Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 431:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Quản gia chảy mồ hôi đầy đầu: “Đại thiếu, tình hình có hơi không đúng lắm, nghe bảo vệ nói khách quý cứ như tới gây chuyện vậy, có phải họ định đến cướp ngọc không?”
Sắc mặt Mục Tử Phồn không đổi, thậm chí còn cong môi lên, cho thấy tâm trạng đang rất tốt.
Cho dù Mục đại thiếu đang cười thì vẫn cho người ta cảm giác lạnh lùng.
Quản gia vô cùng lo lắng, dù sao họ cũng là người của gia tộc Darwin, phải thận trọng.
“Đại thiếu, chúng ta có cần chuẩn bị tác chiến cấp một không?”
Mục Tử Phồn giơ tay, đứng dậy sửa sang lại quần áo, lạnh lùng trả lời: “Không cần, theo tôi ra ngoài đón khách.”
Anh ta biết gia tộc Darwin sẽ không ra tay với nhà họ Mục.
Giữa họ không có bất cứ liên quan đến lợi ích nào.
Nghe đồn thiếu chủ của gia tộc Darwin đã chính thức tiếp nhận vương quốc ngầm khổng lồ.
Giờ đây có cơ hội tiếp xúc với gia tộc này, tuy phải cẩn trọng, nhưng cũng cần lấy ra khí thế nhà họ Mục nên có.
Ngoài cửa.
Hộ vệ nhà họ Mục cản lại An Minh Tế, Cố Cẩm và nhóm người Alen.
Bởi vì biết họ là khách nên hộ vệ nhà họ Mục không dùng vũ khí, họ xếp từng hàng trong sân, cảnh giác nhìn đám người tưởng chừng như tới gây chuyện ngoài cổng.
Mấy người An Minh Tế và Cố Cẩm đều đang đợi chủ nhân tự mình ra đón tiếp.
Hôm nay họ tới vì có việc cần nhờ, không thể tổn thương hòa khí mà xông vào được.
Nếu là trước đây, Alen đã dẫn người xông thẳng vào rồi.
Bọn họ làm việc luôn tốc chiến tốc thắng.
Ngang tàng là từ đại diện cho họ.
Không bao lâu sau, cổng nhà họ Mục đã chầm chậm mở ra.
Mục Tử Phồn dẫn theo quản gia tới tiếp đón.
Thấy cặp nam nữ được nhóm người Alen bảo vệ xung quanh, mặt anh ta tỏ ra kinh ngạc.
Bởi vì anh ta biết hai người này, từng gặp trong hội bán đấu giá.
Lúc đó, anh ta đã biết An Minh Tế và Cố Cẩm có quan hệ với gia tộc Darwin, không ngờ lần này lại là họ tới đây.
Mục Tử Phồn đi tới, nở nụ cười khách sáo, giơ tay ra: “Xin chào, tôi là Mục Tử Phồn.”
An Minh Tế cũng giơ tay nắm lấy tay anh ta: “An Minh Tế.”
Sau đó cậu giới thiệu Cố Cẩm: “Đây là chị tôi.”
Mục Tử Phồn nhìn ra An Minh Tế không muốn anh ta bắt tay với Cổ Cẩm, anh ta cứ tưởng cô là chị ruột của cậu, thế nên chỉ cười gật đầu, đón hai người vào trong.
Một đoàn người bước vào đại sảnh phong cách châu Âu, nhóm người Alen không đi theo hết, Alen chỉ dẫn heo hai người đi sau thiếu chủ và Cố Cẩm.
Khi tới ghế sofa, Mục Tử Phồn nhấc tay: “Mời hai vị ngồi.”
Trên bàn trà có đặt một chiếc hộp gỗ vô cùng tinh xảo.
An Minh Tế kéo tay Cố Cẩm, hai người ngồi xuống, đôi mắt cậu nhìn về phía chiếc hộp kia.
Nhìn kích thước chiếc hộp, trông nó không giống có thể để vừa viên ngọc khoảng hai bàn tay.
Mục Tử Phồn đẩy chiếc hộp về phía An Minh Tế và Cố Cẩm.
“Đây chính là Đế Vương Lục Hoàng gia nhà chúng tôi, nghe nói hai người có hứng thú, mời xem.”
Cố Cẩm nhìn chiếc hộp, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
An Minh Tế biết hôm nay có lẽ họ đã uổng công tới đây một chuyến, nhưng cậu vẫn mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một viên ngọc sáng lấp lánh.
