đồng thời vang lên.
Lúc ba người đang chạy xông về phía đường lớn không hề phát hiện có một chiếc xe đang lao nhanh đến.
Hai người trong số đó bị xe đụng phải, nằm trên mặt đất.
Bởi vì tài xế phanh gấp, An Minh Tế không khỏi nghiêng người về phía trước.
Có điều, cậu rất nhanh đã ổn định lại thân thể.
Cậu cau mày, lộ ra vẻ không vui.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tài xế bất an hỏi: “Thiếu chủ, cậu không sao chứ?”
An Minh Tế xua tay với anh ta.
Tài xế nói: “Chiếc xe phía trước phanh gấp, chắc đã xảy ra chuyện gì đó.”
An Minh Tế hít sâu một hơi, cầm bộ đàm ở ghế phụ lái: “Alen, phía trước xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu chủ, xe chúng ta đụng phải người, bây giờ lại có một nhóm người tới, vẫn chưa rõ là chuyện gì, cậu không cần xuống xe, cứ để tôi giải quyết.”
An Minh Tế: “Nhanh lên, tôi vội về nhà.”
Đi được mấy trăm mét, An Minh Tế nghiêng đầu nhìn Tấn Bạch thấp hơn cậu, thân hình gầy gò như không đủ dinh dưỡng.
“Nếu quỹ Giang Cửu đã giúp đỡ cho cậu, sao cậu gặp khó khăn mà không đi tìm họ?”
Cậu biết quỹ Giang Cửu, năm đó sau khi A Cẩm cứu cậu chủ nhà họ Khương thì nhà họ Khương đã dùng danh nghĩa Khương Hán Văn và A Cẩm thành lập quỹ này.
Số người mỗi năm được quỹ Giang Cửu giúp đỡ nhiều không đếm xuể, có người nghèo trẻ nhỏ, cũng có người tàn tật.
Mỗi năm A Cẩm đều bỏ hàng triệu vào đó.
Chỉ cần người gặp khó khăn, quỹ Giang Cửu sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Tấn Bạch mím môi: “Năm nào quỹ Giang Cửu cũng tốn rất nhiều tiền cho tôi đi học, tôi không thể được voi đòi tiên, người có hoàn cảnh như tôi rất nhiều, tôi không thể ỷ vào họ, hơn nữa dù tôi tìm họ, họ cũng chưa chắc sẽ giúp tôi.”
An Minh Tế cười khẽ.
Cậu nghe ra câu cuối mới là quan trọng nhất.
“Quỹ Giang Cửu là quỹ từ thiện, trên thế giới này có lẽ có nhiều người còn khó khăn hơn cả cậu, nhưng họ thì có liên quan gì tới cậu?”
Tấn Bạch ngẩng phắt đầu nhìn cậu.
Cậu ta không hiểu hiểu ý của cậu, nhưng có thể nghe ra sự châm chọc trong đó.
Tất cả khiến cậu ta thấy không chân thực.
Trong sự hiểu biết của cậu ta, An Minh Tế là một công tử thế gia ôn hòa nho nhã, có giáo dưỡng, đối xử tử tế với người khác, chưa bao giờ nói ra những lời khiến người khác xấu hổ.
An Minh Tế tiếp tục nói: “Bây giờ đến việc sống sót cậu còn khó làm, việc gì phải lo lắng cho những người khác? Quỹ Giang Cửu làm công ích, chỉ cần cậu tìm, họ sẽ không từ chối cậu. Sau này nếu có chuyện gì đừng gánh vác một mình, cậu còn trẻ, không cần phải vướng bận chuyện tiền có thể giải quyết, cậu phải biết rằng, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là chuyện gì lớn.”
Tấn Bạch nghe ra trong lời cậu nói không có ý kỳ thị nào cả.
Nhưng cậu ta vẫn thấy không thoải mái.
Bởi vì người có tất cả không thể nào hiểu được sự khó khăn của cậu ta.
Tấn Bạch nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi.”
An Minh Tế giúp cậu ta, cậu ta không thể cãi lại cậu.
Cho dù Tấn Bạch không nói lời trong lòng ra, An Minh Tế cũng nhận ra các loại cảm xúc trên mặt cậu ta.
Cậu nhìn chiếc xe quen thuộc cách đó không xa, và cả Alen đang đứng trước cửa xe.
An Minh Tế dừng lại, nở nụ cười ôn hòa.
