Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 405:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Nghĩ tới những dự định tiếp theo, Cố Cẩm xoa mi tâm.
Sườn xám của Quốc Sắc Thiên Hương đã có danh tiếng nhất định, bây giờ nó là một thương hiệu xa xỉ dành cho các quý bà, quý cô.
Cố Cẩm sẽ tìm ngày thích hợp để thành lập công ty Quốc Sắc Thiên Hương.
Mẫu sườn xám mùa đông năm nay đa số là do cô tự tay thiết kế.
Để tuyên truyền Quốc Sắc Thiên Hương, cô quyết định sẽc tổ chức buổi họp báo nói về mẫu mới này.
Còn phải chọn một nữ minh tinh có điều kiện thích hợp để làm người đại diện cho Quốc Sắc Thiên Hương.
Vấn đề chọn người đại diện, cô đã giao cho anh họ, sẽ sàng lọc trong nhóm nữ nghệ sĩ của công ty, cô yêu cầu người này phải đáp ứng đủ mọi điều kiện đề ra.
Cố Cẩm nói ra sắp xếp của mình, An Minh Tế nghiêm túc lắng nghe.
Khoảng thời gian tiếp theo, cô sẽ tập trung cho Quốc Sắc Thiên Hương.
Anh họ và anh Hải đã về, cô có đầy đủ thời gian để làm chuyện này.
An Minh Tế nghe ra sự mong đợi của cô, biết trong tủ cô đa số là sườn xám, cũng biết cô có niềm yêu thích đặc biệt với sườn xám.
“Chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt quá.” Cậu không khuyên cô để việc cho cấp dưới làm, chỉ bảo cô chú ý sức khỏe.
Quốc Sắc Thiên Hương là tâm huyết của cô, cậu biết một khi có được thành công nhất định, cô sẽ cảm thấy đó là thành tựu dù có tiền cũng không mua được.
Cố Cẩm mỉm cười dịu dàng: “Biết rồi, bây giờ gần như đã hoàn thành việc thiết kế, tiếp đó là tìm nguyên liệu, cắt, may và ngồi chờ thành phẩm.”
Thực ra nói thì đơn giản, nhưng mỗi một quá trình đều mất một khoảng thời gian.
Cố Cẩm đứng dậy cất bản thiết kế vào tập tài liệu, không định nghiên cứu nó nữa.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
An Minh Tế lấy điện thoại ra theo thói quen.
Thế nhưng màn hình điện thoại của cậu tối đen, chứng tỏ không phải điện thoại cậu kêu.
Cố Cẩm nhanh chóng đỡ lấy cái điện thoại sắp rơi xuống đất.
Trước đó cô không cẩn thận để nó ở sát mép bàn.
Khi thấy số gọi đến, Cố Cẩm nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét và lạnh lùng.
Cô không do dự mà ấn nút từ chối cuộc gọi.
An Minh Tế nhìn thấy hết biểu cảm của cô.
Cậu biết khi đối diện với nhà họ Chân, cô mới có biểu cảm này.
Trong lòng cậu đã đoán ra ai gọi điện tới.
Cậu há miệng, vừa định nói chuyện của Chân Linh Linh thì điện thoại lại kêu lên.
Cố Cẩm nở nụ cười lạnh lùng.
Cô lại một lần nữa ấn từ chối.
Thế nhưng, mấy giây sau, điện thoại lại vang lên.
Cố Cẩm nhíu chặt mày lại.
Trước đó cô liên tục từ chối điện thoại của nhà họ Chân, họ sẽ không gọi lại nữa, bây giờ đúng là kỳ lạ thật.
Bàn tay khẽ gõ nhẹ trên màn hình.
Cố Cẩm do dự.
Cuối cùng, cô vẫn ấn nút nghe.
“Cố Cẩm, cuối cùng con cũng nghe máy rồi, ngày kia là đại thọ bảy mươi của ông cụ, ông cụ cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, nên muốn gặp con, con xem có thể sắp xếp về nhà một chuyến không?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Hòa Ngọc Xuân, mẹ ruột của Cố Cẩm.
Tuy là câu hỏi, nhưng trong giọng điệu lại xen lẫn mấy phần ra lệnh.
Hình như khoảng thời gian này ông cụ Chân vẫn còn sống thật, khóe môi Cố Cẩm cong lên độ cong trào phúng.
“Tôi không có thời gian.” Cô từ chối không chút do dự.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước đã nói cho cô biết rằng trên dưới nhà họ Chân không có ai là người tốt cả, mỗi một người đều ích kỷ xấu xa.
Hòa Ngọc Xuân không ngờ cô từ chối dứt khoát như thế, lạnh lùng nói: “Cố Cẩm! Tuy con họ Cố, nhưng trong người chảy dòng máu nhà họ Chân! Mấy năm nay ba mẹ hạ mình với con, chẳng lẽ con máu lạnh vậy sao?”
Máu lạnh?
Cố Cẩm không khỏi bật cười.
Nếu nói máu lạnh, ai mà địch nổi người nhà họ Chân chứ.
