Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 435:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Cầu Cường Hải bắt tay với ông ta, sau đó rất nhanh đã thả ra.
Anh ta nở nụ cười xa cách: “Xin chào.”
Lão Tân ân cần hỏi: “Nghe nói các vị muốn xem đá thô đỉnh cấp?”
Cầu Cường Hải gật đầu.
Lão Tân nhìn Alen: “Vừa rồi anh đây đã cho tôi xem chứng minh tài sản, cũng đã trả tiền thù lao, bây giờ mọi người muốn xem ngay hay chờ đến cuối?”
Cố Cẩm lên tiếng: “Ngay bây giờ.”
Thân thể An Phượng đã không thể chờ được nữa.
“Được, mời các vị đi theo tôi.”
Lão Tân dẫn bọn họ rời khỏi đại sảnh, đi về phía sau hội trường.
Chỗ đó có rất nhiều người cầm súng canh giữ.
Trong căn phòng rộng lớn có bày gần hai mươi viên đá thô.
Cố Cẩm đi theo Lão Tân vào phòng, bị ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc bên trong làm cho chấn động.
Những viên đá này tỏa ra ánh sáng chói lóa, còn có cả linh khí khiến người ta thấy thoải mái.
Tuy không thể so được với linh khí trong không gian, nhưng giờ phút này cô có một cảm giác nhẹ bẫng như giẫm ở trên đám mây bảy sắc cầu vồng.
An Minh Tế cũng cảm giác được trong này có loại khí tràng khiến cả người cậu thấy thoải mái.
Nhưng cậu không nhìn thấy linh khí và màu sắc tỏa ra từ đá thô.
Lão Tân tỏ ra đắc ý: “Trong này toàn là những viên đá thô đỉnh cấp, bởi vì quá quý giá, không tiện bày ra ngoài, nên chúng tôi chỉ cho những người có năng lực mua xem.”
Cầu Cường Hải chẳng nhìn ra chúng có gì khác nhau nên vẫn luôn im lặng.
Cố Cẩm rất nhanh đã nhắm trúng một viên đá thô có màu xanh lục đồng đều, tỏa ra khí tràng mạnh mẽ được che bởi một miếng vải đỏ.
Màu của nó rất giống Tổ Mẫu Lục, cũng là viên duy nhất tỏa ra ánh sáng màu xanh.
Cô chỉ viên đá kia: “Tại sao lại che nó lại?”
Lão Tân nhìn theo, sau đó ông ta khẽ nhướn mày, nở nụ cười tươi.
“Ánh mắt của cô đây đúng là bất phàm, viên đá thô này chúng tôi không bán cho người ngoài, nó là vật giao dịch cuối cùng trong hội giao dịch hôm nay, sẽ công khai đấu giá, người nào ra giá cao nhất sẽ có được nó.”
An Minh Tế nhìn Cố Cẩm, thấy mắt cô tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trong lòng cậu đã có suy đoán.
Cậu hỏi: “Giá khởi điểm là bao nhiêu?”
Ông ta nói ra một con số rất kinh người.
“Tám trăm ngàn.”
An Minh Tế chẳng thèm chớp mắt đã nói: “Có thể mua nó với giá gấp năm lần không?”
“...” Lão Tân chớp mắt.
Ông ta nghi ngờ thiếu niên có khí tràng mạnh mẽ này chưa nghe rõ lời ông ta, hoặc nghe thiếu một con số không?
“Cậu đây, tôi nói giá khởi điểm của nó là tám trăm ngàn.” Lão Tân không thể không lặp lại.
An Minh Tế híp mắt lườm ông ta: “Có thể mua với giá gấp năm hay không? Nếu ông không quyết định được thì mời ông chủ của ông ra đây.”
Lão Tân nuốt nước bọt.
Tám trăm ngàn đã là một cái giá trên trời rồi.
Gấp năm chính là bốn triệu!
Con số này thật sự là... còn trên trời hơn cả trên trời!
Ông ta lập tức gật đầu, đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho ông chủ.
Lão Tân đi mất, trong căn phòng rộng lớn toàn là người cầm vũ khí canh giữ.