Đế Vương Lục Hoàng gia, không hổ là phỉ thúy quý hiếm.
Viên ngọc óng ánh mượt mà, màu sắc đồng đều, khá giống Tổ Mẫu Lục, chất lượng thượng thừa.
Đáng tiếc nó còn chưa to bằng một bàn tay của người trưởng thành.
Trong mắt An Minh Tế lóe lên vẻ thất vọng, thầm than trong lòng.
Mục đại thiếu cũng nhìn ra vẻ thất vọng của hai người, anh ta có hơi kinh ngạc.
Anh ta không biết tại sao hai người họ lại ghét bỏ viên ngọc mà trưởng bối nhà anh ta coi như bảo bối này.
Mục Tử Phồn hỏi: “Viên ngọc này có vấn đề gì sao?”
Cố Cẩm thả lỏng người, dựa vào sofa, bàn tay cô đặt lên trán, không biết phải nói gì.
An Minh Tế đóng nắp hộp, nói thật: “Viên ngọc này có hơi nhỏ, trưởng bối nhà tôi từng có một viên ngọc to hơn viên này, bởi vì một số nguyên nhân nên bị hủy mất, chúng tôi muốn tìm một viên gần giống thế cho bà.”
Mục Tử Phồn hiểu ra: “Hóa ra là thế.”
Lúc này, quản gia bưng trà nước tới, đồng thời nói là gia chủ Vạn Sĩ đã đến.
“Chú Vạn Sĩ tới ư? Còn không mau mời vào.”
Mục Tử Phồn đứng dậy đi ra đón khách.
“Ta không mời mà tới, chắc Tử Phồn sẽ không keo kiệt một tách trà chứ?” Tiếng cười sang sảng vang lên từ ngoài cửa.
Vạn Sĩ Dương Hoằng cười lớn đi vào.
Mục Tử Phồn cười nói: “Chú Vạn Sĩ nói gì thế, trà được chú uống là vinh hạnh của nó.”
Vạn Sĩ Dương Hoằng đi tới, mỉm cười nhìn An Minh Tế và Cố Cẩm, thái độ rất cung kinh: “Cậu An, cô Cố.”
Trước mặt người ngoài, ông ta không gọi Cố Cẩm là Tiểu Cửu gia.
An Minh Tế và Cố Cẩm gật đầu, cảm xúc có hơi sa sút.
Mục Tử Phồn thấy gia chủ Vạn Sĩ cung kính với hai người thì trong lòng rất kinh hãi.
Dù thế nào thì nhà Vạn Sĩ cũng là một trong tứ đại gia tộc, thái độ này của ông ta thật sự khiến người ta thấy khó hiểu.
An Minh Tế và Cố Cẩm nhìn nhau, biết hôm nay đã chạy tới uổng công rồi.
Cố Cẩm đứng dậy nói với gia chủ Vạn Sĩ: “Hôm nay phiền ông quá, chúng tôi đã xem đồ rồi, nhưng không phải thứ chúng tôi cần.”
Vạn Sĩ Dương Hoằng chớp mắt: “Là sao?”
Ở Kinh Thành, người có Đế Vương Lục chỉ có mỗi nhà họ Mục thôi.
Nếu Đế Vương Lục này không phải thứ họ muốn, vậy ông ta cũng chẳng biết nên đi đâu tìm nữa.
An Minh Tế nói lại lời đã nói trước đó cho gia chủ Vạn Sĩ nghe.
Vạn Sĩ Dương Hoằng khác Mục Tử Phồn, bởi ông ta biết thân phận của An Minh Tế.
Nghe cậu nói trưởng bối trong nhà từng có một viên ngọc to hơn nhà họ Mục, ông ta nghĩ ngay tới phu nhân Darwin.
Cũng chỉ có phu nhân Darwin mới có tài lực thế này.
Trong lòng ông ta chấn động, trên mặt cũng lộ vẻ sốt sắng.
“Vậy phải làm sao đây?” Vạn Sĩ Dương Hoằng lẩm bẩm.
Ông ta nhìn Mục Tử Phồn: “Tử Phồn, cháu có biết còn nhà ai có Đế Vương Lục không?”
Mục Tử Phồn lắc đầu: “Cháu chưa nghe bao giờ.”
Cho dù có thì cũng không thể nào to hơn nhà họ được.
An Minh Tế và Cố Cẩm nghe vậy thì chuẩn bị rời đi.
“Hôm nay đã làm phiền rồi, chúng tôi đi trước đây.”
“Khoan đã!”
