Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 406:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Lúc này, mắt Trâu Ngạn Bằng lạnh như băng.
Cậu ta liếc nhìn ga giường, ngoài việc hơi hỗn loạn ra thì vô cùng sạch sẽ.
Sạch tới mức lòng cậu ta có một ngọn lửa không tên bùng lên.
Cậu ta cười khẩy, trong lòng thầm nói quả nhiên là hàng đã qua sử dụng.
Cô gái được cậu ta thương yêu chiều chuộng, không ngờ lại lẳng lơ tới vậy.
Trâu Ngạn Bằng đi vào phòng tắm.
Từ đầu tới cuối, cậu ta đều không nhìn Chân Linh Linh một cái, tất nhiên sẽ không thấy ánh mắt bất an, hoảng loạn của cô ta.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Chân Linh Linh ngồi dậy, cô ta cắn răng, trong mắt lóe lên vẻ âm trầm.
Nhìn thái độ của Trâu Ngạn Bằng là cô ta biết cậu ta để ý.
Hơn nữa còn là vô cùng để ý.
Bởi vì cậu ta không phải người đầu tiên của cô ta.
Một lúc sau, Trâu Ngạn Bằng ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng tắm.
Cậu ta đi tới giường, nhìn Chân Linh Linh bất an và tủi thân, cậu ta lấy một xấp tiền trong túi ra vứt lên người cô ta.
“Tất cả đã kết thúc rồi.”
Chân Linh Linh trợn to mắt không dám tin.
Cô ta tưởng cho dù cậu ta để ý, nhưng chỉ cần cô ta an ủi tốt là hai người sẽ trở lại như xưa.
Không ngờ cậu ta lại dùng tiền để giải quyết, điều này khác gì sỉ nhục cô ta chứ?
“Anh điên rồi!” Cô ta hét chói tai.
Trâu Ngạn Bằng cười khẩy: “Kẻ điên không phải tôi, mà là cô!”
Cậu ta đúng là bị Chân Linh Linh hấp dẫn, chuyện gì cũng nghĩ cho cô ta, bằng lòng bỏ ra nhiều sức lực tiền tài cho cô ta.
Nhưng hôm nay, rõ ràng cô ta có hứng thú với anh em của cậu ta, cộng thêm những chuyện sau đó, đã khiến cậu ta hiểu rằng cậu ta đã bị lừa.
Vị trí con dâu nhà họ Trâu không bao giờ dành cho một ả đàn bà như cô ta.
Chân Linh Linh tức tới mức phát điên, nhưng cô ta không dám biểu hiện ra.
Cô ta tỏ ra bi thương, gào lên: “Trâu Ngạn Bằng! Anh có lương tâm không? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, thế mà anh lại đối xử với em như thế! Anh thật tàn nhẫn!”
“Chính vì tôi có lương tâm cho nên chuyện cô lừa tôi sẽ không dẫn tới việc hai gia tộc cạnh tranh đấu đá lẫn nhau! Nếu không, cô tưởng cô còn có thể ngồi đây mà nói chuyện với tôi sao?”
Trâu Ngạn Bằng vuốt phẳng quần áo, nhấc chân đi ra ngoài.
Chân Linh Linh không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành thế này, cô ta chỉ nhìn anh em của cậu ta thêm mấy cái mà cậu ta lại đối xử với cô ta như vậy.
Cô ta biết chuyện này không thể cứu vãn được nữa, nhưng cô ta không muốn từ bỏ như thế.
Nếu không, người phải liên hôn với nhà họ Lưu sẽ là cô ta.
Hai năm nay nhà họ Chân và nhà họ Lưu rất thân thiết, thậm chí có thể nói là nhờ vào nhà họ Lưu cho nên họ mới có một vị trí ở Kinh Thành.
Nếu mấy năm trước đón được chị ruột của cô ta về, rồi hai nhà liên hôn, có lẽ hai năm nay nhà họ Chân đã có một bước tiến mới.
Nhà họ Lưu không dùng hết sức giúp đỡ nhà họ Chân, bởi vì họ vẫn chưa đủ thành ý.
Không có gì có thành ý hơn chuyện liên hôn cả.
Cô ta đã trưởng thành, đã có thể liên hôn.
Nếu không tìm được chỗ dựa tốt hơn nhà họ Lưu, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn chờ gả cho nhà họ thôi.
Nghĩ tới tương lai, mặt Chân Linh Linh méo mó, cô ta hét lên với Trâu Ngạn Bằng: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?!”
Trâu Ngạn Bằng dừng chân lại, quay đầu nở nụ cười châm chọc với cô ta: “Lúc tôi thích cô, cô là cục cưng của tôi, cô muốn gì tôi cũng mang đến cho cô, lúc tôi không thích cô...”