Không bao lâu sau, Lão Tân mang vẻ u sầu bước vào.
Ông ta lắc đầu: “Thật có lỗi, ông chủ chúng tôi không đồng ý, ông ấy kiên quyết muốn đấu giá viên đá thô này.”
Theo ông ta thấy, cho dù hôm nay có đấu giá thì cũng không thể vượt quá con số bốn triệu kia được.
Trong danh sách khách mời hôm nay, không có mấy ai có thể trả được cái giá lớn như thế.
Nhưng ông chủ không đồng ý, ông ta cũng chẳng thể tự quyết định được.
Cố Cẩm cong môi nở nụ cười lạnh.
Xem ra ông chủ này đúng là một kẻ tham lam không biết điểm dừng.
Ông ta thấy họ ra giá không thấp, cho rằng còn có thể có được cái giá cao hơn.
Hôm nay, cô chắc chắn sẽ có được viên đá thô kia.
“Chúng tôi sẽ tham gia đấu thầu.” Cố Cẩm hỏi Lão Tân: “Trừ viên đá kia, những viên đá còn lại có thể mua trực tiếp không?”
Lão Tân: “Được chứ, không biết cô nhìn trúng viên nào?”
Cố Cẩm quay đầu nhìn mấy viên đá có màu sậm nhất, linh khí nồng đậm nhất, khóe môi nở nụ cười sâu xa.
Ông chủ không thức thời, vậy cô chỉ đành dạy ông ta cách làm người thôi.
Có lúc làm người không được quá tham lam, tham thì thâm.
Trừ viên đá có thể ra được Đế Vương Lục, mấy viên còn lại trong phòng cũng có thể cho ra được phỉ thúy quý hiếm.
Nếu chúng nó được cắt ra, giá trị chắc chắn không thấp hơn Đế Vương Lục.
Cố Cẩm nhấc chân đi về phía viên đá gần nhất, vẻ ngoài màu đen tỏa ra ánh sáng đen và đỏ, trông rất thô, nhưng kết cấu lại rắn chắc.
Viên đá này từ trong ra ngoài đa phần là tỏa ra màu đỏ rất đậm, chắc phải chiếm hai phần ba diện tích đá.
Cô chỉ viên đá đó, hỏi: “Viên này bao nhiêu tiền?”
Lão Tân lập tức bước tới, ân cần giới thiệu: “Đừng nhìn viên đá này thô ráp là thế, nhưng nó có vỏ ngoài hoàn chỉnh, kết cấu rắn chắc, theo chuyên gia của chúng tôi kiểm tra, nó rất có khả năng sẽ cho ra phỉ thủy, mua nó tuyệt không lỗ…”
Cố Cẩm không muốn nghe ông ta nói nhiều: “Tôi hỏi giá của nó.”
Lão Tân khựng lại, gượng gạo sờ mũi: “À… năm trăm ngàn.”
“Tôi mua nó!” Cố Cẩm sờ viên đá kia xong thì đi về phía trước.
Lão Tân không dám tin mà chớp mắt.
Hôm nay ông ta gặp vận may gì mà lại có một người mua phóng khoáng vậy chứ.
Chẳng lẽ cuối cùng ông trời cũng không nhìn được cho nên mới gửi họ tới đây?
Vận may của ông ta tới rồi!
Lão Tân kích động tới mặt đỏ bừng, bước nhanh về phía nữ thần may mắn của ông ta.
Cố Cẩm dừng lại trước một viên đá thô to bằng bồn rửa mặt.
Viên đá này tràn đầy linh khí và ánh sáng màu tím.
Đây cũng là một trong những viên cô nhìn trúng.
“Viên này giá bao nhiêu?”
“Bốn trăm năm mươi ngàn!” Lão Tân không dài dòng mà nói thẳng luôn.
“Tôi mua nó.” Cố Cẩm sờ viên đá màu tím xong, lại bước đi tiếp.
Cô đang làm ký hiệu, những viên đá được cô chọn trúng đều có dấu vết và khí tức đặc biệt của cô.
Sau đó, cô lại chọn thêm ba viên nữa.
Năm viên đá thô phỉ thúy, tổng cộng tốn hết hai triệu bốn trăm ngàn của Cố Cẩm.
Anh ta nở nụ cười xa cách: “Xin chào.”
Lão Tân ân cần hỏi: “Nghe nói các vị muốn xem đá thô đỉnh cấp?”
Cầu Cường Hải gật đầu.
Lão Tân nhìn Alen: “Vừa rồi anh đây đã cho tôi xem chứng minh tài sản, cũng đã trả tiền thù lao, bây giờ mọi người muốn xem ngay hay chờ đến cuối?”
Cố Cẩm lên tiếng: “Ngay bây giờ.”
Thân thể An Phượng đã không thể chờ được nữa.
“Được, mời các vị đi theo tôi.”
Lão Tân dẫn bọn họ rời khỏi đại sảnh, đi về phía sau hội trường.
Chỗ đó có rất nhiều người cầm súng canh giữ.
Trong căn phòng rộng lớn có bày gần hai mươi viên đá thô.
Cố Cẩm đi theo Lão Tân vào phòng, bị ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc bên trong làm cho chấn động.
Những viên đá này tỏa ra ánh sáng chói lóa, còn có cả linh khí khiến người ta thấy thoải mái.
Tuy không thể so được với linh khí trong không gian, nhưng giờ phút này cô có một cảm giác nhẹ bẫng như giẫm ở trên đám mây bảy sắc cầu vồng.
An Minh Tế cũng cảm giác được trong này có loại khí tràng khiến cả người cậu thấy thoải mái.
Nhưng cậu không nhìn thấy linh khí và màu sắc tỏa ra từ đá thô.
Lão Tân tỏ ra đắc ý: “Trong này toàn là những viên đá thô đỉnh cấp, bởi vì quá quý giá, không tiện bày ra ngoài, nên chúng tôi chỉ cho những người có năng lực mua xem.”
Cầu Cường Hải chẳng nhìn ra chúng có gì khác nhau nên vẫn luôn im lặng.
Cố Cẩm rất nhanh đã nhắm trúng một viên đá thô có màu xanh lục đồng đều, tỏa ra khí tràng mạnh mẽ được che bởi một miếng vải đỏ.
Màu của nó rất giống Tổ Mẫu Lục, cũng là viên duy nhất tỏa ra ánh sáng màu xanh.
Cô chỉ viên đá kia: “Tại sao lại che nó lại?”
Lão Tân nhìn theo, sau đó ông ta khẽ nhướn mày, nở nụ cười tươi.
“Ánh mắt của cô đây đúng là bất phàm, viên đá thô này chúng tôi không bán cho người ngoài, nó là vật giao dịch cuối cùng trong hội giao dịch hôm nay, sẽ công khai đấu giá, người nào ra giá cao nhất sẽ có được nó.”
An Minh Tế nhìn Cố Cẩm, thấy mắt cô tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trong lòng cậu đã có suy đoán.
Cậu hỏi: “Giá khởi điểm là bao nhiêu?”
Ông ta nói ra một con số rất kinh người.
“Tám trăm ngàn.”
An Minh Tế chẳng thèm chớp mắt đã nói: “Có thể mua nó với giá gấp năm lần không?”
“...” Lão Tân chớp mắt.
Ông ta nghi ngờ thiếu niên có khí tràng mạnh mẽ này chưa nghe rõ lời ông ta, hoặc nghe thiếu một con số không?
“Cậu đây, tôi nói giá khởi điểm của nó là tám trăm ngàn.” Lão Tân không thể không lặp lại.
An Minh Tế híp mắt lườm ông ta: “Có thể mua với giá gấp năm hay không? Nếu ông không quyết định được thì mời ông chủ của ông ra đây.”
Lão Tân nuốt nước bọt.
Tám trăm ngàn đã là một cái giá trên trời rồi.
Gấp năm chính là bốn triệu!
Con số này thật sự là... còn trên trời hơn cả trên trời!
Ông ta lập tức gật đầu, đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho ông chủ.
Lão Tân đi mất, trong căn phòng rộng lớn toàn là người cầm vũ khí canh giữ.
Không bao lâu sau, Lão Tân mang vẻ u sầu bước vào.