Mục Tử Phồn bỗng nhớ ra một chuyện.
Mọi người đều nhìn về phía Mục đại thiếu lạnh lùng kia.
Sắc mặt Mục Tử Phồn không đổi, thậm chí còn cong môi lên, cho thấy tâm trạng đang rất tốt.
Cho dù Mục đại thiếu đang cười thì vẫn cho người ta cảm giác lạnh lùng.
Quản gia vô cùng lo lắng, dù sao họ cũng là người của gia tộc Darwin, phải thận trọng.
“Đại thiếu, chúng ta có cần chuẩn bị tác chiến cấp một không?”
Mục Tử Phồn giơ tay, đứng dậy sửa sang lại quần áo, lạnh lùng trả lời: “Không cần, theo tôi ra ngoài đón khách.”
Anh ta biết gia tộc Darwin sẽ không ra tay với nhà họ Mục.
Giữa họ không có bất cứ liên quan đến lợi ích nào.
Nghe đồn thiếu chủ của gia tộc Darwin đã chính thức tiếp nhận vương quốc ngầm khổng lồ.
Giờ đây có cơ hội tiếp xúc với gia tộc này, tuy phải cẩn trọng, nhưng cũng cần lấy ra khí thế nhà họ Mục nên có.
Ngoài cửa.
Hộ vệ nhà họ Mục cản lại An Minh Tế, Cố Cẩm và nhóm người Alen.
Bởi vì biết họ là khách nên hộ vệ nhà họ Mục không dùng vũ khí, họ xếp từng hàng trong sân, cảnh giác nhìn đám người tưởng chừng như tới gây chuyện ngoài cổng.
Mấy người An Minh Tế và Cố Cẩm đều đang đợi chủ nhân tự mình ra đón tiếp.
Hôm nay họ tới vì có việc cần nhờ, không thể tổn thương hòa khí mà xông vào được.
Nếu là trước đây, Alen đã dẫn người xông thẳng vào rồi.
Bọn họ làm việc luôn tốc chiến tốc thắng.
Ngang tàng là từ đại diện cho họ.
Không bao lâu sau, cổng nhà họ Mục đã chầm chậm mở ra.
Mục Tử Phồn dẫn theo quản gia tới tiếp đón.
Thấy cặp nam nữ được nhóm người Alen bảo vệ xung quanh, mặt anh ta tỏ ra kinh ngạc.
Bởi vì anh ta biết hai người này, từng gặp trong hội bán đấu giá.
Lúc đó, anh ta đã biết An Minh Tế và Cố Cẩm có quan hệ với gia tộc Darwin, không ngờ lần này lại là họ tới đây.
Mục Tử Phồn đi tới, nở nụ cười khách sáo, giơ tay ra: “Xin chào, tôi là Mục Tử Phồn.”
An Minh Tế cũng giơ tay nắm lấy tay anh ta: “An Minh Tế.”
Sau đó cậu giới thiệu Cố Cẩm: “Đây là chị tôi.”
Mục Tử Phồn nhìn ra An Minh Tế không muốn anh ta bắt tay với Cổ Cẩm, anh ta cứ tưởng cô là chị ruột của cậu, thế nên chỉ cười gật đầu, đón hai người vào trong.
Một đoàn người bước vào đại sảnh phong cách châu Âu, nhóm người Alen không đi theo hết, Alen chỉ dẫn heo hai người đi sau thiếu chủ và Cố Cẩm.
Khi tới ghế sofa, Mục Tử Phồn nhấc tay: “Mời hai vị ngồi.”
Trên bàn trà có đặt một chiếc hộp gỗ vô cùng tinh xảo.
An Minh Tế kéo tay Cố Cẩm, hai người ngồi xuống, đôi mắt cậu nhìn về phía chiếc hộp kia.
Nhìn kích thước chiếc hộp, trông nó không giống có thể để vừa viên ngọc khoảng hai bàn tay.
Mục Tử Phồn đẩy chiếc hộp về phía An Minh Tế và Cố Cẩm.
“Đây chính là Đế Vương Lục Hoàng gia nhà chúng tôi, nghe nói hai người có hứng thú, mời xem.”
Cố Cẩm nhìn chiếc hộp, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
An Minh Tế biết hôm nay có lẽ họ đã uổng công tới đây một chuyến, nhưng cậu vẫn mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một viên ngọc sáng lấp lánh.
Đế Vương Lục Hoàng gia, không hổ là phỉ thúy quý hiếm.