Nụ cười của cậu ta sâu hơn: “Lúc tôi không thích cô, cô chẳng là cái thá gì hết, chỉ là một cọng cỏ khô!”
“...” Chân Linh Linh trợn to mắt.
Cô ta không dám tin lời này được nói ra từ miệng Trâu Ngạn Bằng, một người luôn chiều chuộng, nghe lời cô ta.
“Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại vì sao?” Cô ta như sụp đổ.
Tâm trạng Trâu Ngạn Bằng rất vui, giải thích: “Bởi vì tôi là một người đàn ông, không cho phép cô coi tôi như khỉ mà đùa giỡn!”
Suy cho cùng thì Trâu Ngạn Bằng mới chỉ mười tám.
Tác phong làm việc còn chưa thành thục.
Nhưng sự dạy dỗ từ nhỏ tới lớn nhắc nhở cậu ta rằng, có một số việc phải làm tới cùng, không được nhượng bộ.
Nhất định phải cắt đứt nguyên nhân khiến mình đau khổ.
Kiêu ngạo của con trưởng nhà họ Trâu, tôn nghiêm của người thừa kế nhà họ Trâu không cho phép cậu ta thấy thương tiếc.
Tận sâu trong xương cốt của Trâu Ngạn Bằng là tính cách có thù tất báo, sao có thể cho phép mình bị một người phụ nữ chơi đùa!
Cậu ta hờ hững nhìn người phụ nữ trong phòng một cái, quay người rời đi.
Chân Linh Linh không cam tâm hét lên.
Cửa phòng đóng lại, ngăn cách mọi âm thanh ở bên trong.
Lúc bước ra khỏi khách sạn Sanno, Trâu Ngạn Bằng cởi bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, khuôn mặt trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
Dù sao cũng là một mối tình mà cậu ta đã phải trả giá rất nhiều.
Cậu ta cũng đau lòng, phẫn nộ, lòng tự tôn và kiêu ngạo cũng đang kêu gào.
Quả nhiên cha nói rất đúng, phụ nữ càng đẹp càng không đáng tin.
Rõ ràng là một cô gái ngây thơ đơn thuần, thế mà chỉ là giả bộ, còn cậu ta thì ngốc nghếch bị lừa.
…
Thời gian bất giác trôi đi.
Sau ngày hôm đó, Trâu Ngạn Bằng và Chân Linh Linh đã hoàn toàn cắt đứt, không còn liên hệ gì nữa.
Cho dù Chân Linh Linh có tới trường tìm cậu ta, cậu ta cũng không gặp.
An Minh Tế, Tấn Bạch và Kiều Văn Minh đều nhìn thấy.
Quan hệ của Trâu Ngạn Bằng với ba người vẫn như trước kia, không hề bị ảnh hưởng.
Cậu ta không nhắc tới Chân Linh Linh, ba người còn lại cũng rất ăn ý không nhắc tới cô gái này.
Trâu Ngạn Bằng vẫn vui vẻ hoạt bát như trước, tính cách vẫn nóng nảy, thích lo chuyện bao đồng, nhưng người quen của cậu ta đều nhìn rõ cậu ta đã trở nên ổn trọng hơn.
…
Hôm nay công ty giải trí Thế Cửu mở cuộc họp hàng tháng.
Cuộc họp này do Cố Gia Kiệt chủ trì, các lãnh đạo cấp cao, quản lý, người đại diện đều có mặt.
Lỗ Khánh cũng không ngoại lệ.
Bởi vì bộ phim mới mà A Mân diễn nên dần dần anh ta cũng đã có chút cảm giác tồn tại ở công ty.
Hôm nay là lần đầu tiên anh ta tham dự cuộc họp như vậy, đối mặt với các lãnh đạo cấp cao, anh ta vừa hứng khởi vừa căng thằng.
Cuộc họp sắp sửa kết thúc, Cố Gia Kiệt tuyên bố một chuyện.
“Công ty Quốc Sắc Thiên Hương sẽ chọn một nghệ sĩ trong công ty chúng ta để làm người đại diện hình tượng của họ, phí đại diện hai năm là năm trăm ngàn.”
“Đây là một cơ hội hiếm có, nhưng yêu cầu của Quốc Sắc Thiên Hương rất nghiêm khắc. Nếu ai cảm thấy nghệ sĩ của mình có thể đáp ứng được thì hãy nộp tài liệu của họ lên đây, tôi sẽ sàng lọc qua một lần trước.”
Vừa dứt lời, trong phòng họp liền vang lên tiếng thảo luận sôi nổi.