Kiếp trước không phải cô không cầu cứu họ, nhưng họ đã đối xử với cô thế nào?
“Chúng tao không có đứa con gái như mày, thể diện của nhà họ Chân bị mày làm mất sạch rồi!”
Bọn họ lạnh lùng với cô, không thèm nhìn cô, cứ như nhìn cô một cái sẽ bẩn mắt họ vậy.
Lúc đó, cô ôm hi vọng bao nhiêu thì đã thất vọng bấy nhiêu.
Cố Cẩm bất giác dùng sức nắm chặt điện thoại, giọng nói của cô lạnh nhạt: “Tôi không đi, đừng có gọi điện cho tôi nữa.”
Dứt lời, cô cúp điện thoại, không muốn nghe Hòa Ngọc Xuân nói gì nữa.
An Minh Tế thấy cảm xúc của Cố Cẩm tụt dốc không phanh bèn dịch lại gần cô.
Cậu ôm vai cô, ôn tồn an ủi: “A Cẩm, chị không cần phải tức giận với loại người này.”
Cậu sẽ đau lòng.
Giọng nói dịu dàng của thiếu niên đã làm dịu ngọn lửa trong lòng cô.
Cô quay đầu nhìn cậu: “Chị biết rồi.”
Điện thoại từ đó không còn vang lên nữa.
An Minh Tế nhắc tới chuyện hôm nay gặp Chân Linh Linh, bao gồm cả việc cô ta là bạn gái của Trâu Ngạn Bằng.
Cố Cẩm nhướn mày: “Em khuyên cậu ta tốt nhất tránh xa người phụ nữ này ra, cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
Kiếp này cô không bị nhà họ Chân đón về, không cần lấy con nhà họ Lưu, tất cả đã thay đổi.
Bây giờ nhà họ Chân không có chỗ dựa, tất nhiên không thể trở thành một thương gia có thế lực.
Tính ra, bây giờ Chân Linh Linh đã trưởng thành.
Cô ta đúng là cần chuẩn bị gì đó, nếu không với tác phong ích kỷ tham tiền của nhà họ Chân, dù cô ta có là con gái cưng của họ thì họ vẫn sẽ dùng cô ta để liên hôn.
An Minh Tế mỉm cười ôn hòa: “Chuyện người khác không liên quan tới em, chỉ cần không đụng đến chúng ta, mặc họ muốn làm gì thì làm.”
Cậu chỉ quan tâm một mình A Cẩm.
...
Khách sạn Sanno.
Trâu Ngạn Bằng chảy mồ hôi đầy người, xuống giường.
Sườn xám của Quốc Sắc Thiên Hương đã có danh tiếng nhất định, bây giờ nó là một thương hiệu xa xỉ dành cho các quý bà, quý cô.
Cố Cẩm sẽ tìm ngày thích hợp để thành lập công ty Quốc Sắc Thiên Hương.
Mẫu sườn xám mùa đông năm nay đa số là do cô tự tay thiết kế.
Để tuyên truyền Quốc Sắc Thiên Hương, cô quyết định sẽc tổ chức buổi họp báo nói về mẫu mới này.
Còn phải chọn một nữ minh tinh có điều kiện thích hợp để làm người đại diện cho Quốc Sắc Thiên Hương.
Vấn đề chọn người đại diện, cô đã giao cho anh họ, sẽ sàng lọc trong nhóm nữ nghệ sĩ của công ty, cô yêu cầu người này phải đáp ứng đủ mọi điều kiện đề ra.
Cố Cẩm nói ra sắp xếp của mình, An Minh Tế nghiêm túc lắng nghe.
Khoảng thời gian tiếp theo, cô sẽ tập trung cho Quốc Sắc Thiên Hương.
Anh họ và anh Hải đã về, cô có đầy đủ thời gian để làm chuyện này.
An Minh Tế nghe ra sự mong đợi của cô, biết trong tủ cô đa số là sườn xám, cũng biết cô có niềm yêu thích đặc biệt với sườn xám.
“Chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt quá.” Cậu không khuyên cô để việc cho cấp dưới làm, chỉ bảo cô chú ý sức khỏe.
Quốc Sắc Thiên Hương là tâm huyết của cô, cậu biết một khi có được thành công nhất định, cô sẽ cảm thấy đó là thành tựu dù có tiền cũng không mua được.
Cố Cẩm mỉm cười dịu dàng: “Biết rồi, bây giờ gần như đã hoàn thành việc thiết kế, tiếp đó là tìm nguyên liệu, cắt, may và ngồi chờ thành phẩm.”
Thực ra nói thì đơn giản, nhưng mỗi một quá trình đều mất một khoảng thời gian.
Cố Cẩm đứng dậy cất bản thiết kế vào tập tài liệu, không định nghiên cứu nó nữa.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
An Minh Tế lấy điện thoại ra theo thói quen.
Thế nhưng màn hình điện thoại của cậu tối đen, chứng tỏ không phải điện thoại cậu kêu.