Viên ngọc óng ánh mượt mà, màu sắc đồng đều, khá giống Tổ Mẫu Lục, chất lượng thượng thừa.
Đáng tiếc nó còn chưa to bằng một bàn tay của người trưởng thành.
Trong mắt An Minh Tế lóe lên vẻ thất vọng, thầm than trong lòng.
Mục đại thiếu cũng nhìn ra vẻ thất vọng của hai người, anh ta có hơi kinh ngạc.
Anh ta không biết tại sao hai người họ lại ghét bỏ viên ngọc mà trưởng bối nhà anh ta coi như bảo bối này.
Mục Tử Phồn hỏi: “Viên ngọc này có vấn đề gì sao?”
Cố Cẩm thả lỏng người, dựa vào sofa, bàn tay cô đặt lên trán, không biết phải nói gì.
An Minh Tế đóng nắp hộp, nói thật: “Viên ngọc này có hơi nhỏ, trưởng bối nhà tôi từng có một viên ngọc to hơn viên này, bởi vì một số nguyên nhân nên bị hủy mất, chúng tôi muốn tìm một viên gần giống thế cho bà.”
Mục Tử Phồn hiểu ra: “Hóa ra là thế.”
Lúc này, quản gia bưng trà nước tới, đồng thời nói là gia chủ Vạn Sĩ đã đến.
“Chú Vạn Sĩ tới ư? Còn không mau mời vào.”
Mục Tử Phồn đứng dậy đi ra đón khách.
“Ta không mời mà tới, chắc Tử Phồn sẽ không keo kiệt một tách trà chứ?” Tiếng cười sang sảng vang lên từ ngoài cửa.
Vạn Sĩ Dương Hoằng cười lớn đi vào.
Mục Tử Phồn cười nói: “Chú Vạn Sĩ nói gì thế, trà được chú uống là vinh hạnh của nó.”
Vạn Sĩ Dương Hoằng đi tới, mỉm cười nhìn An Minh Tế và Cố Cẩm, thái độ rất cung kinh: “Cậu An, cô Cố.”
Trước mặt người ngoài, ông ta không gọi Cố Cẩm là Tiểu Cửu gia.
An Minh Tế và Cố Cẩm gật đầu, cảm xúc có hơi sa sút.
Mục Tử Phồn thấy gia chủ Vạn Sĩ cung kính với hai người thì trong lòng rất kinh hãi.
Dù thế nào thì nhà Vạn Sĩ cũng là một trong tứ đại gia tộc, thái độ này của ông ta thật sự khiến người ta thấy khó hiểu.
An Minh Tế và Cố Cẩm nhìn nhau, biết hôm nay đã chạy tới uổng công rồi.
Cố Cẩm đứng dậy nói với gia chủ Vạn Sĩ: “Hôm nay phiền ông quá, chúng tôi đã xem đồ rồi, nhưng không phải thứ chúng tôi cần.”
Vạn Sĩ Dương Hoằng chớp mắt: “Là sao?”
Ở Kinh Thành, người có Đế Vương Lục chỉ có mỗi nhà họ Mục thôi.
Nếu Đế Vương Lục này không phải thứ họ muốn, vậy ông ta cũng chẳng biết nên đi đâu tìm nữa.
An Minh Tế nói lại lời đã nói trước đó cho gia chủ Vạn Sĩ nghe.
Vạn Sĩ Dương Hoằng khác Mục Tử Phồn, bởi ông ta biết thân phận của An Minh Tế.
Nghe cậu nói trưởng bối trong nhà từng có một viên ngọc to hơn nhà họ Mục, ông ta nghĩ ngay tới phu nhân Darwin.
Cũng chỉ có phu nhân Darwin mới có tài lực thế này.
Trong lòng ông ta chấn động, trên mặt cũng lộ vẻ sốt sắng.
“Vậy phải làm sao đây?” Vạn Sĩ Dương Hoằng lẩm bẩm.
Ông ta nhìn Mục Tử Phồn: “Tử Phồn, cháu có biết còn nhà ai có Đế Vương Lục không?”
Mục Tử Phồn lắc đầu: “Cháu chưa nghe bao giờ.”
Cho dù có thì cũng không thể nào to hơn nhà họ được.
An Minh Tế và Cố Cẩm nghe vậy thì chuẩn bị rời đi.
“Hôm nay đã làm phiền rồi, chúng tôi đi trước đây.”
“Khoan đã!”
Mục Tử Phồn bỗng nhớ ra một chuyện.
Mọi người đều nhìn về phía Mục đại thiếu lạnh lùng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.