Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 439:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Đám người bịt mặt vừa thấy nhóm Cố Cẩm đã trực tiếp nổ pháo.
Pháo bọn chúng dùng là pháo làm bằng đất đơn giản, uy lực yếu.
Alen dẫn thuộc hạ đứng trước mấy chiếc xe việt dã, có một loại sức mạnh vô hình ngăn chặn đạn bay tới.
Đặc điểm lớn nhất của dị năng giả hắc ám chính là thôn phệ.
Alen dẫn đầu giải phóng sức mạnh thôn phệ của mình.
Xung quanh anh ta tràn ra luồng khí màu đen, cứ như sứ giả tới từ địa ngục, khí tràng vô cùng khủng bố âm trầm.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đạn pháo bay về phía Alen bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Đạn pháo chạm vào luồng khí màu đen và kỳ tích đã xảy ra.
Sau khi nhiễm sức mạnh thôn phệ, thế mà đạn pháo lại chầm chậm tan chảy, cuối cùng nó biến mất trong không trung.
Đám người bịt mặt chấn kinh, bọn họ trở nên hoảng hốt, có người đã nổ súng trong bầu không khí căng thẳng này.
Đám thuộc hạ xung quanh Alen lần lượt đánh trả.
Cho dù đám người bịt mặt này nhiều hơn trước đó gấp mấy lần, nhưng chúng vẫn bị nhóm Alen giải quyết dễ dàng.
An Minh Tế đã xuống xe từ lâu, cậu đứng trước xe, lạnh lùng liếc nhìn.
Dưới đất có vô số thi thể, cậu lạnh lùng nói: “Alen…”
“Thiếu chủ!” Alen lập tức quay người hành lễ.
“Tôi bảo anh đi điều tra đám người này, kết quả thế nào?”
Alen cung kính trả lời: “Bọn họ là thế lực độc ác có tiếng ở đây, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, hôm nay chúng nhắm vào chúng ta là vì mấy viên phỉ thúy của cô Cố, chúng tôi còn điều tra được họ đã ra lệnh đuổi cùng giết tận, bắt buộc phải để chúng ta nằm lại nơi này.”
“Gan chó lớn lắm!” An Minh Tế cười khẩy.
Cố Cẩm đã nghe thấy hết đoạn đối thoại giữa hai người.
Cô dịch sang vị trí cạnh cửa sổ, hạ kính xuống, nở nụ cười ngây thơ vô hại.
“Tôi nhớ lúc chúng ta đến, trên máy bay có hai loại vũ khí hạng nặng, nếu đám người này thích tập kích, không bằng chúng ta cũng để chúng nếm thử cảm giác đó đi.”
Khi Cố Cẩm mở miệng, vẻ mặt lạnh như băng của An Minh Tế lập tức biến thành sự cưng chiều và ấm áp.
Cậu nghiêng đầu: “A Cẩm thật thông minh.”
Cố Cẩm dịu dàng đáp: “Đây gọi là có qua có lại.”
Từ trước tới nay An Minh Tế luôn cho rằng Cố Cẩm nói gì cũng đúng, tất nhiên lần này cậu cũng không phản bác.
An Minh Tế ra lệnh cho Alen, bảo anh ta lập tức dẫn người tấn công hang hổ của đám bịt mặt, trước đó chúng đã đối xử với ta thế nào thì ta đáp trả thế ấy.
“Vâng, thiếu chủ.”
Lần này có mấy chục dị năng giả của gia tộc Darwin theo tới, Alen dẫn đi một nửa trong số đó.
An Minh Tế, Cố Cẩm và Cầu Cường Hải tiếp tục đi tới hội giao dịch.
Khi họ đến, buổi đấu giá cũng vừa bắt đầu.
Bởi vì buổi sáng nhóm Cố Cẩm đã tạo ra chấn động lớn, nên khi họ xuất hiện, rất nhiều người đã chú ý tới.
Trong đó có vài đôi mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Dường như là không dám tin vì họ còn có thể xuất hiện.
An Minh Tế theo Cố Cẩm đi vào, nhìn thấy hết ánh mắt kinh ngạc của những người này.
Cậu vẫy tay với thuộc hạ sau lưng, dặn dò mấy câu, sau đó nhấc chân ngồi vào chỗ được chuẩn bị cho họ.
MC trên sân khấu nói: “Chào mừng các vị khách quý tới hội giao dịch đá quý lần thứ XX của chúng tôi, bây giờ thứ được đưa lên là viên đá thô phỉ thúy đỉnh cao năm nay, cũng là viên đá cuối cùng…”
Mọi người nhìn về phía viên đá to bằng người trưởng thành được sáu nhân viên khiêng tới.
Đây chính là viên đá mà Cố Cẩm nhìn trúng.
Lúc này nó không còn bị che lại bằng vải đỏ nữa, mà hoàn toàn để lộ ra hình dáng thô ráp, đường vân rõ ràng.
“Giá khởi điểm của viên đá này là tám trăm nghìn…”
“Cô này ra giá trám trăm mười nghìn, tám trăm hai mươi nghìn… Tám trăm sáu mươi nghìn…”
Hội giao dịch bắt đầu có người đấu giá.
MC bắt đầu đọc giá mà người bên dưới giơ lên.
Cố Cẩm không hề giơ biển, cô biết vẫn còn rất nhiều người muốn đấu giá.
“Chín trăm sáu mươi, còn ai không? Chín trăm bảy mươi…”
“Chín trăm chín mươi… Một triệu!”
Thế mà rất nhanh đã đấu giá lên tận một triệu.
Cố Cẩm vẫn không có động tĩnh gì.
Khóe mắt cô hờ hững liếc về phía cách đó không xa, có mấy người đàn ông dù là diện mạo hay cách ăn mặc thì đều có thể nhận ra đó là dị năng giả của gia tộc Darwin đang âm thầm áp giải mấy người rời đi.
Hình như họ tỏa ra dị năng của mình, khiến những người kia có miệng nhưng không thể nói, chỉ biết đờ đẫn theo họ rời khỏi hội trường như con rối.
Cố Cẩm nghiêng đầu nhìn thiếu niên.
Cậu tỏ ra vô tội, cong môi nở nụ cười dịu dàng.
“A Cẩm không giơ biển lên à?”
Cố Cẩm khẽ gõ tấm biển trong tay, hời hợt trả lời: “Chờ thêm chút nữa, bây giờ người giơ biển quá nhiều, không cần thiết phải tham gia.”
An Minh Tế cúi đầu lại gần tai cô, khẽ nói: “Ừm, đã một triệu hai trăm ngàn rồi, xem ra viên đá trên kia đúng là con át chủ bài lớn nhất hôm nay.”
Giọng thiếu niên dịu dàng dễ nghe, như một cơn gió mát chiều tà khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Cũng chưa chắc có thể bán với cái giá trước đó của chúng ta.” Cố Cẩm khẳng định.
Vừa nói cô vừa đẩy đầu An Minh Tế ra.
Sau đó khẽ sờ vành tai mình.
Không biết tại sao mà cô cảm thấy bên tai đó hơi ngưa ngứa.
An Minh Tế nhìn rõ động tác của cô.
Cậu giơ tay chạm vào vành tai cô một cách thân mật: “Sao vậy? Có phải nóng quá không? Tai A Cẩm có hơi đỏ.”
Cố Cẩm cảm thấy tai càng nóng hơn.
Cô lấy tay thiếu niên ra khỏi tai mình, nói một cách ngượng ngùng: “Đừng nghịch.”
“Hai người nói thầm gì thế? Giá một triệu tám trăm rồi, nếu hai người còn không giơ biển, cẩn thận viên đá kia rơi vào tay người khác đấy, khi ấy đừng có hối hận nhé.”
Vào lúc An Minh Tế chuẩn bị có động tác tiếp theo, Cầu Cường Hải bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Trên sân khấu đã sắp đấu giá đến hai triệu tệ.
Có điều, Cố Cẩm vẫn không có hành động gì.
Pháo bọn chúng dùng là pháo làm bằng đất đơn giản, uy lực yếu.
Alen dẫn thuộc hạ đứng trước mấy chiếc xe việt dã, có một loại sức mạnh vô hình ngăn chặn đạn bay tới.
Đặc điểm lớn nhất của dị năng giả hắc ám chính là thôn phệ.
Alen dẫn đầu giải phóng sức mạnh thôn phệ của mình.
Xung quanh anh ta tràn ra luồng khí màu đen, cứ như sứ giả tới từ địa ngục, khí tràng vô cùng khủng bố âm trầm.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đạn pháo bay về phía Alen bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Đạn pháo chạm vào luồng khí màu đen và kỳ tích đã xảy ra.
Sau khi nhiễm sức mạnh thôn phệ, thế mà đạn pháo lại chầm chậm tan chảy, cuối cùng nó biến mất trong không trung.
Đám người bịt mặt chấn kinh, bọn họ trở nên hoảng hốt, có người đã nổ súng trong bầu không khí căng thẳng này.
Đám thuộc hạ xung quanh Alen lần lượt đánh trả.
Cho dù đám người bịt mặt này nhiều hơn trước đó gấp mấy lần, nhưng chúng vẫn bị nhóm Alen giải quyết dễ dàng.
An Minh Tế đã xuống xe từ lâu, cậu đứng trước xe, lạnh lùng liếc nhìn.
Dưới đất có vô số thi thể, cậu lạnh lùng nói: “Alen…”
“Thiếu chủ!” Alen lập tức quay người hành lễ.
“Tôi bảo anh đi điều tra đám người này, kết quả thế nào?”
Alen cung kính trả lời: “Bọn họ là thế lực độc ác có tiếng ở đây, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, hôm nay chúng nhắm vào chúng ta là vì mấy viên phỉ thúy của cô Cố, chúng tôi còn điều tra được họ đã ra lệnh đuổi cùng giết tận, bắt buộc phải để chúng ta nằm lại nơi này.”
“Gan chó lớn lắm!” An Minh Tế cười khẩy.
Cố Cẩm đã nghe thấy hết đoạn đối thoại giữa hai người.
Cô dịch sang vị trí cạnh cửa sổ, hạ kính xuống, nở nụ cười ngây thơ vô hại.
“Tôi nhớ lúc chúng ta đến, trên máy bay có hai loại vũ khí hạng nặng, nếu đám người này thích tập kích, không bằng chúng ta cũng để chúng nếm thử cảm giác đó đi.”
Khi Cố Cẩm mở miệng, vẻ mặt lạnh như băng của An Minh Tế lập tức biến thành sự cưng chiều và ấm áp.
Cậu nghiêng đầu: “A Cẩm thật thông minh.”
Cố Cẩm dịu dàng đáp: “Đây gọi là có qua có lại.”
Từ trước tới nay An Minh Tế luôn cho rằng Cố Cẩm nói gì cũng đúng, tất nhiên lần này cậu cũng không phản bác.
An Minh Tế ra lệnh cho Alen, bảo anh ta lập tức dẫn người tấn công hang hổ của đám bịt mặt, trước đó chúng đã đối xử với ta thế nào thì ta đáp trả thế ấy.
“Vâng, thiếu chủ.”
Lần này có mấy chục dị năng giả của gia tộc Darwin theo tới, Alen dẫn đi một nửa trong số đó.
An Minh Tế, Cố Cẩm và Cầu Cường Hải tiếp tục đi tới hội giao dịch.
Khi họ đến, buổi đấu giá cũng vừa bắt đầu.
Bởi vì buổi sáng nhóm Cố Cẩm đã tạo ra chấn động lớn, nên khi họ xuất hiện, rất nhiều người đã chú ý tới.
Trong đó có vài đôi mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Dường như là không dám tin vì họ còn có thể xuất hiện.
An Minh Tế theo Cố Cẩm đi vào, nhìn thấy hết ánh mắt kinh ngạc của những người này.
