Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Chương 441:

Y Nhân Vi Hoa

22/03/2024

Sau khi biết viên đá thô phỉ thúy được đấu giá kia sẽ không cắt công khai, có rất nhiều người tỏ ra thất vọng.

Nhóm người Cố Cẩm di chuyển tới căn phòng đá thô trước đó.

Thợ cắt đá đứng giữa phòng, vẫn là thợ cắt đá buổi sáng.

“Chào ông chủ, bà chủ.” Anh ta nhanh nhẹn chào ba người.

Cố Cẩm cười tươi: “Đừng làm lỡ thời gian nữa, bắt đầu đi, nếu cắt ra thứ làm tôi hài lòng, chắc chắn anh sẽ không thiệt thòi đâu.”

“Cảm ơn bà chủ đã ưu ái!”

Thợ cắt đá lập tức trở về chỗ cũ, nhìn chằm chằm viên đá to kia, đang tìm chỗ để bắt đầu cắt.

Sau khi máy cắt đá cắt xuống một đường sâu, bên trong lộ ra màu xanh lục vô cùng rực rỡ và xinh đẹp.

Đó là một màu xanh mướt trải khắp bề mặt, óng ánh tự nhiên.

“Trời ạ! Thế mà lại là Đế Vương Lục!” Lão Tân thốt lên đầy kinh hãi.

An Minh Tế cũng không khỏi kích động.

Thợ cắt đá thì đã ngẩn ra tại chỗ.

Anh ta nhìn chằm chằm chỗ cắt lộ ra màu xanh lục kia, trong đầu toàn là hình ảnh của nó.

Thế mà anh ta lại cắt ra được Đế Vương Lục, đây là Đế Vương Lục đấy!

Không ngờ anh ta lại có thể cắt ra được loại ngọc quý hiếm đỉnh cấp này, đúng là ông trời có mắt.

Từ nay về sau, giá trị của anh ta sẽ nâng cao gấp mấy lần.

So với sự kích động của thợ cắt đá và Lão Tân thì Cố Cẩm khá là bình tĩnh.

Cô đi tới trước viên đá, giơ tay sờ lên, đáy mắt lộ ra vẻ hài lòng.

Cô đứng ở vị trí của thợ cắt đá, tự mình ra tay.

Thông qua đôi mắt của mình, cô nhìn thấy được vị trí ngọc nằm ở bên trong, sau đó dùng máy cắt cắt ra mà không hề để nó có một vết xước nào.

Đế Vương Lục được cắt ra chiếm diện tích hai phần ba của viên đá này.

Ngay cả Cầu Cường Hải đã thấy nhiều chuyện cũng phải kinh ngạc vì diện tích của viên Đế Vương Lục này.



Cho dù anh ta không hiểu lắm về ngọc thì cũng biết viên Đế Vương Lục có kích thước lớn này đã không thể dùng tiền để đong đếm rồi.

Lão Tân hoàn hồn, vô cùng phấn khích: “Vận may của ông bà chủ thật sự là quá nghịch thiên, thế mà có thể cắt ra cả Đế Vương Lục, nếu để người khác biết được, chỉ sợ sẽ làm chấn động giới ngọc mất thôi.”

Cố Cẩm hiểu ý của ông ta, ông ta muốn nói chuyện này ra ngoài để hấp dẫn nhiều người tới hơn.

Cô cười: “Nếu ông muốn làm gì thì chờ chúng tôi rời đi hẵng làm.”

“Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho ông bà chủ đâu.” Lão Tân gật mạnh đầu.

Cố Cẩm sờ một góc của Đế Vương Lục, cô khẽ dùng sức, một viên ngọc Đế Vương Lục to bằng hai móng tay rơi vào trong tay cô.

Cô đưa nó cho thợ cắt đá: “Đây là chuyện tôi đã hứa với anh trước đó, nhận lấy đi.”

“Này, này quá quý giá!” Thợ cắt đá không dám giơ tay ra.

Đừng thấy viên Đế Vương Lục nhỏ mà lầm, chỉ một miếng nhỏ như vậy thôi đã có giá trị liên thành rồi.

Thấy anh ta không nhận, Cố Cẩm cười.

