Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 438:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
“Đi thôi, đói rồi.” An Minh Tế nói.
Cậu không thèm để ý đám người kia, có Alen ở đây, cậu không cần phải quan tâm những chuyện này.
“Đi thôi.”
Cố Cẩm đi tới muốn ôm vai cậu, nhưng cậu cao hơn cô không chỉ một cái đầu.
Thiếu niên nhìn vẻ mặt tiếc nuối của cô, nắm lấy tay cô.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, vô cùng khắng khít.
Ba người không đi xa, họ ăn cơm ở một cửa hàng cạnh đó.
Ăn được một nửa, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô và tiếng súng dày đặc.
“A a a a!”
“Pằng pằng pằng!!”
Ngoài tiếng súng còn có cả tiếng hết thảm thiết.
Những người trong nhà hàng đều đã quen với cảnh này, cả đám người chạy về phía cánh cửa phía sau nhà hàng như ong vỡ tổ.
Nam Miến là một nơi vô cùng hỗn loạn, người tới nơi này đều phải có cách tự bảo vệ mình, nếu không đen đủi chút là mất mạng như chơi.
Nhóm người Alen lập tức đứng dậy, bọn họ vây quanh ba người An Minh Tế, Cố Cẩm và Cầu Cường Hải.
Đồng thời họ rút vũ khí ra, nhắm về phía cửa nhà hàng.
Một nhóm người bịt mặt bằng khăn đen xông vào.
Đám người này trông chẳng khác gì thổ phỉ, quanh người tỏa ra làn khói màu đen, rõ ràng là đã dính máu người.
Trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại nhóm Cố Cẩm vẫn ngồi.
Nhóm người bịt mặt xông vào chĩa súng về phía họ.
Alen đâu phải kẻ tầm thường, lúc nhóm người bịt khăn đen kia mở chốt súng, anh ta đã chủ động tấn công.
“Pằng!”
Sau khi Alen nổ súng, một người đàn ông cao lớn ngã xuống.
Tiếng súng vang lên như một tín hiệu.
Nhóm người sau lưng Alen nhanh chóng tấn công.
“Pằng pằng pằng!!”
Tiếng súng liên tục vang lên, nhóm người xông vào kia đã bị xử lý chỉ trong chớp mắt.
Mùi máu tươi tỏa ra xung quanh, có một số người lớn gan đứng xem sợ tới nỗi nhũn cả chân.
Bởi vì cảnh này quá mức chấn động.
Nếu họ nhớ không lầm thì những kẻ bịt khăn đen này là thế lực nổi tiếng ở địa phương.
Cảnh tượng như ngày hôm nay bình thường như cơm bữa, cứ vài ba ngày lại xuất hiện một lần, nhưng thất bại thảm hại như thế này thì đúng là chưa thấy bao giờ.
Cố Cẩm đặt đũa xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không vui, mày nhíu lại thật chặt.
Mùi máu tanh gay mũi khiến người ta thấy chán ghét.
Đang ăn cơm dở tự dưng có một đám người không có mắt xông vào, thực sự bực bội vô cùng.
An Minh Tế không thèm nhìn về phía cửa lấy một cái.
Cậu nhìn Cố Cẩm, khẽ mím môi, ánh sáng trong mắt tối xuống.
“Alen, đi điều tra xem ai tặng món lễ bạc như vậy rồi đáp trả gấp đôi.”
Kẻ làm A Cẩm của cậu không vui sẽ phải trả giá.
“Vâng, thiếu chủ!” Alen trả lời, dẫn mấy thuộc hạ rời đi.
Cầu Cường Hải châm một điếu thuốc với tâm trạng tốt, anh ta nhìn Cố Cẩm và An Minh Tế, mỉm cười.
“Cơm chắc không ăn nổi nữa rồi, chỗ này cách chỗ ở của tôi tầm hai tiếng cả đi và về, hay chúng ta về ăn nhé?”
Cố Cẩm ngẩng đầu: “Khi nào bắt đầu đấu giá?”
“Lão Tân nói chắc tầm sáu giờ tối, còn bốn tiếng nữa.”
Cố Cẩm còn chưa nói gì, An Minh Tế đã đứng dậy, cậu cầm lấy áo khoác trên ghế, nói: “Về ăn đi.”
Nói rồi, cậu khoác áo trong tay lên người cô. Cố Cẩm kéo chặt áo trên người. Cô nhìn An Minh Tế, gật đầu.
Một nhóm người rời khỏi nhà hàng.
Lúc đi tới cửa, máu đỏ chảy đầy đất, thi thể khắp mọi nơi.
Ông chủ nhà hàng xuất hiện, thấy họ cũng không dám ngăn cản.
Trợ lý Cầu Cường Hải lấy ra một xấp tiền đưa cho ông chủ.
“Chút tâm ý nho nhỏ thôi.”
Ông chủ nhận lấy bằng hai tay, nói cũng không lưu loát.
Trợ lý không hiểu ông ta nói gì, anh ta đáp trả bằng một nụ cười lễ độ rồi đuổi theo ông chủ.
…
Nam Miến.