Ông ta lắc đầu: “Thật có lỗi, ông chủ chúng tôi không đồng ý, ông ấy kiên quyết muốn đấu giá viên đá thô này.”
Theo ông ta thấy, cho dù hôm nay có đấu giá thì cũng không thể vượt quá con số bốn triệu kia được.
Trong danh sách khách mời hôm nay, không có mấy ai có thể trả được cái giá lớn như thế.
Nhưng ông chủ không đồng ý, ông ta cũng chẳng thể tự quyết định được.
Cố Cẩm cong môi nở nụ cười lạnh.
Xem ra ông chủ này đúng là một kẻ tham lam không biết điểm dừng.
Ông ta thấy họ ra giá không thấp, cho rằng còn có thể có được cái giá cao hơn.
Hôm nay, cô chắc chắn sẽ có được viên đá thô kia.
“Chúng tôi sẽ tham gia đấu thầu.” Cố Cẩm hỏi Lão Tân: “Trừ viên đá kia, những viên đá còn lại có thể mua trực tiếp không?”
Lão Tân: “Được chứ, không biết cô nhìn trúng viên nào?”
Cố Cẩm quay đầu nhìn mấy viên đá có màu sậm nhất, linh khí nồng đậm nhất, khóe môi nở nụ cười sâu xa.
Ông chủ không thức thời, vậy cô chỉ đành dạy ông ta cách làm người thôi.
Có lúc làm người không được quá tham lam, tham thì thâm.
Trừ viên đá có thể ra được Đế Vương Lục, mấy viên còn lại trong phòng cũng có thể cho ra được phỉ thúy quý hiếm.
Nếu chúng nó được cắt ra, giá trị chắc chắn không thấp hơn Đế Vương Lục.
Cố Cẩm nhấc chân đi về phía viên đá gần nhất, vẻ ngoài màu đen tỏa ra ánh sáng đen và đỏ, trông rất thô, nhưng kết cấu lại rắn chắc.
Viên đá này từ trong ra ngoài đa phần là tỏa ra màu đỏ rất đậm, chắc phải chiếm hai phần ba diện tích đá.
Cô chỉ viên đá đó, hỏi: “Viên này bao nhiêu tiền?”
Lão Tân lập tức bước tới, ân cần giới thiệu: “Đừng nhìn viên đá này thô ráp là thế, nhưng nó có vỏ ngoài hoàn chỉnh, kết cấu rắn chắc, theo chuyên gia của chúng tôi kiểm tra, nó rất có khả năng sẽ cho ra phỉ thủy, mua nó tuyệt không lỗ…”
Cố Cẩm không muốn nghe ông ta nói nhiều: “Tôi hỏi giá của nó.”
Lão Tân khựng lại, gượng gạo sờ mũi: “À… năm trăm ngàn.”
“Tôi mua nó!” Cố Cẩm sờ viên đá kia xong thì đi về phía trước.
Lão Tân không dám tin mà chớp mắt.
Hôm nay ông ta gặp vận may gì mà lại có một người mua phóng khoáng vậy chứ.
Chẳng lẽ cuối cùng ông trời cũng không nhìn được cho nên mới gửi họ tới đây?
Vận may của ông ta tới rồi!
Lão Tân kích động tới mặt đỏ bừng, bước nhanh về phía nữ thần may mắn của ông ta.
Cố Cẩm dừng lại trước một viên đá thô to bằng bồn rửa mặt.
Viên đá này tràn đầy linh khí và ánh sáng màu tím.
Đây cũng là một trong những viên cô nhìn trúng.
“Viên này giá bao nhiêu?”
“Bốn trăm năm mươi ngàn!” Lão Tân không dài dòng mà nói thẳng luôn.
“Tôi mua nó.” Cố Cẩm sờ viên đá màu tím xong, lại bước đi tiếp.
Cô đang làm ký hiệu, những viên đá được cô chọn trúng đều có dấu vết và khí tức đặc biệt của cô.
Sau đó, cô lại chọn thêm ba viên nữa.
Năm viên đá thô phỉ thúy, tổng cộng tốn hết hai triệu bốn trăm ngàn của Cố Cẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.