Cô giơ nó ra trước mặt thợ cắt đá rồi chầm chậm thả tay.

Viên ngọc nhanh chóng rơi xuống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Dưới ánh mắt của mọi người, thợ cắt đá vội vã giơ tay đón lấy nó.

Trán anh ta chảy đầy mồ hôi, sau khi thấy mình đón được thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta hoàn toàn không chú ý rằng mình đang dùng một tư thế khuỵu xuống vô cùng khó khăn.

Lúc này, cuối cùng anh ta không chịu được mà ngã ra đất.

Cũng may viên ngọc trong tay không hề hấn gì.

Lão Tân thấy vậy liền yên tâm hơn.

Cố Cẩm phủ miếng vải đỏ trước đó lên trên Đế Vương Lục, vẫy tay với thuộc hạ sau lưng An Minh Tế: “Cầm nó đi, chúng ta về.”

“Vâng, cô Cố!”

Những người này nhanh chóng làm theo mà không cần phải hỏi ý của thiếu chủ nhà mình.

Cố Cẩm, An Minh Tế, Cầu Cường Hải trở về chỗ ở lúc họ tới.



Khi tới nơi, họ nhìn thấy bọn Alen đứng trước biển hoa cát cánh.

Alen đi tới trước mặt An Minh Tế: “Thiếu chủ, thuộc hạ không phụ sứ mệnh, con mồi đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.”

“...” Nhìn dáng vẻ giành công của Alen, An Minh Tế mơ màng.

Cho tới câu nói tiếp theo của anh ta thì thiếu niên mới hiểu ra.

“Thiếu chủ, chúng tôi phát hiện bọn họ trồng mấy chục mẫu hoa thuốc phiện, chúng tôi đã hủy hết rồi, không để lại một cánh hoa nào!”

Alen nói xong liền nhìn chằm chằm thiếu chủ nhà mình bằng đôi mắt sáng rỡ đầy mong đợi, ngay cả Cố Cẩm và Cầu Cường Hải cũng nhận ra.

Thuộc hạ đi theo An Minh Tế nghe xong liền trợn to mắt, tỏ ra vô cùng tiếc nuối.

Bọn họ rất hối hận khi không đi cùng nhóm Alen, nếu không hôm nay sẽ có thu hoạch lớn.

An Minh Tế hiểu ý của Alen.

Năm đó Cố Mẫn Mẫn hi sinh vì thuốc phiện.

Cậu từng phái Alen dọn dẹp hết các thế lực có liên quan tới cái chết của Cố Mẫn Mẫn, họ còn phá hủy không ít hoa thuốc phiện ở nơi này.

Lúc đó cậu còn chưa hoàn toàn nắm giữ gia tộc Darwin, cho dù Alen nghe lời cậu, cậu vẫn đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn để bọn họ càng tận tâm làm việc hơn.

Đó là chỉ cần họ hủy hoa thuốc phiện của một thế lực, cậu sẽ cho mỗi người tham gia hành động một viên Tẩy Tủy Đan.

Tẩy Tủy Đan có công hiệu tẩy tủy với dị năng giả, cho dù không thể nâng cao dị năng, thì cũng có thể củng cố năng lực của họ, khiến dị năng của họ trở nên thuần khiết hơn.

Thái độ lúc này của Alen là đang cầu giải thưởng.

An Minh Tế nhướn mày liếc anh ta: “Lúc về sẽ không quên thưởng cho các anh.”

“Cảm ơn thiếu chủ!” Alen nở nụ cười xán lạn, dưới ánh nắng, mái tóc vàng của anh ta càng trở nên thu hút hơn.

Bệnh tình của An Phượng đã rất nguy cấp.

Cố Cẩm và An Minh Tế không ở lại Nam Miến lâu, sau khi chào tạm biệt Cầu Cường Hải, hai người mang theo Đế Vương Lục lên máy bay về nhà.

Cầu Cường Hải đứng trước xe việt dã vẫy tay với hai người.

Máy bay khởi động, chầm chậm bay lên cao.

Cho tới khi âm thanh máy bay trực thăng nhỏ dần, anh ta mới lên xe về chỗ ở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook