Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 432:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Mục Từ Phồn sờ cằm, nói: “Hai ngày tới là hội giao dịch đá thô phỉ thủy một năm một lần ở Nam Miến, nghe nói ở đó có không ít đá thô tốt, hai người có thể tới đó thử vận may, nghe nói cũng có cả phỉ thúy quý hiếm nữa, hội giao dịch năm nay thu hút không ít người tới.”
Cố Cẩm và An Minh Tế cũng biết chuyện này.
Trước đó họ còn thảo luận xem có nên đi hay không, bởi vì dạo này cũng đang rảnh.
An Minh Tế hỏi: “Khi nào bắt đầu?”
“Ngày mai.” Mục Tử Phồn nói.
Anh ta biết chuyện này vì em trai anh ta thích chơi những thứ đó.
An Minh Tế và Cố Cẩm nhìn nhau, cùng nhìn ra vẻ muốn đi trong mắt nhau.
Có lẽ họ có thể đi thử vận may.
...
Nam Miến.
Cầu Cường Hải đã tới đây được mấy hôm.
Anh ta nhận được điện thoại, biết Cố Cẩm và An Minh Tế tới nên tự mình dẫn người đi đón.
Nam Miến lạc hậu, song phong cảnh lại không tệ.
Một vài chiếc xe việt dã băng qua rừng rậm, rất nhanh đã đi tới một vùng đất trống.
Cầu Cường Hải xuống xe, tháo kính râm, ngẩng đầu nhìn bầu trời sắp tối.
Trợ lý của Cầu Cường Hải đi đến sau lưng anh ta, cũng ngẩng đầu lên như đang tìm kiếm gì đó.
Rất nhanh, từ đằng xa vang lên tiếng vù vù.
Âm thanh càng lúc càng gần, trợ lý nhìn bóng dáng mờ mờ trên không: “Ông chủ, họ tới rồi.”
“Ừm.” Cầu Cường Hải đeo kính lên, yên lặng chờ máy bay hạ cánh.
Cố Cẩm và An Minh Tế ngồi trực thăng của đặc vệ Thiên Long tới.
Cát bay mù mịt, làm mờ tầm mắt của mọi người.
Máy bay hạ cánh, cửa máy bay mở ra, An Minh Tế và Cố Cẩm dắt tay nhau xuất hiện trong mắt họ.
Hai người đi xuống, vừa nhìn đã thấy Cầu Cường Hải đứng giữa đám người.
Cố Cẩm nhận ra anh Hải lại gầy đi không ít.
Sau khi hai người xuống, nhóm người Alen cũng vác theo vũ khí tiên tiến nhất theo sau.
Bọn họ bảo vệ thiếu chủ và Cố Cẩm đi tới trước mặt Cầu Cường Hải.
“Anh Hải.”
Cố Cẩm lên tiếng, giơ tay ra ôm lấy người đàn ông tự mình giày vò mình đến gầy gò.
An Minh Tế thấy vậy, trong đôi mắt sau cặp kính lóe lên vẻ âm trầm.
Cậu biết giữa hai người không có quan hệ mờ ám gì, nhưng vẫn không thích Cố Cẩm có tiếp xúc thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác.
Cầu Cường Hải cũng cảm nhận được ánh mắt như sói trên người mình.
Anh ta vỗ lưng Cố Cẩm, thả cô ra.
Cầu Cường Hải gật đầu với An Minh Tế, nói: “Hai người gọi điện cho tôi muộn quá, nếu không tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị đón hai người thật tốt.”
“Bọn tôi cũng chỉ mới quyết định tới thôi.” An Minh Tế lạnh nhạt đáp.
Cầu Cường Hải: “Lên xe trước đi, tôi đã bảo người chuẩn bị cơm tối rồi, chúng ta về là có thể ăn ngay.”
“Được.”
Nhóm người lần lượt lên xe việt dã.
Chỗ Cầu Cường Hải ở cách nơi Cố Mẫn Mẫn hi sinh rất gần.
Anh ta dựng mấy căn nhà gần đó, xung quanh trồng rất nhiều hoa cát cánh.
Ý nghĩa của loài hoa này là tình yêu chân thành, không thay đổi.
Hành vi của Cầu Cường Hải đã tỏ rõ thái độ và tình cảm anh ta dành cho Cố Mẫn Mẫn.
Đây là lần đầu tiên Cố Cẩm nhìn thấy biển hoa cát cánh đẹp như thế.
Biển hoa màu tím nhìn không thấy điểm kết.
Hoa cát cánh nhỏ nhắn tinh tế, cho người khác một cảm giác yếu ớt đáng thương, mỗi một cánh hoa đều hơi cuộn lại, như một thiếu nữ từ chối người lạ lại gần, khiến người ta muốn bảo vệ yêu chiều.
Mấy chiếc xe việt dã dừng ở căn nhà giữa biển hoa.
Cầu Cường Hải xuống xe, đi tới xe Cố Cẩm và An Minh Tế ngồi, tự mình đón họ vào trong. Bên trong đã chuẩn bị xong bữa tối như anh ta nói. Đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú đa dạng, có cá có thịt, có rau, còn có cả những món hoang dã hay gặp ở đây.
Bận rộn một ngày nên An Minh Tế và Cố Cẩm đều đói.
Họ tắm rửa qua loa rồi đi tới sảnh lớn, ngồi vào bàn với Cầu Cường Hải.
Hiếm lắm mới có người quen tới, Cầu Cường Hải bảo người mở ra mấy chai rượu.
An Minh Tế và Cố Cẩm uống vài ly với anh ta.
Sau đó họ nói mục đích tới đây cho anh ta.
Cầu Cường Hải mỉm cười, trong lòng cảm thán tấm lòng hiếu thảo của họ.
“Lần đầu hai người tới đây nên không quen, ngày mai tôi sẽ dẫn hai người tới hội giao dịch, thực ra tôi cũng định qua đó xem sao.”
“Thế thì cùng nhau đi.” Cố Cẩm gật đầu, gắp một món ăn hoang dã vào bát An Minh Tế.
Màn đêm buông xuống.
Bữa tối của họ còn chưa kết thúc.
Có lẽ tâm trạng không tệ nên tối nay Cầu Cường Hải uống nhiều hơn mấy ly.
Cố Cẩm nhìn vẻ mặt hồng hào, đôi mắt tang thương của Cầu Cường Hải, bỗng hỏi: “Anh Hải, là anh tự tay trồng nhiều hoa cát cánh vậy sao?”
Bàn tay cầm thuốc của anh ta khẽ run lên.
Anh ta ngẩng đầu nhìn biển hoa cát cánh bên ngoài đang đung đưa theo gió, cười khổ.
“Đúng thế, nhưng có máy, nên không tốn nhiều sức lắm.”
Dường như An Minh Tế bị câu nói của anh ta đả động, cậu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đáy mắt có ánh sáng lóe lên.
Trong phòng vang lên tiếng thở dài khe khẽ.
Cố Cẩm đồng tình nhìn anh ta: “Anh Hải, đã lâu thế rồi, anh cũng nên buông bỏ thôi. Nghe nói anh Dư sắp đưa người nhà tới Kinh Thành, nếu họ thấy dáng vẻ này của anh sẽ đau buồn lắm.”
Cầu Cường Hải cười: “Nếu có thể buông xuống, tại sao tôi phải đau khổ giãy giụa thế này...”
Anh ta cầm ly rượu trắng lên, ngửa đầu uống cạn.
Mắt Cầu Cường Hi đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Tôi cứ cảm thấy Mẫn Mẫn còn sống, ở ngay cạnh tôi, nhưng tôi không tìm thấy, làm thế nào cũng không tìm thấy. Những người có khuôn mặt tương tự cô ấy không giống cô ấy chút nào, họ không phải cô ấy, tôi không biết phải đi tìm Mẫn Mẫn thế nào, rõ ràng cảm giác cô ấy ở đây nhưng lại không tìm được...”
Giọng Cầu Cường Hải trở nên nức nở, không nói tiếp được nữa.
Cố Cẩm không biết phải an ủi anh ta thế nào, nhìn dáng vẻ đau khổ của anh ta, làm cô xúc động, bị lây nhiễm nỗi buồn của anh ta.
(Editor: Hoa cát cánh đẹp lắm á, mọi người hãy search gg xem đi, mong manh thiệt. Hahaa, sau này cũng có người nào đó trẻ trâu trồng biển hoa hồng để cầu hôn người yêu luôn :v)
Cố Cẩm và An Minh Tế cũng biết chuyện này.
Trước đó họ còn thảo luận xem có nên đi hay không, bởi vì dạo này cũng đang rảnh.
An Minh Tế hỏi: “Khi nào bắt đầu?”
“Ngày mai.” Mục Tử Phồn nói.
Anh ta biết chuyện này vì em trai anh ta thích chơi những thứ đó.
An Minh Tế và Cố Cẩm nhìn nhau, cùng nhìn ra vẻ muốn đi trong mắt nhau.
Có lẽ họ có thể đi thử vận may.
...
Nam Miến.
Cầu Cường Hải đã tới đây được mấy hôm.
Anh ta nhận được điện thoại, biết Cố Cẩm và An Minh Tế tới nên tự mình dẫn người đi đón.
Nam Miến lạc hậu, song phong cảnh lại không tệ.
Một vài chiếc xe việt dã băng qua rừng rậm, rất nhanh đã đi tới một vùng đất trống.
Cầu Cường Hải xuống xe, tháo kính râm, ngẩng đầu nhìn bầu trời sắp tối.
Trợ lý của Cầu Cường Hải đi đến sau lưng anh ta, cũng ngẩng đầu lên như đang tìm kiếm gì đó.
Rất nhanh, từ đằng xa vang lên tiếng vù vù.
Âm thanh càng lúc càng gần, trợ lý nhìn bóng dáng mờ mờ trên không: “Ông chủ, họ tới rồi.”
“Ừm.” Cầu Cường Hải đeo kính lên, yên lặng chờ máy bay hạ cánh.
Cố Cẩm và An Minh Tế ngồi trực thăng của đặc vệ Thiên Long tới.
Cát bay mù mịt, làm mờ tầm mắt của mọi người.
Máy bay hạ cánh, cửa máy bay mở ra, An Minh Tế và Cố Cẩm dắt tay nhau xuất hiện trong mắt họ.
Hai người đi xuống, vừa nhìn đã thấy Cầu Cường Hải đứng giữa đám người.
Cố Cẩm nhận ra anh Hải lại gầy đi không ít.
Sau khi hai người xuống, nhóm người Alen cũng vác theo vũ khí tiên tiến nhất theo sau.
Bọn họ bảo vệ thiếu chủ và Cố Cẩm đi tới trước mặt Cầu Cường Hải.
“Anh Hải.”
Cố Cẩm lên tiếng, giơ tay ra ôm lấy người đàn ông tự mình giày vò mình đến gầy gò.
An Minh Tế thấy vậy, trong đôi mắt sau cặp kính lóe lên vẻ âm trầm.
Cậu biết giữa hai người không có quan hệ mờ ám gì, nhưng vẫn không thích Cố Cẩm có tiếp xúc thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác.
Cầu Cường Hải cũng cảm nhận được ánh mắt như sói trên người mình.
Anh ta vỗ lưng Cố Cẩm, thả cô ra.
Cầu Cường Hải gật đầu với An Minh Tế, nói: “Hai người gọi điện cho tôi muộn quá, nếu không tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị đón hai người thật tốt.”
“Bọn tôi cũng chỉ mới quyết định tới thôi.” An Minh Tế lạnh nhạt đáp.
Cầu Cường Hải: “Lên xe trước đi, tôi đã bảo người chuẩn bị cơm tối rồi, chúng ta về là có thể ăn ngay.”
“Được.”
Nhóm người lần lượt lên xe việt dã.
Chỗ Cầu Cường Hải ở cách nơi Cố Mẫn Mẫn hi sinh rất gần.
Anh ta dựng mấy căn nhà gần đó, xung quanh trồng rất nhiều hoa cát cánh.
Ý nghĩa của loài hoa này là tình yêu chân thành, không thay đổi.
Hành vi của Cầu Cường Hải đã tỏ rõ thái độ và tình cảm anh ta dành cho Cố Mẫn Mẫn.
Đây là lần đầu tiên Cố Cẩm nhìn thấy biển hoa cát cánh đẹp như thế.
Biển hoa màu tím nhìn không thấy điểm kết.
Hoa cát cánh nhỏ nhắn tinh tế, cho người khác một cảm giác yếu ớt đáng thương, mỗi một cánh hoa đều hơi cuộn lại, như một thiếu nữ từ chối người lạ lại gần, khiến người ta muốn bảo vệ yêu chiều.
Mấy chiếc xe việt dã dừng ở căn nhà giữa biển hoa.
Cầu Cường Hải xuống xe, đi tới xe Cố Cẩm và An Minh Tế ngồi, tự mình đón họ vào trong. Bên trong đã chuẩn bị xong bữa tối như anh ta nói. Đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú đa dạng, có cá có thịt, có rau, còn có cả những món hoang dã hay gặp ở đây.
Bận rộn một ngày nên An Minh Tế và Cố Cẩm đều đói.
Họ tắm rửa qua loa rồi đi tới sảnh lớn, ngồi vào bàn với Cầu Cường Hải.
Hiếm lắm mới có người quen tới, Cầu Cường Hải bảo người mở ra mấy chai rượu.
An Minh Tế và Cố Cẩm uống vài ly với anh ta.
Sau đó họ nói mục đích tới đây cho anh ta.
Cầu Cường Hải mỉm cười, trong lòng cảm thán tấm lòng hiếu thảo của họ.
“Lần đầu hai người tới đây nên không quen, ngày mai tôi sẽ dẫn hai người tới hội giao dịch, thực ra tôi cũng định qua đó xem sao.”
“Thế thì cùng nhau đi.” Cố Cẩm gật đầu, gắp một món ăn hoang dã vào bát An Minh Tế.
Màn đêm buông xuống.
Bữa tối của họ còn chưa kết thúc.
Có lẽ tâm trạng không tệ nên tối nay Cầu Cường Hải uống nhiều hơn mấy ly.
Cố Cẩm nhìn vẻ mặt hồng hào, đôi mắt tang thương của Cầu Cường Hải, bỗng hỏi: “Anh Hải, là anh tự tay trồng nhiều hoa cát cánh vậy sao?”
Bàn tay cầm thuốc của anh ta khẽ run lên.
Anh ta ngẩng đầu nhìn biển hoa cát cánh bên ngoài đang đung đưa theo gió, cười khổ.
“Đúng thế, nhưng có máy, nên không tốn nhiều sức lắm.”
Dường như An Minh Tế bị câu nói của anh ta đả động, cậu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đáy mắt có ánh sáng lóe lên.
Trong phòng vang lên tiếng thở dài khe khẽ.
Cố Cẩm đồng tình nhìn anh ta: “Anh Hải, đã lâu thế rồi, anh cũng nên buông bỏ thôi. Nghe nói anh Dư sắp đưa người nhà tới Kinh Thành, nếu họ thấy dáng vẻ này của anh sẽ đau buồn lắm.”
Cầu Cường Hải cười: “Nếu có thể buông xuống, tại sao tôi phải đau khổ giãy giụa thế này...”
Anh ta cầm ly rượu trắng lên, ngửa đầu uống cạn.
Mắt Cầu Cường Hi đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Tôi cứ cảm thấy Mẫn Mẫn còn sống, ở ngay cạnh tôi, nhưng tôi không tìm thấy, làm thế nào cũng không tìm thấy. Những người có khuôn mặt tương tự cô ấy không giống cô ấy chút nào, họ không phải cô ấy, tôi không biết phải đi tìm Mẫn Mẫn thế nào, rõ ràng cảm giác cô ấy ở đây nhưng lại không tìm được...”
Giọng Cầu Cường Hải trở nên nức nở, không nói tiếp được nữa.
Cố Cẩm không biết phải an ủi anh ta thế nào, nhìn dáng vẻ đau khổ của anh ta, làm cô xúc động, bị lây nhiễm nỗi buồn của anh ta.
(Editor: Hoa cát cánh đẹp lắm á, mọi người hãy search gg xem đi, mong manh thiệt. Hahaa, sau này cũng có người nào đó trẻ trâu trồng biển hoa hồng để cầu hôn người yêu luôn :v)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.