Cậu ta liếc nhìn ga giường, ngoài việc hơi hỗn loạn ra thì vô cùng sạch sẽ.
Sạch tới mức lòng cậu ta có một ngọn lửa không tên bùng lên.
Cậu ta cười khẩy, trong lòng thầm nói quả nhiên là hàng đã qua sử dụng.
Cô gái được cậu ta thương yêu chiều chuộng, không ngờ lại lẳng lơ tới vậy.
Trâu Ngạn Bằng đi vào phòng tắm.
Từ đầu tới cuối, cậu ta đều không nhìn Chân Linh Linh một cái, tất nhiên sẽ không thấy ánh mắt bất an, hoảng loạn của cô ta.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Chân Linh Linh ngồi dậy, cô ta cắn răng, trong mắt lóe lên vẻ âm trầm.
Nhìn thái độ của Trâu Ngạn Bằng là cô ta biết cậu ta để ý.
Hơn nữa còn là vô cùng để ý.
Bởi vì cậu ta không phải người đầu tiên của cô ta.
Một lúc sau, Trâu Ngạn Bằng ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng tắm.
Cậu ta đi tới giường, nhìn Chân Linh Linh bất an và tủi thân, cậu ta lấy một xấp tiền trong túi ra vứt lên người cô ta.
“Tất cả đã kết thúc rồi.”
Chân Linh Linh trợn to mắt không dám tin.
Cô ta tưởng cho dù cậu ta để ý, nhưng chỉ cần cô ta an ủi tốt là hai người sẽ trở lại như xưa.
Không ngờ cậu ta lại dùng tiền để giải quyết, điều này khác gì sỉ nhục cô ta chứ?
“Anh điên rồi!” Cô ta hét chói tai.
Trâu Ngạn Bằng cười khẩy: “Kẻ điên không phải tôi, mà là cô!”
Cậu ta đúng là bị Chân Linh Linh hấp dẫn, chuyện gì cũng nghĩ cho cô ta, bằng lòng bỏ ra nhiều sức lực tiền tài cho cô ta.
Nhưng hôm nay, rõ ràng cô ta có hứng thú với anh em của cậu ta, cộng thêm những chuyện sau đó, đã khiến cậu ta hiểu rằng cậu ta đã bị lừa.
Vị trí con dâu nhà họ Trâu không bao giờ dành cho một ả đàn bà như cô ta.
Chân Linh Linh tức tới mức phát điên, nhưng cô ta không dám biểu hiện ra.
Cô ta tỏ ra bi thương, gào lên: “Trâu Ngạn Bằng! Anh có lương tâm không? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, thế mà anh lại đối xử với em như thế! Anh thật tàn nhẫn!”
“Chính vì tôi có lương tâm cho nên chuyện cô lừa tôi sẽ không dẫn tới việc hai gia tộc cạnh tranh đấu đá lẫn nhau! Nếu không, cô tưởng cô còn có thể ngồi đây mà nói chuyện với tôi sao?”
Trâu Ngạn Bằng vuốt phẳng quần áo, nhấc chân đi ra ngoài.
Chân Linh Linh không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành thế này, cô ta chỉ nhìn anh em của cậu ta thêm mấy cái mà cậu ta lại đối xử với cô ta như vậy.
Cô ta biết chuyện này không thể cứu vãn được nữa, nhưng cô ta không muốn từ bỏ như thế.
Nếu không, người phải liên hôn với nhà họ Lưu sẽ là cô ta.
Hai năm nay nhà họ Chân và nhà họ Lưu rất thân thiết, thậm chí có thể nói là nhờ vào nhà họ Lưu cho nên họ mới có một vị trí ở Kinh Thành.
Nếu mấy năm trước đón được chị ruột của cô ta về, rồi hai nhà liên hôn, có lẽ hai năm nay nhà họ Chân đã có một bước tiến mới.
Nhà họ Lưu không dùng hết sức giúp đỡ nhà họ Chân, bởi vì họ vẫn chưa đủ thành ý.
Không có gì có thành ý hơn chuyện liên hôn cả.
Cô ta đã trưởng thành, đã có thể liên hôn.
Nếu không tìm được chỗ dựa tốt hơn nhà họ Lưu, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn chờ gả cho nhà họ thôi.
Nghĩ tới tương lai, mặt Chân Linh Linh méo mó, cô ta hét lên với Trâu Ngạn Bằng: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?!”
Trâu Ngạn Bằng dừng chân lại, quay đầu nở nụ cười châm chọc với cô ta: “Lúc tôi thích cô, cô là cục cưng của tôi, cô muốn gì tôi cũng mang đến cho cô, lúc tôi không thích cô...”