Cậu vẫy tay với thuộc hạ sau lưng, dặn dò mấy câu, sau đó nhấc chân ngồi vào chỗ được chuẩn bị cho họ.
MC trên sân khấu nói: “Chào mừng các vị khách quý tới hội giao dịch đá quý lần thứ XX của chúng tôi, bây giờ thứ được đưa lên là viên đá thô phỉ thúy đỉnh cao năm nay, cũng là viên đá cuối cùng…”
Mọi người nhìn về phía viên đá to bằng người trưởng thành được sáu nhân viên khiêng tới.
Đây chính là viên đá mà Cố Cẩm nhìn trúng.
Lúc này nó không còn bị che lại bằng vải đỏ nữa, mà hoàn toàn để lộ ra hình dáng thô ráp, đường vân rõ ràng.
“Giá khởi điểm của viên đá này là tám trăm nghìn…”
“Cô này ra giá trám trăm mười nghìn, tám trăm hai mươi nghìn… Tám trăm sáu mươi nghìn…”
Hội giao dịch bắt đầu có người đấu giá.
MC bắt đầu đọc giá mà người bên dưới giơ lên.
Cố Cẩm không hề giơ biển, cô biết vẫn còn rất nhiều người muốn đấu giá.
“Chín trăm sáu mươi, còn ai không? Chín trăm bảy mươi…”
“Chín trăm chín mươi… Một triệu!”
Thế mà rất nhanh đã đấu giá lên tận một triệu.
Cố Cẩm vẫn không có động tĩnh gì.
Khóe mắt cô hờ hững liếc về phía cách đó không xa, có mấy người đàn ông dù là diện mạo hay cách ăn mặc thì đều có thể nhận ra đó là dị năng giả của gia tộc Darwin đang âm thầm áp giải mấy người rời đi.
Hình như họ tỏa ra dị năng của mình, khiến những người kia có miệng nhưng không thể nói, chỉ biết đờ đẫn theo họ rời khỏi hội trường như con rối.
Cố Cẩm nghiêng đầu nhìn thiếu niên.
Cậu tỏ ra vô tội, cong môi nở nụ cười dịu dàng.
“A Cẩm không giơ biển lên à?”
Cố Cẩm khẽ gõ tấm biển trong tay, hời hợt trả lời: “Chờ thêm chút nữa, bây giờ người giơ biển quá nhiều, không cần thiết phải tham gia.”
An Minh Tế cúi đầu lại gần tai cô, khẽ nói: “Ừm, đã một triệu hai trăm ngàn rồi, xem ra viên đá trên kia đúng là con át chủ bài lớn nhất hôm nay.”
Giọng thiếu niên dịu dàng dễ nghe, như một cơn gió mát chiều tà khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Cũng chưa chắc có thể bán với cái giá trước đó của chúng ta.” Cố Cẩm khẳng định.
Vừa nói cô vừa đẩy đầu An Minh Tế ra.
Sau đó khẽ sờ vành tai mình.
Không biết tại sao mà cô cảm thấy bên tai đó hơi ngưa ngứa.
An Minh Tế nhìn rõ động tác của cô.
Cậu giơ tay chạm vào vành tai cô một cách thân mật: “Sao vậy? Có phải nóng quá không? Tai A Cẩm có hơi đỏ.”
Cố Cẩm cảm thấy tai càng nóng hơn.
Cô lấy tay thiếu niên ra khỏi tai mình, nói một cách ngượng ngùng: “Đừng nghịch.”
“Hai người nói thầm gì thế? Giá một triệu tám trăm rồi, nếu hai người còn không giơ biển, cẩn thận viên đá kia rơi vào tay người khác đấy, khi ấy đừng có hối hận nhé.”
Vào lúc An Minh Tế chuẩn bị có động tác tiếp theo, Cầu Cường Hải bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Trên sân khấu đã sắp đấu giá đến hai triệu tệ.
Có điều, Cố Cẩm vẫn không có hành động gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.