Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 434:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Nếu cô ta đã dám làm, vậy anh ta sẽ cho cô ta biết mùi vị sống không bằng chết thế nào.
“Cô ta sống không nổi tới sáng mai.” Lời An Minh Tế nói cứ như đang khen thời tiết hôm nay không tệ vậy.
Cầu Cường Hải cũng biết Lạc Gia Ni không sống được bao lâu nữa, nhưng anh ta cứ nghĩ cô ta có thể kiên trì thêm được mấy hôm.
Sắc mặt anh ta trầm xuống.
Đúng là hời cho cô ta quá rồi.
An Minh Tế đẩy mắt kính, nhìn vẻ mặt không cam lòng và căm hận của anh ta.
Cậu cười: “Nếu không sống được nữa, không bằng giao cô ta cho người của tôi, để cô ta nếm thử mùi vị của địa ngục trước, sao hả?”
Cầu Cường Hải nhướn mày, không chút do dự gật đầu: “Cầu còn không được.”
An Minh Tế gật đầu, búng tay một cái, rất nhanh Alen và hai thuộc hạ đã xuất hiện.
Cậu hất cằm: “Người bên trong giao cho các anh, nhất định phải kéo dài hơi tàn của cô ta đến khi trời sáng, trong lúc đó đừng có làm ra động tĩnh lớn gì.”
Nếu không sẽ làm ồn tới A Cẩm của cậu.
“Vâng, thiếu chủ.”
Ba người cung kính đáp lời.
An Minh Tế hài lòng gật đầu, phất tay với Cầu Cường Hải: “Anh Hải, tôi về ngủ đây.”
“Đi đi.”
Sau khi nhìn cậu rời đi, Cầu Cường Hải dẫn ba người Alen vào trong.
Thấy sinh vật không nhìn ra giới tính, bốc mùi hôi thối chỉ còn thoi thóp trong phòng, Alen không khỏi nhíu mày lại.
“Ôi chúa ạ! Thiếu chủ đang đùa với chúng ta sao?” Alen đau hết cả đầu.
Sinh vật này sao mà sống được cho tới sáng chứ?
Nếu dùng hình phạt của gia tộc Darwin cho kẻ này, chắc chắn sẽ khiến kẻ này chết nhanh hơn thôi.
Anh ta nghi ngờ thiếu chủ đang giày vò họ chứ không phải giày vò sinh vật này.
Hai thuộc hạ sau lưng anh ta cũng nhíu mày.
Cầu Cường Hải nghe hiểu tiếng Ý, anh ta cảm thấy rất hứng thú với lời của Alen, cũng rất mong chờ thủ đoạn của gia tộc Darwin.
Cầu Cường Hải nhìn Lạc Gia Ni nằm trong một góc nhà, quần áo trên người không thể dùng từ bẩn thỉu tán loạn để hình dung được nữa, mặt anh ta lóe lên sát ý.
Nếu không cho cô ta nếm thử cảm giác tới địa ngục trước khi chết thì không thể khiến lòng người sung sướng được.
Bây giờ anh ta đang vô cùng hối hận khi lúc đầu không giết cô ta luôn.
…
Đêm ấy, Cố Cẩm ngủ rất ngon.
Sau khi tỉnh giấc vì tiếng hét thảm đêm qua, cô đã không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác.
Cô không hề biết đêm qua Lạc Gia Ni đã phải chịu giày vò đáng sợ thế nào, cuối cùng chết một cách dữ tợn ra sao.
Cũng không biết nhóm người Alen cả thân lẫn tâm đều vô cùng mệt mỏi.
Cuối cùng họ vẫn hoàn thành mệnh lệnh của thiếu chủ.
Để Lạc Gia Ni trút hơi thở cuối cùng sau khi trời sáng.
Alen vô cùng may mắn mình là dị năng giả hắc ám, nếu không nhiệm vụ này đã thất bại rồi.
Cầu Cường Hải, An Minh Tế, Cố Cẩm ăn sáng xong thì tới hội giao dịch.
…
Kinh Thành.
Lỗ Khánh vội vã giục A Mân thu dọn đồ đạc.
Hôm nay họ sẽ bay tới Nam Miến quay phim.
Tối qua nhóm đạo diễn Trình đã tới nơi trước, bởi vì A Mân có lịch trình khác nên bây giờ họ phải nhanh chóng qua đó, nếu không sẽ phải chịu cơn giận của đạo diễn Trình.
“Tới đây!” Giọng điệu không tình nguyện của A Mân vang lên.
Trong lòng A Mân rất ghét khi phải về Nam Miến, trước đây cô ấy đã lén trốn từ nơi đó tới đây.
Bây giờ về lại chốn cũ, trong đầu cô ấy có rất nhiều ký ức không muốn nhớ lại.
Bác sĩ như người thân, thôn dân tốt bụng đã chết thê thảm vì bạo loạn.
Cô sợ hãi màu máu, cũng không muốn nhớ lại những lời dặn dò của bác sĩ trước khi chết.
Cho dù không muốn, nhưng việc quay phim không thể lỡ dở.
A Mân chậm chạp thu dọn xong hành lý, đi tới sân bay với Lỗ Khánh.
...
Nam Miến.
Hội giao dịch phỉ thủy.
An Minh Tế, Cố Cẩm, Cầu Cường Hải và nhóm Alen, trợ lý tới nơi.
Hôm nay là phiên giao dịch đầu tiên, có rất nhiều người đã tới từ trước.
Cầu Cường Hải nhìn đám đông đang tụ tập, cười khẽ: “Đổ thạch, một đao nghèo một đao giàu, có được ngọc là phất lên trong một đêm, nhưng đa số đều thất bại cả, cược mười thua chín, thê thảm không nỡ nhìn.”
“Đúng là thế.” Cố Cẩm rất tán đồng câu này.
Bọn họ đi dạo một vòng nơi đây.
Vì năng lực nên Cố Cẩm có thể nhìn ra bên trong đá thô có ngọc hay là không.
Đá thô có ngọc sẽ tỏa ra ánh sáng tương ứng với màu ngọc.
Có đá thì tỏa ánh sáng nhàn nhạt, có đá thì lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Thế nhưng không có viên đá nào có Đế Vương Lục Hoàng gia họ muốn tìm.
“Không phải bảo ở hội giao dịch sẽ có đá thô có phỉ thúy quý hiếm à? Chỉ vậy thôi sao?” Cố Cẩm thất vọng hỏi.
Cầu Cường Hải nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ: “Tôi không biết nơi này có Đế Vương Lục hai người cần không, nhưng trên hội giao dịch này có những lô đá thô đỉnh cấp không bày ra với bên ngoài, chỉ có người mua có thành ý mới được thấy. Muốn nhìn những viên đá thô đó thì phải tìm người phụ trách nơi này, bọn họ sẽ chứng minh tài sản chúng ta, xem chúng ta có tư cách mua những viên đá đó không. Đúng rồi, còn phải trả một số tiền thù lao hậu hĩnh thì mới được xem.”
“Còn có kiểu này nữa?” Cố Cẩm không hề biết gì.
An Minh Tế cũng lần đầu tiên nghe, cậu nháy mắt với Alen.
Alen lập tức tìm kiếm khắp một vòng, sau đó dừng lại trên một người đàn ông trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh.
Khi họ đi vào, ông ta liên tục tiếp đón mấy đoàn khách, vừa nhìn cách ăn mặc liền biết kẻ có tiền.
Alen nói nhỏ vào tai An Minh Tế mấy câu rồi đi về phía người đàn ông trung niên kia.
Ba người Cố Cẩm nhìn Alen đi tới nói chuyện với ông ta, một lúc sau, ông ta nhìn về phía họ, thậm chí còn cung kính gật đầu.
Tiếp đến, ông ta đưa Alen rời khỏi.
Rất nhanh, hai người lại xuất hiện, đi về phía nhóm An Minh Tế.
Alen trở về đứng sau lưng thiếu chủ, người đàn ông lập tức hiểu thiếu niên đứng trước anh ta là người có quyền nhất ở đây.
Ông ta không mạo phạm giơ tay bắt tay với An Minh Tế mà là để tay trước mặt cả ba người.
Ông ta khách sáo nói: “Xin chào, tôi là người phụ trách hội giao dịch hôm nay, họ Tân, mọi người có thể gọi tôi là Lão Tân.”
“Cô ta sống không nổi tới sáng mai.” Lời An Minh Tế nói cứ như đang khen thời tiết hôm nay không tệ vậy.
Cầu Cường Hải cũng biết Lạc Gia Ni không sống được bao lâu nữa, nhưng anh ta cứ nghĩ cô ta có thể kiên trì thêm được mấy hôm.
Sắc mặt anh ta trầm xuống.
Đúng là hời cho cô ta quá rồi.
An Minh Tế đẩy mắt kính, nhìn vẻ mặt không cam lòng và căm hận của anh ta.
Cậu cười: “Nếu không sống được nữa, không bằng giao cô ta cho người của tôi, để cô ta nếm thử mùi vị của địa ngục trước, sao hả?”
Cầu Cường Hải nhướn mày, không chút do dự gật đầu: “Cầu còn không được.”
An Minh Tế gật đầu, búng tay một cái, rất nhanh Alen và hai thuộc hạ đã xuất hiện.
Cậu hất cằm: “Người bên trong giao cho các anh, nhất định phải kéo dài hơi tàn của cô ta đến khi trời sáng, trong lúc đó đừng có làm ra động tĩnh lớn gì.”
Nếu không sẽ làm ồn tới A Cẩm của cậu.
“Vâng, thiếu chủ.”
Ba người cung kính đáp lời.
An Minh Tế hài lòng gật đầu, phất tay với Cầu Cường Hải: “Anh Hải, tôi về ngủ đây.”
“Đi đi.”
Sau khi nhìn cậu rời đi, Cầu Cường Hải dẫn ba người Alen vào trong.
Thấy sinh vật không nhìn ra giới tính, bốc mùi hôi thối chỉ còn thoi thóp trong phòng, Alen không khỏi nhíu mày lại.
“Ôi chúa ạ! Thiếu chủ đang đùa với chúng ta sao?” Alen đau hết cả đầu.
Sinh vật này sao mà sống được cho tới sáng chứ?
Nếu dùng hình phạt của gia tộc Darwin cho kẻ này, chắc chắn sẽ khiến kẻ này chết nhanh hơn thôi.
Anh ta nghi ngờ thiếu chủ đang giày vò họ chứ không phải giày vò sinh vật này.
Hai thuộc hạ sau lưng anh ta cũng nhíu mày.
Cầu Cường Hải nghe hiểu tiếng Ý, anh ta cảm thấy rất hứng thú với lời của Alen, cũng rất mong chờ thủ đoạn của gia tộc Darwin.
Cầu Cường Hải nhìn Lạc Gia Ni nằm trong một góc nhà, quần áo trên người không thể dùng từ bẩn thỉu tán loạn để hình dung được nữa, mặt anh ta lóe lên sát ý.
Nếu không cho cô ta nếm thử cảm giác tới địa ngục trước khi chết thì không thể khiến lòng người sung sướng được.
Bây giờ anh ta đang vô cùng hối hận khi lúc đầu không giết cô ta luôn.
…
Đêm ấy, Cố Cẩm ngủ rất ngon.
Sau khi tỉnh giấc vì tiếng hét thảm đêm qua, cô đã không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác.
Cô không hề biết đêm qua Lạc Gia Ni đã phải chịu giày vò đáng sợ thế nào, cuối cùng chết một cách dữ tợn ra sao.
Cũng không biết nhóm người Alen cả thân lẫn tâm đều vô cùng mệt mỏi.
Cuối cùng họ vẫn hoàn thành mệnh lệnh của thiếu chủ.
Để Lạc Gia Ni trút hơi thở cuối cùng sau khi trời sáng.
Alen vô cùng may mắn mình là dị năng giả hắc ám, nếu không nhiệm vụ này đã thất bại rồi.
Cầu Cường Hải, An Minh Tế, Cố Cẩm ăn sáng xong thì tới hội giao dịch.
…
Kinh Thành.
Lỗ Khánh vội vã giục A Mân thu dọn đồ đạc.
Hôm nay họ sẽ bay tới Nam Miến quay phim.
Tối qua nhóm đạo diễn Trình đã tới nơi trước, bởi vì A Mân có lịch trình khác nên bây giờ họ phải nhanh chóng qua đó, nếu không sẽ phải chịu cơn giận của đạo diễn Trình.
“Tới đây!” Giọng điệu không tình nguyện của A Mân vang lên.
Trong lòng A Mân rất ghét khi phải về Nam Miến, trước đây cô ấy đã lén trốn từ nơi đó tới đây.
Bây giờ về lại chốn cũ, trong đầu cô ấy có rất nhiều ký ức không muốn nhớ lại.
Bác sĩ như người thân, thôn dân tốt bụng đã chết thê thảm vì bạo loạn.
Cô sợ hãi màu máu, cũng không muốn nhớ lại những lời dặn dò của bác sĩ trước khi chết.
Cho dù không muốn, nhưng việc quay phim không thể lỡ dở.
A Mân chậm chạp thu dọn xong hành lý, đi tới sân bay với Lỗ Khánh.
...
Nam Miến.
Hội giao dịch phỉ thủy.
An Minh Tế, Cố Cẩm, Cầu Cường Hải và nhóm Alen, trợ lý tới nơi.
Hôm nay là phiên giao dịch đầu tiên, có rất nhiều người đã tới từ trước.
Cầu Cường Hải nhìn đám đông đang tụ tập, cười khẽ: “Đổ thạch, một đao nghèo một đao giàu, có được ngọc là phất lên trong một đêm, nhưng đa số đều thất bại cả, cược mười thua chín, thê thảm không nỡ nhìn.”
“Đúng là thế.” Cố Cẩm rất tán đồng câu này.
Bọn họ đi dạo một vòng nơi đây.
Vì năng lực nên Cố Cẩm có thể nhìn ra bên trong đá thô có ngọc hay là không.
Đá thô có ngọc sẽ tỏa ra ánh sáng tương ứng với màu ngọc.
Có đá thì tỏa ánh sáng nhàn nhạt, có đá thì lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Thế nhưng không có viên đá nào có Đế Vương Lục Hoàng gia họ muốn tìm.
“Không phải bảo ở hội giao dịch sẽ có đá thô có phỉ thúy quý hiếm à? Chỉ vậy thôi sao?” Cố Cẩm thất vọng hỏi.
Cầu Cường Hải nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ: “Tôi không biết nơi này có Đế Vương Lục hai người cần không, nhưng trên hội giao dịch này có những lô đá thô đỉnh cấp không bày ra với bên ngoài, chỉ có người mua có thành ý mới được thấy. Muốn nhìn những viên đá thô đó thì phải tìm người phụ trách nơi này, bọn họ sẽ chứng minh tài sản chúng ta, xem chúng ta có tư cách mua những viên đá đó không. Đúng rồi, còn phải trả một số tiền thù lao hậu hĩnh thì mới được xem.”
“Còn có kiểu này nữa?” Cố Cẩm không hề biết gì.
An Minh Tế cũng lần đầu tiên nghe, cậu nháy mắt với Alen.
Alen lập tức tìm kiếm khắp một vòng, sau đó dừng lại trên một người đàn ông trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh.
Khi họ đi vào, ông ta liên tục tiếp đón mấy đoàn khách, vừa nhìn cách ăn mặc liền biết kẻ có tiền.
Alen nói nhỏ vào tai An Minh Tế mấy câu rồi đi về phía người đàn ông trung niên kia.
Ba người Cố Cẩm nhìn Alen đi tới nói chuyện với ông ta, một lúc sau, ông ta nhìn về phía họ, thậm chí còn cung kính gật đầu.
Tiếp đến, ông ta đưa Alen rời khỏi.
Rất nhanh, hai người lại xuất hiện, đi về phía nhóm An Minh Tế.
Alen trở về đứng sau lưng thiếu chủ, người đàn ông lập tức hiểu thiếu niên đứng trước anh ta là người có quyền nhất ở đây.
Ông ta không mạo phạm giơ tay bắt tay với An Minh Tế mà là để tay trước mặt cả ba người.
Ông ta khách sáo nói: “Xin chào, tôi là người phụ trách hội giao dịch hôm nay, họ Tân, mọi người có thể gọi tôi là Lão Tân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.