Cố Cẩm nhanh chóng đỡ lấy cái điện thoại sắp rơi xuống đất.
Trước đó cô không cẩn thận để nó ở sát mép bàn.
Khi thấy số gọi đến, Cố Cẩm nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét và lạnh lùng.
Cô không do dự mà ấn nút từ chối cuộc gọi.
An Minh Tế nhìn thấy hết biểu cảm của cô.
Cậu biết khi đối diện với nhà họ Chân, cô mới có biểu cảm này.
Trong lòng cậu đã đoán ra ai gọi điện tới.
Cậu há miệng, vừa định nói chuyện của Chân Linh Linh thì điện thoại lại kêu lên.
Cố Cẩm nở nụ cười lạnh lùng.
Cô lại một lần nữa ấn từ chối.
Thế nhưng, mấy giây sau, điện thoại lại vang lên.
Cố Cẩm nhíu chặt mày lại.
Trước đó cô liên tục từ chối điện thoại của nhà họ Chân, họ sẽ không gọi lại nữa, bây giờ đúng là kỳ lạ thật.
Bàn tay khẽ gõ nhẹ trên màn hình.
Cố Cẩm do dự.
Cuối cùng, cô vẫn ấn nút nghe.
“Cố Cẩm, cuối cùng con cũng nghe máy rồi, ngày kia là đại thọ bảy mươi của ông cụ, ông cụ cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, nên muốn gặp con, con xem có thể sắp xếp về nhà một chuyến không?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Hòa Ngọc Xuân, mẹ ruột của Cố Cẩm.
Tuy là câu hỏi, nhưng trong giọng điệu lại xen lẫn mấy phần ra lệnh.
Hình như khoảng thời gian này ông cụ Chân vẫn còn sống thật, khóe môi Cố Cẩm cong lên độ cong trào phúng.
“Tôi không có thời gian.” Cô từ chối không chút do dự.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước đã nói cho cô biết rằng trên dưới nhà họ Chân không có ai là người tốt cả, mỗi một người đều ích kỷ xấu xa.
Hòa Ngọc Xuân không ngờ cô từ chối dứt khoát như thế, lạnh lùng nói: “Cố Cẩm! Tuy con họ Cố, nhưng trong người chảy dòng máu nhà họ Chân! Mấy năm nay ba mẹ hạ mình với con, chẳng lẽ con máu lạnh vậy sao?”
Máu lạnh?
Cố Cẩm không khỏi bật cười.
Nếu nói máu lạnh, ai mà địch nổi người nhà họ Chân chứ.
Kiếp trước không phải cô không cầu cứu họ, nhưng họ đã đối xử với cô thế nào?
“Chúng tao không có đứa con gái như mày, thể diện của nhà họ Chân bị mày làm mất sạch rồi!”
Bọn họ lạnh lùng với cô, không thèm nhìn cô, cứ như nhìn cô một cái sẽ bẩn mắt họ vậy.
Lúc đó, cô ôm hi vọng bao nhiêu thì đã thất vọng bấy nhiêu.
Cố Cẩm bất giác dùng sức nắm chặt điện thoại, giọng nói của cô lạnh nhạt: “Tôi không đi, đừng có gọi điện cho tôi nữa.”
Dứt lời, cô cúp điện thoại, không muốn nghe Hòa Ngọc Xuân nói gì nữa.
An Minh Tế thấy cảm xúc của Cố Cẩm tụt dốc không phanh bèn dịch lại gần cô.
Cậu ôm vai cô, ôn tồn an ủi: “A Cẩm, chị không cần phải tức giận với loại người này.”
Cậu sẽ đau lòng.
Giọng nói dịu dàng của thiếu niên đã làm dịu ngọn lửa trong lòng cô.
Cô quay đầu nhìn cậu: “Chị biết rồi.”
Điện thoại từ đó không còn vang lên nữa.
An Minh Tế nhắc tới chuyện hôm nay gặp Chân Linh Linh, bao gồm cả việc cô ta là bạn gái của Trâu Ngạn Bằng.
Cố Cẩm nhướn mày: “Em khuyên cậu ta tốt nhất tránh xa người phụ nữ này ra, cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
Kiếp này cô không bị nhà họ Chân đón về, không cần lấy con nhà họ Lưu, tất cả đã thay đổi.
Bây giờ nhà họ Chân không có chỗ dựa, tất nhiên không thể trở thành một thương gia có thế lực.
Tính ra, bây giờ Chân Linh Linh đã trưởng thành.
Cô ta đúng là cần chuẩn bị gì đó, nếu không với tác phong ích kỷ tham tiền của nhà họ Chân, dù cô ta có là con gái cưng của họ thì họ vẫn sẽ dùng cô ta để liên hôn.
An Minh Tế mỉm cười ôn hòa: “Chuyện người khác không liên quan tới em, chỉ cần không đụng đến chúng ta, mặc họ muốn làm gì thì làm.”
Cậu chỉ quan tâm một mình A Cẩm.
...
Khách sạn Sanno.
Trâu Ngạn Bằng chảy mồ hôi đầy người, xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.