Nụ cười của cậu ta sâu hơn: “Lúc tôi không thích cô, cô chẳng là cái thá gì hết, chỉ là một cọng cỏ khô!”
“...” Chân Linh Linh trợn to mắt.
Cô ta không dám tin lời này được nói ra từ miệng Trâu Ngạn Bằng, một người luôn chiều chuộng, nghe lời cô ta.
“Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại vì sao?” Cô ta như sụp đổ.
Tâm trạng Trâu Ngạn Bằng rất vui, giải thích: “Bởi vì tôi là một người đàn ông, không cho phép cô coi tôi như khỉ mà đùa giỡn!”
Suy cho cùng thì Trâu Ngạn Bằng mới chỉ mười tám.
Tác phong làm việc còn chưa thành thục.
Nhưng sự dạy dỗ từ nhỏ tới lớn nhắc nhở cậu ta rằng, có một số việc phải làm tới cùng, không được nhượng bộ.
Nhất định phải cắt đứt nguyên nhân khiến mình đau khổ.
Kiêu ngạo của con trưởng nhà họ Trâu, tôn nghiêm của người thừa kế nhà họ Trâu không cho phép cậu ta thấy thương tiếc.
Tận sâu trong xương cốt của Trâu Ngạn Bằng là tính cách có thù tất báo, sao có thể cho phép mình bị một người phụ nữ chơi đùa!
Cậu ta hờ hững nhìn người phụ nữ trong phòng một cái, quay người rời đi.
Chân Linh Linh không cam tâm hét lên.
Cửa phòng đóng lại, ngăn cách mọi âm thanh ở bên trong.
Lúc bước ra khỏi khách sạn Sanno, Trâu Ngạn Bằng cởi bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, khuôn mặt trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
Dù sao cũng là một mối tình mà cậu ta đã phải trả giá rất nhiều.
Cậu ta cũng đau lòng, phẫn nộ, lòng tự tôn và kiêu ngạo cũng đang kêu gào.
Quả nhiên cha nói rất đúng, phụ nữ càng đẹp càng không đáng tin.
Rõ ràng là một cô gái ngây thơ đơn thuần, thế mà chỉ là giả bộ, còn cậu ta thì ngốc nghếch bị lừa.
…
Thời gian bất giác trôi đi.
Sau ngày hôm đó, Trâu Ngạn Bằng và Chân Linh Linh đã hoàn toàn cắt đứt, không còn liên hệ gì nữa.
Cho dù Chân Linh Linh có tới trường tìm cậu ta, cậu ta cũng không gặp.
An Minh Tế, Tấn Bạch và Kiều Văn Minh đều nhìn thấy.
Quan hệ của Trâu Ngạn Bằng với ba người vẫn như trước kia, không hề bị ảnh hưởng.
Cậu ta không nhắc tới Chân Linh Linh, ba người còn lại cũng rất ăn ý không nhắc tới cô gái này.
Trâu Ngạn Bằng vẫn vui vẻ hoạt bát như trước, tính cách vẫn nóng nảy, thích lo chuyện bao đồng, nhưng người quen của cậu ta đều nhìn rõ cậu ta đã trở nên ổn trọng hơn.
…
Hôm nay công ty giải trí Thế Cửu mở cuộc họp hàng tháng.
Cuộc họp này do Cố Gia Kiệt chủ trì, các lãnh đạo cấp cao, quản lý, người đại diện đều có mặt.
Lỗ Khánh cũng không ngoại lệ.
Bởi vì bộ phim mới mà A Mân diễn nên dần dần anh ta cũng đã có chút cảm giác tồn tại ở công ty.
Hôm nay là lần đầu tiên anh ta tham dự cuộc họp như vậy, đối mặt với các lãnh đạo cấp cao, anh ta vừa hứng khởi vừa căng thằng.
Cuộc họp sắp sửa kết thúc, Cố Gia Kiệt tuyên bố một chuyện.
“Công ty Quốc Sắc Thiên Hương sẽ chọn một nghệ sĩ trong công ty chúng ta để làm người đại diện hình tượng của họ, phí đại diện hai năm là năm trăm ngàn.”
“Đây là một cơ hội hiếm có, nhưng yêu cầu của Quốc Sắc Thiên Hương rất nghiêm khắc. Nếu ai cảm thấy nghệ sĩ của mình có thể đáp ứng được thì hãy nộp tài liệu của họ lên đây, tôi sẽ sàng lọc qua một lần trước.”
Vừa dứt lời, trong phòng họp liền vang lên tiếng thảo luận sôi nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.