‘Làm phụ nữ phải kiên cường’ quay phim ở nơi này.
Lỗ Khánh và A Mân vừa tới đã bị giục đi thay đồ và trang điểm.
Hôm nay có rất nhiều cảnh quay.
Trong kịch bản, đây là một nước nhỏ bị bom san thành bình địa.
Ba nữ chính trong phim sẽ trốn thoát khỏi đây, sau đó bắt đầu trải qua cuộc đời không bình phàm của mình.
A Mân thay đồ xong, đi ra khỏi phòng thay đồ đơn sơ, bên ngoài, Lâm Lang đang nghe đạo diễn Trình chỉ đạo cảnh quay.
Bên cạnh họ có một cô gái xa lạ mặc trang phục quay phim.
Người này là một trong những nữ chính của bộ phim này sau khi Tống Nhân Nhân đi.
“A Mân, cô qua đây!” Đạo diễn Trình vẫy tay với cô ấy.
A Mân đi qua, Trình Thế Ân liền nói về cảnh quay với họ.
Để hiệu quả được chân thực hơn, tí nữa ba người họ sẽ phải trèo lên đường núi phía trước. Hơn nữa không thể xảy ra bất cứ sai sót gì, nếu không sẽ phải quay lại từ đầu, rất lãng phí thời gian.
Trình Thế Ân nói xong, đoàn phim chuẩn bị bắt đầu quay.
Còn phía Cố Cẩm, An Minh Tế và Cầu Cường Hải thì đã về tới biển hoa cát cánh.
Vì tiết kiệm thời gian, nên trên đường về, trợ lý đã gọi điện bảo người chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn trước.
Sau khi cơm no rượu say, ba người nghỉ ngơi một lúc, lại bắt đầu đi tới hội giao dịch.
Lần này họ đi không hề thuận lợi.
Bọn họ lại một lần nữa gặp sự tấn công của đám người bịt mặt.
Thậm chí những người đó còn dùng vũ khí hạng nặng.
Không tiếc giá nào tấn công họ, nhóm người Cố Cẩm biết rõ chúng có ý đồ gì.
Chắc chắn bọn chúng nhắm đến mấy viên phỉ thúy được cắt ra buổi sáng kia, mấy viên đó viên nào cũng có giá trị liên thành cả.
Cố Cẩm tốn hai triệu bốn trăm nghìn mua năm viên đá thô, mà giá trị phỉ thúy cắt ra được không chỉ gấp chục lần giá cũ, đó là phỉ thúy cực phẩm ngàn vàng khó cầu.
Mục đích của nhóm bịt mặt kia chính là tiền.
Tiếc rằng chúng chọn sai người.
Cậu không thèm để ý đám người kia, có Alen ở đây, cậu không cần phải quan tâm những chuyện này.
“Đi thôi.”
Cố Cẩm đi tới muốn ôm vai cậu, nhưng cậu cao hơn cô không chỉ một cái đầu.
Thiếu niên nhìn vẻ mặt tiếc nuối của cô, nắm lấy tay cô.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, vô cùng khắng khít.
Ba người không đi xa, họ ăn cơm ở một cửa hàng cạnh đó.
Ăn được một nửa, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô và tiếng súng dày đặc.
“A a a a!”
“Pằng pằng pằng!!”
Ngoài tiếng súng còn có cả tiếng hết thảm thiết.
Những người trong nhà hàng đều đã quen với cảnh này, cả đám người chạy về phía cánh cửa phía sau nhà hàng như ong vỡ tổ.
Nam Miến là một nơi vô cùng hỗn loạn, người tới nơi này đều phải có cách tự bảo vệ mình, nếu không đen đủi chút là mất mạng như chơi.
Nhóm người Alen lập tức đứng dậy, bọn họ vây quanh ba người An Minh Tế, Cố Cẩm và Cầu Cường Hải.
Đồng thời họ rút vũ khí ra, nhắm về phía cửa nhà hàng.
Một nhóm người bịt mặt bằng khăn đen xông vào.
Đám người này trông chẳng khác gì thổ phỉ, quanh người tỏa ra làn khói màu đen, rõ ràng là đã dính máu người.
Trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại nhóm Cố Cẩm vẫn ngồi.
Nhóm người bịt mặt xông vào chĩa súng về phía họ.
Alen đâu phải kẻ tầm thường, lúc nhóm người bịt khăn đen kia mở chốt súng, anh ta đã chủ động tấn công.
“Pằng!”
Sau khi Alen nổ súng, một người đàn ông cao lớn ngã xuống.
Tiếng súng vang lên như một tín hiệu.
Nhóm người sau lưng Alen nhanh chóng tấn công.
“Pằng pằng pằng!!”
Tiếng súng liên tục vang lên, nhóm người xông vào kia đã bị xử lý chỉ trong chớp mắt.
Mùi máu tươi tỏa ra xung quanh, có một số người lớn gan đứng xem sợ tới nỗi nhũn cả chân.
Bởi vì cảnh này quá mức chấn động.
Nếu họ nhớ không lầm thì những kẻ bịt khăn đen này là thế lực nổi tiếng ở địa phương.
Cảnh tượng như ngày hôm nay bình thường như cơm bữa, cứ vài ba ngày lại xuất hiện một lần, nhưng thất bại thảm hại như thế này thì đúng là chưa thấy bao giờ.
Cố Cẩm đặt đũa xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không vui, mày nhíu lại thật chặt.
Mùi máu tanh gay mũi khiến người ta thấy chán ghét.
Đang ăn cơm dở tự dưng có một đám người không có mắt xông vào, thực sự bực bội vô cùng.
An Minh Tế không thèm nhìn về phía cửa lấy một cái.
Cậu nhìn Cố Cẩm, khẽ mím môi, ánh sáng trong mắt tối xuống.
“Alen, đi điều tra xem ai tặng món lễ bạc như vậy rồi đáp trả gấp đôi.”
Kẻ làm A Cẩm của cậu không vui sẽ phải trả giá.
“Vâng, thiếu chủ!” Alen trả lời, dẫn mấy thuộc hạ rời đi.
Cầu Cường Hải châm một điếu thuốc với tâm trạng tốt, anh ta nhìn Cố Cẩm và An Minh Tế, mỉm cười.
“Cơm chắc không ăn nổi nữa rồi, chỗ này cách chỗ ở của tôi tầm hai tiếng cả đi và về, hay chúng ta về ăn nhé?”
Cố Cẩm ngẩng đầu: “Khi nào bắt đầu đấu giá?”
“Lão Tân nói chắc tầm sáu giờ tối, còn bốn tiếng nữa.”
Cố Cẩm còn chưa nói gì, An Minh Tế đã đứng dậy, cậu cầm lấy áo khoác trên ghế, nói: “Về ăn đi.”
Nói rồi, cậu khoác áo trong tay lên người cô. Cố Cẩm kéo chặt áo trên người. Cô nhìn An Minh Tế, gật đầu.
Một nhóm người rời khỏi nhà hàng.
Lúc đi tới cửa, máu đỏ chảy đầy đất, thi thể khắp mọi nơi.
Ông chủ nhà hàng xuất hiện, thấy họ cũng không dám ngăn cản.
Trợ lý Cầu Cường Hải lấy ra một xấp tiền đưa cho ông chủ.
“Chút tâm ý nho nhỏ thôi.”
Ông chủ nhận lấy bằng hai tay, nói cũng không lưu loát.
Trợ lý không hiểu ông ta nói gì, anh ta đáp trả bằng một nụ cười lễ độ rồi đuổi theo ông chủ.
…
Nam Miến.
‘Làm phụ nữ phải kiên cường’ quay phim ở nơi này.
Lỗ Khánh và A Mân vừa tới đã bị giục đi thay đồ và trang điểm.
Hôm nay có rất nhiều cảnh quay.
Trong kịch bản, đây là một nước nhỏ bị bom san thành bình địa.
Ba nữ chính trong phim sẽ trốn thoát khỏi đây, sau đó bắt đầu trải qua cuộc đời không bình phàm của mình.
A Mân thay đồ xong, đi ra khỏi phòng thay đồ đơn sơ, bên ngoài, Lâm Lang đang nghe đạo diễn Trình chỉ đạo cảnh quay.
Bên cạnh họ có một cô gái xa lạ mặc trang phục quay phim.
Người này là một trong những nữ chính của bộ phim này sau khi Tống Nhân Nhân đi.
“A Mân, cô qua đây!” Đạo diễn Trình vẫy tay với cô ấy.
A Mân đi qua, Trình Thế Ân liền nói về cảnh quay với họ.
Để hiệu quả được chân thực hơn, tí nữa ba người họ sẽ phải trèo lên đường núi phía trước. Hơn nữa không thể xảy ra bất cứ sai sót gì, nếu không sẽ phải quay lại từ đầu, rất lãng phí thời gian.
Trình Thế Ân nói xong, đoàn phim chuẩn bị bắt đầu quay.
Còn phía Cố Cẩm, An Minh Tế và Cầu Cường Hải thì đã về tới biển hoa cát cánh.
Vì tiết kiệm thời gian, nên trên đường về, trợ lý đã gọi điện bảo người chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn trước.
Sau khi cơm no rượu say, ba người nghỉ ngơi một lúc, lại bắt đầu đi tới hội giao dịch.
Lần này họ đi không hề thuận lợi.
Bọn họ lại một lần nữa gặp sự tấn công của đám người bịt mặt.
Thậm chí những người đó còn dùng vũ khí hạng nặng.
Không tiếc giá nào tấn công họ, nhóm người Cố Cẩm biết rõ chúng có ý đồ gì.
Chắc chắn bọn chúng nhắm đến mấy viên phỉ thúy được cắt ra buổi sáng kia, mấy viên đó viên nào cũng có giá trị liên thành cả.
Cố Cẩm tốn hai triệu bốn trăm nghìn mua năm viên đá thô, mà giá trị phỉ thúy cắt ra được không chỉ gấp chục lần giá cũ, đó là phỉ thúy cực phẩm ngàn vàng khó cầu.
Mục đích của nhóm bịt mặt kia chính là tiền.
Tiếc rằng chúng chọn sai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.