“Tiểu Bạch, cậu hay suy nghĩ kỹ lời tôi nói, nếu cậu có thể vào trường trung học số 1, chứng tỏ cậu có thực lực, sau này cũng có thể vào Học phủ Thịnh Thế. Sinh viên nào tốt nghiệp ở đó ai mà không tiền đồ vô lượng chứ? Cậu bây giờ vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành, không nên bị tiền bạc làm đứt gánh, sau này khi cậu thành công, nhớ lại những chuyện xảy ra bây giờ, sẽ thấy nó không là vấn đề.”
Tấn Bạch trợn tròn mắt, hình như hiểu ra gì đó.
“Nhà cậu ở đâu?”
“Thành Tây.”
“Tôi đưa cậu về.” An Minh Tế tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi tới trước mặt chiếc xe Alen đang đứng cạnh, Tấn Bạch vẫn còn chưa hoàn hồn.
Lúc Alen đang định chào, An Minh Tế đã giơ tay ngăn lại, cậu tự mình mở cửa xe sau ra, hất cằm với Tấn Bạch: “Lên xe, tôi đưa cậu về.”
Tấn Bạch máy móc lên xe, đây là lần đầu tiên cậu ta ngồi lên một chiếc xe sang trọng thế này.
Cậu ta ngồi trong xe, hai tay không biết nên đặt ở đâu.
An Minh Tế ngồi cạnh cậu ta, nói với tài xế: “Tới thành Tây.”
“Vâng, thiếu…”
“Lái đi.”
Tài xế vừa định gọi thiếu chủ thì An Minh Tế đã ngắt lời.
Thành Tây.
Tài xế lái xe tới một tiểu khu vắng vẻ dưới sự chỉ dẫn của Tấn Bạch.
Tấn Bạch xuống xe.
Cậu ta nhìn An Minh Tế, mím môi, cảm kích nói: “An Minh Tế, cảm ơn cậu.”
Thiếu niên mỉm cười: “Đừng khách sáo.”
Tấn Bạch vốn rất thông minh, trên đường đi, cậu ta đã hiểu An Minh Tế đang giúp cậu ta nghĩ thông suốt, thậm chí còn tiếp niềm tin cho cậu ta.
Chỉ có học thức mới giúp tiền đồ vô lượng, mới có được thứ mình muốn.
Cậu ta khắc ghi ân tình này sâu trong lòng.
Tấn Bạch quay người đi về phía tiểu khu cũ nát, quyết định mai sẽ liên lạc với quỹ Giang Cửu.
Nhìn bóng lưng cậu ta, khóe môi đang cười của An Minh Tế hạ xuống.
Thực ra cậu làm việc này chỉ là thuận tiện thôi.
Tấn Bạch làm cậu nhớ đến những tháng ngày khốn khổ ở thôn Thanh Sơn.
Hơn nữa Tấn Bạch, Trâu Ngạn Bằng và Kiều Văn Minh vẫn luôn nhớ tới cậu dù cậu đã rời khỏi Kinh Thành một năm, dựa vào chút tình cảm này, cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
An Minh Tế nói: “Về nhà.”
“Vâng, thiếu chủ.”
…
Ẩn Thị, thành Tây.
“Mau đuổi theo! Bọn họ chạy về phía kia!”
“Đuổi theo!!!”
Trong màn đêm, có sáu bảy gã đàn ông cao lớn đuổi theo ba người.
Phía trước là đường lớn, nếu ba người bọn họ đang đuổi theo chia nhau ra chạy, vậy bọn họ khó mà bắt được hết, tới lúc đó không thể giải thích với Lục thiếu.
Thấy ánh sáng trước mặt, ba người đang chạy liều mình xông ra.
“Rầm!”
“Két!”
“Két két!!”
Tiếng va chạm và tiếng phanh xe đồng thời vang lên.
Lúc ba người đang chạy xông về phía đường lớn không hề phát hiện có một chiếc xe đang lao nhanh đến.
Hai người trong số đó bị xe đụng phải, nằm trên mặt đất.
Bởi vì tài xế phanh gấp, An Minh Tế không khỏi nghiêng người về phía trước.
Có điều, cậu rất nhanh đã ổn định lại thân thể.
Cậu cau mày, lộ ra vẻ không vui.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tài xế bất an hỏi: “Thiếu chủ, cậu không sao chứ?”
An Minh Tế xua tay với anh ta.
Tài xế nói: “Chiếc xe phía trước phanh gấp, chắc đã xảy ra chuyện gì đó.”
An Minh Tế hít sâu một hơi, cầm bộ đàm ở ghế phụ lái: “Alen, phía trước xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu chủ, xe chúng ta đụng phải người, bây giờ lại có một nhóm người tới, vẫn chưa rõ là chuyện gì, cậu không cần xuống xe, cứ để tôi giải quyết.”
An Minh Tế: “Nhanh lên, tôi vội về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.